Chương 12: Bánh Trôi Rượu Nếp Hoa Quế Và Rượu Gạo
Ngô Hạ A Nhược
21/05/2024
Rượu nếp là loại rượu thường gặp cũng như dễ làm nhất, hơn nữa còn dễ uống.
Công thức lần này tuy có hai món, nhưng cũng không khó làm.
Rượu nếp trong món bánh trôi rượu nếp hoa quế là rượu nếp ngọt, gạo nếp ngon nhất được lựa ra rồi ngâm qua đêm, ngày hôm sau cho vào nồi hấp chín, đổ nước sôi để nguội để rượu lên men ngọt, đặt ở khu vực râm mát, nhiệt độ mùa hè cao, Khương Tiêu Tiêu không hy vọng rượu nếp lên men có mùi cồn nồng nặc, vì vậy cô chỉ ủ men trong khoảng một ngày đến một ngày rưỡi, đến giai đoạn đường hoá thì dừng lại.
Rượu nếp lên men theo cách này sẽ có vị ngòn ngọt, do thời gian lên men ngắn, bên trong rượu nếp vẫn thoang thoảng mùi vị của gạo nếp, không giống với men rượu của rượu nếp than biến thành cặn rượu, mùi rượu rất nhẹ nhàng, ngay cả trẻ em cũng có thể uống được.
Những viên bánh trôi của món bánh trôi rượu nếp được Khương Tiêu Tiêu làm thành ba màu, màu trắng nguyên bản, thêm bí đỏ sẽ thành màu vàng, thêm phụ gia màu đỏ sẽ thành màu hồng nhạt, những viên bánh trôi ba màu được cho vào nồi, sau đó cho rượu nếp lên men ngọt rồi đun nóng một lát, múc vào một chén thuỷ tinh trong suốt, cuối cùng rắc một ít vụn hoa quế lên trên. Rượu nếp ngọt sau khi đun nóng thì phần cồn còn thừa lại hầu như cũng bay đi hết, chỉ còn lại vị ngọt và mùi rượu nếp nhẹ nhàng, xét cả hương vị hay hình thức đều rất là hấp dẫn.
Rượu gạo thì dùng một loại men rượu khác, thời gian lên men cũng lâu hơn, sau khi lên men xong, dùng rây lọc bỏ phần cặn, phần còn lại chính là rượu gạo. Rượu gạo nấu trong quán tương đối mạnh, nếu có khách gọi, Khương Tiêu Tiêu sẽ cho đá vào nửa ly thuỷ tinh rồi rót rượu gạo vào. Những khối băng trong suốt trôi nổi trong rượu gạo, chẳng mấy chốc đọng thành một lớp mỏng ngoài thành ly. Rượu gạo tuy cũng là rượu nhưng vẫn có vị ngọt, còn có vị chát nhẹ khiến đầu lưỡi hơi tê buốt, giữa ngày hè uống một ly rượu, đặc biệt sảng khoái ruột gan.
Bánh trôi rượu nếp hoa quế và rượu gạo sau khi làm xong thì đưa vào thực đơn. Bánh trôi rượu nếp hoa quế thì không sao, dù sao cũng được xem là món điểm tâm truyền thống, nhưng thấy rượu gạo thì Hồ Duyệt không khỏi nhướng mày, sao lúc trước em nói quán không bán rượu chứ?
Khương Tiêu Tiêu nghĩ thầm chuyện này là hệ thống chơi cô, ngoài mặt thì vẫn bình thản: “Nói nghiêm túc thì món này cũng đâu phải đồ uống quán bar đâu. Chỉ là đồ uống có cồn thôi mà.”
Hồ Duyệt ra vẻ “Em nói gì chị nghe đó”, mở miệng nói: “Vậy cho chị một lồng bánh bao súp, một ly rượu gạo.”
Bánh trôi rượu nếp hoa quế vì có vẻ ngoài hấp dẫn nên bán rất chạy, hương vị ngọt ngạo rất được bọn trẻ con ưa thích, mà rượu gạo thì sau khi bán được một khoảng thời gian cũng đột nhiên trở thành đặc sản trong quán, khiến Khương Tiêu Tiêu cũng hơi kinh ngạc.
“Chà, bác uống rượu gạo ở nhiều nơi rồi, cũng chỉ có quán này có hương vị ngon như vậy.” Một vị khách lớn tuổi nói. “Uống rượu ở đây rồi mua chỗ khác, chẳng hiểu sao lại cứ thấy không bằng, vị ngọt không đủ, vị chát quá nhiều, mùi hương cũng không đủ thuần khiết.”
Người khách này mang theo một chai thuỷ tinh lớn để đựng rượu, Khương Tiêu Tiêu rót cho anh ta một chai: “Về nhà chú nhớ cất vào tủ lạnh, khi nào uống thì cho thêm chút nước, cũng đừng nên uống nhiều, dù sao cũng là rượu.”
Vậy nên cũng có không ít người mang theo chai thuỷ tinh đến lấy rượu gạo, có điều rượu gạo cũng không khó nấu, lần nào Khương Tiêu Tiêu cũng nấu một thùng lớn, vừa nấu xong thì phân chia hết cho mọi người.
Nửa tháng sau có một chàng trai bày ra cách thưởng thức rượu gạo mới, anh ta mang theo một lon soda, nhờ Khương Tiêu Tiêu cho đá vào ly, sau khi đổ rượu gạo đầy nửa ly thì thêm nửa lon soda vào.
“Hả? Có thể uống kiểu này à?” Khương Tiêu Tiêu thấy anh ta uống rất ngon lành nên cũng hơi tò mò, hỏi anh ta mình có thể uống thử không.
“Được chứ.” Chàng trai cũng chẳng bận tâm. “Soda còn thừa này cô lấy luôn đi.”
Khương Tiêu Tiêu tự pha cho mình một ly, cẩn thận nếm thử một ngụm, bọt nước soda nổ tung trong miệng kết hợp với vị ngọt của rượu gạo, có vẻ giống khí ga của một loại đồ uống có cồn, hương vị tuy có chút kỳ quái nhưng khiến mọi người khi uống một hớp thì lại muốn uống tiếp một hớp nữa, Khương Tiêu Tiêu lại cầm ly lên, cứ một ngụm rồi một ngụm, mãi đến khi uống hết cả ly mà cũng không hay biết.
Khương Tiêu Tiêu không kiềm được mà đánh giá chàng trai này nhiều hơn, đối phương có mái tóc dài che hơn nửa mặt, khiến cho người ta không thấy rõ thần sắc, quần áo có vẻ mang phong cách dân tộc, nhưng để mà nói rõ là dân tộc nào thì Khương Tiêu Tiêu lại không nhận ra, cô suy nghĩ một chút, đi tới trước mặt chàng trai hỏi: “Xin lỗi, quán tôi có thể dùng công thức này của anh không?”
Chàng trai ngước lên nhìn cô, thờ ơ khoát tay: “Cô muốn dùng thì cứ dùng.” Nhìn dáng vẻ rất thoải mái.
Khương Tiêu Tiêu cười bảo: “Cảm ơn anh, sau này anh tới quán tôi uống rượu gạo thì tôi sẽ không tính tiền, bữa hôm nay tôi mời.”
Chàng trai có hơi kinh ngạc, bật cười với Khương Tiêu Tiêu: “Cảm ơn cô chủ, đồ ăn của quán cô rất ngon, nếu không tính tiền, vậy tôi hát tặng cô một bài.”
Đến lúc này Khương Tiêu Tiêu mới để ý anh ta có mang theo một cây đàn kỳ lạ, chỉ có ba dây.
Chàng trai lấy đàn ra, gẩy nhẹ vài cái, bắt đầu hát một bài hát có giai điệu khá kỳ lạ.
Lời ca của anh cũng giống cách uống rượu, tuy có chút quái dị nhưng không khiến người ta chán ghét, ngược lại còn bị hấp dẫn, hát xong một bài, khách hàng trong quán cũng những người qua đường bị tiếng hát hấp dẫn mà dừng chân đều sửng sốt một lát, tiếp đó thì vỗ tay ào ào.
“Cảm ơn, anh hát hay quá, trước giờ tôi chưa hề nghe qua bài hát giống như vầy.” Khương Tiêu Tiêu nói.
Chàng trai cũng đã ăn xong, đứng dậy đi ra ngoài, gật đầu đáp: “Tôi đang hát ở dưới chân cầu vượt kia, mọi người đi ngang qua cũng có thể nghe thấy.” Nói xong, anh vác cây đàn lên vai rồi rời đi.
“Là ca sĩ hát rong sao?” Khương Tiêu Tiêu nhìn anh chàng bước ra ngoài. “Có hơi thần bí rồi đó.”
Mặc kệ thần bí hay không thì rượu uống rất ngon, hôm đó Khương Tiêu Tiêu đặt một lượng lớn nước soda trên mạng, mang phương pháp thưởng thức mới này giới thiệu cho khách hàng.
Soda rượu gạo trở thành cách uống mới, uống vài hớp rượu đương nhiên muốn tán gẫu đôi câu, Khương Tiêu Tiêu sẽ cùng mọi người thảo luận về anh chàng ca sĩ hát rong, trong nhất thời gợi lên không ít sự tò mò của vài người, bọn họ liền chạy đến chỗ cầu vượt nghe hát.
Anh chàng ca sĩ hát rong kia cũng luôn đến đây ăn sáng, nhất thiết phải uống rượu gạo, vốn dĩ là miễn phí mà, còn về mấy món ăn khác, Khương Tiêu Tiêu cũng tổng kết được quy luật, lúc thu nhập tốt thì anh chàng này sẽ gọi bánh bao súp, lúc thu nhập hơi kém thì sẽ gọi bánh hành nghìn lớp hoặc bánh quẩy.
Cũng may tuy là ca sĩ hát rong nhưng vẫn có chỗ trú, anh chàng này thuê một phòng trọ để có nơi che mưa che nắng, riêng những ngày chẳng có đồng nào, anh ta vẫn đến quán ăn, kêu một ly rượu gạo, ở trong quán chậm rãi nhấp từng ngụm rồi rời đi.
Lui tới nhiều lần, khách quen trong quán cũng sẽ tán dóc vài câu với anh chàng ca sĩ.
Anh chàng ca sĩ này luôn xoã mái tóc dài, thoạt nhìn không hề thân thiện, nhưng thực ra khi tán gẫu sẽ thấy anh ta rất nhẹ nhàng, nói chuyện từ tốn, mọi người hỏi gì đáp nấy, tính khí rất tốt.
“Chàng trai à, bác thấy con cũng còn trẻ, sao không định tìm công việc nào ổn định mà làm?” Có một người khách quen lớn tuổi hỏi. “Hôm nào cũng đi hát dưới chân cầu vượt như thế, kiếm chác có ổn không? Sao mà để dành được?”
Anh chàng ca sĩ đáp: “Vẫn có thể duy trì sinh hoạt được, con cũng dư ra chút ít gửi ngân hàng.”
“Duy trì sinh hoạt thôi thì đâu đủ, nguồn thu của con đâu có bảo đảm, sau này muốn thành gia lập nghiệp, vợ con thì tính sao?” Vị khách lớn tuổi lo lắng.
Anh chàng ca sĩ ngẩn người, có lẽ chưa từng nghĩ tới chuyện này, anh đắn đo một lát mới trả lời: “Người như con không định lập gia đình, cả đời có thể bầu bạn với tiếng đàn lời ca cũng mỹ mãn rồi.”
“Ôi trời, làm gì có ai mà không kết hôn chứ? Vậy tới khi già đi thì cậu tính sao?” Có người hỏi.
“Hả? Con không nghĩ tới chuyện đó.” Anh chàng ca sĩ nhẹ nhàng trả lời. “Con thích ca hát, nếu không được ca hát nữa, con cũng không biết nên làm gì.”
“Sao hả? Bà đây già rồi mà có gì không tốt đâu chứ?” Bà Diêu chen miệng vào.
Những cuộc đối thoại thế này thường xuyên diễn ra trong quán, các thực khách đưa ra đủ thứ vấn đề, có điều anh chàng ca sĩ này vẫn không nề hà mà trả lời mọi câu hỏi, sau khi ăn xong thì lại đi hát dưới chân cầu vượt.
Khương Tiêu Tiêu thật sự khâm phục anh ta, nếu đổi lại là cô, nếu bị mọi người hoài nghi và lên lớp mãi như thế này, có lẽ cô đã từ bỏ sở thích của mình, tìm kiếm một công việc khác.
Thời tiết càng ngày càng nóng bức, miền Nam vốn ẩm ướt, song trời không đổ mưa lại khiến không khí càng thêm oi ả, dưới chân cầu vượt thì còn nhiều muỗi hơn, anh chàng ca sĩ hát rong mưu sinh cũng khó khăn hơn nhiều.
Mấy ngày nay, anh chàng ca sĩ chỉ gọi một ly rượu, Khương Tiêu Tiêu không kiềm được mà hỏi: “Có phải gần đây anh không kiếm được tiền không?”
Anh chàng ca sĩ im lặng giây lát, ngượng ngùng “Ừ” một tiếng: “Ngày nào tôi cũng tới uống rượu chùa thế này, có phải làm phiền cô quá không?”
Anh chàng này có vẻ không muốn dựa dẫm vào ai, Khương Tiêu Tiêu bật cười: “Một ly rượu thôi thì có gì mà phiền, chưa kể soda rượu gạo là công thức anh đưa tôi, bán chạy lắm đấy, tôi định nói là, bây giờ trời cũng nóng, hát ở ngoài đường cũng không có ai nghe, nếu anh không để ý thì có thể hát ở đây luôn, coi như giúp tôi mời chào thực khách, tôibao ăn hai bữa một ngày, anh thấy sao?”
Khương Tiêu Tiêu định nói là ba bữa một ngày, nhưng sợ đối phương tự ái nghĩ cô đang bố thí nên đổi thành hai bữa, nhưng bao nhiêu đây cũng đủ cho anh chàng ca sĩ nhận ra cô có ý giúp đỡ, dù sao là một quán ăn sáng thì đâu có cần ca sĩ hát hò để mời chào khách làm gì?
Cũng may tính khí anh chàng này rất bình thường, nhiều năm bươn chải nên anh rất hiểu rõ đạo lý kiếm cơm không dễ, anh lập tức đứng lên bắt tay với Khương Tiêu Tiêu: “Cảm ơn cô.”
Quãng thời gian còn lại của mùa hè, anh chàng ca sĩ hát rong bèn đóng quân ở quán ăn sáng, Khương Tiêu Tiêu cũng không cần anh phải hát đều đặn, cứ mặc anh tuỳ hứng, thời gian còn lại thì giống như lúc trước, trò chuyện táu gẫu với khách quen, dành thời gian cho mọi người.
Có lẽ do thấy mình sẽ hát ở quán ăn sáng, cần chú ý hình tượng một chút, thế là qua ngày hôm sau, anh chàng ca sĩ liền thay đổi tạo hình, hơn nữa còn đến rất sớm.
Anh vừa mới bước vào, Khương Tiêu Tiêu còn tưởng là khách hàng, vừa ngẩng đầu lên, câu chào hỏi liền kẹt ở cổ họng, cô hít sâu một hơi, anh đẹp trai, là anh thật à?
Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.
Công thức lần này tuy có hai món, nhưng cũng không khó làm.
Rượu nếp trong món bánh trôi rượu nếp hoa quế là rượu nếp ngọt, gạo nếp ngon nhất được lựa ra rồi ngâm qua đêm, ngày hôm sau cho vào nồi hấp chín, đổ nước sôi để nguội để rượu lên men ngọt, đặt ở khu vực râm mát, nhiệt độ mùa hè cao, Khương Tiêu Tiêu không hy vọng rượu nếp lên men có mùi cồn nồng nặc, vì vậy cô chỉ ủ men trong khoảng một ngày đến một ngày rưỡi, đến giai đoạn đường hoá thì dừng lại.
Rượu nếp lên men theo cách này sẽ có vị ngòn ngọt, do thời gian lên men ngắn, bên trong rượu nếp vẫn thoang thoảng mùi vị của gạo nếp, không giống với men rượu của rượu nếp than biến thành cặn rượu, mùi rượu rất nhẹ nhàng, ngay cả trẻ em cũng có thể uống được.
Những viên bánh trôi của món bánh trôi rượu nếp được Khương Tiêu Tiêu làm thành ba màu, màu trắng nguyên bản, thêm bí đỏ sẽ thành màu vàng, thêm phụ gia màu đỏ sẽ thành màu hồng nhạt, những viên bánh trôi ba màu được cho vào nồi, sau đó cho rượu nếp lên men ngọt rồi đun nóng một lát, múc vào một chén thuỷ tinh trong suốt, cuối cùng rắc một ít vụn hoa quế lên trên. Rượu nếp ngọt sau khi đun nóng thì phần cồn còn thừa lại hầu như cũng bay đi hết, chỉ còn lại vị ngọt và mùi rượu nếp nhẹ nhàng, xét cả hương vị hay hình thức đều rất là hấp dẫn.
Rượu gạo thì dùng một loại men rượu khác, thời gian lên men cũng lâu hơn, sau khi lên men xong, dùng rây lọc bỏ phần cặn, phần còn lại chính là rượu gạo. Rượu gạo nấu trong quán tương đối mạnh, nếu có khách gọi, Khương Tiêu Tiêu sẽ cho đá vào nửa ly thuỷ tinh rồi rót rượu gạo vào. Những khối băng trong suốt trôi nổi trong rượu gạo, chẳng mấy chốc đọng thành một lớp mỏng ngoài thành ly. Rượu gạo tuy cũng là rượu nhưng vẫn có vị ngọt, còn có vị chát nhẹ khiến đầu lưỡi hơi tê buốt, giữa ngày hè uống một ly rượu, đặc biệt sảng khoái ruột gan.
Bánh trôi rượu nếp hoa quế và rượu gạo sau khi làm xong thì đưa vào thực đơn. Bánh trôi rượu nếp hoa quế thì không sao, dù sao cũng được xem là món điểm tâm truyền thống, nhưng thấy rượu gạo thì Hồ Duyệt không khỏi nhướng mày, sao lúc trước em nói quán không bán rượu chứ?
Khương Tiêu Tiêu nghĩ thầm chuyện này là hệ thống chơi cô, ngoài mặt thì vẫn bình thản: “Nói nghiêm túc thì món này cũng đâu phải đồ uống quán bar đâu. Chỉ là đồ uống có cồn thôi mà.”
Hồ Duyệt ra vẻ “Em nói gì chị nghe đó”, mở miệng nói: “Vậy cho chị một lồng bánh bao súp, một ly rượu gạo.”
Bánh trôi rượu nếp hoa quế vì có vẻ ngoài hấp dẫn nên bán rất chạy, hương vị ngọt ngạo rất được bọn trẻ con ưa thích, mà rượu gạo thì sau khi bán được một khoảng thời gian cũng đột nhiên trở thành đặc sản trong quán, khiến Khương Tiêu Tiêu cũng hơi kinh ngạc.
“Chà, bác uống rượu gạo ở nhiều nơi rồi, cũng chỉ có quán này có hương vị ngon như vậy.” Một vị khách lớn tuổi nói. “Uống rượu ở đây rồi mua chỗ khác, chẳng hiểu sao lại cứ thấy không bằng, vị ngọt không đủ, vị chát quá nhiều, mùi hương cũng không đủ thuần khiết.”
Người khách này mang theo một chai thuỷ tinh lớn để đựng rượu, Khương Tiêu Tiêu rót cho anh ta một chai: “Về nhà chú nhớ cất vào tủ lạnh, khi nào uống thì cho thêm chút nước, cũng đừng nên uống nhiều, dù sao cũng là rượu.”
Vậy nên cũng có không ít người mang theo chai thuỷ tinh đến lấy rượu gạo, có điều rượu gạo cũng không khó nấu, lần nào Khương Tiêu Tiêu cũng nấu một thùng lớn, vừa nấu xong thì phân chia hết cho mọi người.
Nửa tháng sau có một chàng trai bày ra cách thưởng thức rượu gạo mới, anh ta mang theo một lon soda, nhờ Khương Tiêu Tiêu cho đá vào ly, sau khi đổ rượu gạo đầy nửa ly thì thêm nửa lon soda vào.
“Hả? Có thể uống kiểu này à?” Khương Tiêu Tiêu thấy anh ta uống rất ngon lành nên cũng hơi tò mò, hỏi anh ta mình có thể uống thử không.
“Được chứ.” Chàng trai cũng chẳng bận tâm. “Soda còn thừa này cô lấy luôn đi.”
Khương Tiêu Tiêu tự pha cho mình một ly, cẩn thận nếm thử một ngụm, bọt nước soda nổ tung trong miệng kết hợp với vị ngọt của rượu gạo, có vẻ giống khí ga của một loại đồ uống có cồn, hương vị tuy có chút kỳ quái nhưng khiến mọi người khi uống một hớp thì lại muốn uống tiếp một hớp nữa, Khương Tiêu Tiêu lại cầm ly lên, cứ một ngụm rồi một ngụm, mãi đến khi uống hết cả ly mà cũng không hay biết.
Khương Tiêu Tiêu không kiềm được mà đánh giá chàng trai này nhiều hơn, đối phương có mái tóc dài che hơn nửa mặt, khiến cho người ta không thấy rõ thần sắc, quần áo có vẻ mang phong cách dân tộc, nhưng để mà nói rõ là dân tộc nào thì Khương Tiêu Tiêu lại không nhận ra, cô suy nghĩ một chút, đi tới trước mặt chàng trai hỏi: “Xin lỗi, quán tôi có thể dùng công thức này của anh không?”
Chàng trai ngước lên nhìn cô, thờ ơ khoát tay: “Cô muốn dùng thì cứ dùng.” Nhìn dáng vẻ rất thoải mái.
Khương Tiêu Tiêu cười bảo: “Cảm ơn anh, sau này anh tới quán tôi uống rượu gạo thì tôi sẽ không tính tiền, bữa hôm nay tôi mời.”
Chàng trai có hơi kinh ngạc, bật cười với Khương Tiêu Tiêu: “Cảm ơn cô chủ, đồ ăn của quán cô rất ngon, nếu không tính tiền, vậy tôi hát tặng cô một bài.”
Đến lúc này Khương Tiêu Tiêu mới để ý anh ta có mang theo một cây đàn kỳ lạ, chỉ có ba dây.
Chàng trai lấy đàn ra, gẩy nhẹ vài cái, bắt đầu hát một bài hát có giai điệu khá kỳ lạ.
Lời ca của anh cũng giống cách uống rượu, tuy có chút quái dị nhưng không khiến người ta chán ghét, ngược lại còn bị hấp dẫn, hát xong một bài, khách hàng trong quán cũng những người qua đường bị tiếng hát hấp dẫn mà dừng chân đều sửng sốt một lát, tiếp đó thì vỗ tay ào ào.
“Cảm ơn, anh hát hay quá, trước giờ tôi chưa hề nghe qua bài hát giống như vầy.” Khương Tiêu Tiêu nói.
Chàng trai cũng đã ăn xong, đứng dậy đi ra ngoài, gật đầu đáp: “Tôi đang hát ở dưới chân cầu vượt kia, mọi người đi ngang qua cũng có thể nghe thấy.” Nói xong, anh vác cây đàn lên vai rồi rời đi.
“Là ca sĩ hát rong sao?” Khương Tiêu Tiêu nhìn anh chàng bước ra ngoài. “Có hơi thần bí rồi đó.”
Mặc kệ thần bí hay không thì rượu uống rất ngon, hôm đó Khương Tiêu Tiêu đặt một lượng lớn nước soda trên mạng, mang phương pháp thưởng thức mới này giới thiệu cho khách hàng.
Soda rượu gạo trở thành cách uống mới, uống vài hớp rượu đương nhiên muốn tán gẫu đôi câu, Khương Tiêu Tiêu sẽ cùng mọi người thảo luận về anh chàng ca sĩ hát rong, trong nhất thời gợi lên không ít sự tò mò của vài người, bọn họ liền chạy đến chỗ cầu vượt nghe hát.
Anh chàng ca sĩ hát rong kia cũng luôn đến đây ăn sáng, nhất thiết phải uống rượu gạo, vốn dĩ là miễn phí mà, còn về mấy món ăn khác, Khương Tiêu Tiêu cũng tổng kết được quy luật, lúc thu nhập tốt thì anh chàng này sẽ gọi bánh bao súp, lúc thu nhập hơi kém thì sẽ gọi bánh hành nghìn lớp hoặc bánh quẩy.
Cũng may tuy là ca sĩ hát rong nhưng vẫn có chỗ trú, anh chàng này thuê một phòng trọ để có nơi che mưa che nắng, riêng những ngày chẳng có đồng nào, anh ta vẫn đến quán ăn, kêu một ly rượu gạo, ở trong quán chậm rãi nhấp từng ngụm rồi rời đi.
Lui tới nhiều lần, khách quen trong quán cũng sẽ tán dóc vài câu với anh chàng ca sĩ.
Anh chàng ca sĩ này luôn xoã mái tóc dài, thoạt nhìn không hề thân thiện, nhưng thực ra khi tán gẫu sẽ thấy anh ta rất nhẹ nhàng, nói chuyện từ tốn, mọi người hỏi gì đáp nấy, tính khí rất tốt.
“Chàng trai à, bác thấy con cũng còn trẻ, sao không định tìm công việc nào ổn định mà làm?” Có một người khách quen lớn tuổi hỏi. “Hôm nào cũng đi hát dưới chân cầu vượt như thế, kiếm chác có ổn không? Sao mà để dành được?”
Anh chàng ca sĩ đáp: “Vẫn có thể duy trì sinh hoạt được, con cũng dư ra chút ít gửi ngân hàng.”
“Duy trì sinh hoạt thôi thì đâu đủ, nguồn thu của con đâu có bảo đảm, sau này muốn thành gia lập nghiệp, vợ con thì tính sao?” Vị khách lớn tuổi lo lắng.
Anh chàng ca sĩ ngẩn người, có lẽ chưa từng nghĩ tới chuyện này, anh đắn đo một lát mới trả lời: “Người như con không định lập gia đình, cả đời có thể bầu bạn với tiếng đàn lời ca cũng mỹ mãn rồi.”
“Ôi trời, làm gì có ai mà không kết hôn chứ? Vậy tới khi già đi thì cậu tính sao?” Có người hỏi.
“Hả? Con không nghĩ tới chuyện đó.” Anh chàng ca sĩ nhẹ nhàng trả lời. “Con thích ca hát, nếu không được ca hát nữa, con cũng không biết nên làm gì.”
“Sao hả? Bà đây già rồi mà có gì không tốt đâu chứ?” Bà Diêu chen miệng vào.
Những cuộc đối thoại thế này thường xuyên diễn ra trong quán, các thực khách đưa ra đủ thứ vấn đề, có điều anh chàng ca sĩ này vẫn không nề hà mà trả lời mọi câu hỏi, sau khi ăn xong thì lại đi hát dưới chân cầu vượt.
Khương Tiêu Tiêu thật sự khâm phục anh ta, nếu đổi lại là cô, nếu bị mọi người hoài nghi và lên lớp mãi như thế này, có lẽ cô đã từ bỏ sở thích của mình, tìm kiếm một công việc khác.
Thời tiết càng ngày càng nóng bức, miền Nam vốn ẩm ướt, song trời không đổ mưa lại khiến không khí càng thêm oi ả, dưới chân cầu vượt thì còn nhiều muỗi hơn, anh chàng ca sĩ hát rong mưu sinh cũng khó khăn hơn nhiều.
Mấy ngày nay, anh chàng ca sĩ chỉ gọi một ly rượu, Khương Tiêu Tiêu không kiềm được mà hỏi: “Có phải gần đây anh không kiếm được tiền không?”
Anh chàng ca sĩ im lặng giây lát, ngượng ngùng “Ừ” một tiếng: “Ngày nào tôi cũng tới uống rượu chùa thế này, có phải làm phiền cô quá không?”
Anh chàng này có vẻ không muốn dựa dẫm vào ai, Khương Tiêu Tiêu bật cười: “Một ly rượu thôi thì có gì mà phiền, chưa kể soda rượu gạo là công thức anh đưa tôi, bán chạy lắm đấy, tôi định nói là, bây giờ trời cũng nóng, hát ở ngoài đường cũng không có ai nghe, nếu anh không để ý thì có thể hát ở đây luôn, coi như giúp tôi mời chào thực khách, tôibao ăn hai bữa một ngày, anh thấy sao?”
Khương Tiêu Tiêu định nói là ba bữa một ngày, nhưng sợ đối phương tự ái nghĩ cô đang bố thí nên đổi thành hai bữa, nhưng bao nhiêu đây cũng đủ cho anh chàng ca sĩ nhận ra cô có ý giúp đỡ, dù sao là một quán ăn sáng thì đâu có cần ca sĩ hát hò để mời chào khách làm gì?
Cũng may tính khí anh chàng này rất bình thường, nhiều năm bươn chải nên anh rất hiểu rõ đạo lý kiếm cơm không dễ, anh lập tức đứng lên bắt tay với Khương Tiêu Tiêu: “Cảm ơn cô.”
Quãng thời gian còn lại của mùa hè, anh chàng ca sĩ hát rong bèn đóng quân ở quán ăn sáng, Khương Tiêu Tiêu cũng không cần anh phải hát đều đặn, cứ mặc anh tuỳ hứng, thời gian còn lại thì giống như lúc trước, trò chuyện táu gẫu với khách quen, dành thời gian cho mọi người.
Có lẽ do thấy mình sẽ hát ở quán ăn sáng, cần chú ý hình tượng một chút, thế là qua ngày hôm sau, anh chàng ca sĩ liền thay đổi tạo hình, hơn nữa còn đến rất sớm.
Anh vừa mới bước vào, Khương Tiêu Tiêu còn tưởng là khách hàng, vừa ngẩng đầu lên, câu chào hỏi liền kẹt ở cổ họng, cô hít sâu một hơi, anh đẹp trai, là anh thật à?
Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.