Chương 7
Cưu Sâm
03/09/2024
Lưu tiên sinh vuốt râu không nói.
Ta sợ Lưu tiên sinh cho rằng Tạ Vô Tướng đang sỉ nhục ông ấy, hoặc là mắng ta không biết giữ đạo làm thê.
Nhưng Lưu tiên sinh không thèm nhìn hắn, chỉ nghiêm nghị hỏi ta: "Thẩm nương tử có biết đọc sách viết chữ không phải là bổn phận của nữ nhân hay không, không có con đường làm quan cho nương tử đi, cũng không có ai biết đến tài học của nương tử, cho dù như vậy nương tử vẫn muốn học sao?"
Lúc này ta không thể lừa dối chính mình.
Cho dù thơ ca như nước chảy trên đá, sẽ có lúc biến mất, ta cũng muốn làm hết sức mình.
"... Ta muốn."
Đây là câu nói ngỗ nghịch nhất mà ta từng nói trong mười chín năm qua.
"Tốt lắm, muốn bái sư thì phải đưa lão phu toàn bộ vở kịch《Đăng Nương truyện》, sư nương nhà ta muốn xem《Lãn sơ trang》, ít nhất phải viết xong một vở trước lễ Thất tịch." Lưu tiên sinh gật đầu, "Chỉ là danh tiếng của Vô Tướng lại càng thêm khó nghe rồi."
"Danh tiếng, thứ ta không cần nhất chính là danh tiếng." Tạ Vô Tướng đỡ ta dậy, cười nói, "So với tiếng xấu, lời khen ngợi của người đời còn đáng sợ hơn."
Phu tử giao bài tập, dặn dò ta giám sát Tạ Vô Tướng.
Tạ Vô Tướng viết kịch bản rất hay, nhưng lại không viết nổi một bài văn ra hồn.
Ta viết giúp hắn phần mở đầu, mực khô rồi mà vẫn không thấy hắn viết tiếp.
Ta đứng bên cạnh, cầm cây thước, bất đắc dĩ gõ lên đầu Tạ Vô Tướng: "Tiên sinh đã giảng ba lần rồi, chàng vẫn không hiểu sao?"
Hắn ôm lấy eo ta, ngẩng đầu lên, cười vô lại: "Không hiểu, muốn hôn một cái."
"Ít nhất phải viết xong bài này đã..."
Ta muốn đẩy hắn ra.
Tạ Vô Tướng bỗng nhiên nhíu mày, ôm lấy ngực: "... Nương tử, chỗ này đau quá."
Tay ta khựng lại, sợ đẩy hắn bị thương.
Lợi dụng lúc ta cúi đầu xuống, hắn ôm ta vào lòng.
Chỉ hơi ngẩng đầu lên, đôi môi hắn lướt qua môi ta, như chuồn chuồn lướt nước.
Trên môi hắn dính son của ta, càng thêm phần diễm lệ.
Ta nhìn thấy trong mắt hắn, rõ ràng là nụ cười đắc ý: "Hihi, hôn trộm thành công!"
Ta tức giận muốn đánh hắn.
Hắn lại giống như miếng da chó, dính chặt lấy ta: "Muốn đánh thì đánh đi, ta không tin nương tử nỡ đánh c.h.ế.t ta."
Tạ Vô Tướng đang làm loạn với ta, nha hoàn bên ngoài đã đến báo, nói Lục công tử và Bạch Linh cô nương đến.
Nha hoàn đứng bên ngoài, cúi đầu che miệng cười trộm không biết bao lâu.
Cho đến khi ta nghe thấy tiếng Lục lang tức giận sau lưng: "Thẩm Minh Trúc đâu?"
Ta bị Tạ Vô Tướng ôm trong ngực.
Do chỉ nhìn thấy bóng lưng nên Lục lang không nhận ra ta.
Trong ký ức của Lục lang, Thẩm Minh Trúc cài trâm gỗ, cử chỉ đoan trang, là hình mẫu hiền thê chuẩn mực.
Mà người trước mắt, cài trâm ngọc, mặc váy áo lụa sa, trang điểm lộng lẫy.
Lại còn đang làm loạn trong thư phòng cùng Tạ Vô Tướng.
Thậm chí trên mặt, còn dính son của ta.
Nào còn chút nào giống Thẩm Minh Trúc?
"Ngươi tìm thê tử ta làm gì?"
"Tạ công tử quả nhiên phong lưu, thành thân nửa tháng, đã có thêm giai nhân bên cạnh rồi." Lục lang cười lạnh, "Ta hỏi Thẩm Minh Trúc đâu? Ở phòng bếp sao? Hay là ngươi chán ghét nàng ta, đuổi đi rồi?"
Ta từ trong n.g.ự.c Tạ Vô Tướng quay đầu lại nhìn hắn.
Lục lang sững sờ.
Hắn đứng trong bóng trúc, biểu cảm trên mặt khó mà đoán được.
Hắn nhìn chằm chằm ta, từ đôi môi dính son, đến bộ váy áo lộng lẫy, cuối cùng dừng lại trên cánh tay đang ôm lấy eo ta của Tạ Vô Tướng.
Tờ ngân phiếu trong tay hắn, bị siết chặt đến mức nhăn nhúm.
Thấy hắn tức giận, sắc mặt Bạch Linh cô nương ngày càng trắng bệch.
Tạ Vô Tướng như muốn chọc tức hắn, còn cố ý cọ cọ vào cổ ta: "Nương tử, hắn nói hắn tìm nàng kìa."
... Ta không nhìn ra sao!
"Lục công tử có chuyện gì sao?"
"Đây là một trăm hai mươi lượng bạc, hiện tại ta không nợ nàng nữa."
Ta rất kinh ngạc, hắn mới thi đỗ Trạng nguyên, Thánh thượng còn chưa phân phó chức quan, hắn không ăn lương bổng, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Lục lang đưa ngân phiếu cho ta.
Tạ Vô Tướng lại không đồng ý, ra vẻ nam nữ thụ thụ bất thân:
"Nam nữ thụ thụ bất thân! Giao cho nha hoàn là được rồi."
Nhìn Tạ Vô Tướng cà lơ phất phơ, Lục lang kiêu ngạo ngẩng đầu: "Tạ Vô Tướng, ngươi cứ tiếp tục sống uổng phí, hoang đường như vậy đi, rồi sẽ có một ngày tán gia bại sản."
Tạ Vô Tướng cười hì hì ôm lấy ta: "Ta không sợ, ta có thê tử tốt nhất thiên hạ nuôi ta rồi."
Lục lang rời đi.
Tạ Vô Tướng lúc này mới thôi bộ dạng cà lơ phất phơ, nghiêm túc nhìn ta: "Ta có thể làm rất nhiều việc, thư hoạ, khắc ấn, hát hí khúc, gánh nước tưới vườn, bất kể rơi vào cảnh ngộ nào, ta đều có thể mua cho nương tử son phấn đắt nhất."
"Cho nên?"
"Mua được son phấn, cho nên có thể hôn môi."
Hắn bất ngờ cúi đầu xuống, lại hôn trộm ta.
Ta sợ Lưu tiên sinh cho rằng Tạ Vô Tướng đang sỉ nhục ông ấy, hoặc là mắng ta không biết giữ đạo làm thê.
Nhưng Lưu tiên sinh không thèm nhìn hắn, chỉ nghiêm nghị hỏi ta: "Thẩm nương tử có biết đọc sách viết chữ không phải là bổn phận của nữ nhân hay không, không có con đường làm quan cho nương tử đi, cũng không có ai biết đến tài học của nương tử, cho dù như vậy nương tử vẫn muốn học sao?"
Lúc này ta không thể lừa dối chính mình.
Cho dù thơ ca như nước chảy trên đá, sẽ có lúc biến mất, ta cũng muốn làm hết sức mình.
"... Ta muốn."
Đây là câu nói ngỗ nghịch nhất mà ta từng nói trong mười chín năm qua.
"Tốt lắm, muốn bái sư thì phải đưa lão phu toàn bộ vở kịch《Đăng Nương truyện》, sư nương nhà ta muốn xem《Lãn sơ trang》, ít nhất phải viết xong một vở trước lễ Thất tịch." Lưu tiên sinh gật đầu, "Chỉ là danh tiếng của Vô Tướng lại càng thêm khó nghe rồi."
"Danh tiếng, thứ ta không cần nhất chính là danh tiếng." Tạ Vô Tướng đỡ ta dậy, cười nói, "So với tiếng xấu, lời khen ngợi của người đời còn đáng sợ hơn."
Phu tử giao bài tập, dặn dò ta giám sát Tạ Vô Tướng.
Tạ Vô Tướng viết kịch bản rất hay, nhưng lại không viết nổi một bài văn ra hồn.
Ta viết giúp hắn phần mở đầu, mực khô rồi mà vẫn không thấy hắn viết tiếp.
Ta đứng bên cạnh, cầm cây thước, bất đắc dĩ gõ lên đầu Tạ Vô Tướng: "Tiên sinh đã giảng ba lần rồi, chàng vẫn không hiểu sao?"
Hắn ôm lấy eo ta, ngẩng đầu lên, cười vô lại: "Không hiểu, muốn hôn một cái."
"Ít nhất phải viết xong bài này đã..."
Ta muốn đẩy hắn ra.
Tạ Vô Tướng bỗng nhiên nhíu mày, ôm lấy ngực: "... Nương tử, chỗ này đau quá."
Tay ta khựng lại, sợ đẩy hắn bị thương.
Lợi dụng lúc ta cúi đầu xuống, hắn ôm ta vào lòng.
Chỉ hơi ngẩng đầu lên, đôi môi hắn lướt qua môi ta, như chuồn chuồn lướt nước.
Trên môi hắn dính son của ta, càng thêm phần diễm lệ.
Ta nhìn thấy trong mắt hắn, rõ ràng là nụ cười đắc ý: "Hihi, hôn trộm thành công!"
Ta tức giận muốn đánh hắn.
Hắn lại giống như miếng da chó, dính chặt lấy ta: "Muốn đánh thì đánh đi, ta không tin nương tử nỡ đánh c.h.ế.t ta."
Tạ Vô Tướng đang làm loạn với ta, nha hoàn bên ngoài đã đến báo, nói Lục công tử và Bạch Linh cô nương đến.
Nha hoàn đứng bên ngoài, cúi đầu che miệng cười trộm không biết bao lâu.
Cho đến khi ta nghe thấy tiếng Lục lang tức giận sau lưng: "Thẩm Minh Trúc đâu?"
Ta bị Tạ Vô Tướng ôm trong ngực.
Do chỉ nhìn thấy bóng lưng nên Lục lang không nhận ra ta.
Trong ký ức của Lục lang, Thẩm Minh Trúc cài trâm gỗ, cử chỉ đoan trang, là hình mẫu hiền thê chuẩn mực.
Mà người trước mắt, cài trâm ngọc, mặc váy áo lụa sa, trang điểm lộng lẫy.
Lại còn đang làm loạn trong thư phòng cùng Tạ Vô Tướng.
Thậm chí trên mặt, còn dính son của ta.
Nào còn chút nào giống Thẩm Minh Trúc?
"Ngươi tìm thê tử ta làm gì?"
"Tạ công tử quả nhiên phong lưu, thành thân nửa tháng, đã có thêm giai nhân bên cạnh rồi." Lục lang cười lạnh, "Ta hỏi Thẩm Minh Trúc đâu? Ở phòng bếp sao? Hay là ngươi chán ghét nàng ta, đuổi đi rồi?"
Ta từ trong n.g.ự.c Tạ Vô Tướng quay đầu lại nhìn hắn.
Lục lang sững sờ.
Hắn đứng trong bóng trúc, biểu cảm trên mặt khó mà đoán được.
Hắn nhìn chằm chằm ta, từ đôi môi dính son, đến bộ váy áo lộng lẫy, cuối cùng dừng lại trên cánh tay đang ôm lấy eo ta của Tạ Vô Tướng.
Tờ ngân phiếu trong tay hắn, bị siết chặt đến mức nhăn nhúm.
Thấy hắn tức giận, sắc mặt Bạch Linh cô nương ngày càng trắng bệch.
Tạ Vô Tướng như muốn chọc tức hắn, còn cố ý cọ cọ vào cổ ta: "Nương tử, hắn nói hắn tìm nàng kìa."
... Ta không nhìn ra sao!
"Lục công tử có chuyện gì sao?"
"Đây là một trăm hai mươi lượng bạc, hiện tại ta không nợ nàng nữa."
Ta rất kinh ngạc, hắn mới thi đỗ Trạng nguyên, Thánh thượng còn chưa phân phó chức quan, hắn không ăn lương bổng, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Lục lang đưa ngân phiếu cho ta.
Tạ Vô Tướng lại không đồng ý, ra vẻ nam nữ thụ thụ bất thân:
"Nam nữ thụ thụ bất thân! Giao cho nha hoàn là được rồi."
Nhìn Tạ Vô Tướng cà lơ phất phơ, Lục lang kiêu ngạo ngẩng đầu: "Tạ Vô Tướng, ngươi cứ tiếp tục sống uổng phí, hoang đường như vậy đi, rồi sẽ có một ngày tán gia bại sản."
Tạ Vô Tướng cười hì hì ôm lấy ta: "Ta không sợ, ta có thê tử tốt nhất thiên hạ nuôi ta rồi."
Lục lang rời đi.
Tạ Vô Tướng lúc này mới thôi bộ dạng cà lơ phất phơ, nghiêm túc nhìn ta: "Ta có thể làm rất nhiều việc, thư hoạ, khắc ấn, hát hí khúc, gánh nước tưới vườn, bất kể rơi vào cảnh ngộ nào, ta đều có thể mua cho nương tử son phấn đắt nhất."
"Cho nên?"
"Mua được son phấn, cho nên có thể hôn môi."
Hắn bất ngờ cúi đầu xuống, lại hôn trộm ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.