Phúc Tấn Bị Bệnh

Chương 12: Chương 6.2

Vu Linh

09/08/2017

Editor: Gà

Quả nhiên như Đôn Hoa dự đoán, một thời gian sau Hòa Quận Vương phi luôn không có động tĩnh gì, rốt cuộc ra chiêu, bà vừa ra chính là ngoan chiêu*, khiến Lam Đề không nhịn được kinh ngạc, quả thực không thể tin được.

(*) chiêu ngoan độc

Vào bữa cơm đoàn viên lễ mừng năm mới, trên bàn cơm tự nhiên xuất hiện người ngoài —— Hoàn Dung cách cách!

Rõ ràng là bữa cơm đoàn viên, nàng ta chạy tới đoàn viên cái gì? Nàng ta cũng là một phần trong phủ Hòa Quận Vương sao?

“Năm nay Hoàn Dung hiếm khi cùng chúng ta đón lễ mừng năm mới, hơn nữa sẽ ở đây một khoảng thời gian, mọi người cũng đừng lạnh nhạt với con bé.” Hòa Quận Vương phi cười nhạt, tựa như hoàn toàn không thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lam Đề: “Hoa nhi, con và Hoàn Dung từ nhỏ cùng nhau lớn lên, mặc dù bây giờ đã thành gia, nhưng cũng không thể quá mức coi thường người ta, biết không?”

So với thê tử đang không biết sao, ngược lại Đôn Hoa lấy bất biến ứng vạn biến: “Nhưng ngạch nương, trước kia khi Hoàn Dung đến đây, đều cùng ngài và Đôn Tiệp tán gẫu, con thấy các người rất quen thuộc với nàng, để tránh nàng cảm thấy lúng túng, chỉ có thể xin ngạch nương và Đôn Tiệp tiếp tục chiếu cố nàng.”

Vốn khuôn mặt Hoàn Dung tươi cười bỗng hơi cứng lại, nhưng vẫn cố gắng gượng, trước đây khi nàng ta đến, tốt xấu gì Đôn Hoa cũng sẽ lễ phép tiếp đón nàng ta, thế nhưng lần này hắn nhìn cũng không nhìn nàng ta, khiến nội tâm nàng ta tức giận không nguôi.

Nàng ta không hiểu, rốt cuộc Lam Đề tốt hơn nàng ta ở chỗ nào? Gia thế không tốt như nàng ta, tư sắc cũng không xuất sắc hơn nàng ta bao nhiêu, rốt cuộc tại sao có thể gả cho Đôn Hoa người mà nàng ta thầm mến đã lâu làm phúc tấn? Vị trí này vốn là của nàng ta, nàng ta không cam lòng, hơn nữa còn hận tới cực điểm!

“Hoa nhi, làm sao con có thể nói như vậy? Ngạch nương thật vất vả mời tới vị khách quý này, tuyệt đối không được phép làm như không thấy con bé!”

“Làm như không thấy nghĩa là như thế nào?” Đương nhiên hắn biết mình mẫu thân đang đánh tính toán điều gì: “Hơn nữa trong mắt của con đã không thể chứa thêm những nữ nhân khác rồi, nhìn lâu cũng vô ích.”

“Hoa nhi, con. . . . . .”

Lam Đề âm thầm kéo ống tay áo của trượng phu ở dưới bàn, muốn hắn đừng khiến mẫu thân mình khó chịu nữa, không ngờ hắn nhìn nàng cười nhạt: “Nãy giờ, nàng chưa ăn miếng nào, nhanh dùng thiện thôi.”

Không ngờ cư nhiên hắn không coi ai ra gì che chở nâng niu Lam Đề, điều này làm cho Hòa Quận Vương phi vô cùng căm tức, Hoàn Dung nhìn thấy tình huống như vậy, lập tức khéo léo trấn an: “Con không sao, có thể cùng Vương phi và Đôn Tiệp muội muội tán gẫu cũng rất tốt mà, Hoàn Dung cầu còn không được đấy.”

“Ngạch nương ngài nghe không, người ta là khách nhân mà cũng nói như vậy.” Đôn Hoa vừa lúc thuận thế đáp lại, chặn lời, sắc mặt Hoàn Dung lúc xanh lúc tím, nhưng vẫn cố gắng giả vờ nở nụ cười.

Nàng ta âm thầm hít sâu một hơi, tiếp tục lấy lòng Hòa Quận Vương phi, tự mình gắp một khối thịt xào khô bỏ vào chén bà: “Hoàn Dung nhớ Vương phi thích ăn thịt xào khô? Khối thịt này béo gầy vừa vặn, đương nhiên muốn để lại cho Vương phi thưởng thức.”

Hành động này lập tức khiến Hòa Quận Vương phi tươi cười rạng rỡ: “Ha ha, làm sao không biết xấu hổ như vậy, cư nhiên để cho khách nhân như con. . . . . .”

“Lam Đề, ăn đùi gà.” Đôn Hoa cũng gắp cái đùi gà bỏ vào trong chén nữ nhân mình yêu, cũng cố ý nói: “Nhớ kỹ, khách nhân nên có dáng vẻ của khách nhân, đừng nên giọng khách át giọng chủ, như vậy sẽ chỉ làm chủ nhân cho rằng quá mức càn rỡ, hiểu không?”

Vốn Hòa Quận Vương phi đang cười đến vui vẻ nhưng vì một câu nói này mà lập tức cứng đờ, giận dữ trợn mắt nhìn nàng dâu, điều này khiến Lam Đề vô cùng vô tội chỉ có thể yên lặng ăn đùi gà, nghĩ thầm Đôn Hoa giúp nàng ngày càng có nhiều trở ngại, nhiều đến nỗi nàng sắp không biết nên làm sao mới tốt nữa.

Hoàn Dung cũng âm thầm lườm nàng một cái, sau đó tiếp tục tìm đề tài: “Đúng rồi, thời gian thành thân cũng đã mấy tháng, Lam Đề tẩu tử có tin tức gì chưa?”

“Tin tức? Có thể có thì tốt rồi.” Thật ra trước đó Hòa Quận Vương phi đã sớm cùng Hoàn Dung bàn bạc, cố ý nhắc tới chuyện này khiến Lam Đề khó chịu: “Nhớ năm đó, ta vào phủ không bao lâu liền có thai, thuận lợi sinh hạ Hoa nhi, ai biết hiện tại. . . . . .”

Hai người bọn âm thầm quét mắt về phía người trong cuộc, xem nàng sẽ có phản ứng gì, chỉ thấy Lam Đề thật vất vả mới giải quyết xong một cái đùi gà, Đôn Hoa lại lập tức gắp một khối thịt xào khô khác cho nàng, nàng bị sợ vội vàng ngăn cản: “Ta không ăn nhiều như vậy, ngươi muốn cho ta mập chết sao?”



“Ta hi vọng nàng dư thêm chút thịt, như bây giờ là quá gầy.”

“. . . . . .” Đôi phu thê như keo như sơn khiến người ta bất mãn này rốt cuộc có đang nghe hay không vậy?

Thật ra bọn họ không phải không nghe được, chỉ là lựa chọn không để ý tới thôi, bởi vì bọn họ đều rất rõ ràng, nếu có phản ứng đối với lời nói của các nàng, sẽ khiến các nàng đắc ý thôi.

Nhưng Lam Đề cũng không nhịn được ở trong lòng trộm mắng trượng phu, nếu không phải hắn vẫn chưa muốn có hài tử sớm như vậy, phá hư thế giới ngọt ngào của hai người, làm một chút biện pháp dự phòng, có lẽ nàng cũng sớm mang thai hài tử của hắn, mẹ chồng cũng không có cơ hội lấy vấn đề này ra mà nói văn vẻ.

Nhưng cho dù bọn họ làm như không nghe thấy đi, Hòa Quận Vương phi vẫn tiếp tục nói: “Nếu qua một thời gian Lam Đề vẫn không có bất cứ tin tức gì, ta không thể ngồi nhìn mặc kệ được.”

“Ngạch nương, sao người lại muốn đại ca nạp Trắc Phúc Tấn nhanh như vậy?” Đôn Tiệp rất không có đầu óc bật thốt lên: “Như vậy người khác sẽ đối đãi với chị dâu như thế nào chứ?”

Vừa nghe đến ba từ ‘Trắc Phúc Tấn’, cơ thể Lam Đề lập tức cứng lại một chút, Đôn Hoa phát hiện ra sự lo lắng của nàng, ngay sau đó ngăn muội muội lại: “Đôn Tiệp, muội đừng ăn nói lung tung.”

Hắn thiếu chút nữa đã quên, nàng rất nhạy cảm, rất phản cảm đối với loại chuyện nhiều nữ chung một chồng như vậy, mặc dù nàng chưa từng đề cập tới chuyện này, nhưng hắn cũng mơ hồ cảm thấy, nàng vẫn không có cảm giác an toàn.

“Nó cũng không phải nói lung tung.” Hòa Quận Vương phi thừa nhận: “Thật sự ta có ý như vậy, huống chi theo địa vị của Vương phủ chúng ta, đương nhiên nên nạp thêm một nàng dâu có gia thế tương xứng, như vậy mới có mặt mũi.”

“Ồ? Ngạch nương hào phóng với hài nhi quá, đối với trượng phu của mình lại không như thế. A Mã, trong lòng ngài cảm thấy rất bất bình đúng không?”

Hòa Quận Vương gia vốn không muốn tham gia vào cục diện rối loạn này rốt cuộc mở miệng: “Mới một nữ nhân thôi mà ta sắp không chịu nổi rồi, hay là thôi đi.”

Không ngờ trượng phu của mình lại có thể đứng về phía nhi tử, Hòa Quận Vương phi tức giận không thôi: “Vương Gia chàng. . . . . .”

“A Mã thật không có dự định nạp thiếp ư? Đã như vậy, hài nhi sao lại dám qua mặt A Mã, một mình hưởng thụ tề nhân chi phúc chứ?”

“Hoa nhi, con. . . . . .” Phản phản, hai người nam nhân này đều phản rồi!

“Còn Đôn Tiệp muội rất vui lòng nếu trượng phu tương lai thú muội qua cửa chưa tới nửa năm liền nạp thiếp đúng không?”

“Hả?”

Đôn Tiệp vốn còn cười xem kịch vui bị một câu nói này chặn họng không cười nổi, chỉ có thể lúng túng ăn cơm của mình, không dám bày tỏ ý kiến gì nữa.

“Không trả lời? Vậy là không đồng ý sao?” Đôn Hoa lại chĩa mủi dùi trở về mẫu thân: “Cho nên ngạch nương à, ngài không muốn con gái của mình đụng phải chuyện như vậy chứ?”

“Vậy thì như thế nào?”

“Hài nhi chỉ muốn nói, điều bản thân không muốn, đừng gây cho người khác, còn nữa, đừng để bị người ngoài kích động làm ra bất cứ chuyện gì, chính là hành động cực kỳ không lý trí.”

Vừa nói xong, lập tức khiến hai nữ nhân đang ngồi chột dạ không thôi, nhưng Hòa Quận Vương phi vẫn cậy mạnh chống lên khí thế của bản thân, quả quyết trả lời: “Vì muốn tốt cho con, con đừng cố ý vặn vẹo tâm ý của ta.”

“Con. . . . . . Thân thể con có chút không thoải mái. . . . . .” Đúng lúc này, sắc mặt Lam Đề có chút tái nhợt đứng dậy: “A Mã, ngạch nương, thật xin lỗi, xin cho Lam Đề về phòng nghỉ ngơi trước.”

Vừa nói xong, nàng lập tức xoay người rời đi, trốn tránh trận lúng túng này, Đôn Hoa thấy nàng rời đi, cũng lập tức đứng dậy muốn đuổi theo: “Lam Đề. . . . . .”



“Hoa nhi, con có ý gì, trong mắt con còn có những trưởng bối như chúng ta không?”

“Trong mắt ngạch nương rốt cuộc có người con dâu như Lam Đề hay không?”

“Con. . . . . . con. . . . . .”

“Có ‘khách quý’ ở đây, hài nhi không thể chiêu đãi, kính xin ngạch nương cùng Đôn Tiệp chiếu cố nhiều hơn, mới không thất lễ, hài nhi đi trước một bước, cáo từ.”

Không để ý mẫu thân căm tức, hắn lập tức đuổi theo, được nửa đường vội vàng giữ chặt bóng dáng thê tử đang chạy trốn: “Lam Đề. . . . . .”

“Ngươi không cần kéo ta!” Lam Đề hất tay của hắn ra, hốc mắt ửng hồng, cố nén không để nước mắt chảy xuống: “Tại sao ngươi đến đây, còn không mau trở về bồi nàng dâu mà ngạch nương chân chính lựa chọn đi?”

Không để ý tới lời nói trong lúc tức giận của nàng, Đôn Hoa vô cùng thận trọng hứa hẹn: “Ta thú nàng, sẽ không lấy những nữ nhân khác, nàng là thê tử duy nhất của ta.”

“Nhưng người nhà ngươi không nghĩ như vậy!” Nàng lại mất mác vừa tức giận liều chết đánh vào ngực của hắn: “Đều do ngươi, cái người tùy hứng làm bậy này, tại sao nhất định phải cuốn ta vào thế giới tàn khốc này mới được hả?! Ngươi biết rõ ta không hề muốn với cao đến người như ngươi!”

Ở nơi này, ngay cả thở một hơi nàng đều cảm thấy áp lực mười phần, còn phải đối mặt với sự bất mãn của mẹ chồng và dì nhỏ, làm cái gì cũng không đúng, quả thực có miệng khó trả lời, kết quả hiện tại nàng phải đối mặt với cách nghĩ bức bách Đôn Hoa thú người khác của mẹ chồng, chuyện nàng không muốn đối mặt nhất vẫn đã xảy ra, hơn nữa còn đến nhanh chóng như vậy, bảo nàng làm sao có thể chấp nhận được?

Đôn Hoa đau lòng ôm chặt nàng, hắn biết bản thân rất ích kỷ, biết trong lòng nàng lo lắng, nhưng hắn vẫn không cách nào buông nàng ra được, chỉ có thể dùng phương pháp hèn hạ nhất để lấy được nàng: “Lam Đề, tha thứ cho ta. . . . . .”

Tính tình của nàng ôn hòa, luôn yên lặng chịu đựng tất cả, cho đến khi không chịu nổi mới phản kích hoặc bộc phát ra, biểu hiện như vậy khiến hắn nghĩ nàng đủ kiên cường, có thể đối mặt với mọi chuyện, cho đến bây giờ hắn mới phát hiện bản thân sai lầm rồi, thật ra nàng rất yếu đuối, chẳng qua đã che đậy kín yếu đuối của bản thân, không để người khác biết thôi.

Lam Đề vẫn giãy giụa trong ngực hắn, nghẹn ngào nói: “Ngươi buông ta ra, buông ta ra. . . . . .”

“Không, ta không buông.” Hắn dịu dàng cam đoan: “Ta sẽ không để ngạch nương có cơ hội thực hiện được, cho nên nàng cũng không cần buông ta ra nhanh như vậy có được không?”

“Không muốn, ta chán ghét ngươi. . . . . .”

“Nhưng ta yêu nàng, cho nên sẽ không buông tha cho nàng đâu.”

Vốn Lam Đề đang liều mạng giãy giụa lập tức dừng lại, không dám tin nhìn hắn, chỉ vì từ lúc hai người quen biết đến giờ, hắn không bao giờ chính miệng nói ra tâm ý của bản thân, ngay cả khi xin Hoàng đế chỉ hôn, cũng dùng lý do đùa cợt là ‘Báo ân’, mà không phải vì thích nàng.

Hắn yêu thương hôn lên môi nàng, giải đáp nghi hoặc của nàng: “Chuyện ta không muốn, ai cũng đừng mong ép buộc được ta, nàng hiểu không? Lấy thân báo đáp chỉ là ngụy trang, quan trọng nhất, lòng của ta đã sớm bị nàng cướp mất, cho nên ta không thể làm gì khác hơn là đoạt người của nàng, như vậy ta mới sẽ không tốn công cả đời chứ.”

Không ngờ hắn chọn lúc mấu chốt này bày tỏ tâm ý của bản thân với nàng, điều này làm cho trong lòng Lam Đề vốn uể oải lại chấn phấn hẳn lên, rất vui mừng, rất vui vẻ, rồi lại không thể không oán giận: “Chàng thật đê tiện. . . . . .”

“Đê tiện cũng không sao, chỉ cần có thể giữ nàng lại, ta không ngại mình đê tiện thêm một chút.” Đôn Hoa dịu dàng trấn an lòng nàng, nhu tình như nước: “Đồng ý với ta, chúng ta cùng nhau cố gắng, đừng để cho kế hoạch của ngạch nương được như ý, được không? Chỉ cần ta kiên trì, nàng cũng kiên trì, chống đỡ lâu, ngạch nương sẽ buông tay thôi, được không?”

Lam Đề rốt cuộc không giãy giụa nữa, nhu thuận rúc vào lòng hắn: “Dạ.”

Nhìn bóng dáng hai người trên đất, đột nhiên nội tâm rất cảm động, do nàng quá ngốc, trải qua khoảng thời gian vẫn không có cách nào dung nhập vào gia tộc này, cho nên mới hại Đôn Hoa phải bất chấp tất cả như vậy để che chở nàng, không tiếc đối lập với mẫu thân mình.

Vốn tâm tình lay động rơi xuống đáy cốc lần nữa tỉnh lại, nàng âm thầm hạ quyết tâm, vì hắn, nàng phải tiếp tục cố gắng, tuyệt đối không thể bị đánh ngã, trừ phi chính miệng hắn nói không cần nàng, nếu không nàng sẽ không dễ dàng nhượng bộ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phúc Tấn Bị Bệnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook