Phương Trượng

Chương 304: Khổng Tước vương triều

Hắc Thổ Mạo Thanh Yên

27/08/2019

Từ trước tới nay La Thái Y chưa từng đàm luận qua chuyện của Hoắc Nguyên Chân cùng Ninh Uyển Quân, không có biểu lộ ra vẻ khác thường nào. Nhưng hôm nay Hoắc Nguyên Chân đưa cho nàng một viên thủy tinh xinh đẹp như vậy sau lưng Ninh Uyển Quân, khiến cho tim nàng không khỏi đập thình thịch.

Thậm chí trên trán có mồ hôi mịn rỉ ra, La Thái Y do dự một chút, rốt cục quyết định, thấp giọng nói:

- Vậy ta cũng muốn người đeo giúp ta.

Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, lúc này không thể do dự.

La Thái Y xõa tóc dài, Hoắc Nguyên Chân vòng hai tay ra sau cổ nàng, đeo sợi dây chuyền Tử Thủy Tinh này cho nàng.

Cuối cùng viên Tử Thủy Tinh nhẹ nhàng buông xuống trước ngực La Thái Y. Nhìn gò ngực cao vút kia, Hoắc Nguyên Chân cũng nghe trong lòng nóng lên, sau khi đeo xong vội buông tay xuống.

Mặt La Thái Y càng đỏ hồng hơn, tay mân mê viên Tử Thủy Tinh trước ngực mình, thấp giọng nói:

- Vật này quá quý trọng, ta thay người bảo quản trước vậy, lúc nào người muốn nhìn hãy tới cho ta mà nhìn...

Lời này hai nghĩa, La Thái Y đeo Tử Thủy Tinh ở trước ngực, lại nói mình có thể đến nhìn, làm sao Hoắc Nguyên Chân không hiểu.

Chẳng qua là rất nhiều lời không cần nói rõ, cũng chưa đến lúc nói rõ.

Ba người cứ như vậy yên lặng chia tay, không có lời gì thương tâm biệt ly, không có động tác gì mập mờ, chỉ có chút buồn bã vương vấn trong lòng ba người.

Kim Nhãn Ưng bay lên cao, Hoắc Nguyên Chân quay đầu lại liếc mắt nhìn, tuyệt sắc song kiều kia đứng sóng vai, xa xa ngắm mình.

Các nàng đã từng quen ở trên cao, hiện tại chỉ là hai nữ tử không ai giúp đỡ, chỉ có thể nương tựa tinh thần vào mình.

Mệnh vận trong lúc không hay không biết đã ép buộc mình đưa ra quyết định, hơn nữa thời gian này không thể kéo dài quá lâu.

Hoắc Nguyên Chân thở ra một hơi thật dài, Kim Nhãn Ưng vỗ cánh bay về phía Tây Nam.

Từ Thịnh Đường đi Thiên Trúc, thiên sơn vạn thủy, Kim Nhãn Ưng vỗ cánh bay qua núi cao sông ngòi, sa mạc hoang nguyên thăng tiến về phía Tây Nam.

Hoắc Nguyên Chân cũng không thể xác định mình sẽ tìm được ngay vị trí của Thiên Trúc, chỉ có thể là bằng vào trí nhớ của kiếp trước, hy vọng khoảng cách giữa Thiên Trúc này và Thiên Trúc mà mình biết kiếp trước sẽ không quá xa.

Mặc dù ở trên bầu trời, hắn vẫn quan sát mặt đất, nhìn những địa phương mình có thể gọi tên lướt qua bên dưới.

Con sông kia sáng chói lấp lánh, hẳn là Trường Giang.

Sơn lĩnh mênh mông kia, chẳng lẽ là Tần Lĩnh?

Địa phương xa xa gần như nối liền với trời, phải chăng là cao nguyên chỗ của Mật tông?

Đảo nhỏ khổng lồ giữa biển cả mênh mông kia, hẳn là Thiên Nhai Hải Các.

Ban đêm, Hoắc Nguyên Chân đáp xuống một vùng rừng núi nghỉ ngơi, để cho Kim Nhãn Ưng đi ra ngoài tìm thức ăn bổ sung thể lực.

Ngày thứ ba lên đường vào sáng sớm, cho dù là trời âm u, Kim Nhãn Ưng cũng có thể phi hành trên tầng mây.

Chỉ bất quá tiết trời âm u, Hoắc Nguyên Chân sẽ rất khó xác định phương hướng đi tới, thậm chí có hai lần cảm giác đi nhầm, lại điều khiển Kim Nhãn Ưng hạ xuống dưới tầng mây, quan sát địa hình trên mặt đất.

Nhưng quan sát như hắn quả thật không đáng tin cậy lắm, hơn nữa ra khỏi Thịnh Đường quốc giới, đi tới nước lạ tha hương, càng khó có thể tìm kiếm.

Bất quá Hoắc Nguyên Chân xác định phương hướng đại khái của mình không sai, bởi vì dần dần hắn cảm thấy khí tức nóng bức.

Thịnh Đường nằm trên phía Bắc ôn đới, Thiên Trúc nằm ở vùng nhiệt đới, gần tới đại dương.

Kim Nhãn Ưng một mực phi hành đến chạng vạng tối ngày thứ ba, Hoắc Nguyên Chân cảm giác lục địa bên dưới hắn là đã đến Thiên Trúc quốc giới.

Bởi vì hắn không xác định địa điểm, tiếp tục bay về phía Nam một đoạn, phát hiện phía Nam là đại dương vô tận.

Không thể tiếp tục đi về phía Nam nữa, nếu đi về phía Nam xuyên qua đại dương này, chỉ sợ cũng sẽ gặp được chim cánh cụt.

Lại bay trở về một đoạn, tới trung tâm lục địa, Hoắc Nguyên Chân tìm một nơi chậm rãi hạ xuống.

Sau khi đáp xuống đất, một cỗ sóng nhiệt đập vào mặt, Thịnh Đường cũng là mùa hè, nhưng trên núi Thiếu Thất lại không cảm giác được nhiệt độ như vậy.

Hoắc Nguyên Chân sợ nóng không sợ lạnh, cảm thấy tăng bào trên người có hơi nóng bức, nhìn thấy xung quanh không người dứt khoát cởi tăng bào ra, thay vào bằng tăng bào mà Ninh Uyển Quân chuẩn bị cho mình.

Đây là một bộ tăng bào màu trắng, không phải là quá rộng, mặc vào cũng lộ ra đường nét cơ thể, điểm đặc biệt là mép tăng bào cũng có viền màu xanh biển.

Đây là màu sắc Ninh Uyển Quân thích nhất, nghiêm chỉnh mà nói, tăng bào này đã không phải là ý nghĩa tăng bào chân chính, nếu mặc cùng Ninh Uyển Quân đứng chung một chỗ, ngược lại có vẻ giống như tình lữ.

Bất quá mức độ mát mẻ và tinh xảo không phải là tăng bào trước đây của mình có thể so sánh được, Hoắc Nguyên Chân mặc có cảm giác mát hơn một chút.

Đây cũng là ý của một mình Ninh Uyển Quân, may là La Thái Y không thêm vào ý thích của nàng. Nếu không thêm vào đường viền hoa hòe sặc sỡ, quả thật tăng bào này không thể nào mặc được.

Mặc xong tăng bào, vác bao lên vai, hắn nhìn ra xa quan sát.



Lúc hắn quyết định đáp xuống nhìn thấy ngoài xa có một thôn trang. Hiện tại quyết định tới đó xem thử, tìm hiểu tình huống căn bản nơi này, mới có thể xác định bước kế tiếp nên đi về nơi đâu.

Nghĩ là làm, hắn bèn cất bước đi tới thôn trang kia.

Tới bên ngoài thôn trang, hắn nhìn thấy một đám hài tử.

Đó là mấy đứa bé trai Thiên Trúc điển hình, da đen bóng, mặt vàng thân gầy, đứa nào cũng có đôi mắt thật to, cởi trần, ngây người nhìn Hoắc Nguyên Chân đang đi tới.

Hiển nhiên bọn chúng thấy vô cùng lạ lẫm, dường như tên nam nhân đầu trọc này không giống như mình.

Nhìn những hài tử Thiên Trúc này, Hoắc Nguyên Chân cảm thấy mình nên nói gì đó.

Nhưng làm thế nào mở miệng?

Người Thiên Trúc cổ đại nói ngôn ngữ gì... mình cũng chưa từng học qua.

Trong lúc còn đang do dự, đột nhiên cách đó không xa truyền tới một tiếng thét kinh hãi.

Hoắc Nguyên Chân nhìn lại, một phụ nhân trung niên đầu quấn lụa trắng thật dài đang chạy nhanh tới, sau khi nhìn thấy hắn tỏ vẻ bất ngờ, nhưng dường như lộ vẻ sợ hãi nhiều hơn, liên tiếp nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Thật là xin lỗi, bọn nhỏ không hiểu chuyện, mời lão gia ngài.

Mặc dù khẩu âm không được chuẩn, nhưng phụ nhân nói như vậy, hắn cũng có thể nghe hiểu.

Như vậy quá tốt, không có chướng ngại lớn nhất là ngôn ngữ, làm chuyện gì cũng dễ dàng hơn nhiều.

Bất quá dường như phụ nhân này có hơi sợ mình, hơn nữa xem ra cuộc sống của bọn họ hắn không phải là rất tốt, tương tự như bần dân ở Thịnh Đường.

Hoắc Nguyên Chân nói với nàng:

- Vị thí chủ này không cần phải lo lắng, bần tăng không là người xấu.

- Lão gia, ngài là tăng lữ, là quý tộc, những đứa bé này không hiểu cho nên mới ngăn đường của ngài, ta xin lỗi ngài, mau, nhường đường cho lão gia.

Sau khi nói xong, phụ nhân sợ hãi lôi bọn nhỏ nép vào ven đường, chờ đợi Hoắc Nguyên Chân đi qua.

Thấy dáng vẻ phụ nhân này như thế, Hoắc Nguyên Chân có chút kỳ quái, cho dù thân phận địa vị hòa thượng tương đối cao, cũng không đến nỗi làm cho nàng sợ hãi như vậy mới phải.

- Nữ thí chủ, bần tăng cũng không phải là người Thiên Trúc, bần tăng là từ phía Đông xa xôi tới, chỉ là muốn hỏi đường một chút mà thôi.

Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân nói như thế, phụ nhân kia lập tức thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực nói:

- Sao không nói sớm, ta còn tưởng rằng ngươi là các vị lão gia Sát Đế Lợi, thật là làm ta sợ muốn chết.

Biết Hoắc Nguyên Chân không phải là người mình sợ, phụ nhân lập tức trở nên can đảm hơn nhiều, nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Từ trước tới nay ta chưa từng thấy qua người như người vậy, người từ phía Đông tới đây sao, có xa lắm không?

- Bần tăng đúng là người phương Đông, ở cách nơi này rất xa, nếu như đi bộ phải mất vài năm.

- Vậy quả thật là hết sức vất vả...

Phụ nhân dứt lời, liếc y phục trên người Hoắc Nguyên Chân một cái, hiển nhiên là hoài nghi lời hắn.

Đi đường mấy năm, y phục còn có thể sạch sẽ như vậy, hiển nhiên không hợp.

Hoắc Nguyên Chân cười nói:

- Nữ thí chủ, y phục bần tăng cũng là mới vừa thay, y phục cũ đã cất vào bao.

Nghe thấy tăng nhân này giải thích như vậy, lúc này phụ nhân mới tỏ vẻ hài lòng, nói với hắn:

- Vậy thì mời về nhà ta ngồi một chút.

- Đa tạ nữ thí chủ.

Quả thật Hoắc Nguyên Chân cũng cần phải tìm hiểu tình huống Thiên Trúc, ở bên ngoài cũng không thuận tiện hỏi han.

Đi theo phụ nhân này tới nhà nàng, Hoắc Nguyên Chân liếc qua một lượt, chỉ thấy thôn trang này rất nghèo khó, nhà nào cũng thấp bé xiêu vẹo. Thậm chí có những gian lều, người ngồi chết lặng bên trong, ngơ ngác nhìn mình đi qua.

Còn có rất nhiều người thấy mình đều lộ ra vẻ kinh hoảng, vội vội vàng vàng tránh sang một bên.

Phụ nhân đi cùng hắn lại có hơi tự cao tự đại, cáo mượn oai hùm.

Hoắc Nguyên Chân cũng không nói nhiều, đi theo phụ nhân này tới nhà nàng.

Nhà nàng còn có thể miễn cưỡng coi như là nhà, so với những nhà hàng xóm xung quanh coi như sinh hoạt rất khá.



Vào bên trong phòng, bên trong có một nam nhân lười biếng nằm trên giường, thấy Hoắc Nguyên Chân đi vào kinh hoàng ngồi dậy, lẩm bẩm không biết nói cái gì cho phải.

- Lặc Phu, đây là đại pháp sư từ phía Đông tới, đi ngang qua chỗ chúng ta, người đi chuẩn bị một ít thức ăn đi.

Nam tử gọi Lặc Phu vội vàng đứng dậy, nở một nụ cười bồi với Hoắc Nguyên Chân, thận trọng ra khỏi phòng.

Lúc này Hoắc Nguyên Chân mới chú ý tới, mấy đứa bé vừa rồi đều là con của phụ nhân này, cũng bị nàng đuổi ra ngoài chơi.

- Không biết nữ thí chủ xưng hô như thế nào?

- Đại sư, xin gọi ta Cầm Na là được.

- A Di Đà Phật, Cầm Na thí chủ, bần tăng lần đầu tới Thiên Trúc, không biết gì về tình huống của nơi này, không biết thí chủ có thể giới thiệu đơn giản một chút vì bần tăng hay không.

Lúc này Cầm Na mời Hoắc Nguyên Chân ngồi xuống, nàng cũng ngồi vào một cái ghế bên cạnh, hơi có vẻ kiêu ngạo nói:

- Đại sư, Cầm Na có thể nói, nếu ngài muốn biết cái gì bên trong thôn trang này, cũng chỉ có hỏi ta. Những người còn lại đều xuất thân Thủ Đà La thấp kém nhất, bọn họ không biết gì cả.

- A... Thủ Đà La.

Hoắc Nguyên Chân cũng hơi biết một chút về chuyện này, hắn biết giai tầng thống trị Thiên Trúc là Bà La Môn, giai tầng thấp kém nhất lại là Thủ Đà La, dường như giữa còn có hai giai tầng nữa, bất quá không biết cụ thể.

Lúc này Cầm Na mới giải thích cho Hoắc Nguyên Chân:

- Đại sư, lần đầu tiên người tới Thiên Trúc có thể không rõ ràng lắm, ở Thiên Trúc chia làm bốn giai tầng xã hội, theo thứ tự là Thủ Đà La, Phệ Xá, Sát Đế Lợi cùng Bà La Môn, trong đó Thủ Đà La không phải là chi nhánh người Nhã Lợi An, ba giai tầng còn lại đều thuộc về người Nhã Lợi An, cho nên Thủ Đà La chính là giai tầng thấp kém nhất. Người trong thôn trang này ngoại trừ ta ra đều là Thủ Đà La.

Vậy Phệ Xá cùng Sát Đế Lợi thì sao?

- Phệ Xá thường là thương nhân, thủ công nghiệp, ta chính là xuất thân Phệ Xá. Chỉ vì phụ thân đã từng tin phụng thần minh Bà La Môn, kết quả tế tự Bà La Môn bị Sa La Vương Khổng Tước vương triều đánh bại, mất đi quyền lực cao nhất, đám người phụ thân ta cũng bị xử tử, mà ta thì bị bán đến nơi này.

Cầm Na tựa hồ có chút bất bình, tiếp tục nói:

- Vốn là những Đại nhân tế tự Bà La Môn mới là chúa tể Thiên Trúc, Sát Đế Lợi chẳng qua là vương tộc, quý tộc, quan viên, nhưng hiện tại thời thế thay đổi, Sát Đế Lợi đã là người thống trị cao nhất.

Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, thần quyền Bà La Môn huy hoàng nhất thời suy bại, giai tầng Sát Đế Lợi tương đương với sĩ tộc Thịnh Đường hiện tại đã trở thành chúa tể Thiên Trúc, hơn nữa thành lập Khổng Tước vương triều.

Chậm đã…

Hoắc Nguyên Chân đột nhiên ý thức được, Khổng Tước vương triều, đó không phải là triều đại huy hoàng nhất trong lịch sử Thiên Trúc sao?

Thì ra trên thế giới này, Khổng Tước vương triều này vừa mới thành lập.

Trong thế giới trước đây của mình, mấy vị quốc vương Khổng Tước vương triều đều vô cùng tin phụng Phật giáo, nhưng Khổng Tước vương triều này có giống như vậy hay không?

Thiên Trúc hiện tại cơ nghiệp Phật giáo ngổn ngang bề bộn, nếu không phải là mình tới đây, rất có thể Không Tước vương triều này cũng không thể giống như thế giới kia, có được nền văn minh Phật giáo huy hoàng.

Hắn vừa nghĩ như vậy, Cầm Na tiếp tục nói:

- Hiện tại hòa thượng Thiên Trúc là quý tộc, là Sát Đế Lợi, cho nên Cầm Na mới sợ Đại sư, dù ta là Phệ Xá cũng không dám đắc tội Đại sư.

Hoắc Nguyên Chân còn muốn hỏi cái gì, đột nhiên Lặc Phụ đi ra ngoài tìm thức ăn kinh hoàng chạy trở lại, lớn tiếng nói:

- Không xong, người của Ba Y lão gia trên trấn lại chạy tới bắt nô lệ!

Cẩm Na coi như trấn định, nói với Lặc Phu:

- Không cần quá lo lắng, trước kia Ba Y lão gia có chút giao tình cùng phụ thân ta, cũng sẽ không làm khó chúng ta.

- Nhưng Cầm Na, chúng ta còn thiếu tiền Ba Y lão gia...

- Không sao cả, ta đi nói với Ba Y lão gia, lão có thể cho chúng ta chút thời gian.

Lặc Phu không nói gì nữa, bên trong nhà này Cầm Na mới là nữ chủ nhân, y xuất thân Thủ Đà La, ở trước mặt Cầm Na vẫn còn chưa đủ cân lượng.

Hoắc Nguyên Chân cũng không lên tiếng, dù sao chuyện nơi đây mình không biết, không tiện đường đột nhúng tay.

Một lát sau, bên ngoài truyền đến thanh âm ồn ào huyên náo, dường như là Ba Y lão gia kia bắt một số người.

Lặc Phu cùng Cầm Na cũng không nói, khẩn trương ở bên trong phòng chờ, hy vọng Ba Y lão gia có thể đi qua, đừng ghé vào nhà mình đòi nợ.

Nhưng chẳng được bao lâu, bên ngoài đã có người tiến vào trong sân nhà Cầm Na.

Cầm Na cùng Lặc Phu đều đứng lên, người đã tới, muốn tránh cũng không được, vẫn phải đi ra ngoài đối mặt.

Bọn họ đi ra ngoài, Hoắc Nguyên Chân cũng không tiện ở lại bên trong phòng, bèn đứng dậy đi theo ra sân.

Bên ngoài có sáu bảy người, người dẫn đầu chính là một tên mập lùn để hai hàng ria mép, đầu đội mũ kim ti, thân khoác áo choàng hoa lệ, trên tay đủ các loại trang sức, đeo mấy chiếc nhẫn đủ mọi màu sắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phương Trượng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook