Chương 121: Bái sư học nghệ đâu phải dễ!
Thánh Lăng
20/02/2019
Một ngôi cửa hiệu cổ xưa xuất hiện giữa phố phường vô số nhà cao tầng hiện đại.
Dường như mỗi một vị cao nhân mặc khách tung hoành ngang dọc thời trai trẻ. Sau khi về già thấu hiểu sự đời, họ dần thoát đi trên người tấm áo kiêu kì rắc rối chốn hồng trần, trở về bên cuộc sống an nhàn đượm chút tình hoài xưa cũ, đơn giản mà thanh thoát.
Bậc thêm bằng đá đã mài mòn. Bức tường bạc phếch phủ kín rêu xanh. Mái ngói xưa giờ còn đượm sương sớm. Tấm bảng hiệu treo cao cao mà cũ kĩ, nét chữ bên trên đã mờ đi tự bao giờ…
Black đột nhiên cảm thấy vị tông sư kiếm thuật này cảnh giới khẳng định rất cao. Nó giống như một thanh kiếm sắc bén theo thời gian trở nên bình lặng. Đã qua đi cái thời phô bày sức mạnh bởi nét hào nhoáng vỏ ngoài hay sự sắc bén nơi lưỡi kiếm, đơn giản là trở về với sự đơn thuần mạnh mẽ giấu sâu nơi thân kiếm, nơi chuôi cầm đơn sơ, nơi chính bản thân con người.
Tông sư cảnh giới,…
… có lẽ đều nên là như vậy!
…
Black giờ đang đứng trước cửa hiệu suy tư. Đây chính là địa điểm của vị tông sư kiếm thuật mà cậu hỏi thăm được. Mỗi tội đến nơi này Black mới phát hiện ra một vấn đề khá nghiêm trọng cậu bỏ sót.
Cậu không biết nên đề yêu cầu của mình ra như thế nào!
Đúng vậy! Cậu muốn học tập tri thức của vị kiếm thuật tông sư này. Khả năng cũng không thể trông mong vào việc đi đến nơi, gặp mặt, hô to vài câu khẩu hiệu đại loại như:
Đại sư! Xin hãy nhận tôi làm đồ đệ! Tôi sẽ không để cho ngài thất vọng đâu.
Đại sư hãy truyền kiếm thuật cho tôi đi. Để đó không là sẽ mốc meo đó!
Sư phụ! Quỳ cầu sư phụ truyền đạo cho con! Người không truyền, con sẽ quỳ mãi ở đây không đứng lên!
… bla bla…
Nói chung…
Bái sư học nghệ đâu phải dễ dàng!
Haizzz! Cầm trên tay giỏ táo mà Black than thở trong lòng. Đáng nhẽ ra vấn đề này cậu phải nghĩ kỹ từ tối hôm qua. Khổ nỗi cả tối qua bị chuyện trong phòng tắm làm ảnh hưởng không còn chút tinh thần nào, đến hiện tại Black cũng chưa nghĩ ra phương án nào hay ho, khả thi cả.
…
Đang lúc Black phân vân nghĩ ngợi, một tiếng nói trong trẻo vang lên sau lưng làm cậu giật mình.
- Này! Anh làm gì ở đây vậy?
Black quay người nhìn lại. Đây là một cô bé gái tầm tám, chín tuổi gì đó. Da trắng môi hồng, trên đầu thắt hai bím tóc đen hai bên khá đáng yêu. Trên người mặc một chiếc váy trắng nhạt xinh xắn. Dưới chân, một chú Paras rụt rè núp phía sau. Loài pokemon sống cộng sinh với cây nấm trên lưng.
- Ừm. Anh muốn gặp ông chủ cửa hàng có việc.
Black trả lời một cách lập lờ.
- Ồ! Vậy ra anh muốn gặp ông nội em… Đợi chút. Để em mở cửa gọi ông.
Cô gái nhỏ hoạt bát chạy tới mở cửa. Black định gọi dừng, rồi lại thôi. Nghĩ nghĩ, cái gì tới rồi sẽ phải tới. Cứ gặp vị kiếm thuật tông sư này trước xem sao đã. Và thế là cả hai theo chân nhau tiến vào trong cửa hiệu.
…
Đây là một cửa hiệu dược liệu! Bên cạnh tường xếp đặt một chiếc tủ gỗ thật lớn với rất nhiều ngăn chứa. Trên mỗi ngăn đều có dán tên vị thuốc. Trên quầy bàn còn đặt một vài dụng cụ cắt, nghiền dược liệu. Black chỉ nhìn lướt qua rồi không quan tâm thêm nữa. Cô gái nhỏ đã chạy vào bên trong gọi người, Black theo lễ phép, đứng yên tại sảnh chờ đợi.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Rèm ngăn được vén lên. Một ông cụ đầu trọc, râu dài lơ thơ xuất hiện. Đôi mắt nhỏ hơi nheo lại, làn da đồi mồi có chút nhăn nheo. Ông cụ mặc trên người một chiếc áo đại cán màu đen đơn giản. Thấy người đến, Black khuôn mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
- Cháu có việc tìm ta?
Ông cụ giọng trầm thấp hỏi, tiếng nói mang theo phần nào cảm giác ngái ngủ.
- Vâng…
Nghĩ nghĩ, Black quyết định nói thật.
- Cháu nghe nói ông là bậc thầy về kiếm thuật cũng như huấn luyện pokemon, vì vậy cháu đến đây mong nhận được ông chỉ giáo nhiều hơn.
- Nha!... Là như vậy à?
Ông cụ lôi chiếc máy cắt thuốc thủ công ra, nhàn nhạt hỏi lại.
- Vâng. Chính là như vậy ạ.
Cậu chàng thấp thỏm trả lời.
Ông cụ khuôn mặt trầm ngâm, hai tay nhịp nhàng sắt dược liệu. Được vài nhát, ông cụ cất tiếng.
- Cháu lại đây!
Black lon ton lại gần.
- Đây ạ!
- Ừm. Cháu nhìn thấy cái này không?
Black nhìn chăm chăm vào thứ ông chỉ. Một chiếc máy sắt dược liệu đơn giản với lưỡi dao và bàn kê. Giọng ông cụ tiếp tục vang lên.
- Nhìn kĩ!
Ông cụ một tay đưa dược liệu vào, tay còn lại nâng lưỡi dao, hạ xuống, dược liệu được cắt thành từng đoạn đều đặn.
- Rõ ràng chưa!
- Rõ ràng!
- Tốt lắm.
Nói rồi ông cụ đưa dụng cụ cho Black, quay lưng đi vào phòng trong. Vừa đi vừa ngáp, tiếng nói của ông vọng lại bên tai.
- Có gì không hiểu thì hỏi Leona nhé!
Không gian tĩnh lặng.
Black cần máy cắt dược liệu trong tay mà ngây người. Này là cái nào với cái nào vừa ra!
Chẳng lẽ muốn học tập kĩ năng trước hết cần thử thách lòng kiên nhẫn. Ừm. Đoán chừng chính là như vậy rồi. Bái sư học nghệ tất nhiên không phải chuyện đơn giản. Ý nghĩ rõ ràng, Black lên tiếng hỏi cô gái nhỏ bên cạnh và bắt đầu làm việc hăng say. Gì chứ nâng lên hạ xuống thế này, trừ có chút nhàm chán ra thì thật đơn giản không phải sao.
Và như vậy, Black bắt đầu công việc của mình trong quán dược liệu. Vừa làm vừa trò chuyện cùng cô gái nhỏ Leona bên cạnh.
Thời gian cứ như vậy lặng yên trôi đi.
…
Niềm tin có thể khiến con người kiên trì không ngừng tiến về phía trước. Có điều yêu cầu đầu tiên đặt ra là niền tin phải kiên định mới được.
Dù rằng đoán được ông cụ có thể là đang thử thách lòng kiên trì của chính mình, khả năng Black trong thâm tâm luôn có chút thấp thỏm không yên. Và thế là cậu chàng bắt đầu lân la làm quen với cô cháu gái hi vọng tìn thêm thông tin hữu ích. Nói một hồi cảm giác đã đủ độ, Black bắt đầu lân la dò hỏi.
- Cửa hàng vẫn luôn vắng khách như vậy sao?
- Ừm. Hầu như ngày nào cũng vậy đó anh. Ông nói đây là nghề gia truyền, dù thế nào cũng phải giữ vững không được để nó mai một. C rắc… Nhoàm nhoàm…~
Cô bé vừa ăn táo vừa trả lời. Có vẻ như mang theo chút đồ hoa quả đi biếu luôn luôn không sai. Đoán chừng độ thiện cảm của cả hai cũng đã kha khá rồi. Black lấy dược liệu mới, nghĩ nghĩ quyết định tấn công trực diện.
- Em nói xem ông em để anh đứng đây cắt dược liệu là để làm gì?
- C rắc… Tất nhiên là để ông tiếp tục đi ngủ rồi! Nhoàm nhoàm… ~
- Ông rất lười!!!
Leona thản nhiên trả lời.
Black xạm mặt. Quả nhiên em nó cũng nghĩ như mình a. Đây là đang kiếm người làm công miễn phí đó mà. Cậu chàng buồn thiu! Năng suất làm việc cũng giảm hẳn. Trong đầu lung tung nghĩ ngợi làm sao mới có thể nhanh chóng đạt được thứ mình muốn.
…
- Thật ra muốn ông truyền dạy cho anh cũng không khó!
A Lê Hấp! Lại còn không khó.
Black nghi hoặc nhìn về phía Leona. Vấn đề này ngay cả mình cũng chưa nghĩ ra sao em nó có thể nghĩ được nhỉ. Đường cùng, Black lên tiếng hỏi.
- Vậy anh phải làm thế nào!
- Thế em giúp anh xong, em sẽ được lợi ích gì?
Tất nhiên Black sẽ không ngu ngơ nói kiểu như hai an hem mình ai với ai, lợi ích gì chỉ là mây bay các thể loại.
- Ừm. Anh mua đò ăn ngon cho em được không?
“ Lắc lắc ”
- Mang em đi chơi công viên!
“ Lắc lắc ”
- Vậy em muốn gì nào?
Black thông mình đẩy lựa chọn cho cô bé. Cô nàng bắt đầu trầm ngâm. Cuối cùng, khả năng ngại ngùng để Black nhìn chằm chằm chờ đợi, cô bé cất tiếng đáp lời.
- Tóm lại anh nợ em một yêu cầu nhé.
- Tốt. Cứ như vậy đi. Nói trở lại, làm sao để ông em truyền kinh nghiệm lại cho anh?
Black lời nói trở lại chuyện ban đầu.
- Hừ! Ông rất lười. Anh có cố mấy cũng đừng mong ông giúp anh.
Mèm. Có cháu gái nói ông mình như vậy sao.Tất nhiên Black chỉ âm thầm càu nhàu trong lòng, bề ngoài vẫn tỏ ra chăm chú lắng nghe lời hay. Cô gái nhỏ rất hài lòng vì thái độ chăm chú của cậu chàng. Cô tiếp tục diễn thuyết.
- Anh biết tại sao em lại đến đây không?
- Ừ, tại sao thế.
Black rất thức thời, đúng lúc hỏi lại.
- Đó là vì cần thúc giục ông nội mở cửa tiệm làm việc. Nếu em không tới chắc cả buổi sáng cửa hiệu đều đóng cửa cho mà xem. Dù cho mở cửa cũng không có ai đến, có điều dù sao cũng phải mở cửa buôn bán mới được. Em nói cho anh nghe … bla bla…
Thôi rồi. Một lô một lốc cái gì với cái gì thế này. Black nghe mà đầu óc mông lung. Tiếc là đối phương hăng say quá, cậu chàng cũng ngại ngùng cắt đứt. Vậy thôi chỉ còn cách gắng gượng mà nghe nốt vậy. Thời gian sao bỗng trôi qua thật chậm~
- Tóm lại, muốn ông đáp ứng dạy anh, cách tốt nhất là nhờ bà nội em nói dùm. Đảm bảo thành công trăm phần trăm!
- …
Hóa ra là như vậy. Vậy mà em nó nói liên hồi không thôi. Tuy rằng oán thầm không ít, Black quyết định vẫn là làm theo ý kiến của em nó. Tiếp đó, Black theo ý kiến của Leona rời khỏi cửa hàng đi mua chút quà biếu tới thăm bà nội. Dù cho đống quà biếu này có thật nhiều thành phần quà ăn vặt dành cho trẻ em. Tốt thôi, coi như một phần thù lao cho cô bé vậy. Cả hai cứ như vậy lân la phố phường mua đồ, sau đó mang theo túi lớn túi nhỏ đi tới nhà bà nội nhờ giúp đỡ.
Trong lúc này, Black cũng quay trở lại nơi nhà khách một chuyến thông báo xin nghỉ với cô Rosa. Thật ra cậu có ý định nghỉ dạy ngay sau khi lễ hội kết thúc. Dù sao cậu cũng giành giải trong cuộc thi “ Dũng giả du hí ”, kiếm được không ít kinh phí, không cần thiết tiếp tục ở lại trường học dạy học. Lần này tranh thủ tới thành phố mới nhân tiện báo nghỉ luôn.
Hơn nữa trước khi rời đi, Black còn để lại Shiny Exeggcute cho Mei. Hôm qua trong khu bảo tồn, để cô nàng giữ bí mật, Black đáp ứng giúp cô bé bắt một con pokemon. Nghĩ lại, loại bỏ việc qua loa đại khái bắt một con pokemon nào đó cho đủ số, Black quyết định tặng Shiny Exeggcute để tỏ vẻ trân trọng. Buổi chiều đoàn người sẽ về Celadon, giờ tìm bắt pokemon sợ rằng không kịp. Hơn nữa đội hình của cậu dù sao cũng có một chú Exeggutor rồi.
Cứ như vậy, thời gian buổi sáng rất nhanh kết thúc.
Hành trình mới yên lặng bắt đầu.
Kết thúc chương 121.
Dường như mỗi một vị cao nhân mặc khách tung hoành ngang dọc thời trai trẻ. Sau khi về già thấu hiểu sự đời, họ dần thoát đi trên người tấm áo kiêu kì rắc rối chốn hồng trần, trở về bên cuộc sống an nhàn đượm chút tình hoài xưa cũ, đơn giản mà thanh thoát.
Bậc thêm bằng đá đã mài mòn. Bức tường bạc phếch phủ kín rêu xanh. Mái ngói xưa giờ còn đượm sương sớm. Tấm bảng hiệu treo cao cao mà cũ kĩ, nét chữ bên trên đã mờ đi tự bao giờ…
Black đột nhiên cảm thấy vị tông sư kiếm thuật này cảnh giới khẳng định rất cao. Nó giống như một thanh kiếm sắc bén theo thời gian trở nên bình lặng. Đã qua đi cái thời phô bày sức mạnh bởi nét hào nhoáng vỏ ngoài hay sự sắc bén nơi lưỡi kiếm, đơn giản là trở về với sự đơn thuần mạnh mẽ giấu sâu nơi thân kiếm, nơi chuôi cầm đơn sơ, nơi chính bản thân con người.
Tông sư cảnh giới,…
… có lẽ đều nên là như vậy!
…
Black giờ đang đứng trước cửa hiệu suy tư. Đây chính là địa điểm của vị tông sư kiếm thuật mà cậu hỏi thăm được. Mỗi tội đến nơi này Black mới phát hiện ra một vấn đề khá nghiêm trọng cậu bỏ sót.
Cậu không biết nên đề yêu cầu của mình ra như thế nào!
Đúng vậy! Cậu muốn học tập tri thức của vị kiếm thuật tông sư này. Khả năng cũng không thể trông mong vào việc đi đến nơi, gặp mặt, hô to vài câu khẩu hiệu đại loại như:
Đại sư! Xin hãy nhận tôi làm đồ đệ! Tôi sẽ không để cho ngài thất vọng đâu.
Đại sư hãy truyền kiếm thuật cho tôi đi. Để đó không là sẽ mốc meo đó!
Sư phụ! Quỳ cầu sư phụ truyền đạo cho con! Người không truyền, con sẽ quỳ mãi ở đây không đứng lên!
… bla bla…
Nói chung…
Bái sư học nghệ đâu phải dễ dàng!
Haizzz! Cầm trên tay giỏ táo mà Black than thở trong lòng. Đáng nhẽ ra vấn đề này cậu phải nghĩ kỹ từ tối hôm qua. Khổ nỗi cả tối qua bị chuyện trong phòng tắm làm ảnh hưởng không còn chút tinh thần nào, đến hiện tại Black cũng chưa nghĩ ra phương án nào hay ho, khả thi cả.
…
Đang lúc Black phân vân nghĩ ngợi, một tiếng nói trong trẻo vang lên sau lưng làm cậu giật mình.
- Này! Anh làm gì ở đây vậy?
Black quay người nhìn lại. Đây là một cô bé gái tầm tám, chín tuổi gì đó. Da trắng môi hồng, trên đầu thắt hai bím tóc đen hai bên khá đáng yêu. Trên người mặc một chiếc váy trắng nhạt xinh xắn. Dưới chân, một chú Paras rụt rè núp phía sau. Loài pokemon sống cộng sinh với cây nấm trên lưng.
- Ừm. Anh muốn gặp ông chủ cửa hàng có việc.
Black trả lời một cách lập lờ.
- Ồ! Vậy ra anh muốn gặp ông nội em… Đợi chút. Để em mở cửa gọi ông.
Cô gái nhỏ hoạt bát chạy tới mở cửa. Black định gọi dừng, rồi lại thôi. Nghĩ nghĩ, cái gì tới rồi sẽ phải tới. Cứ gặp vị kiếm thuật tông sư này trước xem sao đã. Và thế là cả hai theo chân nhau tiến vào trong cửa hiệu.
…
Đây là một cửa hiệu dược liệu! Bên cạnh tường xếp đặt một chiếc tủ gỗ thật lớn với rất nhiều ngăn chứa. Trên mỗi ngăn đều có dán tên vị thuốc. Trên quầy bàn còn đặt một vài dụng cụ cắt, nghiền dược liệu. Black chỉ nhìn lướt qua rồi không quan tâm thêm nữa. Cô gái nhỏ đã chạy vào bên trong gọi người, Black theo lễ phép, đứng yên tại sảnh chờ đợi.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Rèm ngăn được vén lên. Một ông cụ đầu trọc, râu dài lơ thơ xuất hiện. Đôi mắt nhỏ hơi nheo lại, làn da đồi mồi có chút nhăn nheo. Ông cụ mặc trên người một chiếc áo đại cán màu đen đơn giản. Thấy người đến, Black khuôn mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
- Cháu có việc tìm ta?
Ông cụ giọng trầm thấp hỏi, tiếng nói mang theo phần nào cảm giác ngái ngủ.
- Vâng…
Nghĩ nghĩ, Black quyết định nói thật.
- Cháu nghe nói ông là bậc thầy về kiếm thuật cũng như huấn luyện pokemon, vì vậy cháu đến đây mong nhận được ông chỉ giáo nhiều hơn.
- Nha!... Là như vậy à?
Ông cụ lôi chiếc máy cắt thuốc thủ công ra, nhàn nhạt hỏi lại.
- Vâng. Chính là như vậy ạ.
Cậu chàng thấp thỏm trả lời.
Ông cụ khuôn mặt trầm ngâm, hai tay nhịp nhàng sắt dược liệu. Được vài nhát, ông cụ cất tiếng.
- Cháu lại đây!
Black lon ton lại gần.
- Đây ạ!
- Ừm. Cháu nhìn thấy cái này không?
Black nhìn chăm chăm vào thứ ông chỉ. Một chiếc máy sắt dược liệu đơn giản với lưỡi dao và bàn kê. Giọng ông cụ tiếp tục vang lên.
- Nhìn kĩ!
Ông cụ một tay đưa dược liệu vào, tay còn lại nâng lưỡi dao, hạ xuống, dược liệu được cắt thành từng đoạn đều đặn.
- Rõ ràng chưa!
- Rõ ràng!
- Tốt lắm.
Nói rồi ông cụ đưa dụng cụ cho Black, quay lưng đi vào phòng trong. Vừa đi vừa ngáp, tiếng nói của ông vọng lại bên tai.
- Có gì không hiểu thì hỏi Leona nhé!
Không gian tĩnh lặng.
Black cần máy cắt dược liệu trong tay mà ngây người. Này là cái nào với cái nào vừa ra!
Chẳng lẽ muốn học tập kĩ năng trước hết cần thử thách lòng kiên nhẫn. Ừm. Đoán chừng chính là như vậy rồi. Bái sư học nghệ tất nhiên không phải chuyện đơn giản. Ý nghĩ rõ ràng, Black lên tiếng hỏi cô gái nhỏ bên cạnh và bắt đầu làm việc hăng say. Gì chứ nâng lên hạ xuống thế này, trừ có chút nhàm chán ra thì thật đơn giản không phải sao.
Và như vậy, Black bắt đầu công việc của mình trong quán dược liệu. Vừa làm vừa trò chuyện cùng cô gái nhỏ Leona bên cạnh.
Thời gian cứ như vậy lặng yên trôi đi.
…
Niềm tin có thể khiến con người kiên trì không ngừng tiến về phía trước. Có điều yêu cầu đầu tiên đặt ra là niền tin phải kiên định mới được.
Dù rằng đoán được ông cụ có thể là đang thử thách lòng kiên trì của chính mình, khả năng Black trong thâm tâm luôn có chút thấp thỏm không yên. Và thế là cậu chàng bắt đầu lân la làm quen với cô cháu gái hi vọng tìn thêm thông tin hữu ích. Nói một hồi cảm giác đã đủ độ, Black bắt đầu lân la dò hỏi.
- Cửa hàng vẫn luôn vắng khách như vậy sao?
- Ừm. Hầu như ngày nào cũng vậy đó anh. Ông nói đây là nghề gia truyền, dù thế nào cũng phải giữ vững không được để nó mai một. C rắc… Nhoàm nhoàm…~
Cô bé vừa ăn táo vừa trả lời. Có vẻ như mang theo chút đồ hoa quả đi biếu luôn luôn không sai. Đoán chừng độ thiện cảm của cả hai cũng đã kha khá rồi. Black lấy dược liệu mới, nghĩ nghĩ quyết định tấn công trực diện.
- Em nói xem ông em để anh đứng đây cắt dược liệu là để làm gì?
- C rắc… Tất nhiên là để ông tiếp tục đi ngủ rồi! Nhoàm nhoàm… ~
- Ông rất lười!!!
Leona thản nhiên trả lời.
Black xạm mặt. Quả nhiên em nó cũng nghĩ như mình a. Đây là đang kiếm người làm công miễn phí đó mà. Cậu chàng buồn thiu! Năng suất làm việc cũng giảm hẳn. Trong đầu lung tung nghĩ ngợi làm sao mới có thể nhanh chóng đạt được thứ mình muốn.
…
- Thật ra muốn ông truyền dạy cho anh cũng không khó!
A Lê Hấp! Lại còn không khó.
Black nghi hoặc nhìn về phía Leona. Vấn đề này ngay cả mình cũng chưa nghĩ ra sao em nó có thể nghĩ được nhỉ. Đường cùng, Black lên tiếng hỏi.
- Vậy anh phải làm thế nào!
- Thế em giúp anh xong, em sẽ được lợi ích gì?
Tất nhiên Black sẽ không ngu ngơ nói kiểu như hai an hem mình ai với ai, lợi ích gì chỉ là mây bay các thể loại.
- Ừm. Anh mua đò ăn ngon cho em được không?
“ Lắc lắc ”
- Mang em đi chơi công viên!
“ Lắc lắc ”
- Vậy em muốn gì nào?
Black thông mình đẩy lựa chọn cho cô bé. Cô nàng bắt đầu trầm ngâm. Cuối cùng, khả năng ngại ngùng để Black nhìn chằm chằm chờ đợi, cô bé cất tiếng đáp lời.
- Tóm lại anh nợ em một yêu cầu nhé.
- Tốt. Cứ như vậy đi. Nói trở lại, làm sao để ông em truyền kinh nghiệm lại cho anh?
Black lời nói trở lại chuyện ban đầu.
- Hừ! Ông rất lười. Anh có cố mấy cũng đừng mong ông giúp anh.
Mèm. Có cháu gái nói ông mình như vậy sao.Tất nhiên Black chỉ âm thầm càu nhàu trong lòng, bề ngoài vẫn tỏ ra chăm chú lắng nghe lời hay. Cô gái nhỏ rất hài lòng vì thái độ chăm chú của cậu chàng. Cô tiếp tục diễn thuyết.
- Anh biết tại sao em lại đến đây không?
- Ừ, tại sao thế.
Black rất thức thời, đúng lúc hỏi lại.
- Đó là vì cần thúc giục ông nội mở cửa tiệm làm việc. Nếu em không tới chắc cả buổi sáng cửa hiệu đều đóng cửa cho mà xem. Dù cho mở cửa cũng không có ai đến, có điều dù sao cũng phải mở cửa buôn bán mới được. Em nói cho anh nghe … bla bla…
Thôi rồi. Một lô một lốc cái gì với cái gì thế này. Black nghe mà đầu óc mông lung. Tiếc là đối phương hăng say quá, cậu chàng cũng ngại ngùng cắt đứt. Vậy thôi chỉ còn cách gắng gượng mà nghe nốt vậy. Thời gian sao bỗng trôi qua thật chậm~
- Tóm lại, muốn ông đáp ứng dạy anh, cách tốt nhất là nhờ bà nội em nói dùm. Đảm bảo thành công trăm phần trăm!
- …
Hóa ra là như vậy. Vậy mà em nó nói liên hồi không thôi. Tuy rằng oán thầm không ít, Black quyết định vẫn là làm theo ý kiến của em nó. Tiếp đó, Black theo ý kiến của Leona rời khỏi cửa hàng đi mua chút quà biếu tới thăm bà nội. Dù cho đống quà biếu này có thật nhiều thành phần quà ăn vặt dành cho trẻ em. Tốt thôi, coi như một phần thù lao cho cô bé vậy. Cả hai cứ như vậy lân la phố phường mua đồ, sau đó mang theo túi lớn túi nhỏ đi tới nhà bà nội nhờ giúp đỡ.
Trong lúc này, Black cũng quay trở lại nơi nhà khách một chuyến thông báo xin nghỉ với cô Rosa. Thật ra cậu có ý định nghỉ dạy ngay sau khi lễ hội kết thúc. Dù sao cậu cũng giành giải trong cuộc thi “ Dũng giả du hí ”, kiếm được không ít kinh phí, không cần thiết tiếp tục ở lại trường học dạy học. Lần này tranh thủ tới thành phố mới nhân tiện báo nghỉ luôn.
Hơn nữa trước khi rời đi, Black còn để lại Shiny Exeggcute cho Mei. Hôm qua trong khu bảo tồn, để cô nàng giữ bí mật, Black đáp ứng giúp cô bé bắt một con pokemon. Nghĩ lại, loại bỏ việc qua loa đại khái bắt một con pokemon nào đó cho đủ số, Black quyết định tặng Shiny Exeggcute để tỏ vẻ trân trọng. Buổi chiều đoàn người sẽ về Celadon, giờ tìm bắt pokemon sợ rằng không kịp. Hơn nữa đội hình của cậu dù sao cũng có một chú Exeggutor rồi.
Cứ như vậy, thời gian buổi sáng rất nhanh kết thúc.
Hành trình mới yên lặng bắt đầu.
Kết thúc chương 121.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.