Chương 96: Taobao Mall & Cha con 'làm màu'
Từ Từ Đồ Chi
05/08/2023
Edit: Bàn
Vừa rời khỏi tầm mắt của ba mẹ, Khúc Liệu Nguyên liền giận dữ hỏi Tống Dã: "Cậu làm gì đấy? Sao tự nhiên nói cái đó với bọn họ? Làm tớ sợ muốn chết!"
"Tớ là người không có chừng mực như thế à?" Tống Dã vẻ mặt vô tội nói, "Bây giờ sao nói cho bọn họ biết được? Em có hiểu lầm gì với đầu óc của anh đúng không?"
Khúc Liệu Nguyên ù ù cạc cạc, cảm thấy không thể hiểu được, nói: "Thế, cậu làm gì thế? Đùa giỡn à? Chỉ để doạ tớ?"
"Đương nhiên là không phải," Tống Dã giải thích, "Tớ cũng chỉ chợt nghĩ ra. So với việc đột nhiên để dì Cao và chú Khúc biết sự thật, không bằng để từ từ, tiết lộ với bọn họ từng chút một để hai người họ có chuẩn bị tâm lý trước, nếu không hai người họ đến giờ vẫn nghĩ bọn mình là học sinh tiểu học. Đừng nói là yêu đương, ngay cả ăn cơm, cậu không thấy dì Cao à, dì còn muốn đeo yếm dãi cho bọn mình."
"Còn lâu, mẹ chỉ muốn đeo cho tớ thôi, mẹ coi cậu là người lớn từ lâu rồi. Cậu biết mẹ nói với tớ thế nào không?" Khúc Liệu Nguyên học theo lời mẹ nói, vẻ mặt và giọng điệu giống y hệt, nói: "Đừng học anh con, nó lớn rồi! Con còn nhỏ!"
Tống Dã cười ha ha ha ra tiếng.
Khúc Liệu Nguyên hỏi hắn: "Không, thế cậu muốn tiết lộ từng chút một thế nào? Tớ không hiểu."
"Phải xem thời cơ," Tống Dã đã tính trước trong lòng, nói, "Lần này tớ thi không tốt, cũng cần có một lý do hợp lý để ăn nói với bọn họ, lần này tớ nói cho bọn họ biết tớ đang yêu đương với ai đó. Chờ lần sau có cơ hội nào đó thích hợp, lại tiết lộ chuyện khác cho bọn họ, lúc đó tớ sẽ tuỳ cơ ứng biến, cậu đừng xía vào. Đây gọi là một hòn đá ném hai con chim, một công đôi việc, nước ấm nấu ếch... Nói chung em yên tâm, anh nắm chắc trong lòng rồi."
Khúc Liệu Nguyên: "..."
"Nếu từ giờ trở đi mẹ tớ bắt đầu soi cậu thì làm sao bây giờ?" Cậu cứ thấy bất an, nói, "Lỡ may không chờ được đến đại học đã bị mẹ phát hiện là cậu yêu sớm với tớ, mẹ không đánh chết tớ thì cũng phải lột tớ một lớp da."
Tống Dã: "Không đâu, dì muốn đánh cũng là đánh tớ, cậu đừng sợ, đến lúc đó nói với dì Cao, là tớ quyến rũ cậu, là tớ quấn lấy cậu, cứ đòi phải làm người yêu cậu, cậu không đồng ý với tớ là đòi sống đòi chết."
"... Cậu lượn đi!" Khúc Liệu Nguyên nói, "Mẹ tớ còn lâu mới tin! Cậu không biết mẹ à? Mẹ suốt ngày nghi ngờ tớ lén bắt nạt cậu sau lưng mẹ với ba tớ."
Tống Dã lại cười một trận, nói: "Thực ra dì cũng không thể soi tớ, bọn mình trọ ở trường, cuối tuần dì lại không có thời gian về nhà, cùng lắm gọi điện cho lão Thôi bảo lão Thôi trông coi tớ giúp dì. Nhưng lão Thôi rất cởi mở, vốn chẳng quan tâm chuyện yêu sớm này, có mấy cặp trong lớp bọn mình yêu nhau dưới mũi ổng rồi. Lớp trưởng có biết là ai không?"
"Đương nhiên là tớ biết rồi. Tớ không sợ lão Thôi, chỉ sợ..." Lớp trưởng Khúc nghĩ đến một khả năng, nói, "Chỉ sợ mẹ tớ bảo tớ soi cậu, rồi nếu mẹ hỏi tớ, Tiểu Dã với người yêu nó thế nào thế nào, hỏi hai ba câu là tớ lòi đuôi rồi."
Tống Dã suy nghĩ một chút, nhận xét: "Không đâu, dì biết cậu không có suy nghĩ đó, còn sợ cậu phân tâm làm lỡ việc học, sắp lên lớp 12 rồi, thành tích mới là quan trọng nhất. Chỉ cần lần thi tới tớ phát huy như bình thường, dì sẽ không quản chuyện riêng của tớ lắm."
Khúc Liệu Nguyên thấy hắn nói có lý, hơn nữa mình cũng không biết làm gì, gật đầu nói: "Được rồi, thế tớ nghe cậu. Nhưng lần sau cậu làm chuyện này tiếp, nhất định phải nói trước cho tớ một tiếng, lúc nãy đúng là doạ ngu tớ, bây giờ vẫn còn ngửi thấy mùi sữa trên mặt này."
Tống Dã lại gần cậu, hít mũi nói: "Để anh ngửi thử xem."
Hai người bọn họ vẫn đang trên đường cái, Khúc Liệu Nguyên xấu hổ, né trái né phải không cho ngửi, Tống Dã thích nhất là trêu cậu, hai học sinh cấp 3 đùa giỡn một hồi mới đi chờ xe bus, cùng nhau về nhà.
Bắt đầu nghỉ hè rồi!
Tối hôm đó, Khúc Liệu Nguyên thành công thi được vào top 10 khối chính thức đề cập với Tống Dã --
"Một tay giao tiền, một tay giao hàng! Tớ thi được hạng 5 khối, đã hứa là được đó đó rồi, cậu đừng quỵt nợ."
Tống Dã, một kẻ đạo đức giả hàng thật giá thật, làm gì có chuyện không muốn, càng không thể quỵt nợ, nhưng vẫn phải ra vẻ gắng gượng, nhắc nhở trước cũng phải nhắc: "Lần này thi tốt, lần sau vẫn phải giữ như vậy."
"Tớ biết rồi! Đừng nói nữa!" Khúc Liệu Nguyên trưng ra tư thế puppy lần trước, vui vẻ nói, "Nào!"
Tống Dã có năng lực học tập tuyệt vời không gì sánh được, cùng kinh nghiệm thành công lần trước, nên lần này thể hiện rất tốt, lại còn thử thêm kiểu khác.
Khúc Liệu Nguyên bị xoay tới xoay lui, vừa nghĩ thi tốt đúng là một chuyện mừng, vừa suy nghĩ một cách sâu sắc, làm "vợ" cũng rất được, nghe lời phối hợp với Tống Dã là xong, không như Tống Dã làm "chồng," đã phải động não nghĩ ra đủ trò, còn phải cố gắng lao động chân tay.
Cậu vẫn thấy đó đó và ăn cái kia là hoạt động có hơi "bẩn," tự cho là đúng mà nghĩ, Tống Dã đã hy sinh đáng kể cho hoạt động này.
Sau khi kết thúc, hai người ngủ một chút. Đến 10 giờ hơn, Khúc Liệu Nguyên bị đói tỉnh, lay Tống Dã dậy, nói: "Tớ muốn ăn cơm."
Tống Dã dậy nấu mì nước canh suông, rắc thêm chút hành lá thái nhỏ, nhỏ mấy giọt dầu vừng, vừa dễ tiêu vừa không khó chịu, một người "chồng" vô cùng hiền lành thuỳ mị.
Nhưng Khúc Liệu Nguyên không cảm kích, lần trước "chồng" đã làm công tác chuẩn bị một cách chu đáo, cậu không thấy khó chịu sau khi làm chuyện đó nữa, vẫn không biết làm "vợ" thì có thể gặp phải nỗi khổ gì, lẩm bẩm oán giận nói: "Cái gì đây? Gì thế này? Chẳng có mùi vị gì, đây là đồ ăn của người xuất gia, người xuất gia không kết hôn được đâu cậu biết không? Nếu ban nãy Phật tổ nhìn thấy cậu đó đó tớ, sẽ phạt cậu đi ị quên mang giấy."
Tống Dã: "..."
Khúc Liệu Nguyên ăn nửa bát mì, nhạt nhẽo vô vị không muốn ăn nữa, tự mình tìm gói khoai tây chiên mẹ cậu đưa cho hồi trưa. Tống Dã nhìn bao bì, là vị nguyên bản, không phải vị ớt tiêu gì đó, nên không quản cậu, dọn dẹp bát đũa rồi đi rửa.
Khúc Liệu Nguyên nhai rộp rộp, lại đến cửa phòng bếp, hỏi xin một cách rất đúng nghi thức: "Chồng, vợ của cậu muốn chơi máy tính."
Tống Dã vui vẻ, trả lời: "Được chơi nửa tiếng, không được vượt quá thời gian, nếu không sẽ bị bạo lực gia đình."
Hắn dọn bếp xong, về phòng, thấy Khúc Liệu Nguyên đeo tai nghe chơi CS, dùng súng tỉa LRS, bắn một phát súng thì miệng kêu "pằng!" một tiếng.
Tống Dã không biết chơi mấy cái này lắm, nhìn mấy lượt, định lén thả, để Khúc Liệu Nguyên chơi đủ nửa tiếng rồi lại thêm mười mấy phút nữa. Còn hắn lấy netbook ra lướt web, lên diễn đàn gay đọc một chút. Câu trả lời "bà xã tôi 18 tuổi" lần trước nhận lại mấy chục reply, hắn cũng không đọc kỹ. Ngắn ngủi mấy tháng, hắn đã nhận ra sự ấu trĩ và trẻ trâu hồi đó, lúng túng xin moderator xoá chủ đề.
Sau đó hắn mở Taobao, đăng nhập, trước đó hắn đã đăng ký Alipay ở phòng máy của trường, nhưng internet mở ở trường không an toàn lắm, không dám liên kết thẻ ngân hàng, bây giờ về nhà mới liên kết một tấm thẻ.
Trước đây hắn đã hay thấy người khác chia sẻ về Taobao trên mạng, nói là dễ dùng và tiện lợi, nhưng bản thân luôn nghi ngờ, luôn thấy mô hình mua sắm qua internet C2C giữa cá nhân và cá nhân không quá an toàn ở môi trường trong nước, sợ bị người bán lừa tiền, không như Amazon và Ebay, nền tảng B2C giữa doanh nghiệp và khách hàng, có thể khiến người ta thấy đáng tin cậy hơn.
Mấy tuần trước làm một bài đọc hiểu thảo luận về "online shopping" trong sách "Tập san tiếng Anh." Trong lúc giảng bài, giáo viên tiếng Anh trẻ tuổi thời thượng lớp bọn họ chia sẻ với các học sinh về mấy năm kinh nghiệm mua sắm trên Taobao kể từ khi nó ra mắt. Đương nhiên cũng đã bỏ tiền mua bài học, nhưng cô tràn đầy lạc quan với sự phát triển trong tương lai của nền tảng này, vì trong vài năm qua, cô thấy được việc quản lý ngày càng trở nên chuẩn hóa hơn, còn nói cô tin rằng sự phát triển và mở rộng của Taobao sẽ thay đổi "the whole of China"... Rồi đặt câu hỏi với Khúc Liệu Nguyên, hỏi cậu cách dùng của "as a whole" với "the whole of" có khác nhau không.
Hơn nữa, theo tin tức 3 4 ngày trước, ngoài C2C ban đầu, Taobao cuối cùng cũng ra mắt nền tảng B2C chuyên dụng "Taobao Mall."
Tống Dã lần mò học cách tìm kiếm sản phẩm, cách sử dụng giỏ hàng để kết hợp thanh toán, cách thiết lập Alipay, chọn mấy quyển sách trên Taobao Mall, điền địa chỉ ở nhà, đặt đơn xong rồi xác nhận với bộ phận chăm sóc khách hàng của cửa hàng mấy lần, thông tin đều chính xác, mấy quyển sách kia cũng được khẳng định là có hàng, ngày mai là có thể gửi đi, hắn mới nhập mật khẩu để thanh toán.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn thử mua sắm qua internet, thanh toán xong là đã căng thẳng toát mồ hôi hột, lúc này mới phát hiện ra Khúc Liệu Nguyên không chơi CS nữa, đang đứng bên cạnh nhìn màn hình netbook của hắn.
"Cậu tiêu tiền trên mạng?" Khúc Liệu Nguyên không thể tin được, nói, "Là tiền thật à?"
Tống Dã gạt ngay sự căng thẳng dè dặt lúc nãy qua một bên, nói một cách vừa điềm tĩnh vừa rất có kinh nghiệm: "Đương nhiên là tiền thật rồi, rút thẳng từ thẻ ngân hàng, mua cho ba tớ mấy quyển sách, mấy ngày nữa là nhận được."
Khúc Liệu Nguyên lo lắng nói: "Trên mạng nhiều lừa đảo lắm, Văn Thông mua trang bị trò chơi bị lừa rồi! Bị lừa mấy trăm đấy!"
"Anh em thông minh hơn nó mà?" Tống Dã hết sức coi thường Văn Thông, nói, "Não nó cùng lắm to bằng hạt đậu xanh, không lừa nó thì lừa ai? Lấy tớ ra so với nó? Cậu đang chọc tức tớ hả?"
Khúc Liệu Nguyên gãi đầu, ngầm thừa nhận đúng là Văn Thông không thông minh lắm, hỏi: "Cậu mua mấy quyển? Bao nhiêu tiền?"
Tống Dã nói: "5 quyển, chưa đến 200, rẻ hơn nhà sách."
Khúc Liệu Nguyên vừa nghe chữ "rẻ," càng cảm thấy là hắn bị lừa, nhìn ba chữ "đã trả tiền" kia trên trang web, đau thấu tim gan, 200 tệ! Mua được 10 hộp "bóng bay" rồi! Nhưng cậu không dám nói nữa, Tống Dã rất sĩ diện, cho dù bị lừa thật cũng không thể nói thẳng, Tống Dã sẽ trở mặt.
Ví dụ, đến giờ Tống Dã ra ngoài vẫn không thể phân biệt đông tây nam bắc, mỗi lần đi chơi đều sẽ dẫn sai đường, nếu Khúc Liệu Nguyên dám nói hắn mấy mấy câu, Tống Dã sẽ thẹn quá thành giận, trách ngược lại cậu không nghe lời, còn đe doạ không mua đồ ăn vặt mua nước cho cậu. Dẫn đến việc nếu bây giờ ra ngoài, kể cả biết rõ Tống Dã đi nhầm đường, cậu chỉ có thể giả vờ không biết đi loanh quanh. Dù sao cũng để giải trí chứ không phải nhiệm vụ quan trọng gì, đi dạo lòng vòng có gì không tốt, cuối cùng đi một vòng lại về điểm bắt đầu.
"Chờ lấy được sách rồi tính tiếp." Khúc Liệu Nguyên đành nói một câu như vậy, không hề có lòng tin với lần mua sắm qua mạng đầu tiên của Tống Dã.
Mấy ngày sau, nhân viên chuyển phát nhanh của STO Express đưa sách đến dưới tầng, gọi điện bảo Tống Dã đến lấy, còn kéo thêm mấy người hàng xóm đến xem.
Khúc Liệu Nguyên xuống cùng Tống Dã, lúc Tống Dã ký nhận, chị dâu Tiểu Dương tầng 1 ôm theo bé Tiểu Dương đã 1 tuổi rưỡi, hỏi cậu: "Anh trai em mua đồ trên mạng à? Mua gì thế?"
Cậu rất sợ mở ra là một đống đồng nát hoặc là sách lậu kém chất lượng, bị hàng xóm biết sẽ mách ba mẹ cậu là hai người họ bị mắc lừa. Đây là 200 tệ, Cao Tú Nguyệt nghe được thì không nói Tống Dã, nhưng cũng phải đau lòng mất mấy tháng. Cậu khoát khoát tay với chị dâu Tiểu Dương, không dám trả lời.
Tống Dã cầm sách lên tầng, Khúc Liệu Nguyên trêu bé Tiểu Dương rồi cũng vội chạy về.
Cả 5 quyển đều là sách mới tinh, lật qua một chút thì hẳn là bản thật, còn kẹp một cái phiếu giảm giá cho đánh giá tốt.
Khúc Liệu Nguyên cực kỳ vui, không bị lừa. Tống Dã vẻ mặt điềm tĩnh, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng sợ nếu bị lừa thật sẽ mất mặt với Khúc Liệu Nguyên. Lần đầu tiên mua hàng qua mạng, thành công rồi!
Ngày hôm sau, Tống Dã mang theo sách và Khúc Liệu Nguyên, đến tỉnh lị thăm Tống Chí Quốc, như cũ là sáng sớm xuất phát, trưa đến tỉnh lị, hơn 2 giờ chiều đến nhà tù, hoàn thành thủ tục, vào gặp Tống Chí Quốc.
Tống Chí Quốc đã chấp hành án tù được 2 năm 2 tháng theo luật. Năm ngoái ông vẫn tham gia cải tạo lao động cùng với các tù nhân khác trong tù, chẳng hạn như đạp máy khâu để may quần áo, hay tự tay làm đèn LED và lao động chân tay khác. Đến mùa xuân năm nay, vì biểu hiện tốt và bằng cấp khá cao, quản lý nhà tù đã phân công ông đến thư viện nhà tù, phụ trách vệ sinh thư viện hàng ngày và sắp xếp trưng bày sách, cứ 3 đến 5 ngày thì làm báo tường tuyên truyền một lần. Tuy không phải công việc đặc biệt thú vị gì, nhưng so với lao động chân tay thì thoải mái hơn nhiều về mặt yêu cầu thể chất, cũng cho phép ông có nhiều thời gian hơn để đọc và nghiên cứu.
Trong thư viện nhà tù chủ yếu là các tờ báo của đảng và chính phủ, sách súp gà khuyến khích các tù nhân nghiêm túc cải tạo và trở lại làm người, và một ít sách thơ cổ. Cái này còn lâu mới đáp ứng được nhu cầu đọc sách của Tống Chí Quốc, nên mỗi lần Tống Dã đi thăm ông đều phải mang theo mấy quyển sách ông chọn, có lúc không thể đến vì học tập căng thẳng thì sẽ gửi mấy quyển qua đường bưu điện, sau khi quản lý nhà tù kiểm tra xong thì đưa đến tận tay ông.
Trước đây khi Tống Chí Quốc còn đi làm ở bên ngoài, đi xã giao uống rất nhiều rượu, gan nhiễm mỡ nhẹ, còn hơi ba cao [1]. Vào tù hơn 2 năm, sinh hoạt điều độ, hàng ngày còn tham gia tập thể dục tập thể, cơ thể khoẻ mạnh hơn ở ngoài nhiều. Chỉ là phòng giam không thấy ánh sáng mặt trời, lại âm u ẩm ướt, khiến ông mắc phải chút bệnh vặt về khớp, bình thường phải dán thuốc cao, lại gần là có thể ngửi thấy mùi thuốc cao trên người ông.
[1]: Huyết áp cao, mỡ máu cao, đường huyết cao.
Ông và Tống Dã trò chuyện về cuộc sống của nhau trong thời gian này. Khúc Liệu Nguyên im lặng ngồi nghe bên cạnh, lặng lẽ đánh giá cặp cha con này. Không thể nói rõ ở điểm nào, nhưng cứ cảm thấy hai người họ càng lúc càng giống nhau, không phải vẻ ngoài, mà là vẻ mặt và ánh mắt lúc nói chuyện.
Nghe thấy lần này Tống Dã thi không tốt, Tống Chí Quốc không hề lo lắng, mà hỏi: "Có phải gặp phải chuyện buồn phiền gì trong cuộc sống không?"
Khúc Liệu Nguyên lộp bộp trong lòng, sợ Tống Dã lại nói bậy, sẽ "nước ấm nấu ếch" với chú Tống. Cậu hơi sợ chú Tống, vị trưởng bối này là người khác hẳn với ba mẹ cậu.
"Lúc đó có chút buồn phiền," Rất may là Tống Dã chỉ nói, "Đã giải quyết rồi, lần sau vẫn có thể thi được hạng nhất, thi đại học cũng không thành vấn đề ạ."
Tống Chí Quốc cười điềm đạm, nói: "Vậy thì tốt, ba tin con có thể xử lý tốt chuyện của mình."
Khúc Liệu Nguyên thực sự phục sát đất, nghĩ thầm, đây là cha con kiểu gì. Nếu cậu sơ suất thi không tốt xong còn dám nói mấy lời làm màu này với ba mẹ, chắc chắn sẽ bị cả ba lẫn mẹ đánh cho cái mông nở hoa.
