Quách Thống Lĩnh! Nhà Ngài Có Sói
Chương 139: Ngoại truyện 7: Đồng Bọn Của Sói Đen
Ngoan Nhất Nhà
08/05/2024
“Ngài…ngài… vừa nói cái gì? Gì mà Hoàng gia Tây Ban Nha… gì mà hoàng tử Louis Marco? Ngài nói tên này mà là hoàng tử sao? Thật là một chuyện hài hước, không phải là ngài đang có ý giúp hắn trốn tội đấy chứ?”
Hà Nhậm Bình dường như đang nghe được một chuyện rất buồn cười, nên sự cảnh giác trong ánh mắt đã đổi thành châm chọc.
Quách Tử Tôn không buồn giận, giọng điệu vô cùng chậm rãi đủ để ông ta hiểu được: “Đặc khu trưởng Hà, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy được đâu. Ông nên tôn trọng cậu ta một chút, một khi cậu ta trở thành tân Quốc Vương, thì những lời này của ông sẽ được khép vào tội bất kính đấy!”
“Quách thống lĩnh… nhưng mà điều này thật sự rất khó tin.” Hà Nhậm Bình tuy không dám phản bác nhưng cũng không dễ dàng bỏ qua.
Quách Tử Tôn đưa mắt về phía thuộc hạ, hắn nhanh chóng bước đến đưa cho Hà Nhậm Bình một văn kiện.
Ông ta nhận lấy, ánh mắt vẫn luôn hồ nghi.
Lúc này giọng của Quách Tử Tôn đều đặn vang lên:
“Hoàng tử Louis Marco là con trai thứ hai của vua Louis Franco, năm năm trước trong một lần săn bắn đã bị bắt cóc và mất tích từ đó, cho tới tận bây giờ, dưới sự uỷ thác của vua Louis Franco thì Quách Tử Tôn tôi đã thành công tìm thấy vị hoàng tử này, và đương nhiên cũng đã thông báo với Hoàng gia Tây Ban Nha, muộn nhất là chiều mai bọn họ sẽ sang đây đón người, nếu hai vị không vội có thể nán lại chào hỏi.”
Nghe thấy những lời này Hà Nhậm Bình liền mở văn kiện ra xem, ai ngờ vừa nhìn thấy trang đầu tiên sắc mặt đã vội chuyển biến.
Trên đó là thông tin cũng như ảnh chụp của Hoàng Tử Louis Marco, những tờ tiếp theo chính là tin tức về vụ bắt cóc năm đó, và điều quan trọng nhất chính là người trong ảnh lại giống hệt với tên Phi Điểu đang đứng ở trước mặt đây.
“Thống Lĩnh chuyện này…” Hô hấp của Hà Nhậm Bình trở nên dồn dập, hai tay ông ta bắt đầu run lên, bất an nhìn Quách Tử Tôn rồi lại nhìn đến Phi Điểu.
“Sao vẫn muốn bắt người đi?” Quách Tử Tôn hơi nhướng mày hỏi.
Hà Nhậm Bình vội vàng xua tay:
“Ấy chết tôi nào dám! Nếu như ngài đã lên tiếng xác nhận thì tôi sao có thể mạo phạm đến người của Hoàng gia Tây Ban Nha chứ? Hơn nữa chúng tôi cũng không có chứng cứ, chỉ là muốn hỏi thăm một chút mà thôi, nhưng giờ có lẽ không cần thiết nữa rồi.”
Ban nãy vừa nhìn thấy những bức ảnh kia trong nháy mắt Hà Nhậm Bình cảm giác toàn thân ớn lạnh, mặc dù ông ta đã nhận không ít tiền bạc từ cha con nhà David, nhưng mà so với việc đắc tội với Hoàng gia Tây Ban Nha thì thật sự đáng lo ngại hơn nhiều.
Vậy nên trong hoàn cảnh này ông ta buộc phải tìm cho mình một đường lui, hơn hết bối cảnh đối phương lại lớn như vậy, phía Logan cũng không thể nào trách ông ta được.
“Đặc khu trưởng Hà yên tâm, tôi đảm bảo Hoàng tử Louis Marco không có liên quan gì đến Sói Đen đâu. Bây giờ ông cứ trở về Hong Kong đi, đợi hai hôm nữa tôi sẽ đưa Sói Đen đến tận cửa nhà cho ông.” Quách Tử Tôn nhếch môi mỉm cười, nhàn nhạt nói.
“Thật sao? Ngài thật sự sẽ giúp tôi tìm Sói Đen ư?” Cả Hà Nhậm Bình và Logan đều không giấu được vẻ kinh ngạc lẫn vui mừng mà gấp gáp hỏi lại.
“Không phải tìm mà là tặng, đến lúc đó ông muốn làm gì thì làm, tôi tuyệt đối sẽ không can dự.” Hai chân Quách Tử Tôn vắt chéo, dáng vẻ ung dung tự tại, hắn vô cùng bình thản như đang tán gẫu một câu chuyện phiếm.
Đợi sau khi đám người Hà Nhậm Bình đi khỏi, Lưu Y liền không kiềm chế được nữa mà lao vọt lên phía trước, đứng chắn ngang giữa Quách Tử Tôn và Phi Điểu, biểu cảm đầy hào hứng.
“Tử Tôn em không nghĩ đến anh lại có kế sách hay như vậy! Chuyện giả mạo thân phận này mà anh cũng có thể làm ra được, quả không hổ danh là Tổng thống lĩnh.”
Trước lời khen ngợi này, Quách Tử Tôn liền nở một nụ cười hài lòng, sau đó ung dung uống một ngụm trà, thong thả đáp: “Em nói ai giả mạo?”
“Thì chẳng phải anh giả mạo Phi Điểu thành cái tên Hoàng tử Louis Marco gì gì đó sao? Lại còn cẩn thận ghép cả ảnh nữa… để em xem nào…. Chà chà… giống nhau thật đấy.” Vừa nói Lưu Y vừa tiện tay cầm văn kiện lên xem, dáng vẻ vô cùng thán phục.
“Khoan đã! Nhưng mà làm sao anh biết Hà Nhậm Bình tìm đến mà chuẩn bị những thứ này?” Đột nhiên Lưu Y cảm thấy kinh ngạc, kèm theo đó là sự bất an nhanh chóng bao vây tâm trí cô.
Biểu cảm của Quách Tử Tôn trước sau vẫn không thay đổi, còn nhàn nhạt bồi chuyện:
“Anh không cần phải chuẩn bị và cũng không cần phải giả mạo ai cả, vì sự thật thì Phi Điểu chính là Louis Marco.”
“Anh bị hâm hả?” Cô không kiểm soát được ngôn từ mà hét toáng lên, rồi ngay sau đó vội vàng xua tay giải thích:
“À ý em không phải chửi anh có vấn đề, mà là…người này và người này sao có thể chứ? Anh nói đã thấy chó biết bay em còn dễ tin, chứ nói con quạ đen này là phượng hoàng thì làm sao mà em tin được?”
Từ lúc trở về đến bây giờ, thì đây chính là câu nói mà khiến gương mặt Quách Tử Tôn phải biến sắc, hắn đặt ly trà xuống bàn, ấn đường nhíu chặt lại nhìn cô:
“Em gặp cậu ta vào thời gian nào?”
Cô nuốt một ngụm nước miếng: “Tháng 10 vào năm năm trước…”
Lời vừa dứt Lưu Y lập tức nhận ra điều gì đó, liền vội vàng lật văn kiện trên tay ra xem, quả nhiên như lời mà Quách Tử Tôn đã nói ban nãy, trên đó có ghi Hoàng tử Louis Marco chính là mất tích vào cuối tháng 10 của năm năm trước.
“Lúc đó tình huống gặp nhau ra sao?” Quách Tử Tôn tiếp tục tra hỏi.
“Phi Điểu bị người ta tiêm thuốc mê rồi ném xuống sông.”
“Cậu ta nói với em đó là do côn đồ làm sao?”
Cô lắc đầu: “Không có! Anh ta chưa từng nói, em cũng chưa từng hỏi, em chỉ cho rằng là do anh ta thiếu nợ nên bị bọn họ thanh lý mà thôi.”
“Đó chính là người, mà phe đối lập với Hoàng gia Tây Ban Nha đã thuê để bắt cóc Louis Marco.” Quách Tử Tôn nhấn mạnh.
Sau vài giây sắp xếp tình tiết, cô liền nhanh chóng nghiệm ra, tuy nhiên trong đầu vẫn còn rất nhiều khúc mắc cần phải làm rõ.
“Vậy ra đây chính là chuyện mà Hoàng gia Tây Ban Nha đã nhờ anh? Nhưng mà làm sao anh có thể biết Phi Điểu đang ở đây? Lại còn căn đúng lúc này mà trở về?”
Trong khoảnh khắc ánh mắt Quách Tử Tôn bèn trở nên sắc bén đầy thâm thuý:
“Sau khi nhìn thấy ảnh của Louis Marco anh đã nghĩ ngay đến Phi Điểu, sau đó liền cho người đi điều tra, kết quả thu được hoàn toàn trùng khớp, hai người họ chính là một. Nhưng mà có một chuyện xảy ra khiến anh không ngờ đến…”
“Đó là chuyện gì vậy?” Hai mắt cô mở to, vẻ mặt không giấu được sự tò mò.
Quách Tử Tôn bất ngờ đứng dậy, bước hai bước đến trước mặt cô, đầu cúi thấp, hơi thở nóng nực trực tiếp phả vào tai cô:
“Giống như trước kia, khi mà anh điên cuồng đi tìm Sói Đen, thì cuối cùng lại phát hiện ra Sói Đen đang ung dung ở trong nhà mình. Bây giờ đến lượt Phi Điểu cũng vậy, tìm cậu ta cùng trời cuối đất, cuối cùng lại phát hiện ra cậu ta đang tự tại ở trong nhà mình. Thật đúng là chuyện nực cười…”
Dừng lại một chút, bàn tay to lớn của Quách Tử Tôn liền túm chặt lấy gáy cổ của cô, áp da thịt mềm mại bên má cô vào má hắn, đôi môi nóng bỏng cắn nhẹ lên vành tai nhạy cảm của cô, giọng trầm trầm mang theo sự nguy hiểm:
“Không những thế con Báo này lại còn do con Sói Đen không biết trời cao đất dày này dẫn về…báo hại anh em trong đội mất tận hai ngày tìm kiếm…em thân là nữ chủ Quách gia, nói xem phải xử lý như thế nào đây?”
Hà Nhậm Bình dường như đang nghe được một chuyện rất buồn cười, nên sự cảnh giác trong ánh mắt đã đổi thành châm chọc.
Quách Tử Tôn không buồn giận, giọng điệu vô cùng chậm rãi đủ để ông ta hiểu được: “Đặc khu trưởng Hà, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy được đâu. Ông nên tôn trọng cậu ta một chút, một khi cậu ta trở thành tân Quốc Vương, thì những lời này của ông sẽ được khép vào tội bất kính đấy!”
“Quách thống lĩnh… nhưng mà điều này thật sự rất khó tin.” Hà Nhậm Bình tuy không dám phản bác nhưng cũng không dễ dàng bỏ qua.
Quách Tử Tôn đưa mắt về phía thuộc hạ, hắn nhanh chóng bước đến đưa cho Hà Nhậm Bình một văn kiện.
Ông ta nhận lấy, ánh mắt vẫn luôn hồ nghi.
Lúc này giọng của Quách Tử Tôn đều đặn vang lên:
“Hoàng tử Louis Marco là con trai thứ hai của vua Louis Franco, năm năm trước trong một lần săn bắn đã bị bắt cóc và mất tích từ đó, cho tới tận bây giờ, dưới sự uỷ thác của vua Louis Franco thì Quách Tử Tôn tôi đã thành công tìm thấy vị hoàng tử này, và đương nhiên cũng đã thông báo với Hoàng gia Tây Ban Nha, muộn nhất là chiều mai bọn họ sẽ sang đây đón người, nếu hai vị không vội có thể nán lại chào hỏi.”
Nghe thấy những lời này Hà Nhậm Bình liền mở văn kiện ra xem, ai ngờ vừa nhìn thấy trang đầu tiên sắc mặt đã vội chuyển biến.
Trên đó là thông tin cũng như ảnh chụp của Hoàng Tử Louis Marco, những tờ tiếp theo chính là tin tức về vụ bắt cóc năm đó, và điều quan trọng nhất chính là người trong ảnh lại giống hệt với tên Phi Điểu đang đứng ở trước mặt đây.
“Thống Lĩnh chuyện này…” Hô hấp của Hà Nhậm Bình trở nên dồn dập, hai tay ông ta bắt đầu run lên, bất an nhìn Quách Tử Tôn rồi lại nhìn đến Phi Điểu.
“Sao vẫn muốn bắt người đi?” Quách Tử Tôn hơi nhướng mày hỏi.
Hà Nhậm Bình vội vàng xua tay:
“Ấy chết tôi nào dám! Nếu như ngài đã lên tiếng xác nhận thì tôi sao có thể mạo phạm đến người của Hoàng gia Tây Ban Nha chứ? Hơn nữa chúng tôi cũng không có chứng cứ, chỉ là muốn hỏi thăm một chút mà thôi, nhưng giờ có lẽ không cần thiết nữa rồi.”
Ban nãy vừa nhìn thấy những bức ảnh kia trong nháy mắt Hà Nhậm Bình cảm giác toàn thân ớn lạnh, mặc dù ông ta đã nhận không ít tiền bạc từ cha con nhà David, nhưng mà so với việc đắc tội với Hoàng gia Tây Ban Nha thì thật sự đáng lo ngại hơn nhiều.
Vậy nên trong hoàn cảnh này ông ta buộc phải tìm cho mình một đường lui, hơn hết bối cảnh đối phương lại lớn như vậy, phía Logan cũng không thể nào trách ông ta được.
“Đặc khu trưởng Hà yên tâm, tôi đảm bảo Hoàng tử Louis Marco không có liên quan gì đến Sói Đen đâu. Bây giờ ông cứ trở về Hong Kong đi, đợi hai hôm nữa tôi sẽ đưa Sói Đen đến tận cửa nhà cho ông.” Quách Tử Tôn nhếch môi mỉm cười, nhàn nhạt nói.
“Thật sao? Ngài thật sự sẽ giúp tôi tìm Sói Đen ư?” Cả Hà Nhậm Bình và Logan đều không giấu được vẻ kinh ngạc lẫn vui mừng mà gấp gáp hỏi lại.
“Không phải tìm mà là tặng, đến lúc đó ông muốn làm gì thì làm, tôi tuyệt đối sẽ không can dự.” Hai chân Quách Tử Tôn vắt chéo, dáng vẻ ung dung tự tại, hắn vô cùng bình thản như đang tán gẫu một câu chuyện phiếm.
Đợi sau khi đám người Hà Nhậm Bình đi khỏi, Lưu Y liền không kiềm chế được nữa mà lao vọt lên phía trước, đứng chắn ngang giữa Quách Tử Tôn và Phi Điểu, biểu cảm đầy hào hứng.
“Tử Tôn em không nghĩ đến anh lại có kế sách hay như vậy! Chuyện giả mạo thân phận này mà anh cũng có thể làm ra được, quả không hổ danh là Tổng thống lĩnh.”
Trước lời khen ngợi này, Quách Tử Tôn liền nở một nụ cười hài lòng, sau đó ung dung uống một ngụm trà, thong thả đáp: “Em nói ai giả mạo?”
“Thì chẳng phải anh giả mạo Phi Điểu thành cái tên Hoàng tử Louis Marco gì gì đó sao? Lại còn cẩn thận ghép cả ảnh nữa… để em xem nào…. Chà chà… giống nhau thật đấy.” Vừa nói Lưu Y vừa tiện tay cầm văn kiện lên xem, dáng vẻ vô cùng thán phục.
“Khoan đã! Nhưng mà làm sao anh biết Hà Nhậm Bình tìm đến mà chuẩn bị những thứ này?” Đột nhiên Lưu Y cảm thấy kinh ngạc, kèm theo đó là sự bất an nhanh chóng bao vây tâm trí cô.
Biểu cảm của Quách Tử Tôn trước sau vẫn không thay đổi, còn nhàn nhạt bồi chuyện:
“Anh không cần phải chuẩn bị và cũng không cần phải giả mạo ai cả, vì sự thật thì Phi Điểu chính là Louis Marco.”
“Anh bị hâm hả?” Cô không kiểm soát được ngôn từ mà hét toáng lên, rồi ngay sau đó vội vàng xua tay giải thích:
“À ý em không phải chửi anh có vấn đề, mà là…người này và người này sao có thể chứ? Anh nói đã thấy chó biết bay em còn dễ tin, chứ nói con quạ đen này là phượng hoàng thì làm sao mà em tin được?”
Từ lúc trở về đến bây giờ, thì đây chính là câu nói mà khiến gương mặt Quách Tử Tôn phải biến sắc, hắn đặt ly trà xuống bàn, ấn đường nhíu chặt lại nhìn cô:
“Em gặp cậu ta vào thời gian nào?”
Cô nuốt một ngụm nước miếng: “Tháng 10 vào năm năm trước…”
Lời vừa dứt Lưu Y lập tức nhận ra điều gì đó, liền vội vàng lật văn kiện trên tay ra xem, quả nhiên như lời mà Quách Tử Tôn đã nói ban nãy, trên đó có ghi Hoàng tử Louis Marco chính là mất tích vào cuối tháng 10 của năm năm trước.
“Lúc đó tình huống gặp nhau ra sao?” Quách Tử Tôn tiếp tục tra hỏi.
“Phi Điểu bị người ta tiêm thuốc mê rồi ném xuống sông.”
“Cậu ta nói với em đó là do côn đồ làm sao?”
Cô lắc đầu: “Không có! Anh ta chưa từng nói, em cũng chưa từng hỏi, em chỉ cho rằng là do anh ta thiếu nợ nên bị bọn họ thanh lý mà thôi.”
“Đó chính là người, mà phe đối lập với Hoàng gia Tây Ban Nha đã thuê để bắt cóc Louis Marco.” Quách Tử Tôn nhấn mạnh.
Sau vài giây sắp xếp tình tiết, cô liền nhanh chóng nghiệm ra, tuy nhiên trong đầu vẫn còn rất nhiều khúc mắc cần phải làm rõ.
“Vậy ra đây chính là chuyện mà Hoàng gia Tây Ban Nha đã nhờ anh? Nhưng mà làm sao anh có thể biết Phi Điểu đang ở đây? Lại còn căn đúng lúc này mà trở về?”
Trong khoảnh khắc ánh mắt Quách Tử Tôn bèn trở nên sắc bén đầy thâm thuý:
“Sau khi nhìn thấy ảnh của Louis Marco anh đã nghĩ ngay đến Phi Điểu, sau đó liền cho người đi điều tra, kết quả thu được hoàn toàn trùng khớp, hai người họ chính là một. Nhưng mà có một chuyện xảy ra khiến anh không ngờ đến…”
“Đó là chuyện gì vậy?” Hai mắt cô mở to, vẻ mặt không giấu được sự tò mò.
Quách Tử Tôn bất ngờ đứng dậy, bước hai bước đến trước mặt cô, đầu cúi thấp, hơi thở nóng nực trực tiếp phả vào tai cô:
“Giống như trước kia, khi mà anh điên cuồng đi tìm Sói Đen, thì cuối cùng lại phát hiện ra Sói Đen đang ung dung ở trong nhà mình. Bây giờ đến lượt Phi Điểu cũng vậy, tìm cậu ta cùng trời cuối đất, cuối cùng lại phát hiện ra cậu ta đang tự tại ở trong nhà mình. Thật đúng là chuyện nực cười…”
Dừng lại một chút, bàn tay to lớn của Quách Tử Tôn liền túm chặt lấy gáy cổ của cô, áp da thịt mềm mại bên má cô vào má hắn, đôi môi nóng bỏng cắn nhẹ lên vành tai nhạy cảm của cô, giọng trầm trầm mang theo sự nguy hiểm:
“Không những thế con Báo này lại còn do con Sói Đen không biết trời cao đất dày này dẫn về…báo hại anh em trong đội mất tận hai ngày tìm kiếm…em thân là nữ chủ Quách gia, nói xem phải xử lý như thế nào đây?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.