Chương 8: Gặp được người chính là kỳ duyên trong thiên hạ 3
Kim Khả Thi
12/02/2020
Thừa chính điện - Hoàng cung Bắc Định quốc
Thừa Chính điện là nơi hoàng đế Bắc Định quốc gặp riêng các đại thần trước buổi thượng triều. Khâm Định hoàng đế Kim Hạo Thành ngồi trên long toạ, hai bên là bốn cung nữ hầu cận và Đinh tướng quân cầm Long Phương kiếm bằng vàng, trên thân kiếm chạm trổ một con hoàng long hung tợn uốn lượn có sức mạnh chỉ huy quân đội, tượng trưng cho quyền lực hoàng tộc Kim gia từ thời Thánh Võ hoàng đế để lại.
Khâm Định hoàng đế mới ngoài ngũ tuần tuy còn sáng suốt nhưng sức khoẻ từ nhiều năm nay đã xấu đi, long nhan đã lộ rõ ra sự mệt mỏi xanh xao, đôi mắt phượng dài nhìn các đại thần đứng dưới điện “Trẫm nay đã nhiều tuổi, cũng đã đến lúc phải lựa chọn ngôi vị Đông cung thái tử, các khanh nghĩ ra sao?”
Tể tướng Bùi Thạch cẩn trọng tâu “Luận về thứ bậc và tài mạo khó ai sánh kịp Khang Nhân Vương. Nếu Khang Nhân vương được lập làm thái tử thì thật sự là một chuyện tốt, cũng hợp với vai vế đích tử của hoàng thượng.”
“Bùi tể tướng nói quá xa rồi, người không coi Thành Nguyên hoàng hậu trong mắt sao? Lập Khang Nhân vương làm thái tử vậy không thể khiến thiên hạ phục. Ngài nói đích tử vậy thì Cảnh Minh vương và hoàng tử Kim Thiên Bảo cũng là đích tử, sao không thấy ngài ủng hộ? Ngài quá hồ đồ rồi.” Tạ thái sư Tạ Thiêm vội vã lên tiếng.
Khang Nhân vương Kim Thiên Từ vốn là con trai của Nhất Huy hoàng hậu trước kia, sau đó do tiên hoàng hậu đột ngột qua đời sau khi sinh hạ tiểu hoàng tử, đau lòng thương xót tiểu hoàng tử mà qua đời, Khâm Định hoàng đế liền lập sủng phi của mình làm Thành Nguyên hoàng hậu. Tuy địa vị của Khang Nhân vương không còn như trước nhưng Khang Nhân vương từ nhỏ đã sớm dẫn binh ra trận nắm trong tay đội Kỵ binh bách chiến bách thắng, cũng có thể nói trong các các hoàng tử Khang Nhân vương là người giỏi về dùng mưu trên chiến trường nhất.
Địa vị của Bùi gia trong triều đình không nhỏ, Bùi tể tướng là con người việc gì chắc chắn mới đụng tay nên nếu đã đích thân tâu lên Khâm Định hoàng đế thì đã nắm trong tay phần thắng. Các quan đại thần khác trong triều đình không tiện tham gia nên đành im lặng, không đối đầu trực tiếp với Bùi tể tướng và Tạ thái sư. Lý thiếu bảo chán ghét cảnh tranh giành quyền lực trong triều, không vừa mắt với hai đại thần này nên cũng tỏ ý khinh miệt, không tranh cãi.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thành Nguyên hoàng hậu có tổng cộng năm người con, ba hoàng tử và hai công chúa. Lập con trai tiên hoàng hậu lên ngôi khác gì huỷ đi thế lực của Thành Nguyên hoàng hậu và Lâm quốc trượng sẽ sinh ra đổ máu vì hai thế lực luôn đối nghịch nhau. Trong triều đình ai cũng hiểu rõ điều này.
“Vậy theo Tạ thái sư thì nên lập ai để thiên hạ phục đây?” Bùi tể tướng tiếp lời.
“Cảnh Định vương Kim Thiên Hải là con trai của Lan quý phi, từ nhỏ đã thông thạo kinh thư, điềm tĩnh, chững chạc, anh dũng bất phàm, bề ngoài khiêm nhường, biết tiến cử người tài cho triều đình, không ngạo mạn, có tấm lòng thương xót dân chúng cũng là một người đáng suy xét.”
Cảnh Định vương Kim Thiên Hải là con của Lan quý phi đang được hoàng đế sủng ái cũng chính là cháu trai của Tạ thái sư. Cảnh Định vương nổi tiếng thông minh, sách thánh hiền đã đọc không ít, từ nhỏ đã tỏ ra phong thái của một minh vương nên rất được Khâm Định hoàng đế yêu mến.
“Đó chẳng phải cháu trai của thái sư hay sao?”
“Ngươi…Ngươi tưởng bản thân mình không nói cho cháu trai?”
“Tạ thái sư nên biết thế nào mới là trưởng thứ, làm sao có thể lập thứ lên kế vị? Chuyện này xưa nay chỉ gây ra đại loạn, lòng dân không phục.”
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bùi tể tướng nói ai là trưởng, ai là thứ? Khang Nhân vương đâu phải trưởng tử của hoàng thượng? Tể tướng nói vậy có phải quá miễn cưỡng?”
“Tuy Khang Nhân vương không phải trưởng tử nhưng hiện nay cũng là hoàng tử lớn tuổi nhất của hoàng thượng, còn là đích tử chí tôn của Nhất Huy hoàng hậu. Việc Khang Nhân vương kế vị là chuyện không cần bàn cãi.”
“Ai có tài trị quốc thì xứng đáng kế vị. Trước nay không quan trọng trưởng thứ.”
Khâm Định hoàng đế tức giận ném tấu chương xuống đất “Các ngươi có còn coi trẫm là hoàng đế nữa không? Chỉ biết đấu đá, các ngươi có thực sự lo cho tương lai của Bắc Định quốc hay không? Trẫm có nhiều hoàng tử cần phải từ từ suy xét.”
Khâm Định hoàng đế nhìn sang Vũ thượng tướng quân đang đứng ngay phía dưới từ đầu đến giờ vẫn im lặng “Vũ ái khanh hãy nói trẫm nghe, khanh nghĩ ai xứng đáng với ngôi vị thái tử?”
Vũ thượng tướng quân khẳng khái đáp “Trong lòng hoàng thượng tất đã có người phù hợp, thần là kẻ thô lỗ, quanh năm chỉ biết dẫn binh xuất trận, thần cũng không thể tuỳ tiện suy đoán. Xin hoàng thượng tha tội.”
Vũ tướng quân được phong thượng tướng quân, lão tướng oai dũng trên chiến trường, tính tình ngay thẳng, ít khi về kinh thành, lần này được triệu về để bàn chuyện lập thái tử, trong lòng chắc chắn đã từng nghĩ đến Khâm Định hoàng đế sẽ hỏi vấn đề này.
Thừa Chính điện là nơi hoàng đế Bắc Định quốc gặp riêng các đại thần trước buổi thượng triều. Khâm Định hoàng đế Kim Hạo Thành ngồi trên long toạ, hai bên là bốn cung nữ hầu cận và Đinh tướng quân cầm Long Phương kiếm bằng vàng, trên thân kiếm chạm trổ một con hoàng long hung tợn uốn lượn có sức mạnh chỉ huy quân đội, tượng trưng cho quyền lực hoàng tộc Kim gia từ thời Thánh Võ hoàng đế để lại.
Khâm Định hoàng đế mới ngoài ngũ tuần tuy còn sáng suốt nhưng sức khoẻ từ nhiều năm nay đã xấu đi, long nhan đã lộ rõ ra sự mệt mỏi xanh xao, đôi mắt phượng dài nhìn các đại thần đứng dưới điện “Trẫm nay đã nhiều tuổi, cũng đã đến lúc phải lựa chọn ngôi vị Đông cung thái tử, các khanh nghĩ ra sao?”
Tể tướng Bùi Thạch cẩn trọng tâu “Luận về thứ bậc và tài mạo khó ai sánh kịp Khang Nhân Vương. Nếu Khang Nhân vương được lập làm thái tử thì thật sự là một chuyện tốt, cũng hợp với vai vế đích tử của hoàng thượng.”
“Bùi tể tướng nói quá xa rồi, người không coi Thành Nguyên hoàng hậu trong mắt sao? Lập Khang Nhân vương làm thái tử vậy không thể khiến thiên hạ phục. Ngài nói đích tử vậy thì Cảnh Minh vương và hoàng tử Kim Thiên Bảo cũng là đích tử, sao không thấy ngài ủng hộ? Ngài quá hồ đồ rồi.” Tạ thái sư Tạ Thiêm vội vã lên tiếng.
Khang Nhân vương Kim Thiên Từ vốn là con trai của Nhất Huy hoàng hậu trước kia, sau đó do tiên hoàng hậu đột ngột qua đời sau khi sinh hạ tiểu hoàng tử, đau lòng thương xót tiểu hoàng tử mà qua đời, Khâm Định hoàng đế liền lập sủng phi của mình làm Thành Nguyên hoàng hậu. Tuy địa vị của Khang Nhân vương không còn như trước nhưng Khang Nhân vương từ nhỏ đã sớm dẫn binh ra trận nắm trong tay đội Kỵ binh bách chiến bách thắng, cũng có thể nói trong các các hoàng tử Khang Nhân vương là người giỏi về dùng mưu trên chiến trường nhất.
Địa vị của Bùi gia trong triều đình không nhỏ, Bùi tể tướng là con người việc gì chắc chắn mới đụng tay nên nếu đã đích thân tâu lên Khâm Định hoàng đế thì đã nắm trong tay phần thắng. Các quan đại thần khác trong triều đình không tiện tham gia nên đành im lặng, không đối đầu trực tiếp với Bùi tể tướng và Tạ thái sư. Lý thiếu bảo chán ghét cảnh tranh giành quyền lực trong triều, không vừa mắt với hai đại thần này nên cũng tỏ ý khinh miệt, không tranh cãi.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thành Nguyên hoàng hậu có tổng cộng năm người con, ba hoàng tử và hai công chúa. Lập con trai tiên hoàng hậu lên ngôi khác gì huỷ đi thế lực của Thành Nguyên hoàng hậu và Lâm quốc trượng sẽ sinh ra đổ máu vì hai thế lực luôn đối nghịch nhau. Trong triều đình ai cũng hiểu rõ điều này.
“Vậy theo Tạ thái sư thì nên lập ai để thiên hạ phục đây?” Bùi tể tướng tiếp lời.
“Cảnh Định vương Kim Thiên Hải là con trai của Lan quý phi, từ nhỏ đã thông thạo kinh thư, điềm tĩnh, chững chạc, anh dũng bất phàm, bề ngoài khiêm nhường, biết tiến cử người tài cho triều đình, không ngạo mạn, có tấm lòng thương xót dân chúng cũng là một người đáng suy xét.”
Cảnh Định vương Kim Thiên Hải là con của Lan quý phi đang được hoàng đế sủng ái cũng chính là cháu trai của Tạ thái sư. Cảnh Định vương nổi tiếng thông minh, sách thánh hiền đã đọc không ít, từ nhỏ đã tỏ ra phong thái của một minh vương nên rất được Khâm Định hoàng đế yêu mến.
“Đó chẳng phải cháu trai của thái sư hay sao?”
“Ngươi…Ngươi tưởng bản thân mình không nói cho cháu trai?”
“Tạ thái sư nên biết thế nào mới là trưởng thứ, làm sao có thể lập thứ lên kế vị? Chuyện này xưa nay chỉ gây ra đại loạn, lòng dân không phục.”
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bùi tể tướng nói ai là trưởng, ai là thứ? Khang Nhân vương đâu phải trưởng tử của hoàng thượng? Tể tướng nói vậy có phải quá miễn cưỡng?”
“Tuy Khang Nhân vương không phải trưởng tử nhưng hiện nay cũng là hoàng tử lớn tuổi nhất của hoàng thượng, còn là đích tử chí tôn của Nhất Huy hoàng hậu. Việc Khang Nhân vương kế vị là chuyện không cần bàn cãi.”
“Ai có tài trị quốc thì xứng đáng kế vị. Trước nay không quan trọng trưởng thứ.”
Khâm Định hoàng đế tức giận ném tấu chương xuống đất “Các ngươi có còn coi trẫm là hoàng đế nữa không? Chỉ biết đấu đá, các ngươi có thực sự lo cho tương lai của Bắc Định quốc hay không? Trẫm có nhiều hoàng tử cần phải từ từ suy xét.”
Khâm Định hoàng đế nhìn sang Vũ thượng tướng quân đang đứng ngay phía dưới từ đầu đến giờ vẫn im lặng “Vũ ái khanh hãy nói trẫm nghe, khanh nghĩ ai xứng đáng với ngôi vị thái tử?”
Vũ thượng tướng quân khẳng khái đáp “Trong lòng hoàng thượng tất đã có người phù hợp, thần là kẻ thô lỗ, quanh năm chỉ biết dẫn binh xuất trận, thần cũng không thể tuỳ tiện suy đoán. Xin hoàng thượng tha tội.”
Vũ tướng quân được phong thượng tướng quân, lão tướng oai dũng trên chiến trường, tính tình ngay thẳng, ít khi về kinh thành, lần này được triệu về để bàn chuyện lập thái tử, trong lòng chắc chắn đã từng nghĩ đến Khâm Định hoàng đế sẽ hỏi vấn đề này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.