Chương 236: Lưỡng thuyền quyên
Hắc Thổ Mạo Thanh Yên
08/08/2019
Chờ đến khi Mộ Dung Thu Vũ treo lên, mọi người nhìn qua chỉ thấy hạ
liễn Hoắc Nguyên Chân là: Nhất cá giai nhân xảo vọng nguyệt. (Một giai
nhân vui ngắm trăng.)
Lúc này Chúc tài tử kia đứng lên, cười ha hả nói:
- Hòa thượng ôi hòa thượng, lần này thua rồi, xem ngươi còn có lời gì để nói.
- A Di Đà Phật, thí chủ, vì sao lại nói là bần tăng thua?
Chúc tài tử khinh thường nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái, sau đó nhìn Đại ca Mộ Dung Thu Vũ nói:
- Ngươi, giải thích cho hắn một chút.
Đại ca Mộ Dung Thu Vũ do dự một chút:
- Ta không làm.
- Hừ hừ, ngươi dám không làm, không làm ta sẽ tiết lộ chuyện phong lưu của ngươi ra.
Bị Chúc tài tử uy hiếp, người này cũng không trấn định nổi nữa, vội vàng đứng lên, có vẻ lúng túng nói:
- Vậy ta sẽ giải thích một câu, lúc này chuyện đối liễn đã không liên quan với Mộ Dung gia ta, chẳng qua ta chỉ đơn thuần từ lập trường công chính, phán xét cho các ngươi một phen.
Mộ Dung Thu Vũ lạnh lùng nhìn chăm chú Đại ca của mình, trong lòng tràn đầy khinh bỉ.
Ngay cả Mộ Dung Kỳ lúc này cũng mất hứng, nhưng lão không nói gì, con trai của mình gặp chuyện khó xử, bị người nắm cán rồi.
Y đi tới trước đôi liễn, nói với mọi người:
- Tại sao về diễn này nhìn đơn giản, nhưng chúng ta không đối được, vì huyền cơ nằm ở sau lưng.
Dứt lời, Đại ca Mộ Dung Thu Vũ lật vế liễn Chúc tài tử lại, thì ra sau lưng liễn còn có nửa câu dưới: Hành tẩu bôn bào thiên tài tử. (Đi lại chạy trốn ngàn tài tử.)
- Đây chính là một vế thượng liễn hoàn chỉnh, Ngũ bách thư sinh trục hồng nhật, hành tẩu bôn bào thiên tài tử. (Năm trăm thư sinh đuổi mặt trời đỏ, chạy đi chạy lại ngàn tài tử.)
- Năm trăm thư sinh, ở dưới ánh mặt trời tính cả bóng vừa đúng một ngàn, thư sinh chính là tài tử, ngàn tài tử. Huyền cơ của vế liễn nằm ở chỗ này, cho nên trong lần đối này, Chúc tài tử thắng.
Phía dưới liền có người lên tiếng nói:
- Không đúng, y viết câu đối ở phía sau, làm sao có thể khiến cho người ta tâm phục?
Đại ca Mộ Dung Thu Vũ lại nói:
- Các ngươi không nhìn thấy, nhưng người đối đứng ở bên cạnh vẫn có thể nhìn thấy chữ viết phía sau, trừ phi là quá nóng lòng gấp gáp mới không phát hiện chữ phía sau, cho nên ta mới nói Chúc tài tử thắng.
Chúc tài tử cười ha hả:
- Hòa thượng, sao hả? Ngươi còn có lời gì để nói?
Hoắc Nguyên Chân không có lý tới y, mà là nói với ca ca Mộ Dung Thu Vũ:
- Thí chủ, vậy ngươi xác định phía sau vế liễn của bần tăng không có huyền cơ gì sao?
Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, người này sửng sốt, vội vàng đi xem mặt sau liễn của Hoắc Nguyên Chân.
Nhìn kỹ lại, y không khỏi mặt đỏ tới mang tai, lộ vẻ xấu hổ nói:
- Là ta sơ sót.
