Chương 162: Phúc của Thiếu Lâm
Hắc Thổ Mạo Thanh Yên
18/06/2019
- Đỗ lão quái, lão thật là hèn hạ!
- Sai rồi, chiến đấu cũng là trí tuệ, Bất Tử Đạo Nhân, lão đã thua rồi!
Vô Danh nói xong cả người kình khí tung bay, thân thể lăng không nhảy lên, bay thẳng tới đỉnh đầu Bất Tử Đạo Nhân chộp xuống.
Rốt cục Bất Tử Đạo Nhân mất đi năng lực chiến đấu, hú lên một tiếng quái dị xoay người bỏ chạy.
Hai người một đuổi một chạy rất nhanh đã tới bờ vực hậu sơn, Bất Tử Đạo Nhân không có dừng lại chút nào, thân thể lăng không nhảy nhanh xuống vực.
Vô Danh đuổi tới bờ vực không nhảy xuống theo, mà là lăng không đánh ra một chiêu phách không chưởng, trung vào giữa hậu tâm Bất Tử Đạo Nhân đang giữa không trung không thể tránh né.
Bất Tử Đạo Nhân lần nữa kêu thảm một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể mất đi thăng bằng rơi xuống dưới vực sâu.
Phía dưới vực sâu sương mù mịt mờ sâu không thấy đáy, Bất Tử Đạo Nhân biến mất rất nhanh.
Vô Danh ngồi xếp bằng, ngồi phệt xuống trên bờ vực, trên mặt lộ ra một nụ cười vui vẻ, hai tay tạo thành chữ thập:
- A Di Đà Phật! Không Nhân sư phụ, ngươi có thấy không?
Thấy thần thái cao hứng trên mặt Vô Danh, khóe mắt Hoắc Nguyên Chân hơi ướt.
Rốt cục thành rồi, Vô Danh trải qua ba mươi năm cố gắng, rốt cục bằng vào bản lãnh cùng trí tuệ của mình chiến thắng Bất Tử Đạo Nhân. Nhìn thần sắc của lão tựa hồ có dấu hiệu đại triệt đại ngộ, hẳn là tâm kết sắp được cởi bỏ.
Một khi mở ra tâm kết, Vô Danh sẽ có cơ hội xông phá sinh tử huyền quan, trở thành Tiên Thiên đại viên mãn duy nhất trước mắt, nhảy một cái thành cao thủ đứng đầu trong thiên hạ, thậm chí là đạt tới cảnh giới Bạch Phát Huyết Ma Đinh Bất Nhị năm xưa.
Đây là phúc của Thiếu Lâm!
Hoắc Nguyên Chân bảo Kim Nhãn Ưng thôi không theo dõi hậu sơn nữa, thậm chí cũng không đi xem Bất Tử Đạo Nhân có chết thật hay không, chỉ sợ ảnh hưởng đến Vô Danh đốn ngộ.
Trước mắt đối với Thiếu Lâm, Vô Danh đột phá là đại sự đệ nhất, thậm chí vượt qua mong đợi của Hoắc Nguyên Chân đối với quay thưởng Tết.
Ngoại trừ đại sự này ra, đại sự khác chính là tiến độ chuyện bên phía bọn Tô Xán.
Hoắc Nguyên Chân phong bế cửa sau lần nữa, sau khi nghiêm lệnh không cho người nào đi tới hậu sơn, một mình trở lại bên trong Phương Trượng viện.
Đúng ra bên Tô Xán cũng đã sắp có tin tức, trong lúc Hoắc Nguyên Chân còn đang định sai Kim Nhãn Ưng để điều tra, bên ngoài Nhất Trần đi vào.
- Phương Trượng, bọn Tuệ Nhất đã trở lại.
- Mau bảo Tuệ Nhất vào đây.
Hoắc Nguyên Chân không để cho mười tám người bọn họ đi vào hết, nhiều người nhao nhao nói không rõ ràng, một mình Tuệ Nhất nói là đủ rồi.
Rất nhanh, Tuệ Nhất tiến vào phòng, ra mắt Hoắc Nguyên Chân.
Bảo Tuệ Nhất ngồi xuống, Hoắc Nguyên Chân bắt đầu hỏi thăm tình huống của Tô Xán.
- Phương Trượng, chuyện ngài giao phó, chúng ta đã hoàn thành một nửa.
- Hoàn thành một nửa ư... xảy ra chuyện gì?
- Là như vậy, sau khi chúng ta đến Đăng Phong huyện, trải qua nghiên cứu quyết định đối phó Đặng Tù Hổ trước, trợ giúp Tô Xán thu thập đối thủ lớn nhất trước mắt.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái:
- Như vậy là chính xác.
- Tên Đặng Tù Hổ kia không đáng để nhắc tới, mới vừa tiến vào Hậu Thiên hậu kỳ, bất cứ một người nào trong những người chúng ta ra tay cũng có thể dễ dàng thu thập lão. Sau khi trải qua nghiên cứu, phát hiện người này còn có một tiểu thiếp, thừa dịp buổi tối lão đi tới chỗ tiểu thiếp của mình, chúng ta bắt lấy, phá vỡ Đan Điền Khí Hải của lão. Hiện tại lão đã là một người bình thường, đã thối lui ra khỏi Cái Bang, cũng không thể đối địch cùng Tô Xán nữa.
- Giải quyết như vậy rất tốt.
Hoắc Nguyên Chân không hy vọng bạn Tuệ Nhất sát sinh bừa bãi, cho dù là địch nhân. Không phải là tâm mềm tay nhuyễn, mà vì bọn Tuệ Nhất là hòa thượng, đã là người xuất gia, không thể muốn làm gì thì làm giống như trước nữa.
- Sau khi phế Đặng Tù Hổ, Tô Xán bắt đầu liên lạc người quen của mình gia nhập Cái Bang, hôm nay sáu Chấp Sự phân đà Cái Bang cũng đã là người của chúng ta.
Nghe được chuyện này, Hoắc Nguyên Chân vui mừng quá đỗi, như thế sẽ dễ dàng khống chế phân đà Cái Bang trong tay hơn nhiều. Cho dù là Đà chủ, nếu như Phó bang chủ cùng Chấp Sự dưới tay đều không phải là người của mình, như vậy lực ảnh hưởng thực tế cũng sẽ gần như không có.
- Tô Xán thì sao?
- Hiện tại Tô Xán sự điệt đã trở thành Đà chủ phân đà Cái Bang, đã báo lên trên, chỉ còn chờ đợi người từ tổng đàn tới bổ nhiệm chính thức.
- Ủa, Tô Xán trở thành Đà chủ rồi sao?
Hoắc Nguyên Chân mừng rỡ trong lòng, nhưng lập tức cũng có một ít nghi ngờ, Tô Xán trở thành Đà chủ vậy Cung Quý Lương thì sao?
Nhìn ra Hoắc Nguyên Chân nghi hoặc, Tuệ Nhất lại vội vàng nói:
- Sở dĩ nói hoàn thành một nửa nhiệm vụ, cũng là bởi vì Cung Quý Lương đã chết.
- Chết ư, chết thế nào?
- Không phải chúng ta giết chết, vốn là chúng ta tính toán đối phó y, nhưng vào tối hôm qua, sau khi chúng ta đến chỗ của Cung Quý Lương phát hiện y đã chết ở trong nhà, hơn nữa trên người không có bất kỳ vết thương gì, cũng không có dấu hiệu trúng độc.
- Chẳng lẽ không có vết thương gì sao?
- Cũng không phải hoàn toàn không có, trên trán của y có một điểm đỏ, ngoài ra toàn thân y lạnh như băng, không phải là lạnh bình thường, có vẻ như đóng sương, giống như chết rét vậy.
Nghe Tuệ Nhất miêu tả, trong lòng Hoắc Nguyên Chân nảy sinh một ý nghĩ.
Chết tối hôm qua đúng là lúc An Như Huyễn rời đi Thiếu Lâm tự, bị đông cứng chết, rất có thể chính là trúng Sinh Tử Phù.
