Phúc Tấn Bị Bệnh

Chương 2: Chương 1.2

Vu Linh

21/06/2017

Editor: Gà

Lam Đề, con gái của quan thất phẩm Lam Tĩnh, năm nay mười bảy tuổi, làm cung nữ ngoài Ngự Thiện Phòng. . . . . .

Một chỗ khác trong hoa viên phủ Nội Vụ, Đôn hoa một trong những người chủ trì vẫn ung dung ngồi trong lương đình, lật lại danh sách thái giám cung nữ mấy năm gần đây, hắn lập tức phát hiện người hắn muốn tìm.

Ở trong cung nhiều năm như vậy, hắn đã gặp nhiều cung nữ không buông tha bất kỳ cơ hội nào trăm phương ngàn kế muốn tiến cung làm phi tần, trước tiên hối lộ quan viên để trở thành người hầu gần Hoàng đế, nhưng nữ nhân này lại kỳ quái, nghe nói tự nguyện vào bên ngoài Ngự Thiện Phòng, giống như giấu giếm bí mật gì, vô cùng khả nghi.

Hơn nữa hành vi nàng cố ý giả bộ bệnh cũng làm hắn đặc biệt chú ý, hoàn toàn đoán không ra rốt cuộc nàng đang làm cái quỷ gì, càng khiến hắn hiếu kỳ, hắn hiểu rõ không nên bị nàng làm u mê.

“Đôn hoa, lần đầu tiên ta thấy ngươi hoảng hốt như vậy, chỉ vì một cung nữ nho nhỏ ư?”

Đúng lúc này, Nghi khâm cũng đi vào lương đình, thấy hảo hữu khó có được vẻ nghiêm túc như thế này cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, vì Đôn hoa làm việc gì cũng tùy hứng, lười quản những chuyện hắn không hứng thú, hắn không nên hoang mang như vậy, một cung nữ nho nhỏ có sức quyến rũ như thế nào chứ, mới có thể khiến cho Đôn hoa chú ý?

Đôn hoa cũng không để ý, đáp lại theo lời y: “Bình thường luôn vội vàng, thỉnh thoảng cũng phải tìm một chút niềm vui chứ, như thế mỗi ngày sẽ không trôi qua quá tẻ nhạt, không phải sao?”

“Cuộc sống của ngươi sẽ tẻ nhạt? Ha ha! Ta không cảm thấy như vậy.”

Sau đó, một bóng dáng mảnh khảnh trùng hợp xuất hiện trước đình nghỉ mát, lần này nhân vật chính cuối cùng đã tới, Nghi khâm cũng không quấy rầy hứng thú của hắn, lập tức lui khỏi đình nghỉ mát: “Đừng quá mức, nên có chừng có mực.”

“Đương nhiên, ta tự có chừng mực.”

Đôn hoa nhìn dáng vẻ cẩn thận bưng khay của Lam Đề, liền cảm thấy thú vị, sau khi nhìn đủ rồi, hắn nói với nô bộc đang một mực yên lặng không lên tiếng: “Tam Hỉ, nhìn thấy nữ tử bưng cái khay nặng như vậy, còn không mau đến giúp một tay?”

Tam Hỉ cũng xấp xỉ tuổi Lam Đề nhịn không được trợn mắt nhìn chủ tử mình một cái, nàng sắp đến đình nghỉ mát rồi mới nói những lời này, quả thật giả vờ tốt bụng: “Vâng, bối lặc gia.”

Tam Hỉ đến trước mặt Lam Đề: “Cô nương, để ta giúp cô.”

“Vị tiểu ca này, đa tạ.”

Trên tay rốt cuộc không có gánh nặng, thật vất vả Lam Đề mới có thể thở lớn một cái, có trời mới biết từ bên ngoài Ngự Thiện Phòng đi tới phủ Nội Vụ, chính là từ phía đông Tử Cấm thành đi tới phía tây, lượn quanh một vòng lớn rất xa.

Sau khi thở gấp, cuối cùng nàng cũng có cơ hội ngẩng đầu lên xem là thần thánh phương nào hành hạ nàng như vậy, không ngờ vừa nhìn thấy người trong đình, nàng lập tức kinh ngạc thở hắt ra, quả thật không thể tin được!

Người đó là nam tử thần bí trên cây đã trêu đùa nàng! Không ngờ, hắn lại là người đứng đầu phủ Nội Vụ, điều này sao có thể?

Nhớ đến Tam Hỉ vừa kêu hắn là bối lặc gia, lập tức nàng kịp thời phản ứng, thì ra hắn là Đôn hoa bối lặc, vội vàng hoảng sợ cúi người hành lễ: “Bối lặc gia, nô tỳ đến chậm, xin bối lặc gia tha lỗi.”

“Lam Đề cô nương, xem ra ngươi đã biết thân phận của ta rồi, làm phiền ngươi bưng đồ nặng như vậy đến đây, không biết thân thể ngươi có chịu được không? Vẫn nên nhanh chân vào trong đình nghỉ ngơi đi.”

Lam Đề âm thầm chảy mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy hắn đang chồn chúc tết gà, tuyệt đối không có gì tốt!” Nô tỳ không dám!”

“Là ta cho phép, tại sao lại không dám?”



“Điều này không hợp, nô tỳ là. . . . . .”

“Ngươi không muốn ngồi, không lẽ muốn ta tự mình đứng dậy mời sao?”

Bị câu nói này uy hiếp dọa nàng sợ nên lập tức đi vào trong đình ngồi xuống, đoan đoan chính chính, không dám lộn xộn, nàng vừa mới nghe sự tích huy hoàng của bộ đôi gian giảo, biết chỉ cần không cẩn thận khiến bọn hắn không vui, mình sẽ gặp đại nạn, nàng chưa muốn chết sớm như vậy.

Nàng cố gắng nhớ lại khi nãy bọn thái giám kia hình dung Đôn hoa như thế nào, ô ô, nói hắn thích nhất ngoài mặt không động thanh sắc, nhưng lại bí mật bày mưu, giống như chuyện gì cũng không làm, thật ra đã âm thầm làm xong mọi thứ rồi, chỉ ngồi chờ xem kết cục bi thảm của ngươi mà thôi!

Sau đó Đôn hoa cầm chén chè ướp lạnh hạt sen ngân nhĩ, nhàn nhã cười: “Lam Đề cô nương, lần trước vì tránh một số người, hại ngươi bị uất ức, ta thật băn khoăn, cho nên muốn kêu ngươi tới đây, bồi thường cho ngươi.”

Nếu thực sự có thành ý như vậy, sao hắn không tự mình đến bên ngoài Ngự Thiện Phòng?” Thật ra cũng không có gì, bối lặc gia không cần để ý.” Nàng run rẩy trả lời, nhưng trong lòng đã sớm điên cuồng mắng ra tiếng.

Đúng rồi đúng rồi, bọn họ còn nói, hắn thích nhất nhìn dáng vẻ kinh hoàng luống cuống của con mồi trong tay, sẽ không vội ban chết cho đối phương, vì như thế sẽ không còn gì vui cả!

“Như vậy sao được? Không bồi thường sẽ khiến ta ái ngại lắm.” Quả nhiên, trong lòng Đôn hoa mừng rỡ nhìn dáng vẻ run sợ của nàng, vô cùng thỏa mãn: “Cũng vì như thế, ta đặc biệt xin đầu bếp Ngự Thiện Phòng nấu một nồi canh dưỡng sinh giúp ngươi bồi bổ thân thể, hi vọng ngươi nể mặt ta, đừng nên phụ tâm ý của ta."

“Hả?”

Canh. . . . . . canh dưỡng sinh? Cái nồi nóng đến chết người này là cho nàng sao? Nàng đã trêu ghẹo ai rồi!

Lam Đề cứng người, thật lâu không hề cử động, vẻ mặt cũng vô cùng khó coi, Đôn hoa sớm ngờ tới nàng sẽ không ngoan ngoãn hợp tác, trực tiếp phân phó: “Tam Hỉ, Lam Đề cô nương xem như là khách của chúng ta.”

“Vâng, bối lặc gia.”

Tam Hỉ nhấc cái nồi lên, thấy thứ bên trong liền dừng một chút, sau đó mặt không đổi sắc chuyển qua trước mặt Lam Đề, đưa chiếc đũa, nội tâm nhịn không được than thở: “Cô nương, hãy cố lên.”

Sửng sờ nhìn màu canh trong nồi, hoa tiêu, hạt tiêu, dầu ớt, nàng nhìn thôi mà đã cảm thấy miệng tê rần, sao còn có thể ăn được chứ?” Cái này. . . . . . Là canh dưỡng sinh sao?” Khóe miệng khẽ giật, nàng cười còn khó coi hơn khóc.

“Đương nhiên.”

Tên khốn kiếp trợn mắt nói dối này! Lại có thể dùng phương pháp này chỉnh người!

Hạ quyết tâm, bất chấp tất cả cầm chiếc đũa bắt đầu ăn, nàng quyết định đấu với Đôn hoa, hắn càng muốn chỉnh nàng, nàng lại càng không cho hắn được như ý, ăn hết cho hắn xem.

Nhưng. . . . . . Cái ‘Canh dưỡng sinh’ này thật sự vừa tê vừa cay, nàng mới ăn chưa được vài ngụm mà toàn thân đã bắt đầu nóng lên, quả thực là đại khổ hình.

“Lam Đề cô nương, ngươi cứ từ từ, đừng ăn vội vã như vậy, ta có rất nhiều thời gian chơi với ngươi.”

Không thèm! Con cáo già ghê tớm, đồ nam nhân nhỏ mọn!

Đôn hoa cười khẽ nhấp một ngụm chè hạt sen ngân nhĩ, lập tức hơi nhíu lông mày: “Tam Hỉ, chè này hết lạnh rồi, vào hầm băng lấy chút băng đi.”

“Vâng, bối lặc gia.”



Tam Hỉ nhanh chóng lấy ra một chậu băng nhỏ từ trong phủ, để trên bàn để Đôn hoa sử dụng, điều này làm cho đôi môi đã cay đến tê dại của Lam Đề càng thêm nóng.

Hắn tựa như không thấy ánh mắt oán hận của nàng, tự nói: “Đúng rồi, không biết ngươi đã từng nghe qua một câu chuyện cũ chưa, chuyện tình của mỹ nam tử Hà Yến thời Tam quốc?”

Bây giờ nàng còn có thể quan tâm đến mỹ nam tử sao, nàng đang cố gắng tập trung xử lý món canh phiền toái trước mắt này thôi!

“Nghe nói da tay của hắn vô cùng trắng nõn, Ngụy Minh Đế hoài nghi hắn bôi phấn lên mặt, cho nên mời hắn ăn mì vào thời điểm trời nóng bức nhất trong năm, ngươi cảm thấy. . . . . . Hắn có dụng ý gì?”

Nóng quá nóng quá, nàng cảm thấy bản thân sắp nóng đến chết rồi, hành hạ này rốt cuộc lúc nào mới có thể kết thúc vậy?

Đúng lúc Lam Đề muốn dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt, đột nhiên ánh mắt Đôn hoa tối lại, nói một câu: “Ngươi và Hà Yến đều làm hành động như vậy, ngươi biết không?”

“Cái gì?”

Tay nàng đột nhiên cứng đờ, chậm rãi ý thức bản thân vô tình rơi vào bẫy, lập tức sợ đến mức không dám vọng động chút nào, nhưng lúc này Đôn hoa lại đưa tay qua, kéo tay áo nàng xuống, chỉ thấy trên tay áo dính không ít phấn trắng, phấn trắng phủ trên đôi má bay mất lộ ra làn da hồng nhạt vô cùng mịn màng, sắc màu đỏ thắm không thể có ở một người bị bệnh.

“Cho nên tóm lại, làn da Hà Yến thật sự là trời sinh trắng noãn, còn ngươi lại cố ý làm sắc mặt tái nhợt giả bệnh, nói đi, rốt cuộc ngươi đang có ý đồ gì?”

Cho nên, vừa rồi hắn chơi nhiều hoa chiêu như vậy, đợi giờ khắc này nàng tự lòi đuôi sao? Tên này thật đáng sợ, thật sự vô cùng âm hiểm!

Đã không còn cách nào che giấu, Lam Đề cũng không thèm giả vờ nữa, trực tiếp hỏi ngược lại: “Ngươi muốn như thế nào?”

“À, vẫn không muốn nói thật à? Không cần gấp gáp, ta còn nhiều thời gian chơi với ngươi.” Đôn hoa mất đi vẻ thảnh thơi, thu hồi nụ cười, lập tức hiển hiện ra một cỗ áp bức như ẩn như hiện.” Nghe nói trước kia ngươi ‘bệnh không nhẹ’, cho nên rất nhiều chuyện người khác gánh giúp ngươi, bắt đầu từ bây giờ ta muốn ngươi từ từ bổ sung lượng công việc đó, ngươi không phản đối chứ?”

“Ngươi muốn ta bổ sung thế nào?”

“Đương nhiên là công việc của Ngự Thiện Phòng, sau đó. . . . . . Ta muốn ngươi mỗi ngày đều phải tìm được ‘tiểu Hổ gia’, đút nó ăn cơm, nếu nó gầy đi, đến lúc đó ta liền hỏi tội ngươi.”

“Tiểu Hổ gia?”

“Chính là con mèo hôm đó ngươi nhìn thấy, lúc nó vui vẻ thì sẽ ở cùng ta, lúc nghịch ngợm sẽ chơi đùa khắp nơi trong Tử Cấm thành, ngay cả ta cũng không biết bây giờ nó đang ở đâu, cho nên về sau phiền ngươi chịu khổ một chút.”

Lam Đề không dám tin nhỏ giọng hô: “Ngươi. . . . . . Ngươi ép người quá đáng!”

“Nếu không, sao có thể gọi là trừng phạt ngươi?”

Nhìn nàng tức giận tới cực điểm, hận không thể cào mấy vết trên mặt hắn, Đôn hoa cảm thấy sung sướng không thôi, ai kêu nàng để hắn nắm được nhược điểm, hắn cũng không muốn buông tha cơ hội tốt như vậy .

Hắn nhếch miệng, ý giễu cợt rõ ràng: “Muốn múa rìu qua mắt bối lặc gia sao, ngươi. . . . . Còn kém xa lắm!”

Cho tới giờ khắc này, rốt cuộc Lam Đề đã tự thể nghiệm sự đáng sợ của bộ đôi gian giảo, nhưng bây giờ nàng không có thời gian cảm thán, trong đầu chỉ có một ý tưởng ——

Nàng phải về ghim hình nhân, nguyền rủa hắn đến chết!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Phúc Tấn Bị Bệnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook