Chương 47:
Tĩnh Tĩnh Đích Thổ Đậu
10/04/2023
Đại hội mỹ thực ngày hôm sau, có thêm một chủ đề bàn tán chấn động trợ hứng cho đại hội, tạo thêm đề tài trà dư tửu lâu cho cả thành:
Ngày hôm qua đích tử nhà Trịnh vận sử và đích thứ nữ Đường gia cùng nhau ngã xuống nước!
Không biết do người nào truyền ra, Đường Nhị bị bọt nước làm ảnh hưởng đến khả năng sinh sản, mà Trình đại công tử nhất quyết không thừa nhận lén gặp mặt Đường Nhị trước khi rơi xuống nước.
Kết quả, một người không muốn cưới,một người không muốn gả, không biết nên khóc hay nên cười.
Mà Đường Nhị một mực chắc chắn Thẩm gia đại cô nương đẩy bọn họ xuống nước, Thẩm gia lại không nói gì, thoáng chốc đã khiến mọi người xôn xao.
Nhóm danh môn thục nữ đi dạo đại hội đồ ăn hôm nay đặc biết hoa hòe lộng lẫy. Trên phố sớm đã có lời đồn đại công tử Thẩm gia muốn cưới bình thê, có lẽ đây là lý do tại sao nhóm nữ nhân này lại trang điểm tỷ mỹ như vậy.
Ngoài trừ có hỉ sự và bàn tán linh tinh, còn có một chuyện khiến người nghe thích thú- hôm nay tất cả món ăn ở Túy Nguyệt Lâu đều giảm giá, bao gồm cả món ăn chiêu bài “gà ăn mày”.
Mọi người sôi nổi chạy tới Minh Xuân Lâu xem náo nhiệt, nhìn xem bọn họ có treo biển giảm giá đáp lại hay không.
“Thẩm tứ công tử, Túy Nguyệt Lâu giảm giá nhất định vì muốn cạnh tranh với “tại thủy nhất phương” với chúng ta.”
Bên trong nhã gian lầu hai Minh Xuân Lâu, phu thê Bao thị đang lo lắng,Thẩm Kiến Hi ngồi đối diện lại thản nhiên thưởng thức “tại thủy nhất phương”.
Hắn không nữ buông đũa xuống: “Bọn họ giảm giá đồng nghĩa với việc đang lo lắng. Chúng ta không cần hoảng hốt, cứ im lặng theo dõi là được.”
“Chúng ta không giảm giá theo sao?” Hoắc Minh Châu chần chờ.
Mắt phượng hắn mang theo ý cười nhìn chằm chằm phu thê Bao Thị, cười nói bình tĩnh: “Không cần. Chỉ là ngày hôm nay Minh Xuân Lâu sẽ có hơi khó khăn, chịu đựng qua khó khăn này nhất định sẽ gió trong trăng sáng.”
Hoắc Minh Châu bán tín bán nghi.
Dựa theo những lời hắn nói, nếu Minh Xuân Lâu không giảm giá theo, tất cả khách hàng nhất định sẽ chạy tới Túy Nguyệt Lâu. Nhưng hắn dựa vào cái gì có thể tỏ vẻ tự tin im lặng theo dõi mọi chuyện?
Bà thẳng thắn nói ra: “Thẩm tứ công tử, Minh Xuân Lâu không thể thử chuyện mạo hiểm như vậy.”
Thẩm Kiến Hi cười ,một nụ cười tươi sáng hiếm có: “Không sao, chỉ cần chịu đựng hôm nay, Minh Xuân Lâu nhất định có thể Đông Sơn tái khởi.”
Phu thê Bao thị nhìn nhau.
“Được, chúng ta tin phán đoán của Thẩm tứ công tử.”Bao Thế Hồng chắc chắn như đinh chém sắt.
Ông cảm thấy Thẩm tứ công tử sẽ không hại bọn họ. Chỉ cần nhìn vào cử chỉ giơ tay nhấc chân của hắn trông không có chút nào giống như một thương nhân mới ra đời.
Hoắc Minh Châu không phản bác ý của phu quân, nói sang chuyện khác: “Ngày hôm qua tiểu nhị nhà chúng ta nói, hôm nay Oánh Oánh sẽ tới Minh Xuân Lâu. Con bé sẽ đến sao?”
Thẩm Kiến Hi đang bóc tôm dừng một lát, chỉ là mặt không đổi sắc: “Nàng đang ở trong phủ.”
“Con bé không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Không có chuyện gì, ta sẽ chăm sóc cho nàng.”
Nghe vậy, Hoắc Minh Châu đột nhiên nghi ngờ.
Rời khỏi nhã gian, bà mới oán trách phu quân: “Tại sao chàng phải tin tưởng hắn như vậy? Vô gian bất thương.”
“Ta cảm thấy hắn không tệ. Lại nói, nàng nói muốn làm đại hội mỹ thực, không phải hắn đồng ý giúp chúng ta không phải sao
Bà không nhịn được: “Hừ, chàng đúng là đã bán con gái đi còn giúp hắn đếm tiền.”
Bao Thế Hồng: “?”
Phu thê hai người một trước một sau đi xuống lầu, đối mặt với một tên sai vặt Thẩm gia. Sai vặt không biết Thẩm Kiến Hi đang ở nhã gian chỗ nào, vội vàng chạy đến.
Không lâu sau, Cửu Anh truyền lời thay cho tên sai vặt: “Công tử, thiếu phu nhân hỏi người có trở về Cẩm Tùng Hiên ăn tối hay không.”
“Về.”
Dứt khoát như thế, Cửu Anh thật sự không quen.
Chuyện này có nghĩ là công tử và thiếu phu nhân đã hòa giải! Hắn mừng thầm, cuối cùng cũng không cần cẩn thận suốt cả ngày nhìn sắc mặt công tử.
Có lời của Thẩm Kiến Hi chỉ điểm, giá cả ở Minh Xuân Lâu đều không có thay đổi khiến người xem thấy không còn gì thú vị. Đương nhiên, bọn họ sẽ lựa chọn quán ăn có giá rẻ hơn.
Trong lúc nhất thời, trước cửa Minh Xuân Lâu như có thể giăng lưới bắt chi, làm Nha Thanh nhìn quầy hàng mà không ngừng sốt ruột.
Người đến người đi, một vị lão giả mặc bố y đi theo mọi người đi vào Túy Nguyệt Lâu chọn món ăn chiêu bài “gà ăn mày”. Bởi vì khách đông như mây nên cần phải chia bàn cùng những người khác.
Thật trùng hợp, nhưng người khách cùng bàn cũng gọi gà ăn mày.
Trong sự chờ đợi của hắn, một đĩa gà ăn mày thơm ngào ngạt được mang lên bàn.
Hai đĩa gà ăn mày nướng chín vàng, lá sen dính mỡ gà tỏa ra mùi thơm của thịt và lá kết hợp. Lão giả dùng tay phẩy phẩy, hưởng thụ mùi thơm của đồ ăn ngon.
Việc này không nên chậm trễ, nhanh chóng cầm đũa.
Hắn nhắm hai mắt nhai kỹ nuốt chậm, thỉnh thoảng lại cau mày.
Vị khách đang ngồi chung bàn đột nhiên “phi” một tiếng, nhỏ thịt gà ra, phẫn nộ hét lớn: “Chưởng quầy, gà này chưa chín.”
Một lời nói ra, lầu một đang la hét ầm ĩ gào dần lặng ngắt như tờ.
Chưởng quầy tai to mặt lớn vô cùng lo lắng chạy tới, vừa thấy miếng thịt đang kẹp lộ ra màu đỏ tươi, lập tức nhận lỗi: “Vị khách nhân này, ta đổi cho ngươi một đĩa khác có được không? Hôm nay quá nhiều khách, khó tránh khỏi có chút sai sót.”
“Cũng đổi luôn cho ta đi, thịt gà này quá dở.”
Chưởng quầy vừa nhìn thấy là lão nhân mặc bố y bình thường chen vào nói, không nhịn được nổi trận lôi đình: “Không thể dở được! Ngươi đừng có lợi dụng cơ hội nói linh tinh.”
Lão giả bất mãn sờ râu: “Thịt gà của hắn nấu chưa chín có thể đổi, thịt gà của ta nấu quá dở không thể ăn, tại sao lại không thể đổi?’
“Đi đi đi! Đừng ở chỗ này quấy rối. Thị gà của Túy Nguyệt Lâu ta chưa bao giờ bị chê dở. Ta biết ngươi là người Minh Xuân Lâu phái tới quấy rối có đúng không?”
Nghe thấy “Minh Xuân Lâu”, khách nhân xung quanh thì thầm xôn xao.
Chưởng quầy bày tư thế đuổi người với lão giả, hơn nữa còn gán tên bừa bãi cho mình, hắn tức giận ném xuống một thỏi bạc: “Bạc này là để mua một bài học cho ta! Quả nhiên muốn tìm được đồ ăn ngon không thể đi theo nước chảy bèo trôi.”
Ngày hôm qua đích tử nhà Trịnh vận sử và đích thứ nữ Đường gia cùng nhau ngã xuống nước!
Không biết do người nào truyền ra, Đường Nhị bị bọt nước làm ảnh hưởng đến khả năng sinh sản, mà Trình đại công tử nhất quyết không thừa nhận lén gặp mặt Đường Nhị trước khi rơi xuống nước.
Kết quả, một người không muốn cưới,một người không muốn gả, không biết nên khóc hay nên cười.
Mà Đường Nhị một mực chắc chắn Thẩm gia đại cô nương đẩy bọn họ xuống nước, Thẩm gia lại không nói gì, thoáng chốc đã khiến mọi người xôn xao.
Nhóm danh môn thục nữ đi dạo đại hội đồ ăn hôm nay đặc biết hoa hòe lộng lẫy. Trên phố sớm đã có lời đồn đại công tử Thẩm gia muốn cưới bình thê, có lẽ đây là lý do tại sao nhóm nữ nhân này lại trang điểm tỷ mỹ như vậy.
Ngoài trừ có hỉ sự và bàn tán linh tinh, còn có một chuyện khiến người nghe thích thú- hôm nay tất cả món ăn ở Túy Nguyệt Lâu đều giảm giá, bao gồm cả món ăn chiêu bài “gà ăn mày”.
Mọi người sôi nổi chạy tới Minh Xuân Lâu xem náo nhiệt, nhìn xem bọn họ có treo biển giảm giá đáp lại hay không.
“Thẩm tứ công tử, Túy Nguyệt Lâu giảm giá nhất định vì muốn cạnh tranh với “tại thủy nhất phương” với chúng ta.”
Bên trong nhã gian lầu hai Minh Xuân Lâu, phu thê Bao thị đang lo lắng,Thẩm Kiến Hi ngồi đối diện lại thản nhiên thưởng thức “tại thủy nhất phương”.
Hắn không nữ buông đũa xuống: “Bọn họ giảm giá đồng nghĩa với việc đang lo lắng. Chúng ta không cần hoảng hốt, cứ im lặng theo dõi là được.”
“Chúng ta không giảm giá theo sao?” Hoắc Minh Châu chần chờ.
Mắt phượng hắn mang theo ý cười nhìn chằm chằm phu thê Bao Thị, cười nói bình tĩnh: “Không cần. Chỉ là ngày hôm nay Minh Xuân Lâu sẽ có hơi khó khăn, chịu đựng qua khó khăn này nhất định sẽ gió trong trăng sáng.”
Hoắc Minh Châu bán tín bán nghi.
Dựa theo những lời hắn nói, nếu Minh Xuân Lâu không giảm giá theo, tất cả khách hàng nhất định sẽ chạy tới Túy Nguyệt Lâu. Nhưng hắn dựa vào cái gì có thể tỏ vẻ tự tin im lặng theo dõi mọi chuyện?
Bà thẳng thắn nói ra: “Thẩm tứ công tử, Minh Xuân Lâu không thể thử chuyện mạo hiểm như vậy.”
Thẩm Kiến Hi cười ,một nụ cười tươi sáng hiếm có: “Không sao, chỉ cần chịu đựng hôm nay, Minh Xuân Lâu nhất định có thể Đông Sơn tái khởi.”
Phu thê Bao thị nhìn nhau.
“Được, chúng ta tin phán đoán của Thẩm tứ công tử.”Bao Thế Hồng chắc chắn như đinh chém sắt.
Ông cảm thấy Thẩm tứ công tử sẽ không hại bọn họ. Chỉ cần nhìn vào cử chỉ giơ tay nhấc chân của hắn trông không có chút nào giống như một thương nhân mới ra đời.
Hoắc Minh Châu không phản bác ý của phu quân, nói sang chuyện khác: “Ngày hôm qua tiểu nhị nhà chúng ta nói, hôm nay Oánh Oánh sẽ tới Minh Xuân Lâu. Con bé sẽ đến sao?”
Thẩm Kiến Hi đang bóc tôm dừng một lát, chỉ là mặt không đổi sắc: “Nàng đang ở trong phủ.”
“Con bé không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Không có chuyện gì, ta sẽ chăm sóc cho nàng.”
Nghe vậy, Hoắc Minh Châu đột nhiên nghi ngờ.
Rời khỏi nhã gian, bà mới oán trách phu quân: “Tại sao chàng phải tin tưởng hắn như vậy? Vô gian bất thương.”
“Ta cảm thấy hắn không tệ. Lại nói, nàng nói muốn làm đại hội mỹ thực, không phải hắn đồng ý giúp chúng ta không phải sao
Bà không nhịn được: “Hừ, chàng đúng là đã bán con gái đi còn giúp hắn đếm tiền.”
Bao Thế Hồng: “?”
Phu thê hai người một trước một sau đi xuống lầu, đối mặt với một tên sai vặt Thẩm gia. Sai vặt không biết Thẩm Kiến Hi đang ở nhã gian chỗ nào, vội vàng chạy đến.
Không lâu sau, Cửu Anh truyền lời thay cho tên sai vặt: “Công tử, thiếu phu nhân hỏi người có trở về Cẩm Tùng Hiên ăn tối hay không.”
“Về.”
Dứt khoát như thế, Cửu Anh thật sự không quen.
Chuyện này có nghĩ là công tử và thiếu phu nhân đã hòa giải! Hắn mừng thầm, cuối cùng cũng không cần cẩn thận suốt cả ngày nhìn sắc mặt công tử.
Có lời của Thẩm Kiến Hi chỉ điểm, giá cả ở Minh Xuân Lâu đều không có thay đổi khiến người xem thấy không còn gì thú vị. Đương nhiên, bọn họ sẽ lựa chọn quán ăn có giá rẻ hơn.
Trong lúc nhất thời, trước cửa Minh Xuân Lâu như có thể giăng lưới bắt chi, làm Nha Thanh nhìn quầy hàng mà không ngừng sốt ruột.
Người đến người đi, một vị lão giả mặc bố y đi theo mọi người đi vào Túy Nguyệt Lâu chọn món ăn chiêu bài “gà ăn mày”. Bởi vì khách đông như mây nên cần phải chia bàn cùng những người khác.
Thật trùng hợp, nhưng người khách cùng bàn cũng gọi gà ăn mày.
Trong sự chờ đợi của hắn, một đĩa gà ăn mày thơm ngào ngạt được mang lên bàn.
Hai đĩa gà ăn mày nướng chín vàng, lá sen dính mỡ gà tỏa ra mùi thơm của thịt và lá kết hợp. Lão giả dùng tay phẩy phẩy, hưởng thụ mùi thơm của đồ ăn ngon.
Việc này không nên chậm trễ, nhanh chóng cầm đũa.
Hắn nhắm hai mắt nhai kỹ nuốt chậm, thỉnh thoảng lại cau mày.
Vị khách đang ngồi chung bàn đột nhiên “phi” một tiếng, nhỏ thịt gà ra, phẫn nộ hét lớn: “Chưởng quầy, gà này chưa chín.”
Một lời nói ra, lầu một đang la hét ầm ĩ gào dần lặng ngắt như tờ.
Chưởng quầy tai to mặt lớn vô cùng lo lắng chạy tới, vừa thấy miếng thịt đang kẹp lộ ra màu đỏ tươi, lập tức nhận lỗi: “Vị khách nhân này, ta đổi cho ngươi một đĩa khác có được không? Hôm nay quá nhiều khách, khó tránh khỏi có chút sai sót.”
“Cũng đổi luôn cho ta đi, thịt gà này quá dở.”
Chưởng quầy vừa nhìn thấy là lão nhân mặc bố y bình thường chen vào nói, không nhịn được nổi trận lôi đình: “Không thể dở được! Ngươi đừng có lợi dụng cơ hội nói linh tinh.”
Lão giả bất mãn sờ râu: “Thịt gà của hắn nấu chưa chín có thể đổi, thịt gà của ta nấu quá dở không thể ăn, tại sao lại không thể đổi?’
“Đi đi đi! Đừng ở chỗ này quấy rối. Thị gà của Túy Nguyệt Lâu ta chưa bao giờ bị chê dở. Ta biết ngươi là người Minh Xuân Lâu phái tới quấy rối có đúng không?”
Nghe thấy “Minh Xuân Lâu”, khách nhân xung quanh thì thầm xôn xao.
Chưởng quầy bày tư thế đuổi người với lão giả, hơn nữa còn gán tên bừa bãi cho mình, hắn tức giận ném xuống một thỏi bạc: “Bạc này là để mua một bài học cho ta! Quả nhiên muốn tìm được đồ ăn ngon không thể đi theo nước chảy bèo trôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.