Chương 61: Ca ca
Hà Mễ Sao Phấn Ti
27/12/2016
61, ca ca...
Hai người đồng thời nhào ra ban công, nhanh nhẹn nhảy lên giường dưới bên trái và giường dưới bên phải. Về phần giường của Lưu Bình An, để không đi. Dù sao Tiểu An đêm nay vốn là nên ở trong bệnh viện.
Cửa mở, có hai người đồng thời đi vào phòng.
“Thiếu người.” Giọng nam từ tính phảng phất yêu tinh mị hoặc phiêu đãng trong không trung, cùng lúc truyền vào linh hồn người khác, khiến Eugene cùng Lý Duy đồng loạt rùng mình.
“Học viên bên giường này đi bệnh viện rồi.” Học trưởng vừa rồi bị Eugene trêu đùa nói.
“Ân......” Người nọ từng bước một đi thong thả đến giường dưới bên trái. Lý Duy đang nằm đó thân thể hoàn toàn căng cứng, người nọ mỗi một động tác đều phảng phất là một phen giơ búa tạ, hung hăng đập vào trong lòng hắn.
“Aslan * Elvis......” Người nọ ngón tay nhẹ nhàng đảo qua tên dán trên cạnh giường, “Thứ tử nhà Elvis nha.”
Người nọ ngữ điệu mang theo khí chất ưu nhã không gì sánh kịp, cộng thêm vang lên trong đêm tối, chỉ nghe thanh âm thôi thì ngay cả tâm đều sẽ bị hắn hấp dẫn.
Thế nhưng Lý Duy lại cảm giác tiếng động kia giống như Ác Ma Địa Ngục, làm hắn cả người băng lãnh.
Một khắc này, tiếng cảnh báo trong lòng Eugene vang lớn. Gia hỏa này thế nào lại siêu cấp khó đối phó như vậy? Tuy rằng Kỉ Vũ đã rời khỏi ký túc xá, nhưng bọn hắn cũng sẽ không xui xẻo như vậy đi? Cư nhiên gặp phải Ác Ma này.
Ngón tay thon dài từ từ vén nhẹ màn, Lý Duy và Eugene đồng thời nghĩ rằng: Này xem như xong.
Chính đương lúc đối phương đẩy màn ra, đột nhiên một thanh âm băng lãnh cắt ngang.
“Dừng tay.”
Thanh âm giống như lợi kiếm cắm vào tay người nọ vén màn, làm hắn đình chỉ động tác. Người nọ chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra với thanh niên băng lãnh giường trên một cái cười mỉm nhạt.
“Có vấn đề gì sao? Gavin.”
Đối phương kêu thẳng tên mình, Gavin không có bất cứ phản ứng nào, chỉ đạm mạc nói: “Hắn đã ngủ. Thỉnh không cần quấy rầy hắn.”
“Uy, đây là thông lệ kiểm tra nha.” Vị học viên năm hai kia thực non nớt chống eo, ngữ khí cường ngạnh, “Hắn có nghĩa vụ phối hợp. Nếu không phối hợp xử lý như vắng mặt.”
Thanh niên lạnh lùng đảo qua học viên năm hai, người sau bị ánh mắt lam nhạt lợi hại như băng đâm vào cả người run lên. Không khỏi lui về sau vài bước, đụng vào cạnh giường đối diện.
Không khí trong phòng tựa hồ giảm xuống vài độ, cả người như bị kim châm mà rét run. Lý Duy và Eugene đồng thời cảm thấy áp lực thật lớn, làm cho bọn họ không thể nhúc nhích.
Là sát khí! Hai người đồng thời nhận ra cỗ khí thế kia, giống như thanh kiếm sắc bén, thẳng tay gặt lấy tính mệnh con người.
Một lát sau, trong bóng đêm truyền đến một tia cười khẽ. Giọng nói nam tính giống như tiếng động ma mị êm tai lại vang lên, “Ngươi thật nghiêm túc. Thú vị, thật là thú vị......”
“Là cái gì làm ngươi cảm thấy hứng thú? Là vị Aslan này sao? Nói thực ra, ca ca ta thực ghen tị a.”
Eugene kinh ngạc được thiếu chút kêu lên tiếng, liều mạng lấy tay che miệng mình mới không bật ra. Mà Lý Duy tuy rằng cũng cảm thấy giật mình, nhưng kỳ thật hắn hoàn toàn không biết gì về Gavin cả, có ca ca học cùng trong học viện quân sự cũng không tính là kỳ quái.
“Eric đại nhân......” Học viên năm hai đi cùng tựa hồ muốn nói cái gì, bị người nọ phất tay ngăn lại.
“Không quan hệ. Việc ta là ca ca hắn, tin tưởng người nơi này cũng sẽ không truyền ra ngoài.” Người nọ thanh âm hướng sang giường Lý Duy đang nằm, “Như vậy, lần này bỏ qua cho các ngươi đi.”
Người tuần tra ban đêm rốt cuộc cũng đi. Khi tiếng bước chân bọn hắn biến mất sau hành lang, Eugene lập tức ngồi dậy vỗ ngực, “Ai...... Làm ta sợ muốn chết.”
“Người kia là ai vậy?” Lý Duy đẩy màn nhảy xuống giường, trực giác nói cho hắn, người kia không phải bình thường.
“Nhìn ngươi liền biết không hiểu gì hết.” Eugene đi tới khoát vai Lý Duy, đột nhiên cảm thấy toàn thân nhói đau. Ngẩng đầu vừa lúc đối diện cặp mắt lãnh khốc kia.
“Oa oa...... Ta cái gì cũng không nói.” Eugene hét lớn: “Ta thề, lấy danh dự của ta thề.”
Nói xong, lôi kéo Lý Duy nhanh chóng chạy về phòng.
Đêm nay thật đúng là phi thường mạo hiểm, không biết Tiểu An bên kia thế nào. Eugene ngẩng đầu nhìn bóng đêm ngoài ban công, “Tiểu An, ngươi nhanh trở về nga.”
Bên kia, xe hơi bay cao cấp chạy như bay trên đường. Trong thùng xe một mảnh yên tĩnh, năm người, ai cũng không mở miệng.
Ánh trăng xuyên thấu qua kính chắn gió thủy tinh vào bên trong, chiếu vào cổ tay Aslan đang lái xe. Ngồi ở ghế phụ Lưu Bình An chú ý trên cổ tay Aslan băng vải.
“Cái kia...... Thực xin lỗi!”
Thanh âm rất thấp rất nhẹ, thế nhưng Aslan lại nghe thấy. Bởi vì phải nhìn đường trước mặt, nên hắn không thể quay đầu nhìn thiếu niên, chỉ hơi hơi cười, “Không việc gì, vết thương không sâu, rất nhanh sẽ khép lại.”
Xe đã tiến vào nội thành Aliya, hai bên đường ngày càng nhiều ngọn đèn chiếu sáng. Thành phố Aliya, là nơi nhân khẩu phồn vinh.
“Kế tiếp muốn đi đâu?” Aslan ôn hòa hỏi, hắn cũng không cho rằng Lưu Bình An đến nội thành chỉ vì xem cảnh đêm.
“Đến trại an dưỡng St. Maria.”
Địa điểm này khiến những người khác âm thầm lắp bắp kinh hãi, nhưng mọi người đều không mở miệng hỏi. Chỉ cần tới chỗ đó, bọn họ tự nhiên sẽ biết nguyên nhân.
Đã là ba giờ khuya, trại an dưỡng đã đóng cửa. Bác sĩ trực đêm nhìn người đến là Lưu Bình An, tuy rằng cảm thấy kinh ngạc nhưng vẫn nguyện ý mở cửa cho bọn hắn tiến vào.
“Tiểu An, ngươi lại phát tác sao?” Bác sĩ thân thiết hỏi, trong giọng nói mang theo tràn ngập lo lắng.
“Thực xin lỗi, muộn như vậy còn quấy rầy. Agnes nàng......”
“Agnes tiểu thư đã ngủ. Bất quá, tiểu thư vẫn thực nhớ mong ngươi, chỉ cần ngươi có thể đến, nàng nhất định sẽ rất cao hứng.”
“Cám ơn ngươi, John tiên sinh.”
Đôi kính lão của bác sĩ dời tầm mắt về phía nhóm người theo sau Lưu Bình An, “Các vị này là......”
"Bạn của ta.”
Nói xong, Lưu Bình An xoay người bước nhanh vào trại an dưỡng, tựa hồ thật nôn nóng. Trong lòng lo âu tựa hồ chiếm cứ cả người hắn, không thể đợi thêm.
“Tiểu An......” Aslan gọi một tiếng, cuống quít theo sau. Những người còn lại cũng đi theo.
Bệnh viện này cũng không lớn, nhưng hoàn cảnh phi thường tốt. Gió đêm mang theo hương vị biển, ấm áp mà thoải mái, bốn phía bị cây cối rậm rạp vây quanh, vườn hoa trồng đủ loại hoa tươi phía Nam, trong không khí phiêu đãng Dạ Lai Hương thấm vào ruột gan.
Lưu Bình An đi vào một gian phòng cuối hành lang. Ánh trăng tràn vào sàn nhà gỗ, dra giường trắng noãn, mùi hoa từ ngoài cửa sổ lãng đãng bay vào, lượn lờ xung quanh thiếu nữ đang ngủ say.
Lưu Bình An quỳ một gối trên mặt đất, hai tay đặt bên ngoài tấm chăn thiếu nữ, dùng trán dán lên mu bàn tay. Biểu tình thành kính như vậy, cả người khác không hề phát sinh một tia tà niệm. Giống như một tín đồ đang bái đạo Islam.
“Ca ca......”
Tác giả có lời muốn nói: Người thần bí thân phận là...... Bây giờ tạm thời giữ bí mật. Hắn đương nhiên không chỉ là ca ca của Gavin đơn giản như vậy.
Vị ca ca này tựa hồ đối với đệ đệ rất có hứng thú. Mọi người không cảm thấy huynh đệ thực nguy hiểm sao?
Hai người đồng thời nhào ra ban công, nhanh nhẹn nhảy lên giường dưới bên trái và giường dưới bên phải. Về phần giường của Lưu Bình An, để không đi. Dù sao Tiểu An đêm nay vốn là nên ở trong bệnh viện.
Cửa mở, có hai người đồng thời đi vào phòng.
“Thiếu người.” Giọng nam từ tính phảng phất yêu tinh mị hoặc phiêu đãng trong không trung, cùng lúc truyền vào linh hồn người khác, khiến Eugene cùng Lý Duy đồng loạt rùng mình.
“Học viên bên giường này đi bệnh viện rồi.” Học trưởng vừa rồi bị Eugene trêu đùa nói.
“Ân......” Người nọ từng bước một đi thong thả đến giường dưới bên trái. Lý Duy đang nằm đó thân thể hoàn toàn căng cứng, người nọ mỗi một động tác đều phảng phất là một phen giơ búa tạ, hung hăng đập vào trong lòng hắn.
“Aslan * Elvis......” Người nọ ngón tay nhẹ nhàng đảo qua tên dán trên cạnh giường, “Thứ tử nhà Elvis nha.”
Người nọ ngữ điệu mang theo khí chất ưu nhã không gì sánh kịp, cộng thêm vang lên trong đêm tối, chỉ nghe thanh âm thôi thì ngay cả tâm đều sẽ bị hắn hấp dẫn.
Thế nhưng Lý Duy lại cảm giác tiếng động kia giống như Ác Ma Địa Ngục, làm hắn cả người băng lãnh.
Một khắc này, tiếng cảnh báo trong lòng Eugene vang lớn. Gia hỏa này thế nào lại siêu cấp khó đối phó như vậy? Tuy rằng Kỉ Vũ đã rời khỏi ký túc xá, nhưng bọn hắn cũng sẽ không xui xẻo như vậy đi? Cư nhiên gặp phải Ác Ma này.
