Quái Phi Thiên Hạ

Chương 228: Trạm Ca Ghen

Cẩm Hoàng

09/07/2018

Lá bùa nháy mắt đã dán trên chuông lắc, Dạ Dao Quang không nhanh không chậm thu nét bút cuối cùng, toàn bộ lá bùa lóe trên chuông lắc biến mất vào trong chuông lắc. Sau đó một luồng lực hút mạnh mẽ khiến lệ quỷ bốn phía xung quanh không bị Vân Phi Ly thu vào cũng hút trở về.

Nó nhanh chóng hút hết sạch, lá bùa tỏa ra kim quang trong chuông lắc còn lắc lư vài cái rồi bị áp chế lại. Dạ Dao Quang tay nắm lấy chuông lắc nhảy xuống bên cạnh Ôn Đình Trạm, không nói lời nào lấy khăn tay trong ngực ra, kéo tay Ôn Đình Trạm nhanh chóng ngăn lại huyệt đạo trên cánh tay rồi dùng khăn tay băng bó lại bàn tay đang nhiễm máu đỏ tươi.

“Có phải chàng thấy mình thừa máu hay không? Cũng không băng lại là sao?” Dạ Dao Quang tức giận trừng mắt nhìn Ôn Đình Trạm.

Ôn Đình Trạm không nói gì, bởi vì chuông lắc vẫn chưa bị khống chế, chuyện chưa kết thức nên không thể an tâm, tâm tư đâu quan tâm việc khác. Lúc này thấy Dạ Dao Quang tức giận hung hăng nhấn một cái vào vết thương mới cảm thấy đau nhức, lại không dám lộ ra biểu cảm bị đau.

Đối phó với cách xử lý của Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm đã quá quen thuộc. Cậu biết chắc chắc nếu như cậu giải thích nhất định sẽ bị mắng càng dữ dội, nếu như cậu lộ ra thần sắc đau đớn nhất định sẽ bị mắng là đáng đời, trái lại cậu im tiếng để Dạ Dao Quang mắng như vậy, Dạ Dao Quang mới bình tĩnh nghĩ đến việc cậu vì sao bị thương, vì thế sẽ không nỡ nhiều lời nữa.

Băng bó kỹ cho Ôn Đình Trạm xong, Dạ Dao Quang nghiêng người đứng nhìn Vân Phi Ly đứng cách mười bước chân, bên bờ sông mát lạnh một luồng gió không có âm khí thổi bay hai sợi tóc bên vai, bạch y tung bay tựa như tiên giáng trần: “Đa tạ Vân công tử ra tay tương trợ.”

Dạ Dao Quang không phải không nghĩ tới trong chuông lắc nhốt Quỷ vương nhưng vẫn ôm lòng chờ đợi may mắn, lần này nếu như không có Vân Phi Ly giúp đỡ, họ sợ rằng sẽ hai bên đều sẽ lưỡng bại câu thương (1).

“Trừ ma vệ đạo là trách nhiệm của ta.” Vân Phi Ly mỉm cười, ánh mắt hồ ly mang theo chút tà mị lộ ra suy nghĩ sâu xa:

“Tại hạ muốn hỏi một chút, Dạ cô nương vừa mới ra chiêu cuối cùng là loại công pháp gì vậy.” Ngừng một chút, Vân Phi Ly thản nhiên cười:

“Tại hạ rất si mê với con đường tu luyện, đọc nhiều sách cổ của nhiều gia đình cũng chưa từng thấy công pháp nào giống như Dạ cô nương, vì vậy sinh lòng hiếu kỳ. Nếu như Dạ cô nương không tiện nói ra, vậy mong Dạ cô nương đừng trách móc.”

“Bí pháp gia truyền, không tiện tiết lộ.” Tử Linh châu, ngay cả Mạch Khâm cũng không tiết lộ, sao có thể để Vân Phi Ly biết.

“Lạ tại hà đường đột.” Vân Phi Ly có chút không vui nhưng ngữ khí lại mang chút áy náy, sau đó nói:

“Dạ cô nương yên tâm, tại hạ sẽ không nói cho bất kỳ ai cô là người tu luyện ngũ hành. Có điều sau này Dạ cô nương phải hết sức cẩn thận, với tu vi hiện tại của cô nương, một khi để lộ rất có khả năng sẽ gây nên họa sát thân.”



Còn có một điểm Vân Phi Ly không nói, người tu luyện ngũ hành thân là nữ nếu không phải Trúc Cơ kỳ, nhất định sẽ bị người khác gạt bỏ, nhưng một khi đã là kỳ Trúc Cơ sẽ trở thành Lô Đỉnh (2) bị vô số nam nhân tu luyện dòm ngó.

“Đa tạ Vân công tử nhắc nhở, sau này tất nhiên ta sẽ cẩn thận gấp bội.” Dạ Dao Quang chân thành nói cảm ơn.

Vân Phi Ly không giống Vân Khoa, thực ra lúc đầu Lệ Thăng cũng là một người tu luyện thiết cốt, nói chung là nơi nào cũng không thiếu những cực phẩm như vậy, chút bài xích của Dạ Dao Quang với Vân Phi Ly cũng đã biến mất.

Gió đêm thổi bay hai sợi tóc rủ xuống trán, tóc dài đến ngực càng thêm tôn lên sự cách biệt trần thế của hắn, hắn đột nhiên nói: “Dạ cô nương, có một chuyện có thể nói hay không?”

“Vân công tử có gì cứ nói thẳng, giữa chúng ta không có gì phải giấu giếm.” Dạ Dao Quang nhìn Ôn Đình Trạm rồi nói.

Ánh mắt Vân Phi Ly đột nhiên tối lại, nhưng trong đêm tối lại không mảy may thay đổi, hắn nói: “Dạ cô nương, Phan gia có một vị lão tổ Đại Thừa còn đang bế quan, Khôn Hòa tông nổi tiếng với kính Khôn Hòa, không biết Dạ cô nương đã nghe qua kính Khôn Hòa hay chưa?”

Dạ Dao Quang lắc đầu, bảo vật này sợ đến hiện đại ngay cả mảnh vụn cũng không còn.

“Nghe đồn rằng kính Khôn Hòa là thiên tướng thần bảo, có thể nhìn thấy quá khứ và tương lai.” Người biết Khôn Hòa tông có kính Khôn Hòa nhiều vô số kể, nhưng người thực sự hiểu biết về kính Khôn Hòa lại rất ít. Tất cả tu tiên trên Tiên giới chỉ có vài người biết về kính Khôn Hòa không chỉ là pháp bảo tối cao, mà còn có một công năng thần kỳ, có điều sẽ hao tổn tu vi. Cho đến nay Khôn Hòa tông chỉ sử dụng một lần, chỉ mới lần đầu tiên này đã khiến Khôn Hòa tông tổn hại hai vị tu luyện cao cường Hợp Thể kỳ, cho nên không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không sử dụng.

“Phan Trác không có tư cách để lão tổ Khôn Hòa tông tổn hại tu vi mở ra kính Khôn Hòa, nhưng chuyện của Phan Trác chỉ có lần này thôi.”

Dạ Dao Quang nghe vậy liền chấn động, cô không ngờ ngay cả hai lão cáo già sắp trăm tuổi Vân Dậu và Phan Liệt cũng không thể nhìn thấu họ, vậy mà Vân Phi Ly lại biết được.

“Vì sao ngươi...” Nếu đã bị nhìn thấu rồi, Dạ Dao Quang cũng không tính che giấu, bởi vì cô tin Vân Phi Ly không lừa gạt cô, cho nên Dạ Dao Quang có chút buồn bực. Vân Phi Ly là thiếu chủ của Phiêu Mạc Tiên tông, dù cho không phải thiếu tông chủ nhưng cũng nên đứng về phía Vân Dậu kia mới phải.

“Ta là con út của Phiêu Mạc Tiên tông, Vân Dậu là người không ủng hộ ta, vì vậy ông ta đứt một cánh tay đắc lực, ta vui còn không kịp.” Vân Phi Ly cười lên giống như một hồ ly giảo hoạt:

“Còn một chuyện nữa, ta nghe nói núi Côn Lôn có một bảo bối gọi là Vân Giác có thể che lấp đi khí ngũ hành của người tu luyện, nếu như cô nương bản lĩnh có thể đi kiếm chút may mắn. Ta còn có việc phải cáo từ rồi, sau này có duyên gặp lại.”



“Vân công tử đi thong thả.” Dạ Dao Quang cũng chắp tay đưa tiễn.

Hình bóng Vân Phi Ly lóe lên, cả người biến mất không thấy bóng dáng.

“Trạm ca, chúng ta về thôi.” Dạ Dao Quang cầm chuông lắc nói với Ôn Đình Trạm.

Ánh mắt Ôn Đình Trạm hướng nơi Vân Phi Ly biến mất mới chịu thu hồi lại, tia lạnh nơi đáy mắt rất nhanh thu lại, khi quay về hướng Dạ Dao Quang đã không có chút khác thường nào, gật đầu với Dạ Dao Quang. Hai người liền tranh thủ trở về.

Dọc đường đi Dạ Dao Quang phát hiện Ôn Đình Trạm có chút im lặng, tuy bình thường Ôn Đình Trạm cũng không nói nhiều nhưng tình huống như này vẫn khiến Dạ Dao Quang cảm thấy có gì đó không đúng, liền chủ động tìm chủ đề nói chuyện:

“Hôm nay may mà có chàng, bằng không muội không có cách nào ngăn chặn chuông lắc dễ dàng như vậy được.”

May mà có máu của Ôn Đình Trạm, đã là máu của con trai thuần dương, hơn nữa lại được long tiên dịch tôi luyện khiến máu lại càng sạch sẽ, tương khắc với Quỷ vương. Khắc ma quỷ bình thường cũng không lợi hại như vậy, ma quỷ tu vi càng cao, khắc càng mạnh mẽ. Trước đó, Dạ Dao Quang hoàn toàn không nghĩ đến điểm này.

“Ta vĩnh viễn là người quan trọng nhất của nàng.” Ôn Đình Trạm bỗng nhiên mở miệng nói.

Dạ Dao Quang nghe xong sửng sốt, nhất thời hoàn toàn không phản ứng kịp những lời này có ý gì, có chút không đầu không đuôi, chỉ có thể cười ha hả nói: “Đương nhiên Trạm ca mãi là người quan trọng nhất.”

Ôn Đình Trạm cũng biết Dạ Dao Quang không hiểu ý tứ của cậu, dù sao cũng đến cửa nhà rồi không nhiều lời nữa, trực tiếp vào nhà.

Thấy vậy, Dạ Dao Quang càng buồn bực, hoàn toàn không biết tướng công nhỏ của cô đang ghen.

(1) Lưỡng bại câu thương: Hai bên đều tổn hại nặng nề mà không đạt được lợi ích.

(2) Lô Đỉnh: Khí nguyên âm tu luyện của nữ giới, nam nhân thông qua việc trao đổi đạt được âm khí này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quái Phi Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook