Phương Hoa Tuyệt Đại

Chương 75: Phương hoa tuyệt đại (6)

Ô Dạ Đề

16/08/2021

Edit & Beta: La Quý Đường.

---------------------------------------------------------------------------------

Tiếng khóc mấy ngày này chưa từng nghe thấy, cái người trong mộng kia cũng đã nhiều ngày. Dao Quang mờ mịt vô thố, chỉ cảm thấy thiếu cái gì đó.

Mà hắn lại nói không rõ rốt cuộc là cái gì.

Thật sự nghĩ đến đau đầu, hắn liền hóa thành nguyên thân, buồn bã ỉu xìu mà sống ở trên cây thần, lông chim như ngọn lửa chuyển động ở không trung, độ ấm nóng bỏng thiêu đến không khí quanh thân cũng xuất hiện hư ảnh.

Kim Ô sinh trưởng dù chậm, ba ngàn năm trôi qua, hắn cũng trưởng thành một con Kim Ô thành niên, nhưng thời điểm đối mặt với người kia, hắn vẫn theo bản năng mà biến thành bộ dáng gà con.

Vì sao nhỉ?

Dao Quang suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy nguyên nhân khả năng đại khái là, hắn thời kỳ ấu tể, thoạt nhìn tương đối vô hại, cũng càng làm cho người ta thích.

Vậy hắn lại vì sao muốn để cho cậu thích?

Hỏi đến nơi này, Dao Quang rốt cuộc thành công đem chính mình hỏi kẹt.

Hắn cắn nhánh cây, sợ hãi mà nghĩ, ta này chẳng lẽ chính là "động tâm" mà mọi người thường nói trong miệng sao?

Ta đối với người kia tâm động sao?

Hắn trong đầu bỗng nhiên hiện ra bộ dáng người kia, rõ ràng chỉ ở trong mộng gặp qua, rõ ràng chỉ thấy một lần, nhưng đã khắc sâu đến khó có thể quên được.

"......"

Hắn ngơ ngác mà há miệng thở dốc, nhánh cây nhỏ trong miệng không cẩn thận rớt xuống, hắn vội vàng dùng móng vuốt bắt lấy thân cây, xoay tròn xoay người ngậm lấy nhánh cây, toàn bộ thân chim ngược chiều ở trên cây, thoạt nhìn rất giống là bị người xách chân treo ở mặt cây.

Hắn đem nhánh cây nhỏ cắn ăn, hữu khí vô lực mà pi vài tiếng.

Dù thế nào không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận, hắn đối với cái người chỉ thấy qua một lần trong mộng động tâm rồi.

Biết rõ nguyên nhân làm hắn gần đây mất hồn mất vía, nhưng mà cũng không có tác dụng gì, hắn không thấy được người kia, mà người kia ước chừng là ngại hắn phiền, không chịu lại đến trong mộng của hắn nữa.

Hắn thậm chí đến tên của cậu cũng không biết.

Ba ngàn năm mới sơ tâm nảy mầm, tới đột nhiên như thế, hùng hổ như thế, làm hắn chỉ biết ôm một trái tim thình thịch loạn nhảy, không biết làm sao.

Lần thứ hai ở trong mộng gặp nhau đã là một tháng sau.

Vẫn là nơi đen tối làm hắn luông thể thở nổi, hắn ngẩn người, còn tưởng rằng là chính mình tưởng niệm quá mức sinh ra ảo giác.

Nhưng mà rất nhanh, hắn liền ý thức được đây không phải ảo giác.

Hắn như cũ đốt một tia lửa nhỏ bé thoạt nhìn gió thổi qua là có thể dập tắt, đem ánh lửa ngừng ở giữa không trung, chính mình nhẹ nhàng đi đến trước mặt người kia.

Cậu cuộn trên mặt đất, nhắm mắt lại, xiềng xích chế trụ cậu uốn lượn hoàn toàn đi vào đen tối, giống một con rắn bất động thanh sắc.

Dao Quang đau lòng mà nhìn cậu, trong chốc lát nghĩ, cậu sao có thể ngủ ở trên mặt đất, sẽ cảm lạnh, trong chốc lát lại nghĩ, sợi dây xích này rốt cuộc là thứ gì, mình có thể đốt nát nó hay không?

Liền thay cho cậu một chiếc giường, thời điểm cúi người muốn đem cậu bế lên, người trước mắt chậm rì rì mà mở to mắt.

Cặp mắt tối tăm trong ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn, đuôi mắt cong ra một độ cung chế nhạo, Dao Quang tức khắc như là bị lửa thiêu, nhanh thu hồi tay, biệt nữu mà nói: "Ngươi tỉnh rồi......"

Hắn như một đứa trẻ còn chưa kịp làm chuyện xấu đã bị bắt được, mãn tâm mãn nhãn đều cảm thấy e lệ, trong óc quay cuồng "Chạy chạy chạy chạy chạy", thân thể lại như là đóng cọc trên mặt đất, vừa muốn động lại không muốn động.

Hắn liền như vậy nửa thẹn thùng nửa kiên định mà cùng người này đối diện: "Ta có lời muốn cùng ngươi nói."

Tiểu Thần Quân dù thẹn thùng, cũng là người thẳng tính, xuôi gió xuôi nước ba ngàn năm, còn chưa gặp qua người bình thường vì chuyện tình cảm chịu trăm chuyện khổ tâm, huống chi hắn muốn gặp cậu lâu như vậy, dù nhiều thêm một khắc cũng chờ không kịp, lại muốn làm thế nào mà giấu được sự yêu thích?



Sở Từ ngồi dậy, "Ngươi muốn nói gì?"

"Ngươi trước nói cho ta, ngươi tên là gì?" Dao Quang nhẹ giọng hỏi.

"Sở Từ."

"Ta có thể kêu ngươi A Từ không," Dao Quang hỏi như vậy, nhưng không chờ đến Sở Từ trả lời, liền lo cho chính mình tiếp tục nói: "Ta thích ngươi, A Từ, ngươi...... Ngươi cùng ta ở bên nhau được không, ta sẽ đối với ngươi thật tốt."

Hắn nói đến câu sau, thanh âm thấp xuống, nhưng không phải bởi vì chột dạ, mà là trì độn mà cảm giác được hắn làm như vậy quá lỗ mãng, hắn cái gì cũng không mang lại đây, người phàm đón dâu còn có thập lí hồng trang, mà hắn đến một cành hoa đều không có.

Dao Quang nhịn không được uể oải, hắn nếu là bộ dáng chim con, lông đuôi cũng có thể gục xuống.

Sau một lúc lâu, hắn nghe được Sở Từ hàm chưa ý cười thở dài một tiếng: "Ngươi thích ta sao?"

Dao Quang nâng mắt lên, ủy khuất mà nhìn cậu, gật gật đầu: "Thích ngươi."

"Nhưng ta chỉ là người trong mộng của ngươi." Sở Từ nói: "Ngươi muốn làm thế nào cùng một người chỉ ở trong mộng xuất hiện ở bên nhau đây?"

Dao Quang thử nắm lấy cổ tay của cậu, thấy cậu không né, liền lại bỏ thêm vài phần lực đạo, "Ta có thể gặp được ngươi."

Hắn vui vẻ mà nói: "Ngươi không chỉ là mộng của ta, ngươi là người thật."

"Ngươi là bị ai nhốt ở nơi này sao, ta cứu ngươi đi ra ngoài được không?"

Hắn bàn tay hướng về xiềng xích, trong nháy mắt khi chạm vào nó, hắn đột nhiên thu hồi tay: "Di......"

Hắn trong mắt lộ ra thần sắc nghi hoặc: "Hơi thở của sợi dây xích này...... Thật kỳ quái."

Nó truyền đến hơi thở quá quen thuộc, cùng Thái Dương Thần Hỏa của hắn giống nhau như đúc, nhưng mà nó trong đó chứa thần lực lại cùng thần hỏa khác nhau, là thần lực muốn hoàn toàn hủy hoại, chỉ một xíu thôi, hắn liền rõ ràng, đây là một sợi xích chuyên môn dùng để giam cầm, là vì giết người mà sinh ra.

Là muốn giết chết người trước mắt bị nó khóa chặt.

Dao Quang quả thực phân không rõ, trong lòng hắn rốt cuộc là khó hiểu càng nhiều, hay là phẫn nộ càng nhiều.

Sở Từ bỗng nhiên nắm lấy tay hắn "Nơi nào kỳ quái?"

Dao Quang hoảng hốt một chút, tâm thần lập tức từ xiềng xích chuyển dời đến trên tay bị cậu nắm: "Ngươi nắm tay của ta......"

Sở Từ cười rộ lên: "Ta không thể nắm sao?"

"Có thể," Dao Quang vội vàng trả lời: "Ngươi muốn khi nào nắm đều có thể."

"Ngươi hỏi ta một vấn đề, ta cũng muốn hỏi ngươi một vấn đề." Sở Từ nhéo nhéo khuôn mặt hồng kín của Dao Quang, thở dài: "Ngươi cũng chưa nói cho ta, ngươi kêu gì?"

"A......" Dao Quang vựng hồ hồ mà trả lời: "Dao Quang, ta là Dao Quang."

Con chim thần này giống như là uống say, chỉ biết ngây ngốc nhìn cậu cười, đôi mắt lộng lẫy trong sáng thấy đáy, hắn hiện tại cao hứng, trong mắt kia chứa đều là cao hứng, giấu không nổi những thứ khác, đơn giản đến muốn mệnh, cũng đơn thuần đến muốn mệnh.

Dụ hoặc của cậu không cần ra nửa phần, hắn đã trước một bước say mê.

Sở Từ lại muốn thở dài, Tiểu Thần Quân này thật dễ lừa mà, nhưng chính là quá dễ lừa, cái gì cũng sẽ không nghĩ, khả năng cảm thấy chỉ cần có thể cùng cậu ở bên nhau liền cũng đủ vui vẻ.

Cậu chọc chọc mặt Dao Quang, đem hắn chọc hoàn hồn: "Không cần cười, ngươi rốt cuộc đang cười cái gì, ta còn chưa có đáp ứng ngươi mà."

Dao Quang bị chọc đến chớp chớp mắt, nghiêm túc một giây, lại không tự chủ được mà cong lên đôi mắt: "Ta nhìn thấy ngươi liền vui vẻ, ta về sau có thể đến nhìn ngươi nhiều hơn không? Ngươi có thể thường xuyên đi tìm ta không?"

Sở Từ chỉ là không có lập tức trả lời, Dao Quang liền không quan tâm mà nắm tay cậu làm nũng: "Được không, cầu ngươi, ngươi tới tìm ta nhiều nhiều vào, ta muốn mỗi ngày đều nhìn thấy ngươi."

Sở Từ: "...... Được."

"Vậy nói như vậy là định rồi," Dao Quang thỏa mãn mà cười rộ lên: "Ngươi thích cái gì, ta lần sau mang đến cho ngươi xem. Ngươi thích ăn kẹo không, ta mang kẹo đậu phộng cho ngươi được không? Ngươi nếu là không thích kẹo đậu phộng, ta còn có rất nhiều thứ khác, đều mang đến cho ngươi."



Không phải ảo giác của cậu, Sở Từ nghĩ, tiểu quỷ này xác thật rất ầm ĩ, một người có thể nói ra khí thế của mười người, quay chung quanh ở bên tai cậu nói không yên, hận không thể đem chuyện khi còn nhỏ rớt cây lông chim đầu tiên có mấy cộng lông tơ đều nói cho cậu nghe.

"Ta muốn đi nhân gian chơi, nhưng mà đám lão nhân kia luôn ngăn cản ta không cho ta đi, nói là sợ ta học hư." Dao Quang ưu sầu mà nói: "Nhân gian thật sự rất đáng sợ sao, nhưng ta đọc sách nó viết, nhân gian chơi rất vui mà."

Sở Từ trả lời: "Ngươi muốn đi xem không?"

Dao Quang tinh thần chấn động: "Ngươi muốn mang ta đi chơi sao?"

Sở Từ liếc nhìn hắn một cái, phát hiện tiểu quỷ này thật sự sẽ không che giấu cảm xúc của mình, trong mắt tràn ngập hai chữ "Muốn đi", cậu cười rộ lên, cố ý nói: "Ta không mang theo ngươi đi."

"......"

Dao Quang lập tức nhụt chí, ánh sáng chờ mong trong mắt cũng không còn, hắn lẩm bẩm một câu: "A Từ là người xấu."

Sở Từ thản nhiên mà đáp: "Đúng vậy đấy."

Dao Quang tựa hồ không nghĩ tới còn có người sẽ thừa nhận chính mình là người xấu, cứng họng một hồi, lại bù một câu: "...... Cũng không có xấu mấy."

Lúc này, Sở Từ thật sự cười rộ lên.

Cậu cười một lát, nói: "Ta bị nhốt ở nơi này, làm thế nào mang ngươi đi ra ngoài chơi?"

Dao Quang trong mắt lại lần nữa bốc cháy lên ngọn lửa chờ mong: "Ta đây mang ngươi đi ra ngoài chơi, được không?"

Sở Từ nghiêng nghiêng đầu: "Được."

"Ngươi lần sau lại đến mang ta," Sở Từ vươn tay, sờ sờ đôi mắt cao hứng của Dao Quang "Hiện tại quá muộn, trở về ngủ đi."

Dao Quang mở mắt ra, ngoài cửa sổ vẫn là đêm khuya.

Hắn nghĩ đến ước định cùng Sở Từ, kích động mà ở trên giường lăn vài vòng, thấy còn là không đủ, dứt khoát lại biến thành Kim Ô, hót dài một tiếng, từ trong phòng bay ra ngoài.

Kim Ô thành niên thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp, cả người màu vàng, đến đôi mắt cũng là màu vàng nốt, như giấu hai mặt trời thiêu đốt, đỉnh đầu dựng một cây linh vũ, lông đuôi thật dài khi bay, rải xuống đốm sáng nhỏ vụn.

Hắn liền vui vẻ như vậy mà từ đầu Thiên giới bay đến cuối Thiên giới, Kim Ô Thần Hỏa xua tan bóng đêm thâm trầm, cũng xua tan buồn ngủ của một chúng thần tiên.

Các thần tiên bị phiền đến ngủ không yên ra tới vừa thấy, nhìn đến Kim Ô thật lớn duỗi hai cánh, hung tàn mà từ đỉnh đầu bọn họ xẹt qua, nhấc lên gió thổi khiến bọn họ cũng theo lay động: "......"

Êm đẹp, con chim thần này sao lại điên rồi?

"Pi ————"

Nó còn không biết xấu hổ cùng bọn họ chào hỏi!

Các thần tiên tức giận đến mắt trợn trắng với nó, một lần nữa lùi về trong phòng, sôi nổi thiết hạ trận pháp không quấy rầy, miễn cho thật vất vả ngủ một giấc lại bị nó nháo tỉnh.

Dao Quang phóng thích tâm tình vui vẻ, thật vất vả bình tĩnh lại, kiêu ngạo mà dừng ở trên cây thần, lại dẫm dẫm cây thần già đã không biết bao nhiêu tuổi: "Pi pi pi!"

Nếu mà cây thần có thể nói chuyện, vậy nó nhất định phải nói cho con chim này biết, ngươi đã trưởng thành, không dùng tiếng kêu khi còn nhỏ giả bộ nữa nhá!

Đáng tiếc cây thần sẽ không nói, nó chỉ có thể nhẫn nhục phụ trọng mà nghe con chim này pi pi nửa ngày, cuối cùng còn phải bị chim pi đói bụng ăn luôn lá cây.

Chim vui vẻ ăn no đầy đủ, run run lông chim, lại hóa thành bộ dáng hình người, như không có việc gì mà trở lại trong phủ, cùng cảnh trong mơ *tái tục tiền duyên.

*Tái tục tiền duyên: tiếp tục mối tình kiếp trước.

Ta đã ngủ ngon, Dao Quang đúng lý hợp tình mà nghĩ, ta hiện tại có thể đi tìm cậu chơi.

Tác giả có lời muốn nói: Quý trọng con chim cưng ngoan ngoãn này đi, hắn lập tức liền học hư rồi.

- -------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phương Hoa Tuyệt Đại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook