Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường
Chương 156: Lí do rình mò chính đáng
Thiên Nhiễm Quân Tiếu
18/06/2021
Diệp Thanh càng thêm kinh ngạc: "Buổi tối cũng không cần nghỉ ngơi sao, ngươi muốn cho xa phu chạy suốt đêm như thế à?"
Diệp Tống: "Không được, như vậy dễ xảy ra tai nạn lắm."
Tô Tĩnh lười nhác dựa về phía sau nói: "Từ nơi này đến trấn kế tiếp còn hai ngày lộ trình. Muốn tìm nơi nghỉ chân cũng vô phương." Hắn nhìn thoáng qua Diệp Tống muốn nói lại thôi, trách móc nói, "Ngươi tưởng có thể vào nhà dân ở sơn dã tá túc à? Những nhà này thường sẽ tọa trên núi cao, nếu không sợ xe ngựa để dưới chân núi bị người khác mượn gió bẻ măng thì cứ làm thế đi."
Diệp Tống với Diệp Thanh chưa xa nhà bao giờ nên đành phải trầm mặc.
Tô Tĩnh vươn người vén rèm xe nhìn ra ngoài nói với xa phu: "Đánh xe ngựa tới lùm cây phía trước, chúng ta ở đó một đêm, mai lại lên đường."
"Vâng, công tử."
Vì thế xe ngựa đi thêm một đoạn nữa liền dừng dưới một cây cổ thụ to lớn. Trong rừng cây sinh trưởng không nhiều nhưng cành lá tốt tươi, vừa tiến vào dưới cây cổ thụ đã không cảm nhận được kẽ hở nào. Tới bãi đất trống, xe ngựa mới ngừng lại được, Tô Tĩnh đi xung quanh xem xét, trong rừng an tĩnh chỉ còn lại tiếng côn trùng kêu. Động vật và côn trùng đều vô cùng cảnh giác, nếu có nguy hiểm chúng sẽ không phụ xướng hết đợt này đến đợt khác như vậy, vì thế lúc này hắn mới yên tâm để Diệp Tống và Diệp Thanh xuống xe.
Tô Tĩnh nhóm lửa, lúc này đi tìm đồ ăn cũng không được, may mắn lúc trước ra ngoài có mang theo lương khô, liền đem mấy cái màn thầu đã nguội cứng đặt lên ngọn lửa nướng, mùi thơm bay ngào ngạt.
Túi nước đã uống kha khá, Tô Tĩnh giao mấy túi nước cho xa phu, chỉ về một hướng nói: "Ta nhớ rõ đầu cánh rừng kia có một dòng suối nhỏ, ngươi đi lấy chút nước đi."
Xa phu nhanh chóng lấy mấy túi nước tràn đầy trở về, vừa uống xong liền cảm thấy ngọt lành mát mẻ vô cùng, nướng màn thầu ăn xong cũng có một phen phong vị khác lạ. Ngay cả Diệp Thanh cũng ăn nhiều hơn ngày thường vài miếng, một bên nhai một bên nói: "Nói thật, trong nhà sáng nào cũng ăn màn thầu nên không thấy gì mới mẻ, ta có cảm giác khẩu vị của cha và đại ca nhất định có vấn đề. Nhưng khi ăn màn thầu kiểu này, không ngờ lại ngon như vậy."
"Bọn họ đều ăn theo thói quen thôi." Tô Tĩnh véo một miếng màn thầu bỏ vào trong miệng, dường như không có việc gì nói, "Cho ta cả đời sáng nào cũng ăn màn thầu, ta cũng nguyện ý. Đại tướng quân với vệ tướng quân là trụ cột của nước nhà, trước kia đều đi đánh giặc. Đại tướng quân vốn là nguyên lão hai triều, khắp nơi chinh chiến, khi trong quân không có lương thảo, lúc đấy có cái để ăn là tốt lắm rồi, chỉ có những người trải qua khó khăn gian khổ mới biết quý trọng những gì trước mắt."
Diệp Thanh nghẹn họng, lúng ta lúng túng nói: "Ta không có ý như vậy, cha với đại ca quý trọng như vậy, tiết kiệm hơn Hiền Vương ngươi nhiều."
Tô Tĩnh cười tủm tỉm nói: "Ta là một người cô đơn, không thể so với Đại tướng quân và vệ tướng quân còn có hai nữ nhi phải nuôi nấng. Ít nhất cũng phải chuẩn bị không ít của hồi môn."
Diệp Thanh mặt đỏ lên: "Ngươi không đứng đắn."
Bữa cơm chiều cứ thế kết thúc trong bầu không khí nhẹ nhàng. Tô Tĩnh kiến nghị Diệp Tống và Diệp Thanh vào trong xe ngựa ngủ, ba mặt xe ngựa đều được trải đềm mềm, nằm ngủ hoàn toàn không có vấn đề.
Nhưng giờ đang là tháng tám giữa hè, tuy trong rừng mát mẻ nhưng khi vào trong xe ngựa vẫn có chút buồn. Diệp Tống ở bên tai Diệp Tống lảm nhảm vài câu, e thẹn, Diệp Tống liền đẩy Diệp Thanh, hỏi xa phu: "Lúc nãy ngươi đi lấy nước ở dòng suối kia sâu cạn thế nào? Ta với Diệp Thanh muốn đi tắm rửa một chút."
Xa phu hơi xấu hổ đáp: "Ước chừng nước tới eo, tiểu thư có thể tắm rửa được."
Lúc Diệp Tống đi ngang qua Tô Tĩnh, Tô Tĩnh cười vô lại, nàng trừng mắt nhìn hắn một cái, trong tay còn kéo theo roi sắt nói: "Nếu ngươi dám tới, ta làm thịt ngươi."
Tô Tĩnh còn hảo tâm vào trong xe ngựa lấy ra một cái khăn đưa cho Diệp Tống nói: "Vạn nhất các ngươi gặp nguy hiểm thì phải làm sao?" Sau đó hắn khom người ở bên tai Diệp Tống thổi một ngụm khí nóng, vô cùng ái muội mà kéo dài thanh âm, "Lúc đó nhất định phải kêu lớn lên đấy."
Hai người đi vào phía cánh rừng kia, Diệp Tống ôm khăn, căm giận nói: "Nhị tỷ, tỷ nói xem Tô Tĩnh kia ăn gì lớn lên mà có thể không biết xấu hổ như vậy! Xa phu kia thì rõ ngây thơ, tỷ hỏi hắn dòng suối nhỏ có thể tắm rửa hay không, hắn còn xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng mặt lên trả lời. Tô Tĩnh thì ngược lại, hắn dường như còn hận không thể đem đôi mắt lớn dán lên người nhị tỷ, Xì! Hoa tâm nam nhân không đáng tin cậy!"
Trên thực tế sau này Diệp Thanh mới biết, nam nhân cũng có thể đem hoa tâm và đáng tin cậy, hai loại mâu thuẫn này phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn. Chỉ sợ cũng chỉ có Tô Tĩnh mới làm được.
Diệp Tống suy nghĩ, nghiêm trang nói: "Có lẽ là hắn ăn xuân dược lớn lên."
Diệp Thanh vừa nghe, "phốc" một tiếng, cười to.
Cánh rừng này không lớn, đi một lúc đã tới. Lúc tới hai người liền thấy một dòng suối nhỏ trước mắt, nước suối nhẹ nhàng chảy xuôi, còn phản chiếu ánh trăng trên mặt nước. Diệp Thanh ngửa đầu nhìn trời, tán thưởng nói: "Nhị tỷ, tỷ xem, trời nhiều sao quá!"
Diệp Tống cũng ngửa đầu nhìn, đúng thật có rất nhiều sao, sáng lấp lánh. Bốn phía côn trùng kêu vang, có vẻ nhảy nhót thư thái cực kì.
Diệp Thanh không tiện xuống nước, Diệp Tống giúp nàng cởi xiêm y, sau đó dùng khăn nhúng xuống nước, nhẹ nhàng lau thân thể cho nàng. Diệp Thanh thẹn thùng hỏi: "Nhị tỷ không thấy người muội toàn mùi mồ hôi à?"
Diệp Tống kề sát mũi vào gần cổ Diệp Thanh ngửi ngửi, học theo động tác của nam nhân, vui đùa nói: "Cả người A Thanh đều tỏa ra hương thơm của nữ tử a."
Diệp Thanh ngứa ngứa, vừa né tránh vừa cười lớn.
Sau khi lau thân thể xong, mới cảm thấy người thật nhẹ nhàng sảng khoái. Gió đêm dường như đã xua đuổi hết không khí ban ngày, Diệp Thanh thoải mái nói: "Nhị tỷ, tỷ cũng đi tắm một chút đi, muội trông giúp tỷ."
Diệp Tống đứng bên dòng suối, giơ tay cởi đai lưng, từng lớp quần áo để lên bờ, lộ ra thân thể thon dài, ánh trăng sáng mờ ảo dường như đã che giấu hết vết thương trên người nàng, chỉ còn lại thân thể hoàn mỹ không tỳ vết. Nàng nhấc chân bước xuống nước, đưa lưng về phía Diệp Thanh, tiếng nước ào ào, nàng hất nước lên lưng và vai, có vẻ trong suốt mà trong sáng.
Diệp Tống cảm thấy chưa đủ, nàng giơ tay rút bỏ trâm cài tóc, mái tóc đen như suối nước trút xuống, ngâm mình trong làn nước. Diệp Thanh vừa nhìn vừa tán thưởng, nàng cảm thấy hình như nàng cũng hiểu vì sao nam nhân lại có hoa tâm, vì nàng chỉ cần nhìn thôi đã thấy đây như là một cảnh đẹp không sao tả xiết.
Thính giác Diệp Tống vô cùng nhanh nhạy, nàng dừng một chút, nhanh chóng vuốt suối tóc đã gội sạch ra sau đầu, rồi nhanh chân lên bờ lấy quần áo bao lấy thân thể mình, tay cầm roi sắt quất về hướng phía sau Diệp Thanh.
Diệp Thanh mở to hai mắt nhìn, quên cả phản ứng.
Kết quả roi kia chuẩn xác lướt qua mặt Diệp Thanh, khó khăn lắm mới đánh về phía cây cổ thụ phía sau nàng. Roi sắt có đi mà không có về, có vẻ như đã bị người khác nắm trong tay. Diệp Thanh hô một tiếng, quay đầu nhìn lại, thấy Tô Tĩnh chậm rãi từ nơi đó đi ra, tức khắc nổi trận lôi đình. Nếu nàng có thể đứng lên được, nhất định sẽ tiến tới tát cho Tô Tĩnh hai cái.
Trên người Diệp Tống chỉ quấn một lớp áo mỏng còn đang ướt sũng, miễn cưỡng có thể che giấu được, nhưng đường cong lả lướt hiện ra không sót chút nào. Trên mặt nàng còn vương bọt nước, ánh mắt lạnh xuống, nhìn Tô Tĩnh nói: "Ngươi không để lời nói của ta ở trong lòng phải không?"
Tô Tĩnh cười hì hì nhắm mắt lại đáp: "Ta không nhìn lén, ngươi phải tin tưởng ta. Quân tử không làm khó người khác, đạo lý này ta còn hiểu, ta chỉ lo lắng nếu các ngươi gặp phải chuyện gì nên mới lại đây chờ. Không tin thì ngươi lại đây mà xem, đứng từ đây có thấy rõ ràng hay không."
Diệp Tống cười lạnh: "Gặp chuyện không tốt? Không phải ngươi nói kêu lớn lên là được sao, lỗ tai nào của người nghe thấy ta kêu lên? Ta thấy ngươi đang ngứa đòn mới đúng."
Dứt lời không cho Tô Tĩnh cơ hội giải thích, nàng giật roi trên tay Tô Tĩnh, không chút lưu tình quất về phía hắn. Hình như thật sự muốn tấu hắn. Nước suối bắn lên đầy người Diệp Thanh. Tô Tĩnh sợ Diệp Tống ngộ thương Diệp Thanh, cố ý rời khỏi chỗ Diệp Thanh ngồi, thân hình vô cùng linh hoạt, lại thành thạo, vừa tránh vừa cười đê tiện: "Ngươi sao lại không nghe ta giải thích, thô lỗ như vậy sau này ai dám lấy ngươi, đừng động một chút lại muốn đánh người a. Xem ra tướng công của ngươi sau này phải lợi hại hơn ngươi mới được, giống như ta vậy...A, ngươi đừng đánh vào mặt!"
Diệp Tống cứ lấy roi hướng lên mặt Tô Tĩnh mà đánh, khiến hắn luống cuống tay chân. Lớn lên là một nam nhân mỹ mạo như vậy, thông thường sẽ rất tự luyến, đối với bề ngoài của mình vô cùng để ý, xem ra ngay cả Tô Tĩnh cũng không ngoại lệ. Nàng hừ một tiếng: "Giống ngươi? Xem ra ta không đánh chết ngươi không được!"
"Ta thật sự là sợ ngươi gặp nguy hiểm a! Ngươi đừng không hiểu tâm ý của người tốt!"
"Có nguy hiểm? Là bị lão hổ ăn hay bị rắn cắn? Ta thấy ngươi mới nguy hiểm!" Diệp Tống châm chọc trả lời.
Tô Tĩnh tránh roi của nàng, tóc đã bị rối một mảng, sườn mặt thi thoảng bị roi nhẹ lướt qua, nóng rát, hắn lấy ngón tay mơn trớn sườn mặt, cũng may còn chưa chảy máu: "Ngươi nói đúng rồi. Tắm xong thì nhanh ra đây, trong núi nhiều rắn, có lẽ trong nước cũng có."
Diệp Tống mỉa mai cười nói: "Đừng kiếm cớ."
Vừa nói xong, trong nước liền có một vật lén lút tới gần. Trời tối ai cũng không nhìn thấy, Tô Tĩnh chính là lo lắng điểm này. Còn không đợi nàng nhấc chân đi ra, đột nhiên trên đùi truyền đến một cơn đau đớn, Diệp Tống nhíu mày, sau đó liền cảm thấy tê dại, một chân nhanh chóng mất đi tri giác. Tô Tĩnh thấy nàng đứng trơ sắc mặt không đúng lắm, lập tức bay tới: "Ngươi còn cho rằng ta nói dối nữa không?"
Trước mắt Diệp Tống tối sầm, lúc gần ngã xuống được Tô Tĩnh ôm sát lại, bế ngang người lên.
Diệp Thanh thấy mắt cá chân nàng có một vật đang quấn vòng quanh, còn đang liều mạng bám chặt, nhìn thêm một chút liền nhận ra là một con rắn, đầu rắn cắn bắp chân Diệp Tống không chịu nhả ra, sợ tới mức hét to lên.
Tô Tĩnh đặt Diệp Tống bên bờ suối, thuận tay nắm vào chỗ bảy tấc ở đầu rắn bắt nó nhả ra, bóp chết rồi ném lại vào trong nước. Nhìn tình huống Diệp Tống có thể đoán được trong nọc rắn có độc, Diệp Thanh hoang mang lo sợ, Tô Tĩnh giơ tay điểm hai huyệt trên đùi Diệp Tống ngăn không cho độc lan rộng, sau đó nâng cẳng chân của nàng lên, không chút do dự cúi đầu xuống hút độc rắn ra ngoài.
Diệp Tống: "Không được, như vậy dễ xảy ra tai nạn lắm."
Tô Tĩnh lười nhác dựa về phía sau nói: "Từ nơi này đến trấn kế tiếp còn hai ngày lộ trình. Muốn tìm nơi nghỉ chân cũng vô phương." Hắn nhìn thoáng qua Diệp Tống muốn nói lại thôi, trách móc nói, "Ngươi tưởng có thể vào nhà dân ở sơn dã tá túc à? Những nhà này thường sẽ tọa trên núi cao, nếu không sợ xe ngựa để dưới chân núi bị người khác mượn gió bẻ măng thì cứ làm thế đi."
Diệp Tống với Diệp Thanh chưa xa nhà bao giờ nên đành phải trầm mặc.
Tô Tĩnh vươn người vén rèm xe nhìn ra ngoài nói với xa phu: "Đánh xe ngựa tới lùm cây phía trước, chúng ta ở đó một đêm, mai lại lên đường."
"Vâng, công tử."
Vì thế xe ngựa đi thêm một đoạn nữa liền dừng dưới một cây cổ thụ to lớn. Trong rừng cây sinh trưởng không nhiều nhưng cành lá tốt tươi, vừa tiến vào dưới cây cổ thụ đã không cảm nhận được kẽ hở nào. Tới bãi đất trống, xe ngựa mới ngừng lại được, Tô Tĩnh đi xung quanh xem xét, trong rừng an tĩnh chỉ còn lại tiếng côn trùng kêu. Động vật và côn trùng đều vô cùng cảnh giác, nếu có nguy hiểm chúng sẽ không phụ xướng hết đợt này đến đợt khác như vậy, vì thế lúc này hắn mới yên tâm để Diệp Tống và Diệp Thanh xuống xe.
Tô Tĩnh nhóm lửa, lúc này đi tìm đồ ăn cũng không được, may mắn lúc trước ra ngoài có mang theo lương khô, liền đem mấy cái màn thầu đã nguội cứng đặt lên ngọn lửa nướng, mùi thơm bay ngào ngạt.
Túi nước đã uống kha khá, Tô Tĩnh giao mấy túi nước cho xa phu, chỉ về một hướng nói: "Ta nhớ rõ đầu cánh rừng kia có một dòng suối nhỏ, ngươi đi lấy chút nước đi."
Xa phu nhanh chóng lấy mấy túi nước tràn đầy trở về, vừa uống xong liền cảm thấy ngọt lành mát mẻ vô cùng, nướng màn thầu ăn xong cũng có một phen phong vị khác lạ. Ngay cả Diệp Thanh cũng ăn nhiều hơn ngày thường vài miếng, một bên nhai một bên nói: "Nói thật, trong nhà sáng nào cũng ăn màn thầu nên không thấy gì mới mẻ, ta có cảm giác khẩu vị của cha và đại ca nhất định có vấn đề. Nhưng khi ăn màn thầu kiểu này, không ngờ lại ngon như vậy."
"Bọn họ đều ăn theo thói quen thôi." Tô Tĩnh véo một miếng màn thầu bỏ vào trong miệng, dường như không có việc gì nói, "Cho ta cả đời sáng nào cũng ăn màn thầu, ta cũng nguyện ý. Đại tướng quân với vệ tướng quân là trụ cột của nước nhà, trước kia đều đi đánh giặc. Đại tướng quân vốn là nguyên lão hai triều, khắp nơi chinh chiến, khi trong quân không có lương thảo, lúc đấy có cái để ăn là tốt lắm rồi, chỉ có những người trải qua khó khăn gian khổ mới biết quý trọng những gì trước mắt."
Diệp Thanh nghẹn họng, lúng ta lúng túng nói: "Ta không có ý như vậy, cha với đại ca quý trọng như vậy, tiết kiệm hơn Hiền Vương ngươi nhiều."
Tô Tĩnh cười tủm tỉm nói: "Ta là một người cô đơn, không thể so với Đại tướng quân và vệ tướng quân còn có hai nữ nhi phải nuôi nấng. Ít nhất cũng phải chuẩn bị không ít của hồi môn."
Diệp Thanh mặt đỏ lên: "Ngươi không đứng đắn."
Bữa cơm chiều cứ thế kết thúc trong bầu không khí nhẹ nhàng. Tô Tĩnh kiến nghị Diệp Tống và Diệp Thanh vào trong xe ngựa ngủ, ba mặt xe ngựa đều được trải đềm mềm, nằm ngủ hoàn toàn không có vấn đề.
Nhưng giờ đang là tháng tám giữa hè, tuy trong rừng mát mẻ nhưng khi vào trong xe ngựa vẫn có chút buồn. Diệp Tống ở bên tai Diệp Tống lảm nhảm vài câu, e thẹn, Diệp Tống liền đẩy Diệp Thanh, hỏi xa phu: "Lúc nãy ngươi đi lấy nước ở dòng suối kia sâu cạn thế nào? Ta với Diệp Thanh muốn đi tắm rửa một chút."
Xa phu hơi xấu hổ đáp: "Ước chừng nước tới eo, tiểu thư có thể tắm rửa được."
Lúc Diệp Tống đi ngang qua Tô Tĩnh, Tô Tĩnh cười vô lại, nàng trừng mắt nhìn hắn một cái, trong tay còn kéo theo roi sắt nói: "Nếu ngươi dám tới, ta làm thịt ngươi."
Tô Tĩnh còn hảo tâm vào trong xe ngựa lấy ra một cái khăn đưa cho Diệp Tống nói: "Vạn nhất các ngươi gặp nguy hiểm thì phải làm sao?" Sau đó hắn khom người ở bên tai Diệp Tống thổi một ngụm khí nóng, vô cùng ái muội mà kéo dài thanh âm, "Lúc đó nhất định phải kêu lớn lên đấy."
Hai người đi vào phía cánh rừng kia, Diệp Tống ôm khăn, căm giận nói: "Nhị tỷ, tỷ nói xem Tô Tĩnh kia ăn gì lớn lên mà có thể không biết xấu hổ như vậy! Xa phu kia thì rõ ngây thơ, tỷ hỏi hắn dòng suối nhỏ có thể tắm rửa hay không, hắn còn xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng mặt lên trả lời. Tô Tĩnh thì ngược lại, hắn dường như còn hận không thể đem đôi mắt lớn dán lên người nhị tỷ, Xì! Hoa tâm nam nhân không đáng tin cậy!"
Trên thực tế sau này Diệp Thanh mới biết, nam nhân cũng có thể đem hoa tâm và đáng tin cậy, hai loại mâu thuẫn này phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn. Chỉ sợ cũng chỉ có Tô Tĩnh mới làm được.
Diệp Tống suy nghĩ, nghiêm trang nói: "Có lẽ là hắn ăn xuân dược lớn lên."
Diệp Thanh vừa nghe, "phốc" một tiếng, cười to.
Cánh rừng này không lớn, đi một lúc đã tới. Lúc tới hai người liền thấy một dòng suối nhỏ trước mắt, nước suối nhẹ nhàng chảy xuôi, còn phản chiếu ánh trăng trên mặt nước. Diệp Thanh ngửa đầu nhìn trời, tán thưởng nói: "Nhị tỷ, tỷ xem, trời nhiều sao quá!"
Diệp Tống cũng ngửa đầu nhìn, đúng thật có rất nhiều sao, sáng lấp lánh. Bốn phía côn trùng kêu vang, có vẻ nhảy nhót thư thái cực kì.
Diệp Thanh không tiện xuống nước, Diệp Tống giúp nàng cởi xiêm y, sau đó dùng khăn nhúng xuống nước, nhẹ nhàng lau thân thể cho nàng. Diệp Thanh thẹn thùng hỏi: "Nhị tỷ không thấy người muội toàn mùi mồ hôi à?"
Diệp Tống kề sát mũi vào gần cổ Diệp Thanh ngửi ngửi, học theo động tác của nam nhân, vui đùa nói: "Cả người A Thanh đều tỏa ra hương thơm của nữ tử a."
Diệp Thanh ngứa ngứa, vừa né tránh vừa cười lớn.
Sau khi lau thân thể xong, mới cảm thấy người thật nhẹ nhàng sảng khoái. Gió đêm dường như đã xua đuổi hết không khí ban ngày, Diệp Thanh thoải mái nói: "Nhị tỷ, tỷ cũng đi tắm một chút đi, muội trông giúp tỷ."
Diệp Tống đứng bên dòng suối, giơ tay cởi đai lưng, từng lớp quần áo để lên bờ, lộ ra thân thể thon dài, ánh trăng sáng mờ ảo dường như đã che giấu hết vết thương trên người nàng, chỉ còn lại thân thể hoàn mỹ không tỳ vết. Nàng nhấc chân bước xuống nước, đưa lưng về phía Diệp Thanh, tiếng nước ào ào, nàng hất nước lên lưng và vai, có vẻ trong suốt mà trong sáng.
Diệp Tống cảm thấy chưa đủ, nàng giơ tay rút bỏ trâm cài tóc, mái tóc đen như suối nước trút xuống, ngâm mình trong làn nước. Diệp Thanh vừa nhìn vừa tán thưởng, nàng cảm thấy hình như nàng cũng hiểu vì sao nam nhân lại có hoa tâm, vì nàng chỉ cần nhìn thôi đã thấy đây như là một cảnh đẹp không sao tả xiết.
Thính giác Diệp Tống vô cùng nhanh nhạy, nàng dừng một chút, nhanh chóng vuốt suối tóc đã gội sạch ra sau đầu, rồi nhanh chân lên bờ lấy quần áo bao lấy thân thể mình, tay cầm roi sắt quất về hướng phía sau Diệp Thanh.
Diệp Thanh mở to hai mắt nhìn, quên cả phản ứng.
Kết quả roi kia chuẩn xác lướt qua mặt Diệp Thanh, khó khăn lắm mới đánh về phía cây cổ thụ phía sau nàng. Roi sắt có đi mà không có về, có vẻ như đã bị người khác nắm trong tay. Diệp Thanh hô một tiếng, quay đầu nhìn lại, thấy Tô Tĩnh chậm rãi từ nơi đó đi ra, tức khắc nổi trận lôi đình. Nếu nàng có thể đứng lên được, nhất định sẽ tiến tới tát cho Tô Tĩnh hai cái.
Trên người Diệp Tống chỉ quấn một lớp áo mỏng còn đang ướt sũng, miễn cưỡng có thể che giấu được, nhưng đường cong lả lướt hiện ra không sót chút nào. Trên mặt nàng còn vương bọt nước, ánh mắt lạnh xuống, nhìn Tô Tĩnh nói: "Ngươi không để lời nói của ta ở trong lòng phải không?"
Tô Tĩnh cười hì hì nhắm mắt lại đáp: "Ta không nhìn lén, ngươi phải tin tưởng ta. Quân tử không làm khó người khác, đạo lý này ta còn hiểu, ta chỉ lo lắng nếu các ngươi gặp phải chuyện gì nên mới lại đây chờ. Không tin thì ngươi lại đây mà xem, đứng từ đây có thấy rõ ràng hay không."
Diệp Tống cười lạnh: "Gặp chuyện không tốt? Không phải ngươi nói kêu lớn lên là được sao, lỗ tai nào của người nghe thấy ta kêu lên? Ta thấy ngươi đang ngứa đòn mới đúng."
Dứt lời không cho Tô Tĩnh cơ hội giải thích, nàng giật roi trên tay Tô Tĩnh, không chút lưu tình quất về phía hắn. Hình như thật sự muốn tấu hắn. Nước suối bắn lên đầy người Diệp Thanh. Tô Tĩnh sợ Diệp Tống ngộ thương Diệp Thanh, cố ý rời khỏi chỗ Diệp Thanh ngồi, thân hình vô cùng linh hoạt, lại thành thạo, vừa tránh vừa cười đê tiện: "Ngươi sao lại không nghe ta giải thích, thô lỗ như vậy sau này ai dám lấy ngươi, đừng động một chút lại muốn đánh người a. Xem ra tướng công của ngươi sau này phải lợi hại hơn ngươi mới được, giống như ta vậy...A, ngươi đừng đánh vào mặt!"
Diệp Tống cứ lấy roi hướng lên mặt Tô Tĩnh mà đánh, khiến hắn luống cuống tay chân. Lớn lên là một nam nhân mỹ mạo như vậy, thông thường sẽ rất tự luyến, đối với bề ngoài của mình vô cùng để ý, xem ra ngay cả Tô Tĩnh cũng không ngoại lệ. Nàng hừ một tiếng: "Giống ngươi? Xem ra ta không đánh chết ngươi không được!"
"Ta thật sự là sợ ngươi gặp nguy hiểm a! Ngươi đừng không hiểu tâm ý của người tốt!"
"Có nguy hiểm? Là bị lão hổ ăn hay bị rắn cắn? Ta thấy ngươi mới nguy hiểm!" Diệp Tống châm chọc trả lời.
Tô Tĩnh tránh roi của nàng, tóc đã bị rối một mảng, sườn mặt thi thoảng bị roi nhẹ lướt qua, nóng rát, hắn lấy ngón tay mơn trớn sườn mặt, cũng may còn chưa chảy máu: "Ngươi nói đúng rồi. Tắm xong thì nhanh ra đây, trong núi nhiều rắn, có lẽ trong nước cũng có."
Diệp Tống mỉa mai cười nói: "Đừng kiếm cớ."
Vừa nói xong, trong nước liền có một vật lén lút tới gần. Trời tối ai cũng không nhìn thấy, Tô Tĩnh chính là lo lắng điểm này. Còn không đợi nàng nhấc chân đi ra, đột nhiên trên đùi truyền đến một cơn đau đớn, Diệp Tống nhíu mày, sau đó liền cảm thấy tê dại, một chân nhanh chóng mất đi tri giác. Tô Tĩnh thấy nàng đứng trơ sắc mặt không đúng lắm, lập tức bay tới: "Ngươi còn cho rằng ta nói dối nữa không?"
Trước mắt Diệp Tống tối sầm, lúc gần ngã xuống được Tô Tĩnh ôm sát lại, bế ngang người lên.
Diệp Thanh thấy mắt cá chân nàng có một vật đang quấn vòng quanh, còn đang liều mạng bám chặt, nhìn thêm một chút liền nhận ra là một con rắn, đầu rắn cắn bắp chân Diệp Tống không chịu nhả ra, sợ tới mức hét to lên.
Tô Tĩnh đặt Diệp Tống bên bờ suối, thuận tay nắm vào chỗ bảy tấc ở đầu rắn bắt nó nhả ra, bóp chết rồi ném lại vào trong nước. Nhìn tình huống Diệp Tống có thể đoán được trong nọc rắn có độc, Diệp Thanh hoang mang lo sợ, Tô Tĩnh giơ tay điểm hai huyệt trên đùi Diệp Tống ngăn không cho độc lan rộng, sau đó nâng cẳng chân của nàng lên, không chút do dự cúi đầu xuống hút độc rắn ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.