Chương 41:
Tĩnh Tĩnh Đích Thổ Đậu
10/04/2023
Ánh mặt trời ấm áp tựa như áo choàng màu vàng nhạt nhẹ nhàng uyển chuyển phủ lên bóng hình người thiếu nữ dưới lầu. Hai mắt nàng cười cong cong mãn nguyện, tranh đường trong tay đủ khiến nàng vui cười mãn nguyện.
Như người hạnh phúc nhất trong thiên hạ.
Nhã gian trên lầu, thiếu niên tay cầm chén rượu bằng sứ trắng, đặt một chân lên thành ghế dài. Đôi mắt màu hổ phách mơ hồ, đáy mắt mang theo vầng sáng dịu dàng.
Tầm mắt hắn vẫn dán chặt lên bóng dáng người thiếu nữ dưới lầu, tận đến khi đám đông náo nhiệt che khuất bóng nàng. Hắn mới rũ mắt nâng chén, phát hiện rượu trong chén đã nguội lạnh.
Bên trong nhã gian một công tử khác đang uống rượu gắp đồ ăn, ăn được đồ ăn ngon. Hắn không ngờ một bàn đồ ăn trên bàn: ngó sen xào, cháo củ mài sò điệp, cá hoa quế hấp gừng băm, canh cá và bánh bao súp của Tống tẩu đã bị bạn bè ăn sạch.
Nửa bàn bây giờ, là do hắn tự gọi.
“Kiến Hi, bữa ăn này xem như ta mời nhưng ngươi cũng không thể không khách sáo đến mức này chứ. Quen biết với ngươi nhiều năm, ta mới biết hóa ra ngươi lại ăn nhiều như vậy, hóa ra ngươi thích đồ ăn thanh đạm.” Phan Thiệu An nâng chén trêu ghẹo.
“Không phải do ta thích đồ ăn thanh đạm mà là đầu bếp tửu lâu này chỉ làm những món ăn đơn giản mới có thể khiến người khác muốn ăn.” Thẩm Kiến Hi nhìn chằm chằm chén rượu của mình, nhẹ nhàng bâng quơ nói.
“Lời này sai rồi! Chẳng qua là do ngươi có muốn ăn hay không mà thôi.” Ngược lại, Phan Thiệu An cười phe phẩy cây quạt trong tay, lông mày bừng bừng nhiệt tình: “Vẫn là ngươi lợi hại, chỉ một đại hội đồ ăn lại có thể làm mấy gia tộc ở Lâm An kiếm được bộn tiền, cha ta còn tìm ta hỏi thăm chi Hối Tiên thương hội. Ha ha, thật thoải mái! Lúc này Duệ Hầu hẳn là đang bận rộng muốn điên lên rồi.
Hắn là đích thứ tử, không có cơ hội làm gia chủ Phan gia, hơn nữa tài nguyên của cả nhà đều dốc hết túi cho đích trưởng tử, nếu hắn là người không có chí khí có lẽ đã sớm trở thành công tử bất cần đời ăn chơi trác táng rồi.
Thẩm Kiến Hi cùng cảm nhận, cười lạnh một tiếng. “Kế này có cao nhân trợ giúp, ta chẳng qua chỉ tô điểm thêm mà thôi.”
“Sao? Người này đúng là rất giỏi!” Phan Thiệu An khép cây quạt lại, hỏi hắn: “Ngươi thật sự không muốn đoạt gia nghiệp Thẩm gia vào tay mình sao? Dựa vào bản thân ngươi nhất định có thể, không nói trở thành nhà giàu số một Lâm An, trở thành người giàu nhất thiên hạ cũng không quá.”
“Không có hứng thú, Thẩm gia không nợ ta.”
“Đáng tiếc.”
Nói xong, hai người im lặng một lát.
Phan Thiệu An phát hiện hắn thất thần, lại nghĩ tới gần đây tâm trạng hắn không tốt, chỉ cần đụng vào sẽ tức giận. Suy đi nghĩ lại hắn cũng đoán được lý do khiến Thẩm Kiến Hi mặt ủ mày chau rồi.
“Gần đây ngươi luôn chạy bên ngoài, đệ muội có thể chịu được chụng đụng thì ít mà xa cách thì nhiều sao?”
Nghe vậy, Thẩm Kiến Hi dừng tay đang đùa nghịch chén rượu rỗng.
Phan Thiệu An cho là mình đoán đúng, ranh mãnh hỏi thử: “Chuyện này thì dễ, ngươi chỉ cần cưới thêm một tiểu thiếp ở cùng đệ muội là được.”
Đùng!
Chén sứ trắng “Không cẩn thận” bị Thẩm Kiến Hi bóp nát, mặt hắn không biểu cảm buông những mảnh vỡ sắc nhọn: “Chất lượng thật kém, lần sau tới đi tửu lầu khác.”
“Ừ……” Phan Thiệu An yên lặng đổ mồ hôi, đã đoán được chuyện gì xảy ra.
Giữa phu thê không phải ân ái thì chính là cãi nhau.
Nghĩ tới tính cách của người huynh đệ này, hắn cũng tưởng tượng được cảnh đệ muội bị cái tình xấu này chọc giận.
Là đại ca trong ba người, hắn nghiêm túc thổ lộ kinh nghiệm của mình: “Thật ra nữ nhân ai cũng muốn được dỗ dành. Mua một món quà hay trang sức gì đó nhất định có thể khiến khiến nàng vui vẻ.”
Thẩm Kiến Hi sửng sốt, ngay sau đó hừ lạnh: “Rõ ràng là nàng tùy tiện tìm người đuổi ta đi, tại sao ta lại phải dỗ nàng?”
Phan Thiệu An không nhịn được mà thở dài, thật muốn đá khối gỗ này một cái: “Kiến Hi, đã có người nói cho ngươi biết có đôi khi ngươi thích vô cớ gây rối không?”
Thẩm Kiến Hi: “?”
“Thiệu an huynh ngươi ——”
“Rơi xuống nước rồi! Bờ sông bên kia có người rơi xuống nước rồi!”
Dưới lầu đột nhiên xôn xao, thu hút không ít du khách chạy tới bờ sông.
Thẩm Kiến Hi dựa vào lan can ánh mắt căng thẳng.
Hướng nàng rời đi đúng là bờ sông bên kia
“Hôm sau gặp lại, ta đi trước một bước.”
Thần sắc vội vàng Thẩm Kiến Hi không đợi Phan Thiệu An trả lời, hấp tấp mà rời đi nhã gian.
Phan Thiệu An hoãn hoãn thần, nhớ tới hắn vừa rồi vẫn luôn mất hồn mất vía mà nhìn chằm chằm phương hướng, không nhịn được mà bật cười. “Quả nhiên anh hùng khó qua ải mỹ nhân.”
Dưới lầu càng ngày càng nhiều người chạy đến đê.
Hai khắc trước.
Hàng liễu rũ bên bờ sông như bích ngọc, nghieng eo rũ mành che khuất đôi tình nhân, hoa đào hai nên theo gió tung bay, dệt đỏ một mảng.
Trong đó đô người lấp ló sau hàng liễu xanh, nữ thẹn thùng đưa tín vật đính ước, nam phong độ nhẹ nhàng, mỉm cười nhận lấy.
Chỉ chốc lát sau, Thẩm Mộ Liên đỏ mặt gật đầu vòng qua hàng liễu, môi đỏ mang ý cười.
“Thế nào hắn có nhận không?” Bao Xuân Oánh chờ cách đó không xa, trong lòng bồn chồn.
Nàng mới phát hiện Thẩm Mộ Liên tớ bờ đê là vì vị công tử kia.
“Đương nhiên.” Thẩm Mộ Liên mặt mày hớn hở, khuôn mặt phù dung càng thêm rực rỡ: “Thứ ta đưa cho hắn là dương chi bạch ngọc tinh khiết không tì vết, đủ sánh với cả đích tử vận sử muối.
Bao Xuân Oánh như tỉnh mộng: “Cho nên ngươi mua thư pháp vì muốn tặng cho hắn?”
Thẩm Mộ Liên đột nhiên đỏ mặt, giống như bị hoa đào bên cạnh nhuộm đỏ: “Ta thích sưu tầm thư pháp không được sao?”
“Hì hì, tự mình sư tập không vui bằng tặng cho người khác.”
“Ngươi…… Ngươi dám chê cười ta!”
Trong lúc đùa giỡn, Bao Xuân Oánh bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề kết hôn: “Đại cô tử, hắn cần hôn ngươi sao?”
Nụ cười trên mặt Thẩm Mộ Liên chợt cứng lại: “Không có, việc này nữ nhi gia sao có thể nói trước.”
“Thẩm lão phu nhân bọn họ có biết tâm ý của ngươi không?”
