Chương 20: Dẫn sói vào nhà
Tịnh Vô Ngân
27/09/2021
Khi Diệp Phục
Thiên bước vào biệt viện liền nghe thấy tiếng đàn êm ái mềm mỏng, tựa như có một
thiếu nữ đang gảy đàn.
Nhưng Diệp Phục Thiên lại thấy lão sư đang ngồi trong đình đánh đàn, ưu nhã, tĩnh mịch. Nhìn khuôn mặt kia, Diệp Phục Thiên thầm nghĩ thảo nào có thể sinh ra Hoa Giải Ngữ xinh đẹp yêu nghiệt như vậy, dung nhan anh tuấn có thể sánh ngang với bản thân mình luôn á…
Bước chân của Diệp Phục Thiên rất nhẹ, yên lặng đi về phía đình nhưng tiếng đàn vẫn chậm rãi dừng lại không chút đột ngột, vị trung niên ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Phục Thiên cười nói:
- Ngươi đến đây.
- Lão sư.
Diệp Phục Thiên hạ thấp người khẽ gọi.
- Ừ, qua đây ngồi đi.
Vị trung niên nói, Diệp Phục Thiên liền đi tới ngồi đối diện lão sư.
- Ngươi có hiểu biết về bùa chú không?
- Bùa chú là khắc pháp thuật trên giấy bùa, vì vậy chỉ có pháp sư có năng lực cảm nhận mạnh mẽ vô cùng mới có thể làm được, pháp sư này gọi là Khắc Lục Sư.
Diệp Phục Thiên chậm rãi nói:
- Bởi vì pháp sư có thể khống chế linh khí rất ít, lúc chiến đấu cần phải nhanh chóng thi triển pháp thuật, cần có uy lực và cảnh giới tương đương, nhưng nếu không phải trong trạng thái chiến đấu, một pháp sư có thể ngưng tụ linh lực khắc những pháp thuật không thể thi triển lúc chiến đấu lên giấy, đây chính là bùa chú.
- Chính xác, nếu ngươi là một Khắc Lục Sư tài giỏi, uy lực của bùa chú do con tạo ra sẽ vượt xa uy lực pháp thuật thi triển lúc chiến đấu, cho nên Khắc Lục Sư thường sở hữu năng lực chiến đấu vượt cảnh giới, không ai muốn đối đầu với họ.
Vị trung niên nói.
- Không chỉ có vậy, Khắc Lục Sư cực kỳ giàu có, bởi vì giá bùa chú rất đắt, còn địa vị của một Khắc Lục Sư ưu tú, có lẽ ngươi cũng biết rõ phần nào.
- Đệ tử biết.
Diệp Phục Thiên cười.
- Đương nhiên, Khắc Lục Sư cần phải có thiên phú, pháp sư bình thường căn bản không có cơ hội, còn con lại vừa vặn sở hữu thiên phú đó.
Vị trung niên nhìn Diệp Phục Thiên, lập tức đứng dậy rời đi, nói:
- Đi theo ta.
Diệp Phục Thiên đi theo vị trung niên đến thư phòng trong biệt viện, thư phòng chứa hơn ngàn cuốn sách, ông ấy chỉ về phía một giá sách, nói:
- Sách ở đây đều nói về bùa chú, ngươi nên đọc qua trước một lượt.
- Vâng.
Diệp Phục Thiên không hề hỏi gì, trực tiếp gật đầu, hắn rất hài lòng với ông ấy, sau đó vị trung niên rời khỏi thư phòng, để lại một mình Diệp Phục Thiên.
Diệp Phục Thiên xem qua một lượt những cuốn sách về bùa chú, sau đó chọn một cuốn trong đó rồi chăm chú đọc. Lầu cao vạn trượng khởi đầu từ đất phẳng, cho dù có thiên phú cũng cần phải bắt đầu từ cơ bản, dưới sự dạy dỗ của nghĩa phụ, từ nhỏ hắn đã hiểu rõ tầm quan trọng của kiến thức, vì vậy hắn đọc sách hết sức chăm chú.
Thoáng chốc mặt trời đã ngả về tây, Hoa Giải Ngữ từ bên ngoài đi vào, lên tiếng gọi:
- Cha.
Vị trung niên ngẩng đầu cười nhìn Hoa Giải Ngữ nói:
- Chiến tích hôm nay thế nào?
- Ba con yêu thú cấp chín.
Hoa Giải Ngữ mỉm cười nói.
- Tốt lắm.
Vị trung niên gật đầu nói:
- Con hãy đi chuẩn bị bút và giấy khắc bùa chú.
- Lại phải luyện tập hả cha?
Hoa Giải Ngữ nói.
- Không phải con, là chuẩn bị cho Phục Thiên.
Vị trung niên cười nói.
Hoa Giải Ngữ nghe được hai chữ Phục Thiên, đôi mắt đẹp sáng lên, hắn tới rồi à? Thật đúng là… rất biết tự giác!
...
Khi Diệp Phục Thiên đi ra thấy Hoa Giải Ngữ đang bày giấy bút trong đình, dáng người cao gầy gợi cảm, khí chất ưu nhã vượt quá lứa tuổi vốn có, Diệp Phục Thiên nghĩ thầm, sư nương chắc cũng là đại mỹ nhân, chỉ là hắn chưa từng nhìn thấy.
Diệp Phục Thiên lặng lẽ tiến đến, thấp giọng cười nói:
- Thực rất đảm đang.
Thân hình Hoa Giải Ngữ cứng đờ, đảm đang ư?
- Đây là nhà ta, ngươi ăn nói cẩn thận một chút.
Hoa Giải Ngữ quay đầu lại nhìn Diệp Phục Thiên cười nhẹ, nàng xinh đẹp động lòng người nhưng Diệp Phục Thiên lại không có tâm trạng thưởng thức, hắn đã từng trải nghiệm sự lợi hại của yêu tinh.
- Phục Thiên, ngươi xem xong chưa?
Lúc này vị trung niên từ trong nhà đi ra, trong tay cầm một cuốn sách.
- Dạ, xem xong rồi.
Diệp Phục Thiên nhẹ nhàng gật đầu.
- Tốt lắm, hiện tại tu vi pháp sư của ngươi như thế nào?
Vị trung niên hỏi.
- Tầng sáu Vô Song cảnh.
- Đã từng tu hành pháp thuật chưa?
Vị trung niên tiếp tục hỏi.
- Dạ chưa.
Diệp Phục Thiên nói, Hỏa Tinh Thuật có thể không tính.
- Rất tốt.
Vị trung niên dường như rất hài lòng khiến Diệp Phục Thiên chớp chớp mắt, chưa tu hành pháp thuật mà tốt sao?
- Pháp thuật bùa chú có chút khác biệt, ngươi chưa từng tu hành pháp thuật càng dễ dàng lĩnh hội hơn.
Vị trung niên giải thích, ông đặt một cuốn sách trước mặt Diệp Phục Thiên, nói:
- Đây là một số phương pháp khắc bùa chú pháp thuật cơ bản, chúng ta bắt đầu từ pháp thuật thứ nhất.
Diệp Phục Thiên gật đầu, nhận lấy cuốn sách nghiêm túc lật xem, pháp thuật thứ nhất là Lôi Bạo, pháp thuật cấp Thức Tnh có thể dẫn sấm sét bão táp công kích đối thủ.
- Xem xong rồi ạ.
Diệp Phục Thiên để cuốn sách xuống nói.
- Khắc đi.
Vị trung niên gật đầu, Diệp Phục Thiên cầm bút khắc bùa chú, thần sắc hết sức chăm chú, sau đó xung quanh xuất hiện lôi quang lóng lánh di chuyển từ trên người xuống tới cánh tay, hội tụ lại ở ngòi bút, đồng thời sức mạnh sấm sét trong thiên địa tựa hồ đang lao tới ngòi bút. Diệp Phục Thiên bắt đầu khắc bùa chú, động tác của hắn rất chậm và cực kỳ tập trung nhưng vào lúc này, một tia sét lóe lên, lập tức toàn bộ sức mạnh sấm sét trên giấy bùa chú đều biến mất.
- Thất bại rồi.
Diệp Phục Thiên có chút thất vọng.
- Không sao, đổi tờ khác.
Vị trung niên bên cạnh nói, Diệp Phục Thiên gật đầu đổi một tờ giấy khác, mơ hồ có chút không nỡ vì giá của loại giấy này rất mắc.
Lần thứ hai, lần thứ ba… mãi đến lần thứ chín vẫn thất bại, có điều mỗi lần đều kiên trì được lâu hơn một chút.
- Giải Ngữ, tới lượt con.
Vị trung niên nói. Hoa Giải Ngữ nhẹ nhàng gật đầu, bàn tay mảnh khảnh vươn ra khiến Diệp Phục Thiên hơi sửng sốt, sau đó đưa bút cho Hoa Giải Ngữ.
Hoa Giải Ngữ lấy ra một tờ giấy có lôi quang lóng lánh, nàng bắt đầu khắc bùa chú.
- Thiên phú Lôi hệ.
Ánh mắt Diệp Phục Thiên lóe sáng, lần trước là Kim hệ, lúc đánh nhau ở Thiên Yêu Sơn là Phong hệ... Yêu tinh này chẳng lẽ cũng giống như hắn?
Hoa Giải Ngữ khắc bùa chú rất nghiêm túc nhưng có vẻ khá nhẹ nhàng, cả người dường như được bao bọc bởi một lớp ánh sáng chói mắt, chỉ một lát sau, một tấm bùa chú đã được khắc xong. Hoa Giải Ngữ ngẩng đầu, đôi mắt đẹp mỉm cười nhìn Diệp Phục Thiên.
Diệp Phục Thiên run rẩy cười, mất mặt quá à...
- Được rồi, ngươi cứ từ từ thôi.
Vị trung niên mỉm cười nói rồi rời khỏi đình cùng Hoa Giải Ngữ, để lại không gian cho Diệp Phục Thiên có thể yên tĩnh khắc bùa chú.
- Vâng.
Diệp Phục Thiên gật đầu, tập trung bắt đầu một mình khắc bùa chú nhưng vẫn không ngừng thất bại, có điều mỗi một lần thất bại đều sẽ có một chút tiến bộ.
Hoàng hôn phủ xuống, vị trung niên ngồi ở ghế dựa thấp giọng nói:
- Lần đầu tiên con khắc bùa chú thành công mất bao lâu?
- Một ngày.
Hoa Giải Ngữ nói.
- Nó thành công ngay, hơn nữa căn bản không cần ta chỉ dạy.
Vị trung niên thấp giọng nói:
- Nha đầu, ta chưa từng thấy người nào có khả năng cảm nhận và khống chế linh khí ở cảnh giới Thức Tỉnh mạnh như vậy, dù là con cũng kém thua một chút.
Đôi mắt đẹp của Hoa Giải Ngữ nhìn hình bóng thiếu niên phía trước, vào lúc này một tia lôi quang sáng chói nở rộ, đó là Lôi Bạo, điên cuồng tấn công về phía trước.
- Lão sư, ta thành công rồi.
Diệp Phục Thiên ngạc nhiên kêu lên, Hoa Giải Ngữ chớp chớp mắt, thực sự nhanh như vậy sao?
- Thằng nhóc này, vừa mới khắc thành công là dùng luôn mất tiêu, thật là không biết tiết kiệm chút nào.
Vị trung niên nói, đôi mắt thâm thúy mang theo nụ cười ấm áp, không ngờ có thể gặp được một hạt giống tốt như vậy ở Thanh Châu Thành, sở hữu thiên phú pháp sư toàn bộ thuộc tính, là Khắc Lục Sư trời sinh. Điều này cũng có nghĩa Diệp Phục Thiên có thể trở thành Khắc Lục Sư toàn hệ.
- Ta thành công rồi.
Lúc này Diệp Phục Thiên chạy tới, khuôn mặt hưng phấn, hắn cảm giác sau khi mình khắc bùa chú ra một loại pháp thuật cũng giống như đã học xong loại pháp thuật đó.
- Giỏi lắm, nhưng sau này cần cố gắng, con đều có thể khắc được toàn bộ pháp thuật trong cuốn sách.
Vị trung niên nhìn dáng vẻ hưng phấn của Diệp Phục Thiên, bất luận là thiên phú tốt nhưng chung quy cũng chỉ là thiếu niên mười lăm tuổi, cái tuổi này thật thú vị..
- Vâng.
Diệp Phục Thiên gật đầu.
- Trời đã tối rồi, có phải ngươi...
Lúc này, Hoa Giải Ngữ cười tủm tỉm nhìn Diệp Phục Thiên, ám chỉ cái gì không cần nói cũng biết.
- Thời gian trôi nhanh nhỉ.
Diệp Phục Thiên ngẩng đầu nhìn trời rồi nói:
- Trời tối đường đêm không dễ đi, lão sư người có dư phòng không, hay là ta ở lại đêm nay nhé.
- Ngươi...
Đôi mắt đẹp của Hoa Giải Ngữ ngưng đọng, đường đêm không dễ đi? Lý do này cũng được hả?
Diệp Phục Thiên không nhìn nàng, chỉ đầy mong đợi nhìn vị trung niên.
- Được, vậy ngươi ở lại đi, Giải Ngữ, con đi giúp Phục Thiên dọn dẹp phòng một chút.
Trung niên lại cười nói.
- A...
Hoa Giải Ngữ chớp chớp đôi mắt đẹp, nàng phải đi giúp Diệp Phục Thiên dọn dẹp phòng?
Lúc này đến lượt Diệp Phục Thiên cười tủm tỉm nhìn nàng, ánh mắt kia có vẻ rất chờ mong.
Yêu tinh trải giường chiếu, đãi ngộ này thật tuyệt vời.
- Con không đi.
Hoa Giải Ngữ nhìn ánh mắt của Diệp Phục Thiên, sao có thể nghe theo chứ.
- Giải Ngữ.
Vị trung niên nhìn Hoa Giải Ngữ, Hoa Giải Ngữ có chút uất ức đứng lên đi về hướng gian phòng bên kia.
- Lão sư, ta đi giúp nàng ấy.
Diệp Phục Thiên đi theo, vị trung niên gật đầu, phía sau mơ hồ truyền đến âm thanh cãi vã.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, khuôn mặt vị trung niên nở một nụ cười kỷ niệm, nói:
- Năm ấy, chúng ta cũng tầm tuổi tụi nhỏ.
Lần này Diệp Phục Thiên ở lì không chịu đi, Hoa Giải Ngữ chỉ có thể dùng bốn chữ đánh giá cha nàng, đó là "dẫn sói vào nhà"…
Thời gian ngày lại ngày trôi qua, bùa chú pháp thuật Diệp Phục Thiên có thể khắc càng ngày càng nhiều, thậm chí đã có thể khắc bùa chú pháp thuật cấp bảy.
Hôm đó, Diệp Phục Thiên một mình khắc bùa trong đình, đột nhiên trong lòng hắn sinh một cảm giác vô cùng huyền diệu, tâm niệm vừa động, lập tức linh khí trong trời đất như cộng hưởng điên cuồng vờn quanh thân thể, đây hoàn toàn không giống tụ khí đơn thuần.
- Pháp sư tầng bảy Huyền Diệu cảnh.
Khuôn mặt Diệp Phục Thiên lộ ra nụ cười rực rỡ, mấy ngày này hắn cảm thấy trong quá trình khắc bùa chú, khả năng cảm nhận và khống chế linh khí ngày càng tiến bộ, bản thân chính là đang tu hành!
Nhưng Diệp Phục Thiên lại thấy lão sư đang ngồi trong đình đánh đàn, ưu nhã, tĩnh mịch. Nhìn khuôn mặt kia, Diệp Phục Thiên thầm nghĩ thảo nào có thể sinh ra Hoa Giải Ngữ xinh đẹp yêu nghiệt như vậy, dung nhan anh tuấn có thể sánh ngang với bản thân mình luôn á…
Bước chân của Diệp Phục Thiên rất nhẹ, yên lặng đi về phía đình nhưng tiếng đàn vẫn chậm rãi dừng lại không chút đột ngột, vị trung niên ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Phục Thiên cười nói:
- Ngươi đến đây.
- Lão sư.
Diệp Phục Thiên hạ thấp người khẽ gọi.
- Ừ, qua đây ngồi đi.
Vị trung niên nói, Diệp Phục Thiên liền đi tới ngồi đối diện lão sư.
- Ngươi có hiểu biết về bùa chú không?
- Bùa chú là khắc pháp thuật trên giấy bùa, vì vậy chỉ có pháp sư có năng lực cảm nhận mạnh mẽ vô cùng mới có thể làm được, pháp sư này gọi là Khắc Lục Sư.
Diệp Phục Thiên chậm rãi nói:
- Bởi vì pháp sư có thể khống chế linh khí rất ít, lúc chiến đấu cần phải nhanh chóng thi triển pháp thuật, cần có uy lực và cảnh giới tương đương, nhưng nếu không phải trong trạng thái chiến đấu, một pháp sư có thể ngưng tụ linh lực khắc những pháp thuật không thể thi triển lúc chiến đấu lên giấy, đây chính là bùa chú.
- Chính xác, nếu ngươi là một Khắc Lục Sư tài giỏi, uy lực của bùa chú do con tạo ra sẽ vượt xa uy lực pháp thuật thi triển lúc chiến đấu, cho nên Khắc Lục Sư thường sở hữu năng lực chiến đấu vượt cảnh giới, không ai muốn đối đầu với họ.
Vị trung niên nói.
- Không chỉ có vậy, Khắc Lục Sư cực kỳ giàu có, bởi vì giá bùa chú rất đắt, còn địa vị của một Khắc Lục Sư ưu tú, có lẽ ngươi cũng biết rõ phần nào.
- Đệ tử biết.
Diệp Phục Thiên cười.
- Đương nhiên, Khắc Lục Sư cần phải có thiên phú, pháp sư bình thường căn bản không có cơ hội, còn con lại vừa vặn sở hữu thiên phú đó.
Vị trung niên nhìn Diệp Phục Thiên, lập tức đứng dậy rời đi, nói:
- Đi theo ta.
Diệp Phục Thiên đi theo vị trung niên đến thư phòng trong biệt viện, thư phòng chứa hơn ngàn cuốn sách, ông ấy chỉ về phía một giá sách, nói:
- Sách ở đây đều nói về bùa chú, ngươi nên đọc qua trước một lượt.
- Vâng.
Diệp Phục Thiên không hề hỏi gì, trực tiếp gật đầu, hắn rất hài lòng với ông ấy, sau đó vị trung niên rời khỏi thư phòng, để lại một mình Diệp Phục Thiên.
Diệp Phục Thiên xem qua một lượt những cuốn sách về bùa chú, sau đó chọn một cuốn trong đó rồi chăm chú đọc. Lầu cao vạn trượng khởi đầu từ đất phẳng, cho dù có thiên phú cũng cần phải bắt đầu từ cơ bản, dưới sự dạy dỗ của nghĩa phụ, từ nhỏ hắn đã hiểu rõ tầm quan trọng của kiến thức, vì vậy hắn đọc sách hết sức chăm chú.
Thoáng chốc mặt trời đã ngả về tây, Hoa Giải Ngữ từ bên ngoài đi vào, lên tiếng gọi:
- Cha.
Vị trung niên ngẩng đầu cười nhìn Hoa Giải Ngữ nói:
- Chiến tích hôm nay thế nào?
- Ba con yêu thú cấp chín.
Hoa Giải Ngữ mỉm cười nói.
- Tốt lắm.
Vị trung niên gật đầu nói:
- Con hãy đi chuẩn bị bút và giấy khắc bùa chú.
- Lại phải luyện tập hả cha?
Hoa Giải Ngữ nói.
- Không phải con, là chuẩn bị cho Phục Thiên.
Vị trung niên cười nói.
Hoa Giải Ngữ nghe được hai chữ Phục Thiên, đôi mắt đẹp sáng lên, hắn tới rồi à? Thật đúng là… rất biết tự giác!
...
Khi Diệp Phục Thiên đi ra thấy Hoa Giải Ngữ đang bày giấy bút trong đình, dáng người cao gầy gợi cảm, khí chất ưu nhã vượt quá lứa tuổi vốn có, Diệp Phục Thiên nghĩ thầm, sư nương chắc cũng là đại mỹ nhân, chỉ là hắn chưa từng nhìn thấy.
Diệp Phục Thiên lặng lẽ tiến đến, thấp giọng cười nói:
- Thực rất đảm đang.
Thân hình Hoa Giải Ngữ cứng đờ, đảm đang ư?
- Đây là nhà ta, ngươi ăn nói cẩn thận một chút.
Hoa Giải Ngữ quay đầu lại nhìn Diệp Phục Thiên cười nhẹ, nàng xinh đẹp động lòng người nhưng Diệp Phục Thiên lại không có tâm trạng thưởng thức, hắn đã từng trải nghiệm sự lợi hại của yêu tinh.
- Phục Thiên, ngươi xem xong chưa?
Lúc này vị trung niên từ trong nhà đi ra, trong tay cầm một cuốn sách.
- Dạ, xem xong rồi.
Diệp Phục Thiên nhẹ nhàng gật đầu.
- Tốt lắm, hiện tại tu vi pháp sư của ngươi như thế nào?
Vị trung niên hỏi.
- Tầng sáu Vô Song cảnh.
- Đã từng tu hành pháp thuật chưa?
Vị trung niên tiếp tục hỏi.
- Dạ chưa.
Diệp Phục Thiên nói, Hỏa Tinh Thuật có thể không tính.
- Rất tốt.
Vị trung niên dường như rất hài lòng khiến Diệp Phục Thiên chớp chớp mắt, chưa tu hành pháp thuật mà tốt sao?
- Pháp thuật bùa chú có chút khác biệt, ngươi chưa từng tu hành pháp thuật càng dễ dàng lĩnh hội hơn.
Vị trung niên giải thích, ông đặt một cuốn sách trước mặt Diệp Phục Thiên, nói:
- Đây là một số phương pháp khắc bùa chú pháp thuật cơ bản, chúng ta bắt đầu từ pháp thuật thứ nhất.
Diệp Phục Thiên gật đầu, nhận lấy cuốn sách nghiêm túc lật xem, pháp thuật thứ nhất là Lôi Bạo, pháp thuật cấp Thức Tnh có thể dẫn sấm sét bão táp công kích đối thủ.
- Xem xong rồi ạ.
Diệp Phục Thiên để cuốn sách xuống nói.
- Khắc đi.
Vị trung niên gật đầu, Diệp Phục Thiên cầm bút khắc bùa chú, thần sắc hết sức chăm chú, sau đó xung quanh xuất hiện lôi quang lóng lánh di chuyển từ trên người xuống tới cánh tay, hội tụ lại ở ngòi bút, đồng thời sức mạnh sấm sét trong thiên địa tựa hồ đang lao tới ngòi bút. Diệp Phục Thiên bắt đầu khắc bùa chú, động tác của hắn rất chậm và cực kỳ tập trung nhưng vào lúc này, một tia sét lóe lên, lập tức toàn bộ sức mạnh sấm sét trên giấy bùa chú đều biến mất.
- Thất bại rồi.
Diệp Phục Thiên có chút thất vọng.
- Không sao, đổi tờ khác.
Vị trung niên bên cạnh nói, Diệp Phục Thiên gật đầu đổi một tờ giấy khác, mơ hồ có chút không nỡ vì giá của loại giấy này rất mắc.
Lần thứ hai, lần thứ ba… mãi đến lần thứ chín vẫn thất bại, có điều mỗi lần đều kiên trì được lâu hơn một chút.
- Giải Ngữ, tới lượt con.
Vị trung niên nói. Hoa Giải Ngữ nhẹ nhàng gật đầu, bàn tay mảnh khảnh vươn ra khiến Diệp Phục Thiên hơi sửng sốt, sau đó đưa bút cho Hoa Giải Ngữ.
Hoa Giải Ngữ lấy ra một tờ giấy có lôi quang lóng lánh, nàng bắt đầu khắc bùa chú.
- Thiên phú Lôi hệ.
Ánh mắt Diệp Phục Thiên lóe sáng, lần trước là Kim hệ, lúc đánh nhau ở Thiên Yêu Sơn là Phong hệ... Yêu tinh này chẳng lẽ cũng giống như hắn?
Hoa Giải Ngữ khắc bùa chú rất nghiêm túc nhưng có vẻ khá nhẹ nhàng, cả người dường như được bao bọc bởi một lớp ánh sáng chói mắt, chỉ một lát sau, một tấm bùa chú đã được khắc xong. Hoa Giải Ngữ ngẩng đầu, đôi mắt đẹp mỉm cười nhìn Diệp Phục Thiên.
Diệp Phục Thiên run rẩy cười, mất mặt quá à...
- Được rồi, ngươi cứ từ từ thôi.
Vị trung niên mỉm cười nói rồi rời khỏi đình cùng Hoa Giải Ngữ, để lại không gian cho Diệp Phục Thiên có thể yên tĩnh khắc bùa chú.
- Vâng.
Diệp Phục Thiên gật đầu, tập trung bắt đầu một mình khắc bùa chú nhưng vẫn không ngừng thất bại, có điều mỗi một lần thất bại đều sẽ có một chút tiến bộ.
Hoàng hôn phủ xuống, vị trung niên ngồi ở ghế dựa thấp giọng nói:
- Lần đầu tiên con khắc bùa chú thành công mất bao lâu?
- Một ngày.
Hoa Giải Ngữ nói.
- Nó thành công ngay, hơn nữa căn bản không cần ta chỉ dạy.
Vị trung niên thấp giọng nói:
- Nha đầu, ta chưa từng thấy người nào có khả năng cảm nhận và khống chế linh khí ở cảnh giới Thức Tỉnh mạnh như vậy, dù là con cũng kém thua một chút.
Đôi mắt đẹp của Hoa Giải Ngữ nhìn hình bóng thiếu niên phía trước, vào lúc này một tia lôi quang sáng chói nở rộ, đó là Lôi Bạo, điên cuồng tấn công về phía trước.
- Lão sư, ta thành công rồi.
Diệp Phục Thiên ngạc nhiên kêu lên, Hoa Giải Ngữ chớp chớp mắt, thực sự nhanh như vậy sao?
- Thằng nhóc này, vừa mới khắc thành công là dùng luôn mất tiêu, thật là không biết tiết kiệm chút nào.
Vị trung niên nói, đôi mắt thâm thúy mang theo nụ cười ấm áp, không ngờ có thể gặp được một hạt giống tốt như vậy ở Thanh Châu Thành, sở hữu thiên phú pháp sư toàn bộ thuộc tính, là Khắc Lục Sư trời sinh. Điều này cũng có nghĩa Diệp Phục Thiên có thể trở thành Khắc Lục Sư toàn hệ.
- Ta thành công rồi.
Lúc này Diệp Phục Thiên chạy tới, khuôn mặt hưng phấn, hắn cảm giác sau khi mình khắc bùa chú ra một loại pháp thuật cũng giống như đã học xong loại pháp thuật đó.
- Giỏi lắm, nhưng sau này cần cố gắng, con đều có thể khắc được toàn bộ pháp thuật trong cuốn sách.
Vị trung niên nhìn dáng vẻ hưng phấn của Diệp Phục Thiên, bất luận là thiên phú tốt nhưng chung quy cũng chỉ là thiếu niên mười lăm tuổi, cái tuổi này thật thú vị..
- Vâng.
Diệp Phục Thiên gật đầu.
- Trời đã tối rồi, có phải ngươi...
Lúc này, Hoa Giải Ngữ cười tủm tỉm nhìn Diệp Phục Thiên, ám chỉ cái gì không cần nói cũng biết.
- Thời gian trôi nhanh nhỉ.
Diệp Phục Thiên ngẩng đầu nhìn trời rồi nói:
- Trời tối đường đêm không dễ đi, lão sư người có dư phòng không, hay là ta ở lại đêm nay nhé.
- Ngươi...
Đôi mắt đẹp của Hoa Giải Ngữ ngưng đọng, đường đêm không dễ đi? Lý do này cũng được hả?
Diệp Phục Thiên không nhìn nàng, chỉ đầy mong đợi nhìn vị trung niên.
- Được, vậy ngươi ở lại đi, Giải Ngữ, con đi giúp Phục Thiên dọn dẹp phòng một chút.
Trung niên lại cười nói.
- A...
Hoa Giải Ngữ chớp chớp đôi mắt đẹp, nàng phải đi giúp Diệp Phục Thiên dọn dẹp phòng?
Lúc này đến lượt Diệp Phục Thiên cười tủm tỉm nhìn nàng, ánh mắt kia có vẻ rất chờ mong.
Yêu tinh trải giường chiếu, đãi ngộ này thật tuyệt vời.
- Con không đi.
Hoa Giải Ngữ nhìn ánh mắt của Diệp Phục Thiên, sao có thể nghe theo chứ.
- Giải Ngữ.
Vị trung niên nhìn Hoa Giải Ngữ, Hoa Giải Ngữ có chút uất ức đứng lên đi về hướng gian phòng bên kia.
- Lão sư, ta đi giúp nàng ấy.
Diệp Phục Thiên đi theo, vị trung niên gật đầu, phía sau mơ hồ truyền đến âm thanh cãi vã.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, khuôn mặt vị trung niên nở một nụ cười kỷ niệm, nói:
- Năm ấy, chúng ta cũng tầm tuổi tụi nhỏ.
Lần này Diệp Phục Thiên ở lì không chịu đi, Hoa Giải Ngữ chỉ có thể dùng bốn chữ đánh giá cha nàng, đó là "dẫn sói vào nhà"…
Thời gian ngày lại ngày trôi qua, bùa chú pháp thuật Diệp Phục Thiên có thể khắc càng ngày càng nhiều, thậm chí đã có thể khắc bùa chú pháp thuật cấp bảy.
Hôm đó, Diệp Phục Thiên một mình khắc bùa trong đình, đột nhiên trong lòng hắn sinh một cảm giác vô cùng huyền diệu, tâm niệm vừa động, lập tức linh khí trong trời đất như cộng hưởng điên cuồng vờn quanh thân thể, đây hoàn toàn không giống tụ khí đơn thuần.
- Pháp sư tầng bảy Huyền Diệu cảnh.
Khuôn mặt Diệp Phục Thiên lộ ra nụ cười rực rỡ, mấy ngày này hắn cảm thấy trong quá trình khắc bùa chú, khả năng cảm nhận và khống chế linh khí ngày càng tiến bộ, bản thân chính là đang tu hành!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.