Chương 335: Dao dao tức giận rồi
Cẩm Hoàng
30/07/2018
“Hừ.” Đợi đến khi Ninh An Vương đi rồi Dạ Dao Quang mới lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người bay vọt lên lưng con ngựa của mình, sau đó cũng không thèm nhìn Ôn Đình Trạm, thúc ngựa trở về.
Ôn Đình Trạm muốn nói nhưng lại thôi, không biết Dạ Dao Quang có phải là cố ý hay không, cậu vừa mới mở miệng, ngựa của Dạ Dao Quang đã chạy qua người cậu, ép cậu không thể không lùi ra phía bên ngoài đường. Đến khi cậu đứng vững thì Dạ Dao Quang cũng chỉ còn lại một bóng lưng. Cậu cúi đầu xuống nhìn vết thương trên cánh tay, im lặng không nói, lúc này Tuyệt Trì chạy đến cà cà vào cậu.
Cậu giơ tay sờ khuôn mặt của Tuyệt Trì không khỏi lẩm bẩm một mình nói: “Ngươi nói xem, bây giờ ta mà đuổi theo về liệu có bị nhốt ở ngoài cửa nhà không?”
Tuyệt Trì như hiểu như không, hí một tiếng dài rồi lắc đầu.
“Sẽ không hả? Vậy thì được, ta nghe ngươi. Ngươi nói sẽ không bị, nếu như ta bị nhốt ở ngoài cửa thì sẽ phạt ngươi cả ngày không được phép ăn thứ gì!” Ôn Đình Trạm cười híp mắt xoay người lên ngựa, sau đó thúc ngựa đuổi theo Dạ Dao Quang.
Tuyệt Trì rơi lệ rồi. Nó chỉ là bị chủ nhân đụng vào chỗ ngứa, lắc cái đầu muốn vùng ra khỏi tay của chủ nhân mà thôi, sao lại có thể cho rằng nó nói là sẽ không chứ? Chủ nhân muốn kéo cái đệm lưng để tìm kiếm sự cân bằng trong lòng, không biết làm sao cả vì ở đây chỉ có mỗi con ngựa này là nó!
Dạ Dao Quang không quay về Dạ phủ, thời gian có hạn, khi bọn họ kịp trở về thành thì cũng đã là buổi chiều, vì vậy liền trực tiếp quay về học viện. Ôn Đình Trạm đuổi đến Dạ phủ trước nhưng được biết Dạ Dao Quang không quay về đó liền biết là cô nhất định đến học viện, thế là quay đầu ngựa đuổi theo.
Hai người người trước người sau về đến học viện, đều dắt ngựa đến chuồng ngựa của học viện.
Ôn Đình Trạm vừa bước vào cửa chính của học xá liền phi thẳng vào trong phòng. Lại thấy trong thư phòng còn có Tiêu Sĩ Duệ, thần sắc khuôn mặt của Tiêu Sĩ Duệ căng thẳng, cuối cùng khi nhìn thấy Ôn Đình Trạm bước chân vào trong phòng mới thả lỏng ra, lại nhìn thấy nửa đoạn ống tay áo của cậu đều bị nhuộm đỏ, không khỏi lo lắng hỏi:
“Vết thương có nặng không?”
“Không đáng ngại, chỉ là một vết thương nhỏ.” Ôn Đình Trạm xoa dịu Tiêu Sĩ Duệ.
“Đúng vậy, dù sao cũng không chết người được.” Dạ Dao Quang ngồi rảnh rỗi ở một bên nói móc.
Tiêu Sĩ Duệ nhìn Ôn Đình Trạm rồi lại nhìn Dạ Dao Quang, kéo Ôn Đình Trạm qua một bên: “Tại sao huynh ban ngày ban mặt lại to gan đi ám sát hoàng thúc, nếu như là ám thích từ xa thì huynh nhất định sẽ không bị thương. Huynh phải giải thích cho rõ, đừng có để cho Dao tỷ tỷ cau có mặt mày, tỷ ấy thương huynh đó.”
“Thương con khỉ, chính hắn còn không đau, ta thương xót cái gì.” Dạ Dao Quang cười nhạt không nói.
“Hự...” Tiêu Sĩ Duệ cảm thấy hắn vẫn là dầu bôi ở lòng bàn chân tốt, nếu không lửa nhất định sẽ đốt lên trên người hắn:
“Gì ý nhỉ, hôm nay tiên sinh đã giao không ít bài tập về nhà, ta đi làm bài trước đây...”
Nói rồi Tiêu Sĩ Duệ liền chạy đi.
Trong phòng chỉ còn lại Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang. Dạ Dao Quang đứng dậy không nhìn cậu một cái, đi thẳng đến phòng ngủ. Ôn Đình Trạm đi theo nhưng cửa thông giữa phòng ngủ và phòng sách liền bị Dạ Dao Quang vung tay một phát đóng lại nhốt bên ngoài, may mà cậu thân thủ nhanh nhẹn, hai tay nhanh chóng đè chặt cửa phòng. Thấy Dạ Dao Quang chuẩn bị tư thế vận công, sắc mặt Ôn Đình Trạm lập tức trắng nhợt, khẽ rên một tiếng đau đớn.
Dạ Dao Quang thu tay về, nhìn thấy cánh tay của cậu dường như bị đụng trên cửa, trong lòng vừa thương vừa tức, bèn mở cửa phòng ngồi thẳng lên giường của mình.
Ôn Đình Trạm được vào trong liền nhanh chóng sán lại, bày ra vẻ mặt tươi cười: “Dao Dao, nàng nghe ta giải thích.”
“Giải thích cái gì, chàng chưa từng làm việc gì có lỗi với ta.” Dạ Dao Quang lấy kim chỉ ở bên cạnh ra, đây là quần áo đã hứa làm cho Dạ Khai Dương.
“Dao Dao, việc của Diệp Phụ Duyên là do một tay lão già Liễu gây ra.” Ôn Đình Trạm tất nhiên là người thông minh, cậu lập tức lôi chuyện của Liễu gia ra để làm giảm bớt sự chú ý của Dạ Dao Quang đối với việc cậu bị thương.
Liễu gia là mối lo chung của bọn họ, bất luận là căn cơ hay là quyền thế, bọn họ đều kém xa so với Liễu gia. Dạ Dao Quang luôn lo lắng Liễu gia sẽ gây bất lợi cho Ôn Đình Trạm. Quả nhiên Ôn Đình Trạm vừa nhắc đến việc đó, sắc mặt Dạ Dao Quang liền đổi: “Chẳng trách ngày hôm đó trên công đường lão già Liễu cũng ngồi nghe, vừa mới bãi đường liền gọi chàng đi. Ông ta rốt cuộc muốn làm gì? Đám người Diệp Phụ Duyên và chúng ta vô duyên vô cớ, ông ta làm như vậy không những hại chết Đồng Viên và Hoắc Liễu Tập mà còn hại mẫu thân của Diệp Phụ Duyên mất mạng.”
Song trên thực tế lão già Liễu lại không hề thực sự dính dáng đến tính mạng của bất kỳ người nào. Ông ta chẳng qua là sai người chỉ đạo Hoắc Liễu Tập, là Hoắc Liễu Tập bị con ma trong lòng khống chế làm thay đổi tâm hồn mới dẫn đến việc giết người. Trong chuyện này cũng có chuyện lão già Liễu sai người tương trợ Hoắc Liễu Tập, từng bước dụ được Hoắc Liễu Tập mất đi lương tri. Nhưng lão già Liễu lại không phải là người tu hành, cũng không phải là địa sư, loại gián tiếp giết người như thế này về mặt pháp luật thì không trừng trị nổi ông ta, về lẽ trời cũng như vậy.
“Mục đích của ông ta rất đơn giản, chính là muốn để lộ ta trước mặt Ninh An Vương, không, nên là để lộ trước mặt tất cả những người có ý đối đầu với Sĩ Duệ.” Ôn Đình Trạm cẩn thận dè dặt nhìn Dạ Dao Quang, thấy cô quả nhiên chuyển bực tức lên đầu người nhà họ Liễu, thế là thừa cơ nói tiếp:
“Diệp Phụ Duyên hàng ngày cùng ta đi học khá gần gũi mới gặp phải tai bay vạ gió, ngày hôm đó ta nhận ra cậu ấy bị vu oán việc trộm cắp thì đã có hoài nghi, chỉ là không biết đến xích mích giữa hắn và Hoắc Liễu Tập mới không kịp thời ngăn cản sự việc phát sinh vào đêm hôm đó.”
Dạ Dao Quang nhớ lại ngày hôm đó tinh thần Ôn Đình Trạm dường như có chút không ổn, cô lúc đó đã có chút buồn bực, lúc này nghe thấy giọng điệu áy náy của Ôn Đình Trạm cũng mềm lòng, bất giác an ủi nói:
“Đây cũng không phải là lỗi của chàng, dù cố ý hay không cố ý, bọn họ ra tay quá nhanh, có lẽ là khi vào học viện chưa lâu thì đã bắt đầu bày mưu tính kế. Chỉ có điều xảy ra việc ngoài ý muốn là Sĩ Duệ đã chen vào, ngang ngạnh muốn sống cùng một học xá với chúng ta, nếu không chỉ sợ bọn chúng đã sắp xếp ổn thỏa cho chúng ta hai bạn cùng phòng để thuận tiện cho bọn họ từng bước dựng cạm bẫy cho chúng ta khiến chúng ta vạn kiếp không thể trở lại được. Bây giờ bất luận là Sĩ Duệ hay Tần Đôn thì thân phận của bọn họ cũng đều không phải tầm thường, bọn chúng không dám động thủ, đành phải tìm những người khác ra tay. Trừ khi chàng không kết giao với những đồng sinh không quyền không thế, còn không bước này cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.”
Nói một hồi, giọng điệu của Dạ Dao Quang cũng nguội dần. Cô không phải là một quân tử gì cả, cô cũng dùng qua những ám chiêu, cũng không phải là chưa từng lợi dụng người khác nhưng cô từ trước tới nay đều không làm hại đến tính mạng của những người vô tội. Cô hận nhất chính là loại đó, để đạt được mục tiêu mà coi tính mạng của những người có thế lực yếu kém là con sâu cái kiến.
“Khi ta biết được cũng tức giận không nguôi như vậy, vì vậy ta mới muốn trả thù Liễu gia để cho ông ta biết tay.” Ôn Đình trạm liền nói.
“Động đến Liễu gia có rất nhiều cách.” Cô tính cũng không dưới trăm cách, Dạ Dao Quang nhíu mày nhìn vết thương của Ôn Đình Trạm.
“Dao Dao quên rồi sao, nàng là thê tử của ta. Trên người ta dù sao cũng có huyết mạch của Liễu gia, đối phó với Liễu gia không thể để nàng ra tay.” Trước kia cậu không hiểu quan hệ nguy hiểm trong đó, vì vậy khi hận tột cùng cậu hy vọng Dạ Dao Quang ra tay. Bây giờ cậu càng hiểu mọi việc của đế sư thì càng không hy vọng Dạ Dao Quang bởi vì cậu mà chống lại Liễu gia:
“Hơn nữa nàng đã từng nói Liễu gia có lẽ cũng có một người có tu vi cực cao.”
Được rồi, Dạ Dao Quang thừa nhận cơn giận của cô hoàn toàn không còn nữa, chỉ có đầy ắp sự cảm động.
Ôn Đình Trạm muốn nói nhưng lại thôi, không biết Dạ Dao Quang có phải là cố ý hay không, cậu vừa mới mở miệng, ngựa của Dạ Dao Quang đã chạy qua người cậu, ép cậu không thể không lùi ra phía bên ngoài đường. Đến khi cậu đứng vững thì Dạ Dao Quang cũng chỉ còn lại một bóng lưng. Cậu cúi đầu xuống nhìn vết thương trên cánh tay, im lặng không nói, lúc này Tuyệt Trì chạy đến cà cà vào cậu.
Cậu giơ tay sờ khuôn mặt của Tuyệt Trì không khỏi lẩm bẩm một mình nói: “Ngươi nói xem, bây giờ ta mà đuổi theo về liệu có bị nhốt ở ngoài cửa nhà không?”
Tuyệt Trì như hiểu như không, hí một tiếng dài rồi lắc đầu.
“Sẽ không hả? Vậy thì được, ta nghe ngươi. Ngươi nói sẽ không bị, nếu như ta bị nhốt ở ngoài cửa thì sẽ phạt ngươi cả ngày không được phép ăn thứ gì!” Ôn Đình Trạm cười híp mắt xoay người lên ngựa, sau đó thúc ngựa đuổi theo Dạ Dao Quang.
Tuyệt Trì rơi lệ rồi. Nó chỉ là bị chủ nhân đụng vào chỗ ngứa, lắc cái đầu muốn vùng ra khỏi tay của chủ nhân mà thôi, sao lại có thể cho rằng nó nói là sẽ không chứ? Chủ nhân muốn kéo cái đệm lưng để tìm kiếm sự cân bằng trong lòng, không biết làm sao cả vì ở đây chỉ có mỗi con ngựa này là nó!
Dạ Dao Quang không quay về Dạ phủ, thời gian có hạn, khi bọn họ kịp trở về thành thì cũng đã là buổi chiều, vì vậy liền trực tiếp quay về học viện. Ôn Đình Trạm đuổi đến Dạ phủ trước nhưng được biết Dạ Dao Quang không quay về đó liền biết là cô nhất định đến học viện, thế là quay đầu ngựa đuổi theo.
Hai người người trước người sau về đến học viện, đều dắt ngựa đến chuồng ngựa của học viện.
Ôn Đình Trạm vừa bước vào cửa chính của học xá liền phi thẳng vào trong phòng. Lại thấy trong thư phòng còn có Tiêu Sĩ Duệ, thần sắc khuôn mặt của Tiêu Sĩ Duệ căng thẳng, cuối cùng khi nhìn thấy Ôn Đình Trạm bước chân vào trong phòng mới thả lỏng ra, lại nhìn thấy nửa đoạn ống tay áo của cậu đều bị nhuộm đỏ, không khỏi lo lắng hỏi:
“Vết thương có nặng không?”
“Không đáng ngại, chỉ là một vết thương nhỏ.” Ôn Đình Trạm xoa dịu Tiêu Sĩ Duệ.
“Đúng vậy, dù sao cũng không chết người được.” Dạ Dao Quang ngồi rảnh rỗi ở một bên nói móc.
Tiêu Sĩ Duệ nhìn Ôn Đình Trạm rồi lại nhìn Dạ Dao Quang, kéo Ôn Đình Trạm qua một bên: “Tại sao huynh ban ngày ban mặt lại to gan đi ám sát hoàng thúc, nếu như là ám thích từ xa thì huynh nhất định sẽ không bị thương. Huynh phải giải thích cho rõ, đừng có để cho Dao tỷ tỷ cau có mặt mày, tỷ ấy thương huynh đó.”
“Thương con khỉ, chính hắn còn không đau, ta thương xót cái gì.” Dạ Dao Quang cười nhạt không nói.
“Hự...” Tiêu Sĩ Duệ cảm thấy hắn vẫn là dầu bôi ở lòng bàn chân tốt, nếu không lửa nhất định sẽ đốt lên trên người hắn:
“Gì ý nhỉ, hôm nay tiên sinh đã giao không ít bài tập về nhà, ta đi làm bài trước đây...”
Nói rồi Tiêu Sĩ Duệ liền chạy đi.
Trong phòng chỉ còn lại Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang. Dạ Dao Quang đứng dậy không nhìn cậu một cái, đi thẳng đến phòng ngủ. Ôn Đình Trạm đi theo nhưng cửa thông giữa phòng ngủ và phòng sách liền bị Dạ Dao Quang vung tay một phát đóng lại nhốt bên ngoài, may mà cậu thân thủ nhanh nhẹn, hai tay nhanh chóng đè chặt cửa phòng. Thấy Dạ Dao Quang chuẩn bị tư thế vận công, sắc mặt Ôn Đình Trạm lập tức trắng nhợt, khẽ rên một tiếng đau đớn.
Dạ Dao Quang thu tay về, nhìn thấy cánh tay của cậu dường như bị đụng trên cửa, trong lòng vừa thương vừa tức, bèn mở cửa phòng ngồi thẳng lên giường của mình.
Ôn Đình Trạm được vào trong liền nhanh chóng sán lại, bày ra vẻ mặt tươi cười: “Dao Dao, nàng nghe ta giải thích.”
“Giải thích cái gì, chàng chưa từng làm việc gì có lỗi với ta.” Dạ Dao Quang lấy kim chỉ ở bên cạnh ra, đây là quần áo đã hứa làm cho Dạ Khai Dương.
“Dao Dao, việc của Diệp Phụ Duyên là do một tay lão già Liễu gây ra.” Ôn Đình Trạm tất nhiên là người thông minh, cậu lập tức lôi chuyện của Liễu gia ra để làm giảm bớt sự chú ý của Dạ Dao Quang đối với việc cậu bị thương.
Liễu gia là mối lo chung của bọn họ, bất luận là căn cơ hay là quyền thế, bọn họ đều kém xa so với Liễu gia. Dạ Dao Quang luôn lo lắng Liễu gia sẽ gây bất lợi cho Ôn Đình Trạm. Quả nhiên Ôn Đình Trạm vừa nhắc đến việc đó, sắc mặt Dạ Dao Quang liền đổi: “Chẳng trách ngày hôm đó trên công đường lão già Liễu cũng ngồi nghe, vừa mới bãi đường liền gọi chàng đi. Ông ta rốt cuộc muốn làm gì? Đám người Diệp Phụ Duyên và chúng ta vô duyên vô cớ, ông ta làm như vậy không những hại chết Đồng Viên và Hoắc Liễu Tập mà còn hại mẫu thân của Diệp Phụ Duyên mất mạng.”
