Phúc Tấn Bị Bệnh

Chương 14: Chương 7.2

Vu Linh

09/08/2017

Editor: Gà

Một lát sau, người trong phủ Hòa Quận Vương đều tụ tập trong đại sảnh, nhìn sắc mặt mỗi người đều không tốt, có người còn chột dạ thấy rõ, dáng vẻ như sắp có tai vạ đến nơi.

Lam Đề cũng ngồi ở một bên, đại phu vội vàng chạy đến giúp nàng bôi thuốc, cẩn thận nhìn xem, mọi người mới biết tay nàng bị thương nghiêm trọng đến mức nào, khiến người ta không đành lòng nhìn tiếp.

Mặc dù đau, nhưng Lam Đề vẫn cố nén, cắn môi không lên tiếng, điều này càng khiến Đôn Hoa đau lòng đến cực điểm, hận mình không thể giúp nàng chịu đựng tất cả khổ sở.

Nhưng Hoàn Dung vẫn không có nửa điểm áy náy, thậm chí còn cho rằng chỉ cần Lam Đề không xuất hiện, cuối cùng nàng ta nhất định có thể thành công, nhất định có thể thuận lợi gả cho Đôn Hoa làm thê tử!

Sau khi lo xong miệng vết thương của Lam Đề, Đôn Hoa lập tức tiến vào vấn đề chính. “Tam Hỉ.”

Tam Hỉ đang đợi lệnh bên ngoài lập tức vào sảnh: “Bối lặc gia, có gì phân phó?”

“Ta muốn ngươi đến Tông Nhân phủ một chuyến, mời bọn họ phái người đến đây.”

“Cái gì?” Hoàn Dung mạnh mẽ thở hắt ra vì kinh ngạc, không dám tin trừng mắt nhìn về phía hắn: “Chàng gọi người của Tông Nhân phủ đến bắt ta?”

Phàm là vương công quý tộc, thậm chí hoàng tử phạm tội, đều do Tông Nhân phủ xử lý, không có gì khác biệt với đại lao nhốt phạm nhân trong dân gian, như vậy rõ ràng muốn Tông Nhân phủ trị tội Hoàn Dung!

“Hoa nhi, con đang làm gì vậy?” Rốt cuộc Hòa Quận Vương phi đã cảm thấy tình thế nghiêm trọng, vội vàng lên tiếng: “Rốt cuộc Hoàn Dung phạm vào lỗi gì, sao con đối xử với con bé như thế?”

“Nàng ta phạm vào lỗi gì, cần hài nhi nói rõ sao? Tại sao Lam Đề đang yên đang lành hiện tại lại biến thành dáng vẻ mệt mỏi vết thương đầy người thế này, còn nàng ta nhân cơ hội vào phòng hài nhi là rắp tâm gì, tất cả mọi người đều biết rõ, không phải sao?”

“Chuyện này. . . . . . Đây chỉ là vì, con bé rất thích con.”

“Cho nên nếu như một ngày nào đó có một nữ nhân vì rất thích A mã mà đả thương ngạch nương, ngài cũng sẽ dùng lý do này giúp nữ nhân đó giải vây sao?”

“Cái gì?! Con...ví dụ này của con chẳng ra làm sao cả!”

“Ngược lại hài nhi không cảm thấy như vậy, lại nói, nếu hài nhi thật sự thú loại nữ nhân này vào phủ, ngạch nương nên bắt đầu lo lắng có phải hay không, nếu như một ngày ngài khiến con dâu này không vui, nàng ta sẽ âm thầm tính toán ngài, tựa như bây giờ nàng ta đã tính toán Lam Đề?”

Hòa Quận Vương phi thở ra một hơi, đột nhiên có chút kinh hồn bạt vía. Không sai, trước đây, Hoàn Dung đến vương phủ luôn ngoan ngoãn khéo léo, không gây ra nhiễu loạn gì, nhưng ai ngờ bây giờ lại gây ra chuyện lớn như vậy, cảm giác kia dường như là nàng ta đã bộc lộ ra bộ mặt thực.

“Ngạch nương, hài nhi thật không hiểu, tại sao ngài không chịu tiếp nhận Lam Đề? Nàng tuyệt đối là một con dâu hiền, chẳng qua từ đầu đến cuối ngài không chịu cho nàng cơ hội thôi.”



“Còn phải nói, vì gia thế của nàng. . . . . .”

“Vì gia thế của nàng kém xa so với Hoàn Dung ư?” Đôn Hoa không nhịn được cười lạnh: “Ngạch nương, ngài đừng lừa mình dối người nữa, vương phủ của Hoàn Dung bọn họ đã sớm từ từ xuống dốc, nếu không phải còn có một Tĩnh phi, nàng ta còn làm mưa làm gió như bây giờ sao?”

Hắn càng nói Hòa Quận Vương phi càng chột dạ, càng tìm không ra lời phản bác: “Nhưng. . . . . . dù sao Hoàn Dung cũng là cách cách. . . . . .”

“Vậy thì sao? Phạm sai lầm chính là phạm sai lầm, cho dù thân phận của nàng ta là công chúa, cũng vậy thôi!”

“Đôn Hoa, chàng dám can đảm kêu Tông Nhân phủ bắt ta?” Phát hiện hắn làm thật, Hoàn Dung thẹn quá thành giận, phẫn hận uy hiếp: “Đúng, vương phủ của chúng ta có Tĩnh phi làm chỗ dựa, chàng thật dám đụng đến ta, cẩn thận Tĩnh phi sẽ cho phủ Hòa Quận Vương của các người gánh lấy hậu quả!”

“À, vậy ngươi có muốn nhìn thử một chút không, đến cùng xem phủ Hòa Quận Vương sẽ sợ Tĩnh phi, hay Tĩnh phi sẽ sợ phủ Nội Vụ?”

“Cái gì?!” Nhất thời sắc mặt nàng ta trắng bệch, không ngờ hắn đem phủ Nội Vụ ra dọa nàng ta.

Trong cung người người đều rất rõ ràng, người nào cũng có thể chọc, nhưng không nên đụng vào phủ Nội Vụ trông coi tất cả sự vụ của Hoàng cung, vì chỉ cần bọn họ cố ý, tuyệt đối có thể khiến người ta ngậm miệng nuốt hoàng liên, có khổ mà không nói ra được!

“Đôn Hoa, đủ rồi.” Lam Đề vội vàng ra mặt giúp trượng phu hạ cơn tức, nếu không nàng sợ thật sự sẽ có một đống người vì nàng mà gặp nạn: “Nếu thiếp đã không có việc gì, coi như xong đi.”

“Nàng nữ nhân ngốc này!” Nghe vậy, Đôn Hoa không nhịn được mắng nàng: “Nếu có một ngày nàng xảy ra chuyện gì, vậy thì ta sẽ không chỉ đối xử với nàng ta như vậy thôi đâu, tuyệt đối sẽ để nàng ta chôn theo nàng!”

“Được rồi Đôn Hoa, xem như con giúp Lam Đề tích đức đi.” Rốt cuộc giờ phút này Hòa Quận Vương gia mở lời: “Nếu không thì làm như vậy đi, từ nay về sau, phủ Hòa Quận Vương vĩnh viễn cự tuyệt Hoàn Dung cách cách viếng thăm, chuyện này đối với nàng ta mà nói, đã xem như là trừng phạt không nhỏ rồi.

“Đúng đó Đôn Hoa, đề nghị này của A mã không tệ.” Lam Đề lập tức đệm theo lời đề nghị của ông, không hy vọng hắn tàn nhẫn như vậy: “Dù sao chỉ cần không cho Hoàn Dung vào vương phủ, nàng ta sẽ không hại được thiếp, như vậy là tốt rồi.”

“Nàng chịu thiệt thòi lớn như vậy, mà vẫn nói giúp người khác?”

Nàng chu môi, lôi kéo tay hắn bắt đầu làm nũng. “Thiếp chỉ không hi vọng tạo thêm nhiều ân oán hơn thôi, Đôn Hoa, chàng xem bây giờ thiếp là bệnh nhân, chàng liền nghe thiếp đi ——”

“Nàng. . . . . .” Bất đắc dĩ thở dài, thật không có cách nào nhìn nàng cầu tình: “Tam Hỉ, lập tức đưa Hoàn Dung cách cách trở về phủ, ta không muốn tiếp tục nhìn thấy nàng ta ở đây.”

“Tuân lệnh, bối lặc gia.”

“Đôn Hoa, chàng điên rồi, hãy đợi đấy!”

Hoàn Dung thở phì phì lao ra đại sảnh, hoàn toàn không ai dám đến gần, cho đến lúc nàng ta đi xa, Đôn Hoa mới cầm thật chặt tay không bị thương của Lam Đề, nhìn mẫu thân nói ra nguyện vọng: “Ngạch nương, hài nhi hi vọng ngạch nương cũng có thể có điều cam đoan.”

“Con muốn ta cam đoan cái gì?”



“Hài nhi hy vọng có thể khiến Lam Đề an tâm, mà người duy nhất có thể khiến nàng an tâm, chính là ngạch nương.”

“Đôn Hoa. . . . . .”

Lam Đề cảm động nhìn hắn, hắn không tiếc giằng co với mẫu thân của mình, chỉ vì muốn giúp nàng đổi lấy một lời hứa hẹn, nắm chặt tay nàng như đang truyền cho nàng thêm sức mạnh, hốc mắt nàng không khỏi đỏ lên, nắm chặt lại tay hắn, tuyên thệ muốn cùng hắn quyết tâm.

Cùng nhau đi, đều do hắn che chở nàng, đặt nàng bên dưới cánh chim để yêu thương, hắn luyến tiếc nàng, nàng cũng luyến tiếc hắn, không muốn rời khỏi hắn, không muốn dâng hắn cho người khác, luyến tiếc mất đi tất cả của hắn, không nỡ. . . . . . Thật sự nhiều thứ không nỡ, cho nên nàng nhất định phải cố gắng, cố gắng bảo vệ duyên phận trân quý giữa hai người.

Thấy dáng vẻ hai người thâm tình gắn bó, Hòa Quận Vương phi có chút xấu hổ, từ chối một hồi lâu rốt cuộc mới trả lời: “Ta cam đoan, sẽ không nghĩ cách để gả nữ nhân khác cho con nữa, Lam Đề có thể an tâm làm phúc tấn duy nhất của con rồi, như vậy con đã hài lòng rồi chứ?”

“Ngạch nương đối với Lam Đề. . . . . .”

Bà biết nhi tử trừ con dâu ra, sẽ không nhìn những nữ nhân khác, đời này cũng chỉ nhận định một người, cho nên cũng chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp, bắt đầu thay đổi tâm trạng: “Biết rồi, ta sẽ thử tiếp nhận Lam Đề, đại khái con có thể yên tâm.”

Vất vả lắm mới khiến mẫu thân mềm lòng, rốt cuộc Đôn Hoa buông xuống tảng đá lớn trong lòng: “Đa tạ ngạch nương, hài nhi có thể yên tâm rồi.”

Lam Đề cũng vui vẻ nở nụ cười, vội vàng nói tạ ơn: “Đa tạ ngạch nương, Lam Đề nhất định sẽ hết sức cố gắng.”

Người khó dây dưa nhất đã giải quyết xong, chỉ còn người cuối cùng thôi. “Đúng rồi, hình như còn có một đồng phạm. . . . . .”

“Hả?” Mỗi lần bị gọi tên, Đôn Tiệp lập tức sợ hãi chạy trốn sau lưng Lam Đề: “Tẩu tẩu, muội biết sai rồi, muội sẽ không làm khó tẩu nữa đâu, có thể làm phiền tẩu giúp muội cầu tình với đại ca không?”

“Hả?” Thái độ nhát gan của nàng ấy thật đủ rõ ràng, Lam Đề không khỏi cảm thấy buồn cười, cũng chỉ có thể vội vàng giúp cầu tình, ai bảo nàng ấy là tiểu cô* của mình!” Đôn Hoa, đừng hù dọa muội tử của mình như vậy, chẳng lẽ chàng cũng định đưa muội ấy đến Tông Nhân phủ sao?”

(*) em chồng

“Chắc sẽ không, nhưng ta có thể ‘đổi phương thức khác’ để cho muội ấy được dạy dỗ một chút, tin tưởng hiệu quả sẽ rất tốt.”

Vừa nhìn thấy hắn cười nói ra những lời này, toàn thân Đôn Tiệp nhịn không được nổi da gà, kinh hoàng đến cực điểm: “Tẩu tẩu cứu mạng ——”

“Được rồi, Đôn Hoa chàng đừng hù dọa muội ấy nữa.”

Nhìn nữ nhân mình yêu nở nụ cười rực rỡ, không còn dáng vẻ yếu đuối kinh hoảng như vừa rồi, nội tâm Đôn Hoa bình tĩnh không ít, cũng theo nàng nâng lên nụ cười nhạt, tham lam nhìn ánh mắt phát sáng của nàng lúc này.

Nàng vì hắn liều cả bản thân, hắn đương nhiên cũng có thể vì nàng bất chấp tất cả, nữ nhân này là một nửa còn lại hắn tự mình chọn, tuyệt đối không cho bất luận kẻ nào có cơ hội phá hỏng, hắn sẽ tận sức bảo vệ nụ cười vui vẻ này, chỉ vì đây là vẻ mặt xinh đẹp nhất của nàng, ở trong lòng hắn, không ai so được với nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phúc Tấn Bị Bệnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook