Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường
Chương 115: Chân tướng là gì?
Thiên Nhiễm Quân Tiếu
18/06/2021
Tô Tĩnh rời đi không một tiếng động như lúc tới, mở cửa sổ phi thân ra ngoài. Bên ngoài tối đen như mực, mưa tuyết vẫn rơi, hắn như một con báo đen mạnh mẽ, băng nhanh trên nóc nhà, nhảy ra khỏi tướng quân phủ.
Hoàng cung lạnh băng như nhà giam, không khí áp lực đến cực điểm. Nam Xu bị mang vào cung bị nhốt ở trong một căn phòng, cả người ướt đẫm, lạnh run.
Tô Thần ban đêm xông vào hoàng cung, bị ngăn cản bên ngoài, yêu cầu yết kiến Hoàng Thượng, Tô Nhược Thanh sao có thể muốn gặp hắn, hắn bị thị vệ đuổi ra ngoài.
Tô Nhược Thanh không hề buồn ngủ, đem một cây roi giao cho Quy Dĩ, mặt vô biểu tình nhìn Nam Xu, phân phó nói: "Đừng đánh chết."
Quy Dĩ tuân lệnh, hắn đã nhìn qua miệng vết thương của Diệp Tống, đem lực đạo kém chút nào so với lúc trước khi Tô Thần quất Diệp Tống, hai ba roi liền khiến Nam Xu da tróc thịt bong sống không bằng chết. Nàng ta không có cách nào để chống cự.
Ngày hôm sau gọi thái y đến, cả người Nam Xu máu chảy đầm đìa, sốt cao. Tô Nhược Thanh dường như không có việc gì hỏi: "Đã tìm ra được loại thuốc nào chưa?"
Thái y đưa cho thái giám dâng lên một khay, trong khay là đủ các loại chai lọ chứa dược mới chế được, nói: "Bẩm Hoàng Thượng, các thái y của Thái Y Viện đã nghiên cứu được vài loại thuốc nhưng dược hiệu như thế nào cũng chưa rõ, có khả năng sẽ hơi mạnh mẽ, cũng có khả năng nhiều loại thuốc trộn chung với nhau sẽ có phản ứng đối lập, cần phải thử qua mới có thể cho Diệp tiểu thư dùng."
Tô Nhược Thanh cầm lên một chén trà gốm khảm hoa văn hình rồng, gạt mở nắp, uống một ngụm nói: "Về sau dùng nàng ta thử dược."
Đã có hoàng lệnh, các thái y cũng không bận tâm xem nữ tử này là ai, đỡ nàng ta đi thiên điện bắt đầu thử dược. Đầu tiên các thái y chuẩn bị chuẩn bị thuốc, cho người đi xuống nấu xong rồi bưng lên, tiếp theo liền bắt đầu xử lý các vết roi trên người Nam Xu, các loại thuốc lấy theo tỉ lệ rải lên trên miệng vết thương, lập tức đau đớn đến thấu tim, Nam Xu thảm thiết kêu thành tiếng, quả thực so với rắc muối lên miệng vết thương còn đau đớn hơn gấp vạn lần.
"Vương gia...Vương gia...Cứu thiếp..." Nam Xu khóc lóc kêu gào.
Tô Nhược Thanh khoanh tay tiến vào, thấy miệng vết thương Nam Xu chảy ra máu, thái y chờ đợi một lát, hồi bẩm nói: "Hoàng Thượng, có khả năng...dược hiệu còn có điểm chưa ổn lắm, lão thần sẽ trở về nghiên cứu tiếp."
Tô Nhược Thanh nhìn thoáng qua Nam Xu nói: "Không sao, tiếp tục nghiên cứu rồi thử lại."
Nam Xu một ngày phải bị thử rất nhiều lần, miệng vết thương đã khô lại bị rạch ra để thử dược tiếp. Chưa được hai ngày, sinh khí đã suy yếu, vô lực phản kháng, chỉ có thể nhìn các thái y đưa nàng ta đi qua đi lại quỷ môn quan.
Hai ngày sau, một loại thuốc mới được điều chế ra khiến cho vết thương trên người Nam Xu nhanh chóng khép lại. Chỉ là thái y nói, loại dược này đại bộ phận nguyên liệu là độc dược điều chế thành, tuy giúp miệng vết thương khép lại rất nhanh, nhưng độc tố sẽ vẫn lưu lại trong cơ thể, sau khi bôi xong cần phải dùng dược chậm rãi điều trị để bài tiết độc tố ra khỏi cơ thể.
Tô Nhược Thanh nhìn loại thuốc mới kia, cuối cùng phân phó: "Đưa đi tướng quân phủ cho Diệp tiểu thư dùng."
Tô Thần thủ hai ngày ở bên ngoài rốt cuộc cũng nhịn không được, trực tiếp xông vào hoàng cung. Thị vệ không ngăn cản được, hắn cùng thị vệ giao đấu, cả người tiều tụy đi không ít, đâu còn giống Ninh Vương anh khí lạnh lùng trước kia.
Hắn tiến vào thấy Nam Xu chỉ còn hơi thở thoi thóp, ngực đau giống như bị kim châm, gấp đến độ khí huyết cuồn cuộn, hắn điều tức không được, che ngực nôn ra một búng máu. Trên trán gân xanh nổi lên, khó chịu cực kì.
Hắn không kịp phân biệt cảm giác kia rốt cuộc là gì, Nam Xu giật giật mí mắt, nước mắt chảy ra, yếu ớt nói: "Thiếp thân biết...Vương gia sẽ đến..."
Tô Thân quỳ gối trước mặt Tô Nhược Thanh hỏi: "Hoàng Thượng sao phải đối xử với nàng như vậy? Từ đầu đến cuối nàng chỉ là người bị hại, hết thảy đều là thần sai, Hoàng Thượng muốn trừng phạt thế nào chỉ cần trừng phạt thần là đủ."
Tô Nhược Thanh rũ mi, vỗ vỗ nhẫn ngọc trên ngón tay nói: "Trừng phạt nàng ta không phải cũng là trừng phạt Ninh Vương sao?"
Tô Thần gắt gao mím môi: "Cầu xin Hoàng Thượng khai ân, tha thứ cho nàng."
Tô Nhược Thanh phất tay áo, thanh âm thiên lãnh: "Nàng ta chỉ là một nữ tử ti tiện, không đáng để Ninh Vương cầu tình. Có vẻ Ninh Vương coi thánh chỉ của trẫm chỉ như gió thoảng bên tai?"
Tô Thần dập đầu: "Thần không dám, nhưng nàng là nữ nhân của thần."
Tô Nhược Thanh ra mệnh lệnh: "Người đâu, dẫn Ninh Vương đi."
"Hôm nay thần nhất định phải đưa nàng đi."
Dược cũng đã thử xong, Nam Xu đối với Tô Nhược Thanh cũng không còn tác dụng gì. Có lẽ tác dụng duy nhất là kiềm chế Tô Thần.
Tô Nhược Thanh hơi nhướng mày, không tỏ ý kiến: "Ngươi muốn kháng chỉ?"
"Thần, không dám."
"Ngươi có thể mang nàng đi", Tô Nhược Thanh đứng ở cửa, nhìn sắc trời bên ngoài hưu quạnh, nói, "Ngày mai trẫm muốn nhìn thấy hưu thư. Người đâu, Ninh Vương cả gan xông vào cung, tổn hại thánh ý, nay bãi bỏ phong hào "Ninh Vương", giảm một nửa bổng lộc, giam cầm tại vương phủ, không được ra ngoài."
Từ giờ hắn không còn là Ninh Vương nữa, đã không có phong hào, chỉ còn là một tam vương gia bình thường.
Dứt lời Tô Nhược Thanh liền rời đi. Tô Thần bế Nam Xu lên, đi từng bước ra khỏi đại điện, Nam Xu lẩm bẩm khóc: "Không đáng, Vương gia vì thiếp không đáng bị như thế này a..."
Tô Thần cô đơn cười cười, nói: "Dù không phải vì nàng, một khi Hoàng Thượng đã quyết định, cũng sẽ thông qua con đường khác để đạt được mục đích." Chẳng qua hắn không nghĩ tới, Tô Nhược Thanh lại có thể vì Diệp Tống mà làm đến mức này.
Diệp Tống, thật sự sắp chết rồi sao?
Hắn không có oán hận cũng không có tức giận, lần đầu hắn thừa nhận cảm giác này. Nam Xu không nên chịu khổ, người nên chịu khổ phải là hắn mới đúng. Thể xác đau đớn liệu có thể khiến đau khổ trong lòng dễ chịu hơn một chút được không?
Hắn đột nhiên rất muốn nhìn thấy Diệp Tống.
Trở lại Ninh Vương phủ, Tô công công ở trong cung tới, Tô Thần không thể không hạ bút viết một phong hưu thư, giấy trắng mực đen, hưu thiếp thất Nam Xu, người hưu là Tam vương gia Tô Thần.
Phương Phi uyển cũng không còn nữa, đồ đạc bị dọn đi hết. Nam Xu bị biếm thành nha hoàn thông phòng của Tam vương gia, tạm thời sắp xếp cho ở một gian phòng đơn giản ở đông uyển.
Tô công công cũng không ở lại lâu, kịp thời trở về phụng mệnh.
Tô Thần trở về phòng xem Nam Xu, Nam Xu mặt tái nhợt, khẽ cắn môi rơi lệ, nhưng là một bộ cố gắng chịu đựng. Không đợi Tô Thần an ủi, nàng liền an ủi Tô Thần: "Vương gia, nô tỳ không cảm thấy ủy khuất. Kỳ thật ở đông uyển cũng tốt, nô tỳ đã luôn muốn đến đông uyển hầu hạ Vương gia, nô tỳ không để bụng tới cái gọi là thân phận..."
Tô Thần nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Sau này, bên người nàng ta sẽ không có nha hoàn hầu hạ, đến chính bản thân nàng ta cũng là nha hoàn phải hầu hạ Tô Thần. Cũng may cuối cùng vẫn được lưu lại Ninh Vương phủ.
Buồi chiều, Nam Xu uống thuốc xong ngủ, Tô Thần liền tới PHương Phi uyển để xem còn đồ gì cần lưu lại thì mang đi Đông uyển. Hạ nhân đang dọn trong ngoài Phương Phi uyển, Tô Thần đến phòng Nam Xu lấy phượng cầm mà nàng ta yêu nhất.
Lúc đi qua cửa hắn nghe được hai nha hoàn đang dọn dẹp bồn hoa nói chuyện.
"Bồn hoa này sao lại khô héo vậy nhỉ?"
Một nha hoàn lắc lắc mấy cây hoa héo đáp: "Có thể là do lạnh quá nên bị chết."
"Kỳ quái, tại sao các bồn hoa khác trong hoa cũng bị tuyết bao phủ, chịu lạnh mà có thấy chết đâu." Nói xong nha hoàn kia liền lấy tay nhổ mấy cây hoa lên, bỗng nhiên kinh ngạc nói, "A, nơi này có bao được. Có phải do nước thuốc chảy ra thấm vào đất nên khiến các cây hoa chết không?"
Một nha hoàn khác hạ giọng nói với nàng: "Đừng nói bừa!"
Chạng vạng, trên mặt bàn trong thư phòng để một bọc vải bố trắng lẫn bùn đất, bã thuốc bên trong đã sắp hư thối, bên cạnh còn có một mảnh vải đầy bùn, là loại tơ lụa tốt nhất, cũng bị nhặt mang tới.
Đại phu nhìn qua vết thương của Nam Xu sao đó liền bị gọi tới thư phòng.
Tô Thần chỉ bọc thuốc trên bàn nói: "Lại đây nhìn xem, đây là bã thuốc gì?" Nha hoàn trong vương phủ sẽ không tùy tiện vứt bã thuốc vào bồn hoa, hơn nữa thuốc này còn khiến cây cỏ bị khô héo, chắc hẳn không phải dược tốt gì.
Đại phu khảy khảy bã thuốc nhìn nhìn nói: "Bẩm Vương gia, bã thuốc này cũng đã lâu, không ngửi được là mùi gì." Hắn để gần chóp mũi vào sau một lúc lâu, "Tiểu nhân cũng chỉ có thể miễn cưỡng phân biệt được một số dược liệu, còn lại không chuẩn lắm."
"Ngươi nói xem."
"Có hoa hồng, nga thuật, đại hoàng, đào nhân, đan da..." Đại phu càng nói sắc mặt ngày càng thay đổi, sau đó nói không ra lời.
Tô Thần trực tiếp hỏi: "Thuốc này có công hiệu gì?"
"Tiểu nhân không dám phỏng đoán linh tinh." Đại phu nói.
Tô Thần nhíu mày: "Nói."
"Thuốc này...thông thường kết hợp với về đuôi, phụ tử, quan quế cùng với giấm trắng hồ, để, để...phá thai."
Tô Thần trừng mắt, thật lâu sau hỏi: "Không có phương thuốc khác dùng với những dược liệu này sao?"
Đại phu nghe vậy đáp: "Chín mười phần là vậy."
Tô Thần đập bàn nổi giận: "Bổn vương hỏi ngươi có còn phương thuốc nào khác cũng dùng dược liệu này không?"
Đại phu run rẩy nói: "Vương gia, mỗi một vị thuốc đều có những tác dụng khác nhau, nếu tách ra thì có thể kết hợp với nhiều phương thuốc, nhưng những vị thuốc này kết hợp với nhau, cũng chỉ có...chỉ có..."
Tô Thần gầm nhẹ nói: "Cút!"
Thư phòng một mảnh yên tĩnh, lẳng lặng chờ đợi trời tối. Hắn ngồi một chỗ thật lâu, có chút thất thần.
Bỗng nhiên trong đầu vang lên lời nói của Diệp Tống. Nàng nói hắn trước nay chưa từng tin tưởng nàng, nàng nói hắn là người mù, là kẻ điếc.
Thư phòng đốt đèn, Tô Thần chậm rãi đứng dậy, đi đến bàn trước mặt, ngón tay thon dài chạm vào bã thuốc, cầm cả bọc vải bố trắng ném ra ngoài cửa sổ rơi vào bụi hoa rậm rạp. Hắn rũ mắt nhìn mảnh vải trên bàn, ước chừng là bị nước mưa làm cho phai nhạt, giờ chỉ thấy nhàn nhạt xanh lá.
Hắn nhớ rằng Nam Xu lâu rồi chưa từng mặc qua màu áo như vậy.
Tại tướng quân phủ, các thái y cho Diệp Tống dùng loại thuốc mới chế. Dược hiệu vô cùng mãnh liệt, khiến cho toàn bộ cơ thể Diệp Tống đều trở nên nóng bỏng, trên mặt nàng rốt cuộc cũng hiển lên một tia ửng đó nhưng lại không phải màu sắc bình thường.
Hết chương 115
- ----------------------------------------------------------------------
Tất cả đã quá muộn. Chúc mừng Tô Thần đã chính thức mất lượt!
Sorry mọi người vì hôm qua không có chương, nghỉ lễ hơi tít mít một tí ^^
Vậy là đã kết thúc kỳ nghỉ tết dài nhất trong lịch sử, các em học sinh, sinh viên cũng bắt đầu đi học lại rồi. Chúc các em trở lại trường thật vui vẻ nha và đừng quên, chúng ta vẫn luôn phải tuân thủ các quy tắc phòng dịch theo chỉ thị của nhà nước để đại dịch Convid-19 chính thức kết thúc ở Việt Nam nhé.
Hoàng cung lạnh băng như nhà giam, không khí áp lực đến cực điểm. Nam Xu bị mang vào cung bị nhốt ở trong một căn phòng, cả người ướt đẫm, lạnh run.
Tô Thần ban đêm xông vào hoàng cung, bị ngăn cản bên ngoài, yêu cầu yết kiến Hoàng Thượng, Tô Nhược Thanh sao có thể muốn gặp hắn, hắn bị thị vệ đuổi ra ngoài.
Tô Nhược Thanh không hề buồn ngủ, đem một cây roi giao cho Quy Dĩ, mặt vô biểu tình nhìn Nam Xu, phân phó nói: "Đừng đánh chết."
Quy Dĩ tuân lệnh, hắn đã nhìn qua miệng vết thương của Diệp Tống, đem lực đạo kém chút nào so với lúc trước khi Tô Thần quất Diệp Tống, hai ba roi liền khiến Nam Xu da tróc thịt bong sống không bằng chết. Nàng ta không có cách nào để chống cự.
Ngày hôm sau gọi thái y đến, cả người Nam Xu máu chảy đầm đìa, sốt cao. Tô Nhược Thanh dường như không có việc gì hỏi: "Đã tìm ra được loại thuốc nào chưa?"
Thái y đưa cho thái giám dâng lên một khay, trong khay là đủ các loại chai lọ chứa dược mới chế được, nói: "Bẩm Hoàng Thượng, các thái y của Thái Y Viện đã nghiên cứu được vài loại thuốc nhưng dược hiệu như thế nào cũng chưa rõ, có khả năng sẽ hơi mạnh mẽ, cũng có khả năng nhiều loại thuốc trộn chung với nhau sẽ có phản ứng đối lập, cần phải thử qua mới có thể cho Diệp tiểu thư dùng."
Tô Nhược Thanh cầm lên một chén trà gốm khảm hoa văn hình rồng, gạt mở nắp, uống một ngụm nói: "Về sau dùng nàng ta thử dược."
Đã có hoàng lệnh, các thái y cũng không bận tâm xem nữ tử này là ai, đỡ nàng ta đi thiên điện bắt đầu thử dược. Đầu tiên các thái y chuẩn bị chuẩn bị thuốc, cho người đi xuống nấu xong rồi bưng lên, tiếp theo liền bắt đầu xử lý các vết roi trên người Nam Xu, các loại thuốc lấy theo tỉ lệ rải lên trên miệng vết thương, lập tức đau đớn đến thấu tim, Nam Xu thảm thiết kêu thành tiếng, quả thực so với rắc muối lên miệng vết thương còn đau đớn hơn gấp vạn lần.
"Vương gia...Vương gia...Cứu thiếp..." Nam Xu khóc lóc kêu gào.
Tô Nhược Thanh khoanh tay tiến vào, thấy miệng vết thương Nam Xu chảy ra máu, thái y chờ đợi một lát, hồi bẩm nói: "Hoàng Thượng, có khả năng...dược hiệu còn có điểm chưa ổn lắm, lão thần sẽ trở về nghiên cứu tiếp."
Tô Nhược Thanh nhìn thoáng qua Nam Xu nói: "Không sao, tiếp tục nghiên cứu rồi thử lại."
Nam Xu một ngày phải bị thử rất nhiều lần, miệng vết thương đã khô lại bị rạch ra để thử dược tiếp. Chưa được hai ngày, sinh khí đã suy yếu, vô lực phản kháng, chỉ có thể nhìn các thái y đưa nàng ta đi qua đi lại quỷ môn quan.
Hai ngày sau, một loại thuốc mới được điều chế ra khiến cho vết thương trên người Nam Xu nhanh chóng khép lại. Chỉ là thái y nói, loại dược này đại bộ phận nguyên liệu là độc dược điều chế thành, tuy giúp miệng vết thương khép lại rất nhanh, nhưng độc tố sẽ vẫn lưu lại trong cơ thể, sau khi bôi xong cần phải dùng dược chậm rãi điều trị để bài tiết độc tố ra khỏi cơ thể.
Tô Nhược Thanh nhìn loại thuốc mới kia, cuối cùng phân phó: "Đưa đi tướng quân phủ cho Diệp tiểu thư dùng."
Tô Thần thủ hai ngày ở bên ngoài rốt cuộc cũng nhịn không được, trực tiếp xông vào hoàng cung. Thị vệ không ngăn cản được, hắn cùng thị vệ giao đấu, cả người tiều tụy đi không ít, đâu còn giống Ninh Vương anh khí lạnh lùng trước kia.
Hắn tiến vào thấy Nam Xu chỉ còn hơi thở thoi thóp, ngực đau giống như bị kim châm, gấp đến độ khí huyết cuồn cuộn, hắn điều tức không được, che ngực nôn ra một búng máu. Trên trán gân xanh nổi lên, khó chịu cực kì.
Hắn không kịp phân biệt cảm giác kia rốt cuộc là gì, Nam Xu giật giật mí mắt, nước mắt chảy ra, yếu ớt nói: "Thiếp thân biết...Vương gia sẽ đến..."
Tô Thân quỳ gối trước mặt Tô Nhược Thanh hỏi: "Hoàng Thượng sao phải đối xử với nàng như vậy? Từ đầu đến cuối nàng chỉ là người bị hại, hết thảy đều là thần sai, Hoàng Thượng muốn trừng phạt thế nào chỉ cần trừng phạt thần là đủ."
Tô Nhược Thanh rũ mi, vỗ vỗ nhẫn ngọc trên ngón tay nói: "Trừng phạt nàng ta không phải cũng là trừng phạt Ninh Vương sao?"
Tô Thần gắt gao mím môi: "Cầu xin Hoàng Thượng khai ân, tha thứ cho nàng."
Tô Nhược Thanh phất tay áo, thanh âm thiên lãnh: "Nàng ta chỉ là một nữ tử ti tiện, không đáng để Ninh Vương cầu tình. Có vẻ Ninh Vương coi thánh chỉ của trẫm chỉ như gió thoảng bên tai?"
Tô Thần dập đầu: "Thần không dám, nhưng nàng là nữ nhân của thần."
Tô Nhược Thanh ra mệnh lệnh: "Người đâu, dẫn Ninh Vương đi."
"Hôm nay thần nhất định phải đưa nàng đi."
Dược cũng đã thử xong, Nam Xu đối với Tô Nhược Thanh cũng không còn tác dụng gì. Có lẽ tác dụng duy nhất là kiềm chế Tô Thần.
Tô Nhược Thanh hơi nhướng mày, không tỏ ý kiến: "Ngươi muốn kháng chỉ?"
"Thần, không dám."
"Ngươi có thể mang nàng đi", Tô Nhược Thanh đứng ở cửa, nhìn sắc trời bên ngoài hưu quạnh, nói, "Ngày mai trẫm muốn nhìn thấy hưu thư. Người đâu, Ninh Vương cả gan xông vào cung, tổn hại thánh ý, nay bãi bỏ phong hào "Ninh Vương", giảm một nửa bổng lộc, giam cầm tại vương phủ, không được ra ngoài."
Từ giờ hắn không còn là Ninh Vương nữa, đã không có phong hào, chỉ còn là một tam vương gia bình thường.
Dứt lời Tô Nhược Thanh liền rời đi. Tô Thần bế Nam Xu lên, đi từng bước ra khỏi đại điện, Nam Xu lẩm bẩm khóc: "Không đáng, Vương gia vì thiếp không đáng bị như thế này a..."
Tô Thần cô đơn cười cười, nói: "Dù không phải vì nàng, một khi Hoàng Thượng đã quyết định, cũng sẽ thông qua con đường khác để đạt được mục đích." Chẳng qua hắn không nghĩ tới, Tô Nhược Thanh lại có thể vì Diệp Tống mà làm đến mức này.
Diệp Tống, thật sự sắp chết rồi sao?
Hắn không có oán hận cũng không có tức giận, lần đầu hắn thừa nhận cảm giác này. Nam Xu không nên chịu khổ, người nên chịu khổ phải là hắn mới đúng. Thể xác đau đớn liệu có thể khiến đau khổ trong lòng dễ chịu hơn một chút được không?
Hắn đột nhiên rất muốn nhìn thấy Diệp Tống.
Trở lại Ninh Vương phủ, Tô công công ở trong cung tới, Tô Thần không thể không hạ bút viết một phong hưu thư, giấy trắng mực đen, hưu thiếp thất Nam Xu, người hưu là Tam vương gia Tô Thần.
Phương Phi uyển cũng không còn nữa, đồ đạc bị dọn đi hết. Nam Xu bị biếm thành nha hoàn thông phòng của Tam vương gia, tạm thời sắp xếp cho ở một gian phòng đơn giản ở đông uyển.
Tô công công cũng không ở lại lâu, kịp thời trở về phụng mệnh.
Tô Thần trở về phòng xem Nam Xu, Nam Xu mặt tái nhợt, khẽ cắn môi rơi lệ, nhưng là một bộ cố gắng chịu đựng. Không đợi Tô Thần an ủi, nàng liền an ủi Tô Thần: "Vương gia, nô tỳ không cảm thấy ủy khuất. Kỳ thật ở đông uyển cũng tốt, nô tỳ đã luôn muốn đến đông uyển hầu hạ Vương gia, nô tỳ không để bụng tới cái gọi là thân phận..."
Tô Thần nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Sau này, bên người nàng ta sẽ không có nha hoàn hầu hạ, đến chính bản thân nàng ta cũng là nha hoàn phải hầu hạ Tô Thần. Cũng may cuối cùng vẫn được lưu lại Ninh Vương phủ.
Buồi chiều, Nam Xu uống thuốc xong ngủ, Tô Thần liền tới PHương Phi uyển để xem còn đồ gì cần lưu lại thì mang đi Đông uyển. Hạ nhân đang dọn trong ngoài Phương Phi uyển, Tô Thần đến phòng Nam Xu lấy phượng cầm mà nàng ta yêu nhất.
Lúc đi qua cửa hắn nghe được hai nha hoàn đang dọn dẹp bồn hoa nói chuyện.
"Bồn hoa này sao lại khô héo vậy nhỉ?"
Một nha hoàn lắc lắc mấy cây hoa héo đáp: "Có thể là do lạnh quá nên bị chết."
"Kỳ quái, tại sao các bồn hoa khác trong hoa cũng bị tuyết bao phủ, chịu lạnh mà có thấy chết đâu." Nói xong nha hoàn kia liền lấy tay nhổ mấy cây hoa lên, bỗng nhiên kinh ngạc nói, "A, nơi này có bao được. Có phải do nước thuốc chảy ra thấm vào đất nên khiến các cây hoa chết không?"
Một nha hoàn khác hạ giọng nói với nàng: "Đừng nói bừa!"
Chạng vạng, trên mặt bàn trong thư phòng để một bọc vải bố trắng lẫn bùn đất, bã thuốc bên trong đã sắp hư thối, bên cạnh còn có một mảnh vải đầy bùn, là loại tơ lụa tốt nhất, cũng bị nhặt mang tới.
Đại phu nhìn qua vết thương của Nam Xu sao đó liền bị gọi tới thư phòng.
Tô Thần chỉ bọc thuốc trên bàn nói: "Lại đây nhìn xem, đây là bã thuốc gì?" Nha hoàn trong vương phủ sẽ không tùy tiện vứt bã thuốc vào bồn hoa, hơn nữa thuốc này còn khiến cây cỏ bị khô héo, chắc hẳn không phải dược tốt gì.
Đại phu khảy khảy bã thuốc nhìn nhìn nói: "Bẩm Vương gia, bã thuốc này cũng đã lâu, không ngửi được là mùi gì." Hắn để gần chóp mũi vào sau một lúc lâu, "Tiểu nhân cũng chỉ có thể miễn cưỡng phân biệt được một số dược liệu, còn lại không chuẩn lắm."
"Ngươi nói xem."
"Có hoa hồng, nga thuật, đại hoàng, đào nhân, đan da..." Đại phu càng nói sắc mặt ngày càng thay đổi, sau đó nói không ra lời.
Tô Thần trực tiếp hỏi: "Thuốc này có công hiệu gì?"
"Tiểu nhân không dám phỏng đoán linh tinh." Đại phu nói.
Tô Thần nhíu mày: "Nói."
"Thuốc này...thông thường kết hợp với về đuôi, phụ tử, quan quế cùng với giấm trắng hồ, để, để...phá thai."
Tô Thần trừng mắt, thật lâu sau hỏi: "Không có phương thuốc khác dùng với những dược liệu này sao?"
Đại phu nghe vậy đáp: "Chín mười phần là vậy."
Tô Thần đập bàn nổi giận: "Bổn vương hỏi ngươi có còn phương thuốc nào khác cũng dùng dược liệu này không?"
Đại phu run rẩy nói: "Vương gia, mỗi một vị thuốc đều có những tác dụng khác nhau, nếu tách ra thì có thể kết hợp với nhiều phương thuốc, nhưng những vị thuốc này kết hợp với nhau, cũng chỉ có...chỉ có..."
Tô Thần gầm nhẹ nói: "Cút!"
Thư phòng một mảnh yên tĩnh, lẳng lặng chờ đợi trời tối. Hắn ngồi một chỗ thật lâu, có chút thất thần.
Bỗng nhiên trong đầu vang lên lời nói của Diệp Tống. Nàng nói hắn trước nay chưa từng tin tưởng nàng, nàng nói hắn là người mù, là kẻ điếc.
Thư phòng đốt đèn, Tô Thần chậm rãi đứng dậy, đi đến bàn trước mặt, ngón tay thon dài chạm vào bã thuốc, cầm cả bọc vải bố trắng ném ra ngoài cửa sổ rơi vào bụi hoa rậm rạp. Hắn rũ mắt nhìn mảnh vải trên bàn, ước chừng là bị nước mưa làm cho phai nhạt, giờ chỉ thấy nhàn nhạt xanh lá.
Hắn nhớ rằng Nam Xu lâu rồi chưa từng mặc qua màu áo như vậy.
Tại tướng quân phủ, các thái y cho Diệp Tống dùng loại thuốc mới chế. Dược hiệu vô cùng mãnh liệt, khiến cho toàn bộ cơ thể Diệp Tống đều trở nên nóng bỏng, trên mặt nàng rốt cuộc cũng hiển lên một tia ửng đó nhưng lại không phải màu sắc bình thường.
Hết chương 115
- ----------------------------------------------------------------------
Tất cả đã quá muộn. Chúc mừng Tô Thần đã chính thức mất lượt!
Sorry mọi người vì hôm qua không có chương, nghỉ lễ hơi tít mít một tí ^^
Vậy là đã kết thúc kỳ nghỉ tết dài nhất trong lịch sử, các em học sinh, sinh viên cũng bắt đầu đi học lại rồi. Chúc các em trở lại trường thật vui vẻ nha và đừng quên, chúng ta vẫn luôn phải tuân thủ các quy tắc phòng dịch theo chỉ thị của nhà nước để đại dịch Convid-19 chính thức kết thúc ở Việt Nam nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.