Chương 343: Đánh cược
Cẩm Hoàng
31/07/2018
“Lời này của tiểu Khu cũng thật liều lĩnh!” Trừ Ôn Đình Trạm
ra, mấy người bọn họ đều học không kém, có thể coi là long
phượng trong người thường nên vô cùng không phục với lời nói
này của Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang nghe vậy ngước mắt lên: “Vậy thì chúng ta đánh cược đi, xem ai trong chúng ta bị rơi vào trong năm tên kia. Mọi người có dám không?”
“Cược thì cược, có gì mà không dám?” Lục Vĩnh Điềm cảm thấy học vấn của Dạ Dao Quang chính là xếp cuối cùng trong số bọn họ, còn kém hơn hắn, vì thế lập tức vui vẻ.
“Được, chúng ta không cá cược thứ tự, chỉ cá cược trong năm người chúng ta ai có điểm cao nhất, ta tự đặt một vạn lượng!” Lúc này Dạ Dao Quang móc từ trong ngực ra ngân phiếu một vạn lượng, vô cùng hào phóng vỗ vỗ vào mặt bàn.
“Ta cũng cược một vạn lượng, đặt Văn Du điểm cao nhất!” Tiêu Sĩ Duệ chính là người không bao giờ thiếu tiền, hắn liếc Tần Tam một cái liền có ngân phiếu một vạn lượng xuất hiện.
Nhưng Tần Đôn, Lục Vĩnh Điềm và Văn Du thì không như vậy, bọn họ cũng chỉ là con nhà quan lớn, tuy cũng là phú hào nhưng chưa thành gia lập thất nên tiền tiêu vặt cũng chỉ có hạn. Một vạn lượng thật sự hơi nhiều, cho dù bọn họ trở về xin cha mẹ thì một ngàn lượng cũng không có vấn đề gì nhưng một vạn lượng mà không nói rõ mục đích thì nhất định là không thể xin được!
“Cái này… có phải cược quá lớn không?” Tần Đôn yếu ớt lên tiếng.
Tiêu Sĩ Duệ thấy vậy không khỏi trừng mắt với ba người, đều là nam nhân sao lại dông dài như vậy. Tuy hắn là hoàng trưởng tôn không thiếu tiền nhưng ngân lượng hiện giờ cũng có hạn, nếu không cũng đã cho ba người bọn họ vay tạm rồi.
“Các cậu thì không có nhiều tiền, ta cũng hiểu được. Như vậy đi, ba người các cậu không cần tiền mặt.” Dạ Dao Quang quay lại mang theo giấy bút:
“Ghi giấy nợ là được, khi nào có tiền trả sau.”
“Tiểu Khu tính trước kỹ càng như vậy chúng ta cũng không thể lùi bước được. Được, ta kí giấy nợ.” Văn Du nhận bút sau đó kí vào giấy nợ.
Lục Vĩnh Điềm và Tần Đôn cũng không cam chịu đi sau, hai người viết xong sau đó đưa cho Tiêu Sĩ Duệ. Như vậy cũng tương đối công bằng vì tuy Tiêu Sĩ Duệ là người tham gia nhưng hắn là người có thân phận cao, đương nhiên cũng sẽ giữ chữ tín.
Thu ngân phiếu và giấy nợ xong, Tiêu Sĩ Duệ bỗng nhiên nhìn về phía Ôn Đình Trạm đang chăm chú đọc Y Thư, hoàn toàn không bị bọn họ ảnh hưởng: “Doãn Hòa, huynh không tham gia sao?”
Ôn Đình Trạm nghe vậy lập tức cười nói: “Được, ta cũng cược một vạn lượng, cược tiểu Khu thắng!”
Dạ Dao Quang nghe xong không khỏi buồn cười, mấy người còn lại thì vô cùng kinh ngạc.
Tiêu Sĩ Duệ không khỏi cười nói: “Doãn Hòa đúng là như vậy, chỉ cần chuyện liên quan đến tiểu Khu thì trong mắt cũng chỉ có tiểu Khu!”
Ba người kia lập tức thở dài một hơi, liên tưởng đến ngày bình thường hai người thường hay nói chuyện với nhau cũng hiểu được lựa chọn của Ôn Đình Trạm, ai cũng bày ra vẻ mặt hiểu rõ.
Chỉ có Ôn Đình Trạm cười nhưng không nói gì.
Bởi vì sáng ngày hôm sau còn phải thi nên mấy người ăn tối xong nói chuyện qua loa rồi trở về phòng nghỉ ngơi, đồng thời đưa địa chỉ cho nhau để tiện gửi thư từ qua lại.
“Trạm ca, chúng ta làm như vậy có tốt hay không?” Buổi tối, Dạ Dao Quang nằm trên giường không nhịn được vui mừng trong lòng. Thật ra cô cũng không coi trọng tiền bạc, chỉ là đơn thuần muốn chơi vui vẻ một chút, sau đó nghĩ tới lúc biết kết quả sắc mặt mấy người kia sẽ thật khó coi liền thích thú không thôi. Cô cũng không cần tiền của bọn họ, chỉ cần bọn họ tuân thủ lời hứa thì cô sẽ có cách danh chính ngôn thuận hoàn lại tiền cho mấy người đó.
“Nàng vui vẻ là được!” Ôn Đình Trạm không hề cảm thấy có gì không tốt. Thế gian này có rất nhiều chuyện không thể quang minh chính đại, cậu tham dự cũng chỉ vì muốn khiến Dạ Dao Quang vui vẻ, hơn nữa còn có dụng ý dạy cho mấy người kia một bài học không nên khinh địch mà thôi.
Có đôi khi kẻ thù chỉ giả vờ vô hại khiến người ta nhìn vào đều cảm thấy rất bình thường nhưng cũng sẽ có con bài chưa lật rất đáng sợ. Dạ Khai Dương và cậu chính là con bài chưa lật của Dạ Dao Quang, bây giờ bọn họ là bằng hữu nên chơi đùa vui vẻ một chút cũng không có vấn đề gì. Nhưng tuổi tác bọn họ cũng không nhỏ nữa, sau này tiến vào quan trường nếu bị kẻ thù chính trị hãm hại thì rất có thể sẽ rơi vào tình thế vạn kiếp bất phục, để bọn họ nhịn ăn nhịn mặc một năm trả xong món nợ này thì bọn họ mới có thể ghi nhớ trong lòng.
Vì vậy, Ôn Đình Trạm cũng không tính toán trả lại tiền cho bọn họ, cùng lắm thì để bọn họ nhìn sắc mặt phu thê hai người, sau đó thuận tiện bám theo bọn họ ăn uống miễn phí tới sang năm…
Sáng sớm hôm sau, Dạ Dao Quang căn bản không hiểu đề thi có ý nghĩa gì, nhưng có tên biến thái Ôn Đình Trạm này bên cạnh nên Dạ Dao Quang hoàn toàn không cần đọc đề. Cô gần như bắt đầu nhấc bút cùng Ôn Đình Trạm, sau đó văn thơ như nước chảy mây trôi ào ạt tuôn ra, chỉ nửa canh giờ sau đã viết xong đáp án. Tần Đôn nhìn thấy cảnh này càng thấy lo lắng.
Sau khi thi xong, Tần Đôn cố ý kéo đám người Tiêu Sĩ Duệ qua một bên nói chuyện này cho bọn họ.
Mấy người nghe xong cũng bồn chồn trong lòng, Văn Du hỏi: “Cậu xác định người cậu thấy không phải Doãn Hòa mà chính là tiểu Khu sao?”
“Doãn Hòa thì càng biến thái hơn, cậu không biết đâu, cậu ấy bắt đầu viết sau tiểu Khu nhưng lại xong trước, hơn nữa lúc rời khỏi trường thi ta để ý thấy đáp án của cậu còn dài hơn cả tiểu Khu…” Tần Đôn nói ra với vẻ mặt đau thương, tại sao hắn không có đầu óc tốt như vậy nhỉ?
“Ai cũng nói đề thi lần này của Học Viên Bạch Lộc còn khó hơn cả thi Hương thi Hội, hôm nay ta mới hiểu được, đề này đến gần cuối giờ ta mới làm xong. Hoàng gia gia tất nhiên sẽ xem qua bài thi của ta, trong lòng ta hiện giờ cũng có chút lo lắng…” Tiêu Sĩ Duệ nghĩ đến việc này đều cảm thấy cả người như mất hồn.