Song trên thực tế lão già Liễu lại không hề thực sự dính dáng đến tính mạng của bất kỳ người nào. Ông ta chẳng qua là sai người chỉ đạo Hoắc Liễu Tập, là Hoắc Liễu Tập bị con ma trong lòng khống chế làm thay đổi tâm hồn mới dẫn đến việc giết người. Trong chuyện này cũng có chuyện lão già Liễu sai người tương trợ Hoắc Liễu Tập, từng bước dụ được Hoắc Liễu Tập mất đi lương tri. Nhưng lão già Liễu lại không phải là người tu hành, cũng không phải là địa sư, loại gián tiếp giết người như thế này về mặt pháp luật thì không trừng trị nổi ông ta, về lẽ trời cũng như vậy.
“Mục đích của ông ta rất đơn giản, chính là muốn để lộ ta trước mặt Ninh An Vương, không, nên là để lộ trước mặt tất cả những người có ý đối đầu với Sĩ Duệ.” Ôn Đình Trạm cẩn thận dè dặt nhìn Dạ Dao Quang, thấy cô quả nhiên chuyển bực tức lên đầu người nhà họ Liễu, thế là thừa cơ nói tiếp:
“Diệp Phụ Duyên hàng ngày cùng ta đi học khá gần gũi mới gặp phải tai bay vạ gió, ngày hôm đó ta nhận ra cậu ấy bị vu oán việc trộm cắp thì đã có hoài nghi, chỉ là không biết đến xích mích giữa hắn và Hoắc Liễu Tập mới không kịp thời ngăn cản sự việc phát sinh vào đêm hôm đó.”
Dạ Dao Quang nhớ lại ngày hôm đó tinh thần Ôn Đình Trạm dường như có chút không ổn, cô lúc đó đã có chút buồn bực, lúc này nghe thấy giọng điệu áy náy của Ôn Đình Trạm cũng mềm lòng, bất giác an ủi nói:
“Đây cũng không phải là lỗi của chàng, dù cố ý hay không cố ý, bọn họ ra tay quá nhanh, có lẽ là khi vào học viện chưa lâu thì đã bắt đầu bày mưu tính kế. Chỉ có điều xảy ra việc ngoài ý muốn là Sĩ Duệ đã chen vào, ngang ngạnh muốn sống cùng một học xá với chúng ta, nếu không chỉ sợ bọn chúng đã sắp xếp ổn thỏa cho chúng ta hai bạn cùng phòng để thuận tiện cho bọn họ từng bước dựng cạm bẫy cho chúng ta khiến chúng ta vạn kiếp không thể trở lại được. Bây giờ bất luận là Sĩ Duệ hay Tần Đôn thì thân phận của bọn họ cũng đều không phải tầm thường, bọn chúng không dám động thủ, đành phải tìm những người khác ra tay. Trừ khi chàng không kết giao với những đồng sinh không quyền không thế, còn không bước này cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.”
Nói một hồi, giọng điệu của Dạ Dao Quang cũng nguội dần. Cô không phải là một quân tử gì cả, cô cũng dùng qua những ám chiêu, cũng không phải là chưa từng lợi dụng người khác nhưng cô từ trước tới nay đều không làm hại đến tính mạng của những người vô tội. Cô hận nhất chính là loại đó, để đạt được mục tiêu mà coi tính mạng của những người có thế lực yếu kém là con sâu cái kiến.
“Khi ta biết được cũng tức giận không nguôi như vậy, vì vậy ta mới muốn trả thù Liễu gia để cho ông ta biết tay.” Ôn Đình trạm liền nói.
“Động đến Liễu gia có rất nhiều cách.” Cô tính cũng không dưới trăm cách, Dạ Dao Quang nhíu mày nhìn vết thương của Ôn Đình Trạm.
“Dao Dao quên rồi sao, nàng là thê tử của ta. Trên người ta dù sao cũng có huyết mạch của Liễu gia, đối phó với Liễu gia không thể để nàng ra tay.” Trước kia cậu không hiểu quan hệ nguy hiểm trong đó, vì vậy khi hận tột cùng cậu hy vọng Dạ Dao Quang ra tay. Bây giờ cậu càng hiểu mọi việc của đế sư thì càng không hy vọng Dạ Dao Quang bởi vì cậu mà chống lại Liễu gia:
“Hơn nữa nàng đã từng nói Liễu gia có lẽ cũng có một người có tu vi cực cao.”
Được rồi, Dạ Dao Quang thừa nhận cơn giận của cô hoàn toàn không còn nữa, chỉ có đầy ắp sự cảm động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.