Chương 239: Biến cố Nam Thiếu Lâm
Hắc Thổ Mạo Thanh Yên
08/08/2019
Tình huống khẩn cấp, Hoắc Nguyên Chân không thể trì hoãn, cáo biệt Mộ Dung Thu Vũ, lập tức lên đường trở về.
Tốc độ Kim Nhãn Ưng rất nhanh, mấy canh giờ bay hơn một ngàn dặm, quay trở về núi Thiếu Thất.
Lúc Khi Kim Nhãn Ưng đáp xuống đất, chân mình đạp lên trên đất Thiếu Lâm tự, Hoắc Nguyên Chân mới cảm thấy yên ổn trong lòng.
Đường không rõ ràng là nhanh hơn đường bộ, không cần qua ngã rẽ, không cần đi đường vòng, cũng không cần nhường đường cho ai, bay thẳng là tới, không cần ngừng giữa đường, hết sức thoải mái.
Bất quá địa điểm mà Hoắc Nguyên Chân đáp xuống là hậu sơn, bởi vì hiện tại mặt trước đầy nạn dân, mặc dù hậu sơn đang khai phá nhưng cũng ít người hơn nhiều. Hơn nữa hắn đáp xuống khu rừng rậm, cũng không ai có thể phát hiện.
Hắn đi một vòng trong rừng rậm, đầu tiến tới thăm địa động kia một chút. Hồng Tuyết Liên trong đó đã rất lớn, gốc Hồng Tuyết Liên này đã có mấy chục năm tuổi, hoàn toàn có thể làm thuốc.
Dĩ nhiên bây giờ Hoắc Nguyên Chân không thể hái nó, còn cần bồi dưỡng thêm một thời gian, dù không thu Hồng Tuyết Liên ngàn năm cũng phải mấy trăm năm mới được.
Từ địa động đi ra, trên bầu trời phát ra một mảnh tiếng vo ve, ong vò vẽ rợp cả đất trời bay tới.
Đám ong vò vẽ này coi như không có trí khôn quá cao, nhưng vẫn coi Hoắc Nguyên Chân như phụ mẫu, vừa cảm ứng được hắn xuất hiện lập tức bay tới tỏ vẻ vô cùng thân thiết.
- Dừng, lập tức dừng lại tại chỗ cho bần tăng!
Hoắc Nguyên Chân ra lệnh cho đám ong vò vẽ này đừng bay tới nữa, hắn cũng không muốn bị ong vò vẽ vây khắp toàn thân, mặc dù bọn chúng có thiện ý nhưng cũng cảm thấy không thoải mái.
Ong vò vẽ nhận được mệnh lệnh lập tức lẩn quẩn tại chỗ, xoay tròn xung quanh Hoắc Nguyên Chân.
Nhìn bầy ong bay một hồi, Hoắc Nguyên Chân lệnh cho chúng trở lại tổ ong, không có chuyện gì không nên bay ra ngoài dọa người.
Ong vò vẽ mới vừa rời đi, Đại Thánh phát ra hai tiếng kêu ngao ngao, trảo nó nắm một sợi rễ đại thụ to tướng, giống như một ngọn núi nhỏ bay giữa không trung.
Bay được nửa đường, rễ cây không chịu được trọng lượng của nó, đứt ngang ở giữa, khiến cho Đại Thánh ngã lộn mấy vòng.
Bất quá nó da thô thịt dày, cũng không quan tâm, nhanh chóng bò dậy, muốn xông về phía Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân không để ý đến nó, biết lúc này mọi người cách mình chỉ có mấy thước, âm thầm vận chuyển Kim Chung Tráo.
Đại Thánh vốn là muốn ôm Hoắc Nguyên Chân một cái, kết quả không có đề phòng Kim Chung Tráo vô hình này, chỉ nghe rầm một tiếng, ngã xuống đất thật mạnh.
Va chạm như vậy cũng hơi đau, Đại Thánh cũng không truy cứu nguyên nhân, chẳng qua chỉ ở đó oan ức nhìn Hoắc Nguyên Chân, có vẻ như đang khóc thút thít, len lén quan sát phải chăng là tâm trạng chủ nhân của mình không tốt hay không.
Hoắc Nguyên Chân bật cười ha hả, tiến tới cố gắng nhảy một cái, vỗ vỗ vai Đại Thánh:
- Khổng lồ, sau này chớ có xông tới như vậy nữa.
Đại Thánh ngoác miệng ra cười, kêu lên chí chóe, bất quá cũng không cố gắng ôm Hoắc Nguyên Chân nữa.
Hắn đùa giỡn với con vật khổng lồ này một lúc, sau đó mới rời khỏi khu rừng rậm, đi về phía Thiếu Lâm tự.
Dọc theo đường đi mọi người thấy Hoắc Nguyên Chân rối rít chào hỏi, bọn họ còn tưởng rằng phương trượng trở về, là cố ý tới quan sát bọn họ.
Quả thật Hoắc Nguyên Chân cũng quan sát không ít, các hạng mục công tác đều đang được tiến hành có thứ tự.
Khu để ở là công trình trọng điểm, nơi này Hoắc Nguyên Chân tính toán làm ra một cửa hàng thợ rèn, một trường đua ngựa. Dù sao theo lượng ngựa Thiếu Lâm tự tăng nhiều, bên trong chùa đã không thích hợp nuôi thả ngựa nữa, ngày sau sẽ đưa hết ra hậu sơn.
Còn có lò luyện đan, sớm muộn cũng phải dời ra hậu sơn, bên trong chùa quá nhiều người, không thuận tiện.
Khu nông điền đã làm được gần một nửa, người nơi này nông phu chiếm đa số, cho nên tiến độ hạng mục công trình này là nhanh nhất. Thậm chí có những người này còn nhắc nhở Hoắc Nguyên Chân, đã đến lúc nên gieo giống, nếu còn để trễ sẽ hết mùa.
Hoắc Nguyên Chân đáp ứng, quả thật hắn cũng muốn tìm một ít hạt giống, không thể dựa hết cả vào Hệ Thống quay thưởng, hơn nữa đồ Hệ Thống quay trúng dùng ở chỗ này cũng quá kinh thế hãi tục.
Từ hậu sơn trở lại Thiếu Lâm tự, Hoắc Nguyên Chân không làm kinh động quá nhiều người, dù sao bây giờ rất nhiều người vẫn không có ý thức được Quan Thiên Chiếu có thể sẽ động thú với Thiếu Lâm, mà chuyện này cũng chưa có chứng cứ xác thực. Còn cần quan sát một thời gian, không cần thiết gây nên lớn chuyện. Đả tự bởi Vạn Kiếm Chi Vương
Hắn mới vừa trở lại Phương Trượng viện, Vô Danh lại truyền âm quấy rầy, bảo hắn tới Tàng Kinh các.
Đối với kỹ xảo truyền âm này của Vô Danh, Hoắc Nguyên Chân bực bội vô cùng, nghĩ thầm một ngày nào đó ta cũng sẽ học được công pháp này, để cho lão cũng nếm thử cảm giác bị quấy rầy thường xuyên.
Bất quá Vô Danh tìm mình thường là có chính sự, hơn nữa bây giờ Vô Danh trú Tàng Kinh các, trách nhiệm trọng đại, không thể tới gặp mình, chỉ có thể là mình phải đích thân tới đó.
Trên đường đi tới Tàng Kinh các cũng gặp được không ít đệ tử Thiếu Lâm, mọi người rối rít chào hỏi cùng Hoắc Nguyên Chân.
Tiến vào Tàng Kinh các, Vô Danh đang ngồi tĩnh tọa, sau khi nhìn thấy Hoắc Nguyên Chân đi vào bèn bảo hắn ngồi xuống.
- Phương trượng, ta tính toán rời đi Thiếu Lâm một thời gian.
Câu nói đầu tiên của Vô Danh đã làm cho Hoắc Nguyên Chân kinh hãi.
Sở dĩ hắn có thể yên tâm rời đi Thiếu Lâm đi khắp đó đây, thật ra chuyện làm cho hắn yên tâm nhất chính là có Vô Danh ở Thiếu Lâm.
Nhất là sau khi Vô Danh tiến vào Tiên Thiên viên mãn, Hoắc Nguyên Chân càng yên tâm hơn, chỉ cần có Vô Danh, Thiếu Lâm chắc chắn sẽ không có chuyện gì.
Mặc dù bình thường lão sẽ không khinh suất xuất thủ, nhưng đến lúc Thiếu Lâm gặp nạn thật sự, lão không phải là đầu gỗ, dĩ nhiên sẽ không ngồi yên không lý đến, nhất định sẽ xuất thủ cứu vãn Thiếu Lâm.
Đương kim thiên hạ cũng chỉ có Đinh Bất Nhị cùng cảnh giới với Vô Danh, tất cả những người khác không phải là đối thủ của Vô Danh.
Hôm nay Quan Thiên Chiếu rục rịch muốn động, tựa hồ có ý hạ thủ với Thiếu Lâm, Hoắc Nguyên Chân đang suy tư đối sách, lúc này Vô Danh lại còn nói muốn rời khỏi, làm cho hắn có chút kinh ngạc.
Bất quá Vô Danh đã nói như vậy, khẳng định là có đạo lý lão không thể không rời đi, Hoắc Nguyên Chân hỏi:
- Không biết trưởng lão muốn đi chỗ nào?
Vô Danh thở dài một tiếng:
- Vốn là lão nạp cho là trên thế giới này mình đã không còn bằng hữu, có thể yên tâm ở lại chỗ này. Nhưng mấy ngày trước có một đám tín đồ Nam phương tới Thiếu Lâm dâng hương, thỉnh thoảng nói đến Nam Thiếu Lâm Không Phàm thần tăng muốn triệu khai pháp hội gì đó.
- Không Phàm ư?!
Hoắc Nguyên Chân sửng sốt, Không Phàm thần tăng này có uyên nguyên không nhỏ với mình.
Huyền Minh sư phụ của mình, vốn gọi là Minh Huyền, là Tam đệ tử của Không Phàm thần tăng.
Mà Minh Tâm hòa thượng từ Nam Thiếu Lâm tới đây một thời gian trước cũng là đồ đệ Không Phàm thần tăng, tính ra Không Phàm thần tăng này là sư tổ của mình.
Tốc độ Kim Nhãn Ưng rất nhanh, mấy canh giờ bay hơn một ngàn dặm, quay trở về núi Thiếu Thất.
Lúc Khi Kim Nhãn Ưng đáp xuống đất, chân mình đạp lên trên đất Thiếu Lâm tự, Hoắc Nguyên Chân mới cảm thấy yên ổn trong lòng.
Đường không rõ ràng là nhanh hơn đường bộ, không cần qua ngã rẽ, không cần đi đường vòng, cũng không cần nhường đường cho ai, bay thẳng là tới, không cần ngừng giữa đường, hết sức thoải mái.
Bất quá địa điểm mà Hoắc Nguyên Chân đáp xuống là hậu sơn, bởi vì hiện tại mặt trước đầy nạn dân, mặc dù hậu sơn đang khai phá nhưng cũng ít người hơn nhiều. Hơn nữa hắn đáp xuống khu rừng rậm, cũng không ai có thể phát hiện.
Hắn đi một vòng trong rừng rậm, đầu tiến tới thăm địa động kia một chút. Hồng Tuyết Liên trong đó đã rất lớn, gốc Hồng Tuyết Liên này đã có mấy chục năm tuổi, hoàn toàn có thể làm thuốc.
Dĩ nhiên bây giờ Hoắc Nguyên Chân không thể hái nó, còn cần bồi dưỡng thêm một thời gian, dù không thu Hồng Tuyết Liên ngàn năm cũng phải mấy trăm năm mới được.
Từ địa động đi ra, trên bầu trời phát ra một mảnh tiếng vo ve, ong vò vẽ rợp cả đất trời bay tới.
Đám ong vò vẽ này coi như không có trí khôn quá cao, nhưng vẫn coi Hoắc Nguyên Chân như phụ mẫu, vừa cảm ứng được hắn xuất hiện lập tức bay tới tỏ vẻ vô cùng thân thiết.
- Dừng, lập tức dừng lại tại chỗ cho bần tăng!
Hoắc Nguyên Chân ra lệnh cho đám ong vò vẽ này đừng bay tới nữa, hắn cũng không muốn bị ong vò vẽ vây khắp toàn thân, mặc dù bọn chúng có thiện ý nhưng cũng cảm thấy không thoải mái.
Ong vò vẽ nhận được mệnh lệnh lập tức lẩn quẩn tại chỗ, xoay tròn xung quanh Hoắc Nguyên Chân.
Nhìn bầy ong bay một hồi, Hoắc Nguyên Chân lệnh cho chúng trở lại tổ ong, không có chuyện gì không nên bay ra ngoài dọa người.
Ong vò vẽ mới vừa rời đi, Đại Thánh phát ra hai tiếng kêu ngao ngao, trảo nó nắm một sợi rễ đại thụ to tướng, giống như một ngọn núi nhỏ bay giữa không trung.
Bay được nửa đường, rễ cây không chịu được trọng lượng của nó, đứt ngang ở giữa, khiến cho Đại Thánh ngã lộn mấy vòng.
Bất quá nó da thô thịt dày, cũng không quan tâm, nhanh chóng bò dậy, muốn xông về phía Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân không để ý đến nó, biết lúc này mọi người cách mình chỉ có mấy thước, âm thầm vận chuyển Kim Chung Tráo.
Đại Thánh vốn là muốn ôm Hoắc Nguyên Chân một cái, kết quả không có đề phòng Kim Chung Tráo vô hình này, chỉ nghe rầm một tiếng, ngã xuống đất thật mạnh.
Va chạm như vậy cũng hơi đau, Đại Thánh cũng không truy cứu nguyên nhân, chẳng qua chỉ ở đó oan ức nhìn Hoắc Nguyên Chân, có vẻ như đang khóc thút thít, len lén quan sát phải chăng là tâm trạng chủ nhân của mình không tốt hay không.
Hoắc Nguyên Chân bật cười ha hả, tiến tới cố gắng nhảy một cái, vỗ vỗ vai Đại Thánh:
- Khổng lồ, sau này chớ có xông tới như vậy nữa.
Đại Thánh ngoác miệng ra cười, kêu lên chí chóe, bất quá cũng không cố gắng ôm Hoắc Nguyên Chân nữa.
Hắn đùa giỡn với con vật khổng lồ này một lúc, sau đó mới rời khỏi khu rừng rậm, đi về phía Thiếu Lâm tự.
Dọc theo đường đi mọi người thấy Hoắc Nguyên Chân rối rít chào hỏi, bọn họ còn tưởng rằng phương trượng trở về, là cố ý tới quan sát bọn họ.
Quả thật Hoắc Nguyên Chân cũng quan sát không ít, các hạng mục công tác đều đang được tiến hành có thứ tự.
Khu để ở là công trình trọng điểm, nơi này Hoắc Nguyên Chân tính toán làm ra một cửa hàng thợ rèn, một trường đua ngựa. Dù sao theo lượng ngựa Thiếu Lâm tự tăng nhiều, bên trong chùa đã không thích hợp nuôi thả ngựa nữa, ngày sau sẽ đưa hết ra hậu sơn.
Còn có lò luyện đan, sớm muộn cũng phải dời ra hậu sơn, bên trong chùa quá nhiều người, không thuận tiện.
Khu nông điền đã làm được gần một nửa, người nơi này nông phu chiếm đa số, cho nên tiến độ hạng mục công trình này là nhanh nhất. Thậm chí có những người này còn nhắc nhở Hoắc Nguyên Chân, đã đến lúc nên gieo giống, nếu còn để trễ sẽ hết mùa.
Hoắc Nguyên Chân đáp ứng, quả thật hắn cũng muốn tìm một ít hạt giống, không thể dựa hết cả vào Hệ Thống quay thưởng, hơn nữa đồ Hệ Thống quay trúng dùng ở chỗ này cũng quá kinh thế hãi tục.
Từ hậu sơn trở lại Thiếu Lâm tự, Hoắc Nguyên Chân không làm kinh động quá nhiều người, dù sao bây giờ rất nhiều người vẫn không có ý thức được Quan Thiên Chiếu có thể sẽ động thú với Thiếu Lâm, mà chuyện này cũng chưa có chứng cứ xác thực. Còn cần quan sát một thời gian, không cần thiết gây nên lớn chuyện. Đả tự bởi Vạn Kiếm Chi Vương
Hắn mới vừa trở lại Phương Trượng viện, Vô Danh lại truyền âm quấy rầy, bảo hắn tới Tàng Kinh các.
Đối với kỹ xảo truyền âm này của Vô Danh, Hoắc Nguyên Chân bực bội vô cùng, nghĩ thầm một ngày nào đó ta cũng sẽ học được công pháp này, để cho lão cũng nếm thử cảm giác bị quấy rầy thường xuyên.
Bất quá Vô Danh tìm mình thường là có chính sự, hơn nữa bây giờ Vô Danh trú Tàng Kinh các, trách nhiệm trọng đại, không thể tới gặp mình, chỉ có thể là mình phải đích thân tới đó.
Trên đường đi tới Tàng Kinh các cũng gặp được không ít đệ tử Thiếu Lâm, mọi người rối rít chào hỏi cùng Hoắc Nguyên Chân.
Tiến vào Tàng Kinh các, Vô Danh đang ngồi tĩnh tọa, sau khi nhìn thấy Hoắc Nguyên Chân đi vào bèn bảo hắn ngồi xuống.
- Phương trượng, ta tính toán rời đi Thiếu Lâm một thời gian.
Câu nói đầu tiên của Vô Danh đã làm cho Hoắc Nguyên Chân kinh hãi.
Sở dĩ hắn có thể yên tâm rời đi Thiếu Lâm đi khắp đó đây, thật ra chuyện làm cho hắn yên tâm nhất chính là có Vô Danh ở Thiếu Lâm.
Nhất là sau khi Vô Danh tiến vào Tiên Thiên viên mãn, Hoắc Nguyên Chân càng yên tâm hơn, chỉ cần có Vô Danh, Thiếu Lâm chắc chắn sẽ không có chuyện gì.
Mặc dù bình thường lão sẽ không khinh suất xuất thủ, nhưng đến lúc Thiếu Lâm gặp nạn thật sự, lão không phải là đầu gỗ, dĩ nhiên sẽ không ngồi yên không lý đến, nhất định sẽ xuất thủ cứu vãn Thiếu Lâm.
Đương kim thiên hạ cũng chỉ có Đinh Bất Nhị cùng cảnh giới với Vô Danh, tất cả những người khác không phải là đối thủ của Vô Danh.
Hôm nay Quan Thiên Chiếu rục rịch muốn động, tựa hồ có ý hạ thủ với Thiếu Lâm, Hoắc Nguyên Chân đang suy tư đối sách, lúc này Vô Danh lại còn nói muốn rời khỏi, làm cho hắn có chút kinh ngạc.
Bất quá Vô Danh đã nói như vậy, khẳng định là có đạo lý lão không thể không rời đi, Hoắc Nguyên Chân hỏi:
- Không biết trưởng lão muốn đi chỗ nào?
Vô Danh thở dài một tiếng:
- Vốn là lão nạp cho là trên thế giới này mình đã không còn bằng hữu, có thể yên tâm ở lại chỗ này. Nhưng mấy ngày trước có một đám tín đồ Nam phương tới Thiếu Lâm dâng hương, thỉnh thoảng nói đến Nam Thiếu Lâm Không Phàm thần tăng muốn triệu khai pháp hội gì đó.
- Không Phàm ư?!
Hoắc Nguyên Chân sửng sốt, Không Phàm thần tăng này có uyên nguyên không nhỏ với mình.
Huyền Minh sư phụ của mình, vốn gọi là Minh Huyền, là Tam đệ tử của Không Phàm thần tăng.
Mà Minh Tâm hòa thượng từ Nam Thiếu Lâm tới đây một thời gian trước cũng là đồ đệ Không Phàm thần tăng, tính ra Không Phàm thần tăng này là sư tổ của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.