Phương Trượng

Chương 158: Người dưới băng sắp ra rồi

Hắc Thổ Mạo Thanh Yên

18/06/2019

Vô Danh chỉ mặt đất đầy tuyết:

- Con rắn này đã không phải là rắn bình thường rồi, có người dùng nội lực thay đổi thể chất cho nó. Thậm chí trong cơ thể của con rắn lớn này đã có chân khí, mặc dù rắn không có khả năng vận dụng nội lực, nhưng lại đủ giúp cho nó chống đỡ giá rét, đi lại trong băng tuyết đã không có đáng ngại.

Đối với nội lực của rắn mặc dù Hoắc Nguyên Chân cảm thấy ngạc nhiên, nhưng cũng không quan tâm, thứ gì tồn tại cũng có đạo lý của nó, hiện tại truy cứu vấn đề này đã không có chút ý nghĩa gì.

Vấn đề làm hắn chú ý là con rắn này bị người nào cải tạo thể chất?

Vô Danh cũng đã nhìn ra nghi hoặc của Hoắc Nguyên Chân, chỉ chỉ phía dưới lớp bằng:

- Người cải tạo thể chất cho rắn đang ở trong hồ băng.

Hoắc Nguyên Chân thật sự hít một hơi khí lạnh, không ngờ có người có thể sống sót ở dưới hàn băng.

Trước không nói điều này cần công phu gì, thực lực gì mới có thể làm được, vấn đề là hồ băng này kết bằng đã mấy tháng, mà lỗ băng này chỉ vừa mới xuất hiện, người nào có thể một mực sống ở phía dưới, chẳng lẽ hắn đã không cần hô hấp rồi sao?

Vô Danh đột nhiên ngồi xuống, ngồi ở trên mặt băng tuyết này, sau đó ra hiệu bảo Hoắc Nguyên Chân cũng ngồi xuống.

Ngồi trên băng tuyết nói chuyện phiếm, Hoắc Nguyên Chân vẫn là lần đầu tiên, nhưng nếu như Vô Danh cũng đã ngồi rồi, mình cũng không có gì, bèn theo Vô Danh cùng ngồi trên mặt tuyết.

- Lão nạp hoài nghi, người phía dưới lớp băng là Bất Tử Đạo Nhân.

Nghe Vô Danh nói, Hoắc Nguyên Chân cũng không có quá mức khiếp sợ, hắn đã có chuẩn bị tâm lý đối với điều này. Lần trước nghe nói Bất Tử Đạo Nhân chính là biến mất ở hậu sơn, Hoắc Nguyên Chân đã hoài nghi, có phải lão gia hỏa bất tử này còn ở lại hậu sơn hay không.

Chẳng qua nếu như là Bất Tử Đạo Nhân, như vậy không phải lão đã ở trong Âm Mã hồ ba mươi năm rồi sao. Đây quả thực chính là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.

- Danh hiệu Bất Tử Đạo Nhân không phải là vô duyên vô cớ mà có được, năng lực sinh tồn của người này dường như đã vượt ra ngoài cực hạn của nhân loại. Năm xưa sau khi Bất Tử Đạo Nhân xuất hiện trên giang hồ, bằng vào khinh công siêu cường của mình, cùng với chiến tích bách chiến bất tử (trăm trận không chết) mới đoạt được danh hiệu này. Về sau thành lập Bất Tử cung, danh tiếng nhất thời vô lượng, chẳng qua sau khi gặp phải Đinh Bất Nhị mới bị hắn thu phục.

- Quả thật có thể có kỳ nhân bất tử sao? Vậy vì sao lão còn bị Đinh Bất Nhị thu phục?



Hoắc Nguyên Chân vô cùng không hiểu chuyện bất tử này, làm sao người ta có thể bất tử? Cho dù công phu cao thâm có thể sống hai trăm năm, cũng không đến mức đánh không chết.

- Năm xưa lão nạp cho là có thể Bất Tử Đạo Nhân đã bỏ chạy, nhưng hôm nay cẩn thận suy nghĩ một chút, người quả thật sẽ không bất tử, Đinh Bất Nhị chính là có phương pháp giết chết lão mới có thể thu phục được lão, hiện tại rất có khả năng. Sau khi Bất Tử Đạo Nhân kia trốn tới nơi này, thương thế quá mức nghiêm trọng, vì vậy chui vào trong Âm Mã hồ này.

- Năm xưa Bất Tử Đạo Nhân vì giết một tên kình địch đã từng tiềm phục trong nước mười lăm ngày đêm chưa từng đi ra, cuối cùng đợi khi đối thủ đi tới mặt nước, đột nhiên phá nước mà ra, một đòn thành công. Nghĩ như vậy, lão phải có phương pháp lặn xuống nước đặc biệt, cho nên ba mươi năm ở dưới nước cũng không phải là tuyệt đối không có khả năng.

Hoắc Nguyên Chân gật đầu nói:

- Nếu quả thật là như vậy, vậy lão ở dưới nước ba mươi năm hắn là chữa thương không nhúc nhích, nếu không năng lượng tiêu hao cũng sẽ làm cho lão nhất định phải rời khỏi đáy nước.

- Đúng, nếu như lão chữa thương, như vậy đến hôm nay cũng là lúc lão nên đi ra.

Hoắc Nguyên Chân lại nói:

- Vậy tại sao lại xuất hiện một con rắn?

- Rắn này là một con rắn nước, khi lão nạp nhìn thấy nó, nó đang chui xuống dưới mặt bằng, lão nạp đã tới muộn một bước cũng không có bắt được nó. Căn cứ lão nạp suy đoán, một người bất động quá lâu, khi đột nhiên muốn hoạt động cần bổ sung một ít năng lượng, con rắn này rất có thể là Bất Tử Đạo Nhân cố ý nuôi lớn, chính là chuẩn bị đợi khi rời khỏi nơi này.

Hoắc Nguyên Chân sắc mặt ngưng trọng nói:

- Nói như vậy, người dưới nước quán thâu nội lực cho con rắn này chính là Bất Tử Đạo Nhân rồi, hôm nay cũng sắp đi ra rồi.

- Nếu như lão nạp phân tích không sai, hẳn chính là trong vòng một hai ngày này.

- Đã như vậy, bần tăng cũng ở nơi này nghênh địch với trưởng lão, nếu như cần thiết, bảo tất cả đệ tử hàng chữ Tuệ trở lên đến đây, Thập Bát La Hán Trận của đám người Tuệ Nhất đã rất thành thục rồi, cũng là chiến lực không tồi.

Nói đến đây đột nhiên Vô Danh xoay người nhìn Hoắc Nguyên Chân, trịnh trọng nói với hắn:

- Ngàn vạn lần không được, thực lực đám người Tuệ Nhất chính là còn thấp nếu như chống lại Bất Tử Đạo Nhân chắc chắn sẽ tổn thất nặng nề. Đó là rường cột tương lai của Thiếu Lâm, không thể để tổn thất trong chiến đấu vô vị như vậy, không chỉ bọn họ, phương trượng cũng không cần tham dự trận chiến này.



- Vì sao? Bần tăng sao thể để cho trưởng lão một mình lấy thân mạo hiểm.

- Lão nạp bất tài, nhưng Bất Tử Đạo Nhân kia ở dưới nước ba mươi năm nhất định là đang chữa thương, võ công hẳn là không có tiến bộ gì. Bất Tử Đạo Nhân năm đó chẳng qua cũng chỉ là Tiên Thiên hậu kỳ, chưa đạt đến cảnh giới đỉnh phong, hôm nay sau khi đi ra nhất định sẽ có rất nhiều chỗ không quen, lão nạp lấy khỏe đánh mệt, thế nào cũng sẽ không thua lão.

Vô Danh dừng một chút:

- Huống chi cho dù lão ta đạt tới hậu kỳ đỉnh phong, lão nạp cũng tự tin sẽ không có nguy hiểm gì lớn, phương trượng cứ yên tâm.

Khi hai người đang tranh luận, đột nhiên cảm giác phía dưới lớp băng truyền đến động tĩnh rất nhỏ, vội vàng cẩn thận quan sát.

Mặt nước dao động mấy cái, một cỗ bọt khí màu hồng nổi lên.

- Con rắn kia chết rồi.

Vô Danh nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái:

- Phương trượng, Bất Tử Đạo Nhân đã uống máu rắn, thể lực khôi phục, gân cốt ba mươi năm chưa hoạt động cũng sẽ khôi phục sinh cơ. Còn cách thời gian đi ra có lẽ cũng chỉ trong một ngày, người nên mau rời khỏi nơi này.

Hoắc Nguyên Chân còn muốn cự tuyệt, Vô Danh lại nói:

- Phương trượng, thực không dám giấu diếm, tâm kết của lão nạp một phần ở trên Không Nhân Thần Tăng, một phần lại ở trên người Bất Tử Đạo Nhân này. Trận chiến năm đó, nếu như không có Không Nhân Thần Tăng trợ giúp lão nạp sẽ chết ở trong tay Bất Tử Đạo Nhân. Thật ra cho dù là thua, chỉ cần giết chết hoặc đánh bại Bất Tử Đạo Nhân, có lẽ lão nạp cũng có thể hóa giải tâm kết.

- Trưởng lão có thể hóa giải tâm kết?

- Không sai, nếu như có thể hóa giải tâm kết, khí uất ức của lão nạp mất đi, nói không chừng sẽ có cơ hội xung phá sinh tử huyền quan.

Nghe Vô Danh nói như vậy, Hoắc Nguyên Chân kích động nắm lấy tay lão nói:

- Nếu như trưởng lão có thể xông phá sinh tử huyền quan, đây chẳng phải là sẽ có thực lực như Bạch Phát Huyết Ma năm đó, đến lúc đó Thiếu Lâm ta còn có ai có thể địch lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phương Trượng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook