Chương 173: Đệ tử Hoa Sơn
Hắc Thổ Mạo Thanh Yên
18/06/2019
Mãi cho đến hoàng hôn ngày Ba Mươi tháng Giêng, bọn Hoắc Nguyên Chân
đã đi đến khu vực Hoa Sơn, mới coi là khá hơn một chút. Nơi này toàn là
sơn dân, dựa vào núi mà kiếm sống, tự cấp tự túc, mặc dù không giàu có
nhưng cũng nhàn nhã.
Nơi này là dưới chân Hoa Sơn, ngắm núi chạy chết ngựa, cho dù đi tới dưới chân Hoa Sơn cũng còn cách Hoa Sơn tới mấy chục dặm, Hoắc Nguyên Chân cùng Tuệ Kiếm muốn tìm một chỗ nghỉ một chút.
- Phương trượng, người xem, bên kia có tòa miếu sơn thần.
Tuệ Kiếm nhắc nhở Hoắc Nguyên Chân. Hoắc Nguyên Chân nhìn một cái, quả nhiên cách đó không xa có một gian miếu sơn thần, có hơi đổ nát.
- Vậy chúng ta đến đó nghỉ ngơi một chút, sáng sớm ngày mai sẽ lên núi.
Hai người giục ngựa đi về phía trước, đi tới trước cửa miếu sơn thần.
Mới vừa xuống ngựa, bên trong miếu đột nhiên truyền ra thanh âm:
- Nơi này đã có người, hai vị xin mời.
Trong chốn giang hồ có một quy củ như vậy, thông thường nếu như đụng phải một cái miếu gì đó, muốn đi vào nghỉ ngơi một chút, nếu như bên trong đã có người, thông thường người đến sau sẽ tránh lui.
Thế nhưng bây giờ sắc trời đã tối, Hoắc Nguyên Chân cũng không biết đi đâu ở vùng hoang vu thôn dã này, huống chi hôm nay Hoắc Nguyên Chân không thể đi.
Bởi vì hôm nay đã là Ba Mươi tháng Giêng, một lát nữa chính là mùng Một tháng Hai.
Mùng Một tháng Hai là ngày hoàn thành cải tạo thăng cấp Hệ Thống Phương Trượng, Hoắc Nguyên Chân rất muốn biết, Hệ Thống Phương Trượng của mình đã biến thành dáng vẻ thế nào.
Đến lúc đó, nhất định phải có một hoàn cảnh yên tĩnh để mình nghiên cứu, cái miếu nhỏ này vừa khéo rất thích hợp.
Bên ngoài vẫn còn trời Đông giá rét, băng tuyết ngập trời, mình cũng không thể ngồi trên mặt tuyết để nghiên cứu.
Cho nên dù trong này có người, cũng cần thương lượng một chút.
Thấy vẻ mặt của phương trượng, Tuệ Kiếm lập tức lĩnh hội, không có để ý bên trong là có người hay không, lập tức đi vào.
Thấy người bên ngoài đã tiến vào, bên trong nháy mắt vang lên thanh âm rút kiếm.
Thế nhưng rút kiếm rút ra được một nửa, người ở bên trong thấy được bên ngoài đi vào là hai hòa thượng, không khỏi có chút do dự.
Thông thường mà nói, có lẽ người xuất gia làm ác vẫn tương đối ít một chút, bọn họ không biết là có nên xuất thủ đối phó hai tên hòa thượng này hay không.
Hoắc Nguyên Chân đã đi vào, chỉ thấy bên trong có hai người trẻ tuổi, đều là khoảng chừng hai mươi tuổi, ai nấy toàn thân thanh y, trong tay cầm một thanh trường kiếm sáng như tuyết, vẻ mặt cảnh giác nhìn hai người mình.
- A di đà Phật, hai vị thí chủ, hai người bần tăng đến chỗ này, hiện đã vào đêm, trời băng đất tuyết này bây giờ cũng không chỗ nào có thể đi. Xin hai vị thí chủ phương tiện, để cho hai người bần tăng ở đây tạm một đêm có được chăng?
Hoắc Nguyên Chân mở miệng nói như vậy, hai người trẻ tuổi kia nhìn nhau một cái, một người trong họ gật đầu:
- Được rồi, coi như các ngươi may mắn, gặp được hai người huynh đệ chúng ta dễ nói chuyện, nếu như là gặp phải tiểu sư đệ hoặc là tiểu sư muội, chỉ sợ bọn họ không có dễ nói chuyện như vậy.
- Như vậy, đa tạ hai vị thí chủ.
Bên trong miếu sơn thần rất đổ nát, tượng thần cũng không có, song nơi ấy coi như đủ lớn, hai người bọn họ ở bên kia, hai người mình ở bên này cũng không thành vấn đề.
Vừa lúc bên kia cũng chuẩn bị nổi lửa, Tuệ Kiếm cũng ra đi tìm một đống cành cây, cũng đốt lên một đống lửa ở bên này. Mặc dù hai bên cùng ở một miếu, nhưng phân biệt rõ ràng.
Có thể là thấy hai người Hoắc Nguyên Chân tuổi tác cũng không lớn, đồng thời còn là người xuất gia, hai người trẻ tuổi bên kia cũng không có lòng cảnh giác gì, tự nhiên nói chuyện phiếm bên kia.
- Ngũ sư huynh, lần này Hoa Sơn chúng ta thực là náo nhiệt, nghe nói rất nhiều chưởng môn đại phái và các cao thủ các phái đều tới tham gia luận võ.
- Đó là đương nhiên, sự phụ chúng ta là người trượng nghĩa, danh tiếng nghĩa hiệp vang khắp giang hồ, lại thêm giao hảo cùng chưởng môn các đại môn phái. Có quan hệ không tốt duy nhất chính là Hoa Vô Kỵ kia, song bây giờ Tung Sơn phái đã sụp đổ, sau này Ngũ Nhạc kiếm phái phải trông vào Hoa Sơn chúng ta.
Hoắc Nguyên Chân cùng Tuệ Kiếm liếc mắt nhìn nhau, không có lên tiếng, nhưng đều muốn nghe thử hai người sẽ còn nói gì. Không ngờ ở dưới chân Hoa Sơn gặp phải đệ tử Hoa Sơn, xem ra hai người này cũng là chuẩn bị trở về núi nhưng đã lỡ thời gian.
- Lão tiểu tử Hoa Vô Kỵ kia, ta thấy thế nào cũng gai mắt lắm, từ trước tới nay luôn luôn đối nghịch với sự phụ. Phái Tung Sơn của bọn họ sụp đổ là tốt nhất, còn lại phái Thái Sơn, phái Hành Sơn, còn có Hằng Sơn, mấy phái này đều không phải là đối thủ của Hoa Sơn ta, đương nhiên Hoa Sơn chúng ta chính là đệ nhất Ngũ Nhạc kiếm phái.
- Cái này không cần nhiều lời, mấy phái kia hẳn cũng tự biết mình, luận võ Hoa Sơn lần này, chỉ cần Đại sư huynh có thể tiến vào cuộc so tài cuối cùng, như vậy theo dự tính của sự phụ, chúng ta sẽ có hành động…
Hắn nói tới đây, nhìn hai người Hoắc Nguyên Chân một cái, có thể là có điều kiêng dè, không có tiếp tục nói nữa, mà chỉ nói:
- Cũng không biết sư phụ có thả Đại sư huynh ra hay không?
- Thả ra rồi, Đại sư huynh ở Tư Quá nhai hơn mười ngày, luận võ sắp bắt đầu, sư phụ đã chấp thuận thả hắn ra.
- Vậy thì thật tốt quá, mấy ngày này ta không có ở trên núi, ngươi có biết bây giờ đã có ai đi đến Hoa Sơn chúng ta không?
- Người tới đã nhiều, trừ người của Ngũ Nhạc kiếm phái còn có phái Thiên Sơn. À đúng rồi, còn có người của Nga Mi, bất quá chưởng môn nhân mới của Nga Mi cũng không phải là Tuyệt Diệt sư thái, mà là một nữ ni trẻ tuổi, nghe nói lần này nàng muốn đích thân tham gia luận võ.
- Cái này là bình thường, thanh thế Nga Mi bây giờ không bằng trước kia, đúng dịp muốn mượn luận võ lần này gây dựng danh tiếng.
- Còn có rất nhiều người, phái Tuyết Sơn của Tây Vực, còn có người của Cái Bang, còn có phái Võ Đang cũng đã đến.
Ngũ sư huynh kia nghe đến đây, vội vàng nói:
- Người của Võ Đang cũng đã đến ư? Thái Thượng trưởng lão của bọn họ có đến hay không?
- Ngươi nói Trương chân nhân ư, lão không có tới, thân phận của lão cao như vậy, luận võ của những đệ tử trẻ tuổi đồng lứa này, lão sẽ không tới. Người tới chính là Bạch ngũ hiệp trong Võ Đang Thất Kiếm, còn có một đệ tử Võ Đang gọi là Liễu Thanh Sam, nghe nói người này kiếm thuật rất tốt, có thể sánh ngang cùng Đại sư huynh.
Ngũ sư huynh gật đầu một cái:
- Võ Đang là đại phái, bọn họ có đệ tử kiệt xuất là chắc chắn, còn có những môn phái khác không?
- Còn có mười mấy môn phái Hoàng Sơn, Lư Sơn, còn có người của Tịnh Niệm Thiền Tông đã tới, nghe nói Từ Hàng Tĩnh Trai cũng phải người đến, chỉ có điều bây giờ còn chưa đến.
- Ma giáo chưa có phái người tới sao?
- Hẳn là không có, hoặc là có tới cũng không tới ở Hoa Sơn chúng ta, những môn phái Tà đạo đó luôn luôn như nước với lửa cùng Chính đạo chúng ta.
Nơi này là dưới chân Hoa Sơn, ngắm núi chạy chết ngựa, cho dù đi tới dưới chân Hoa Sơn cũng còn cách Hoa Sơn tới mấy chục dặm, Hoắc Nguyên Chân cùng Tuệ Kiếm muốn tìm một chỗ nghỉ một chút.
- Phương trượng, người xem, bên kia có tòa miếu sơn thần.
Tuệ Kiếm nhắc nhở Hoắc Nguyên Chân. Hoắc Nguyên Chân nhìn một cái, quả nhiên cách đó không xa có một gian miếu sơn thần, có hơi đổ nát.
- Vậy chúng ta đến đó nghỉ ngơi một chút, sáng sớm ngày mai sẽ lên núi.
Hai người giục ngựa đi về phía trước, đi tới trước cửa miếu sơn thần.
Mới vừa xuống ngựa, bên trong miếu đột nhiên truyền ra thanh âm:
- Nơi này đã có người, hai vị xin mời.
Trong chốn giang hồ có một quy củ như vậy, thông thường nếu như đụng phải một cái miếu gì đó, muốn đi vào nghỉ ngơi một chút, nếu như bên trong đã có người, thông thường người đến sau sẽ tránh lui.
Thế nhưng bây giờ sắc trời đã tối, Hoắc Nguyên Chân cũng không biết đi đâu ở vùng hoang vu thôn dã này, huống chi hôm nay Hoắc Nguyên Chân không thể đi.
Bởi vì hôm nay đã là Ba Mươi tháng Giêng, một lát nữa chính là mùng Một tháng Hai.
Mùng Một tháng Hai là ngày hoàn thành cải tạo thăng cấp Hệ Thống Phương Trượng, Hoắc Nguyên Chân rất muốn biết, Hệ Thống Phương Trượng của mình đã biến thành dáng vẻ thế nào.
Đến lúc đó, nhất định phải có một hoàn cảnh yên tĩnh để mình nghiên cứu, cái miếu nhỏ này vừa khéo rất thích hợp.
Bên ngoài vẫn còn trời Đông giá rét, băng tuyết ngập trời, mình cũng không thể ngồi trên mặt tuyết để nghiên cứu.
Cho nên dù trong này có người, cũng cần thương lượng một chút.
Thấy vẻ mặt của phương trượng, Tuệ Kiếm lập tức lĩnh hội, không có để ý bên trong là có người hay không, lập tức đi vào.
Thấy người bên ngoài đã tiến vào, bên trong nháy mắt vang lên thanh âm rút kiếm.
Thế nhưng rút kiếm rút ra được một nửa, người ở bên trong thấy được bên ngoài đi vào là hai hòa thượng, không khỏi có chút do dự.
Thông thường mà nói, có lẽ người xuất gia làm ác vẫn tương đối ít một chút, bọn họ không biết là có nên xuất thủ đối phó hai tên hòa thượng này hay không.
Hoắc Nguyên Chân đã đi vào, chỉ thấy bên trong có hai người trẻ tuổi, đều là khoảng chừng hai mươi tuổi, ai nấy toàn thân thanh y, trong tay cầm một thanh trường kiếm sáng như tuyết, vẻ mặt cảnh giác nhìn hai người mình.
- A di đà Phật, hai vị thí chủ, hai người bần tăng đến chỗ này, hiện đã vào đêm, trời băng đất tuyết này bây giờ cũng không chỗ nào có thể đi. Xin hai vị thí chủ phương tiện, để cho hai người bần tăng ở đây tạm một đêm có được chăng?
Hoắc Nguyên Chân mở miệng nói như vậy, hai người trẻ tuổi kia nhìn nhau một cái, một người trong họ gật đầu:
- Được rồi, coi như các ngươi may mắn, gặp được hai người huynh đệ chúng ta dễ nói chuyện, nếu như là gặp phải tiểu sư đệ hoặc là tiểu sư muội, chỉ sợ bọn họ không có dễ nói chuyện như vậy.
- Như vậy, đa tạ hai vị thí chủ.
Bên trong miếu sơn thần rất đổ nát, tượng thần cũng không có, song nơi ấy coi như đủ lớn, hai người bọn họ ở bên kia, hai người mình ở bên này cũng không thành vấn đề.
Vừa lúc bên kia cũng chuẩn bị nổi lửa, Tuệ Kiếm cũng ra đi tìm một đống cành cây, cũng đốt lên một đống lửa ở bên này. Mặc dù hai bên cùng ở một miếu, nhưng phân biệt rõ ràng.
Có thể là thấy hai người Hoắc Nguyên Chân tuổi tác cũng không lớn, đồng thời còn là người xuất gia, hai người trẻ tuổi bên kia cũng không có lòng cảnh giác gì, tự nhiên nói chuyện phiếm bên kia.
- Ngũ sư huynh, lần này Hoa Sơn chúng ta thực là náo nhiệt, nghe nói rất nhiều chưởng môn đại phái và các cao thủ các phái đều tới tham gia luận võ.
- Đó là đương nhiên, sự phụ chúng ta là người trượng nghĩa, danh tiếng nghĩa hiệp vang khắp giang hồ, lại thêm giao hảo cùng chưởng môn các đại môn phái. Có quan hệ không tốt duy nhất chính là Hoa Vô Kỵ kia, song bây giờ Tung Sơn phái đã sụp đổ, sau này Ngũ Nhạc kiếm phái phải trông vào Hoa Sơn chúng ta.
Hoắc Nguyên Chân cùng Tuệ Kiếm liếc mắt nhìn nhau, không có lên tiếng, nhưng đều muốn nghe thử hai người sẽ còn nói gì. Không ngờ ở dưới chân Hoa Sơn gặp phải đệ tử Hoa Sơn, xem ra hai người này cũng là chuẩn bị trở về núi nhưng đã lỡ thời gian.
- Lão tiểu tử Hoa Vô Kỵ kia, ta thấy thế nào cũng gai mắt lắm, từ trước tới nay luôn luôn đối nghịch với sự phụ. Phái Tung Sơn của bọn họ sụp đổ là tốt nhất, còn lại phái Thái Sơn, phái Hành Sơn, còn có Hằng Sơn, mấy phái này đều không phải là đối thủ của Hoa Sơn ta, đương nhiên Hoa Sơn chúng ta chính là đệ nhất Ngũ Nhạc kiếm phái.
- Cái này không cần nhiều lời, mấy phái kia hẳn cũng tự biết mình, luận võ Hoa Sơn lần này, chỉ cần Đại sư huynh có thể tiến vào cuộc so tài cuối cùng, như vậy theo dự tính của sự phụ, chúng ta sẽ có hành động…
Hắn nói tới đây, nhìn hai người Hoắc Nguyên Chân một cái, có thể là có điều kiêng dè, không có tiếp tục nói nữa, mà chỉ nói:
- Cũng không biết sư phụ có thả Đại sư huynh ra hay không?
- Thả ra rồi, Đại sư huynh ở Tư Quá nhai hơn mười ngày, luận võ sắp bắt đầu, sư phụ đã chấp thuận thả hắn ra.
- Vậy thì thật tốt quá, mấy ngày này ta không có ở trên núi, ngươi có biết bây giờ đã có ai đi đến Hoa Sơn chúng ta không?
- Người tới đã nhiều, trừ người của Ngũ Nhạc kiếm phái còn có phái Thiên Sơn. À đúng rồi, còn có người của Nga Mi, bất quá chưởng môn nhân mới của Nga Mi cũng không phải là Tuyệt Diệt sư thái, mà là một nữ ni trẻ tuổi, nghe nói lần này nàng muốn đích thân tham gia luận võ.
- Cái này là bình thường, thanh thế Nga Mi bây giờ không bằng trước kia, đúng dịp muốn mượn luận võ lần này gây dựng danh tiếng.
- Còn có rất nhiều người, phái Tuyết Sơn của Tây Vực, còn có người của Cái Bang, còn có phái Võ Đang cũng đã đến.
Ngũ sư huynh kia nghe đến đây, vội vàng nói:
- Người của Võ Đang cũng đã đến ư? Thái Thượng trưởng lão của bọn họ có đến hay không?
- Ngươi nói Trương chân nhân ư, lão không có tới, thân phận của lão cao như vậy, luận võ của những đệ tử trẻ tuổi đồng lứa này, lão sẽ không tới. Người tới chính là Bạch ngũ hiệp trong Võ Đang Thất Kiếm, còn có một đệ tử Võ Đang gọi là Liễu Thanh Sam, nghe nói người này kiếm thuật rất tốt, có thể sánh ngang cùng Đại sư huynh.
Ngũ sư huynh gật đầu một cái:
- Võ Đang là đại phái, bọn họ có đệ tử kiệt xuất là chắc chắn, còn có những môn phái khác không?
- Còn có mười mấy môn phái Hoàng Sơn, Lư Sơn, còn có người của Tịnh Niệm Thiền Tông đã tới, nghe nói Từ Hàng Tĩnh Trai cũng phải người đến, chỉ có điều bây giờ còn chưa đến.
- Ma giáo chưa có phái người tới sao?
- Hẳn là không có, hoặc là có tới cũng không tới ở Hoa Sơn chúng ta, những môn phái Tà đạo đó luôn luôn như nước với lửa cùng Chính đạo chúng ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.