Phu Quân Muốn Phong Hậu, Ta Dẫn Binh Soán Ngôi
Chương 12: Chương 10 : (2)
Nhan Tự Nhĩ
15/09/2024
Đàm Tam Khuyết khó tin nhìn ta: "Ngươi còn dẫn binh mã đến?!"
Ta: ...
Ta không biết, ta đến một mình mà!
Tống Bảo Bình vung tay: "Đã có ý phản thì không bằng g.i.ế.c đi!"
"Dừng tay!" Bên ngoài vang lên tiếng quát lớn.
Rèm che vén lên, Vệ Phong mặc giáp cầm binh ngược sáng đến, rõ ràng là hắn đã vội vã chạy đến, thở hổn hển.
"Ngươi là ai?! Sao dám xông vào trong quân trướng!" Đàm Tam Khuyết kinh hãi.
Vệ Phong khinh thường liếc nhìn hắn ta, rồi cung kính bước đến trước mặt ta, quỳ một gối xuống chắp tay:
"Chủ công, năm mươi vạn đại quân đã chuẩn bị xong tại cửa Đương Dương cốc, chỉ đợi lệnh của chủ công."
Ta không có năm mươi vạn đại quân.
Vệ Phong cũng không thể dẫn đại quân đến trong thời gian ngắn như vậy được.
Nhưng trong lòng ta bỗng sinh ra một sự dũng mãnh.
Mẹ kiếp, làm phản luôn!
Ta ngồi nghiêm trang trên ghế, sắc mặt không đổi: "Ừm."
"Ngươi thật sự dẫn binh đến?!" Gân xanh nổi lên trên trán Đàm Tam Khuyết, hắn ta quét sạch rượu và thức ăn ngon trên bàn xuống đất.
"Lưu Ninh Hoan! Ta niệm tình phu thê, chưa từng đề phòng ngươi. Giờ chỉ là bảo ngươi giao binh quyền cho người khác, ngươi đã dẫn binh đến gia yến, ngươi rốt cuộc có ý gì!"
"Đã là gia yến, sao tiện tì này lại phục kích sát thủ trong sảnh, định ném chén ra hiệu để hại chủ công ta?!" Vệ Phong công khai đối đầu với Đàm Tam Khuyết, trừng mắt chỉ vào Tống Bảo Bình.
Đàm Tam Khuyết cũng không thể tin nổi nhìn về phía nàng ta.
Dù sao cũng làm Hoàng đế mấy năm, khả năng ứng biến này vẫn có, Đàm Tam Khuyết lập tức cười ha hả:
"Chỉ là đùa giỡn thôi, ngươi nhìn nhầm rồi, chỉ là mấy vũ nữ biểu diễn thôi - phu nhân, vị tiểu tướng quân này là ai, sao lại nóng tính thế."
Ta lạnh nhạt nói: "Hắn chính là Ngũ Hổ Thượng Tướng dưới tay ta, Y Đình Hầu, Tam Quân Đô Chỉ Huy Sứ, Vệ Phong."
Sắc mặt Đàm Tam Khuyết sa sầm: "Thì ra là Vệ Phong! Lần trước còn lừa ta là tiểu thị vệ, các ngươi tưởng ta không nhận ra mặt sao?"
Hắn ta tức giận đứng dậy đi qua đi lại: "Tốt, rất tốt, Lưu Ninh Hoan! Mang kiếm vào sảnh, vào trướng không quỳ, đây chính là tướng tài do một tay ngươi đào tạo sao?!"
Khí thế Vệ Phong như lưỡi kiếm sắc: "Ta là thần tử nhà Hán, ta chỉ có một chủ công, nàng đang ngồi đây, ngươi là ai? Ta có quen ngươi không? Ngươi kính trọng chủ công ta, ta sẽ kính trọng ngươi, ngươi lại dung túng tiện tì làm nhục chủ công ta, ta với ngươi không đội trời chung!"
Đàm Tam Khuyết rút kiếm đứng dậy: "Ngươi muốn thử xem kiếm của ta có sắc không sao?"
Vệ Phong cũng rút kiếm: "Kiếm của ta cũng chưa từng không sắc!"
Ánh mắt thiếu niên rực sáng, tiếng nói vang vọng khắp nơi, thế như hổ dữ g.i.ế.c rồng, khiến tất cả mọi người đều run sợ.
Cả sảnh im lặng như tờ.
Đã nhiều năm rồi Đàm Tam Khuyết đối đầu như vậy, trong lúc bối rối đưa mắt nhìn về phía ta:
"Phu nhân, ngươi nói gì đi chứ phu nhân!"
Ta mặc áo trắng đeo kiếm, chậm rãi đứng dậy từ chỗ ngồi: "Trong số những người có mặt ở đây, ai là Tống Từ?"
Vô số ánh mắt đổ dồn vào một thân sĩ phu béo trắng, mà hắn ta, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Ta tiến lên, rút đao c.h.é.m đứt đầu hắn ta, ném xuống chân Tống Bảo Bình, trong tiếng hét thất thanh của nàng ta, ta lau m.á.u trên mặt:
"Đàm Tam Khuyết, ta từng yêu thương ngươi, trao tất cả những gì tốt đẹp nhất cho ngươi, nên hôm nay ta mới chỉ làm Kinh Châu mục."
"Nếu ta không nể mặt ngươi, e rằng hôm nay tất cả mọi người có mặt ở đây, đều phải gọi ta một tiếng Hán Vương bệ hạ!"
Đó là lần đầu tiên danh hiệu của ta xuất hiện trong lịch sử.
Không còn là thê tử của ai đó, nữ nhi của ai đó, cung phi của ai đó, mẫu thân của ai đó.
Cái tên Lưu Ninh Hoan nhảy vọt lên bản ký của Đế Vương.
Không còn là một "Lưu thị" mờ nhạt nào đó.
Ta hai mươi bảy tuổi đứng sóng vai cùng Vệ Phong hai mươi mốt tuổi, áp lưng bảo vệ nhau, giữa mười vạn đại quân, đối mặt với Đàm Tam Khuyết.
"Ngươi không sợ ta g.i.ế.c ngươi sao? Ở đây toàn là người của ta, Ninh Hoan." Trong mắt Đàm Tam Khuyết xuất hiện một tia ánh sáng hồi quang phản chiếu đầy thương cảm.
"Ngươi quả thật có nhiều binh mã, Tam lang." Ta nhe răng cười: "Nhưng ngươi đã già, cơ thể bị rượu chè và nữ sắc làm cho hư hỏng, trước khi ta và Vệ Phong ngã xuống, chúng ta nhất định sẽ lấy đầu hai người các ngươi!"
"Ngươi còn có dũng khí đánh cược với ta một phen không?!"
Hết chương 10
Ta: ...
Ta không biết, ta đến một mình mà!
Tống Bảo Bình vung tay: "Đã có ý phản thì không bằng g.i.ế.c đi!"
"Dừng tay!" Bên ngoài vang lên tiếng quát lớn.
Rèm che vén lên, Vệ Phong mặc giáp cầm binh ngược sáng đến, rõ ràng là hắn đã vội vã chạy đến, thở hổn hển.
"Ngươi là ai?! Sao dám xông vào trong quân trướng!" Đàm Tam Khuyết kinh hãi.
Vệ Phong khinh thường liếc nhìn hắn ta, rồi cung kính bước đến trước mặt ta, quỳ một gối xuống chắp tay:
"Chủ công, năm mươi vạn đại quân đã chuẩn bị xong tại cửa Đương Dương cốc, chỉ đợi lệnh của chủ công."
Ta không có năm mươi vạn đại quân.
Vệ Phong cũng không thể dẫn đại quân đến trong thời gian ngắn như vậy được.
Nhưng trong lòng ta bỗng sinh ra một sự dũng mãnh.
Mẹ kiếp, làm phản luôn!
Ta ngồi nghiêm trang trên ghế, sắc mặt không đổi: "Ừm."
"Ngươi thật sự dẫn binh đến?!" Gân xanh nổi lên trên trán Đàm Tam Khuyết, hắn ta quét sạch rượu và thức ăn ngon trên bàn xuống đất.
"Lưu Ninh Hoan! Ta niệm tình phu thê, chưa từng đề phòng ngươi. Giờ chỉ là bảo ngươi giao binh quyền cho người khác, ngươi đã dẫn binh đến gia yến, ngươi rốt cuộc có ý gì!"
"Đã là gia yến, sao tiện tì này lại phục kích sát thủ trong sảnh, định ném chén ra hiệu để hại chủ công ta?!" Vệ Phong công khai đối đầu với Đàm Tam Khuyết, trừng mắt chỉ vào Tống Bảo Bình.
Đàm Tam Khuyết cũng không thể tin nổi nhìn về phía nàng ta.
Dù sao cũng làm Hoàng đế mấy năm, khả năng ứng biến này vẫn có, Đàm Tam Khuyết lập tức cười ha hả:
"Chỉ là đùa giỡn thôi, ngươi nhìn nhầm rồi, chỉ là mấy vũ nữ biểu diễn thôi - phu nhân, vị tiểu tướng quân này là ai, sao lại nóng tính thế."
Ta lạnh nhạt nói: "Hắn chính là Ngũ Hổ Thượng Tướng dưới tay ta, Y Đình Hầu, Tam Quân Đô Chỉ Huy Sứ, Vệ Phong."
Sắc mặt Đàm Tam Khuyết sa sầm: "Thì ra là Vệ Phong! Lần trước còn lừa ta là tiểu thị vệ, các ngươi tưởng ta không nhận ra mặt sao?"
Hắn ta tức giận đứng dậy đi qua đi lại: "Tốt, rất tốt, Lưu Ninh Hoan! Mang kiếm vào sảnh, vào trướng không quỳ, đây chính là tướng tài do một tay ngươi đào tạo sao?!"
Khí thế Vệ Phong như lưỡi kiếm sắc: "Ta là thần tử nhà Hán, ta chỉ có một chủ công, nàng đang ngồi đây, ngươi là ai? Ta có quen ngươi không? Ngươi kính trọng chủ công ta, ta sẽ kính trọng ngươi, ngươi lại dung túng tiện tì làm nhục chủ công ta, ta với ngươi không đội trời chung!"
Đàm Tam Khuyết rút kiếm đứng dậy: "Ngươi muốn thử xem kiếm của ta có sắc không sao?"
Vệ Phong cũng rút kiếm: "Kiếm của ta cũng chưa từng không sắc!"
Ánh mắt thiếu niên rực sáng, tiếng nói vang vọng khắp nơi, thế như hổ dữ g.i.ế.c rồng, khiến tất cả mọi người đều run sợ.
Cả sảnh im lặng như tờ.
Đã nhiều năm rồi Đàm Tam Khuyết đối đầu như vậy, trong lúc bối rối đưa mắt nhìn về phía ta:
"Phu nhân, ngươi nói gì đi chứ phu nhân!"
Ta mặc áo trắng đeo kiếm, chậm rãi đứng dậy từ chỗ ngồi: "Trong số những người có mặt ở đây, ai là Tống Từ?"
Vô số ánh mắt đổ dồn vào một thân sĩ phu béo trắng, mà hắn ta, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Ta tiến lên, rút đao c.h.é.m đứt đầu hắn ta, ném xuống chân Tống Bảo Bình, trong tiếng hét thất thanh của nàng ta, ta lau m.á.u trên mặt:
"Đàm Tam Khuyết, ta từng yêu thương ngươi, trao tất cả những gì tốt đẹp nhất cho ngươi, nên hôm nay ta mới chỉ làm Kinh Châu mục."
"Nếu ta không nể mặt ngươi, e rằng hôm nay tất cả mọi người có mặt ở đây, đều phải gọi ta một tiếng Hán Vương bệ hạ!"
Đó là lần đầu tiên danh hiệu của ta xuất hiện trong lịch sử.
Không còn là thê tử của ai đó, nữ nhi của ai đó, cung phi của ai đó, mẫu thân của ai đó.
Cái tên Lưu Ninh Hoan nhảy vọt lên bản ký của Đế Vương.
Không còn là một "Lưu thị" mờ nhạt nào đó.
Ta hai mươi bảy tuổi đứng sóng vai cùng Vệ Phong hai mươi mốt tuổi, áp lưng bảo vệ nhau, giữa mười vạn đại quân, đối mặt với Đàm Tam Khuyết.
"Ngươi không sợ ta g.i.ế.c ngươi sao? Ở đây toàn là người của ta, Ninh Hoan." Trong mắt Đàm Tam Khuyết xuất hiện một tia ánh sáng hồi quang phản chiếu đầy thương cảm.
"Ngươi quả thật có nhiều binh mã, Tam lang." Ta nhe răng cười: "Nhưng ngươi đã già, cơ thể bị rượu chè và nữ sắc làm cho hư hỏng, trước khi ta và Vệ Phong ngã xuống, chúng ta nhất định sẽ lấy đầu hai người các ngươi!"
"Ngươi còn có dũng khí đánh cược với ta một phen không?!"
Hết chương 10
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.