Chương 1516: Phát tài phát tài
Cẩm Hoàng
20/04/2022
Cho dù không đành lòng, nhưng quỷ cùng người không thể chung đường, Dạ
Dao Quang vẫn phải tiễn Tưởng Nghị Mân đi. Một khắc Quỷ môn quan mở ra,
mặc dù cái gì cũng nhìn không tới, Thu Tiểu Oản ngã ngồi trên mặt đất
khóc nức nở, nàng thực sự thấy thương tâm.
Một viên ánh sáng công đức bay tới, Dạ Dao Quang dùng đầu ngón tay kẹp nó, cúi đầu nhìn Thu Tiểu Oản một thân hỉ bào đỏ thẫm, khóc nhòe lớp trang điểm tân nương, nhẹ giọng thờ dài. Dạ Dao Quang từ trong giới tử lấy ra một mảnh ngọc bội bình thường, kéo khí Ngũ hành bao quanh công đức tinh quang một vòng rồi nhẹ nhàng bắn ra.
Viên công đức tinh quang liền tiến nhập vào bên trong ngọc bội. Mảnh ngọc bội tính chất bình thường sau khi được Dạ Dao Quang khóa trụ công đức tinh quan bên trong, dường như có từng vòng ánh sáng từ trung tâm đẩy ra bốn phía, thực mau khối ngọc bội này liền trở nên trong nhuận.
Vuốt ve ngọc bội, Dạ Dao Quang đem đưa cho Thu Tiểu Oản: “Vật này có hơi thở của tướng công ngươi, đây là chút niệm tưởng cuối cùng hắn có thể lưu lại nhân gian, ngươi đem nó theo bên người, nhất định có thể giúp ngươi gặp dữ hóa lành.”
Thu Tiểu Oản tay run rẩy đưa lên cắt ngang ánh trăng, từ bàn tay của Dạ Dao Quang tiếp nhận trong tay, ôm vào trong lòng, nhịn không được nước mắt rơi như mưa.
Dạ Dao Quang để Kim Tử đưa cô nương nhân gia trở về mới đi tới mồ của Mị, trực tiếp báo một tiếng: “Ta muốn động mồ.”
Tiếng nói vừa dứt, còn không đợi Mị báo lại càng đừng nói tới có chuẩn bị, Dạ Dao Quang vận đủ khí Ngũ hành, một chưởng đánh lên phía trước. Bởi vì quan của Tưởng Nghị Mân đã bị đào thành một hố sâu, lập tức bụi đất trong hầm văng khắp nơi mở ra, rât nhanh một khối đất gạch nổ tung, lộ ra một thông đạo.
“A a a, cái đồ nữ nhân thô tục nhà ngươi, ngươi không sợ trong quan ta có dầu hỏa long Tây Vực à, làm cháy cả mồ ta ngươi bồi thường được sao? Còn có thi thể của ta nữa!” Mị nháy mắt tru tréo.
Dạ Dao Quang mắt điếc tai ngơ, lôi kéo Ôn Đình Trạm, liền hướng tới thông đạo bị nổ tung đi xuống, có dầu hỏa Tây Vực hay không nàng lần trước đã thử qua, nàng cũng không có ngốc. Một đại nam nhân mà hò hò hét hét như vậy, Dạ Dao Quang thấy thật chướng mắt.
Đi xuống phía dưới mới phát hiện huyệt mộ này thật đúng không nhỏ, thô sơ giản lược lướt qua cũng phải tầm 50-60 mét vuông, hơn nữa bốn phía đều dùng đá cực tốt xây thành vách, trên vách đá còn điêu khắc hoa văn cổ xưa tinh tế, quan tài ngay chính giữa, trên quan tài còn có một viên Dạ minh châu rất bắt mắt. Viên Dạ minh châu này không phải Dạ minh châu bình thường mà là pháp bảo quanh quẩn ánh sáng u nguyệt.
Bốn phía xung quanh góc tường có không ít vật bồi táng, còn có tượng gốm hình người bảo hộ, Dạ Dao Quang tùy tay cầm lấy một kiện đồng khí, mặt trên khảm thế nhưng là Thương triều!
“Ai nha, ngươi đã chết những ba ngàn năm!” Dạ Dao Quang nhịn không được thốt lên. Nàng đã biết gia hỏa này già, những lại không nghĩ tới già tới mức này, so với lão ma quân còn già hơn!
“Ta… ta… nhược quán đã qua đời, ta mới hai mươi!” Mị đánh chết cũng không thừa nhận hắn là người ba ngàn năm trước.
Dạ Dao Quang lười cùng hắn đôi co, nàng nhìn lướt qua vật bồi táng: “Chậc chậc chậc, nhiều thứ tốt như vậy, cũng coi như được sinh ra ở nhà phú quý.”
“Không nhớ nữa.” Giọng nói mị âm trầm có chút buồn, hắn đã không nhớ rõ chính mình là ai, tên từng gọi của mình là gì, trước khi chết mình có thân phận thế nào, thậm chí không biết thời điểm mình chết bao nhiêu tuổi, chỉ khoảng nhược quán đã qua đời. Hơn nữa từ lâu ngọn núi này trải qua thời gian đá trôi đất lở, bia đá của hắn đã bị mòn đi không ít, không thấy rõ nội dung khắc trên bia.
“A, lão Mị, để lại vật bồi táng của ngươi ở lại nơi này thật lãng phí. Ta cố sức đem ngươi thả ra, những thứ này coi như thù lao cho ta đi.” Dạ Dao Quang vô sỉ mở miệng, mấy thứ này hàng năm được ánh sáng u nguyệt của Dạ minh châu chiếu sáng, đã lây dính khí sinh cát, tùy tiện tẩm bổ thêm chính là pháp khí tốt nhất. Còn nếu không thể làm pháp khí, những đồ vật này đều coi như đồ cổ, lấy ra đem bán cũng được giá cao.
“Cho ngươi, cho ngươi, ngươi nhanh đưa ta ra ngoài.” Mấy thứ này đối với Mị mà nói căn bản không dùng tới. Hắn đi ra ngoài lại không cần những vật ngoài thân ăn, mặc, ở, đi lại, “Bất quá viên Dạ minh châu kia ngươi cho ta lưu trữ, ta bám trên nó tu hành.”
“Thành giao.” Dạ Dao Quang cũng không nổi nên chi tâm với viên Dạ minh châu kia, nàng vung tay lên, toàn bộ rương vật bồi táng đều tiến vào trong giới tử. Nguyên bản nghĩ tới công đức quang hoàn cũng đem cho Thu Tiểu Oản, chuyến đi này chỉ sợ cõ lỗ chứ không lời, không nghĩ tới liễu ám hoa minh, ở chỗ này còn vớt được món hời. Nàng một bên toe toét cười như trộm được bị gạo, một bên quay qua Ôn Đình Trạm nói: “A Trạm, phát tài, phát tài!”
Ôn Đình Trạm sủng nịch nhìn Dạ Dao Quang cười, vuốt lại mái tóc hỗn độn của nàng.
Tới thời điểm này, kỳ thật bọn họ không thiếu tiền, nhưng nàng vẫn vì nhặt được tiện nghi mà vui vẻ không thôi, nàng cũng không chê tài phú chồng chất a. Cũng nói nữa, cuộc sống còn dài, tâm nàng không phải lúc nào cũng vĩnh thuần.
“Uy, ngươi thực là nữ nhân tham tài, tiền tài đều cho ngươi, mau chóng phóng ta ra nhanh!” Thanh âm Mị lộ ra ghét bỏ. Tuy rằng ký ức hắn có chút mô hồ, nhưng ấn tượng của hắn đối với nữ tử là ôn nhu nhã nhặn lịch sự. Mặc dù nữ tu luyện giả đặc thù nhưng cũng không nên thô tục tham tài giống Dạ Dao Quang chứ.
Còn có trượng phu của nàng, rõ ràng nhìn nhất cử nhất động đều là quý tộc tự phụ, nhưng lại cố tình nhìn với ánh mắt đầy nhu tình với nữ nhân như vậy, thật là ngốc quá mức, nữ nhân này cũng được coi như bảo vật trong tay ư.
Cũng may Dạ Dao Quang không nghe được tiếng lòng của Mị, nếu không nhất định đốt mấy tấm bùa, không gây thương tổn nhưng cũng có thể chỉnh đốn lời nói của nó. Liếc mắt cái huyệt mộ trống trơn, Dạ Dao Quang lấy ra la bàn, tìm sinh vị bên trong sau đó dùng ba đồng tường phù thông bảo cố định vị trí, để Ôn Đình Trạm bước vào. Vừa lúc này Kim Tử đưa Thu Tiểu Oản trở về nhảy xuống, Dạ Dao Quang duỗi tay bắt được nó, thuận tiện nhét vào trong lồng ngực Ôn Đình Trạm.
“Bảo hộ A Trạm.”
Ném xuống một câu dặn dò, Dạ Dao Quang liền ném la bàn tới phía trước quan tài, nhìn la bàn rồi đi xung quanh quan tài một vòng, xác định cách cục cùng phương hướng rồi mới xuống tay.
“Uy uy uy, nữ nhân tự đi tìm phiền toái, sao ngươi không đi tìm nơi thái dương, hủy chỗ đó đi, ta tự nhiên có thể tự mình tránh thoát. Biện pháp đơn giản không làm, một hai phải đụng tới nơi này của ta.” Mị có chút khó hiểu, thật muốn rủa thầm nữ nhân xuẩn ngốc.
“Ta cứu ngươi, ngươi còn kén cá chọn canh xem phương pháp của ta sao. Ngươi còn nói nhảm thêm một câu, cả đời ở lại chỗ này đi!” Dạ Dao Quang hừ lạnh một tiếng.
Vốn dĩ chính là……
Câu phản bác lên cửa miệng, Mị rốt cuộc phải nuốt xuống, bởi vì nó biết Dạ Dao Quang hận không có lý do để đem nó nhốt ở nơi này vĩnh viễn.
Một viên ánh sáng công đức bay tới, Dạ Dao Quang dùng đầu ngón tay kẹp nó, cúi đầu nhìn Thu Tiểu Oản một thân hỉ bào đỏ thẫm, khóc nhòe lớp trang điểm tân nương, nhẹ giọng thờ dài. Dạ Dao Quang từ trong giới tử lấy ra một mảnh ngọc bội bình thường, kéo khí Ngũ hành bao quanh công đức tinh quang một vòng rồi nhẹ nhàng bắn ra.
Viên công đức tinh quang liền tiến nhập vào bên trong ngọc bội. Mảnh ngọc bội tính chất bình thường sau khi được Dạ Dao Quang khóa trụ công đức tinh quan bên trong, dường như có từng vòng ánh sáng từ trung tâm đẩy ra bốn phía, thực mau khối ngọc bội này liền trở nên trong nhuận.
Vuốt ve ngọc bội, Dạ Dao Quang đem đưa cho Thu Tiểu Oản: “Vật này có hơi thở của tướng công ngươi, đây là chút niệm tưởng cuối cùng hắn có thể lưu lại nhân gian, ngươi đem nó theo bên người, nhất định có thể giúp ngươi gặp dữ hóa lành.”
Thu Tiểu Oản tay run rẩy đưa lên cắt ngang ánh trăng, từ bàn tay của Dạ Dao Quang tiếp nhận trong tay, ôm vào trong lòng, nhịn không được nước mắt rơi như mưa.
Dạ Dao Quang để Kim Tử đưa cô nương nhân gia trở về mới đi tới mồ của Mị, trực tiếp báo một tiếng: “Ta muốn động mồ.”
Tiếng nói vừa dứt, còn không đợi Mị báo lại càng đừng nói tới có chuẩn bị, Dạ Dao Quang vận đủ khí Ngũ hành, một chưởng đánh lên phía trước. Bởi vì quan của Tưởng Nghị Mân đã bị đào thành một hố sâu, lập tức bụi đất trong hầm văng khắp nơi mở ra, rât nhanh một khối đất gạch nổ tung, lộ ra một thông đạo.
“A a a, cái đồ nữ nhân thô tục nhà ngươi, ngươi không sợ trong quan ta có dầu hỏa long Tây Vực à, làm cháy cả mồ ta ngươi bồi thường được sao? Còn có thi thể của ta nữa!” Mị nháy mắt tru tréo.
Dạ Dao Quang mắt điếc tai ngơ, lôi kéo Ôn Đình Trạm, liền hướng tới thông đạo bị nổ tung đi xuống, có dầu hỏa Tây Vực hay không nàng lần trước đã thử qua, nàng cũng không có ngốc. Một đại nam nhân mà hò hò hét hét như vậy, Dạ Dao Quang thấy thật chướng mắt.
Đi xuống phía dưới mới phát hiện huyệt mộ này thật đúng không nhỏ, thô sơ giản lược lướt qua cũng phải tầm 50-60 mét vuông, hơn nữa bốn phía đều dùng đá cực tốt xây thành vách, trên vách đá còn điêu khắc hoa văn cổ xưa tinh tế, quan tài ngay chính giữa, trên quan tài còn có một viên Dạ minh châu rất bắt mắt. Viên Dạ minh châu này không phải Dạ minh châu bình thường mà là pháp bảo quanh quẩn ánh sáng u nguyệt.
Bốn phía xung quanh góc tường có không ít vật bồi táng, còn có tượng gốm hình người bảo hộ, Dạ Dao Quang tùy tay cầm lấy một kiện đồng khí, mặt trên khảm thế nhưng là Thương triều!
“Ai nha, ngươi đã chết những ba ngàn năm!” Dạ Dao Quang nhịn không được thốt lên. Nàng đã biết gia hỏa này già, những lại không nghĩ tới già tới mức này, so với lão ma quân còn già hơn!
“Ta… ta… nhược quán đã qua đời, ta mới hai mươi!” Mị đánh chết cũng không thừa nhận hắn là người ba ngàn năm trước.
Dạ Dao Quang lười cùng hắn đôi co, nàng nhìn lướt qua vật bồi táng: “Chậc chậc chậc, nhiều thứ tốt như vậy, cũng coi như được sinh ra ở nhà phú quý.”
“Không nhớ nữa.” Giọng nói mị âm trầm có chút buồn, hắn đã không nhớ rõ chính mình là ai, tên từng gọi của mình là gì, trước khi chết mình có thân phận thế nào, thậm chí không biết thời điểm mình chết bao nhiêu tuổi, chỉ khoảng nhược quán đã qua đời. Hơn nữa từ lâu ngọn núi này trải qua thời gian đá trôi đất lở, bia đá của hắn đã bị mòn đi không ít, không thấy rõ nội dung khắc trên bia.
“A, lão Mị, để lại vật bồi táng của ngươi ở lại nơi này thật lãng phí. Ta cố sức đem ngươi thả ra, những thứ này coi như thù lao cho ta đi.” Dạ Dao Quang vô sỉ mở miệng, mấy thứ này hàng năm được ánh sáng u nguyệt của Dạ minh châu chiếu sáng, đã lây dính khí sinh cát, tùy tiện tẩm bổ thêm chính là pháp khí tốt nhất. Còn nếu không thể làm pháp khí, những đồ vật này đều coi như đồ cổ, lấy ra đem bán cũng được giá cao.
“Cho ngươi, cho ngươi, ngươi nhanh đưa ta ra ngoài.” Mấy thứ này đối với Mị mà nói căn bản không dùng tới. Hắn đi ra ngoài lại không cần những vật ngoài thân ăn, mặc, ở, đi lại, “Bất quá viên Dạ minh châu kia ngươi cho ta lưu trữ, ta bám trên nó tu hành.”