Vừa rời khỏi tầm mắt của ba mẹ, Khúc Liệu Nguyên liền giận dữ hỏi Tống Dã: "Cậu làm gì đấy? Sao tự nhiên nói cái đó với bọn họ? Làm tớ sợ muốn chết!"
"Tớ là người không có chừng mực như thế à?" Tống Dã vẻ mặt vô tội nói, "Bây giờ sao nói cho bọn họ biết được? Em có hiểu lầm gì với đầu óc của anh đúng không?"
Khúc Liệu Nguyên ù ù cạc cạc, cảm thấy không thể hiểu được, nói: "Thế, cậu làm gì thế? Đùa giỡn à? Chỉ để doạ tớ?"
"Đương nhiên là không phải," Tống Dã giải thích, "Tớ cũng chỉ chợt nghĩ ra. So với việc đột nhiên để dì Cao và chú Khúc biết sự thật, không bằng để từ từ, tiết lộ với bọn họ từng chút một để hai người họ có chuẩn bị tâm lý trước, nếu không hai người họ đến giờ vẫn nghĩ bọn mình là học sinh tiểu học. Đừng nói là yêu đương, ngay cả ăn cơm, cậu không thấy dì Cao à, dì còn muốn đeo yếm dãi cho bọn mình."
"Còn lâu, mẹ chỉ muốn đeo cho tớ thôi, mẹ coi cậu là người lớn từ lâu rồi. Cậu biết mẹ nói với tớ thế nào không?" Khúc Liệu Nguyên học theo lời mẹ nói, vẻ mặt và giọng điệu giống y hệt, nói: "Đừng học anh con, nó lớn rồi! Con còn nhỏ!"
Tống Dã cười ha ha ha ra tiếng.
Khúc Liệu Nguyên hỏi hắn: "Không, thế cậu muốn tiết lộ từng chút một thế nào? Tớ không hiểu."
"Phải xem thời cơ," Tống Dã đã tính trước trong lòng, nói, "Lần này tớ thi không tốt, cũng cần có một lý do hợp lý để ăn nói với bọn họ, lần này tớ nói cho bọn họ biết tớ đang yêu đương với ai đó. Chờ lần sau có cơ hội nào đó thích hợp, lại tiết lộ chuyện khác cho bọn họ, lúc đó tớ sẽ tuỳ cơ ứng biến, cậu đừng xía vào. Đây gọi là một hòn đá ném hai con chim, một công đôi việc, nước ấm nấu ếch... Nói chung em yên tâm, anh nắm chắc trong lòng rồi."
Khúc Liệu Nguyên: "..."
"Nếu từ giờ trở đi mẹ tớ bắt đầu soi cậu thì làm sao bây giờ?" Cậu cứ thấy bất an, nói, "Lỡ may không chờ được đến đại học đã bị mẹ phát hiện là cậu yêu sớm với tớ, mẹ không đánh chết tớ thì cũng phải lột tớ một lớp da."
Tống Dã: "Không đâu, dì muốn đánh cũng là đánh tớ, cậu đừng sợ, đến lúc đó nói với dì Cao, là tớ quyến rũ cậu, là tớ quấn lấy cậu, cứ đòi phải làm người yêu cậu, cậu không đồng ý với tớ là đòi sống đòi chết."
"... Cậu lượn đi!" Khúc Liệu Nguyên nói, "Mẹ tớ còn lâu mới tin! Cậu không biết mẹ à? Mẹ suốt ngày nghi ngờ tớ lén bắt nạt cậu sau lưng mẹ với ba tớ."
Tống Dã lại cười một trận, nói: "Thực ra dì cũng không thể soi tớ, bọn mình trọ ở trường, cuối tuần dì lại không có thời gian về nhà, cùng lắm gọi điện cho lão Thôi bảo lão Thôi trông coi tớ giúp dì. Nhưng lão Thôi rất cởi mở, vốn chẳng quan tâm chuyện yêu sớm này, có mấy cặp trong lớp bọn mình yêu nhau dưới mũi ổng rồi. Lớp trưởng có biết là ai không?"
"Đương nhiên là tớ biết rồi. Tớ không sợ lão Thôi, chỉ sợ..." Lớp trưởng Khúc nghĩ đến một khả năng, nói, "Chỉ sợ mẹ tớ bảo tớ soi cậu, rồi nếu mẹ hỏi tớ, Tiểu Dã với người yêu nó thế nào thế nào, hỏi hai ba câu là tớ lòi đuôi rồi."
Tống Dã suy nghĩ một chút, nhận xét: "Không đâu, dì biết cậu không có suy nghĩ đó, còn sợ cậu phân tâm làm lỡ việc học, sắp lên lớp 12 rồi, thành tích mới là quan trọng nhất. Chỉ cần lần thi tới tớ phát huy như bình thường, dì sẽ không quản chuyện riêng của tớ lắm."
Khúc Liệu Nguyên thấy hắn nói có lý, hơn nữa mình cũng không biết làm gì, gật đầu nói: "Được rồi, thế tớ nghe cậu. Nhưng lần sau cậu làm chuyện này tiếp, nhất định phải nói trước cho tớ một tiếng, lúc nãy đúng là doạ ngu tớ, bây giờ vẫn còn ngửi thấy mùi sữa trên mặt này."
Tống Dã lại gần cậu, hít mũi nói: "Để anh ngửi thử xem."
Hai người bọn họ vẫn đang trên đường cái, Khúc Liệu Nguyên xấu hổ, né trái né phải không cho ngửi, Tống Dã thích nhất là trêu cậu, hai học sinh cấp 3 đùa giỡn một hồi mới đi chờ xe bus, cùng nhau về nhà.
Bắt đầu nghỉ hè rồi!
Tối hôm đó, Khúc Liệu Nguyên thành công thi được vào top 10 khối chính thức đề cập với Tống Dã --
"Một tay giao tiền, một tay giao hàng! Tớ thi được hạng 5 khối, đã hứa là được đó đó rồi, cậu đừng quỵt nợ."
Tống Dã, một kẻ đạo đức giả hàng thật giá thật, làm gì có chuyện không muốn, càng không thể quỵt nợ, nhưng vẫn phải ra vẻ gắng gượng, nhắc nhở trước cũng phải nhắc: "Lần này thi tốt, lần sau vẫn phải giữ như vậy."
"Tớ biết rồi! Đừng nói nữa!" Khúc Liệu Nguyên trưng ra tư thế puppy lần trước, vui vẻ nói, "Nào!"
Tống Dã có năng lực học tập tuyệt vời không gì sánh được, cùng kinh nghiệm thành công lần trước, nên lần này thể hiện rất tốt, lại còn thử thêm kiểu khác.
Khúc Liệu Nguyên bị xoay tới xoay lui, vừa nghĩ thi tốt đúng là một chuyện mừng, vừa suy nghĩ một cách sâu sắc, làm "vợ" cũng rất được, nghe lời phối hợp với Tống Dã là xong, không như Tống Dã làm "chồng," đã phải động não nghĩ ra đủ trò, còn phải cố gắng lao động chân tay.
Cậu vẫn thấy đó đó và ăn cái kia là hoạt động có hơi "bẩn," tự cho là đúng mà nghĩ, Tống Dã đã hy sinh đáng kể cho hoạt động này.
Sau khi kết thúc, hai người ngủ một chút. Đến 10 giờ hơn, Khúc Liệu Nguyên bị đói tỉnh, lay Tống Dã dậy, nói: "Tớ muốn ăn cơm."
Tống Dã dậy nấu mì nước canh suông, rắc thêm chút hành lá thái nhỏ, nhỏ mấy giọt dầu vừng, vừa dễ tiêu vừa không khó chịu, một người "chồng" vô cùng hiền lành thuỳ mị.
Nhưng Khúc Liệu Nguyên không cảm kích, lần trước "chồng" đã làm công tác chuẩn bị một cách chu đáo, cậu không thấy khó chịu sau khi làm chuyện đó nữa, vẫn không biết làm "vợ" thì có thể gặp phải nỗi khổ gì, lẩm bẩm oán giận nói: "Cái gì đây? Gì thế này? Chẳng có mùi vị gì, đây là đồ ăn của người xuất gia, người xuất gia không kết hôn được đâu cậu biết không? Nếu ban nãy Phật tổ nhìn thấy cậu đó đó tớ, sẽ phạt cậu đi ị quên mang giấy."
Tống Dã: "..."
Khúc Liệu Nguyên ăn nửa bát mì, nhạt nhẽo vô vị không muốn ăn nữa, tự mình tìm gói khoai tây chiên mẹ cậu đưa cho hồi trưa. Tống Dã nhìn bao bì, là vị nguyên bản, không phải vị ớt tiêu gì đó, nên không quản cậu, dọn dẹp bát đũa rồi đi rửa.
Khúc Liệu Nguyên nhai rộp rộp, lại đến cửa phòng bếp, hỏi xin một cách rất đúng nghi thức: "Chồng, vợ của cậu muốn chơi máy tính."
Tống Dã vui vẻ, trả lời: "Được chơi nửa tiếng, không được vượt quá thời gian, nếu không sẽ bị bạo lực gia đình."
Hắn dọn bếp xong, về phòng, thấy Khúc Liệu Nguyên đeo tai nghe chơi CS, dùng súng tỉa LRS, bắn một phát súng thì miệng kêu "pằng!" một tiếng.
Tống Dã không biết chơi mấy cái này lắm, nhìn mấy lượt, định lén thả, để Khúc Liệu Nguyên chơi đủ nửa tiếng rồi lại thêm mười mấy phút nữa. Còn hắn lấy netbook ra lướt web, lên diễn đàn gay đọc một chút. Câu trả lời "bà xã tôi 18 tuổi" lần trước nhận lại mấy chục reply, hắn cũng không đọc kỹ. Ngắn ngủi mấy tháng, hắn đã nhận ra sự ấu trĩ và trẻ trâu hồi đó, lúng túng xin moderator xoá chủ đề.
Sau đó hắn mở Taobao, đăng nhập, trước đó hắn đã đăng ký Alipay ở phòng máy của trường, nhưng internet mở ở trường không an toàn lắm, không dám liên kết thẻ ngân hàng, bây giờ về nhà mới liên kết một tấm thẻ.
Trước đây hắn đã hay thấy người khác chia sẻ về Taobao trên mạng, nói là dễ dùng và tiện lợi, nhưng bản thân luôn nghi ngờ, luôn thấy mô hình mua sắm qua internet C2C giữa cá nhân và cá nhân không quá an toàn ở môi trường trong nước, sợ bị người bán lừa tiền, không như Amazon và Ebay, nền tảng B2C giữa doanh nghiệp và khách hàng, có thể khiến người ta thấy đáng tin cậy hơn.
Mấy tuần trước làm một bài đọc hiểu thảo luận về "online shopping" trong sách "Tập san tiếng Anh." Trong lúc giảng bài, giáo viên tiếng Anh trẻ tuổi thời thượng lớp bọn họ chia sẻ với các học sinh về mấy năm kinh nghiệm mua sắm trên Taobao kể từ khi nó ra mắt. Đương nhiên cũng đã bỏ tiền mua bài học, nhưng cô tràn đầy lạc quan với sự phát triển trong tương lai của nền tảng này, vì trong vài năm qua, cô thấy được việc quản lý ngày càng trở nên chuẩn hóa hơn, còn nói cô tin rằng sự phát triển và mở rộng của Taobao sẽ thay đổi "the whole of China"... Rồi đặt câu hỏi với Khúc Liệu Nguyên, hỏi cậu cách dùng của "as a whole" với "the whole of" có khác nhau không.
Hơn nữa, theo tin tức 3 4 ngày trước, ngoài C2C ban đầu, Taobao cuối cùng cũng ra mắt nền tảng B2C chuyên dụng "Taobao Mall."
Tống Dã lần mò học cách tìm kiếm sản phẩm, cách sử dụng giỏ hàng để kết hợp thanh toán, cách thiết lập Alipay, chọn mấy quyển sách trên Taobao Mall, điền địa chỉ ở nhà, đặt đơn xong rồi xác nhận với bộ phận chăm sóc khách hàng của cửa hàng mấy lần, thông tin đều chính xác, mấy quyển sách kia cũng được khẳng định là có hàng, ngày mai là có thể gửi đi, hắn mới nhập mật khẩu để thanh toán.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn thử mua sắm qua internet, thanh toán xong là đã căng thẳng toát mồ hôi hột, lúc này mới phát hiện ra Khúc Liệu Nguyên không chơi CS nữa, đang đứng bên cạnh nhìn màn hình netbook của hắn.
"Cậu tiêu tiền trên mạng?" Khúc Liệu Nguyên không thể tin được, nói, "Là tiền thật à?"
Tống Dã gạt ngay sự căng thẳng dè dặt lúc nãy qua một bên, nói một cách vừa điềm tĩnh vừa rất có kinh nghiệm: "Đương nhiên là tiền thật rồi, rút thẳng từ thẻ ngân hàng, mua cho ba tớ mấy quyển sách, mấy ngày nữa là nhận được."
Khúc Liệu Nguyên lo lắng nói: "Trên mạng nhiều lừa đảo lắm, Văn Thông mua trang bị trò chơi bị lừa rồi! Bị lừa mấy trăm đấy!"
"Anh em thông minh hơn nó mà?" Tống Dã hết sức coi thường Văn Thông, nói, "Não nó cùng lắm to bằng hạt đậu xanh, không lừa nó thì lừa ai? Lấy tớ ra so với nó? Cậu đang chọc tức tớ hả?"
Khúc Liệu Nguyên gãi đầu, ngầm thừa nhận đúng là Văn Thông không thông minh lắm, hỏi: "Cậu mua mấy quyển? Bao nhiêu tiền?"
Tống Dã nói: "5 quyển, chưa đến 200, rẻ hơn nhà sách."
Khúc Liệu Nguyên vừa nghe chữ "rẻ," càng cảm thấy là hắn bị lừa, nhìn ba chữ "đã trả tiền" kia trên trang web, đau thấu tim gan, 200 tệ! Mua được 10 hộp "bóng bay" rồi! Nhưng cậu không dám nói nữa, Tống Dã rất sĩ diện, cho dù bị lừa thật cũng không thể nói thẳng, Tống Dã sẽ trở mặt.
Ví dụ, đến giờ Tống Dã ra ngoài vẫn không thể phân biệt đông tây nam bắc, mỗi lần đi chơi đều sẽ dẫn sai đường, nếu Khúc Liệu Nguyên dám nói hắn mấy mấy câu, Tống Dã sẽ thẹn quá thành giận, trách ngược lại cậu không nghe lời, còn đe doạ không mua đồ ăn vặt mua nước cho cậu. Dẫn đến việc nếu bây giờ ra ngoài, kể cả biết rõ Tống Dã đi nhầm đường, cậu chỉ có thể giả vờ không biết đi loanh quanh. Dù sao cũng để giải trí chứ không phải nhiệm vụ quan trọng gì, đi dạo lòng vòng có gì không tốt, cuối cùng đi một vòng lại về điểm bắt đầu.
"Chờ lấy được sách rồi tính tiếp." Khúc Liệu Nguyên đành nói một câu như vậy, không hề có lòng tin với lần mua sắm qua mạng đầu tiên của Tống Dã.
Mấy ngày sau, nhân viên chuyển phát nhanh của STO Express đưa sách đến dưới tầng, gọi điện bảo Tống Dã đến lấy, còn kéo thêm mấy người hàng xóm đến xem.
Khúc Liệu Nguyên xuống cùng Tống Dã, lúc Tống Dã ký nhận, chị dâu Tiểu Dương tầng 1 ôm theo bé Tiểu Dương đã 1 tuổi rưỡi, hỏi cậu: "Anh trai em mua đồ trên mạng à? Mua gì thế?"
Cậu rất sợ mở ra là một đống đồng nát hoặc là sách lậu kém chất lượng, bị hàng xóm biết sẽ mách ba mẹ cậu là hai người họ bị mắc lừa. Đây là 200 tệ, Cao Tú Nguyệt nghe được thì không nói Tống Dã, nhưng cũng phải đau lòng mất mấy tháng. Cậu khoát khoát tay với chị dâu Tiểu Dương, không dám trả lời.
Tống Dã cầm sách lên tầng, Khúc Liệu Nguyên trêu bé Tiểu Dương rồi cũng vội chạy về.
Cả 5 quyển đều là sách mới tinh, lật qua một chút thì hẳn là bản thật, còn kẹp một cái phiếu giảm giá cho đánh giá tốt.
Khúc Liệu Nguyên cực kỳ vui, không bị lừa. Tống Dã vẻ mặt điềm tĩnh, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng sợ nếu bị lừa thật sẽ mất mặt với Khúc Liệu Nguyên. Lần đầu tiên mua hàng qua mạng, thành công rồi!
Ngày hôm sau, Tống Dã mang theo sách và Khúc Liệu Nguyên, đến tỉnh lị thăm Tống Chí Quốc, như cũ là sáng sớm xuất phát, trưa đến tỉnh lị, hơn 2 giờ chiều đến nhà tù, hoàn thành thủ tục, vào gặp Tống Chí Quốc.
Tống Chí Quốc đã chấp hành án tù được 2 năm 2 tháng theo luật. Năm ngoái ông vẫn tham gia cải tạo lao động cùng với các tù nhân khác trong tù, chẳng hạn như đạp máy khâu để may quần áo, hay tự tay làm đèn LED và lao động chân tay khác. Đến mùa xuân năm nay, vì biểu hiện tốt và bằng cấp khá cao, quản lý nhà tù đã phân công ông đến thư viện nhà tù, phụ trách vệ sinh thư viện hàng ngày và sắp xếp trưng bày sách, cứ 3 đến 5 ngày thì làm báo tường tuyên truyền một lần. Tuy không phải công việc đặc biệt thú vị gì, nhưng so với lao động chân tay thì thoải mái hơn nhiều về mặt yêu cầu thể chất, cũng cho phép ông có nhiều thời gian hơn để đọc và nghiên cứu.
Trong thư viện nhà tù chủ yếu là các tờ báo của đảng và chính phủ, sách súp gà khuyến khích các tù nhân nghiêm túc cải tạo và trở lại làm người, và một ít sách thơ cổ. Cái này còn lâu mới đáp ứng được nhu cầu đọc sách của Tống Chí Quốc, nên mỗi lần Tống Dã đi thăm ông đều phải mang theo mấy quyển sách ông chọn, có lúc không thể đến vì học tập căng thẳng thì sẽ gửi mấy quyển qua đường bưu điện, sau khi quản lý nhà tù kiểm tra xong thì đưa đến tận tay ông.
Trước đây khi Tống Chí Quốc còn đi làm ở bên ngoài, đi xã giao uống rất nhiều rượu, gan nhiễm mỡ nhẹ, còn hơi ba cao [1]. Vào tù hơn 2 năm, sinh hoạt điều độ, hàng ngày còn tham gia tập thể dục tập thể, cơ thể khoẻ mạnh hơn ở ngoài nhiều. Chỉ là phòng giam không thấy ánh sáng mặt trời, lại âm u ẩm ướt, khiến ông mắc phải chút bệnh vặt về khớp, bình thường phải dán thuốc cao, lại gần là có thể ngửi thấy mùi thuốc cao trên người ông.
[1]: Huyết áp cao, mỡ máu cao, đường huyết cao.
Ông và Tống Dã trò chuyện về cuộc sống của nhau trong thời gian này. Khúc Liệu Nguyên im lặng ngồi nghe bên cạnh, lặng lẽ đánh giá cặp cha con này. Không thể nói rõ ở điểm nào, nhưng cứ cảm thấy hai người họ càng lúc càng giống nhau, không phải vẻ ngoài, mà là vẻ mặt và ánh mắt lúc nói chuyện.
Nghe thấy lần này Tống Dã thi không tốt, Tống Chí Quốc không hề lo lắng, mà hỏi: "Có phải gặp phải chuyện buồn phiền gì trong cuộc sống không?"
Khúc Liệu Nguyên lộp bộp trong lòng, sợ Tống Dã lại nói bậy, sẽ "nước ấm nấu ếch" với chú Tống. Cậu hơi sợ chú Tống, vị trưởng bối này là người khác hẳn với ba mẹ cậu.
"Lúc đó có chút buồn phiền," Rất may là Tống Dã chỉ nói, "Đã giải quyết rồi, lần sau vẫn có thể thi được hạng nhất, thi đại học cũng không thành vấn đề ạ."
Tống Chí Quốc cười điềm đạm, nói: "Vậy thì tốt, ba tin con có thể xử lý tốt chuyện của mình."
Khúc Liệu Nguyên thực sự phục sát đất, nghĩ thầm, đây là cha con kiểu gì. Nếu cậu sơ suất thi không tốt xong còn dám nói mấy lời làm màu này với ba mẹ, chắc chắn sẽ bị cả ba lẫn mẹ đánh cho cái mông nở hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.