Chương 239: Tướng làm phi
Cẩm Hoàng
09/07/2018
"Dao Dao, nàng cảm thấy làm xằng bậy ở phía sau là người hay yêu?" Ôn
Đình Trạm đích thân đưa Dạo Dao Quang về phòng, Ấu Ly và Vệ Kinh đang
thu dọn phòng của hai người họ. Dạ Dao Quang bảo Nghi Phương lấy các thứ vàng mã, chu sa ra, cậu thấy vậy liền hỏi.
"Tạm thời muội không phát hiện được yêu khí." Dạ Dao Quang nói:
"Nhưng nếu cái xác thật sự nguyên vẹn không chút hư tổn, còn máu và thịt không cánh mà bay thì có đến chín phần là do yêu quấy phá. Quỷ chỉ biết hút dương khí của người sống, không có cách nào ăn được thân xác con người. Tu tà đạo cũng biết hút máu nhưng không ăn thịt."
Tuy Dạ Dao Quang không nói hết câu nhưng Ôn Đình Trạm cho rằng là yêu chắc chắn không sai. Thật ra cậu có đọc một ít chuyện truyền kỳ nhưng chưa từng gặp phải thứ được gọi là yêu, không khỏi hiếu kỳ hỏi: "Yêu quái có hình dạng thế nào?"
"Yêu quái hả..." Dạ Dao Quang suy nghĩ một chút mới nói:
"Có xấu có đẹp, có thiện có ác. Hình dạng bên ngoài cũng giống như người, diện mạo có nghìn loại."
"Vậy tối nay để Ấu Ly và Nghi Phương ở với nàng." Mấy con yêu quái này chuyên tìm những cô nương mười mấy tuổi để ra tay thì phải phòng bị trước khi xảy ra. Tất nhiên không phải để Ấu Ly và Nghi Phương bảo vệ Dạ Dao Quang, mà là không hy vọng Ấu Ly và Nghi Phương bị hạ độc thủ. Theo bọn họ một thời gian, Ôn Đình Trạm biết Dạ Dao Quang chắc chắn không muốn các nàng có chuyện gì bất trắc.
"Nghe chưa, công tử bảo đêm nay để các ngươi ở lại hầu hạ ta." Dạ Dao Quang khẽ cười, nói với Ấu Ly và Nghi Phương, thật ra thì đây cũng là quyết định của cô.
"Nghi Phương đi chuẩn bị ít nước, ta muốn tắm rửa."
"Chúng ta dùng bữa tối ở đâu?" Ôn Đình Trạm thấy vậy liền đứng lên.
"Dưới lầu! Chúng ta có nhiều người." Dạ Dao Quang nói.
"Vậy được, ta kêu phòng bếp làm chút đồ ăn cho nàng, chờ nàng ở dưới lầu." Nói xong, Ôn Đình Trạm liền xoay người rời đi. Người cậu thẳng tắp, ngọc bội đeo bên hông nhẹ nhàng đung đưa thành gợn sóng chớp lên ánh sáng dịu dàng giống như con người của cậu.
Dạ Dao Quang tắm rửa sớm không phải vì trên người có bụi bẩn hay mệt mỏi, mà là quyết định vẽ bùa. Thật ra cho đến bây giờ, Dạ Dao Quang vẫn chưa cảm nhận được chút yêu khí nào, hoặc con yêu quái này chưa từng xuất hiện ở nơi cô từng đến, hoặc nó không phải yêu. Vì phòng ngừa ngộ nhỡ, cô vẫn vẽ hai lá bùa trấn yêu rồi phân ra giấu sau cánh cửa phòng của cô và Ôn Đình Trạm. Sau khi làm xong Dạ Dao Quang mới đến tiền viện dưới lầu dùng bữa.
"Này, công phu của ngươi học ở đâu thế, rất tốt."
"Ngươi nói đi, ta hỏi mà ngươi dám không nói hả!"
"Ngươi câm hả, ngươi biết ta là ai không? Ngươi dám xem thường bổn... ta!"
Dạ Dao Quang mới vừa đi tới giữa sân đã thấy một dáng dấp vô cùng xinh đẹp đung đưa dưới tán hoa mây ở bên ngoài. Một tiểu cô nương khoảng mười hai tuổi vẻ mặt giận giữ vây lấy Ôn Đình Trạm. Quần áo của tiểu cô nương này hết sức lạ thường, còn có hai nha hoàn và hai gã sai vặt đứng bên ngoài bóng cây mây. Da thịt nha hoàn đều trắng mịn tinh tế, phần dưới cơ thể của gã sai vặt rất nặng nề, nhìn vào nhất định không phải là người luyện võ bình thường.
"Dao Dao, nàng đến rồi, mau ngồi đi. Vệ Kinh sai tiểu nhị mang thức ăn lên." Tiểu cô nương cầm sách bị Ôn Đình Trạm lạnh nhạt lúc đầu đột nhiên đứng lên. Thấy Dạ Dao Quang tới, cậu bèn kéo ghế cho Dạ Dao Quang ngồi, sau đó đích thân sai bảo Vệ Kinh.
Tiểu cô nương kiêu ngạo bị lãng quên lại thấy dung nhan kiều diễm tuyệt sắc như hoa đào của Dạ Dao Quang thì ánh mắt càng đầy địch ý: "Ngươi là ai, thấy bổn..."
"Cô nương." Tiểu cô nương đang nổi giận, nha hoàn của nàng lập tức mở miệng:
"Chắc phu nhân sắp phái người đến tìm người. Cô nương, chúng ta trở về mau đi! Đừng để phu nhân chờ lâu."
Tuổi tác của nha hoàn này không hề giống với tiểu cô nương bên cạnh. Có lẽ phu nhân trong miệng bọn họ là nguyên nhân làm cho tiểu cô nương chịu nhẫn nhịn, sau đó phẩy tay áo bỏ đi.
"Cuối cùng cũng yên tĩnh!" Vương Mộc móc lỗ tai nói lầm bầm.
Dạ Dao Quang chỉ làm như không nghe được. Tiểu nhị đã bắt đầu mang thức ăn lên. Ôn Đình Trạm gắp một miếng cá bỏ vào bát của Dạ Dao Quang: "Nàng nếm thử miếng cá dùng nước tương cực trong của vùng này đi."
"Vì sao chàng lại ân cần như vậy?" Dạ Dao Quang không ăn ngay lập tức. Tay cô cầm đũa, mu bàn tay chống cằm, ánh mắt rực rỡ nhìn thẳng vào Ôn Đình Trạm.
Vẻ mặt Ôn Đình Trạm vô cùng nghi hoặc, sau đó bắt đầu tự kiểm điểm: "Lẽ nào thường ngày ta không tốt với Dao Dao sao?"
Cậu vừa hỏi câu này đã làm cho Dạ Dao Quang nghẹn lời. Như bình thường, Ôn Đình Trạm săn sóc cô rất tỉ mỉ. Đây cũng không phải lần đầu cậu gắp thứ ăn cho cô nhưng cô không hiểu rõ câu nói này. Trong tiềm thức, cô cảm thấy chắc là Ông Đình Trạm vừa mới thông đồng với tiểu cô nương, bị cô nhìn thấy nên mới chột dạ...
Sao lại cho rằng chàng ấy chột dạ nhỉ. Dạ Dao Quang không suy nghĩ sâu xa, mà chỉ dùng đôi đũa gắp miếng cá còn nóng lên, nhai kỹ nuốt chậm nếm thử: "Ừ, mùi vị không tệ. Ấu Ly nhớ đi mua ít tương về cho chúng ta."
"Vâng, cô nương, nô tỳ nhớ kỹ." Ấu Ly có trái tim thất khiếu linh lung (1), biết bây giờ Dạ Dao Quang cần giải quyết xấu hổ, vội vàng lên tiếng.
"Tiểu cô nương vừa rồi xảy ra chuyện gì?" Dạ Dao Quang tự tay múc một chén canh gà cho Ôn Đình Trạm
"Mới vừa rồi cô nương kia đá cầu ở trong sân, sơ sẩy đá quả cầu đến chỗ của ta. Ta liền thuận tay bắt lại, cô nương kia không tức giận mà sai cho thuộc hạ của nàng động thủ." Ôn Đình Trạm dùng thìa đảo canh gà, thấy không nóng mới đặt lên miệng nhỏ uống.
Vừa rồi Dạ Dao Quang nhìn lướt qua hai tên thuộc hạ, công phu chắc chắn cao hơn Ôn Đình Trạm, chẳng qua là không thù không oán. Trong lòng họ chắc chắn cũng hiểu rõ cô nương của bọn họ vô cùng điêu ngoa nên hai bên mới đánh ngang tay, tiểu cô nương mới có thể hứng thú với Ôn Đình Trạm như vậy.
"Thân phận của tiểu cô nương không bình thường." Mặc dù Dạ Dao Quang không thấy tướng mạo nhưng rất nhiều thứ nói lên rất tỉ mỉ. Cô cũng không muốn rước thêm chuyện nên mới nhắc nhở Ôn Đình Trạm một câu.
"Ừ." Ôn Đình Trạm tất nhiên cũng có thể nhìn ra, gật đầu.
Hai người dùng bữa tối xong, đi dạo trong sân, sau đó cùng Ôn Đình Trạm trở về phòng của họ. Khách trạm này vô cùng lớn, Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm muốn một tiểu viện yên tĩnh. Một viện chia làm hai, chính là hai thượng viện Giáp, Ất tốt nhất của khách trạm, chẳng qua là cửa của từng căn không giống nhau. Vì bọn họ ở trong cùng của Giáp viện nên phải đi ngang qua Ất viện, mà tiểu cô nương được nuông chiều kia đúng lúc lại ở ngay Ất viện. Lúc này bên cạnh nàng còn có một phu nhân mặc y phục đơn giản nhưng không che mất vẻ sang trọng và quý phái. Phu nhân kia khoảng chừng hai mươi tuổi, nhưng chắc chắn là do được bảo dưỡng tốt nên tuổi tác thật cũng không biết được.
Chẳng qua gương mặt nàng làm cho mắt Dạ Dao Quang sáng lên: Ngũ nhạc trang nghiêm, mắt hạnh có thần, tai đỏ vẹn toàn, miệng nhỏ chúm chím, sắc mặt hồng hào. Thiên trung, ấn đường đầy đặn. Đây là tướng làm phi đó!
Hai người họ lại đảo qua tiểu cô nương xinh đẹp vừa rồi: Phục tê (2) mơ hồ dựng thẳng, đây là tướng của quận chúa. Hóa ra họ là người nhà của vương gia nào đó, thảo nào tiểu cô nương này lại vênh váo hung hăng như vậy.
***
(1) Trái tim thất khiếu linh lung: Tức "thất khiếu linh lung tâm" hay "thất xảo linh lung tâm". Ý chỉ những người vô cùng thông minh và rất độ lượng. Có nguồn gốc từ truyện "Phong thần diễn nghĩa" - "Bảng phong thần". Một nhân vật tên Tỷ Can - chú của Trụ Vương có quả tim thất khiếu linh lung, là quả tim có bảy lỗ.
(2) Phục tê: Trong tướng số, phục tê được tính từ trán lên chân tóc.
"Tạm thời muội không phát hiện được yêu khí." Dạ Dao Quang nói:
"Nhưng nếu cái xác thật sự nguyên vẹn không chút hư tổn, còn máu và thịt không cánh mà bay thì có đến chín phần là do yêu quấy phá. Quỷ chỉ biết hút dương khí của người sống, không có cách nào ăn được thân xác con người. Tu tà đạo cũng biết hút máu nhưng không ăn thịt."
Tuy Dạ Dao Quang không nói hết câu nhưng Ôn Đình Trạm cho rằng là yêu chắc chắn không sai. Thật ra cậu có đọc một ít chuyện truyền kỳ nhưng chưa từng gặp phải thứ được gọi là yêu, không khỏi hiếu kỳ hỏi: "Yêu quái có hình dạng thế nào?"
"Yêu quái hả..." Dạ Dao Quang suy nghĩ một chút mới nói:
"Có xấu có đẹp, có thiện có ác. Hình dạng bên ngoài cũng giống như người, diện mạo có nghìn loại."
"Vậy tối nay để Ấu Ly và Nghi Phương ở với nàng." Mấy con yêu quái này chuyên tìm những cô nương mười mấy tuổi để ra tay thì phải phòng bị trước khi xảy ra. Tất nhiên không phải để Ấu Ly và Nghi Phương bảo vệ Dạ Dao Quang, mà là không hy vọng Ấu Ly và Nghi Phương bị hạ độc thủ. Theo bọn họ một thời gian, Ôn Đình Trạm biết Dạ Dao Quang chắc chắn không muốn các nàng có chuyện gì bất trắc.
"Nghe chưa, công tử bảo đêm nay để các ngươi ở lại hầu hạ ta." Dạ Dao Quang khẽ cười, nói với Ấu Ly và Nghi Phương, thật ra thì đây cũng là quyết định của cô.
"Nghi Phương đi chuẩn bị ít nước, ta muốn tắm rửa."
"Chúng ta dùng bữa tối ở đâu?" Ôn Đình Trạm thấy vậy liền đứng lên.
"Dưới lầu! Chúng ta có nhiều người." Dạ Dao Quang nói.
"Vậy được, ta kêu phòng bếp làm chút đồ ăn cho nàng, chờ nàng ở dưới lầu." Nói xong, Ôn Đình Trạm liền xoay người rời đi. Người cậu thẳng tắp, ngọc bội đeo bên hông nhẹ nhàng đung đưa thành gợn sóng chớp lên ánh sáng dịu dàng giống như con người của cậu.
Dạ Dao Quang tắm rửa sớm không phải vì trên người có bụi bẩn hay mệt mỏi, mà là quyết định vẽ bùa. Thật ra cho đến bây giờ, Dạ Dao Quang vẫn chưa cảm nhận được chút yêu khí nào, hoặc con yêu quái này chưa từng xuất hiện ở nơi cô từng đến, hoặc nó không phải yêu. Vì phòng ngừa ngộ nhỡ, cô vẫn vẽ hai lá bùa trấn yêu rồi phân ra giấu sau cánh cửa phòng của cô và Ôn Đình Trạm. Sau khi làm xong Dạ Dao Quang mới đến tiền viện dưới lầu dùng bữa.
"Này, công phu của ngươi học ở đâu thế, rất tốt."
"Ngươi nói đi, ta hỏi mà ngươi dám không nói hả!"
"Ngươi câm hả, ngươi biết ta là ai không? Ngươi dám xem thường bổn... ta!"
Dạ Dao Quang mới vừa đi tới giữa sân đã thấy một dáng dấp vô cùng xinh đẹp đung đưa dưới tán hoa mây ở bên ngoài. Một tiểu cô nương khoảng mười hai tuổi vẻ mặt giận giữ vây lấy Ôn Đình Trạm. Quần áo của tiểu cô nương này hết sức lạ thường, còn có hai nha hoàn và hai gã sai vặt đứng bên ngoài bóng cây mây. Da thịt nha hoàn đều trắng mịn tinh tế, phần dưới cơ thể của gã sai vặt rất nặng nề, nhìn vào nhất định không phải là người luyện võ bình thường.
"Dao Dao, nàng đến rồi, mau ngồi đi. Vệ Kinh sai tiểu nhị mang thức ăn lên." Tiểu cô nương cầm sách bị Ôn Đình Trạm lạnh nhạt lúc đầu đột nhiên đứng lên. Thấy Dạ Dao Quang tới, cậu bèn kéo ghế cho Dạ Dao Quang ngồi, sau đó đích thân sai bảo Vệ Kinh.
Tiểu cô nương kiêu ngạo bị lãng quên lại thấy dung nhan kiều diễm tuyệt sắc như hoa đào của Dạ Dao Quang thì ánh mắt càng đầy địch ý: "Ngươi là ai, thấy bổn..."
"Cô nương." Tiểu cô nương đang nổi giận, nha hoàn của nàng lập tức mở miệng:
"Chắc phu nhân sắp phái người đến tìm người. Cô nương, chúng ta trở về mau đi! Đừng để phu nhân chờ lâu."
Tuổi tác của nha hoàn này không hề giống với tiểu cô nương bên cạnh. Có lẽ phu nhân trong miệng bọn họ là nguyên nhân làm cho tiểu cô nương chịu nhẫn nhịn, sau đó phẩy tay áo bỏ đi.
"Cuối cùng cũng yên tĩnh!" Vương Mộc móc lỗ tai nói lầm bầm.
Dạ Dao Quang chỉ làm như không nghe được. Tiểu nhị đã bắt đầu mang thức ăn lên. Ôn Đình Trạm gắp một miếng cá bỏ vào bát của Dạ Dao Quang: "Nàng nếm thử miếng cá dùng nước tương cực trong của vùng này đi."
"Vì sao chàng lại ân cần như vậy?" Dạ Dao Quang không ăn ngay lập tức. Tay cô cầm đũa, mu bàn tay chống cằm, ánh mắt rực rỡ nhìn thẳng vào Ôn Đình Trạm.
Vẻ mặt Ôn Đình Trạm vô cùng nghi hoặc, sau đó bắt đầu tự kiểm điểm: "Lẽ nào thường ngày ta không tốt với Dao Dao sao?"
Cậu vừa hỏi câu này đã làm cho Dạ Dao Quang nghẹn lời. Như bình thường, Ôn Đình Trạm săn sóc cô rất tỉ mỉ. Đây cũng không phải lần đầu cậu gắp thứ ăn cho cô nhưng cô không hiểu rõ câu nói này. Trong tiềm thức, cô cảm thấy chắc là Ông Đình Trạm vừa mới thông đồng với tiểu cô nương, bị cô nhìn thấy nên mới chột dạ...
Sao lại cho rằng chàng ấy chột dạ nhỉ. Dạ Dao Quang không suy nghĩ sâu xa, mà chỉ dùng đôi đũa gắp miếng cá còn nóng lên, nhai kỹ nuốt chậm nếm thử: "Ừ, mùi vị không tệ. Ấu Ly nhớ đi mua ít tương về cho chúng ta."
"Vâng, cô nương, nô tỳ nhớ kỹ." Ấu Ly có trái tim thất khiếu linh lung (1), biết bây giờ Dạ Dao Quang cần giải quyết xấu hổ, vội vàng lên tiếng.
"Tiểu cô nương vừa rồi xảy ra chuyện gì?" Dạ Dao Quang tự tay múc một chén canh gà cho Ôn Đình Trạm
"Mới vừa rồi cô nương kia đá cầu ở trong sân, sơ sẩy đá quả cầu đến chỗ của ta. Ta liền thuận tay bắt lại, cô nương kia không tức giận mà sai cho thuộc hạ của nàng động thủ." Ôn Đình Trạm dùng thìa đảo canh gà, thấy không nóng mới đặt lên miệng nhỏ uống.
Vừa rồi Dạ Dao Quang nhìn lướt qua hai tên thuộc hạ, công phu chắc chắn cao hơn Ôn Đình Trạm, chẳng qua là không thù không oán. Trong lòng họ chắc chắn cũng hiểu rõ cô nương của bọn họ vô cùng điêu ngoa nên hai bên mới đánh ngang tay, tiểu cô nương mới có thể hứng thú với Ôn Đình Trạm như vậy.
"Thân phận của tiểu cô nương không bình thường." Mặc dù Dạ Dao Quang không thấy tướng mạo nhưng rất nhiều thứ nói lên rất tỉ mỉ. Cô cũng không muốn rước thêm chuyện nên mới nhắc nhở Ôn Đình Trạm một câu.
"Ừ." Ôn Đình Trạm tất nhiên cũng có thể nhìn ra, gật đầu.
Hai người dùng bữa tối xong, đi dạo trong sân, sau đó cùng Ôn Đình Trạm trở về phòng của họ. Khách trạm này vô cùng lớn, Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm muốn một tiểu viện yên tĩnh. Một viện chia làm hai, chính là hai thượng viện Giáp, Ất tốt nhất của khách trạm, chẳng qua là cửa của từng căn không giống nhau. Vì bọn họ ở trong cùng của Giáp viện nên phải đi ngang qua Ất viện, mà tiểu cô nương được nuông chiều kia đúng lúc lại ở ngay Ất viện. Lúc này bên cạnh nàng còn có một phu nhân mặc y phục đơn giản nhưng không che mất vẻ sang trọng và quý phái. Phu nhân kia khoảng chừng hai mươi tuổi, nhưng chắc chắn là do được bảo dưỡng tốt nên tuổi tác thật cũng không biết được.
Chẳng qua gương mặt nàng làm cho mắt Dạ Dao Quang sáng lên: Ngũ nhạc trang nghiêm, mắt hạnh có thần, tai đỏ vẹn toàn, miệng nhỏ chúm chím, sắc mặt hồng hào. Thiên trung, ấn đường đầy đặn. Đây là tướng làm phi đó!
Hai người họ lại đảo qua tiểu cô nương xinh đẹp vừa rồi: Phục tê (2) mơ hồ dựng thẳng, đây là tướng của quận chúa. Hóa ra họ là người nhà của vương gia nào đó, thảo nào tiểu cô nương này lại vênh váo hung hăng như vậy.
***
(1) Trái tim thất khiếu linh lung: Tức "thất khiếu linh lung tâm" hay "thất xảo linh lung tâm". Ý chỉ những người vô cùng thông minh và rất độ lượng. Có nguồn gốc từ truyện "Phong thần diễn nghĩa" - "Bảng phong thần". Một nhân vật tên Tỷ Can - chú của Trụ Vương có quả tim thất khiếu linh lung, là quả tim có bảy lỗ.
(2) Phục tê: Trong tướng số, phục tê được tính từ trán lên chân tóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.