Chương 90: Thi gan
Thánh Lăng
20/02/2019
- Ngon thì thả bọn ta ra, chúng ta solo 1 vs 1. Đánh lén như vậy tính là gì anh hùng hảo hán.
- Đúng vậy, … có gan thả chúng ta ra, mọi người thử lại lần nữa.
- @%^#$^@#%^
Black dở khóc dở cười nhìn đám thanh niên “cứng “ này khích tướng mình. Chẳng lẽ trông mình dễ bị lừa gạt như vậy sao. Xoa xoa cằm suy tư, có điều rất nhanh cậu vứt đi ý tưởng tiếp tục tìm tòi vấn đề này.
Chân đá mạnh vào mông tên cầm đầu, Black giọng đe dọa.
- Im miệng. Đừng có cho là bị ngã như thế là xong việc. Có muốn ăn thêm tẩm quất nữa thì cứ tiếp tục kêu gào đi.
Để chứng tỏ mình không chỉ nói suông, Black còn ra dấu cho Exeggutor và Exeggcute đồng thời dùng Bullet Seed (hạt giống súng máy) mát xa cho cả đám thêm một chầu.
- Ai ui… đau… xxx… yyy… ^%$^%^&
Đám thanh niên bị bắn đau kêu oai oái. Thấy đe dọa đủ rồi, Black mới ra lệnh hai pokemon dừng lại. Lần này thì cả đám thanh niên “cứng “ đều không dám kêu gào gì nữa. Dù sao pokemon bị tóm hết, thân thể thì đau ê ẩm vì tai nạn xe cộ, giờ đối mặt với một đám pokemon nhìn hằm hằm, là ai cũng sẽ không ngu ngốc tới mức bỏ qua lời Black nói.
Phía trên chỉ là suy nghĩ của người bình thường mà thôi. Đối với thủ lĩnh cầm đầu của nhóm – Zippo mà nói, đám đàn em có thể “túng” nhưng mà làm đại ca cầm đầu như mình thì nhất định không. Anh ta ngạnh cổ hướng về phía Black nói chuyện.
- Được rồi. Hôm nay bọn này nhận xui. Chỉ cần nhóc chịu thả chúng ta ra, từ nay hai bên ai đi đường nấy. Này …
Nhìn ánh mắt hài hước của Black nhìn về, Zippo cũng ngượng ngùng tiếp tục nói phét. Là ai thì cũng biết việc hôm nay sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Đối phương cũng không ngu, mình mà còn nói ra thêm chỉ tổ mất mặt. Có điều lùi không được thì ta đe dọa. Nói chung trong cái cuộc đời ngang dọc giang hồ của anh cũng không phải tất cả đều suôn sẻ đi tới, thỉnh thoảng có ngã rách đầu chảy máu một tí cũng là bình thường như cân đường. Riêng cách xử lý khi bị tóm thì anh kinh nghiệm hơn đám đàn em này nhiều. Cũng chính vì thế, Zippo lần này lòng tin tăng cao, giọng hùng hổ nói chuyện.
- Được rồi. Ta đây cũng không vòng vo tam quốc với nhóc.
- Chuyện lần này sau khi hai bên thù oán đã kết. Có điều tin là cho nhóc mười cái lá gan cũng không dám giết tất cả bọn ta diệt khẩu. Chúng ta lần này cùng lắm thì bị đánh một trận nằm viện mười bữa nửa tháng. Thế nhưng sau đó bọn ta bảo đảm nhóc không có ngày sống yên ở cái đất này.
- Thậm chí ngay ngày mai thôi, đám anh em khác sẽ tới ân cần hỏi thăm nhóc. Tin là nhóc không muốn chuyện đó xảy ra chứ.
- Thế nào, nói như vậy nhóc còn muốn xử lý bọn ta sao?
- Bây giờ thù oán còn chưa kết lớn, đợi đến về sau sợ sẽ không còn cơ hội hóa giải nữa đâu.
