Quán Ăn Sáng Của Bà Ngoại

Chương 4: Hoành Thánh Nhỏ Và Bánh Bao Súp

Ngô Hạ A Nhược

22/03/2024

Làm hoành thánh mất khoảng một ngày rưỡi, bánh bao súp còn mất thời gian hơn, Khương Tiêu Tiêu phải tốn gần ba ngày, từ chỗ không thể gói được bánh bao luyện tập đến khi có thể tạo ra nếp gấp trên bánh bao to nhỏ đồng đều nhất quán, đương nhiên, người duy nhất nếm thử cũng chỉ có cô, Khương Tiêu Tiêu cảm thấy đời này bản thân sẽ không ăn nổi hoành thánh hay bánh bao súp nữa.

Nhìn hai món hoành thánh rong biển tôm khô và bánh bao súp mang hào quang cấp bốn, Khương Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cô cũng đạt được yêu cầu mở quán của hệ thống.

“Về phần thưởng khai trương, hệ thống tặng miễn phí cho người thừa kế một cái chuông gió đón khách, chúc người thừa kế khai trương đại cát.” Trong giọng nói của Thất Thất cũng có một chút vui sướng.

“Còn có phần thưởng sao?” Khương Tiêu Tiêu kinh hỉ. “Là chuông gió gì thế?”

“Người thừa kế có thể chọn một loại trong số ba kiểu dáng này.” Thất Thất chiếu hình ba chiếc chuông gió trước mặt Khương Tiêu Tiêu.

Ba cái chuông gió lần lượt làm bằng gốm sứ, kim loại và gỗ, gốm sứ với kim loại ắt là do va chạm với nhau mà sinh ra âm thanh, còn ở chuông gió bằng gỗ thì phía dưới có thêm một quả chuông nho nhỏ, Khương Tiêu Tiêu suy nghĩ đến phong cách của quán ăn, bèn chọn chất liệu gỗ, vừa nói với Thất Thất xong, một cái chuông gió bằng gỗ liền treo ở trước cửa quán, có cơn gió nhẹ thổi qua, lậl tức có tiếng chuông xa xa trong trẻo vang lên, giống như một cơn gió nhẹ thổi qua lòng người, khiến ta đặc biệt thoải mái.

“Đã trễ rồi, mời người thừa kế nghỉ ngơi sớm, sáng mai còn phải dậy sớm chuẩn bị khai trương.” Thất Thất nhắc nhở.

“Được, tôi ăn cơm tối xong thì sẽ đi nghỉ ngay.” Đây là lần đầu tiên Khương Tiêu Tiêu làm bánh bao súp và hoành thánh đạt cấp bốn, cô vẫn chưa thưởng thức hương vị này.

Dùng thìa múc một miếng hoành thánh nhỏ trong nồi súp, ta có thể thấy lớp vỏ hoành thánh giống như một lớp màn mỏng nhẹ nhàng trôi lững lờ trong nước súp, xuyên qua lớp vỏ hoành thành gần như trong suốt là một tí thịt nhân thịt vo viên thấp thoáng màu hồng nhạt, Khương Tiêu Tiêu cho hoành thánh vào miệng, ngay cả khi cô đã ăn hoành thánh suốt một tuần, bản thân bắt đầu bài xích món ăn này thì cô không thể không thừa nhận là món ăn cấp bốn thật sự rất ngon, vỏ hoành thánh vừa mềm vừa mịn, nhân thịt bên trong có thêm chút thịt tôm nên hơi dai, lại có thêm hương vị đặc trưng của rong biển nên càng ngon miệng hơn, một chén hoành thánh cũng không có bao nhiêu cái, Khương Tiêu Tiêu ăn mấy cái, cố nhịn không muốn ăn hết, chuyển sang phần bánh bao súp ở bên cạnh.

Hiện nay, rất nhiều quán bánh bao súp vì muốn thuận tiện cho khách hàng, sợ nước súp ở trong bánh bao bị rò rỉ ra ngoài nên luôn đặt bánh bao súp trong một chiếc hộp nhỏ lót giấy bạc, song Thất Thất đã nói với Khương Tiêu Tiêu, mùi hương đặc trưng của lồng hấp làm bằng tre cũng sẽ giúp cho hương vị của bánh bao súp trở nên đặc biệt hơn khi hấp, nhất là lồng hấp trong quán là do hệ thống cung cấp, dùng vật liệu tốt nhất, giúp hương vị của món ăn tăng thêm mấy phần, bởi vậy không thể dùng giấy bạc để lót được, Khương Tiêu Tiêu phải mất rất nhiều thời gian mới nhào được phần vỏ bánh vừa dẻo dai vừa dày mỏng vừa đủ, để sau khi hấp xong một khoảng thời gian dài thì nước súp bên trong cũng không bị tổn hại.

Bánh bao súp ở trong lồng hấp nhìn tròn trịa mềm mại, phần nếp gấp trên đỉnh bánh giống nhau như đúc, thoạt nhìn hết sức hài hoà, Khương Tiêu Tiêu dùng đũa, cẩn thận gắp phần đỉnh bánh bao súp, bánh bao súp bị nhấc lên, lúc lắc giống như một cái túi chứa đầy nước.

Ăn bánh bao súp có một câu vè thế này: lấy nhẹ nhàng, dời chậm rãi, ăn vỏ trước, uống canh sau.

Khương Tiêu Tiêu đặt bánh bao súp lên một cái đĩa nhỏ, cắn một tí vỏ bánh, uống một ngụm súp bên trong, sau đó dùng thìa nhỏ múc một ít giấm chua cho vào lỗ nhỏ, húp một hơi hết sạch phần súp bên trong, híp mắt vui vẻ tận hưởng. Nước súp thuần hậu ngon miệng, thấm đẫm hương vị, kết cấu khá đặc, thêm giấm chua vào giống như là vẽ rồng điểm mắt[1], khiến nước súp bớt ngấy mùi thịt, kích thích vị giác, Khương Tiêu Tiêu ăn một miếng hoành thánh, lại cắn một miếng bánh bao súp, chẳng mấy chốc đã ăn hết sạch, cô cũng hoảng hốt với tốc độ ăn của mình.

[1] Vẽ rồng điểm mắt (画龙点睛): xuất phá từ tích Trương Tăng Dao vẽ bốn con rồng nhưng không vẽ mắt, vì lo rằng nếu vẽ mắt thì rồng sẽ bay mất. Mọi người không tin. Nhưng khi Trương Tăng Dao lấy bút điểm mắt cho một con rồng thì sấm sét nổi lên, bức vách lung lay và con rồng có mắt bay vút lên, ba con kia vẫn ở yên chỗ cũ. Câu này có ý miêu tả đến việc đi sâu và làm sáng tỏ những điều then chốt nhất, khiến việc làm này càng thêm phần sống động.

“Thất Thất, chúng ta nhất định sẽ thành công, đồ ăn tôi nấu ngon thật đó!” Khương Tiêu Tiêu kích động nói.

Trong giọng nói của Thất Thất cũng tràn đầy vui vẻ: “Người thừa kế, tôi rút lại đánh giá lúc trước, cô thật sự có thiên phú.”

Ăn tối xong, Khương Tiêu Tiêu rửa mặt rồi lên giường nằm, nhìn lên bầu trời đầy sao, hỏi: “Thất Thất à, làm sao để tăng cấp bậc của quán ăn vậy?”

“Mỗi một phần bữa sáng bán ra sẽ tăng một điểm thành tựu, cấp món ăn sáng càng cao thì điểm thành tựu cũng tăng theo, sau khi đạt đủ điểm mục tiêu thì có thể thăng cấp.” Thất Thất trả lời cô.

Khương Tiêu Tiêu trở mình: “Ý cô là cấp bậc của hoành thánh nhỏ và bánh bao súp có thể tăng lên sao? Vậy tôi có thể dùng nguyên liệu cấp bốn để nấu món ăn cấp năm không?”

“Đương nhiên, công thức mà hệ thống cung cấp giúp bổ khuyết mấy phần cho nguyên liệu, chỉ cần người thừa kế luyện tập nhiều hơn, cấp bậc đồ ăn sẽ thăng cấp lên.”

“Ừ.” Khương Tiêu Tiêu ngáp dài. “Được rồi, sau khi tôi mở quán, tôi sẽ cố gắng làm ra đồ ăn cấp năm.”



Đại khái là vì mấy ngày nay đều mệt mỏi, Khương Tiêu Tiêu nghe tiếng chuông gió ngân vang bên tai, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, một đêm không mộng không mị.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Khương Tiêu Tiêu đã rời giường bắt tay vào chuẩn bị, bởi vì là ngày đầu tiên, cô cũng không chuẩn bị nhiều, mười lồng bánh bao súp, hai mươi chén hoành thánh nhỏ, Khương Tiêu Tiêu cảm thấy ngày đầu tiên khai trương có thể bán được hết số này thì cũng được tính là thành công rồi.

Canh rong biển tôm khô đang được hâm nóng trong nồi, hoành thánh nhỏ đã bày ra, bánh bao súp cũng được đặt vào lồng hấp, Khương Tiêu Tiêu mở cửa gỗ ra, ngoài cửa treo một tấm biển nhỏ có đề hai chữ “Khai trương“.

Theo lý thuyết, quán ăn mới khai trương, dù sao cũng phải bày vài cái lẵng hoa, đốt vài đợt pháo để thông báo cho mọi người, song Thất Thất lại một mực thề thốt, nói cái chuông gió này còn hữu dụng hơn mấy trò đó nhiều, Khương Tiêu Tiêu cũng tin tưởng theo.

Trời dần dần sáng, Khương Tiêu Tiêu chống cằm ngồi ở trước quầy, nghe tiếng chim hót líu lo ở bên ngoài dần bị che lấp bởi âm thanh huyên náo của nhân loại, có tiếng quét rác xào xạc của các cô chú dọn vệ sinh, có tiếng rao vặt của hàng quán, có tiếng thăm hỏi, có tiếng chào tự động vang lên khi đẩy cửa bước vào, tất cả trở thành một bản giao hưởng rất đặc sắc của thị trấn nhỏ này.

Khu vực xung quanh quán ăn của Khương Tiêu Tiêu không có nhiều quán bán đồ ăn sáng, kế bên là một cửa hàng bánh ngọt, đối diện là KFC, lúc này, ngoài đường cũng đông người hơn, có mấy người là nhân viên văn phòng hoặc đưa con đến trường sẽ tiện đường ghé mua một cái bánh mì hoặc một phần ăn sáng.

“Ơ? Chỗ này mở quán ăn sáng từ khi nào vậy?” Chuông gió khe khẽ ngân vang, Khương Tiêu Tiêu nghe thấy có người nói vậy, sau đó bước vào.

Là một cô gái trẻ tuổi mặc quần áo công sở, Khương Tiêu Tiêu nhanh chóng đứng dậy: “Hoan nghênh quý khách, hôm nay quán tôi có hoành thánh rong biển tôm khô và bánh bao súp, quý khách muốn dùng một phần không?”

“À, vậy cho tôi một cái bánh bao súp trước đi.” Cô gái sờ vào mặt bàn, thấy bàn ghế sạch sẽ, thế là yên tâm ngồi xuống.

Bánh bao súp đã được hấp và hâm nóng từ trước, một ngăn lồng có sáu cái, Khương Tiêu Tiêu cầm một lồng hấp, lấy thêm giấm chua và đôi đũa ra bàn: “Cẩn thận nóng đấy, giấm chua ở trên bàn, cô ăn thì cứ đổ ra, bát đũa đều trụng nước sôi diệt khuẩn rồi, có thể yên tâm dùng.”

“Wow, món bánh bao súp này dễ thương quá, nó còn lúc lắc nữa nè.” Cô gái rót cho mình một chút giấm chua, cẩn thận gắp một cái bánh bao súp đặt lên thìa.

Vừa húp một ngụm súp, cô gái đã ngạc nhiên “Ôi!” một tiếng, sau đó nóng lòng cho một ít giấm chua vào bánh bao súp, lập tức ăn vào, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói với Khương Tiêu Tiêu: “Bánh này dày thật đó!”

Khương Tiêu Tiêu mỉm cười với cô gái, trong lòng đột nhiên có cảm giác vui mừng, ắt hẳn ngày trước bà ngoại cũng cảm thấy thế này.

Cô gái nhanh chóng ăn hết sáu cái bánh bao súp, sờ sờ bụng: “Ăn ngon thật đó, có điều hơi ít.”

“Trong quán còn có hoành thánh nhỏ nữa.” Khương Tiêu Tiêu lập tức chào hàng. “Hai món này vốn là một suất, cho nên khẩu phần mỗi món cũng không nhiều, cô muốn ăn một chén không?”

Cô gái có hơi do dự, hỏi: “Bánh bao súp với hoành thánh nhỏ là bao nhiêu tiền vậy?”

“Bánh bao súp là 13 tệ một lồng, hoành thánh nhỏ là 10 tệ một chén.” Khương Tiêu Tiêu thận trọng trả lời, cô đã đối chiếu giá cả ở trấn nhỏ, định giá cao hơn một chút, cũng không biết khách hàng có đón nhận hay không.

“Chà! Rẻ thật đó!” Phản ứng của cô gái ngược lại khiến cô hơi bất ngờ. “Lấy tôi một chén hoành thánh nhỏ đi!”

Hoành thánh nhỏ là đồ sống, nhưng món này cũng nhanh chín, Khương Tiêu Tiêu bốc một nắm hoành thánh cho vào nồi, múc ra một chén canh rong biển tôm khô nóng hổi, một lát sau, phần hoành thánh nhỏ cũng vừa chín tới.

Đặt một chiếc thìa vào trong chén hoành thánh nhỏ rồi mang ra bàn, cô gái húp một ngụm canh, sau đó múc một miếng hoành thánh nhỏ cho vào miệng, lại tiếp tục khen ngợi Khương Tiêu Tiêu.