Hắn so sánh thời gian với Tuệ Nhất, quả nhiên không sai. Trước khi bọn họ hành động còn thấy qua Cung Quý Lương còn sống, nhưng sau khi tới nhà lại phát hiện ra thi thể Cung Quý Lương. Quãng thời gian đó đúng là thời gian mà An Như Huyễn rời khỏi Thiếu Lâm tự chừng một canh giờ.
Nghĩ như thế, rất có thể là Cung Quý Lương đã chết dưới tay của An Như Huyễn, hơn nữa mục đích An Như Huyễn giết người chắc cũng là vì Huyết Ma tàn đồ.
- Là do mình khinh thường, khinh thường rồi!
Hoắc Nguyên Chân thầm than trong lòng, quả nhiên Huyết Ma tàn đồ được rất nhiều người dòm ngó, ngay cả bọn cao thủ An Như Huyễn cũng tham dự vào, chẳng qua là không biết nàng làm thế nào lấy được tin tức.
Sớm biết như vậy, mình nên lệnh cho bọn Tuệ Nhất hạ thủ với Cung Quý Lương trước tiên.
Bất quá bây giờ nghĩ những chuyện này cũng đã chậm, Hoắc Nguyên Chân khen ngợi Tuệ Nhất mấy câu, sau đó bảo y đi về.
Huyết Ma tàn đồ rơi vào trong tay An Như Huyễn, sợ là mình không có cơ hội lấy được.
Cũng may bước đầu đã đạt đến mục đích, sau khi Tô Xán nằm trong tay phân đà Cái Bang kế tiếp võ lâm Hà Nam trừ Ma giáo ra, đã không ai có thể tạo thành uy hiếp đối với Thiếu Lâm mình nữa.
Mà Hoắc Nguyên Chân càng không lo lắng phía Ma giáo, bất kể La Thái Y hay là Chu Tần cũng sẽ không lựa chọn đối địch với mình.
Kế tiếp chính là lệnh cho các đệ tử chuyên cần luyện võ nghệ, mình cũng mau sớm đề cao thực lực bản thân, tranh thủ sớm ngày tu luyện Đồng Tử Công tới Hậu Thiên hậu kỳ, đợi đến mồng Hai tháng Hai đi tham gia luận võ Hoa Sơn, tiến thêm một bước đề cao danh tiếng Thiếu Lâm.
- Sai rồi, chiến đấu cũng là trí tuệ, Bất Tử Đạo Nhân, lão đã thua rồi!
Vô Danh nói xong cả người kình khí tung bay, thân thể lăng không nhảy lên, bay thẳng tới đỉnh đầu Bất Tử Đạo Nhân chộp xuống.
Rốt cục Bất Tử Đạo Nhân mất đi năng lực chiến đấu, hú lên một tiếng quái dị xoay người bỏ chạy.
Hai người một đuổi một chạy rất nhanh đã tới bờ vực hậu sơn, Bất Tử Đạo Nhân không có dừng lại chút nào, thân thể lăng không nhảy nhanh xuống vực.
Vô Danh đuổi tới bờ vực không nhảy xuống theo, mà là lăng không đánh ra một chiêu phách không chưởng, trung vào giữa hậu tâm Bất Tử Đạo Nhân đang giữa không trung không thể tránh né.
Bất Tử Đạo Nhân lần nữa kêu thảm một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể mất đi thăng bằng rơi xuống dưới vực sâu.
Phía dưới vực sâu sương mù mịt mờ sâu không thấy đáy, Bất Tử Đạo Nhân biến mất rất nhanh.
Vô Danh ngồi xếp bằng, ngồi phệt xuống trên bờ vực, trên mặt lộ ra một nụ cười vui vẻ, hai tay tạo thành chữ thập:
- A Di Đà Phật! Không Nhân sư phụ, ngươi có thấy không?
Thấy thần thái cao hứng trên mặt Vô Danh, khóe mắt Hoắc Nguyên Chân hơi ướt.
Rốt cục thành rồi, Vô Danh trải qua ba mươi năm cố gắng, rốt cục bằng vào bản lãnh cùng trí tuệ của mình chiến thắng Bất Tử Đạo Nhân. Nhìn thần sắc của lão tựa hồ có dấu hiệu đại triệt đại ngộ, hẳn là tâm kết sắp được cởi bỏ.
Một khi mở ra tâm kết, Vô Danh sẽ có cơ hội xông phá sinh tử huyền quan, trở thành Tiên Thiên đại viên mãn duy nhất trước mắt, nhảy một cái thành cao thủ đứng đầu trong thiên hạ, thậm chí là đạt tới cảnh giới Bạch Phát Huyết Ma Đinh Bất Nhị năm xưa.
Đây là phúc của Thiếu Lâm!
Hoắc Nguyên Chân bảo Kim Nhãn Ưng thôi không theo dõi hậu sơn nữa, thậm chí cũng không đi xem Bất Tử Đạo Nhân có chết thật hay không, chỉ sợ ảnh hưởng đến Vô Danh đốn ngộ.
Trước mắt đối với Thiếu Lâm, Vô Danh đột phá là đại sự đệ nhất, thậm chí vượt qua mong đợi của Hoắc Nguyên Chân đối với quay thưởng Tết.
Ngoại trừ đại sự này ra, đại sự khác chính là tiến độ chuyện bên phía bọn Tô Xán.
Hoắc Nguyên Chân phong bế cửa sau lần nữa, sau khi nghiêm lệnh không cho người nào đi tới hậu sơn, một mình trở lại bên trong Phương Trượng viện.
Đúng ra bên Tô Xán cũng đã sắp có tin tức, trong lúc Hoắc Nguyên Chân còn đang định sai Kim Nhãn Ưng để điều tra, bên ngoài Nhất Trần đi vào.
- Phương Trượng, bọn Tuệ Nhất đã trở lại.
- Mau bảo Tuệ Nhất vào đây.
Hoắc Nguyên Chân không để cho mười tám người bọn họ đi vào hết, nhiều người nhao nhao nói không rõ ràng, một mình Tuệ Nhất nói là đủ rồi.
Rất nhanh, Tuệ Nhất tiến vào phòng, ra mắt Hoắc Nguyên Chân.
Bảo Tuệ Nhất ngồi xuống, Hoắc Nguyên Chân bắt đầu hỏi thăm tình huống của Tô Xán.
- Phương Trượng, chuyện ngài giao phó, chúng ta đã hoàn thành một nửa.
- Hoàn thành một nửa ư... xảy ra chuyện gì?
- Là như vậy, sau khi chúng ta đến Đăng Phong huyện, trải qua nghiên cứu quyết định đối phó Đặng Tù Hổ trước, trợ giúp Tô Xán thu thập đối thủ lớn nhất trước mắt.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái:
- Như vậy là chính xác.
- Tên Đặng Tù Hổ kia không đáng để nhắc tới, mới vừa tiến vào Hậu Thiên hậu kỳ, bất cứ một người nào trong những người chúng ta ra tay cũng có thể dễ dàng thu thập lão. Sau khi trải qua nghiên cứu, phát hiện người này còn có một tiểu thiếp, thừa dịp buổi tối lão đi tới chỗ tiểu thiếp của mình, chúng ta bắt lấy, phá vỡ Đan Điền Khí Hải của lão. Hiện tại lão đã là một người bình thường, đã thối lui ra khỏi Cái Bang, cũng không thể đối địch cùng Tô Xán nữa.
- Giải quyết như vậy rất tốt.
Hoắc Nguyên Chân không hy vọng bạn Tuệ Nhất sát sinh bừa bãi, cho dù là địch nhân. Không phải là tâm mềm tay nhuyễn, mà vì bọn Tuệ Nhất là hòa thượng, đã là người xuất gia, không thể muốn làm gì thì làm giống như trước nữa.
- Sau khi phế Đặng Tù Hổ, Tô Xán bắt đầu liên lạc người quen của mình gia nhập Cái Bang, hôm nay sáu Chấp Sự phân đà Cái Bang cũng đã là người của chúng ta.
Nghe được chuyện này, Hoắc Nguyên Chân vui mừng quá đỗi, như thế sẽ dễ dàng khống chế phân đà Cái Bang trong tay hơn nhiều. Cho dù là Đà chủ, nếu như Phó bang chủ cùng Chấp Sự dưới tay đều không phải là người của mình, như vậy lực ảnh hưởng thực tế cũng sẽ gần như không có.
- Tô Xán thì sao?
- Hiện tại Tô Xán sự điệt đã trở thành Đà chủ phân đà Cái Bang, đã báo lên trên, chỉ còn chờ đợi người từ tổng đàn tới bổ nhiệm chính thức.
- Ủa, Tô Xán trở thành Đà chủ rồi sao?
Hoắc Nguyên Chân mừng rỡ trong lòng, nhưng lập tức cũng có một ít nghi ngờ, Tô Xán trở thành Đà chủ vậy Cung Quý Lương thì sao?
Nhìn ra Hoắc Nguyên Chân nghi hoặc, Tuệ Nhất lại vội vàng nói:
- Sở dĩ nói hoàn thành một nửa nhiệm vụ, cũng là bởi vì Cung Quý Lương đã chết.
- Chết ư, chết thế nào?
- Không phải chúng ta giết chết, vốn là chúng ta tính toán đối phó y, nhưng vào tối hôm qua, sau khi chúng ta đến chỗ của Cung Quý Lương phát hiện y đã chết ở trong nhà, hơn nữa trên người không có bất kỳ vết thương gì, cũng không có dấu hiệu trúng độc.
- Chẳng lẽ không có vết thương gì sao?
- Cũng không phải hoàn toàn không có, trên trán của y có một điểm đỏ, ngoài ra toàn thân y lạnh như băng, không phải là lạnh bình thường, có vẻ như đóng sương, giống như chết rét vậy.
Nghe Tuệ Nhất miêu tả, trong lòng Hoắc Nguyên Chân nảy sinh một ý nghĩ.
Chết tối hôm qua đúng là lúc An Như Huyễn rời đi Thiếu Lâm tự, bị đông cứng chết, rất có thể chính là trúng Sinh Tử Phù.
Hắn so sánh thời gian với Tuệ Nhất, quả nhiên không sai. Trước khi bọn họ hành động còn thấy qua Cung Quý Lương còn sống, nhưng sau khi tới nhà lại phát hiện ra thi thể Cung Quý Lương. Quãng thời gian đó đúng là thời gian mà An Như Huyễn rời khỏi Thiếu Lâm tự chừng một canh giờ.
Nghĩ như thế, rất có thể là Cung Quý Lương đã chết dưới tay của An Như Huyễn, hơn nữa mục đích An Như Huyễn giết người chắc cũng là vì Huyết Ma tàn đồ.
- Là do mình khinh thường, khinh thường rồi!
Hoắc Nguyên Chân thầm than trong lòng, quả nhiên Huyết Ma tàn đồ được rất nhiều người dòm ngó, ngay cả bọn cao thủ An Như Huyễn cũng tham dự vào, chẳng qua là không biết nàng làm thế nào lấy được tin tức.
Sớm biết như vậy, mình nên lệnh cho bọn Tuệ Nhất hạ thủ với Cung Quý Lương trước tiên.
Bất quá bây giờ nghĩ những chuyện này cũng đã chậm, Hoắc Nguyên Chân khen ngợi Tuệ Nhất mấy câu, sau đó bảo y đi về.
Huyết Ma tàn đồ rơi vào trong tay An Như Huyễn, sợ là mình không có cơ hội lấy được.
Cũng may bước đầu đã đạt đến mục đích, sau khi Tô Xán nằm trong tay phân đà Cái Bang kế tiếp võ lâm Hà Nam trừ Ma giáo ra, đã không ai có thể tạo thành uy hiếp đối với Thiếu Lâm mình nữa.
Mà Hoắc Nguyên Chân càng không lo lắng phía Ma giáo, bất kể La Thái Y hay là Chu Tần cũng sẽ không lựa chọn đối địch với mình.
Kế tiếp chính là lệnh cho các đệ tử chuyên cần luyện võ nghệ, mình cũng mau sớm đề cao thực lực bản thân, tranh thủ sớm ngày tu luyện Đồng Tử Công tới Hậu Thiên hậu kỳ, đợi đến mồng Hai tháng Hai đi tham gia luận võ Hoa Sơn, tiến thêm một bước đề cao danh tiếng Thiếu Lâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.