Nghe đại ca phân tích có tình có lý, nguy cơ ăn đòn của bên mình giảm nhiều, đám đàn em cũng sinh động hẳn lên. Tuy nhiên cũng không có ai ngốc nghếch nói gì. Tất cả đều nhìn về phía Black. Trước hết cứ thoát thân cái đã, còn sau này xử lý thế nào đối thủ sẽ tính sau.
…
Black nghe tên cầm đầu nói chuyện mà mày nhíu chặt. Tuy nhiên đối phương nói cũng không sai. Tuy lời nói có hơi khó nghe một chút nhưng quả thật cậu cũng không muốn vì một việc nhỏ này mà phải giết một đám người diệt trừ hậu họa. Cậu cũng không máu tanh đến thế. Tuy nhiên chuyện hôm nay cậu cũng rõ ràng trong lòng.
Giờ này mà xử lý đám thanh niên trước mắt thì sau đó chắc chắn sẽ như tên cầm đầu này nói. Cậu sẽ bị đám thanh niên ngổ ngáo này cả ngày làm phiền mất. Đúng là chính diện đánh nhau cậu không sợ. Có điều người ta sinh ra cái đầu là để nghĩ. Tin là đám thanh niên sau lần này cũng sẽ không ngu ngốc đâm đầu tới như lần này nữa. Mà người ta vẫn thường nói “sông có khúc, người có lúc”. Cậu cũng không chắc mình không có ngày ngã vào tay đám thanh niên này. Lúc đó thì e rằng hậu quả của cậu sẽ không dễ dàng gì.
Tuy nhiên cậu cũng không tin tưởng tên thanh niên trước mặt. Cứ như vậy mà thả cả đám ra có khi còn làm bọn này trong thâm tâm đánh cho cậu cái mác hèn yếu. Sau này gây sự với cậu cũng sẽ yên tâm không lo lắng hậu quả…
Nếu như thế bây giờ cậu thả ra cũng chỉ phí công. Mà nếu đã thả ra hay không đều có phiền phức đến thăm. Cậu cũng không ngại xử lý “đau” đám thanh niên này một lần. Sau đó nếu đám này còn dám gây sự, cậu sẽ còn xử lý ác hơn. Tin rằng qua mấy lần như vậy sẽ không ai dám đến làm phiền cậu nữa.
…
Kinh nghiệm bao năm lăn lộn giang hồ làm cho Zippo biết lúc này là thời khắc quan trọng nhất của mình. Anh tin rằng ánh mắt của anh sẽ không sai. Đối phương nhìn cũng biết không phải đám giết người như ngóe, coi mạng người như cỏ rác. Đã thế lúc này hai bên chưa thù oán gì mấy, đối phương cũng chưa bị thương tổn, thiệt hại gì. Nếu như vậy mà anh còn không xử lý được thì chắc nên bỏ nghề về nhà cày ruộng quá. Lúc đó chắc hẳn anh đã không còn thích hợp với giang hồ này nữa rồi.
Trong lòng âm thầm cổ vũ mình một câu, Zippo tiếp tục hướng dẫn bước thứ hai. Thường thì lúc này niềm tin đối phương đã giao động. Giờ là lúc cần cho họ một bậc thang để hạ xuống. Thường là chỉ cần một lý do để lừa mình dối người là được rồi. Như vậy ý nghĩ cứ thử một lần cũng không mất mát gì sẽ nổi lên. Như vậy là bên anh thoát khỏi nguy cơ bị hành hạ một trận. Lăn lộn lâu rồi với cái nghề này. Anh ấy bây giờ tâm lý lắm.
Nếu mình bây giờ tiếp tục bắt ép sẽ chỉ khiến đối thủ cá chết lưới rách, đánh trước mình một trận cho sướng tay. Nếu để tình huống như vậy xảy ra thì có hối hận cũng không kịp.