“Thành giao.” Dạ Dao Quang cũng không nổi nên chi tâm với viên Dạ minh châu kia, nàng vung tay lên, toàn bộ rương vật bồi táng đều tiến vào trong giới tử. Nguyên bản nghĩ tới công đức quang hoàn cũng đem cho Thu Tiểu Oản, chuyến đi này chỉ sợ cõ lỗ chứ không lời, không nghĩ tới liễu ám hoa minh, ở chỗ này còn vớt được món hời. Nàng một bên toe toét cười như trộm được bị gạo, một bên quay qua Ôn Đình Trạm nói: “A Trạm, phát tài, phát tài!”
Ôn Đình Trạm sủng nịch nhìn Dạ Dao Quang cười, vuốt lại mái tóc hỗn độn của nàng.
Tới thời điểm này, kỳ thật bọn họ không thiếu tiền, nhưng nàng vẫn vì nhặt được tiện nghi mà vui vẻ không thôi, nàng cũng không chê tài phú chồng chất a. Cũng nói nữa, cuộc sống còn dài, tâm nàng không phải lúc nào cũng vĩnh thuần.
“Uy, ngươi thực là nữ nhân tham tài, tiền tài đều cho ngươi, mau chóng phóng ta ra nhanh!” Thanh âm Mị lộ ra ghét bỏ. Tuy rằng ký ức hắn có chút mô hồ, nhưng ấn tượng của hắn đối với nữ tử là ôn nhu nhã nhặn lịch sự. Mặc dù nữ tu luyện giả đặc thù nhưng cũng không nên thô tục tham tài giống Dạ Dao Quang chứ.
Còn có trượng phu của nàng, rõ ràng nhìn nhất cử nhất động đều là quý tộc tự phụ, nhưng lại cố tình nhìn với ánh mắt đầy nhu tình với nữ nhân như vậy, thật là ngốc quá mức, nữ nhân này cũng được coi như bảo vật trong tay ư.
Cũng may Dạ Dao Quang không nghe được tiếng lòng của Mị, nếu không nhất định đốt mấy tấm bùa, không gây thương tổn nhưng cũng có thể chỉnh đốn lời nói của nó. Liếc mắt cái huyệt mộ trống trơn, Dạ Dao Quang lấy ra la bàn, tìm sinh vị bên trong sau đó dùng ba đồng tường phù thông bảo cố định vị trí, để Ôn Đình Trạm bước vào. Vừa lúc này Kim Tử đưa Thu Tiểu Oản trở về nhảy xuống, Dạ Dao Quang duỗi tay bắt được nó, thuận tiện nhét vào trong lồng ngực Ôn Đình Trạm.
“Bảo hộ A Trạm.”
Ném xuống một câu dặn dò, Dạ Dao Quang liền ném la bàn tới phía trước quan tài, nhìn la bàn rồi đi xung quanh quan tài một vòng, xác định cách cục cùng phương hướng rồi mới xuống tay.
“Uy uy uy, nữ nhân tự đi tìm phiền toái, sao ngươi không đi tìm nơi thái dương, hủy chỗ đó đi, ta tự nhiên có thể tự mình tránh thoát. Biện pháp đơn giản không làm, một hai phải đụng tới nơi này của ta.” Mị có chút khó hiểu, thật muốn rủa thầm nữ nhân xuẩn ngốc.
“Ta cứu ngươi, ngươi còn kén cá chọn canh xem phương pháp của ta sao. Ngươi còn nói nhảm thêm một câu, cả đời ở lại chỗ này đi!” Dạ Dao Quang hừ lạnh một tiếng.
Vốn dĩ chính là……
Câu phản bác lên cửa miệng, Mị rốt cuộc phải nuốt xuống, bởi vì nó biết Dạ Dao Quang hận không có lý do để đem nó nhốt ở nơi này vĩnh viễn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.