- A Di Đà Phật, thí chủ nói tâm tư ta nôn nóng, thật ra thì kẻ tâm tư nôn nóng chính là thí chủ, chỉ nhớ phía sau vế liễn của y có huyền cơ mà không nhớ xem phía sau vế liễn của bần tăng. Thu Vũ, nàng lật vế liễn lại đi.
Mộ Dung Thu Vũ đi tới, lật vế liễn lại, quả nhiên cũng có nửa câu: Thiên thượng nhân gian lưỡng thiền quyên. (Trên trời dưới thế đôi thuyền quyên.)
Đây chính là nửa câu dưới hoàn chỉnh của Hoắc Nguyên Chân, phối hợp với thượng liễn thành: Ngũ bách thư sinh trục hồng nhật, hành tẩu bôn bào thiên tài tử. Nhất cá giai nhân xảo vọng nguyệt, thiên thượng nhân gian lưỡng thiền quyên. (Năm trăm thư sinh đuổi mặt trời đỏ, chạy đi chạy lại ngàn tài tử. Một giai nhân vui ngắm trăng, trên trời dưới thế đôi thuyền quyên.).
Phía dưới lập tức có người tấm tắc khen ngợi:
- Đại sư thật là tài cao, chẳng những vế liễn này đối lại cực kỳ xảo diệu, nhưng nữa ý cảnh còn hay hơn thượng liễn rất nhiều. Một giai nhân ngắm trăng, tiên tử trên cung trăng cũng ngắm lại nàng, quả thật là hai vị thuyền quyên trên trời dưới thế, ý cảnh đẹp biết bao!
Mọi người rối rít phát ra tiếng xuýt xoa khen ngợi, Đường tài tử kia cũng kinh ngạc vô cùng hòa thượng này mang lại cho mình bất ngờ không nhỏ.
Ánh mắt Mộ Dung Thu Vũ hiện vẻ nhu tình, từ trước tới nay hòa thượng này chưa từng làm cho người khác thất vọng, luôn có thể hóa nguy thành an vào thời khắc mấu chốt.
Sắc mặt Chúc tài tử xám như tro tàn, không ngờ rằng hòa thượng này dễ dàng phá được kỹ xảo của mình, hơn nữa còn đối hay như vậy, khiến cho thể diện của mình mất sạch.
Nhưng dưới mắt mọi người, người này cũng coi như có can đảm, cắn răng kêu một tiếng, tiến tới trước bàn cầm bút lông lên, lập tức bắt đầu vẽ tranh.
Chỉ sau vài nét, một con gà con xấu xí xuất hiện trên giấy, dưới đất còn có một ít điểm đen nhỏ thay thế thóc lúa.
- Hừ, bức họa gà con mổ thóc có gì là lớn lao chứ...
Chúc tài tử mặt đỏ tới mang tài vẽ xong, bản thân cũng cảm thấy mất mặt, mình từng vẽ sơn thủy, chim chóc hoa cỏ, người... nhưng từ trước tới nay chưa từng vẽ qua bức họa loại này, nếu truyền ra ngoài coi như thể diện mất sạch.
Vốn Hoắc Nguyên Chân hy vọng y có thể vẽ thêm vòng sáng trên đầu gà, như vậy sẽ hoàn mỹ hơn, nhưng rốt cục cũng nhìn lại hứng thú hơi ác của mình, tiện tay cất bức vẽ đi.
Chuyện cho tới bây giờ, bốn vế liễn Hoắc Nguyên Chân đã đối được ba vế, vế cuối cùng là của Đường tài tử.
Thấy hòa thượng này liên tục đối được ba vế, Đường tài tử kia cũng cảm thấy hứng thú:
- Đại sư! Lợi hại, lợi hại! Đường mỗ bội phục, bất quá liễn cuối cùng này là tinh hoa thơ phú của Đường mỗ, từ trước tới nay vẫn chưa có ai đối được. Nếu ngươi đối được liễn cuối cùng này, người sẽ là người có tài học đệ nhất thiên hạ mà Đường mỗ biết.
