Chương 399: Cái giá nói xấu trạm ca
Cẩm Hoàng
10/08/2018
Cậu nở nụ cười với Dạ Dao Quang, lộ ra hai má lúm đồng tiền hoàn mỹ:
“Dao Dao, chúng ta đánh cược đi, nếu chuyện cười của ta có thể khiến
nàng cười, nàng đồng ý với ta một chuyện, nếu như không thể, ta đồng ý
với nàng mười chuyện.”
Vốn dĩ Dạ Dao Quang định không đồng ý nhưng ngay lập tức bị cậu kích động: “Ô, khẩu khí thật lớn, chàng nói đi, muội xem chàng chọc cười muội thế nào.”
Cô là người tu luyện, cô không muốn cười, ai có thể ép cô cười được chứ.
“Dao Dao đây là đồng ý rồi.” Ôn Đình Trạm hỏi.
“Phải.” Dạ Dao Quang hào khí gật đầu.
“Được.” Ôn Đình Trạm gật đầu, sau đó bắt đầu nghiêm túc kể:
“Trước kia có một lão tú tài cả đời chưa từng trúng cử. Sinh được hai người con trai, bèn đặt tên là Thành Sự, con trai nhỏ tên Bại Sự. Ông ấy cho rằng: Công danh đời người chính là ở giữa thành và bại! Một ngày lão tú tài đi vắng, lúc gần đi bảo vợ đốc thúc con trai luyện thư pháp, đứa lớn viết ba trăm chữ, đứa nhỏ viết hai trăm chữ. Khi lão tú tài sắp trở về, vợ ông đi kiểm tra tình hình, con trai lớn viết ít hơn năm mươi chữ, con trai nhỏ viết nhiều hơn năm mươi chữ. Không lâu sau lão tú tài trở về hỏi vợ, bài tập của các con làm sao rồi? Vợ ông đáp: Viết cũng viết rồi nhưng Thành Sự không đủ, Bại Sự lại thừa, cả hai đều là hai trăm năm mươi (1).”
Kỳ thực từ “hai trăm năm mươi” này là nhờ Ôn Đình Trạm theo Dạ Dao Quang ngày ngày mà học được.
Dạ Dao Quang rất muốn ăn gian nhưng cô vẫn không nhịn được cong khóe miệng, câu chuyện thì gắng gượng được, nhưng lại không nhịn được sự cảm động kia. Có người luôn lưu lại từng lời nói từng hành động kỳ quái bình của cô vào lòng mà không cảm thấy phản đạo lý, thậm chí âm thầm suy nghĩ hàm ý của nó, sau đó lúc muốn trêu đùa lại biến nó thành câu chuyện ý vị tuyệt vời bất ngờ kể cho cô nghe. Thế gian này hạnh phúc vốn không nhiều, cô đã đạt được phần nhiều nhất, sao có thể không quý trọng.
“Dao Dao đây là cười rồi sao?” Ôn Đình Trạm cong khóe môi.
Dạ Dao Quang vội thu lại nụ cười, lý trí nói: “Muội không cười, chàng nghe thấy muội cười ra tiếng sao?”
“Không nghe thấy, là ta thua.” Thái độ Ôn Đình Trạm vội vàng hài lòng nhận thua.
Lúc này Dạ Dao Quang mới hài lòng gật đầu, cô không phải người hoàn mỹ, thực ra cô có thể không phát hiện khi bản thân vui vẻ hơn, quan tâm hơn, thân thiết hơn với người trước mặt thì sẽ càng bướng bỉnh, thậm chí cố tình gây sự. Thế nên kiếp trước nhân duyên cô không tốt bởi vì cô nghĩ người bên cạnh cô không thật tâm muốn bao dung cho sự bướng bỉnh tùy hứng của cô. Mà giờ khắc này lại có một người có thể nuông chiều sự bướng bỉnh của cô trong bất cứ tình huống nào.
“Muội đói rồi, chúng ta đi ăn cơm đi.” Tu luyện cả ngày, biện luận cả ngày, bụng bọn họ đều kêu ùng ục rồi.
Sau cơn mưa trời lại sáng, Ôn Đình Trạm làm gì có chuyện không đồng ý, lập tức dẫn Dạ Dao Quang quay về học xá của Tiêu Sĩ Duệ. Tiêu Sĩ Duệ đã sai người chuẩn bị cơm, còn chưa bước vào cửa đã nghe thấy Tiêu Sĩ Duệ và Tần Đôn nói chuyện: “Chúng ta cá cược năm trăm lượng cuối cùng trên người cậu, ta cam đoan không đầy một nén hương, Doãn Hòa có thể lừa được Dao tỷ tỷ trở về.”
Ôn Đình Trạm vẫn đang duy trì nụ cười nghe thấy Tiêu Sĩ Duệ nói hai chữ “lừa về”, nụ cười bên khóe môi liền nhạt đi, Dạ Dao Quang lại nhìn Ôn Đình Trạm bằng ánh mắt “thì ra là chàng dỗ lừa muội”.
“Ta rất ngốc sao?” Tần Đôn hỏi lại.
“Đây là sự thật không cần tranh cãi. Doãn Hòa có tâm tư đen tối, Dạ cô nương sao có thể là đối thủ của cậu ấy.”
Khóe môi Ôn Đình Trạm cuối cùng chẳng còn chút cười nào.
Dạ Dao Quang tự tay che miệng, không để cho mình cười ra tiếng.
“Đúng đó đúng đó, Dao tỷ tỷ nói không sai, Doãn Hòa chính là bánh bao nhân mè đen.” Lời của Tiêu Sĩ Duệ cũng bị Dạ Dao Quang vô tri vô giác ảnh hưởng.
“Cái gì gọi là bánh bao nhân mè đen?” Tần Đôn có chút không hiểu.
“Bụng đen!”
Lúc này bởi vì chuyện dây dưa, Văn Du đến sau vừa hay nghe thấy từ “bụng đen” lại nhìn thấy Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang đứng nghe trộm, hiển nhiên có thể đoán được hai từ Tiêu Sĩ Duệ nói là ai, vì vậy ho khan một tiếng:
“Bụng đen là vì trong bụng Doãn Hòa toàn viết văn.”
Sắc mặt Tiêu Sĩ Duệ và Tần Đôn trắng bệch, ánh mắt nhìn nhau ý nói “lần này cậu chết chắc”, vội vàng ra nghênh đón. Ánh mắt Tiêu Sĩ Duệ uất hận lạnh lùng nhìn về phía ám vệ đang ở một nơi bí mất gần đó. Nhóm ám vệ đều không nghĩ ra, không nghe trộm chủ tử của họ nói chuyện là phẩm hạnh và chức trách của bọn họ, người đến là thủ lĩnh hiện tại của bọn họ, lẽ nào bọn họ phải báo một tiếng với chủ tử hả, chủ tử đang muốn làm gì vậy?
“E hèm, Doãn Hòa tới rồi à.” Tiêu Sĩ Duệ vội vã nghênh đón.
“Mau ăn cơm, mau ăn cơm.” Tần Đôn vội vã cầm bát đũa, để thư đồng bên cạnh lui sang một bên, đặc biệt nhiệt tình:
“Hôm nay ta giành được món thịt kho tàu, ta biết đây là món Doãn Hòa cậu thích ăn nhất.”
Sau đó vẻ mặt hắn nhức nhối đẩy đĩa thịt kho tàu đến trước mặt Ôn Đình Trạm.
Dạ Dao Quang thấy vậy len lén cười, Tiêu Sĩ Duệ lập tức ném ánh mắt cầu cứu. Dạ Dao Quang rộng lượng với Tiêu Sĩ Duệ hơn người bình thường, không phải vì thân phận của hắn mà là một sự ăn ý nên cô tự mình gắp một miếng thịt kho tàu cho Ôn Đình Trạm:
“Mau ăn đi, không phải huynh khen món này học viện Nhạc Lộc làm rất ngon sao? Thời gian chúng ta ở đây cũng qua phân nửa rồi, học viện cũng sẽ không có món này mỗi ngày đâu, cũng không biết có thể ăn được mấy lần nữa.”
Có Dạ Dao Quang cứu, Ôn Đình Trạm hiển nhiên muốn nể mặt Dạ Dao Quang, vì vậy không nói thêm gì chỉ ăn cơm. Sau khi ăn xong, Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang tản bộ, thấy Tần Đôn và Tiêu Sĩ Duệ buồn ngủ bèn nói:
“Ngày mai là phần thi thư họa, hai người theo ta vào thư phòng.”
Sắc mặt hai người lập tức sụp đổ, Tiêu Sĩ Duệ đang muốn mở miệng cầu cứu Dạ Dao Quang lại nhận được ánh mắt hết sức “ôn hòa” của Ôn Đình Trạm, lập tức nuốt lời muốn nói xuống, theo Ôn Đình Trạm vào thư phòng với vẻ mặt thấy chết không sờn.
Văn Du và Dạ Dao Quang ngồi trong sân, nhìn cửa thư phòng đóng lại có bóng người lay động nhưng cụ thể làm gì cũng không đoán được, cũng không gào thét tên Tiêu Sĩ Duệ và Tần Đôn, bên trong nhất định không có ẩu đả.
Trong lúc hai người vô cùng tò mò thì cửa thư phòng mở ra, Ôn Đình Trạm sau khi ra ngoài liền đóng cửa phòng lại, nói với hai người họ: “Trời không còn sớm nữa, sớm đi ngủ đi.”
Dạ Dao Quang và Văn Du trở về học xá của mình, đêm này đèn phòng Tiêu Sĩ Duệ và Tần Đôn thắp đến sáng, hai người một đêm không ngủ. Lúc ăn bữa sáng, tinh thần hai người lại hưng phấn, lúc tham gia dự thi cũng phát huy hơn thường. Vốn dĩ Tiêu Sĩ Duệ không chắc chắn tiến vào vòng chung kết nhưng cũng vào được, Tần Đôn cũng không phụ kỳ vọng của mọi người bước vào vòng chung kết. Chỉ là sau khi hai người thi xong, linh hồn cứ như bị móc rỗng một nửa, quay về học xá liền ngã xuống.
Nếu có thứ thuốc kích thích, Dạ Dao Quang hoài nghi Ôn Đình Trạm có phải đã hạ thuốc kích thích cho hai người họ rồi không.
***
(1) Hai trăm năm mươi (250) trong tiếng Trung có nghĩa là đồ ngốc.
Vốn dĩ Dạ Dao Quang định không đồng ý nhưng ngay lập tức bị cậu kích động: “Ô, khẩu khí thật lớn, chàng nói đi, muội xem chàng chọc cười muội thế nào.”
Cô là người tu luyện, cô không muốn cười, ai có thể ép cô cười được chứ.
“Dao Dao đây là đồng ý rồi.” Ôn Đình Trạm hỏi.
“Phải.” Dạ Dao Quang hào khí gật đầu.
“Được.” Ôn Đình Trạm gật đầu, sau đó bắt đầu nghiêm túc kể:
“Trước kia có một lão tú tài cả đời chưa từng trúng cử. Sinh được hai người con trai, bèn đặt tên là Thành Sự, con trai nhỏ tên Bại Sự. Ông ấy cho rằng: Công danh đời người chính là ở giữa thành và bại! Một ngày lão tú tài đi vắng, lúc gần đi bảo vợ đốc thúc con trai luyện thư pháp, đứa lớn viết ba trăm chữ, đứa nhỏ viết hai trăm chữ. Khi lão tú tài sắp trở về, vợ ông đi kiểm tra tình hình, con trai lớn viết ít hơn năm mươi chữ, con trai nhỏ viết nhiều hơn năm mươi chữ. Không lâu sau lão tú tài trở về hỏi vợ, bài tập của các con làm sao rồi? Vợ ông đáp: Viết cũng viết rồi nhưng Thành Sự không đủ, Bại Sự lại thừa, cả hai đều là hai trăm năm mươi (1).”
Kỳ thực từ “hai trăm năm mươi” này là nhờ Ôn Đình Trạm theo Dạ Dao Quang ngày ngày mà học được.
Dạ Dao Quang rất muốn ăn gian nhưng cô vẫn không nhịn được cong khóe miệng, câu chuyện thì gắng gượng được, nhưng lại không nhịn được sự cảm động kia. Có người luôn lưu lại từng lời nói từng hành động kỳ quái bình của cô vào lòng mà không cảm thấy phản đạo lý, thậm chí âm thầm suy nghĩ hàm ý của nó, sau đó lúc muốn trêu đùa lại biến nó thành câu chuyện ý vị tuyệt vời bất ngờ kể cho cô nghe. Thế gian này hạnh phúc vốn không nhiều, cô đã đạt được phần nhiều nhất, sao có thể không quý trọng.
“Dao Dao đây là cười rồi sao?” Ôn Đình Trạm cong khóe môi.
Dạ Dao Quang vội thu lại nụ cười, lý trí nói: “Muội không cười, chàng nghe thấy muội cười ra tiếng sao?”
“Không nghe thấy, là ta thua.” Thái độ Ôn Đình Trạm vội vàng hài lòng nhận thua.
Lúc này Dạ Dao Quang mới hài lòng gật đầu, cô không phải người hoàn mỹ, thực ra cô có thể không phát hiện khi bản thân vui vẻ hơn, quan tâm hơn, thân thiết hơn với người trước mặt thì sẽ càng bướng bỉnh, thậm chí cố tình gây sự. Thế nên kiếp trước nhân duyên cô không tốt bởi vì cô nghĩ người bên cạnh cô không thật tâm muốn bao dung cho sự bướng bỉnh tùy hứng của cô. Mà giờ khắc này lại có một người có thể nuông chiều sự bướng bỉnh của cô trong bất cứ tình huống nào.
“Muội đói rồi, chúng ta đi ăn cơm đi.” Tu luyện cả ngày, biện luận cả ngày, bụng bọn họ đều kêu ùng ục rồi.
Sau cơn mưa trời lại sáng, Ôn Đình Trạm làm gì có chuyện không đồng ý, lập tức dẫn Dạ Dao Quang quay về học xá của Tiêu Sĩ Duệ. Tiêu Sĩ Duệ đã sai người chuẩn bị cơm, còn chưa bước vào cửa đã nghe thấy Tiêu Sĩ Duệ và Tần Đôn nói chuyện: “Chúng ta cá cược năm trăm lượng cuối cùng trên người cậu, ta cam đoan không đầy một nén hương, Doãn Hòa có thể lừa được Dao tỷ tỷ trở về.”
Ôn Đình Trạm vẫn đang duy trì nụ cười nghe thấy Tiêu Sĩ Duệ nói hai chữ “lừa về”, nụ cười bên khóe môi liền nhạt đi, Dạ Dao Quang lại nhìn Ôn Đình Trạm bằng ánh mắt “thì ra là chàng dỗ lừa muội”.
“Ta rất ngốc sao?” Tần Đôn hỏi lại.
“Đây là sự thật không cần tranh cãi. Doãn Hòa có tâm tư đen tối, Dạ cô nương sao có thể là đối thủ của cậu ấy.”
Khóe môi Ôn Đình Trạm cuối cùng chẳng còn chút cười nào.
Dạ Dao Quang tự tay che miệng, không để cho mình cười ra tiếng.
“Đúng đó đúng đó, Dao tỷ tỷ nói không sai, Doãn Hòa chính là bánh bao nhân mè đen.” Lời của Tiêu Sĩ Duệ cũng bị Dạ Dao Quang vô tri vô giác ảnh hưởng.
“Cái gì gọi là bánh bao nhân mè đen?” Tần Đôn có chút không hiểu.
“Bụng đen!”
Lúc này bởi vì chuyện dây dưa, Văn Du đến sau vừa hay nghe thấy từ “bụng đen” lại nhìn thấy Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang đứng nghe trộm, hiển nhiên có thể đoán được hai từ Tiêu Sĩ Duệ nói là ai, vì vậy ho khan một tiếng:
“Bụng đen là vì trong bụng Doãn Hòa toàn viết văn.”
Sắc mặt Tiêu Sĩ Duệ và Tần Đôn trắng bệch, ánh mắt nhìn nhau ý nói “lần này cậu chết chắc”, vội vàng ra nghênh đón. Ánh mắt Tiêu Sĩ Duệ uất hận lạnh lùng nhìn về phía ám vệ đang ở một nơi bí mất gần đó. Nhóm ám vệ đều không nghĩ ra, không nghe trộm chủ tử của họ nói chuyện là phẩm hạnh và chức trách của bọn họ, người đến là thủ lĩnh hiện tại của bọn họ, lẽ nào bọn họ phải báo một tiếng với chủ tử hả, chủ tử đang muốn làm gì vậy?
“E hèm, Doãn Hòa tới rồi à.” Tiêu Sĩ Duệ vội vã nghênh đón.
“Mau ăn cơm, mau ăn cơm.” Tần Đôn vội vã cầm bát đũa, để thư đồng bên cạnh lui sang một bên, đặc biệt nhiệt tình:
“Hôm nay ta giành được món thịt kho tàu, ta biết đây là món Doãn Hòa cậu thích ăn nhất.”
Sau đó vẻ mặt hắn nhức nhối đẩy đĩa thịt kho tàu đến trước mặt Ôn Đình Trạm.
Dạ Dao Quang thấy vậy len lén cười, Tiêu Sĩ Duệ lập tức ném ánh mắt cầu cứu. Dạ Dao Quang rộng lượng với Tiêu Sĩ Duệ hơn người bình thường, không phải vì thân phận của hắn mà là một sự ăn ý nên cô tự mình gắp một miếng thịt kho tàu cho Ôn Đình Trạm:
“Mau ăn đi, không phải huynh khen món này học viện Nhạc Lộc làm rất ngon sao? Thời gian chúng ta ở đây cũng qua phân nửa rồi, học viện cũng sẽ không có món này mỗi ngày đâu, cũng không biết có thể ăn được mấy lần nữa.”
Có Dạ Dao Quang cứu, Ôn Đình Trạm hiển nhiên muốn nể mặt Dạ Dao Quang, vì vậy không nói thêm gì chỉ ăn cơm. Sau khi ăn xong, Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang tản bộ, thấy Tần Đôn và Tiêu Sĩ Duệ buồn ngủ bèn nói:
“Ngày mai là phần thi thư họa, hai người theo ta vào thư phòng.”
Sắc mặt hai người lập tức sụp đổ, Tiêu Sĩ Duệ đang muốn mở miệng cầu cứu Dạ Dao Quang lại nhận được ánh mắt hết sức “ôn hòa” của Ôn Đình Trạm, lập tức nuốt lời muốn nói xuống, theo Ôn Đình Trạm vào thư phòng với vẻ mặt thấy chết không sờn.
Văn Du và Dạ Dao Quang ngồi trong sân, nhìn cửa thư phòng đóng lại có bóng người lay động nhưng cụ thể làm gì cũng không đoán được, cũng không gào thét tên Tiêu Sĩ Duệ và Tần Đôn, bên trong nhất định không có ẩu đả.
Trong lúc hai người vô cùng tò mò thì cửa thư phòng mở ra, Ôn Đình Trạm sau khi ra ngoài liền đóng cửa phòng lại, nói với hai người họ: “Trời không còn sớm nữa, sớm đi ngủ đi.”
Dạ Dao Quang và Văn Du trở về học xá của mình, đêm này đèn phòng Tiêu Sĩ Duệ và Tần Đôn thắp đến sáng, hai người một đêm không ngủ. Lúc ăn bữa sáng, tinh thần hai người lại hưng phấn, lúc tham gia dự thi cũng phát huy hơn thường. Vốn dĩ Tiêu Sĩ Duệ không chắc chắn tiến vào vòng chung kết nhưng cũng vào được, Tần Đôn cũng không phụ kỳ vọng của mọi người bước vào vòng chung kết. Chỉ là sau khi hai người thi xong, linh hồn cứ như bị móc rỗng một nửa, quay về học xá liền ngã xuống.
Nếu có thứ thuốc kích thích, Dạ Dao Quang hoài nghi Ôn Đình Trạm có phải đã hạ thuốc kích thích cho hai người họ rồi không.
***
(1) Hai trăm năm mươi (250) trong tiếng Trung có nghĩa là đồ ngốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.