Thấy Black nhíu mày suy tư, Zippo nhanh miệng khuyên nhủ.
- Tất nhiên hiềm khích dù nhỏ cũng là tồn tại….
Thấy Black ánh mắt nhìn về mình, Zippo tiếp tục lời nói
- … như vậy đi, chúng ta đây liền ngay mặt giải quyết ân oán tốt lắm.
- Nếu anh bạn trẻ thua, chúng ta coi như cũng giải hận. Sau này sẽ không tìm cậu gây phiền phức nữa. Còn nếu bọn ta thua… Này bọn ta tự nhận xui. Mình đã không có tài cũng sẽ không đến chỗ cậu tự rước lấy nhục.
- Thế nào. Ý kiến ta không sai chứ?
Cuối cùng Zippo còn không quên bổ sung lời cam đoan tăng sức thuyết phục.
- Yên tâm! Zippo này lăn lộn giang hồ nhiều năm. Một lời nói ra như ngụm nước miếng đã nhổ ra. Nói một không hai. Đảm bảo đáng tin một trăm phần trăm.
- Ta đây cũng không muốn sau này mình làm trò cười cho đám bạn bè trên giang hồ.
- Được rồi! Nhóc không có ý kiến gì chứ.
…
Dù sao chưa bị thiệt thòi gì, Black nghe đối phương nói chuyện, tâm lý cũng nguôi ngoai phần nào. Nghe Zippo hỏi, cậu đáp lại giọng phụng phịu.
- Nếu như vậy chúng ta xử lý ân oán kiểu gì.
- Hỏi hay lắm!
Cá đã mắc câu. Zippo tâm trạng cao hứng. Có điều anh vẫn giấu giếm sắc mặt, không để lộ gì ra bên ngoài, miệng lại bắt đầu lừa dối.
- Cậu đã đến Celadon hẳn phải biến cuộc thi Dũng Giả Du Hí sẽ diễn ra trong lễ hội sắp tới chứ.
Black gật gật đầu tỏ vẻ đã biết. Thấy thế Zippo vỗ tay “đốp” một cái. Tâm trạng hài lòng tiếp lời.
- Chúng ta đây cũng không vòng vo. Bọn ta cũng đang chuẩn bị quay video mạo hiểm tham dự cuộc thi.
- Nếu đã như vậy. Không bằng hai ta thi thi gan thế nào.
- Thi gan?
Black hỏi với giọng nghi hoặc.
Zippo nhanh miệng giải thích:
- Này đơn giản thôi. Dù sao cũng là quay video mạo hiểm thôi. Địa điểm đã có sẵn, chỉ cần cậu cùng ta hai người đồng thời tiến hành quay là được. Ta đây cũng không làm khó cậu. Chỉ cần cậu an toàn vượt qua, thù oán này coi như xong.
- Thế nào. Ý định của cậu ra sao?
Đang lúc Black suy tư, một cánh tay kéo kéo vạt áo cậu, Black giật mình nhìn sang. Nhìn khuôn mặt bên cạnh cậu mới ngớ người nhớ ra Mei vân còn ở bên. Nãy giờ quên béng không đưa cô bé về. À mà sao bé nó không tự đi về luôn nhỉ.
Bỏ qua suy nghĩ trong đầu, Black nghi hoặc hỏi thăm. Đám thanh niên cũng đồng loạt nhìn về Mei. Không biết bé gái yên tĩnh nãy giờ lúc này lại muốn nói gì.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chăm của mọi người, hai bên tai hơi ửng đỏ, Mei mặt không cảm xúc nhẹ giọng nhắc nhở Black, hai tay kéo áo cũng lén lút buông ra.
- Cẩn thận nguy hiểm!
Này bốn chữ làm cho Black trong lòng thật cảm động. Hóa ra là sợ mình gặp nguy hiểm. Có điều thâm tâm cậu giờ đã có quyết định. Dù sao cậu cũng có ý định tham dự cuộc thi Dũng Giả Du Hí lần này kiếm tiền thưởng. Trước đó còn đang không biết quay video kiểu gì. Lúc này có người đưa tới miệng ngu sao mà không ăn.
Zippo không biết được suy nghĩ của Black, nghe Mei nói vậy, anh chàng nhanh miệng phản bác. Có câu nói hay lắm, không sợ gì, chỉ sợ con vịt đã đun sôi lại còn bay mất. Anh cũng không muốn Black nghe xong thay đổi chủ ý tham gia.
- Cô bé nói vậy cũng quá coi thường cậu bạn trẻ này đi.
- Phải tin tưởng cậu ấy sẽ vượt qua nguy hiểm chứ. Hơn nữa giờ còn chưa biết nguy hiểm như thế nào làm sao có thể sợ mà chùn bước được.
- Người hèn nhát như thế sau này cũng đừng trách bị người khác bắt nạt.
- Đúng vậy, đã yếu thì cũng đừng trách bị người khác bắt nạt.
- Đại ca có quá chí lý.
- Em lại học thêm một câu nói hay nữa từ đại ca.
- Hu hu,… đại ca… anh mãi mãi là thần tượng trong lòng bọn em
- ^@##%^#^[email protected]#%
…
Bỏ ngoài tai đám thanh niên bắt đầu nhốn nháo kia, Black bàn tay vỗ nhè nhẹ lên vai Mei, giọng nói từ tốn.
- Không có gì cần phải lo lắng. Chỉ là quay video mạo hiểm mà thôi. hơn nữa là hai người cùng đi. Chắc chắn sẽ không quá nguy hiểm đâu.
Nói rồi cậu quay về phía Zippo tiếp lời.
- Được rồi. Vậy cứ làm theo lời anh nói đi. Có điều…
Liếc mắt nhìn đám xe lăn lộn nằm trên mặt đất.
- … tiếp theo chúng ta di chuyển như thế nào?
Nghe Black nói vậy, Zippo vỗ vỗ ngực bảo đảm.
- Yên tâm, này toàn xe bị đám bọn ta cải chế qua. Trông vậy thôi chứ chắc chắn lắm. Tai nạn vừa nãy nhằm nhò gì. Dựng lên một cái là oke ngay.
Nói rồi quay sang đám đàn em xung quanh quát lên.
- Còn ngồi dó làm gì. Nhanh dựng xe, xuất phát tới Cycling Road.
- Đã biết đại ca.
- Oke.
- Rõ ràng.
- @%^[email protected]#*&
Hỗn tạp thanh âm đáp lại, có điều Zippo cũng không để ý. Giang hồ thôi. Cái chính là nhiệt huyết, là đam mê. Này kỉ luật quá là thứ bộ đội, quân nhân dùng. Nói chung, đấy không phải cái đám thanh niên giang hồ cần.
Cái bọn anh cần là một chân trời tự do không bó buộc.
Ngẩng đầu, khuôn mặt u buồn nhìn về phía chân trời. Hình ảnh đại ca Zippo trong lòng đám đàn em lúc này trở nên cao lớn hơn bao giờ hết.
“Anh ấy đứng giữa thiên địa. Hai mắt u buồn nhìn về phía tinh không.
Thân hình vĩ ngạn ấy gánh lên thế cuộc cả thời đại.
Theo bước chân của anh, chúng ta cùng nhau đồng lòng chung sức đi tới thời đại mới. Thời đại mà tự do ánh sáng vĩnh hằng.
Đại ca!
Anh sẽ mãi mãi là hình tượng vĩ đại không gì thay thế được trong lòng chúng em.”
(Trích “Hồi kí về cuộc đời và sự nghiệp vĩ đại của Zippo”. Sách trong tuyển tập truyện hồi kí “Những con người thay đổi cả một thời đại”. Loạt sách bán chạy nhất trong thế kỉ mới. Vinh danh được Thế giới thời báo bình chọn.)
…
Kết thúc chương 90.
- Đúng vậy, … có gan thả chúng ta ra, mọi người thử lại lần nữa.
- @%^#$^@#%^
Black dở khóc dở cười nhìn đám thanh niên “cứng “ này khích tướng mình. Chẳng lẽ trông mình dễ bị lừa gạt như vậy sao. Xoa xoa cằm suy tư, có điều rất nhanh cậu vứt đi ý tưởng tiếp tục tìm tòi vấn đề này.
Chân đá mạnh vào mông tên cầm đầu, Black giọng đe dọa.
- Im miệng. Đừng có cho là bị ngã như thế là xong việc. Có muốn ăn thêm tẩm quất nữa thì cứ tiếp tục kêu gào đi.
Để chứng tỏ mình không chỉ nói suông, Black còn ra dấu cho Exeggutor và Exeggcute đồng thời dùng Bullet Seed (hạt giống súng máy) mát xa cho cả đám thêm một chầu.
- Ai ui… đau… xxx… yyy… ^%$^%^&
Đám thanh niên bị bắn đau kêu oai oái. Thấy đe dọa đủ rồi, Black mới ra lệnh hai pokemon dừng lại. Lần này thì cả đám thanh niên “cứng “ đều không dám kêu gào gì nữa. Dù sao pokemon bị tóm hết, thân thể thì đau ê ẩm vì tai nạn xe cộ, giờ đối mặt với một đám pokemon nhìn hằm hằm, là ai cũng sẽ không ngu ngốc tới mức bỏ qua lời Black nói.
Phía trên chỉ là suy nghĩ của người bình thường mà thôi. Đối với thủ lĩnh cầm đầu của nhóm – Zippo mà nói, đám đàn em có thể “túng” nhưng mà làm đại ca cầm đầu như mình thì nhất định không. Anh ta ngạnh cổ hướng về phía Black nói chuyện.
- Được rồi. Hôm nay bọn này nhận xui. Chỉ cần nhóc chịu thả chúng ta ra, từ nay hai bên ai đi đường nấy. Này …
Nhìn ánh mắt hài hước của Black nhìn về, Zippo cũng ngượng ngùng tiếp tục nói phét. Là ai thì cũng biết việc hôm nay sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Đối phương cũng không ngu, mình mà còn nói ra thêm chỉ tổ mất mặt. Có điều lùi không được thì ta đe dọa. Nói chung trong cái cuộc đời ngang dọc giang hồ của anh cũng không phải tất cả đều suôn sẻ đi tới, thỉnh thoảng có ngã rách đầu chảy máu một tí cũng là bình thường như cân đường. Riêng cách xử lý khi bị tóm thì anh kinh nghiệm hơn đám đàn em này nhiều. Cũng chính vì thế, Zippo lần này lòng tin tăng cao, giọng hùng hổ nói chuyện.
- Được rồi. Ta đây cũng không vòng vo tam quốc với nhóc.
- Chuyện lần này sau khi hai bên thù oán đã kết. Có điều tin là cho nhóc mười cái lá gan cũng không dám giết tất cả bọn ta diệt khẩu. Chúng ta lần này cùng lắm thì bị đánh một trận nằm viện mười bữa nửa tháng. Thế nhưng sau đó bọn ta bảo đảm nhóc không có ngày sống yên ở cái đất này.
- Thậm chí ngay ngày mai thôi, đám anh em khác sẽ tới ân cần hỏi thăm nhóc. Tin là nhóc không muốn chuyện đó xảy ra chứ.
- Thế nào, nói như vậy nhóc còn muốn xử lý bọn ta sao?
- Bây giờ thù oán còn chưa kết lớn, đợi đến về sau sợ sẽ không còn cơ hội hóa giải nữa đâu.
Nghe đại ca phân tích có tình có lý, nguy cơ ăn đòn của bên mình giảm nhiều, đám đàn em cũng sinh động hẳn lên. Tuy nhiên cũng không có ai ngốc nghếch nói gì. Tất cả đều nhìn về phía Black. Trước hết cứ thoát thân cái đã, còn sau này xử lý thế nào đối thủ sẽ tính sau.
…
Black nghe tên cầm đầu nói chuyện mà mày nhíu chặt. Tuy nhiên đối phương nói cũng không sai. Tuy lời nói có hơi khó nghe một chút nhưng quả thật cậu cũng không muốn vì một việc nhỏ này mà phải giết một đám người diệt trừ hậu họa. Cậu cũng không máu tanh đến thế. Tuy nhiên chuyện hôm nay cậu cũng rõ ràng trong lòng.
Giờ này mà xử lý đám thanh niên trước mắt thì sau đó chắc chắn sẽ như tên cầm đầu này nói. Cậu sẽ bị đám thanh niên ngổ ngáo này cả ngày làm phiền mất. Đúng là chính diện đánh nhau cậu không sợ. Có điều người ta sinh ra cái đầu là để nghĩ. Tin là đám thanh niên sau lần này cũng sẽ không ngu ngốc đâm đầu tới như lần này nữa. Mà người ta vẫn thường nói “sông có khúc, người có lúc”. Cậu cũng không chắc mình không có ngày ngã vào tay đám thanh niên này. Lúc đó thì e rằng hậu quả của cậu sẽ không dễ dàng gì.
Tuy nhiên cậu cũng không tin tưởng tên thanh niên trước mặt. Cứ như vậy mà thả cả đám ra có khi còn làm bọn này trong thâm tâm đánh cho cậu cái mác hèn yếu. Sau này gây sự với cậu cũng sẽ yên tâm không lo lắng hậu quả…
Nếu như thế bây giờ cậu thả ra cũng chỉ phí công. Mà nếu đã thả ra hay không đều có phiền phức đến thăm. Cậu cũng không ngại xử lý “đau” đám thanh niên này một lần. Sau đó nếu đám này còn dám gây sự, cậu sẽ còn xử lý ác hơn. Tin rằng qua mấy lần như vậy sẽ không ai dám đến làm phiền cậu nữa.
…
Kinh nghiệm bao năm lăn lộn giang hồ làm cho Zippo biết lúc này là thời khắc quan trọng nhất của mình. Anh tin rằng ánh mắt của anh sẽ không sai. Đối phương nhìn cũng biết không phải đám giết người như ngóe, coi mạng người như cỏ rác. Đã thế lúc này hai bên chưa thù oán gì mấy, đối phương cũng chưa bị thương tổn, thiệt hại gì. Nếu như vậy mà anh còn không xử lý được thì chắc nên bỏ nghề về nhà cày ruộng quá. Lúc đó chắc hẳn anh đã không còn thích hợp với giang hồ này nữa rồi.
Trong lòng âm thầm cổ vũ mình một câu, Zippo tiếp tục hướng dẫn bước thứ hai. Thường thì lúc này niềm tin đối phương đã giao động. Giờ là lúc cần cho họ một bậc thang để hạ xuống. Thường là chỉ cần một lý do để lừa mình dối người là được rồi. Như vậy ý nghĩ cứ thử một lần cũng không mất mát gì sẽ nổi lên. Như vậy là bên anh thoát khỏi nguy cơ bị hành hạ một trận. Lăn lộn lâu rồi với cái nghề này. Anh ấy bây giờ tâm lý lắm.
Nếu mình bây giờ tiếp tục bắt ép sẽ chỉ khiến đối thủ cá chết lưới rách, đánh trước mình một trận cho sướng tay. Nếu để tình huống như vậy xảy ra thì có hối hận cũng không kịp.
Thấy Black nhíu mày suy tư, Zippo nhanh miệng khuyên nhủ.
- Tất nhiên hiềm khích dù nhỏ cũng là tồn tại….
Thấy Black ánh mắt nhìn về mình, Zippo tiếp tục lời nói
- … như vậy đi, chúng ta đây liền ngay mặt giải quyết ân oán tốt lắm.
- Nếu anh bạn trẻ thua, chúng ta coi như cũng giải hận. Sau này sẽ không tìm cậu gây phiền phức nữa. Còn nếu bọn ta thua… Này bọn ta tự nhận xui. Mình đã không có tài cũng sẽ không đến chỗ cậu tự rước lấy nhục.
- Thế nào. Ý kiến ta không sai chứ?
Cuối cùng Zippo còn không quên bổ sung lời cam đoan tăng sức thuyết phục.
- Yên tâm! Zippo này lăn lộn giang hồ nhiều năm. Một lời nói ra như ngụm nước miếng đã nhổ ra. Nói một không hai. Đảm bảo đáng tin một trăm phần trăm.
- Ta đây cũng không muốn sau này mình làm trò cười cho đám bạn bè trên giang hồ.
- Được rồi! Nhóc không có ý kiến gì chứ.
…
Dù sao chưa bị thiệt thòi gì, Black nghe đối phương nói chuyện, tâm lý cũng nguôi ngoai phần nào. Nghe Zippo hỏi, cậu đáp lại giọng phụng phịu.
- Nếu như vậy chúng ta xử lý ân oán kiểu gì.
- Hỏi hay lắm!
Cá đã mắc câu. Zippo tâm trạng cao hứng. Có điều anh vẫn giấu giếm sắc mặt, không để lộ gì ra bên ngoài, miệng lại bắt đầu lừa dối.
- Cậu đã đến Celadon hẳn phải biến cuộc thi Dũng Giả Du Hí sẽ diễn ra trong lễ hội sắp tới chứ.
Black gật gật đầu tỏ vẻ đã biết. Thấy thế Zippo vỗ tay “đốp” một cái. Tâm trạng hài lòng tiếp lời.
- Chúng ta đây cũng không vòng vo. Bọn ta cũng đang chuẩn bị quay video mạo hiểm tham dự cuộc thi.
- Nếu đã như vậy. Không bằng hai ta thi thi gan thế nào.
- Thi gan?
Black hỏi với giọng nghi hoặc.
Zippo nhanh miệng giải thích:
- Này đơn giản thôi. Dù sao cũng là quay video mạo hiểm thôi. Địa điểm đã có sẵn, chỉ cần cậu cùng ta hai người đồng thời tiến hành quay là được. Ta đây cũng không làm khó cậu. Chỉ cần cậu an toàn vượt qua, thù oán này coi như xong.
- Thế nào. Ý định của cậu ra sao?
Đang lúc Black suy tư, một cánh tay kéo kéo vạt áo cậu, Black giật mình nhìn sang. Nhìn khuôn mặt bên cạnh cậu mới ngớ người nhớ ra Mei vân còn ở bên. Nãy giờ quên béng không đưa cô bé về. À mà sao bé nó không tự đi về luôn nhỉ.
Bỏ qua suy nghĩ trong đầu, Black nghi hoặc hỏi thăm. Đám thanh niên cũng đồng loạt nhìn về Mei. Không biết bé gái yên tĩnh nãy giờ lúc này lại muốn nói gì.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chăm của mọi người, hai bên tai hơi ửng đỏ, Mei mặt không cảm xúc nhẹ giọng nhắc nhở Black, hai tay kéo áo cũng lén lút buông ra.
- Cẩn thận nguy hiểm!
Này bốn chữ làm cho Black trong lòng thật cảm động. Hóa ra là sợ mình gặp nguy hiểm. Có điều thâm tâm cậu giờ đã có quyết định. Dù sao cậu cũng có ý định tham dự cuộc thi Dũng Giả Du Hí lần này kiếm tiền thưởng. Trước đó còn đang không biết quay video kiểu gì. Lúc này có người đưa tới miệng ngu sao mà không ăn.
Zippo không biết được suy nghĩ của Black, nghe Mei nói vậy, anh chàng nhanh miệng phản bác. Có câu nói hay lắm, không sợ gì, chỉ sợ con vịt đã đun sôi lại còn bay mất. Anh cũng không muốn Black nghe xong thay đổi chủ ý tham gia.
- Cô bé nói vậy cũng quá coi thường cậu bạn trẻ này đi.
- Phải tin tưởng cậu ấy sẽ vượt qua nguy hiểm chứ. Hơn nữa giờ còn chưa biết nguy hiểm như thế nào làm sao có thể sợ mà chùn bước được.
- Người hèn nhát như thế sau này cũng đừng trách bị người khác bắt nạt.
- Đúng vậy, đã yếu thì cũng đừng trách bị người khác bắt nạt.
- Đại ca có quá chí lý.
- Em lại học thêm một câu nói hay nữa từ đại ca.
- Hu hu,… đại ca… anh mãi mãi là thần tượng trong lòng bọn em
- ^@##%^#^[email protected]#%
…
Bỏ ngoài tai đám thanh niên bắt đầu nhốn nháo kia, Black bàn tay vỗ nhè nhẹ lên vai Mei, giọng nói từ tốn.
- Không có gì cần phải lo lắng. Chỉ là quay video mạo hiểm mà thôi. hơn nữa là hai người cùng đi. Chắc chắn sẽ không quá nguy hiểm đâu.
Nói rồi cậu quay về phía Zippo tiếp lời.
- Được rồi. Vậy cứ làm theo lời anh nói đi. Có điều…
Liếc mắt nhìn đám xe lăn lộn nằm trên mặt đất.
- … tiếp theo chúng ta di chuyển như thế nào?
Nghe Black nói vậy, Zippo vỗ vỗ ngực bảo đảm.
- Yên tâm, này toàn xe bị đám bọn ta cải chế qua. Trông vậy thôi chứ chắc chắn lắm. Tai nạn vừa nãy nhằm nhò gì. Dựng lên một cái là oke ngay.
Nói rồi quay sang đám đàn em xung quanh quát lên.
- Còn ngồi dó làm gì. Nhanh dựng xe, xuất phát tới Cycling Road.
- Đã biết đại ca.
- Oke.
- Rõ ràng.
- @%^[email protected]#*&
Hỗn tạp thanh âm đáp lại, có điều Zippo cũng không để ý. Giang hồ thôi. Cái chính là nhiệt huyết, là đam mê. Này kỉ luật quá là thứ bộ đội, quân nhân dùng. Nói chung, đấy không phải cái đám thanh niên giang hồ cần.
Cái bọn anh cần là một chân trời tự do không bó buộc.
Ngẩng đầu, khuôn mặt u buồn nhìn về phía chân trời. Hình ảnh đại ca Zippo trong lòng đám đàn em lúc này trở nên cao lớn hơn bao giờ hết.
“Anh ấy đứng giữa thiên địa. Hai mắt u buồn nhìn về phía tinh không.
Thân hình vĩ ngạn ấy gánh lên thế cuộc cả thời đại.
Theo bước chân của anh, chúng ta cùng nhau đồng lòng chung sức đi tới thời đại mới. Thời đại mà tự do ánh sáng vĩnh hằng.
Đại ca!
Anh sẽ mãi mãi là hình tượng vĩ đại không gì thay thế được trong lòng chúng em.”
(Trích “Hồi kí về cuộc đời và sự nghiệp vĩ đại của Zippo”. Sách trong tuyển tập truyện hồi kí “Những con người thay đổi cả một thời đại”. Loạt sách bán chạy nhất trong thế kỉ mới. Vinh danh được Thế giới thời báo bình chọn.)
…
Kết thúc chương 90.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.