- Đường thí chủ nói như thế, ngược lại bần tăng cảm thấy hết sức hứng thú, không phải là vì tranh hư danh kia, nhưng nhất định phải đối vế liễn này mới được.
- Mời Đại sư.
Hai người không có nói gì đến tiền đặt cuộc, đến trình độ này cũng không cần thiết đánh cuộc gì, chỉ là vấn đề hứng thú yêu thích.
Nhưng lại có người muốn đánh cuộc, Hô Duyên Ngạo Bác đột nhiên nói:
- Hòa thượng, ta có lòng tin rất sâu về vế đối của Đường huynh, ta có thể lấy vế đối này ra đánh cuộc với người. Nếu như người thắng, ta thua ngươi một trăm vạn lượng, nếu người thua, xin Mộ Dung cô nương gả cho ta.
Hoắc Nguyên Chân nhìn Hô Duyên Ngạo Bác một cái:
- Thí chủ, Mộ Dung cô nương chính là vô giá, không thể mang ra làm tiền đặt cuộc.
- Thứ gì vô giá? Ở trong lòng Hồ Duyên Ngạo Bác ta, bất cứ thứ gì cũng có giá cả. Mộ Dung Thu Vũ, chỉ cần nàng đáp ứng gả cho ta, bất kể thắng thua, ta đều cho nhà các ngươi một trăm vạn lượng.
Mộ Dung Thu Vũ lạnh lùng nghiêng đầu qua chỗ khác, căn bản không thèm nói chuyện với y.
Nhưng mấy vị ca ca của nàng có vẻ động lòng, ai nấy có ý muốn tiến lên khuyên giải nàng ưng thuận.
Mộ Dung Thu Vũ nhìn ra ý định của bọn họ, đột nhiên nói:
- Nếu ta cho các ngươi một trăm vạn lượng, có thể đổi lấy được rời đi nhà này không?
Mấy huynh trưởng nàng ngẩn người một chút, nghĩ rằng nếu như gả Mộ Dung Thu Vũ ra ngoài, nhà mình lấy được một trăm vạn lượng, cũng là rời đi nhà này. Nếu như trực tiếp cho một trăm vạn lượng sau đó đi liền, như vậy cũng cùng là một chuyện.
Lúc này Chúc tài tử kia đứng lên, cười ha hả nói:
- Hòa thượng ôi hòa thượng, lần này thua rồi, xem ngươi còn có lời gì để nói.
- A Di Đà Phật, thí chủ, vì sao lại nói là bần tăng thua?
Chúc tài tử khinh thường nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái, sau đó nhìn Đại ca Mộ Dung Thu Vũ nói:
- Ngươi, giải thích cho hắn một chút.
Đại ca Mộ Dung Thu Vũ do dự một chút:
- Ta không làm.
- Hừ hừ, ngươi dám không làm, không làm ta sẽ tiết lộ chuyện phong lưu của ngươi ra.
Bị Chúc tài tử uy hiếp, người này cũng không trấn định nổi nữa, vội vàng đứng lên, có vẻ lúng túng nói:
- Vậy ta sẽ giải thích một câu, lúc này chuyện đối liễn đã không liên quan với Mộ Dung gia ta, chẳng qua ta chỉ đơn thuần từ lập trường công chính, phán xét cho các ngươi một phen.
Mộ Dung Thu Vũ lạnh lùng nhìn chăm chú Đại ca của mình, trong lòng tràn đầy khinh bỉ.
Ngay cả Mộ Dung Kỳ lúc này cũng mất hứng, nhưng lão không nói gì, con trai của mình gặp chuyện khó xử, bị người nắm cán rồi.
Y đi tới trước đôi liễn, nói với mọi người:
- Tại sao về diễn này nhìn đơn giản, nhưng chúng ta không đối được, vì huyền cơ nằm ở sau lưng.
Dứt lời, Đại ca Mộ Dung Thu Vũ lật vế liễn Chúc tài tử lại, thì ra sau lưng liễn còn có nửa câu dưới: Hành tẩu bôn bào thiên tài tử. (Đi lại chạy trốn ngàn tài tử.)
- Đây chính là một vế thượng liễn hoàn chỉnh, Ngũ bách thư sinh trục hồng nhật, hành tẩu bôn bào thiên tài tử. (Năm trăm thư sinh đuổi mặt trời đỏ, chạy đi chạy lại ngàn tài tử.)
- Năm trăm thư sinh, ở dưới ánh mặt trời tính cả bóng vừa đúng một ngàn, thư sinh chính là tài tử, ngàn tài tử. Huyền cơ của vế liễn nằm ở chỗ này, cho nên trong lần đối này, Chúc tài tử thắng.
Phía dưới liền có người lên tiếng nói:
- Không đúng, y viết câu đối ở phía sau, làm sao có thể khiến cho người ta tâm phục?
Đại ca Mộ Dung Thu Vũ lại nói:
- Các ngươi không nhìn thấy, nhưng người đối đứng ở bên cạnh vẫn có thể nhìn thấy chữ viết phía sau, trừ phi là quá nóng lòng gấp gáp mới không phát hiện chữ phía sau, cho nên ta mới nói Chúc tài tử thắng.
Chúc tài tử cười ha hả:
- Hòa thượng, sao hả? Ngươi còn có lời gì để nói?
Hoắc Nguyên Chân không có lý tới y, mà là nói với ca ca Mộ Dung Thu Vũ:
- Thí chủ, vậy ngươi xác định phía sau vế liễn của bần tăng không có huyền cơ gì sao?
Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, người này sửng sốt, vội vàng đi xem mặt sau liễn của Hoắc Nguyên Chân.
Nhìn kỹ lại, y không khỏi mặt đỏ tới mang tai, lộ vẻ xấu hổ nói:
- Là ta sơ sót.
- A Di Đà Phật, thí chủ nói tâm tư ta nôn nóng, thật ra thì kẻ tâm tư nôn nóng chính là thí chủ, chỉ nhớ phía sau vế liễn của y có huyền cơ mà không nhớ xem phía sau vế liễn của bần tăng. Thu Vũ, nàng lật vế liễn lại đi.
Mộ Dung Thu Vũ đi tới, lật vế liễn lại, quả nhiên cũng có nửa câu: Thiên thượng nhân gian lưỡng thiền quyên. (Trên trời dưới thế đôi thuyền quyên.)
Đây chính là nửa câu dưới hoàn chỉnh của Hoắc Nguyên Chân, phối hợp với thượng liễn thành: Ngũ bách thư sinh trục hồng nhật, hành tẩu bôn bào thiên tài tử. Nhất cá giai nhân xảo vọng nguyệt, thiên thượng nhân gian lưỡng thiền quyên. (Năm trăm thư sinh đuổi mặt trời đỏ, chạy đi chạy lại ngàn tài tử. Một giai nhân vui ngắm trăng, trên trời dưới thế đôi thuyền quyên.).
Phía dưới lập tức có người tấm tắc khen ngợi:
- Đại sư thật là tài cao, chẳng những vế liễn này đối lại cực kỳ xảo diệu, nhưng nữa ý cảnh còn hay hơn thượng liễn rất nhiều. Một giai nhân ngắm trăng, tiên tử trên cung trăng cũng ngắm lại nàng, quả thật là hai vị thuyền quyên trên trời dưới thế, ý cảnh đẹp biết bao!
Mọi người rối rít phát ra tiếng xuýt xoa khen ngợi, Đường tài tử kia cũng kinh ngạc vô cùng hòa thượng này mang lại cho mình bất ngờ không nhỏ.
Ánh mắt Mộ Dung Thu Vũ hiện vẻ nhu tình, từ trước tới nay hòa thượng này chưa từng làm cho người khác thất vọng, luôn có thể hóa nguy thành an vào thời khắc mấu chốt.
Sắc mặt Chúc tài tử xám như tro tàn, không ngờ rằng hòa thượng này dễ dàng phá được kỹ xảo của mình, hơn nữa còn đối hay như vậy, khiến cho thể diện của mình mất sạch.
Nhưng dưới mắt mọi người, người này cũng coi như có can đảm, cắn răng kêu một tiếng, tiến tới trước bàn cầm bút lông lên, lập tức bắt đầu vẽ tranh.
Chỉ sau vài nét, một con gà con xấu xí xuất hiện trên giấy, dưới đất còn có một ít điểm đen nhỏ thay thế thóc lúa.
- Hừ, bức họa gà con mổ thóc có gì là lớn lao chứ...
Chúc tài tử mặt đỏ tới mang tài vẽ xong, bản thân cũng cảm thấy mất mặt, mình từng vẽ sơn thủy, chim chóc hoa cỏ, người... nhưng từ trước tới nay chưa từng vẽ qua bức họa loại này, nếu truyền ra ngoài coi như thể diện mất sạch.
Vốn Hoắc Nguyên Chân hy vọng y có thể vẽ thêm vòng sáng trên đầu gà, như vậy sẽ hoàn mỹ hơn, nhưng rốt cục cũng nhìn lại hứng thú hơi ác của mình, tiện tay cất bức vẽ đi.
Chuyện cho tới bây giờ, bốn vế liễn Hoắc Nguyên Chân đã đối được ba vế, vế cuối cùng là của Đường tài tử.
Thấy hòa thượng này liên tục đối được ba vế, Đường tài tử kia cũng cảm thấy hứng thú:
- Đại sư! Lợi hại, lợi hại! Đường mỗ bội phục, bất quá liễn cuối cùng này là tinh hoa thơ phú của Đường mỗ, từ trước tới nay vẫn chưa có ai đối được. Nếu ngươi đối được liễn cuối cùng này, người sẽ là người có tài học đệ nhất thiên hạ mà Đường mỗ biết.
- Đường thí chủ nói như thế, ngược lại bần tăng cảm thấy hết sức hứng thú, không phải là vì tranh hư danh kia, nhưng nhất định phải đối vế liễn này mới được.
- Mời Đại sư.
Hai người không có nói gì đến tiền đặt cuộc, đến trình độ này cũng không cần thiết đánh cuộc gì, chỉ là vấn đề hứng thú yêu thích.
Nhưng lại có người muốn đánh cuộc, Hô Duyên Ngạo Bác đột nhiên nói:
- Hòa thượng, ta có lòng tin rất sâu về vế đối của Đường huynh, ta có thể lấy vế đối này ra đánh cuộc với người. Nếu như người thắng, ta thua ngươi một trăm vạn lượng, nếu người thua, xin Mộ Dung cô nương gả cho ta.
Hoắc Nguyên Chân nhìn Hô Duyên Ngạo Bác một cái:
- Thí chủ, Mộ Dung cô nương chính là vô giá, không thể mang ra làm tiền đặt cuộc.
- Thứ gì vô giá? Ở trong lòng Hồ Duyên Ngạo Bác ta, bất cứ thứ gì cũng có giá cả. Mộ Dung Thu Vũ, chỉ cần nàng đáp ứng gả cho ta, bất kể thắng thua, ta đều cho nhà các ngươi một trăm vạn lượng.
Mộ Dung Thu Vũ lạnh lùng nghiêng đầu qua chỗ khác, căn bản không thèm nói chuyện với y.
Nhưng mấy vị ca ca của nàng có vẻ động lòng, ai nấy có ý muốn tiến lên khuyên giải nàng ưng thuận.
Mộ Dung Thu Vũ nhìn ra ý định của bọn họ, đột nhiên nói:
- Nếu ta cho các ngươi một trăm vạn lượng, có thể đổi lấy được rời đi nhà này không?
Mấy huynh trưởng nàng ngẩn người một chút, nghĩ rằng nếu như gả Mộ Dung Thu Vũ ra ngoài, nhà mình lấy được một trăm vạn lượng, cũng là rời đi nhà này. Nếu như trực tiếp cho một trăm vạn lượng sau đó đi liền, như vậy cũng cùng là một chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.