“Ta cũng gần sát giờ, còn khoảng một nén nhang nữa là hết giờ thì ta mới làm xong.” Sắc mặt Văn Du nghiêm trọng, kiểm tra một canh giờ mà Dạ Dao Quang lại có thể làm trong nửa canh giờ thật sự ngoài ý muốn của bọn họ. Nếu không phải có Tần Đôn và Tiêu Sĩ Duệ ngồi ngay phía sau thì bọn họ còn nghi ngờ Dạ Dao Quang gian lận nữa.
Đương nhiên, Dạ Dao Quang gian lận thật, chỉ là không có ai biết mà thôi.
Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm thu dọn đồ xong đi ra đã thấy sắc mặt u ám của mấy người kia, còn tưởng xảy ra đại sự gì: “Sao vậy? Sao sắc mặt mấy người các cậu giống như gặp phải kẻ địch thế? Nói cho ta và Trạm ca nghe một chút xem, không chừng có thể giúp đỡ…”
Mấy người nhanh chóng đứng ra xa, Văn Du nói: “Không có gì, chúng ta chỉ đang thảo luận đề thi vừa nãy thôi. Chúng ta làm rất lâu mới xong mà nghe Tần Đôn nói tiểu Khu huynh đệ đối đáp rất trôi chảy nha…”
Văn Du rõ ràng đang thăm dò, Dạ Dao Quang liền giả vờ đau khổ nói: “Ta cũng đào rỗng chữ trong đầu, mất nửa canh giờ mới có thể làm xong.”
Nghe được lời này Lục Vĩnh Điềm thật sự muốn khóc, hắn không dám nói hắn dùng một canh giờ cũng chưa làm xong…
Thấy Văn Du còn định thăm dò thêm, Ôn Đình Trạm nói: “Được rồi, đều đã thi xong rồi cần gì phải để trong lòng, ta đã đặt một bàn tiệc ở lầu Nguyên Vị, chúng ta đi ăn một bữa rồi khởi hành.”
Ôn Đình Trạm nói xong mọi người đều thay đổi thái độ, không ai nói đến chuyện tiểu Khu nữa, tất cả đều lặng im đi đến lầu Nguyên Vị.
Dạ Dao Quang nghe vậy ngước mắt lên: “Vậy thì chúng ta đánh cược đi, xem ai trong chúng ta bị rơi vào trong năm tên kia. Mọi người có dám không?”
“Cược thì cược, có gì mà không dám?” Lục Vĩnh Điềm cảm thấy học vấn của Dạ Dao Quang chính là xếp cuối cùng trong số bọn họ, còn kém hơn hắn, vì thế lập tức vui vẻ.
“Được, chúng ta không cá cược thứ tự, chỉ cá cược trong năm người chúng ta ai có điểm cao nhất, ta tự đặt một vạn lượng!” Lúc này Dạ Dao Quang móc từ trong ngực ra ngân phiếu một vạn lượng, vô cùng hào phóng vỗ vỗ vào mặt bàn.
“Ta cũng cược một vạn lượng, đặt Văn Du điểm cao nhất!” Tiêu Sĩ Duệ chính là người không bao giờ thiếu tiền, hắn liếc Tần Tam một cái liền có ngân phiếu một vạn lượng xuất hiện.
Nhưng Tần Đôn, Lục Vĩnh Điềm và Văn Du thì không như vậy, bọn họ cũng chỉ là con nhà quan lớn, tuy cũng là phú hào nhưng chưa thành gia lập thất nên tiền tiêu vặt cũng chỉ có hạn. Một vạn lượng thật sự hơi nhiều, cho dù bọn họ trở về xin cha mẹ thì một ngàn lượng cũng không có vấn đề gì nhưng một vạn lượng mà không nói rõ mục đích thì nhất định là không thể xin được!
“Cái này… có phải cược quá lớn không?” Tần Đôn yếu ớt lên tiếng.
Tiêu Sĩ Duệ thấy vậy không khỏi trừng mắt với ba người, đều là nam nhân sao lại dông dài như vậy. Tuy hắn là hoàng trưởng tôn không thiếu tiền nhưng ngân lượng hiện giờ cũng có hạn, nếu không cũng đã cho ba người bọn họ vay tạm rồi.
“Các cậu thì không có nhiều tiền, ta cũng hiểu được. Như vậy đi, ba người các cậu không cần tiền mặt.” Dạ Dao Quang quay lại mang theo giấy bút:
“Ghi giấy nợ là được, khi nào có tiền trả sau.”
“Tiểu Khu tính trước kỹ càng như vậy chúng ta cũng không thể lùi bước được. Được, ta kí giấy nợ.” Văn Du nhận bút sau đó kí vào giấy nợ.
Lục Vĩnh Điềm và Tần Đôn cũng không cam chịu đi sau, hai người viết xong sau đó đưa cho Tiêu Sĩ Duệ. Như vậy cũng tương đối công bằng vì tuy Tiêu Sĩ Duệ là người tham gia nhưng hắn là người có thân phận cao, đương nhiên cũng sẽ giữ chữ tín.
Thu ngân phiếu và giấy nợ xong, Tiêu Sĩ Duệ bỗng nhiên nhìn về phía Ôn Đình Trạm đang chăm chú đọc Y Thư, hoàn toàn không bị bọn họ ảnh hưởng: “Doãn Hòa, huynh không tham gia sao?”
Ôn Đình Trạm nghe vậy lập tức cười nói: “Được, ta cũng cược một vạn lượng, cược tiểu Khu thắng!”
Dạ Dao Quang nghe xong không khỏi buồn cười, mấy người còn lại thì vô cùng kinh ngạc.
Tiêu Sĩ Duệ không khỏi cười nói: “Doãn Hòa đúng là như vậy, chỉ cần chuyện liên quan đến tiểu Khu thì trong mắt cũng chỉ có tiểu Khu!”
Ba người kia lập tức thở dài một hơi, liên tưởng đến ngày bình thường hai người thường hay nói chuyện với nhau cũng hiểu được lựa chọn của Ôn Đình Trạm, ai cũng bày ra vẻ mặt hiểu rõ.
Chỉ có Ôn Đình Trạm cười nhưng không nói gì.
Bởi vì sáng ngày hôm sau còn phải thi nên mấy người ăn tối xong nói chuyện qua loa rồi trở về phòng nghỉ ngơi, đồng thời đưa địa chỉ cho nhau để tiện gửi thư từ qua lại.
“Trạm ca, chúng ta làm như vậy có tốt hay không?” Buổi tối, Dạ Dao Quang nằm trên giường không nhịn được vui mừng trong lòng. Thật ra cô cũng không coi trọng tiền bạc, chỉ là đơn thuần muốn chơi vui vẻ một chút, sau đó nghĩ tới lúc biết kết quả sắc mặt mấy người kia sẽ thật khó coi liền thích thú không thôi. Cô cũng không cần tiền của bọn họ, chỉ cần bọn họ tuân thủ lời hứa thì cô sẽ có cách danh chính ngôn thuận hoàn lại tiền cho mấy người đó.
“Nàng vui vẻ là được!” Ôn Đình Trạm không hề cảm thấy có gì không tốt. Thế gian này có rất nhiều chuyện không thể quang minh chính đại, cậu tham dự cũng chỉ vì muốn khiến Dạ Dao Quang vui vẻ, hơn nữa còn có dụng ý dạy cho mấy người kia một bài học không nên khinh địch mà thôi.
Có đôi khi kẻ thù chỉ giả vờ vô hại khiến người ta nhìn vào đều cảm thấy rất bình thường nhưng cũng sẽ có con bài chưa lật rất đáng sợ. Dạ Khai Dương và cậu chính là con bài chưa lật của Dạ Dao Quang, bây giờ bọn họ là bằng hữu nên chơi đùa vui vẻ một chút cũng không có vấn đề gì. Nhưng tuổi tác bọn họ cũng không nhỏ nữa, sau này tiến vào quan trường nếu bị kẻ thù chính trị hãm hại thì rất có thể sẽ rơi vào tình thế vạn kiếp bất phục, để bọn họ nhịn ăn nhịn mặc một năm trả xong món nợ này thì bọn họ mới có thể ghi nhớ trong lòng.
Vì vậy, Ôn Đình Trạm cũng không tính toán trả lại tiền cho bọn họ, cùng lắm thì để bọn họ nhìn sắc mặt phu thê hai người, sau đó thuận tiện bám theo bọn họ ăn uống miễn phí tới sang năm…
Sáng sớm hôm sau, Dạ Dao Quang căn bản không hiểu đề thi có ý nghĩa gì, nhưng có tên biến thái Ôn Đình Trạm này bên cạnh nên Dạ Dao Quang hoàn toàn không cần đọc đề. Cô gần như bắt đầu nhấc bút cùng Ôn Đình Trạm, sau đó văn thơ như nước chảy mây trôi ào ạt tuôn ra, chỉ nửa canh giờ sau đã viết xong đáp án. Tần Đôn nhìn thấy cảnh này càng thấy lo lắng.
Sau khi thi xong, Tần Đôn cố ý kéo đám người Tiêu Sĩ Duệ qua một bên nói chuyện này cho bọn họ.
Mấy người nghe xong cũng bồn chồn trong lòng, Văn Du hỏi: “Cậu xác định người cậu thấy không phải Doãn Hòa mà chính là tiểu Khu sao?”
“Doãn Hòa thì càng biến thái hơn, cậu không biết đâu, cậu ấy bắt đầu viết sau tiểu Khu nhưng lại xong trước, hơn nữa lúc rời khỏi trường thi ta để ý thấy đáp án của cậu còn dài hơn cả tiểu Khu…” Tần Đôn nói ra với vẻ mặt đau thương, tại sao hắn không có đầu óc tốt như vậy nhỉ?
“Ai cũng nói đề thi lần này của Học Viên Bạch Lộc còn khó hơn cả thi Hương thi Hội, hôm nay ta mới hiểu được, đề này đến gần cuối giờ ta mới làm xong. Hoàng gia gia tất nhiên sẽ xem qua bài thi của ta, trong lòng ta hiện giờ cũng có chút lo lắng…” Tiêu Sĩ Duệ nghĩ đến việc này đều cảm thấy cả người như mất hồn.
“Ta cũng gần sát giờ, còn khoảng một nén nhang nữa là hết giờ thì ta mới làm xong.” Sắc mặt Văn Du nghiêm trọng, kiểm tra một canh giờ mà Dạ Dao Quang lại có thể làm trong nửa canh giờ thật sự ngoài ý muốn của bọn họ. Nếu không phải có Tần Đôn và Tiêu Sĩ Duệ ngồi ngay phía sau thì bọn họ còn nghi ngờ Dạ Dao Quang gian lận nữa.
Đương nhiên, Dạ Dao Quang gian lận thật, chỉ là không có ai biết mà thôi.
Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm thu dọn đồ xong đi ra đã thấy sắc mặt u ám của mấy người kia, còn tưởng xảy ra đại sự gì: “Sao vậy? Sao sắc mặt mấy người các cậu giống như gặp phải kẻ địch thế? Nói cho ta và Trạm ca nghe một chút xem, không chừng có thể giúp đỡ…”
Mấy người nhanh chóng đứng ra xa, Văn Du nói: “Không có gì, chúng ta chỉ đang thảo luận đề thi vừa nãy thôi. Chúng ta làm rất lâu mới xong mà nghe Tần Đôn nói tiểu Khu huynh đệ đối đáp rất trôi chảy nha…”
Văn Du rõ ràng đang thăm dò, Dạ Dao Quang liền giả vờ đau khổ nói: “Ta cũng đào rỗng chữ trong đầu, mất nửa canh giờ mới có thể làm xong.”
Nghe được lời này Lục Vĩnh Điềm thật sự muốn khóc, hắn không dám nói hắn dùng một canh giờ cũng chưa làm xong…
Thấy Văn Du còn định thăm dò thêm, Ôn Đình Trạm nói: “Được rồi, đều đã thi xong rồi cần gì phải để trong lòng, ta đã đặt một bàn tiệc ở lầu Nguyên Vị, chúng ta đi ăn một bữa rồi khởi hành.”
Ôn Đình Trạm nói xong mọi người đều thay đổi thái độ, không ai nói đến chuyện tiểu Khu nữa, tất cả đều lặng im đi đến lầu Nguyên Vị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.