Quách Thống Lĩnh! Nhà Ngài Có Sói
Chương 76: Sự Xuất Hiện Bất Ngờ
Ngoan Nhất Nhà
22/05/2023
Mấy người phụ nữ xung quanh Kiều Linh đồng loạt đứng dậy chăm chú nhìn vào Lưu Y, cười nhạt.
“Này thằng ranh con ăn nói cho cẩn thận, tên của Quách thống lĩnh để mày có thể tùy tiện gọi như thế sao?”
“Thật láo xược, tên đó dám có ý với chị Kiều Linh đấy! Xem ra hắn không biết Quách thống lĩnh là ai rồi, lại còn cả gan trêu ghẹo người phụ nữ của ngài ấy thật là ngu ngốc.”
“Mấy người nhìn xem, hắn cũng thật đẹp trai quá đi!”
“Yên Vũ mắt cô bị làm sao vậy? Chỉ là một tên tiểu tử quậy phá ăn chơi có gì đáng để tâm chứ!”
Lưu Y thong thả gác chân lên bàn, lưng tựa vào thành ghế, hai tay vươn dài sang hai bên.
Ở tư thế này Khả Ny giống như người tình nhỏ bên cạnh Lưu Y, càng làm tăng thêm độ ngạo mạn cùng vẻ thượng phong của cô.
Một người phụ nữ trong số bọn họ liền nhận ra Khả Ny, bất ngờ lên tiếng với thái độ mỉa mai:
“Đây không phải là em gái Khả Ny sao? Tưởng ngoan hiền thế nào lại chạy tới đây bám dính lấy đàn ông vậy, mà lại còn là loại đàn ông thấp hèn như thế kia nữa, thật là đáng xấu hổ.”
“Kinh tởm thật, mọi ngày toàn ra vẻ trong sáng, thánh thiện, ngờ đâu phía sau bộ mặt giả nai đó lại ti tiện thế này.”
“Em gái, nếu muốn tìm người nâng đỡ thì tìm loại tốt một chút, chứ cái ngữ kia trói gà còn không chặt kia thì làm ăn được gì, chỉ thiệt cho em thôi. Chỗ anh còn có mấy vị giám đốc trẻ, nếu như em có nhu cầu cứ alo cho anh.”
Một gã mặc bộ vest xanh than từ chỗ ngồi của Kiều Linh tiến đến đứng trước bàn của Lưu Y, tay rút ra một tấm danh thiếp hướng về phía Khả Ny.
“Anh Điền chỗ tốt như thế mà còn giấu em!” Một ả ấm ức kêu lên.
Gương mặt hắn lại giãn ra thành một nụ cười rộng ngoác: “Thôi nào! Tôi và bọn họ đều đã chơi cô đến chán ngấy rồi, còn gì hấp dẫn nữa đâu, thứ tôi cần chính là thỏ non này!”
Ngay lập tức, Lưu Y dùng mũi giày của mình đang để ở trên bàn mà đá vào tay hắn một cái, khiến tấm danh thiếp bay lên cao rồi rơi vào trong xô ướp đá thuỷ tinh.
“Mày…cái thái độ gì vậy?” Hắn điên tiết gầm lên.
“Thái độ muốn mày cút đi! Người ở chỗ tao đến la liếm cái gì?”
“Thằng ranh con láo toét, ông đây tối nay rảnh rỗi sẽ dạy cho mày một chút phép tắc vậy!”
Nói xong hắn hùng hổ đi vòng qua người Khả Ny, rồi túm chặt lấy đoạn áo trước ngực Lưu Y, kéo cô đứng lên.
Lưu Y cũng thong thả mà phối hợp cùng hắn.
“Xem này lại còn mặc cả áo in hình Sói Đen nữa, tưởng mình là Sói Đen thật sao? Haha… mau xin lỗi ngay đi!” Tên đó vung tay đập vái cái lên vành mũ của Lưu Y, khoái trí cười.
“Xin lỗi sao?” Lưu Y nhếch miệng, đoạn nhìn đến Khả Ny đang đứng một bên run rẩy, rồi liếc mắt về đám người Kiều Linh, hào hứng nói:
“Đúng vậy! Đám thú mỏ vịt kia có nghe anh Điền thích chơi gái nói gì không? Nhanh nhanh xin lỗi cô bé đó đi!”
“Tên khốn!”
“Mày…”
“Thằng ranh con…”
Một loạt tiếng chửi rủa cùng lúc vang lên, mấy tên còn lại cũng lập tức bước đến chỗ Lưu Y, dáng vẻ vô cùng hung hãn.
Tên Vu Điền một tay nắm cổ áo Lưu Y, tay còn lại đang định tung nắm đấm vào mặt cô, thì chỉ trong chớp mắt, với một động tác nâng gối, Lưu Y khiến hắn có cảm giác sớm được gần gũi với liệt tổ liệt tông hơn.
Hắn đau đớn nằm vật lên ghế sô pha, mặt mày hoàn toàn biến sắc.
“Mẹ kiếp! Một tên khác lao tới tiện tay cầm lấy chai rượu trên bàn của Lưu Y, giơ cao.
“Dừng lại!” Lưu Y kinh hãi hét lớn.
Trong lúc hắn còn đang bất ngờ, Lưu Y liền nhanh chóng với lấy chiếc kẹp gắp đá, chớp mắt đánh vài đòn trên người hắn.
Ngay khi cô vừa lấy lại chai rượu từ trong tay hắn, thì tên đó cũng lập tức ngã sóng soài dưới sàn, miệng kêu lên thất thanh: “A——-.”
“Cẩn thận một chút! Rượu này tôi còn chưa uống đâu.”
Đám đông kinh hãi đến tròn xoe mắt, bắt đầu tản dần sang hai bên.
Lúc này Kiều Linh mới để ý đến mấy chai rượu đặt trên bàn của Lưu Y, cô ta biết đây là loại rượu dành cho khách VIP, giá mỗi chai rất đắt đỏ, dù rằng cô ta là viễn diễn nổi tiếng, nhưng tiền đóng phim cả năm cũng chưa chắc mua nổi.
“Chị Kiều Linh hắn ta…”
“Thôi bỏ đi! Đừng dây vào hắn nữa, mọi người đang chú ý đến chúng ta kìa.”
Đúng lúc này từ ngoài truyền đến tiếng la hét, cùng sự hoảng loạn, xô đẩy của khách trong quán bar.
Thấp thoáng là hàng chục bóng người vận quân phục, bên hông giắt theo súng đang khẩn trương lao vào, nhanh chóng đứng chắn thành hai hàng dài nghiêm chỉnh.
Trong nháy mắt, một luồng khí lạnh bỗng tràn vào nhanh chóng nuốt chửng cả bầu không khí, luồn lách vào cả những ngóc ngách nhỏ nhất.
Tiếng cười đùa vui vẻ, cùng với sự cuồng nhiệt sôi động đã từng tồn tại trong giây phút trước, cứ thế mà dần dần biến mất.
Dường như, mọi người đều cảm nhận được sự nguy hiểm đang xảy ra, cho rằng quán bar bị lực lượng đặc vụ điều tra bất ngờ, nên ai nấy đều sợ hãi, một số khác thì tìm cách chui xuống gầm bàn lẩn trốn.
Lập tức một bóng dáng cao lớn bước vào.
Trong đám người, đã sớm có tiếng xì xào bàn tán của mấy ngôi sao nữ.
Lưu Y cũng không để ý đến tình hình thực tế lắm, kiểm tra thì kiểm tra, cô cùng lắm chỉ là đánh nhau, có sử dụng chất cấm đâu mà lo.
Tuy vậy thấy mọi người đều đổ dồn mắt về hướng về cửa ra vào, nên cô cũng tò mò quay đầu nhìn theo. Trong tích tắc, cô kinh ngạc tới mức mở to mắt nhìn, toàn thân như bị sét đánh, trở nên cứng ngắc.
Bóng dáng cao lớn đứng ở đó, dĩ nhiên không ai khác chính là Quách Tử Tôn.
Cô ngay lập tức xoay người, gần như đứng đối diện với Khả Ny. Thân mình đột nhiên run rẩy, chỉ cầu trời cho Quách Tử Tôn đừng nhìn thấy mình, dù sao thì ở đây cũng đông người như vậy.
Quách Tử Tôn lạnh lùng đứng đó, khuôn mặt được ánh đèn thạch anh phản chiếu từng đường nét cương nghị, điềm tĩnh. Lại trông thấy một thân hình đang quay ngược lại với đám đông, ấn đường liền nhíu lại, ánh mắt lộ ra nét trầm tư, sắc bén.
Tuy hắn không nói gì, nhưng cả người lại tỏa ra hơi lạnh thấu đến tận xương tuỷ, khiến kẻ khác không rét mà run.
Uri theo sát phía sau Quách Tử Tôn, bên cạnh còn có La Kỳ cùng Ngô Khiêm, mặt ai nấy cũng đều hằm hằm sát khí dọa người.
Gã giám đốc của quán bar vừa nghe được tin liền theo quản lý chạy tới, mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng tiến đến chỗ Quách Tử Tôn. Nhưng chưa kịp đến gần, đã bị một tên vệ sĩ chặn lại.
“Bất kỳ ai nếu không được lệnh, tuyệt đối không được phép tiếp cận Quách thống lĩnh!” La Kỳ mạnh mẽ ra lệnh.
Gã giám đốc chưa bao giờ thấy cảnh tượng lực lượng đặc vụ được điều đến đông như thế này, cho rằng có tên chim chuột nào đó đã báo cáo sai sự thật, nên run sợ vội nói:
“Quách thống lĩnh tôi xin thề với ngài quán bar này trước giờ đều luôn chấp hành nghiêm chỉnh mọi quy định của pháp luật, tuyệt đối không buôn bán, sử dụng chất cấm, hay tổ chức bay lắc, mua bán ***. Tuyệt đối sẽ không phạm pháp, mong ngài hãy điều tra rõ.”
Lúc bấy giờ Quách Tử Tôn mới có phản ứng, môi chỉ hơi động khẽ khiến người ta nhìn cảm giác như cười như không, rất khó đoán.
“Đừng lo! Tôi chỉ đến, để đưa người phụ nữ của mình về mà thôi!”
“Hả?” Gã giám đốc trợn tròn mắt kinh ngạc.
Cả thảy đều bị lời của Quách Tử Tôn làm cho chấn động tâm trí.
“Này thằng ranh con ăn nói cho cẩn thận, tên của Quách thống lĩnh để mày có thể tùy tiện gọi như thế sao?”
“Thật láo xược, tên đó dám có ý với chị Kiều Linh đấy! Xem ra hắn không biết Quách thống lĩnh là ai rồi, lại còn cả gan trêu ghẹo người phụ nữ của ngài ấy thật là ngu ngốc.”
“Mấy người nhìn xem, hắn cũng thật đẹp trai quá đi!”
“Yên Vũ mắt cô bị làm sao vậy? Chỉ là một tên tiểu tử quậy phá ăn chơi có gì đáng để tâm chứ!”
Lưu Y thong thả gác chân lên bàn, lưng tựa vào thành ghế, hai tay vươn dài sang hai bên.
Ở tư thế này Khả Ny giống như người tình nhỏ bên cạnh Lưu Y, càng làm tăng thêm độ ngạo mạn cùng vẻ thượng phong của cô.
Một người phụ nữ trong số bọn họ liền nhận ra Khả Ny, bất ngờ lên tiếng với thái độ mỉa mai:
“Đây không phải là em gái Khả Ny sao? Tưởng ngoan hiền thế nào lại chạy tới đây bám dính lấy đàn ông vậy, mà lại còn là loại đàn ông thấp hèn như thế kia nữa, thật là đáng xấu hổ.”
“Kinh tởm thật, mọi ngày toàn ra vẻ trong sáng, thánh thiện, ngờ đâu phía sau bộ mặt giả nai đó lại ti tiện thế này.”
“Em gái, nếu muốn tìm người nâng đỡ thì tìm loại tốt một chút, chứ cái ngữ kia trói gà còn không chặt kia thì làm ăn được gì, chỉ thiệt cho em thôi. Chỗ anh còn có mấy vị giám đốc trẻ, nếu như em có nhu cầu cứ alo cho anh.”
Một gã mặc bộ vest xanh than từ chỗ ngồi của Kiều Linh tiến đến đứng trước bàn của Lưu Y, tay rút ra một tấm danh thiếp hướng về phía Khả Ny.
“Anh Điền chỗ tốt như thế mà còn giấu em!” Một ả ấm ức kêu lên.
Gương mặt hắn lại giãn ra thành một nụ cười rộng ngoác: “Thôi nào! Tôi và bọn họ đều đã chơi cô đến chán ngấy rồi, còn gì hấp dẫn nữa đâu, thứ tôi cần chính là thỏ non này!”
Ngay lập tức, Lưu Y dùng mũi giày của mình đang để ở trên bàn mà đá vào tay hắn một cái, khiến tấm danh thiếp bay lên cao rồi rơi vào trong xô ướp đá thuỷ tinh.
“Mày…cái thái độ gì vậy?” Hắn điên tiết gầm lên.
“Thái độ muốn mày cút đi! Người ở chỗ tao đến la liếm cái gì?”
“Thằng ranh con láo toét, ông đây tối nay rảnh rỗi sẽ dạy cho mày một chút phép tắc vậy!”
Nói xong hắn hùng hổ đi vòng qua người Khả Ny, rồi túm chặt lấy đoạn áo trước ngực Lưu Y, kéo cô đứng lên.
Lưu Y cũng thong thả mà phối hợp cùng hắn.
“Xem này lại còn mặc cả áo in hình Sói Đen nữa, tưởng mình là Sói Đen thật sao? Haha… mau xin lỗi ngay đi!” Tên đó vung tay đập vái cái lên vành mũ của Lưu Y, khoái trí cười.
“Xin lỗi sao?” Lưu Y nhếch miệng, đoạn nhìn đến Khả Ny đang đứng một bên run rẩy, rồi liếc mắt về đám người Kiều Linh, hào hứng nói:
“Đúng vậy! Đám thú mỏ vịt kia có nghe anh Điền thích chơi gái nói gì không? Nhanh nhanh xin lỗi cô bé đó đi!”
“Tên khốn!”
“Mày…”
“Thằng ranh con…”
Một loạt tiếng chửi rủa cùng lúc vang lên, mấy tên còn lại cũng lập tức bước đến chỗ Lưu Y, dáng vẻ vô cùng hung hãn.
Tên Vu Điền một tay nắm cổ áo Lưu Y, tay còn lại đang định tung nắm đấm vào mặt cô, thì chỉ trong chớp mắt, với một động tác nâng gối, Lưu Y khiến hắn có cảm giác sớm được gần gũi với liệt tổ liệt tông hơn.
Hắn đau đớn nằm vật lên ghế sô pha, mặt mày hoàn toàn biến sắc.
“Mẹ kiếp! Một tên khác lao tới tiện tay cầm lấy chai rượu trên bàn của Lưu Y, giơ cao.
“Dừng lại!” Lưu Y kinh hãi hét lớn.
Trong lúc hắn còn đang bất ngờ, Lưu Y liền nhanh chóng với lấy chiếc kẹp gắp đá, chớp mắt đánh vài đòn trên người hắn.
Ngay khi cô vừa lấy lại chai rượu từ trong tay hắn, thì tên đó cũng lập tức ngã sóng soài dưới sàn, miệng kêu lên thất thanh: “A——-.”
“Cẩn thận một chút! Rượu này tôi còn chưa uống đâu.”
Đám đông kinh hãi đến tròn xoe mắt, bắt đầu tản dần sang hai bên.
Lúc này Kiều Linh mới để ý đến mấy chai rượu đặt trên bàn của Lưu Y, cô ta biết đây là loại rượu dành cho khách VIP, giá mỗi chai rất đắt đỏ, dù rằng cô ta là viễn diễn nổi tiếng, nhưng tiền đóng phim cả năm cũng chưa chắc mua nổi.
“Chị Kiều Linh hắn ta…”
“Thôi bỏ đi! Đừng dây vào hắn nữa, mọi người đang chú ý đến chúng ta kìa.”
Đúng lúc này từ ngoài truyền đến tiếng la hét, cùng sự hoảng loạn, xô đẩy của khách trong quán bar.
Thấp thoáng là hàng chục bóng người vận quân phục, bên hông giắt theo súng đang khẩn trương lao vào, nhanh chóng đứng chắn thành hai hàng dài nghiêm chỉnh.
Trong nháy mắt, một luồng khí lạnh bỗng tràn vào nhanh chóng nuốt chửng cả bầu không khí, luồn lách vào cả những ngóc ngách nhỏ nhất.
Tiếng cười đùa vui vẻ, cùng với sự cuồng nhiệt sôi động đã từng tồn tại trong giây phút trước, cứ thế mà dần dần biến mất.
Dường như, mọi người đều cảm nhận được sự nguy hiểm đang xảy ra, cho rằng quán bar bị lực lượng đặc vụ điều tra bất ngờ, nên ai nấy đều sợ hãi, một số khác thì tìm cách chui xuống gầm bàn lẩn trốn.
Lập tức một bóng dáng cao lớn bước vào.
Trong đám người, đã sớm có tiếng xì xào bàn tán của mấy ngôi sao nữ.
Lưu Y cũng không để ý đến tình hình thực tế lắm, kiểm tra thì kiểm tra, cô cùng lắm chỉ là đánh nhau, có sử dụng chất cấm đâu mà lo.
Tuy vậy thấy mọi người đều đổ dồn mắt về hướng về cửa ra vào, nên cô cũng tò mò quay đầu nhìn theo. Trong tích tắc, cô kinh ngạc tới mức mở to mắt nhìn, toàn thân như bị sét đánh, trở nên cứng ngắc.
Bóng dáng cao lớn đứng ở đó, dĩ nhiên không ai khác chính là Quách Tử Tôn.
Cô ngay lập tức xoay người, gần như đứng đối diện với Khả Ny. Thân mình đột nhiên run rẩy, chỉ cầu trời cho Quách Tử Tôn đừng nhìn thấy mình, dù sao thì ở đây cũng đông người như vậy.
Quách Tử Tôn lạnh lùng đứng đó, khuôn mặt được ánh đèn thạch anh phản chiếu từng đường nét cương nghị, điềm tĩnh. Lại trông thấy một thân hình đang quay ngược lại với đám đông, ấn đường liền nhíu lại, ánh mắt lộ ra nét trầm tư, sắc bén.
Tuy hắn không nói gì, nhưng cả người lại tỏa ra hơi lạnh thấu đến tận xương tuỷ, khiến kẻ khác không rét mà run.
Uri theo sát phía sau Quách Tử Tôn, bên cạnh còn có La Kỳ cùng Ngô Khiêm, mặt ai nấy cũng đều hằm hằm sát khí dọa người.
Gã giám đốc của quán bar vừa nghe được tin liền theo quản lý chạy tới, mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng tiến đến chỗ Quách Tử Tôn. Nhưng chưa kịp đến gần, đã bị một tên vệ sĩ chặn lại.
“Bất kỳ ai nếu không được lệnh, tuyệt đối không được phép tiếp cận Quách thống lĩnh!” La Kỳ mạnh mẽ ra lệnh.
Gã giám đốc chưa bao giờ thấy cảnh tượng lực lượng đặc vụ được điều đến đông như thế này, cho rằng có tên chim chuột nào đó đã báo cáo sai sự thật, nên run sợ vội nói:
“Quách thống lĩnh tôi xin thề với ngài quán bar này trước giờ đều luôn chấp hành nghiêm chỉnh mọi quy định của pháp luật, tuyệt đối không buôn bán, sử dụng chất cấm, hay tổ chức bay lắc, mua bán ***. Tuyệt đối sẽ không phạm pháp, mong ngài hãy điều tra rõ.”
Lúc bấy giờ Quách Tử Tôn mới có phản ứng, môi chỉ hơi động khẽ khiến người ta nhìn cảm giác như cười như không, rất khó đoán.
“Đừng lo! Tôi chỉ đến, để đưa người phụ nữ của mình về mà thôi!”
“Hả?” Gã giám đốc trợn tròn mắt kinh ngạc.
Cả thảy đều bị lời của Quách Tử Tôn làm cho chấn động tâm trí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.