Chương 177: Bất ngờ Huyết Ma tàn đồ
Hắc Thổ Mạo Thanh Yên
21/06/2019
Hoắc Nguyên Chân cũng nói:
- Nếu là như thế, vậy thật sự là hết sức khó lòng phân biệt. Khâu Hồ Trung này có giá trị gì, chẳng lẽ chuyện này thật sự là vì tranh đoạt vị trí chưởng môn Hoa Sơn?
Hai người suy đoán cũng không có đưa ra kết luận cụ thể gì, bèn dứt khoát ngồi trong phòng tĩnh tọa luyện công.
Đêm xuống, thình lình bên ngoài vang lên một tràng tiếng ồn ào.
Một lúc sau, có người tới gõ cửa, Tuệ Kiếm ra mở cửa
Mở cửa nhìn thấy bên ngoài là mấy tên đệ tử Hoa Sơn, Tuệ Kiếm hỏi:
- Chư vị có chuyện gì?
- Đại sư, chúng ta phụng mệnh chưởng môn lùng bắt nghịch đồ Hoa Sơn Khâu Hồ Trung. Người này trộm bí tịch chưởng môn, đến nay không về, người trông chừng dưới chân núi cũng không thấy có người đi ra ngoài. Từ xưa đến nay lên xuống Hoa Sơn chỉ có một con đường, nhất định người này vẫn còn ở trên núi, chúng ta muốn lục soát một phen.
Tuệ Kiếm đang muốn cự tuyệt, Hoắc Nguyên Chân nói:
- Để cho bọn họ vào xem đi.
Mấy người vào bên trong phòng, đây chỉ là một gian phòng nhỏ, trống rỗng, không có chỗ nào có thể giấu người, những người này tìm khắp nơi không thấy gì nghi ngờ bèn xoay người rời đi.
Bọn họ đi rồi, Tuệ Kiếm đóng cửa lại, trở lại nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương Trượng, quả nhiên không sai, xem ra chuyện này thật sự có thể là bọn họ tranh đấu nội bộ môn phái.
- Chỉ mong là như thế.
Tiếng ồn ào huyên náo phía ngoài một mực kéo dài nửa đêm, rốt cục cũng yên tĩnh lại, nhưng nghe người bên ngoài đàm luận, tựa hồ vẫn chưa tìm được Khâu Hồ Trung.
Hoắc Nguyên Chân cũng không muốn quan tâm chuyện này quá nhiều, ngày mai chính là ngày luận võ bắt đầu, mình phải điều chỉnh trạng thái, chuẩn bị thật tốt ứng đối ngày mai mới đúng. Nếu là Hoa Sơn tranh đấu nội bộ, mình cũng không tiện tham dự vào, an tâm tu luyện là hơn.
Đến nửa đêm, Tuệ Kiếm thức dậy đi tiểu tiện, đi ra ngoài một hồi trở lại, thấy Hoắc Nguyên Chân mới vừa tu luyện xong bèn nói với hắn:
- Phương Trượng, mới vừa rồi dường như bên ngoài có hai người nói chuyện ở trong góc, đệ tử vừa đi ra, bọn họ không nói nữa.
Hiện tại tam canh bán dạ, còn là mùa Đông, người nào lại trò chuyện bên ngoài vào lúc này?
Hoắc Nguyên Chân cũng không để ý lắm đến chuyện này, ai muốn nói gì thì mặc họ.
Tuệ Kiếm trở lại ngồi xuống, lại nói một câu:
- Tối hôm nay tựa hồ đặc biệt lạnh lẽo.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái:
- Mới vừa rồi tựa hồ vẫn không có lạnh như thế, chẳng lẽ là vì nửa đêm hàn khí quá nặng hay sao?
Hai người đang dứt lời, đột nhiên sắc mặt đồng thời biến đổi.
Trên nóc phòng vang lên tiếng ngói va chạm lào xào, mặc dù cực kỳ nhỏ nhưng hai người đều phát giác.
Nếu không phải là bây giờ vô cùng yên tĩnh, thanh âm này rất nhỏ chắc chắn sẽ không chú ý.
Nóc phòng có người!
Hoắc Nguyên Chân âm thầm ngưng tụ công lực, Tuệ Kiếm cũng lặng lẽ cầm kiếm nơi tay, không nghĩ tới mắt thấy sắp tới đại hội luận võ còn có chuyện không yên như vậy, bất quá nếu muốn nhắm vào Thiếu Lâm, vậy thì có người đã tính sai rồi.
Hoắc Nguyên Chân cùng Tuệ Kiếm nghe thấy động tĩnh trên nóc phòng, lặng lẽ ngưng tụ công lực, nín thở ngưng thần.
Nhưng thanh âm này vang lên vài lần, dần dần cũng không còn động tĩnh.
- Phương Trượng, người vẫn còn đó hay sao?
Tuệ Kiếm dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe thấy thì thào hỏi.
Hoắc Nguyên Chân khẽ gật đầu, sau đó đột nhiên dùng thanh âm bình thường nói:
- Tuệ Kiếm, vì sao trong này lạnh như vậy, người đi đốt lửa lên.