Nhắc tới nữ nhân Thẩm gia, nàng ấy liền bực bội không thôi: “Biết thì sao? Chỉ cần hai nhà còn chưa đính thân liền tràn ngập biến số.”
“Vậy ý của Trình công tử kia là sao?”
“Hắn……”
Như người hạnh phúc nhất trong thiên hạ.
Nhã gian trên lầu, thiếu niên tay cầm chén rượu bằng sứ trắng, đặt một chân lên thành ghế dài. Đôi mắt màu hổ phách mơ hồ, đáy mắt mang theo vầng sáng dịu dàng.
Tầm mắt hắn vẫn dán chặt lên bóng dáng người thiếu nữ dưới lầu, tận đến khi đám đông náo nhiệt che khuất bóng nàng. Hắn mới rũ mắt nâng chén, phát hiện rượu trong chén đã nguội lạnh.
Bên trong nhã gian một công tử khác đang uống rượu gắp đồ ăn, ăn được đồ ăn ngon. Hắn không ngờ một bàn đồ ăn trên bàn: ngó sen xào, cháo củ mài sò điệp, cá hoa quế hấp gừng băm, canh cá và bánh bao súp của Tống tẩu đã bị bạn bè ăn sạch.
Nửa bàn bây giờ, là do hắn tự gọi.
“Kiến Hi, bữa ăn này xem như ta mời nhưng ngươi cũng không thể không khách sáo đến mức này chứ. Quen biết với ngươi nhiều năm, ta mới biết hóa ra ngươi lại ăn nhiều như vậy, hóa ra ngươi thích đồ ăn thanh đạm.” Phan Thiệu An nâng chén trêu ghẹo.
“Không phải do ta thích đồ ăn thanh đạm mà là đầu bếp tửu lâu này chỉ làm những món ăn đơn giản mới có thể khiến người khác muốn ăn.” Thẩm Kiến Hi nhìn chằm chằm chén rượu của mình, nhẹ nhàng bâng quơ nói.
“Lời này sai rồi! Chẳng qua là do ngươi có muốn ăn hay không mà thôi.” Ngược lại, Phan Thiệu An cười phe phẩy cây quạt trong tay, lông mày bừng bừng nhiệt tình: “Vẫn là ngươi lợi hại, chỉ một đại hội đồ ăn lại có thể làm mấy gia tộc ở Lâm An kiếm được bộn tiền, cha ta còn tìm ta hỏi thăm chi Hối Tiên thương hội. Ha ha, thật thoải mái! Lúc này Duệ Hầu hẳn là đang bận rộng muốn điên lên rồi.
Hắn là đích thứ tử, không có cơ hội làm gia chủ Phan gia, hơn nữa tài nguyên của cả nhà đều dốc hết túi cho đích trưởng tử, nếu hắn là người không có chí khí có lẽ đã sớm trở thành công tử bất cần đời ăn chơi trác táng rồi.
Thẩm Kiến Hi cùng cảm nhận, cười lạnh một tiếng. “Kế này có cao nhân trợ giúp, ta chẳng qua chỉ tô điểm thêm mà thôi.”
“Sao? Người này đúng là rất giỏi!” Phan Thiệu An khép cây quạt lại, hỏi hắn: “Ngươi thật sự không muốn đoạt gia nghiệp Thẩm gia vào tay mình sao? Dựa vào bản thân ngươi nhất định có thể, không nói trở thành nhà giàu số một Lâm An, trở thành người giàu nhất thiên hạ cũng không quá.”
“Không có hứng thú, Thẩm gia không nợ ta.”
“Đáng tiếc.”
Nói xong, hai người im lặng một lát.
Phan Thiệu An phát hiện hắn thất thần, lại nghĩ tới gần đây tâm trạng hắn không tốt, chỉ cần đụng vào sẽ tức giận. Suy đi nghĩ lại hắn cũng đoán được lý do khiến Thẩm Kiến Hi mặt ủ mày chau rồi.
“Gần đây ngươi luôn chạy bên ngoài, đệ muội có thể chịu được chụng đụng thì ít mà xa cách thì nhiều sao?”
Nghe vậy, Thẩm Kiến Hi dừng tay đang đùa nghịch chén rượu rỗng.
Phan Thiệu An cho là mình đoán đúng, ranh mãnh hỏi thử: “Chuyện này thì dễ, ngươi chỉ cần cưới thêm một tiểu thiếp ở cùng đệ muội là được.”
Đùng!
Chén sứ trắng “Không cẩn thận” bị Thẩm Kiến Hi bóp nát, mặt hắn không biểu cảm buông những mảnh vỡ sắc nhọn: “Chất lượng thật kém, lần sau tới đi tửu lầu khác.”
“Ừ……” Phan Thiệu An yên lặng đổ mồ hôi, đã đoán được chuyện gì xảy ra.
Giữa phu thê không phải ân ái thì chính là cãi nhau.
Nghĩ tới tính cách của người huynh đệ này, hắn cũng tưởng tượng được cảnh đệ muội bị cái tình xấu này chọc giận.
Là đại ca trong ba người, hắn nghiêm túc thổ lộ kinh nghiệm của mình: “Thật ra nữ nhân ai cũng muốn được dỗ dành. Mua một món quà hay trang sức gì đó nhất định có thể khiến khiến nàng vui vẻ.”
Thẩm Kiến Hi sửng sốt, ngay sau đó hừ lạnh: “Rõ ràng là nàng tùy tiện tìm người đuổi ta đi, tại sao ta lại phải dỗ nàng?”
Phan Thiệu An không nhịn được mà thở dài, thật muốn đá khối gỗ này một cái: “Kiến Hi, đã có người nói cho ngươi biết có đôi khi ngươi thích vô cớ gây rối không?”
Thẩm Kiến Hi: “?”
“Thiệu an huynh ngươi ——”
“Rơi xuống nước rồi! Bờ sông bên kia có người rơi xuống nước rồi!”
Dưới lầu đột nhiên xôn xao, thu hút không ít du khách chạy tới bờ sông.
Thẩm Kiến Hi dựa vào lan can ánh mắt căng thẳng.
Hướng nàng rời đi đúng là bờ sông bên kia
“Hôm sau gặp lại, ta đi trước một bước.”
Thần sắc vội vàng Thẩm Kiến Hi không đợi Phan Thiệu An trả lời, hấp tấp mà rời đi nhã gian.
Phan Thiệu An hoãn hoãn thần, nhớ tới hắn vừa rồi vẫn luôn mất hồn mất vía mà nhìn chằm chằm phương hướng, không nhịn được mà bật cười. “Quả nhiên anh hùng khó qua ải mỹ nhân.”
Dưới lầu càng ngày càng nhiều người chạy đến đê.
Hai khắc trước.
Hàng liễu rũ bên bờ sông như bích ngọc, nghieng eo rũ mành che khuất đôi tình nhân, hoa đào hai nên theo gió tung bay, dệt đỏ một mảng.
Trong đó đô người lấp ló sau hàng liễu xanh, nữ thẹn thùng đưa tín vật đính ước, nam phong độ nhẹ nhàng, mỉm cười nhận lấy.
Chỉ chốc lát sau, Thẩm Mộ Liên đỏ mặt gật đầu vòng qua hàng liễu, môi đỏ mang ý cười.
“Thế nào hắn có nhận không?” Bao Xuân Oánh chờ cách đó không xa, trong lòng bồn chồn.
Nàng mới phát hiện Thẩm Mộ Liên tớ bờ đê là vì vị công tử kia.
“Đương nhiên.” Thẩm Mộ Liên mặt mày hớn hở, khuôn mặt phù dung càng thêm rực rỡ: “Thứ ta đưa cho hắn là dương chi bạch ngọc tinh khiết không tì vết, đủ sánh với cả đích tử vận sử muối.
Bao Xuân Oánh như tỉnh mộng: “Cho nên ngươi mua thư pháp vì muốn tặng cho hắn?”
Thẩm Mộ Liên đột nhiên đỏ mặt, giống như bị hoa đào bên cạnh nhuộm đỏ: “Ta thích sưu tầm thư pháp không được sao?”
“Hì hì, tự mình sư tập không vui bằng tặng cho người khác.”
“Ngươi…… Ngươi dám chê cười ta!”
Trong lúc đùa giỡn, Bao Xuân Oánh bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề kết hôn: “Đại cô tử, hắn cần hôn ngươi sao?”
Nụ cười trên mặt Thẩm Mộ Liên chợt cứng lại: “Không có, việc này nữ nhi gia sao có thể nói trước.”
“Thẩm lão phu nhân bọn họ có biết tâm ý của ngươi không?”
Nhắc tới nữ nhân Thẩm gia, nàng ấy liền bực bội không thôi: “Biết thì sao? Chỉ cần hai nhà còn chưa đính thân liền tràn ngập biến số.”
“Vậy ý của Trình công tử kia là sao?”
“Hắn……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.