Chương 323: Bất ngờ dưới địa đạo
Hắc Thổ Mạo Thanh Yên
27/08/2019
Đột nhiên bên ngoài ánh sáng đỏ cam lại lóe lên lần nữa.
Lần này y xác định mình không có nhìn lầm, kinh hãi nói với người dưới đất:
- Sư đệ, thật là kỳ quái, lại có một đạo hào quang cam đỏ vừa lóe lên một cái, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Người dưới đất nghe vậy sinh lòng hiếu kỳ, đi ra khỏi chỗ ẩn thân tới chỗ cửa sổ, vừa đi vừa nói:
- Sư huynh, huynh có bị hoa mắt không, cái gì mà ánh đỏ ánh cam, chẳng lẽ là có châu báu gì xuất hiện?
Hai người đều hy vọng là châu báu, cùng nhau nhìn ra cửa sổ, trong lúc vô tình đẩy cửa sổ ra.
Đột nhiên ánh sáng hai màu lóe lên lần nữa, mà lần này là trên đầu bọn họ.
Hai người đồng thời ngẩng đầu lên quan sát.
Một bóng đèn treo ngược chợt ập tới, hai bàn tay chộp vào cổ hai người.
Một cỗ cự lực truyền tới, bọn họ không có chút sức lực chống cự nào, chỉ cảm thấy nơi cổ đau nhói, lập tức hôn mê.
Bóng đen kia lập tức xuyên qua cửa sổ mà vào, thân thể nhẹ nhàng rơi xuống ở đất. Hai tay cũng nhẹ nhàng để xuống, thân thể hai người kia không hề rơi mạnh ở xuống đất, mà bị người này đặt xuống nhẹ nhàng.
Người này vung tay lên, cửa sổ đóng lại, hết thảy khôi phục như thường, nhìn qua không có bất kỳ biến hóa nào.
Hoắc Nguyên Chân khéo léo thu hút hai tăng nhân canh giữ tới quan sát, sau đó lợi dụng Long Trảo Thủ chộp được cổ họng đối phương, nhẹ nhàng dùng sức bóp bất tỉnh hai người, không có phát ra bất kỳ tiếng vang nào.
Sau khi đặt hai người nằm xuống, Hoắc Nguyên Chân mới phát hiện trên thân hai người đều có một cái lục lạc. Nếu không phải mình đánh ngã bọn họ nhẹ nhàng, hai người ngã xuống đất cũng chắc chắn sẽ làm cho lục lạc phát ra thanh âm, đến lúc đó một phen cố gắng của mình cũng sẽ thất bại trong gang tấc.
Đặt hai người vào trong góc, Hoắc Nguyên Chân đi tới góc tường.
Nơi góc tường có một địa đạo dẫn xuống bên dưới, tối đen như mực, không biết dẫn tới nơi nào.
Hoắc Nguyên Chân tung người xuống dưới, mở ra Phật quang sau gáy, lập tức xung quanh sáng lên.
Địa đạo này chất lượng khá tốt, được xây bằng gạch hết sức sạch sẽ. Hoắc Nguyên Chân theo địa đạo đi được chừng ba mươi thước, trước mặt đột nhiên truyền đến một tiếng mở cửa, sau đó tiếng bước chân của một người vang lên.
Hoắc Nguyên Chân nhất thời cả kinh, trong địa đạo này không có chỗ nào có thể ẩn nấp, nhất định sẽ bị phát hiện.
Không được, nếu như bị phát hiện vậy phải dứt khoát tiên phát chế nhân, không cho đối phương cơ hội phát ra cảnh báo.
Tắt Phật quang sau gáy đi, Hoắc Nguyên Chân nhanh chóng tiến tới trong bóng tối.
Tới khúc quanh trước mặt, Hoắc Nguyên Chân chạm mặt với người đối diện đang đi tới,
Có chuẩn bị đối phó không chuẩn bị, hắn chợt xuất thủ, Long Trảo Thủ xuất ra chộp thẳng vào cổ đối phương.
Đối phương chỉ là cảnh giới Hậu Thiên, đối mặt Hoắc Nguyên Chân đột nhiên tập kích, theo bản năng đưa tay đón đỡ.
Nhưng lực lượng của y quá nhỏ, tối thiểu ở trong mắt Hoắc Nguyên Chân quá nhỏ, y đón đỡ như vậy không thể tạo ra được bất cứ tác dụng gì, đã bị Hoắc Nguyên Chân một trảo chế ngự nơi cổ, chỉ hơi vận lực một chút, đối phương lập tức ngã lăn ra.
Hoắc Nguyên Chân liếc mắt nhìn, trên thân người này không có dụng cụ cảnh báo, lập tức nói nhỏ bên tai đối phương:
- Nếu chịu nói thật, sẽ tha cho ngươi, không chịu nói lời thật, vậy sẽ giết ngươi!
Người này cố gắng gật đầu, sắc mặt đã bắt đầu tái xanh.
Hắn buông lỏng tay, thân thể người này mềm nhũn, lập tức ngã xuống bên trong địa đạo.
Hoắc Nguyên Chân lại vung chỉ phong bế huyệt đạo đối phương, giơ tay còn lại chặn ngang cổ họng y:
- Không nên tìm cách kêu lên, bằng không bần tăng nhất định sẽ bóp gãy cổ người trước khi người kêu được, không tin người có thể thử một chút.
Người này cố gắng thở hổn hển mấy hơi, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Đại sư tha mạng, tiểu nhân tuyệt đối sẽ không kêu lên, ngài muốn hỏi gì xin cứ việc.
- Nói cho bần tăng biết, bên kia địa đạo là cái gì?
- Đại sư, bên kia địa đạo là lòng đất bên dưới chính điện, cũng là địa lao.
- Địa lao? Vì sao địa lao lại nằm ở dưới chính điện, nơi chính điện bên trên là thế nào?
- Chính điện chính là để che giấu tại mắt người, nói với bên ngoài đó là chỗ ở của Pháp Vương, thật ra bên trong là một cơ quan đại trận. Nếu người nào đường đột đi vào sẽ bị cơ quan đại trận vây khốn, một khi có người bị vây khốn sẽ bị tống vào địa lao, chỗ ta vừa ra chính là lối ra của địa lao.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, trong chính điện quả nhiên là có vấn đề, may là mình không có đường đột tiến vào.
- Kim Cương Pháp Vương đang ở nơi nào?
- Hiện tại Pháp Vương đang ở trong địa lao.
- Trong địa lao đang nhốt người nào?
Tăng nhân này bị Hoắc Nguyên Chân uy hiếp, không dám ngừng lại, dứt khoát nói ra sạch sành sanh:
- Trong địa lao bây giờ đang nhất hai nhân vật trọng yếu, một là Đạo Nguyên thiền sư, một là tên thích khách mới vừa bắt được ngày hôm qua.
Nghe thấy tên Đạo Nguyên thiền sư, Hoắc Nguyên Chân sửng sốt, đây không phải là hòa thượng từ Thịnh Đường tới, chuẩn bị hóa duyên nơi Thiên Trúc để xây dựng Bố Kim tự hay sao, vì sao cũng bị Kim Cương Pháp Vương bắt được?
- Hôm qua thích khách tới đã xảy ra chuyện gì?
- Tối hôm qua có một nam một nữ tới, muốn vào đại điện trộm đồ của Pháp Vương, kết quả bị cơ quan vây khốn. Pháp Vương xuất thủ đối phó bọn họ, kết quả nữ nhân kia không chạy được, nam nhân đã chạy thoát.
Nghe đến đó, Hoắc Nguyên Chân hiểu ra, thì ra Hứa Tiêm Tiêm bị bắt, mà Kinh đã chạy thoát.
- Ngươi ra ngoài làm gì?
- Ta đi ra ngoài xem thử thủ vệ phía ngoài có lười biếng hay không.
- Cửa địa lao này có bao nhiêu người canh chừng?
- Chỉ có một người, hai người chúng ta thay nhau thủ vệ.
- Bây giờ ngươi trở về mở cửa đi.
Dưới sự chỉ huy của Hoắc Nguyên Chân, tăng nhân này đi trước, hắn đi sau, một trước một sau đi tới cuối địa đạo.
Cuối đường có một cửa sắt to lớn, thấy cánh cửa này, thậm chí Hoắc Nguyên Chân nhớ lại hầm băng trước đây nhốt Mạc Thiên Tà. Nơi đó cũng có một đại môn bằng hàn thiết, nhưng dường như cũng không dày cộm nặng nề như cánh cửa này.
Cánh cửa dày nặng như vậy, chỉ bằng vào sức lực thông thường cơ hồ không có cách nào mở ra.
Để cho tăng nhân kia gõ cửa, Hoắc Nguyên Chân nấp ở phía sau y, nín thở ngưng thần chờ đợi.
Tăng nhân này bị Hoắc Nguyên Chân giữ chặt tử huyệt, không dám có cử động bất thường nào, giơ tay gõ cửa.
Cửa mở ra rất nhanh.
Vào lúc này, Hoắc Nguyên Chân đột nhiên xuất thủ, nhẹ nhàng điểm vào ma huyệt tăng nhân này, thân thể y lập tức mềm nhũn ngã xuống.
Người ở bên trong vừa mở cửa còn chưa thấy rõ xảy ra chuyện gì, đã thấy trước mắt hoa lên, sau đó nơi bụng trúng một đòn, lập tức khom người ngã xuống, không có phát ra bất kỳ thanh âm nào.
Sau khi đánh ngã hai người, Hoắc Nguyên Chân lắc mình tiến vào địa lao.
Địa lao nơi này không phải là lớn lắm, nhưng cũng không phải là nhỏ, ở cửa chỉ có mình hòa thượng này canh giữ.
Giải quyết xong thủ vệ, Hoắc Nguyên Chân chậm rãi tiến vào bên trong, dọc đường gặp ai đánh ngã người ấy.
Đã đến nước này rồi, hắn chỉ cần để ý đi tìm Kim Cương Pháp Vương là đủ, trên đường gặp phải người hầu, không cần thiết nói nhiều lời cùng bọn họ.
Đi hơn nửa vòng địa lao, Hoắc Nguyên Chân đánh ngã hơn mười người, cuối cùng đi tới một căn phòng.
Cửa phòng khép hờ, dường như bên trong có tiếng người đang nói chuyện.
- Đại sư, ta cảm giác rất mơ hồ, ta khát vọng đạt được lực lượng, không có đầy đủ lực lượng, ta cũng không dám trở về Thịnh Đường, cũng không cách nào báo thù. Nhưng phương thức đạt được lực lượng này quá mức tàn nhẫn, vốn ta cho là trở thành Quốc sư, lợi dụng quyền lực trong tay là có thể dễ dàng hoàn thành điều kiện hà khắc kia. Nhưng chuyện cho tới bây giờ, ta cảm thấy có vẻ mơ hồ, nếu làm như vậy còn không bằng cả những người bị ta hại.
Đây là giọng của Kim Cương Pháp Vương, Hoắc Nguyên Chân nghe thấy có hơi kinh ngạc, dường như có uẩn khúc gì đó.
Bên trong lại có một thanh âm già nua vang lên:
- Người gieo cừu hận trong lòng, chắc chắn sẽ không kết ra thiện quả, mặc dù lão nạp đã thế phát cho người làm tăng, nhưng dường như người vẫn chưa hiểu.
- Đại sư, sát thủ Tăng Đạo Ni giết cả nhà ta, chưa trừ diệt được tổ chức sát thủ này, làm sao ta có thể cam lòng. Nếu không thể báo thù, đừng nói là hòa thượng, cho dù là Phật tổ ta cũng không làm.
Kim Cương Pháp Vương vừa nói chuyện vừa nghiến răng nghiến lợi, hiển nhiên hận thấu xương Tăng Đạo Ni.
- Nhưng người đã giết không ít người rồi...
- Không, những người ta giết đều là đáng chết, bọn họ muốn giết ta, tự nhiên ta sẽ không bỏ qua bọn họ. Đại sư, ngươi không cần khuyên ta, ta đã quyết định, ta muốn tu luyện võ công trên tàn đồ kia, chỉ cần học thành võ công, ta sẽ...
- A Di Đà Phật, học thành võ công trên tàn đồ kia, e rằng ngươi cũng đã trở thành ma quỷ.
Kim Cương Pháp Vương hồi lâu không nói, cuối cùng đau khổ nói:
- Nhưng Đại sư, ta không có lực lượng, không có lực lượng đối phó người của Tăng Đạo Ni.
Bên trong lão hòa thượng lại khuyên giải một trận, nhưng tựa hồ Kim Cương Pháp Vương rất nóng nảy, cuối cùng nói:
- Đại sư, sát thủ Từ Hàng Tĩnh Trai kia đã chạy thoát, bất quá tiểu cô nương kia rơi vào trong tay ta, bây giờ nhốt ở thủy lao. Ta muốn hỏi nàng thử xem tên sát thủ kia hiện tại lẩn trốn ở nơi nào.
- A Di Đà Phật! Ngươi ngàn vạn lần không thể...
Bên trong lão hòa thượng còn định khuyên giải, Kim Cương Pháp Vương đã rời khỏi phòng này, két một tiếng đóng cửa lại.
Mới vừa quay đầu lại, Kim Cương Pháp Vương đã nhìn thấy Hoắc Nguyên Chân đứng ở trước mặt.
Kim Cương Pháp Vương giống như gặp quỷ, trợn mắt hốc mồm nhìn trước mắt Hoắc Nguyên Chân, không phải là sáng sớm hôm nay hòa thượng này đã rời đi Thiên Trúc rồi sao? Vì sao lại xuất hiện ở nơi này?
Hoắc Nguyên Chân nhìn Kim Cương Pháp Vương trước mặt, lên tiếng nói:
- Kim Cương Pháp Vương, ngươi còn không biết hối cải sao?
- Ngươi nghe thấy cái gì?
Kim Cương Pháp Vương không hỏi vì sao Hoắc Nguyên Chân xuất hiện ở nơi này, xuất hiện cũng đã xuất hiện, hỏi sẽ không có ý nghĩa gì nữa.
- Bần tăng chẳng qua là nghe thấy thiện lương ngươi đã mất, cừu hận đang dẫn ngươi đi theo hướng tà ác, bây giờ hối ngộ vẫn còn kịp.
Kim Cương Pháp Vương lạnh lùng nhìn Hoắc Nguyên Chân:
- Ta biết người có lực lượng rất hùng mạnh, nhưng người có lực lượng sẽ không hiểu nỗi đau của người không có lực lượng, bây giờ ta căn bản không cách nào đối kháng cùng Tăng Đạo Ni.
- Muốn đạt được lực lượng, cũng không đơn thuần chỉ có phương thức tu luyện Huyết Ma tàn đồ.
- Ngươi biết Huyết Ma tàn đồ sao?
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười một cái:
- Biết một ít, mặc dù võ công Huyết Ma tàn đồ có thể tốc thành, nhưng quá mức tà ác, ngươi đảm nhiệm Quốc sư vốn có kế hoạch lợi dụng quyền lực trong tay, giết chết một số người dùng để tu luyện tà công. Nhưng ngươi không làm như vậy, thứ nhất là vì vị Đại sư bên trong khuyên bảo hiệu quả, thứ hai chứng minh ngươi còn có lương tri, dừng tay đi, không nên chìm đắm trong địa ngục vô biên nữa.
Thấy Kim Cương Pháp Vương không nói gì, Hoắc Nguyên Chân càng kiên định tâm tư của mình, lên tiếng nói:
- Bần tăng đã từng nói muốn thu người làm đồ đệ, chỉ sợ lúc ấy người xem những lời đó chỉ như trò đùa. Bây giờ bần tăng nói lại lần nữa, nếu người chịu làm môn hạ ta, hiện tại ta có thể tăng thực lực của ngươi lên tới Tiên Thiên hậu kỳ!
Trước đây Hoắc Nguyên Chân nói lời này, quả thật Kim Cương Pháp Vương căn bản không coi ra gì, nhưng bây giờ đã khác. Bên trong vương cung Hoắc Nguyên Chân đã cho thấy lực lượng thần kỳ, Kim Cương Pháp Vương cũng không có cả can đảm đối kháng với hắn cho nên mới lặng lẽ chạy đi.
Người có năng lực nói chuyện luôn luôn rất có sức thuyết phục, bây giờ Hoắc Nguyên Chân nói như thế, Kim Cương Pháp Vương lập tức có chút động lòng:
- Nói như vậy có thật không?
- Người xuất gia không nói lời hư dối. Bất quá nếu đã gia nhập môn hạ Thiếu Lâm ta, dĩ nhiên hành động phải bị bần tăng ước thúc, người sẽ có ngày đối mặt Tăng Đạo Ni, nhưng không phải là bây giờ.
Kim Cương Pháp Vương hô hấp dồn dập, rõ ràng tiến vào trạng thái lựa chọn.
Hoắc Nguyên Chân có lòng tin Kim Cương Pháp Vương cũng không phải là hạng thập ác bất xá, nhất định y sẽ đưa ra lựa chọn chính xác. Trong lúc Kim Cương Pháp Vương muốn nói, đột nhiên nơi xa truyền tới một tiếng ầm rất lớn.
Sắc mặt Kim Cương Pháp Vương lập tức đại biến:
- Ai khóa cửa sắt bên ngoài lại?
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân chợt dâng lên ý niệm không lành, vội vàng hỏi Kim Cương Pháp Vương:
- Địa lao này có lối ra nào khác hay không?
- Lối ra khác nằm ở đại điện.
- Mau đi xem thử!
Hoắc Nguyên Chân vội vàng thúc giục Kim Cương Pháp Vương, ý niệm bất an trong lòng càng ngày càng nặng.
Kim Cương Pháp Vương đi rồi trở lại, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Không xong, lối ra đại điện đã bị phong kín, lối ra địa đạo đã bị phá hư khóa sắt, căn bản không mở được.
Sau khi nói xong, Kim Cương Pháp Vương lộ vẻ đau khổ:
- Hơn nữa những đệ tử của ta cũng đã bị người giết chết.
Hoắc Nguyên Chân kinh hãi trong lòng, hắn cũng không có sát hại đệ tử Kim Cương Pháp Vương, chẳng qua là làm cho bọn họ tạm thời mất đi năng lực chống cự, người giết bọn họ là người khác.
Hơn nữa Hoắc Nguyên Chân đã gần như đoán được là ai.
- Hứa Tiêm Tiêm bị nhốt ở địa phương nào?
- Nhốt ở thủy lao dưới cùng.
- Thủy lao, tại sao nơi này có thể có thủy lao?
Kim Cương Pháp Vương nói:
- Địa lao này nối liền sông ngầm dưới sông Hằng, mặc dù có cửa sắt ngăn nước sông lại, nhưng vẫn có nước rỉ vào trong, địa phương có nước rỉ vào kia chính là thủy lao.
- Mau đi xem thử.
Hoắc Nguyên Chân đi được hai bước, đột nhiên nói với Kim Cương Pháp
Vương.
- Tốt nhất là người mang theo vị lão thiền sư kia, rất có thể chỗ này không ở được bao lâu nữa.
Lúc này Kim Cương Pháp Vương cũng luống cuống tay chân, vội vàng nói vị trí thủy lao cho Hoắc Nguyên Chân, sau đó bận rộn đi mở cửa, mang Đạo Nguyên thiền sư bên trong đi.
Hoắc Nguyên Chân một mình nhanh chóng chạy về phía thủy lao.
Lần này y xác định mình không có nhìn lầm, kinh hãi nói với người dưới đất:
- Sư đệ, thật là kỳ quái, lại có một đạo hào quang cam đỏ vừa lóe lên một cái, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Người dưới đất nghe vậy sinh lòng hiếu kỳ, đi ra khỏi chỗ ẩn thân tới chỗ cửa sổ, vừa đi vừa nói:
- Sư huynh, huynh có bị hoa mắt không, cái gì mà ánh đỏ ánh cam, chẳng lẽ là có châu báu gì xuất hiện?
Hai người đều hy vọng là châu báu, cùng nhau nhìn ra cửa sổ, trong lúc vô tình đẩy cửa sổ ra.
Đột nhiên ánh sáng hai màu lóe lên lần nữa, mà lần này là trên đầu bọn họ.
Hai người đồng thời ngẩng đầu lên quan sát.
Một bóng đèn treo ngược chợt ập tới, hai bàn tay chộp vào cổ hai người.
Một cỗ cự lực truyền tới, bọn họ không có chút sức lực chống cự nào, chỉ cảm thấy nơi cổ đau nhói, lập tức hôn mê.
Bóng đen kia lập tức xuyên qua cửa sổ mà vào, thân thể nhẹ nhàng rơi xuống ở đất. Hai tay cũng nhẹ nhàng để xuống, thân thể hai người kia không hề rơi mạnh ở xuống đất, mà bị người này đặt xuống nhẹ nhàng.
Người này vung tay lên, cửa sổ đóng lại, hết thảy khôi phục như thường, nhìn qua không có bất kỳ biến hóa nào.
Hoắc Nguyên Chân khéo léo thu hút hai tăng nhân canh giữ tới quan sát, sau đó lợi dụng Long Trảo Thủ chộp được cổ họng đối phương, nhẹ nhàng dùng sức bóp bất tỉnh hai người, không có phát ra bất kỳ tiếng vang nào.
Sau khi đặt hai người nằm xuống, Hoắc Nguyên Chân mới phát hiện trên thân hai người đều có một cái lục lạc. Nếu không phải mình đánh ngã bọn họ nhẹ nhàng, hai người ngã xuống đất cũng chắc chắn sẽ làm cho lục lạc phát ra thanh âm, đến lúc đó một phen cố gắng của mình cũng sẽ thất bại trong gang tấc.
Đặt hai người vào trong góc, Hoắc Nguyên Chân đi tới góc tường.
Nơi góc tường có một địa đạo dẫn xuống bên dưới, tối đen như mực, không biết dẫn tới nơi nào.
Hoắc Nguyên Chân tung người xuống dưới, mở ra Phật quang sau gáy, lập tức xung quanh sáng lên.
Địa đạo này chất lượng khá tốt, được xây bằng gạch hết sức sạch sẽ. Hoắc Nguyên Chân theo địa đạo đi được chừng ba mươi thước, trước mặt đột nhiên truyền đến một tiếng mở cửa, sau đó tiếng bước chân của một người vang lên.
Hoắc Nguyên Chân nhất thời cả kinh, trong địa đạo này không có chỗ nào có thể ẩn nấp, nhất định sẽ bị phát hiện.
Không được, nếu như bị phát hiện vậy phải dứt khoát tiên phát chế nhân, không cho đối phương cơ hội phát ra cảnh báo.
Tắt Phật quang sau gáy đi, Hoắc Nguyên Chân nhanh chóng tiến tới trong bóng tối.
Tới khúc quanh trước mặt, Hoắc Nguyên Chân chạm mặt với người đối diện đang đi tới,
Có chuẩn bị đối phó không chuẩn bị, hắn chợt xuất thủ, Long Trảo Thủ xuất ra chộp thẳng vào cổ đối phương.
Đối phương chỉ là cảnh giới Hậu Thiên, đối mặt Hoắc Nguyên Chân đột nhiên tập kích, theo bản năng đưa tay đón đỡ.
Nhưng lực lượng của y quá nhỏ, tối thiểu ở trong mắt Hoắc Nguyên Chân quá nhỏ, y đón đỡ như vậy không thể tạo ra được bất cứ tác dụng gì, đã bị Hoắc Nguyên Chân một trảo chế ngự nơi cổ, chỉ hơi vận lực một chút, đối phương lập tức ngã lăn ra.
Hoắc Nguyên Chân liếc mắt nhìn, trên thân người này không có dụng cụ cảnh báo, lập tức nói nhỏ bên tai đối phương:
- Nếu chịu nói thật, sẽ tha cho ngươi, không chịu nói lời thật, vậy sẽ giết ngươi!
Người này cố gắng gật đầu, sắc mặt đã bắt đầu tái xanh.
Hắn buông lỏng tay, thân thể người này mềm nhũn, lập tức ngã xuống bên trong địa đạo.
Hoắc Nguyên Chân lại vung chỉ phong bế huyệt đạo đối phương, giơ tay còn lại chặn ngang cổ họng y:
- Không nên tìm cách kêu lên, bằng không bần tăng nhất định sẽ bóp gãy cổ người trước khi người kêu được, không tin người có thể thử một chút.
Người này cố gắng thở hổn hển mấy hơi, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Đại sư tha mạng, tiểu nhân tuyệt đối sẽ không kêu lên, ngài muốn hỏi gì xin cứ việc.
- Nói cho bần tăng biết, bên kia địa đạo là cái gì?
- Đại sư, bên kia địa đạo là lòng đất bên dưới chính điện, cũng là địa lao.
- Địa lao? Vì sao địa lao lại nằm ở dưới chính điện, nơi chính điện bên trên là thế nào?
- Chính điện chính là để che giấu tại mắt người, nói với bên ngoài đó là chỗ ở của Pháp Vương, thật ra bên trong là một cơ quan đại trận. Nếu người nào đường đột đi vào sẽ bị cơ quan đại trận vây khốn, một khi có người bị vây khốn sẽ bị tống vào địa lao, chỗ ta vừa ra chính là lối ra của địa lao.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, trong chính điện quả nhiên là có vấn đề, may là mình không có đường đột tiến vào.
- Kim Cương Pháp Vương đang ở nơi nào?
- Hiện tại Pháp Vương đang ở trong địa lao.
- Trong địa lao đang nhốt người nào?
Tăng nhân này bị Hoắc Nguyên Chân uy hiếp, không dám ngừng lại, dứt khoát nói ra sạch sành sanh:
- Trong địa lao bây giờ đang nhất hai nhân vật trọng yếu, một là Đạo Nguyên thiền sư, một là tên thích khách mới vừa bắt được ngày hôm qua.
Nghe thấy tên Đạo Nguyên thiền sư, Hoắc Nguyên Chân sửng sốt, đây không phải là hòa thượng từ Thịnh Đường tới, chuẩn bị hóa duyên nơi Thiên Trúc để xây dựng Bố Kim tự hay sao, vì sao cũng bị Kim Cương Pháp Vương bắt được?
- Hôm qua thích khách tới đã xảy ra chuyện gì?
- Tối hôm qua có một nam một nữ tới, muốn vào đại điện trộm đồ của Pháp Vương, kết quả bị cơ quan vây khốn. Pháp Vương xuất thủ đối phó bọn họ, kết quả nữ nhân kia không chạy được, nam nhân đã chạy thoát.
Nghe đến đó, Hoắc Nguyên Chân hiểu ra, thì ra Hứa Tiêm Tiêm bị bắt, mà Kinh đã chạy thoát.
- Ngươi ra ngoài làm gì?
- Ta đi ra ngoài xem thử thủ vệ phía ngoài có lười biếng hay không.
- Cửa địa lao này có bao nhiêu người canh chừng?
- Chỉ có một người, hai người chúng ta thay nhau thủ vệ.
- Bây giờ ngươi trở về mở cửa đi.
Dưới sự chỉ huy của Hoắc Nguyên Chân, tăng nhân này đi trước, hắn đi sau, một trước một sau đi tới cuối địa đạo.
Cuối đường có một cửa sắt to lớn, thấy cánh cửa này, thậm chí Hoắc Nguyên Chân nhớ lại hầm băng trước đây nhốt Mạc Thiên Tà. Nơi đó cũng có một đại môn bằng hàn thiết, nhưng dường như cũng không dày cộm nặng nề như cánh cửa này.
Cánh cửa dày nặng như vậy, chỉ bằng vào sức lực thông thường cơ hồ không có cách nào mở ra.
Để cho tăng nhân kia gõ cửa, Hoắc Nguyên Chân nấp ở phía sau y, nín thở ngưng thần chờ đợi.
Tăng nhân này bị Hoắc Nguyên Chân giữ chặt tử huyệt, không dám có cử động bất thường nào, giơ tay gõ cửa.
Cửa mở ra rất nhanh.
Vào lúc này, Hoắc Nguyên Chân đột nhiên xuất thủ, nhẹ nhàng điểm vào ma huyệt tăng nhân này, thân thể y lập tức mềm nhũn ngã xuống.
Người ở bên trong vừa mở cửa còn chưa thấy rõ xảy ra chuyện gì, đã thấy trước mắt hoa lên, sau đó nơi bụng trúng một đòn, lập tức khom người ngã xuống, không có phát ra bất kỳ thanh âm nào.
Sau khi đánh ngã hai người, Hoắc Nguyên Chân lắc mình tiến vào địa lao.
Địa lao nơi này không phải là lớn lắm, nhưng cũng không phải là nhỏ, ở cửa chỉ có mình hòa thượng này canh giữ.
Giải quyết xong thủ vệ, Hoắc Nguyên Chân chậm rãi tiến vào bên trong, dọc đường gặp ai đánh ngã người ấy.
Đã đến nước này rồi, hắn chỉ cần để ý đi tìm Kim Cương Pháp Vương là đủ, trên đường gặp phải người hầu, không cần thiết nói nhiều lời cùng bọn họ.
Đi hơn nửa vòng địa lao, Hoắc Nguyên Chân đánh ngã hơn mười người, cuối cùng đi tới một căn phòng.
Cửa phòng khép hờ, dường như bên trong có tiếng người đang nói chuyện.
- Đại sư, ta cảm giác rất mơ hồ, ta khát vọng đạt được lực lượng, không có đầy đủ lực lượng, ta cũng không dám trở về Thịnh Đường, cũng không cách nào báo thù. Nhưng phương thức đạt được lực lượng này quá mức tàn nhẫn, vốn ta cho là trở thành Quốc sư, lợi dụng quyền lực trong tay là có thể dễ dàng hoàn thành điều kiện hà khắc kia. Nhưng chuyện cho tới bây giờ, ta cảm thấy có vẻ mơ hồ, nếu làm như vậy còn không bằng cả những người bị ta hại.
Đây là giọng của Kim Cương Pháp Vương, Hoắc Nguyên Chân nghe thấy có hơi kinh ngạc, dường như có uẩn khúc gì đó.
Bên trong lại có một thanh âm già nua vang lên:
- Người gieo cừu hận trong lòng, chắc chắn sẽ không kết ra thiện quả, mặc dù lão nạp đã thế phát cho người làm tăng, nhưng dường như người vẫn chưa hiểu.
- Đại sư, sát thủ Tăng Đạo Ni giết cả nhà ta, chưa trừ diệt được tổ chức sát thủ này, làm sao ta có thể cam lòng. Nếu không thể báo thù, đừng nói là hòa thượng, cho dù là Phật tổ ta cũng không làm.
Kim Cương Pháp Vương vừa nói chuyện vừa nghiến răng nghiến lợi, hiển nhiên hận thấu xương Tăng Đạo Ni.
- Nhưng người đã giết không ít người rồi...
- Không, những người ta giết đều là đáng chết, bọn họ muốn giết ta, tự nhiên ta sẽ không bỏ qua bọn họ. Đại sư, ngươi không cần khuyên ta, ta đã quyết định, ta muốn tu luyện võ công trên tàn đồ kia, chỉ cần học thành võ công, ta sẽ...
- A Di Đà Phật, học thành võ công trên tàn đồ kia, e rằng ngươi cũng đã trở thành ma quỷ.
Kim Cương Pháp Vương hồi lâu không nói, cuối cùng đau khổ nói:
- Nhưng Đại sư, ta không có lực lượng, không có lực lượng đối phó người của Tăng Đạo Ni.
Bên trong lão hòa thượng lại khuyên giải một trận, nhưng tựa hồ Kim Cương Pháp Vương rất nóng nảy, cuối cùng nói:
- Đại sư, sát thủ Từ Hàng Tĩnh Trai kia đã chạy thoát, bất quá tiểu cô nương kia rơi vào trong tay ta, bây giờ nhốt ở thủy lao. Ta muốn hỏi nàng thử xem tên sát thủ kia hiện tại lẩn trốn ở nơi nào.
- A Di Đà Phật! Ngươi ngàn vạn lần không thể...
Bên trong lão hòa thượng còn định khuyên giải, Kim Cương Pháp Vương đã rời khỏi phòng này, két một tiếng đóng cửa lại.
Mới vừa quay đầu lại, Kim Cương Pháp Vương đã nhìn thấy Hoắc Nguyên Chân đứng ở trước mặt.
Kim Cương Pháp Vương giống như gặp quỷ, trợn mắt hốc mồm nhìn trước mắt Hoắc Nguyên Chân, không phải là sáng sớm hôm nay hòa thượng này đã rời đi Thiên Trúc rồi sao? Vì sao lại xuất hiện ở nơi này?
Hoắc Nguyên Chân nhìn Kim Cương Pháp Vương trước mặt, lên tiếng nói:
- Kim Cương Pháp Vương, ngươi còn không biết hối cải sao?
- Ngươi nghe thấy cái gì?
Kim Cương Pháp Vương không hỏi vì sao Hoắc Nguyên Chân xuất hiện ở nơi này, xuất hiện cũng đã xuất hiện, hỏi sẽ không có ý nghĩa gì nữa.
- Bần tăng chẳng qua là nghe thấy thiện lương ngươi đã mất, cừu hận đang dẫn ngươi đi theo hướng tà ác, bây giờ hối ngộ vẫn còn kịp.
Kim Cương Pháp Vương lạnh lùng nhìn Hoắc Nguyên Chân:
- Ta biết người có lực lượng rất hùng mạnh, nhưng người có lực lượng sẽ không hiểu nỗi đau của người không có lực lượng, bây giờ ta căn bản không cách nào đối kháng cùng Tăng Đạo Ni.
- Muốn đạt được lực lượng, cũng không đơn thuần chỉ có phương thức tu luyện Huyết Ma tàn đồ.
- Ngươi biết Huyết Ma tàn đồ sao?
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười một cái:
- Biết một ít, mặc dù võ công Huyết Ma tàn đồ có thể tốc thành, nhưng quá mức tà ác, ngươi đảm nhiệm Quốc sư vốn có kế hoạch lợi dụng quyền lực trong tay, giết chết một số người dùng để tu luyện tà công. Nhưng ngươi không làm như vậy, thứ nhất là vì vị Đại sư bên trong khuyên bảo hiệu quả, thứ hai chứng minh ngươi còn có lương tri, dừng tay đi, không nên chìm đắm trong địa ngục vô biên nữa.
Thấy Kim Cương Pháp Vương không nói gì, Hoắc Nguyên Chân càng kiên định tâm tư của mình, lên tiếng nói:
- Bần tăng đã từng nói muốn thu người làm đồ đệ, chỉ sợ lúc ấy người xem những lời đó chỉ như trò đùa. Bây giờ bần tăng nói lại lần nữa, nếu người chịu làm môn hạ ta, hiện tại ta có thể tăng thực lực của ngươi lên tới Tiên Thiên hậu kỳ!
Trước đây Hoắc Nguyên Chân nói lời này, quả thật Kim Cương Pháp Vương căn bản không coi ra gì, nhưng bây giờ đã khác. Bên trong vương cung Hoắc Nguyên Chân đã cho thấy lực lượng thần kỳ, Kim Cương Pháp Vương cũng không có cả can đảm đối kháng với hắn cho nên mới lặng lẽ chạy đi.
Người có năng lực nói chuyện luôn luôn rất có sức thuyết phục, bây giờ Hoắc Nguyên Chân nói như thế, Kim Cương Pháp Vương lập tức có chút động lòng:
- Nói như vậy có thật không?
- Người xuất gia không nói lời hư dối. Bất quá nếu đã gia nhập môn hạ Thiếu Lâm ta, dĩ nhiên hành động phải bị bần tăng ước thúc, người sẽ có ngày đối mặt Tăng Đạo Ni, nhưng không phải là bây giờ.
Kim Cương Pháp Vương hô hấp dồn dập, rõ ràng tiến vào trạng thái lựa chọn.
Hoắc Nguyên Chân có lòng tin Kim Cương Pháp Vương cũng không phải là hạng thập ác bất xá, nhất định y sẽ đưa ra lựa chọn chính xác. Trong lúc Kim Cương Pháp Vương muốn nói, đột nhiên nơi xa truyền tới một tiếng ầm rất lớn.
Sắc mặt Kim Cương Pháp Vương lập tức đại biến:
- Ai khóa cửa sắt bên ngoài lại?
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân chợt dâng lên ý niệm không lành, vội vàng hỏi Kim Cương Pháp Vương:
- Địa lao này có lối ra nào khác hay không?
- Lối ra khác nằm ở đại điện.
- Mau đi xem thử!
Hoắc Nguyên Chân vội vàng thúc giục Kim Cương Pháp Vương, ý niệm bất an trong lòng càng ngày càng nặng.
Kim Cương Pháp Vương đi rồi trở lại, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Không xong, lối ra đại điện đã bị phong kín, lối ra địa đạo đã bị phá hư khóa sắt, căn bản không mở được.
Sau khi nói xong, Kim Cương Pháp Vương lộ vẻ đau khổ:
- Hơn nữa những đệ tử của ta cũng đã bị người giết chết.
Hoắc Nguyên Chân kinh hãi trong lòng, hắn cũng không có sát hại đệ tử Kim Cương Pháp Vương, chẳng qua là làm cho bọn họ tạm thời mất đi năng lực chống cự, người giết bọn họ là người khác.
Hơn nữa Hoắc Nguyên Chân đã gần như đoán được là ai.
- Hứa Tiêm Tiêm bị nhốt ở địa phương nào?
- Nhốt ở thủy lao dưới cùng.
- Thủy lao, tại sao nơi này có thể có thủy lao?
Kim Cương Pháp Vương nói:
- Địa lao này nối liền sông ngầm dưới sông Hằng, mặc dù có cửa sắt ngăn nước sông lại, nhưng vẫn có nước rỉ vào trong, địa phương có nước rỉ vào kia chính là thủy lao.
- Mau đi xem thử.
Hoắc Nguyên Chân đi được hai bước, đột nhiên nói với Kim Cương Pháp
Vương.
- Tốt nhất là người mang theo vị lão thiền sư kia, rất có thể chỗ này không ở được bao lâu nữa.
Lúc này Kim Cương Pháp Vương cũng luống cuống tay chân, vội vàng nói vị trí thủy lao cho Hoắc Nguyên Chân, sau đó bận rộn đi mở cửa, mang Đạo Nguyên thiền sư bên trong đi.
Hoắc Nguyên Chân một mình nhanh chóng chạy về phía thủy lao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.