Chương 29: Kiếm Diệt Tuyệt đổ máu
Giang Hộ Xuyên Địch Hoa
06/05/2013
Quách Tiểu Phong và Bạch Nguyệt Quang cùng chạy theo đoàn người đên cổng thôn nơi có đặt “Tam đại thần khí”, ở đó đã có rất đông người tụ tập, mọi người vẫn chưa hề biết tin Vương Mãnh đã chết. Chỉ hai trong hai ngày nhắn ngủi, thôn trưởng già đi trông thấy, bây giờ lại đến chuyện kiếm Diệt Tuyệt đổ máu, thật sự khiến cho vị thôn trưởng lão gần bảy mươi tuổi này cũng một phen toát mồ hôi, có nằm mơ vị thôn trưởng lão này cũng không nghĩ chỉ vài ngày hai “Đại thần khí” lại liên tiếp xảy ra chuyện kinh thiên như vậy.
- Mọi người nghe ta nói, lần trước cái chết của Nhị Cẩu không liên quan trực tiếp tới việc gương Hạo Thiên đổ máu, chỉ là trùng hợp mà thôi, mọi người có thể yên tâm, mau giải tán đi.
Thôn trưởng lão lớn tiếng nói. Tuy nói như vậy, nhưng ngay đến cả vị thôn trưởng này cũng không thể tin vào một sự giải thích vô lý như thế.
- Thôn trưởng, nếu không có quan hệ gì, vậy “Thần khí” của chúng ta tại sao lại liên tiếp đổ máu như vậy?
Một người dân trong thôn lớn gan đưa ra sự hoài nghi.
- Cái này…
Vị thôn trưởng nhất thời cũng ngập ngừng không biết phải giải thích sao.
- Thôn trưởng, ngài nhìn đi, ngày tận thế của chúng ta sắp đến rồi, sau khi “Tam đại thần khí” tất cả đều đổ máu, thôn của chúng ta sẽ bị diệt vong.
- Tuy không biết “Thần khí” đổ máu sẽ có hậu quả gì, nhưng ít nhất cũng có thể nói đây không phải là chuyện tốt, mọi người mau về nhà khấn thần bái phật đi để thoát khỏi kiếp nạn này.
- Theo tôi “Tam đại thần khí” đổ máu có thể là trùng hợp, có thể ai đó đã in vết máu lên trên đó.
Lúc này mọi người thi nhau tranh luận, nhưng tất cả đều có chung một tâm trạng đó là hoang mang. Quách Tiểu Phong cẩn thận quan sát kiếm Diệt Tuyệt, quả đúng là trên thân kiếm đã hoen dỉ có vết máu in vào. Vết máu đó là hình một bàn tay nắm vào đầu kiếm.
- Mọi người trật tự, cứ tập trung hết ở đây cũng không thể giải quyết vấn đề, chi bằng mọi người ai về nhà nấy, nếu có tin tức gì ta sẽ nhanh chóng thông báo cho mọi người.
Thôn trưởng lão không có cách nào trấn tĩnh được tâm trạng của mọi người, lớn tiếng nói.
- Đúng đấy, tôi thấy việc này rất kỳ lạ, mọi người cứ tập trung ở đây cũng không có kết quả gì đâu, thôi thì ai về nhà nấy cầu phúc đi.
Rốt cuộc Quách Tiểu Phong cũng lên tiếng. Thôn trưởng lão nhìn Quách Tiểu Phong với ánh mắt kỳ vọng, sự xuất hiện của hắn vào lúc này với vị thôn trưởng này mà nói là như thần cứu tinh vậy. Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Quách Tiểu Phong và Bạch Nguyệt Quang, hai người này là ai, vì sao lại quan tâm đến chuyện của thôn bọn họ, mọi người lại bắt đầu tranh luận bàn tán.
- Cậu là ai, vì sao lại can thiệp vào chuyện của thôn chúng tôi?
Một thanh niên trong thôn lớn tiếng hỏi.
- Phải đấy, chuyện trong thôn này chúng tôi có thể giải quyết, không khiến các người phải nhúng tay vào.
Lại một người lớn tuổi khác nói chen vào.
- Chắc mọi người không biết, tôi là Quách bổ đầu Quách Tiểu Phong từ Kinh thành đến, theo như điều tra tôi cho rằng đây là một vụ án mưu sát mà hung thủ đã lợi dụng truyền thuyết về “Tam đại thần khí” giết người để đánh lừa mọi người, mục đích của hung thủ là để che giấu tội ác.
Nghe Quách Tiểu Phong nói vậy, đám người lại nhốn nháo cả lên, có người lên tiếng:
- Tôi đã được nghe đại danh Quách Tiểu Phong, là một bổ đầu xuất chúng, có điều tiểu tử này mà là Quách Tiểu Phong sao? Trông cậu ta trẻ như vậy, theo tôi là không phải.
Người khác chen vào:
- Quách Tiểu Phong thì đã làm sao, uy lực của “Tam đại thần khí” chúng ta lại không biết sao, đến lúc phạm tội với thần linh, người phải chết không phải là cậu ta, cậu ta chỉ là đứng ngoài nhìn rồi nói bừa thôi.
Lại một người khác nói:
- Quách Tiểu Phong, ta chưa từng nghe qua cái tên này, dù là ai cũng không được phép nhúng tay vào việc nội bộ của thôn chúng ta.
Câu nói này vừa nói ra, dẫn đến dự phản ứng kịch liệt của đám đông, có người thì hết sức tán thành, có người lại ra sức phản đối. Những người tán thành đều là những người gan nhỏ, sợ bọn Quách Tiểu Phong khiến thần linh phẫn nộ, mang đến hậu quả nghiêm trọng cho thôn của họ. Nhưng người ở núi rốt cuộc cũng là người ở trong núi, bản tính vẫn lương thiện, nếu giết hại người lạ như vậy thì rất nhiều người già không nhẫn tâm làm vậy, chi bằng cứ tin lời bọn họ nói đi. Song những người này chỉ là thiểu số, đa số mọi người vẫn cho rằng dùng “Tẩm trư lung” giết chết Quách Tiểu Phong và Bạch Nguyệt Quang là cách tốt nhất để làm giảm sự phẫn nộ của thần linh, rất nhanh đám người hô lớn:
- Tẩm trư lung, tẩm trư lung…
Quách Tiểu Phong thấy tình hình như vậy, cười khổ, không ngờ người dân trong thôn lại mê muội như vậy, mình có ý tốt nhắc nhở bọn họ, vậy mà trái lại họ lại muốn dùng “Tẩm trư lung” để xử lý mình.
- Không được, các người không thể đối xử với Quách đại ca như vậy được.
Lúc này, Vương Hâm đã ra mặt.
- Vương Hâm, cậu đến đây làm gì, cậu không phải là…
Quách Tiểu Phong nói. Hắn vốn muốn nói rằng cậu chẳng phải đang làm hậu sự cho ca ca sao. Nhưng nếu người dân trong thôn đã biết về cái chết của Vương Mãnh, thì sự tình sẽ càng tồi tệ hơn.
- Đúng đấy, người ta nói bước qua cửa là khách, chúng ta sao có thể đối đãi với khách thế được ?
Thôn trưởng lão lúc này cũng đứng ra nói giúp Quách Tiểu Phong.
- Được rồi, chỉ cần quá một nửa người trong thôn tin cậu ta, chúng ta sẽ đồng ý tha cho cậu ta.
Một thanh niên nói.
- Được, nhất ngôn cửu đỉnh, song tôi hy vọng mọi người nghe sẽ nghe theo sự suy đoán của tôi, tuy tôi chưa biết hung thủ là ai, nhưng tôi có thể dám chắc rằng chuyện này nhất định là do người làm. Thứ nhất, nếu là quỷ thần tác quái, chúng có thể trực tiếp giết chúng ta rồi, không cần phải để lại vết máu trên “Thần khí” làm gì cho phiền phức, cho nên hung thủ làm như vậy hoàn toàn là để gây tâm lý hoang mang cho người dân trong thôn. Thứ hai, vụ án xảy ra vào lúc trời tối, chúng tôi cũng có nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Nhị Cẩu, rõ ràng Nhị Cẩu đã bị hung thủ sát hại, vì nếu là quỷ thần làm thì chúng tôi đâu có thể nghe thấy tiếng kêu đó chứ. Thứ ba, theo như giám định của Nguyệt Quang, vết máu trên gương Hạo Thiên là được in vào sau khi mưa tạnh. Cho nên xin mọi người hãy cho tôi thời gian, ba ngày, sau ba ngày tôi nhất định sẽ có câu trả lời rõ ràng cho mọi người .
Quách Tiểu Phong kiên quyết nói. Sau khi nghe xong những lời này, đám đông lại bắt đầu suy nghĩ, có người tin, có người thì cho đó chỉ là một sự suy luận vô căn cứ, lúc này, trong đám đông vang lên một giọng nói:
- Tôi tin cậu ta.
Quách Tiểu Phong vội nhìn vào người đó, không ngờ lại chính là Mễ thúc.
Mễ thúc đứng lên phía trước, lời nói của Mễ thúc có vẻ rất có sức nặng, đầu tiên là mấy vị lớn tuổi bước lên bày tỏ muốn ủng hộ cho Quách Tiểu Phong, sau đó là mấy người phụ nữ, mấy người trung niên cứng đầu cũng đứng về phía Tiểu Phong. Người thanh niên kia cho mỗi đứa trẻ một cái kẹo.
- Ngoan, đứng về phía ca ca nhé.
Bọn trẻ vừa rụt rè nhận lấy kẹo vừa nhìn đám người đứng đối diện.
- Ca ca, đệ không cần kẹo, đệ chỉ muốn cha mẹ thôi, kẹo này có thể cho đệ không?
Người thanh niên đó đành phải gật đầu một cách miễn cưỡng. Người đứng về phía cậu ta càng lúc càng ít, cuối cùng thì chỉ thừa lại một mình cậu ta.
- Cảm ơn, cảm ơn mọi người đã tin tưởng tôi.
Quách Tiểu Phong kích động nói. Hắn đi lại chỗ người thanh niên đó.
- Tiểu huynh đệ, xin cậu hãy tin tôi, tôi cần sự ủng hộ của tất cả mọi người trong thôn. Nội trong ba ngày, nếu tôi không tìm ra hung thủ, các cậu muốn xử lý tôi thế nào cũng được, muốn giết cứ giết. Cho nên, cậu nhất định phải tin tôi, đa tạ.
- Được rồi, tôi sẽ miễn cưỡng tin anh. Ba ngày sau, tôi hy vọng là không phải dùng “Tẩm trư lung” để xử lý anh.
Vị tiểu huynh đệ đó cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt tươi cười thiện chí.
- Vậy mọi người mau quay về nhà đi, nếu có chuyện gì đặc biệt cứ đến quán trọ của Mễ thúc tìm tôi.
Sau đó mọi người cũng nhanh chóng giải tán trở về nhà mặc dù họ vẫn không yên tâm cho lắm.
- Cuối cùng cũng có thể làm chính sự rồi, Nguyệt Quang, nàng đi xem vết máu trên kiếm Diệt Tuyệt là như thế nào.
Nghe vậy, Bạch Nguyệt Quang vội đi lại bên kiếm Diệt Tuyệt, sau khi chạm tay vào vết máu thì nói:
- Vết máu này là vừa được in vào đây, xem là là sau khi chúng ta đi mới được bôi vào.
- Thôn trưởng lão, tại hạ vẫn muốn hỏi thêm một số chuyện, không biết có làm phiền trưởng lão không?
Quách Tiểu Phong lễ mạo nói.
- Nếu đã như vậy, Quách công tử, cậu không cần phải khách khí, mời.
Thôn trưởng lão khách khí nói.
- Mọi người nghe ta nói, lần trước cái chết của Nhị Cẩu không liên quan trực tiếp tới việc gương Hạo Thiên đổ máu, chỉ là trùng hợp mà thôi, mọi người có thể yên tâm, mau giải tán đi.
Thôn trưởng lão lớn tiếng nói. Tuy nói như vậy, nhưng ngay đến cả vị thôn trưởng này cũng không thể tin vào một sự giải thích vô lý như thế.
- Thôn trưởng, nếu không có quan hệ gì, vậy “Thần khí” của chúng ta tại sao lại liên tiếp đổ máu như vậy?
Một người dân trong thôn lớn gan đưa ra sự hoài nghi.
- Cái này…
Vị thôn trưởng nhất thời cũng ngập ngừng không biết phải giải thích sao.
- Thôn trưởng, ngài nhìn đi, ngày tận thế của chúng ta sắp đến rồi, sau khi “Tam đại thần khí” tất cả đều đổ máu, thôn của chúng ta sẽ bị diệt vong.
- Tuy không biết “Thần khí” đổ máu sẽ có hậu quả gì, nhưng ít nhất cũng có thể nói đây không phải là chuyện tốt, mọi người mau về nhà khấn thần bái phật đi để thoát khỏi kiếp nạn này.
- Theo tôi “Tam đại thần khí” đổ máu có thể là trùng hợp, có thể ai đó đã in vết máu lên trên đó.
Lúc này mọi người thi nhau tranh luận, nhưng tất cả đều có chung một tâm trạng đó là hoang mang. Quách Tiểu Phong cẩn thận quan sát kiếm Diệt Tuyệt, quả đúng là trên thân kiếm đã hoen dỉ có vết máu in vào. Vết máu đó là hình một bàn tay nắm vào đầu kiếm.
- Mọi người trật tự, cứ tập trung hết ở đây cũng không thể giải quyết vấn đề, chi bằng mọi người ai về nhà nấy, nếu có tin tức gì ta sẽ nhanh chóng thông báo cho mọi người.
Thôn trưởng lão không có cách nào trấn tĩnh được tâm trạng của mọi người, lớn tiếng nói.
- Đúng đấy, tôi thấy việc này rất kỳ lạ, mọi người cứ tập trung ở đây cũng không có kết quả gì đâu, thôi thì ai về nhà nấy cầu phúc đi.
Rốt cuộc Quách Tiểu Phong cũng lên tiếng. Thôn trưởng lão nhìn Quách Tiểu Phong với ánh mắt kỳ vọng, sự xuất hiện của hắn vào lúc này với vị thôn trưởng này mà nói là như thần cứu tinh vậy. Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Quách Tiểu Phong và Bạch Nguyệt Quang, hai người này là ai, vì sao lại quan tâm đến chuyện của thôn bọn họ, mọi người lại bắt đầu tranh luận bàn tán.
- Cậu là ai, vì sao lại can thiệp vào chuyện của thôn chúng tôi?
Một thanh niên trong thôn lớn tiếng hỏi.
- Phải đấy, chuyện trong thôn này chúng tôi có thể giải quyết, không khiến các người phải nhúng tay vào.
Lại một người lớn tuổi khác nói chen vào.
- Chắc mọi người không biết, tôi là Quách bổ đầu Quách Tiểu Phong từ Kinh thành đến, theo như điều tra tôi cho rằng đây là một vụ án mưu sát mà hung thủ đã lợi dụng truyền thuyết về “Tam đại thần khí” giết người để đánh lừa mọi người, mục đích của hung thủ là để che giấu tội ác.
Nghe Quách Tiểu Phong nói vậy, đám người lại nhốn nháo cả lên, có người lên tiếng:
- Tôi đã được nghe đại danh Quách Tiểu Phong, là một bổ đầu xuất chúng, có điều tiểu tử này mà là Quách Tiểu Phong sao? Trông cậu ta trẻ như vậy, theo tôi là không phải.
Người khác chen vào:
- Quách Tiểu Phong thì đã làm sao, uy lực của “Tam đại thần khí” chúng ta lại không biết sao, đến lúc phạm tội với thần linh, người phải chết không phải là cậu ta, cậu ta chỉ là đứng ngoài nhìn rồi nói bừa thôi.
Lại một người khác nói:
- Quách Tiểu Phong, ta chưa từng nghe qua cái tên này, dù là ai cũng không được phép nhúng tay vào việc nội bộ của thôn chúng ta.
Câu nói này vừa nói ra, dẫn đến dự phản ứng kịch liệt của đám đông, có người thì hết sức tán thành, có người lại ra sức phản đối. Những người tán thành đều là những người gan nhỏ, sợ bọn Quách Tiểu Phong khiến thần linh phẫn nộ, mang đến hậu quả nghiêm trọng cho thôn của họ. Nhưng người ở núi rốt cuộc cũng là người ở trong núi, bản tính vẫn lương thiện, nếu giết hại người lạ như vậy thì rất nhiều người già không nhẫn tâm làm vậy, chi bằng cứ tin lời bọn họ nói đi. Song những người này chỉ là thiểu số, đa số mọi người vẫn cho rằng dùng “Tẩm trư lung” giết chết Quách Tiểu Phong và Bạch Nguyệt Quang là cách tốt nhất để làm giảm sự phẫn nộ của thần linh, rất nhanh đám người hô lớn:
- Tẩm trư lung, tẩm trư lung…
Quách Tiểu Phong thấy tình hình như vậy, cười khổ, không ngờ người dân trong thôn lại mê muội như vậy, mình có ý tốt nhắc nhở bọn họ, vậy mà trái lại họ lại muốn dùng “Tẩm trư lung” để xử lý mình.
- Không được, các người không thể đối xử với Quách đại ca như vậy được.
Lúc này, Vương Hâm đã ra mặt.
- Vương Hâm, cậu đến đây làm gì, cậu không phải là…
Quách Tiểu Phong nói. Hắn vốn muốn nói rằng cậu chẳng phải đang làm hậu sự cho ca ca sao. Nhưng nếu người dân trong thôn đã biết về cái chết của Vương Mãnh, thì sự tình sẽ càng tồi tệ hơn.
- Đúng đấy, người ta nói bước qua cửa là khách, chúng ta sao có thể đối đãi với khách thế được ?
Thôn trưởng lão lúc này cũng đứng ra nói giúp Quách Tiểu Phong.
- Được rồi, chỉ cần quá một nửa người trong thôn tin cậu ta, chúng ta sẽ đồng ý tha cho cậu ta.
Một thanh niên nói.
- Được, nhất ngôn cửu đỉnh, song tôi hy vọng mọi người nghe sẽ nghe theo sự suy đoán của tôi, tuy tôi chưa biết hung thủ là ai, nhưng tôi có thể dám chắc rằng chuyện này nhất định là do người làm. Thứ nhất, nếu là quỷ thần tác quái, chúng có thể trực tiếp giết chúng ta rồi, không cần phải để lại vết máu trên “Thần khí” làm gì cho phiền phức, cho nên hung thủ làm như vậy hoàn toàn là để gây tâm lý hoang mang cho người dân trong thôn. Thứ hai, vụ án xảy ra vào lúc trời tối, chúng tôi cũng có nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Nhị Cẩu, rõ ràng Nhị Cẩu đã bị hung thủ sát hại, vì nếu là quỷ thần làm thì chúng tôi đâu có thể nghe thấy tiếng kêu đó chứ. Thứ ba, theo như giám định của Nguyệt Quang, vết máu trên gương Hạo Thiên là được in vào sau khi mưa tạnh. Cho nên xin mọi người hãy cho tôi thời gian, ba ngày, sau ba ngày tôi nhất định sẽ có câu trả lời rõ ràng cho mọi người .
Quách Tiểu Phong kiên quyết nói. Sau khi nghe xong những lời này, đám đông lại bắt đầu suy nghĩ, có người tin, có người thì cho đó chỉ là một sự suy luận vô căn cứ, lúc này, trong đám đông vang lên một giọng nói:
- Tôi tin cậu ta.
Quách Tiểu Phong vội nhìn vào người đó, không ngờ lại chính là Mễ thúc.
Mễ thúc đứng lên phía trước, lời nói của Mễ thúc có vẻ rất có sức nặng, đầu tiên là mấy vị lớn tuổi bước lên bày tỏ muốn ủng hộ cho Quách Tiểu Phong, sau đó là mấy người phụ nữ, mấy người trung niên cứng đầu cũng đứng về phía Tiểu Phong. Người thanh niên kia cho mỗi đứa trẻ một cái kẹo.
- Ngoan, đứng về phía ca ca nhé.
Bọn trẻ vừa rụt rè nhận lấy kẹo vừa nhìn đám người đứng đối diện.
- Ca ca, đệ không cần kẹo, đệ chỉ muốn cha mẹ thôi, kẹo này có thể cho đệ không?
Người thanh niên đó đành phải gật đầu một cách miễn cưỡng. Người đứng về phía cậu ta càng lúc càng ít, cuối cùng thì chỉ thừa lại một mình cậu ta.
- Cảm ơn, cảm ơn mọi người đã tin tưởng tôi.
Quách Tiểu Phong kích động nói. Hắn đi lại chỗ người thanh niên đó.
- Tiểu huynh đệ, xin cậu hãy tin tôi, tôi cần sự ủng hộ của tất cả mọi người trong thôn. Nội trong ba ngày, nếu tôi không tìm ra hung thủ, các cậu muốn xử lý tôi thế nào cũng được, muốn giết cứ giết. Cho nên, cậu nhất định phải tin tôi, đa tạ.
- Được rồi, tôi sẽ miễn cưỡng tin anh. Ba ngày sau, tôi hy vọng là không phải dùng “Tẩm trư lung” để xử lý anh.
Vị tiểu huynh đệ đó cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt tươi cười thiện chí.
- Vậy mọi người mau quay về nhà đi, nếu có chuyện gì đặc biệt cứ đến quán trọ của Mễ thúc tìm tôi.
Sau đó mọi người cũng nhanh chóng giải tán trở về nhà mặc dù họ vẫn không yên tâm cho lắm.
- Cuối cùng cũng có thể làm chính sự rồi, Nguyệt Quang, nàng đi xem vết máu trên kiếm Diệt Tuyệt là như thế nào.
Nghe vậy, Bạch Nguyệt Quang vội đi lại bên kiếm Diệt Tuyệt, sau khi chạm tay vào vết máu thì nói:
- Vết máu này là vừa được in vào đây, xem là là sau khi chúng ta đi mới được bôi vào.
- Thôn trưởng lão, tại hạ vẫn muốn hỏi thêm một số chuyện, không biết có làm phiền trưởng lão không?
Quách Tiểu Phong lễ mạo nói.
- Nếu đã như vậy, Quách công tử, cậu không cần phải khách khí, mời.
Thôn trưởng lão khách khí nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.