“Cô chủ khai trương quán ăn sáng này lúc nào vậy? Mấy ngày trước hình như tôi không thấy có quán ăn này.” Cô gái vừa ăn vừa hỏi.

“Hôm nay là ngày đầu tôi bán.” Khương Tiêu Tiêu đáp lời cô. “Cô là vị khách đầu tiên của tôi đó.”



“Hả? Tôi may mắn vậy luôn à?” Cô gái tròn mắt ngạc nhiên. “Hèn chi, tôi thấy quán này đồ ăn ngon như vậy, giá lại rẻ, vậy mà tới giờ chỉ có một mình vị khách là tôi, haiz, lúc trước chỉ có thể ăn bánh ngọt, không thì KFC, tuy rằng cũng ngon đó, nhưng thật sự chỉ có hương vị món ăn Trung Quốc mới an ủi được bản thân thôi!”

Khương Tiêu Tiêu nhớ tới bản thân lúc trước, mỗi ngày đều phải ăn sáng với bánh mì salad chà bông và một hộp sữa, trong lòng lúc nào cũng lưu luyến, bữa sáng thật sự phải là món ăn vừa mới nấu xong, còn nóng hôi hổi, ăn vào là có năng lượng cho cả ngày dài!

“Cô chủ à, mai tôi sẽ đến ủng hộ tiếp!” Ăn xong hoành thánh nhỏ, cô gái húp cạn chén canh, thoả mãn trả tiền rồi rời đi, trong tiệm lại khôi phục sự yên tĩnh.

“Ít khách quá.” Khương Tiêu Tiêu chống cằm, ngồi ở trước quầy nhìn ra bên ngoài, thấy một dãy người đứng xếp hàng ở quán KFC ra đến tận cửa. “Cái chuông gió này thật sự có tác dụng à?”

“Đương nhiên rồi!” Thất Thất bị chất vấn về đạo cụ nên hơi tức giận. “Hôm nay mới là ngày đầu tiên thôi, đương nhiên là ít khách rồi.”

Tựa hồ nghe được hai người trò chuyện, chuông gió lại nhẹ nhàng ngân vang một tiếng, từ ngoài cửa truyền đến giọng nói đôi co của hai bố con.

“Con không ăn! Con muốn ăn bánh tart trứng[2] với bánh sừng bò[3]!” Giọng nói của cậu bé có chút gay gắt.

[2] Bánh tart trứng (蛋挞).

”3

[3] Bánh sừng bò (可颂): còn gọi là bánh croissant.

”Bnh

Bánh sừng bò kiểu Pháp sao? Khương Tiêu Tiêu nhàn nhã liên tưởng, cô cũng thích món này, mà bánh sừng bò mới ra lò mới là ngon nhất.

“Hôm nay con dậy trễ mà, con nhìn người ta xếp hàng đông chưa kìa, mua xong thì sao kịp giờ tới nhà trẻ được. Hôm nay ăn đỡ món khác đi!” Đây là giọng nói của người bố.

Sau đó, Khương Tiêu Tiêu thấy một người đàn ông trung niên dẫn một bé trai bước vào quán.

“Hoan nghênh quý khách, hôm nay quán có bánh bao súp và hoành thánh rong biển tôm khô ạ!” Khương Tiêu Tiêu cười đứng lên, nghĩ bụng phải nhanh chóng làm một cái menu, bằng không mỗi lần có khách thì cô phải giới thiệu một lần.

“Lấy cho chú một lồng bánh bao súp, hai chén hoành thánh nhỏ.” Người đàn ông lên tiếng, ôm đứa con đặt lên ghế.

“Con không muốn ăn hoành thánh gì đó đâu, con muốn ăn bánh tart trứng!” Bé trai vẫn còn nức nở đòi hỏi.

“Vậy thì ngày mai con dậy sớm một chút đi!” Ông thấy Khương Tiêu Tiêu đặt lồng bánh bao súp lên bàn, bèn đổ chút giấm vào chén chấm cho con trai, lại gắp một cái bánh bao súp vào thìa cho nó. “Nóng đó, ăn từ từ thôi!”

Làm cha mẹ đúng là không dễ, Khương Tiêu Tiêu quay vào bếp nấu hoành thánh cho hai người, trong lòng cảm khái nghĩ.

Lời tác giả:

Bữa sáng mọi người thích ăn gì vậy? Hồi nhỏ tui thích nhất là ăn bánh gạo nếp, bên ngoài giòn, bên trong mềm, rưới một lớp nước sốt mặn, ăn ngon vô cùng!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Quán Ăn Sáng Của Bà Ngoại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook