Chương 89: Sinh ly tử biệt, cả đời không hối hận 6
Kim Khả Thi
12/02/2020
“Tích nhi…Công chúa, những lời công chúa nói là thật? Công chúa vì sao nói những điều này với thần?” Tiêu Chính Quân hỏi lại lần nữa vì nghĩ có thể bản thân đã nghe nhầm.
Kim Vãng Tích cố gắng chấn an bản thân liếc mắt xem thường nhìn Tiêu Chính Quân “Bản công chúa là viên minh châu trong tay hoàng đế, thân phận cao quý, sao có thể cùng một Vệ uý nhỏ nhoi sống cả đời? Ngươi nói những lời này không thấy vô nghĩa?”
Tiêu Chính Quân thật sự không dám tin những lời từ chính miệng Kim Vãng Tích nói ra. Tiêu Chính Quân chỉ nghiêng nghiêng đầu nghĩ lại những chuyện bọn họ cùng trải qua gặp nhau ở rừng trúc An châu, cùng diệt hổ trắng ở Dương châu, rơi xuống vực ở Hoà châu, những chuyện này còn có thể là giả dối? Tiêu Chính Quân thật lâu mới lên tiếng “Công chúa, thần cũng đến lúc phải khởi hành. Công chúa tiễn thần ở đây thần vô cùng cảm kích. Thần từ lâu đã không muốn bước chân vào quan trường nhưng vì công chúa thần đã chấp nhận mọi thứ nhưng bây giờ thần không còn lý do để tiếp tục ở lại triều đình được nữa.” Tiêu Chính Quân lấy trong vạt áo ra cây trâm ngọc thạch định nắm lấy tay Kim Vãng Tích trả lại trâm ngọc nhưng chỉ giơ ra trước mặt “Giữ gìn nó bấy lâu, nó vẫn không phải của thần, bây giờ đã đến lúc thần trả lại nó cho công chúa điện hạ, thần không xứng giữ nó.”
Bàn tay nắm chặt trong tay áo, Kim Vãng Tích nhìn lên khuôn mặt Tiêu Chính Quân đang đứng đối diện, nhìn cây trâm ngọc trắng, đưa tay giằng lấy bẻ nó làm đôi ném xuống dòng sông Nhược Hoan “Từ bây giờ chúng ta giống như cây trâm ngọc này mãi mãi không thể liền lại. Tiêu Vệ uý hiểu được những lời bản công chúa nói rồi đúng không?”
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Công chúa…Công chúa…?” Tiêu Chính Quân nhìn kỉ vật của bọn họ bây giờ đã thành hai mảnh rơi xuống dòng sông lại đối với ánh mắt lạnh lùng của Kim Vãng Tích.
Nàng tuyệt tình như vậy?
Tiêu Chính Quân không nhận ra được sự khác biệt trong đôi mắt của Kim Vãng Tích “Công chúa từng nói vật đã đưa không thể lấy lại. Tình cảm đã trao cũng không thể lấy lại. Công chúa và thần không còn một chút liên quan. Sau này gặp lại cũng là cố nhân, không cần lưu luyến.”
Tiêu Chính Quân nhìn nhìn sắc mặt của Kim Vãng Tích rồi lại tiếp tục nói “Đế vương bạc tình, công chúa điện hạ cũng mang trong mình dòng máu của đế vương. Công chúa mãi mãi không hiểu được tình cảm đơn thuần trong thiên hạ. Tiêu Chính Quân đã nhìn lầm công chúa.”
Kim Vãng Tích cơ thể vẫn còn nặng trĩu, bàn chân do quỳ lâu sớm không thể trụ vững “Tiêu Vệ uý lần này rời khinh thành là một cơ hội rất tốt để rời khỏi triều đình. Bản công chúa tin Tiêu Vệ uý biết nắm bắt thời cơ.” Tim của Kim Vãng Tích thỉnh thoảng lại siết thật chặt vì đau lòng.
Tiêu Chính Quân cũng không nói gì nhiều lạnh nhạt leo lên ngựa phi nhanh khuất sau những dãy núi phía xa. Mong nàng mãi mãi bình an vui vẻ dù cho cả đời này ta không thể gặp lại. Chính tay bẻ đi cây trâm ngọc mình nâng lưu như báu vật, trái tim còn đau đớn hơn vạn lần. Triều đình không phỉa là nơi dành cho Tiêu Chính Quân nhưng là nơi Tiêu Chính Quân gặp được thiếu nữ khiến mình nửa đời không quên, một đời không thôi thương nhớ.
Vạn lần trái tim rung động chỉ vì một mình người, vạn lần trái tim đau đớn chỉ vì một người. Kim Vãng Tích bất giác nhảy xuống dòng sông Nhược Hoan cố gắng tìm kiếm hai mảnh cây trâm ngọc. Kỉ vật của ta và chàng, ta không thể để mất được. Chính tay huỷ đi vật định tình, Kim Vãng Tích mới có thể khiến Tiêu Chính Quân hận mình.
Kim Vãng Tích đau đớn chơi vơi giữa dòng sông nhưng hai mảnh ngọc thạch đã trôi rất xa. Kim Vãng Tích cố với người bơi về hướng ấy nhưng không thể chạm vào dòng nước đẩy chúng ra xa hơn. Kim Vãng Tích chìm sâu xuống dòng sông, bây giờ duy nghĩ duy nhất hiện hữu trong đầu chỉ là buông bỏ tất cả, hai cánh tay thả lỏng, hoàng y nổi trên mặt sông, đôi mắt nhắm nghiền lại. Buông đi tình cảm giữa hai người, buông bỏ tất cả kỉ niệm mà Kim Vãng Tích đang nhớ đến đau lòng.
Lý Thiệu Văn ngồi trong xe ngựa ở phía xa không thể nghe được bọn họ nói những gì. Bản thân Lý Thiệu Văn không muốn tiếp tục suy nghĩ bởi vì sau ngày hôm nay Lý Thiệu Văn có thể ở ở cạnh Tử nhi biểu muội giống như hồi còn nhỏ. Tích nhi lúc nào cũng gọi “Thiệu Văn ca ca, Thiệu Văn ca ca…” làm Lý Thiệu Văn vui vẻ. Cũng không hiểu vì sao lúc này Lý Thiệu Văn không có cảm giác hạnh phúc ngược lại là khó chịu.
Kim Vãng Tích đơn thuần lần này cầu xin đến đây chỉ để từ biệt Tiêu Chính Quân? Lý Thiệu Văn cũng không rõ mình đang lo lắng điều gì. Một lúc lâu không thấy Kim Vãng Tích quay trở lại, Lý Thiệu Văn rời khỏi xe ngựa đi tìm.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Thiệu Văn không do dự nhảy xuống sông, miệng không ngừng gọi “Tử nhi…Tử nhi…”
Kéo được Kim Vãng Tích lên bờ, Lý Thiệu Văn ôm chặt Kim Vãng Tích vào lòng “Muội ngốc như vậy?”
Kim Vãng Tích dần tỉnh lại, trên gương mặt nở một nụ cười, miệng hấp hé “Mất rồi…mất rồi…”
Kim Vãng Tích luôn quật cường bảo vệ tình yêu của mình nhưng rốt cuộc mình giành được gì? Mình thực sự đã đánh mất Tiêu Chính Quân?
Lý Thiệu Văn ôm lấy Kim Vãng Tích trở về xe ngựa, chùm áo choàng lên người để tránh Kim Vãng Tích bị lạnh. Mùa thu nước sông Nhược Hoan không lạnh nhưng đối với một người thân thể đang tiều tuỵ thì rất dễ bị phong hàn.
“Thiệu Văn ca ca, muội là một kẻ ngốc, biết trước bản thân không thể định đoạt được số phận nhưng vẫn bất chấp…yêu một người.”
Lý Thiệu Văn ôm Kim Vãng Tích ôn nhu nói “Tử nhi, muội còn có biểu ca, từ bây giờ biểu ca sẽ bù đắp cho muội.”
Trong mê man, nghe người mình yêu nhắc tên nam nhân khác, nhìn người mình yêu đau đớn đến cùng cực vì nam nhân khác, trái tim Lý Thiệu Văn không ngừng nổi sóng.
Chiếc xe ngựa nhanh chóng trở về hoàng cung.
Từ bây giờ Kim Vãng Tích muốn quên đi Tiêu Chính Quân mãi mãi. Tư Phong cung hoa sen vàng đã tàn từ lâu, hoa đào trắng còn chưa nở hoa, không gian tĩnh mịch đến u buồn.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Thiệu Văn công vụ ở Ngự sử đài khá nhiều nên thỉnh thoảng mới đến Tư Phong cung gặp Kim Vãng Tích. Nét thông minh trên gương mặt của Kim Vãng Tích bị chìm xuống bởi của đôi mắt xa xăm. Lý Thiệu Văn đã đưa tới những thứ mới lạ từ những đất nước khác cố ý làm Kim Vãng Tích vui vẻ trở lại tuy cười nhưng nụ cười của Kim Vãng Tích nhợt nhạt đến không còn sức sống.
Thiệu Văn ca ca, huynh rất tốt với muội nhưng muội biết phải làm sao để tiếp nhận tình cảm của huynh khi trong tim đã có bóng hình một người khác?
Bóng dáng thư sinh nhìn Kim Vãng Tích từ phía sau, quay đi, bước chân không hề dừng lại.
Mối tương tư đâu thể giải bày, phong sương nhân gian nghìn năm không ai thiếu hiểu, nàng tương tư ai, vì ai mà rơi lệ, ta vì nụ cười thoáng qua của nàng, hai mươi năm chẳng muốn quên.
Kim Vãng Tích cố gắng chấn an bản thân liếc mắt xem thường nhìn Tiêu Chính Quân “Bản công chúa là viên minh châu trong tay hoàng đế, thân phận cao quý, sao có thể cùng một Vệ uý nhỏ nhoi sống cả đời? Ngươi nói những lời này không thấy vô nghĩa?”
Tiêu Chính Quân thật sự không dám tin những lời từ chính miệng Kim Vãng Tích nói ra. Tiêu Chính Quân chỉ nghiêng nghiêng đầu nghĩ lại những chuyện bọn họ cùng trải qua gặp nhau ở rừng trúc An châu, cùng diệt hổ trắng ở Dương châu, rơi xuống vực ở Hoà châu, những chuyện này còn có thể là giả dối? Tiêu Chính Quân thật lâu mới lên tiếng “Công chúa, thần cũng đến lúc phải khởi hành. Công chúa tiễn thần ở đây thần vô cùng cảm kích. Thần từ lâu đã không muốn bước chân vào quan trường nhưng vì công chúa thần đã chấp nhận mọi thứ nhưng bây giờ thần không còn lý do để tiếp tục ở lại triều đình được nữa.” Tiêu Chính Quân lấy trong vạt áo ra cây trâm ngọc thạch định nắm lấy tay Kim Vãng Tích trả lại trâm ngọc nhưng chỉ giơ ra trước mặt “Giữ gìn nó bấy lâu, nó vẫn không phải của thần, bây giờ đã đến lúc thần trả lại nó cho công chúa điện hạ, thần không xứng giữ nó.”
Bàn tay nắm chặt trong tay áo, Kim Vãng Tích nhìn lên khuôn mặt Tiêu Chính Quân đang đứng đối diện, nhìn cây trâm ngọc trắng, đưa tay giằng lấy bẻ nó làm đôi ném xuống dòng sông Nhược Hoan “Từ bây giờ chúng ta giống như cây trâm ngọc này mãi mãi không thể liền lại. Tiêu Vệ uý hiểu được những lời bản công chúa nói rồi đúng không?”
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Công chúa…Công chúa…?” Tiêu Chính Quân nhìn kỉ vật của bọn họ bây giờ đã thành hai mảnh rơi xuống dòng sông lại đối với ánh mắt lạnh lùng của Kim Vãng Tích.
Nàng tuyệt tình như vậy?
Tiêu Chính Quân không nhận ra được sự khác biệt trong đôi mắt của Kim Vãng Tích “Công chúa từng nói vật đã đưa không thể lấy lại. Tình cảm đã trao cũng không thể lấy lại. Công chúa và thần không còn một chút liên quan. Sau này gặp lại cũng là cố nhân, không cần lưu luyến.”
Tiêu Chính Quân nhìn nhìn sắc mặt của Kim Vãng Tích rồi lại tiếp tục nói “Đế vương bạc tình, công chúa điện hạ cũng mang trong mình dòng máu của đế vương. Công chúa mãi mãi không hiểu được tình cảm đơn thuần trong thiên hạ. Tiêu Chính Quân đã nhìn lầm công chúa.”
Kim Vãng Tích cơ thể vẫn còn nặng trĩu, bàn chân do quỳ lâu sớm không thể trụ vững “Tiêu Vệ uý lần này rời khinh thành là một cơ hội rất tốt để rời khỏi triều đình. Bản công chúa tin Tiêu Vệ uý biết nắm bắt thời cơ.” Tim của Kim Vãng Tích thỉnh thoảng lại siết thật chặt vì đau lòng.
Tiêu Chính Quân cũng không nói gì nhiều lạnh nhạt leo lên ngựa phi nhanh khuất sau những dãy núi phía xa. Mong nàng mãi mãi bình an vui vẻ dù cho cả đời này ta không thể gặp lại. Chính tay bẻ đi cây trâm ngọc mình nâng lưu như báu vật, trái tim còn đau đớn hơn vạn lần. Triều đình không phỉa là nơi dành cho Tiêu Chính Quân nhưng là nơi Tiêu Chính Quân gặp được thiếu nữ khiến mình nửa đời không quên, một đời không thôi thương nhớ.
Vạn lần trái tim rung động chỉ vì một mình người, vạn lần trái tim đau đớn chỉ vì một người. Kim Vãng Tích bất giác nhảy xuống dòng sông Nhược Hoan cố gắng tìm kiếm hai mảnh cây trâm ngọc. Kỉ vật của ta và chàng, ta không thể để mất được. Chính tay huỷ đi vật định tình, Kim Vãng Tích mới có thể khiến Tiêu Chính Quân hận mình.
Kim Vãng Tích đau đớn chơi vơi giữa dòng sông nhưng hai mảnh ngọc thạch đã trôi rất xa. Kim Vãng Tích cố với người bơi về hướng ấy nhưng không thể chạm vào dòng nước đẩy chúng ra xa hơn. Kim Vãng Tích chìm sâu xuống dòng sông, bây giờ duy nghĩ duy nhất hiện hữu trong đầu chỉ là buông bỏ tất cả, hai cánh tay thả lỏng, hoàng y nổi trên mặt sông, đôi mắt nhắm nghiền lại. Buông đi tình cảm giữa hai người, buông bỏ tất cả kỉ niệm mà Kim Vãng Tích đang nhớ đến đau lòng.
Lý Thiệu Văn ngồi trong xe ngựa ở phía xa không thể nghe được bọn họ nói những gì. Bản thân Lý Thiệu Văn không muốn tiếp tục suy nghĩ bởi vì sau ngày hôm nay Lý Thiệu Văn có thể ở ở cạnh Tử nhi biểu muội giống như hồi còn nhỏ. Tích nhi lúc nào cũng gọi “Thiệu Văn ca ca, Thiệu Văn ca ca…” làm Lý Thiệu Văn vui vẻ. Cũng không hiểu vì sao lúc này Lý Thiệu Văn không có cảm giác hạnh phúc ngược lại là khó chịu.
Kim Vãng Tích đơn thuần lần này cầu xin đến đây chỉ để từ biệt Tiêu Chính Quân? Lý Thiệu Văn cũng không rõ mình đang lo lắng điều gì. Một lúc lâu không thấy Kim Vãng Tích quay trở lại, Lý Thiệu Văn rời khỏi xe ngựa đi tìm.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Thiệu Văn không do dự nhảy xuống sông, miệng không ngừng gọi “Tử nhi…Tử nhi…”
Kéo được Kim Vãng Tích lên bờ, Lý Thiệu Văn ôm chặt Kim Vãng Tích vào lòng “Muội ngốc như vậy?”
Kim Vãng Tích dần tỉnh lại, trên gương mặt nở một nụ cười, miệng hấp hé “Mất rồi…mất rồi…”
Kim Vãng Tích luôn quật cường bảo vệ tình yêu của mình nhưng rốt cuộc mình giành được gì? Mình thực sự đã đánh mất Tiêu Chính Quân?
Lý Thiệu Văn ôm lấy Kim Vãng Tích trở về xe ngựa, chùm áo choàng lên người để tránh Kim Vãng Tích bị lạnh. Mùa thu nước sông Nhược Hoan không lạnh nhưng đối với một người thân thể đang tiều tuỵ thì rất dễ bị phong hàn.
“Thiệu Văn ca ca, muội là một kẻ ngốc, biết trước bản thân không thể định đoạt được số phận nhưng vẫn bất chấp…yêu một người.”
Lý Thiệu Văn ôm Kim Vãng Tích ôn nhu nói “Tử nhi, muội còn có biểu ca, từ bây giờ biểu ca sẽ bù đắp cho muội.”
Trong mê man, nghe người mình yêu nhắc tên nam nhân khác, nhìn người mình yêu đau đớn đến cùng cực vì nam nhân khác, trái tim Lý Thiệu Văn không ngừng nổi sóng.
Chiếc xe ngựa nhanh chóng trở về hoàng cung.
Từ bây giờ Kim Vãng Tích muốn quên đi Tiêu Chính Quân mãi mãi. Tư Phong cung hoa sen vàng đã tàn từ lâu, hoa đào trắng còn chưa nở hoa, không gian tĩnh mịch đến u buồn.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Thiệu Văn công vụ ở Ngự sử đài khá nhiều nên thỉnh thoảng mới đến Tư Phong cung gặp Kim Vãng Tích. Nét thông minh trên gương mặt của Kim Vãng Tích bị chìm xuống bởi của đôi mắt xa xăm. Lý Thiệu Văn đã đưa tới những thứ mới lạ từ những đất nước khác cố ý làm Kim Vãng Tích vui vẻ trở lại tuy cười nhưng nụ cười của Kim Vãng Tích nhợt nhạt đến không còn sức sống.
Thiệu Văn ca ca, huynh rất tốt với muội nhưng muội biết phải làm sao để tiếp nhận tình cảm của huynh khi trong tim đã có bóng hình một người khác?
Bóng dáng thư sinh nhìn Kim Vãng Tích từ phía sau, quay đi, bước chân không hề dừng lại.
Mối tương tư đâu thể giải bày, phong sương nhân gian nghìn năm không ai thiếu hiểu, nàng tương tư ai, vì ai mà rơi lệ, ta vì nụ cười thoáng qua của nàng, hai mươi năm chẳng muốn quên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.