Tuệ Kiếm tâm lĩnh thần hội, lập tức chạy đi tìm chậu đốt lửa.
Hoắc Nguyên Chân thừa cơ hội này lặng lẽ mở cửa sổ ra, sau đó phi thân nhảy ra ngoài.
Đây là một dãy nhiều phòng liền kề, có rất nhiều căn phòng, bên trong cũng có không ít người. Sau khi Hoắc Nguyên Chân đi ra bên ngoài bèn theo chân tường đi thêm một đoạn, lại lặng lẽ nhảy lên trên nóc phòng.
Lúc này là nửa đêm, xòe tay không thấy được năm ngón, Hoắc Nguyên Chân dọc theo mái hiên từ từ quay ngược về phía phòng mình.
Nếu như hắn đoán không sai, bây giờ người kia đang ẩn núp trên nóc phòng của mình.
Càng tới gần nơi này, thanh âm trong phòng mình càng tạp nhạp, thanh âm nói chuyện của Tuệ Kiếm còn thỉnh thoảng truyền tới, nghe qua dường như đang đối thoại cùng mình.
Dĩ nhiên Tuệ Kiếm không thể nào giả bộ quá lâu, bởi vì chỉ có một mình y nói chuyện tuyệt đối là không hợp với lẽ thường.
Cách phòng mình ước chừng sáu bảy thước, Hoắc Nguyên Chân ngừng lại, cẩn thận quan sát.
Trải qua Cửu Dương chân kinh cường hóa, Hoắc Nguyên Chân đã gia tăng tất cả thuộc tính của mình lên, thị lực cũng tốt hơn nhiều, từ vị trí này đã có thể thấy ở phía trước cách mười thước, một người áo đen đang nằm phục trên nóc phòng không nhúc nhích.
Người này không có phát hiện Hoắc Nguyên Chân đến.
Từ xa nhìn người nọ, Hoắc Nguyên Chân yên lặng vận chuyển nội lực, ngón trỏ hai tay đưa ra, lặng lẽ đánh ra một chiêu Vô Tướng Kiếp Chỉ.
Nhất Chỉ Hoàng Lương!
Đây là thức thứ ba Vô Tướng Kiếp Chỉ, uy lực cực lớn, Hoắc Nguyên Chân tính toán một đòn đắc thủ, không cho đối phương cơ hội, cho nên vừa ra tay đã xuất ra một đòn hung ác.
Lúc người áo đen cảm giác được chỉ phong phá không thì đã chậm, chỉ lực hùng mạnh bắn mạnh vào eo lưng y. Người này kêu thảm một tiếng, thân thể lăn một vòng, sắp sửa rơi xuống dưới.
Thanh âm sắc bén, không ngờ lại là nữ nhân.
Hoắc Nguyên Chân sử dụng thân pháp Đại Na Di, trong nháy mắt đi tới trước người người này, chộp lại ống tay áo nàng.
Người này còn dùng hết khí lực bổ ra một chưởng về phía Hoắc Nguyên Chân.
Nhưng nữ tử này đã trúng Vô Tướng Kiếp Chỉ, thân đã bị thương nặng, không còn bao nhiêu năng lực. Hoắc Nguyên Chân cũng không thèm tránh, lật chưởng vỗ một cái, phát sau mà tới trước, đánh trúng trán đối phương, khiến cho nàng lập tức hôn mê bất tỉnh.
Lúc này bên ngoài đã có đèn sáng lên, hiển nhiên nữ nhân này kêu lên thảm thiết đã kinh động tới những người khác.
Hoắc Nguyên Chân đặt người này trên nóc phòng, sau đó tung mình nhảy một cái xuống dưới nóc phòng, từ cửa sổ trở vào phòng, trở tay đóng cửa sổ lại.
Bên trong phòng, Tuệ Kiếm đã nổi lửa, bên trong phòng từ từ trở nên ấm áp, cỗ hàn khí khó hiểu kia đã biến mất.
Chỉ trong chốc lát lại có đệ tử Hoa Sơn tới gõ cửa, Tuệ Kiếm mở cửa cho bọn họ, những người này vào phòng lật tìm một trận, không có phát hiện gì cũng rời đi.
Những người này vừa đi, Hoắc Nguyên Chân lập tức đẩy cửa sổ ra, phi thân lên nóc phòng.
Nhưng hắn vừa lên tới nóc phòng lập tức kinh hãi phát hiện, nữ nhân mới vừa rồi bị mình đánh hôn mê bất tỉnh đã biến mất không thấy.
Lần này Hoắc Nguyên Chân thật sự có chút kinh ngạc, không ngờ rằng mình tính sai rồi, kẻ lén lút đi tới phòng mình không phải là một người, mà là hai người.
Không trì hoãn lâu trên nóc phòng, Hoắc Nguyên Chân lập tức trở về bên trong phòng, trước sau mất thời gian không vượt qua năm giây.
Hắn mới vừa đi vào ngồi xuống, chưa kịp nói chuyện, những đệ tử Hoa Sơn kia bất ngờ quay trở lại kiểm tra lần nữa, thấy bên trong phòng vẫn không có người, không thể làm gì khác hơn là lộ vẻ tức giận rời đi.
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương | bachngocsach.com
Chờ đám người này đi xa rồi, Tuệ Kiếm khẽ nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, mới vừa rồi là giọng của nữ nhân ư?
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái:
- Xem ra chuyện này có hơi khác với chúng ta tưởng tượng, người trên nóc phòng là nữ nhân, nghe thanh âm ước chừng bốn mươi tuổi, thực lực... Hẳn là Hậu Thiên viên mãn hoặc là Tiên Thiên sơ kỳ.
Tuệ Kiếm suy nghĩ một chút:
- Có phải là Hồng Sơn Diệu Âm ni cô hay không? Dường như nơi này chỉ có một nữ nhân hơn bốn mươi tuổi là bà ta.
Hoắc Nguyên Chân không nói gì, hắn cảm thấy dường như cũng không phải là Hằng Sơn Diệu Âm ni cô, nhìn thân hình nữ nhân này, hắn là mình đã gặp, nhưng vì sao không có ấn tượng gì?
Là ai vậy?
Hoắc Nguyên Chân chậm rãi đi đi lại lại trong phòng hiện tại trong toàn Hoa Sơn, nữ nhân cỡ tuổi này không phải là Diệu Âm còn ai nữa?
Nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên trong đầu Hoắc Nguyên Chân linh quang chợt lóe, có phải là lão bà của Khâu Chính Dương hay không?
Ngồi xếp bằng xuống, rất nhiều ý niệm xoay chuyển trong đầu Hoắc Nguyên Chân. Nếu như người này là lão bà của Khâu Chính Dương, chuyện này coi như rất kỳ quái, cũng rất thú vị.
Rất hiển nhiên mới vừa rồi bên ngoài có hai người, hắn là đang thương nghị chuyện gì, Tuệ Kiếm đi ra ngoài tiểu tiện, kết quả hai người kia cùng nhau nhảy lên trên nóc. Cũng không biết là bọn họ đã nhắm vào bọn mình từ trước, hay cho rằng Tuệ Kiếm nhìn thấy gì đó nên muốn giết người diệt khẩu.
Rất có khả năng một trong hai người kia chính là lão bà của Khâu Chính Dương.
Nếu như là bà ta, vậy người còn lại là ai?
Có thể chắc chắn sẽ không phải là Khâu Chính Dương, hai phu thê này sẽ không chạy ra bên ngoài thương nghị chuyện vào nửa đêm như vậy.
Là ai chứ?
Khâu Chính Dương, lão bà của Khâu Chính Dương, Khâu Hồ Trung, Hoa Sơn phái, Ngũ Nhạc kiếm phái, đánh mất bí tịch Tam Tiên Kiếm, người trò chuyện cùng lão bà của Khâu Chính Dương ở bên ngoài, còn có mới vừa rồi một trận hàn khí giá rét không biết từ đâu, còn có lão đầu thần bí mà Khâu Hồ Trung đi tìm. Hết thảy nhìn như rời rạc không liên quan, nhưng nhất định trong đó có mối liên hệ, chỉ là mình không thể nghĩ ra.
Vốn Hoắc Nguyên Chân không cần thiết hao phí tâm tư vì chuyện này, nhưng chuyện này đã dính đến mình, mình không thể khoanh tay đứng ngoài cuộc được.
Lão bà của Khâu Chính Dương cùng người kia không thể nghi ngờ là muốn hạ thủ với mình, nhưng mình cảm thấy không có đặc tội bọn họ chuyện gì, chẳng lẽ cũng chỉ vì Tuệ Kiếm ra cửa một lần đã đưa tới sát tâm của đối phương sao?
Trong lúc hắn còn đang suy tư, bên ngoài lại truyền tới tiếng đập cửa nhẹ nhàng.
Tuệ Kiếm nhướng mày:
- Những người của phái Hoa Sơn này còn chưa chịu để yên, đệ tử đi đuổi bọn họ đi.
Dứt lời Tuệ Kiếm mở cửa, đang muốn nói gì, đột nhiên bên ngoài bóng người chợt lóe, một thân ảnh yêu kiều lả lướt tiến vào phòng.
Hoắc Nguyên Chân vừa thấy lập tức ngẩn người ra:
- Hoa cô nương.
Người bên ngoài tiến vào lại là Hoa Tiểu Hoàn.
Sau khi Hoa Tiểu Hoàn thấy Hoắc Nguyên Chân, hưng phấn nói:
- Đại sư, rốt cục ta cũng tìm được ngươi. Hoa Sơn phái này có nhiều phòng như vậy, ta cũng không biết người đang ở đâu, không thể làm gì khác hơn là bắt một tên đệ tử Hoa Sơn tuần đêm, mới hỏi được vị trí.
- Hoa cô nương, nàng tới đây làm gì?
Hoa Tiểu Hoàn có vẻ oan ức nói:
- Đại sư, ngươi quên rồi sao? Bây giờ là mồng Hai tháng Hai, ngày Long Sĩ Đầu rồi.
Hoắc Nguyên Chân chợt nhớ ra, mình lại quên bẵng chuyện này, mình đã đáp ứng Hoa Tiểu Hoàn mồng Hai tháng Hai trị liệu cho nàng.
Hoa Tiểu Hoàn lại nói:
- Đại sư, ta muốn tặng cho ngươi một vật này.
Nói xong, nàng có chút do dự nhìn Tuệ Kiếm một chút.
Thấy vậy, Tuệ Kiếm nói:
- Phương trượng, đệ tử ra bên ngoài xem một chút.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, mặc dù bây giờ không thể nào lập tức chữa trị cho Hoa Tiểu Hoàn, nhưng nhất định là Hoa Tiểu Hoàn có chuyện, Tuệ Kiếm đi ra ngoài một chút cũng tốt.
Thấy Tuệ Kiếm đi ra ngoài đóng cửa lại, Hoa Tiểu Hoàn mới lặng lẽ lấy trong ngực lấy ra một món đồ, giao cho Hoắc Nguyên Chân:
- Đại sư, chắc chắn là người rất muốn vật này.
Hoắc Nguyên Chân cầm lên xem thử, Hoa Tiểu Hoàn đưa cho mình một mảnh như vải lụa to như chiếc khăn tay, cầm vào tay hơi lạnh, hẳn không phải là chất liệu bình thường, cả hai mặt đều có hình vẽ.
Mặt trước là hình về một người, trên đó về huyệt đạo và kinh mạch, dường như là một phương pháp hành công.
Mà mặt sau hình như là một bức bản đồ, chỉ bất quá dường như mảnh khăn này đã bị người cắt ra, bản đồ trên đó cũng không hoàn chỉnh, căn bản không nhìn ra manh mối.
- Thứ này là... Huyết Ma tàn đồ ư?
Hoắc Nguyên Chân do dự hỏi. Mặc dù đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy vật này, nhưng hắn cảm giác đây nhất định chính là Huyết Ma tàn đồ trong truyền thuyết, tổng cộng chín mảnh, trên mỗi một mảnh đều có ghi lại một loại võ học. Sau khi hợp nhất chín mảnh sẽ được một tấm bản đồ hoàn chỉnh, sau khi lấy được có thể được truyền thừa của Bạch Phát Huyết Ma Đinh Bất Nhị.
Có thể nói, chín phần Huyết Ma tàn đồ này mới là chí bảo trân quý nhất trên giang hồ.
Cho dù Đinh Bất Nhị là Ma Vương, nhưng cũng không che giấu được sự thật lão là thiên hạ đệ nhất cao thủ, truyền thừa của lão, ai mà không muốn?
- Đúng vậy, chính là Huyết Ma tàn đồ, ta biết người rất muốn nên tìm tới cho ngươi.
Giờ phút này Hoa Tiểu Hoàn cao hứng vô cùng, trên mặt cũng lộ ra nụ cười sáng lạn, có vẻ không tương xứng với hình ảnh lạnh lùng như băng giá của nàng ngày thường. Một nữ tử nổi giận trông càng diễm lệ hơn mấy phần.
- Đây là lấy được từ trong tay sư phụ nàng sao?
Hoắc Nguyên Chân chẳng qua là thuận miệng hỏi một câu, bởi vì suy đoán Hoa Tiểu Hoàn cũng chỉ có thể lấy được Huyết Ma tàn đồ từ chỗ sư phụ nàng.
Không được Hoa Tiểu Hoàn lại không trả lời ngay, mà là do dự một lúc mới nói:
- Ngươi cũng không cần biết là ta lấy được từ trong tay người nào, tóm lại vật này thuộc về người, nhưng người phải trị thương cho ta.
Nghe Hoa Tiểu Hoàn nói như vậy, Hoắc Nguyên Chân càng giật mình, chẳng lẽ Huyết Ma tàn đồ này không phải lấy trong tay An Như Huyễn sao?
Huyết Ma tàn đồ chỉ có chín mảnh, vào thời Đinh Bất Nhị do chín đại cự đầu Ma giáo bảo quản.
Trong đó Dật Phong Lưu Vân Song Kiếm có hai mảnh, hai lão này cũng đã gần trăm năm không xuất hiện giang hồ. Hơn nữa trong chín đại cự đầu Ma giáo, hai người này võ công cao nhất, Độc Cô Cửu Kiếm uy lực vô cùng, không ai có thể cướp đi Huyết Ma tàn đồ từ trong tay bọn họ.
Tăng Đạo Ni cũng cơ bản gần như vậy, Tăng, Ni cũng không biết ở nơi nào, duy nhất Bất Tử Đạo Nhân trước đó vài ngày cũng bị Vô Danh đánh rớt vách núi, suy đoán không phải là mảnh của lão.
Trong bốn người còn lại, chỉ có hai mảnh Huyết Ma tàn đồ lưu lạc ra ngoài, là của hai người Nam Hiệp cùng Bắc Ma. Sau khi bọn họ tử trận núi Thiếu Thất, Huyết Ma tàn đồ bị người lấy đi, trong đó một mảnh bây giờ đang ở trong tay An Như Huyễn, mảnh còn lại nằm trong tay Hoa Vô Kỵ.
- Nếu là như thế, vậy thật sự là hết sức khó lòng phân biệt. Khâu Hồ Trung này có giá trị gì, chẳng lẽ chuyện này thật sự là vì tranh đoạt vị trí chưởng môn Hoa Sơn?
Hai người suy đoán cũng không có đưa ra kết luận cụ thể gì, bèn dứt khoát ngồi trong phòng tĩnh tọa luyện công.
Đêm xuống, thình lình bên ngoài vang lên một tràng tiếng ồn ào.
Một lúc sau, có người tới gõ cửa, Tuệ Kiếm ra mở cửa
Mở cửa nhìn thấy bên ngoài là mấy tên đệ tử Hoa Sơn, Tuệ Kiếm hỏi:
- Chư vị có chuyện gì?
- Đại sư, chúng ta phụng mệnh chưởng môn lùng bắt nghịch đồ Hoa Sơn Khâu Hồ Trung. Người này trộm bí tịch chưởng môn, đến nay không về, người trông chừng dưới chân núi cũng không thấy có người đi ra ngoài. Từ xưa đến nay lên xuống Hoa Sơn chỉ có một con đường, nhất định người này vẫn còn ở trên núi, chúng ta muốn lục soát một phen.
Tuệ Kiếm đang muốn cự tuyệt, Hoắc Nguyên Chân nói:
- Để cho bọn họ vào xem đi.
Mấy người vào bên trong phòng, đây chỉ là một gian phòng nhỏ, trống rỗng, không có chỗ nào có thể giấu người, những người này tìm khắp nơi không thấy gì nghi ngờ bèn xoay người rời đi.
Bọn họ đi rồi, Tuệ Kiếm đóng cửa lại, trở lại nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương Trượng, quả nhiên không sai, xem ra chuyện này thật sự có thể là bọn họ tranh đấu nội bộ môn phái.
- Chỉ mong là như thế.
Tiếng ồn ào huyên náo phía ngoài một mực kéo dài nửa đêm, rốt cục cũng yên tĩnh lại, nhưng nghe người bên ngoài đàm luận, tựa hồ vẫn chưa tìm được Khâu Hồ Trung.
Hoắc Nguyên Chân cũng không muốn quan tâm chuyện này quá nhiều, ngày mai chính là ngày luận võ bắt đầu, mình phải điều chỉnh trạng thái, chuẩn bị thật tốt ứng đối ngày mai mới đúng. Nếu là Hoa Sơn tranh đấu nội bộ, mình cũng không tiện tham dự vào, an tâm tu luyện là hơn.
Đến nửa đêm, Tuệ Kiếm thức dậy đi tiểu tiện, đi ra ngoài một hồi trở lại, thấy Hoắc Nguyên Chân mới vừa tu luyện xong bèn nói với hắn:
- Phương Trượng, mới vừa rồi dường như bên ngoài có hai người nói chuyện ở trong góc, đệ tử vừa đi ra, bọn họ không nói nữa.
Hiện tại tam canh bán dạ, còn là mùa Đông, người nào lại trò chuyện bên ngoài vào lúc này?
Hoắc Nguyên Chân cũng không để ý lắm đến chuyện này, ai muốn nói gì thì mặc họ.
Tuệ Kiếm trở lại ngồi xuống, lại nói một câu:
- Tối hôm nay tựa hồ đặc biệt lạnh lẽo.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái:
- Mới vừa rồi tựa hồ vẫn không có lạnh như thế, chẳng lẽ là vì nửa đêm hàn khí quá nặng hay sao?
Hai người đang dứt lời, đột nhiên sắc mặt đồng thời biến đổi.
Trên nóc phòng vang lên tiếng ngói va chạm lào xào, mặc dù cực kỳ nhỏ nhưng hai người đều phát giác.
Nếu không phải là bây giờ vô cùng yên tĩnh, thanh âm này rất nhỏ chắc chắn sẽ không chú ý.
Nóc phòng có người!
Hoắc Nguyên Chân âm thầm ngưng tụ công lực, Tuệ Kiếm cũng lặng lẽ cầm kiếm nơi tay, không nghĩ tới mắt thấy sắp tới đại hội luận võ còn có chuyện không yên như vậy, bất quá nếu muốn nhắm vào Thiếu Lâm, vậy thì có người đã tính sai rồi.
Hoắc Nguyên Chân cùng Tuệ Kiếm nghe thấy động tĩnh trên nóc phòng, lặng lẽ ngưng tụ công lực, nín thở ngưng thần.
Nhưng thanh âm này vang lên vài lần, dần dần cũng không còn động tĩnh.
- Phương Trượng, người vẫn còn đó hay sao?
Tuệ Kiếm dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe thấy thì thào hỏi.
Hoắc Nguyên Chân khẽ gật đầu, sau đó đột nhiên dùng thanh âm bình thường nói:
- Tuệ Kiếm, vì sao trong này lạnh như vậy, người đi đốt lửa lên.
Tuệ Kiếm tâm lĩnh thần hội, lập tức chạy đi tìm chậu đốt lửa.
Hoắc Nguyên Chân thừa cơ hội này lặng lẽ mở cửa sổ ra, sau đó phi thân nhảy ra ngoài.
Đây là một dãy nhiều phòng liền kề, có rất nhiều căn phòng, bên trong cũng có không ít người. Sau khi Hoắc Nguyên Chân đi ra bên ngoài bèn theo chân tường đi thêm một đoạn, lại lặng lẽ nhảy lên trên nóc phòng.
Lúc này là nửa đêm, xòe tay không thấy được năm ngón, Hoắc Nguyên Chân dọc theo mái hiên từ từ quay ngược về phía phòng mình.
Nếu như hắn đoán không sai, bây giờ người kia đang ẩn núp trên nóc phòng của mình.
Càng tới gần nơi này, thanh âm trong phòng mình càng tạp nhạp, thanh âm nói chuyện của Tuệ Kiếm còn thỉnh thoảng truyền tới, nghe qua dường như đang đối thoại cùng mình.
Dĩ nhiên Tuệ Kiếm không thể nào giả bộ quá lâu, bởi vì chỉ có một mình y nói chuyện tuyệt đối là không hợp với lẽ thường.
Cách phòng mình ước chừng sáu bảy thước, Hoắc Nguyên Chân ngừng lại, cẩn thận quan sát.
Trải qua Cửu Dương chân kinh cường hóa, Hoắc Nguyên Chân đã gia tăng tất cả thuộc tính của mình lên, thị lực cũng tốt hơn nhiều, từ vị trí này đã có thể thấy ở phía trước cách mười thước, một người áo đen đang nằm phục trên nóc phòng không nhúc nhích.
Người này không có phát hiện Hoắc Nguyên Chân đến.
Từ xa nhìn người nọ, Hoắc Nguyên Chân yên lặng vận chuyển nội lực, ngón trỏ hai tay đưa ra, lặng lẽ đánh ra một chiêu Vô Tướng Kiếp Chỉ.
Nhất Chỉ Hoàng Lương!
Đây là thức thứ ba Vô Tướng Kiếp Chỉ, uy lực cực lớn, Hoắc Nguyên Chân tính toán một đòn đắc thủ, không cho đối phương cơ hội, cho nên vừa ra tay đã xuất ra một đòn hung ác.
Lúc người áo đen cảm giác được chỉ phong phá không thì đã chậm, chỉ lực hùng mạnh bắn mạnh vào eo lưng y. Người này kêu thảm một tiếng, thân thể lăn một vòng, sắp sửa rơi xuống dưới.
Thanh âm sắc bén, không ngờ lại là nữ nhân.
Hoắc Nguyên Chân sử dụng thân pháp Đại Na Di, trong nháy mắt đi tới trước người người này, chộp lại ống tay áo nàng.
Người này còn dùng hết khí lực bổ ra một chưởng về phía Hoắc Nguyên Chân.
Nhưng nữ tử này đã trúng Vô Tướng Kiếp Chỉ, thân đã bị thương nặng, không còn bao nhiêu năng lực. Hoắc Nguyên Chân cũng không thèm tránh, lật chưởng vỗ một cái, phát sau mà tới trước, đánh trúng trán đối phương, khiến cho nàng lập tức hôn mê bất tỉnh.
Lúc này bên ngoài đã có đèn sáng lên, hiển nhiên nữ nhân này kêu lên thảm thiết đã kinh động tới những người khác.
Hoắc Nguyên Chân đặt người này trên nóc phòng, sau đó tung mình nhảy một cái xuống dưới nóc phòng, từ cửa sổ trở vào phòng, trở tay đóng cửa sổ lại.
Bên trong phòng, Tuệ Kiếm đã nổi lửa, bên trong phòng từ từ trở nên ấm áp, cỗ hàn khí khó hiểu kia đã biến mất.
Chỉ trong chốc lát lại có đệ tử Hoa Sơn tới gõ cửa, Tuệ Kiếm mở cửa cho bọn họ, những người này vào phòng lật tìm một trận, không có phát hiện gì cũng rời đi.
Những người này vừa đi, Hoắc Nguyên Chân lập tức đẩy cửa sổ ra, phi thân lên nóc phòng.
Nhưng hắn vừa lên tới nóc phòng lập tức kinh hãi phát hiện, nữ nhân mới vừa rồi bị mình đánh hôn mê bất tỉnh đã biến mất không thấy.
Lần này Hoắc Nguyên Chân thật sự có chút kinh ngạc, không ngờ rằng mình tính sai rồi, kẻ lén lút đi tới phòng mình không phải là một người, mà là hai người.
Không trì hoãn lâu trên nóc phòng, Hoắc Nguyên Chân lập tức trở về bên trong phòng, trước sau mất thời gian không vượt qua năm giây.
Hắn mới vừa đi vào ngồi xuống, chưa kịp nói chuyện, những đệ tử Hoa Sơn kia bất ngờ quay trở lại kiểm tra lần nữa, thấy bên trong phòng vẫn không có người, không thể làm gì khác hơn là lộ vẻ tức giận rời đi.
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương | bachngocsach.com
Chờ đám người này đi xa rồi, Tuệ Kiếm khẽ nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, mới vừa rồi là giọng của nữ nhân ư?
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái:
- Xem ra chuyện này có hơi khác với chúng ta tưởng tượng, người trên nóc phòng là nữ nhân, nghe thanh âm ước chừng bốn mươi tuổi, thực lực... Hẳn là Hậu Thiên viên mãn hoặc là Tiên Thiên sơ kỳ.
Tuệ Kiếm suy nghĩ một chút:
- Có phải là Hồng Sơn Diệu Âm ni cô hay không? Dường như nơi này chỉ có một nữ nhân hơn bốn mươi tuổi là bà ta.
Hoắc Nguyên Chân không nói gì, hắn cảm thấy dường như cũng không phải là Hằng Sơn Diệu Âm ni cô, nhìn thân hình nữ nhân này, hắn là mình đã gặp, nhưng vì sao không có ấn tượng gì?
Là ai vậy?
Hoắc Nguyên Chân chậm rãi đi đi lại lại trong phòng hiện tại trong toàn Hoa Sơn, nữ nhân cỡ tuổi này không phải là Diệu Âm còn ai nữa?
Nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên trong đầu Hoắc Nguyên Chân linh quang chợt lóe, có phải là lão bà của Khâu Chính Dương hay không?
Ngồi xếp bằng xuống, rất nhiều ý niệm xoay chuyển trong đầu Hoắc Nguyên Chân. Nếu như người này là lão bà của Khâu Chính Dương, chuyện này coi như rất kỳ quái, cũng rất thú vị.
Rất hiển nhiên mới vừa rồi bên ngoài có hai người, hắn là đang thương nghị chuyện gì, Tuệ Kiếm đi ra ngoài tiểu tiện, kết quả hai người kia cùng nhau nhảy lên trên nóc. Cũng không biết là bọn họ đã nhắm vào bọn mình từ trước, hay cho rằng Tuệ Kiếm nhìn thấy gì đó nên muốn giết người diệt khẩu.
Rất có khả năng một trong hai người kia chính là lão bà của Khâu Chính Dương.
Nếu như là bà ta, vậy người còn lại là ai?
Có thể chắc chắn sẽ không phải là Khâu Chính Dương, hai phu thê này sẽ không chạy ra bên ngoài thương nghị chuyện vào nửa đêm như vậy.
Là ai chứ?
Khâu Chính Dương, lão bà của Khâu Chính Dương, Khâu Hồ Trung, Hoa Sơn phái, Ngũ Nhạc kiếm phái, đánh mất bí tịch Tam Tiên Kiếm, người trò chuyện cùng lão bà của Khâu Chính Dương ở bên ngoài, còn có mới vừa rồi một trận hàn khí giá rét không biết từ đâu, còn có lão đầu thần bí mà Khâu Hồ Trung đi tìm. Hết thảy nhìn như rời rạc không liên quan, nhưng nhất định trong đó có mối liên hệ, chỉ là mình không thể nghĩ ra.
Vốn Hoắc Nguyên Chân không cần thiết hao phí tâm tư vì chuyện này, nhưng chuyện này đã dính đến mình, mình không thể khoanh tay đứng ngoài cuộc được.
Lão bà của Khâu Chính Dương cùng người kia không thể nghi ngờ là muốn hạ thủ với mình, nhưng mình cảm thấy không có đặc tội bọn họ chuyện gì, chẳng lẽ cũng chỉ vì Tuệ Kiếm ra cửa một lần đã đưa tới sát tâm của đối phương sao?
Trong lúc hắn còn đang suy tư, bên ngoài lại truyền tới tiếng đập cửa nhẹ nhàng.
Tuệ Kiếm nhướng mày:
- Những người của phái Hoa Sơn này còn chưa chịu để yên, đệ tử đi đuổi bọn họ đi.
Dứt lời Tuệ Kiếm mở cửa, đang muốn nói gì, đột nhiên bên ngoài bóng người chợt lóe, một thân ảnh yêu kiều lả lướt tiến vào phòng.
Hoắc Nguyên Chân vừa thấy lập tức ngẩn người ra:
- Hoa cô nương.
Người bên ngoài tiến vào lại là Hoa Tiểu Hoàn.
Sau khi Hoa Tiểu Hoàn thấy Hoắc Nguyên Chân, hưng phấn nói:
- Đại sư, rốt cục ta cũng tìm được ngươi. Hoa Sơn phái này có nhiều phòng như vậy, ta cũng không biết người đang ở đâu, không thể làm gì khác hơn là bắt một tên đệ tử Hoa Sơn tuần đêm, mới hỏi được vị trí.
- Hoa cô nương, nàng tới đây làm gì?
Hoa Tiểu Hoàn có vẻ oan ức nói:
- Đại sư, ngươi quên rồi sao? Bây giờ là mồng Hai tháng Hai, ngày Long Sĩ Đầu rồi.
Hoắc Nguyên Chân chợt nhớ ra, mình lại quên bẵng chuyện này, mình đã đáp ứng Hoa Tiểu Hoàn mồng Hai tháng Hai trị liệu cho nàng.
Hoa Tiểu Hoàn lại nói:
- Đại sư, ta muốn tặng cho ngươi một vật này.
Nói xong, nàng có chút do dự nhìn Tuệ Kiếm một chút.
Thấy vậy, Tuệ Kiếm nói:
- Phương trượng, đệ tử ra bên ngoài xem một chút.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, mặc dù bây giờ không thể nào lập tức chữa trị cho Hoa Tiểu Hoàn, nhưng nhất định là Hoa Tiểu Hoàn có chuyện, Tuệ Kiếm đi ra ngoài một chút cũng tốt.
Thấy Tuệ Kiếm đi ra ngoài đóng cửa lại, Hoa Tiểu Hoàn mới lặng lẽ lấy trong ngực lấy ra một món đồ, giao cho Hoắc Nguyên Chân:
- Đại sư, chắc chắn là người rất muốn vật này.
Hoắc Nguyên Chân cầm lên xem thử, Hoa Tiểu Hoàn đưa cho mình một mảnh như vải lụa to như chiếc khăn tay, cầm vào tay hơi lạnh, hẳn không phải là chất liệu bình thường, cả hai mặt đều có hình vẽ.
Mặt trước là hình về một người, trên đó về huyệt đạo và kinh mạch, dường như là một phương pháp hành công.
Mà mặt sau hình như là một bức bản đồ, chỉ bất quá dường như mảnh khăn này đã bị người cắt ra, bản đồ trên đó cũng không hoàn chỉnh, căn bản không nhìn ra manh mối.
- Thứ này là... Huyết Ma tàn đồ ư?
Hoắc Nguyên Chân do dự hỏi. Mặc dù đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy vật này, nhưng hắn cảm giác đây nhất định chính là Huyết Ma tàn đồ trong truyền thuyết, tổng cộng chín mảnh, trên mỗi một mảnh đều có ghi lại một loại võ học. Sau khi hợp nhất chín mảnh sẽ được một tấm bản đồ hoàn chỉnh, sau khi lấy được có thể được truyền thừa của Bạch Phát Huyết Ma Đinh Bất Nhị.
Có thể nói, chín phần Huyết Ma tàn đồ này mới là chí bảo trân quý nhất trên giang hồ.
Cho dù Đinh Bất Nhị là Ma Vương, nhưng cũng không che giấu được sự thật lão là thiên hạ đệ nhất cao thủ, truyền thừa của lão, ai mà không muốn?
- Đúng vậy, chính là Huyết Ma tàn đồ, ta biết người rất muốn nên tìm tới cho ngươi.
Giờ phút này Hoa Tiểu Hoàn cao hứng vô cùng, trên mặt cũng lộ ra nụ cười sáng lạn, có vẻ không tương xứng với hình ảnh lạnh lùng như băng giá của nàng ngày thường. Một nữ tử nổi giận trông càng diễm lệ hơn mấy phần.
- Đây là lấy được từ trong tay sư phụ nàng sao?
Hoắc Nguyên Chân chẳng qua là thuận miệng hỏi một câu, bởi vì suy đoán Hoa Tiểu Hoàn cũng chỉ có thể lấy được Huyết Ma tàn đồ từ chỗ sư phụ nàng.
Không được Hoa Tiểu Hoàn lại không trả lời ngay, mà là do dự một lúc mới nói:
- Ngươi cũng không cần biết là ta lấy được từ trong tay người nào, tóm lại vật này thuộc về người, nhưng người phải trị thương cho ta.
Nghe Hoa Tiểu Hoàn nói như vậy, Hoắc Nguyên Chân càng giật mình, chẳng lẽ Huyết Ma tàn đồ này không phải lấy trong tay An Như Huyễn sao?
Huyết Ma tàn đồ chỉ có chín mảnh, vào thời Đinh Bất Nhị do chín đại cự đầu Ma giáo bảo quản.
Trong đó Dật Phong Lưu Vân Song Kiếm có hai mảnh, hai lão này cũng đã gần trăm năm không xuất hiện giang hồ. Hơn nữa trong chín đại cự đầu Ma giáo, hai người này võ công cao nhất, Độc Cô Cửu Kiếm uy lực vô cùng, không ai có thể cướp đi Huyết Ma tàn đồ từ trong tay bọn họ.
Tăng Đạo Ni cũng cơ bản gần như vậy, Tăng, Ni cũng không biết ở nơi nào, duy nhất Bất Tử Đạo Nhân trước đó vài ngày cũng bị Vô Danh đánh rớt vách núi, suy đoán không phải là mảnh của lão.
Trong bốn người còn lại, chỉ có hai mảnh Huyết Ma tàn đồ lưu lạc ra ngoài, là của hai người Nam Hiệp cùng Bắc Ma. Sau khi bọn họ tử trận núi Thiếu Thất, Huyết Ma tàn đồ bị người lấy đi, trong đó một mảnh bây giờ đang ở trong tay An Như Huyễn, mảnh còn lại nằm trong tay Hoa Vô Kỵ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.