Ngón tay thon dài từ từ vén nhẹ màn, Lý Duy và Eugene đồng thời nghĩ rằng: Này xem như xong.
Chính đương lúc đối phương đẩy màn ra, đột nhiên một thanh âm băng lãnh cắt ngang.
“Dừng tay.”
Thanh âm giống như lợi kiếm cắm vào tay người nọ vén màn, làm hắn đình chỉ động tác. Người nọ chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra với thanh niên băng lãnh giường trên một cái cười mỉm nhạt.
“Có vấn đề gì sao? Gavin.”
Đối phương kêu thẳng tên mình, Gavin không có bất cứ phản ứng nào, chỉ đạm mạc nói: “Hắn đã ngủ. Thỉnh không cần quấy rầy hắn.”
“Uy, đây là thông lệ kiểm tra nha.” Vị học viên năm hai kia thực non nớt chống eo, ngữ khí cường ngạnh, “Hắn có nghĩa vụ phối hợp. Nếu không phối hợp xử lý như vắng mặt.”
Thanh niên lạnh lùng đảo qua học viên năm hai, người sau bị ánh mắt lam nhạt lợi hại như băng đâm vào cả người run lên. Không khỏi lui về sau vài bước, đụng vào cạnh giường đối diện.
Không khí trong phòng tựa hồ giảm xuống vài độ, cả người như bị kim châm mà rét run. Lý Duy và Eugene đồng thời cảm thấy áp lực thật lớn, làm cho bọn họ không thể nhúc nhích.
Là sát khí! Hai người đồng thời nhận ra cỗ khí thế kia, giống như thanh kiếm sắc bén, thẳng tay gặt lấy tính mệnh con người.
Một lát sau, trong bóng đêm truyền đến một tia cười khẽ. Giọng nói nam tính giống như tiếng động ma mị êm tai lại vang lên, “Ngươi thật nghiêm túc. Thú vị, thật là thú vị......”
“Là cái gì làm ngươi cảm thấy hứng thú? Là vị Aslan này sao? Nói thực ra, ca ca ta thực ghen tị a.”
Eugene kinh ngạc được thiếu chút kêu lên tiếng, liều mạng lấy tay che miệng mình mới không bật ra. Mà Lý Duy tuy rằng cũng cảm thấy giật mình, nhưng kỳ thật hắn hoàn toàn không biết gì về Gavin cả, có ca ca học cùng trong học viện quân sự cũng không tính là kỳ quái.
“Eric đại nhân......” Học viên năm hai đi cùng tựa hồ muốn nói cái gì, bị người nọ phất tay ngăn lại.
“Không quan hệ. Việc ta là ca ca hắn, tin tưởng người nơi này cũng sẽ không truyền ra ngoài.” Người nọ thanh âm hướng sang giường Lý Duy đang nằm, “Như vậy, lần này bỏ qua cho các ngươi đi.”
Người tuần tra ban đêm rốt cuộc cũng đi. Khi tiếng bước chân bọn hắn biến mất sau hành lang, Eugene lập tức ngồi dậy vỗ ngực, “Ai...... Làm ta sợ muốn chết.”
“Người kia là ai vậy?” Lý Duy đẩy màn nhảy xuống giường, trực giác nói cho hắn, người kia không phải bình thường.
“Nhìn ngươi liền biết không hiểu gì hết.” Eugene đi tới khoát vai Lý Duy, đột nhiên cảm thấy toàn thân nhói đau. Ngẩng đầu vừa lúc đối diện cặp mắt lãnh khốc kia.
“Oa oa...... Ta cái gì cũng không nói.” Eugene hét lớn: “Ta thề, lấy danh dự của ta thề.”
Nói xong, lôi kéo Lý Duy nhanh chóng chạy về phòng.
Đêm nay thật đúng là phi thường mạo hiểm, không biết Tiểu An bên kia thế nào. Eugene ngẩng đầu nhìn bóng đêm ngoài ban công, “Tiểu An, ngươi nhanh trở về nga.”
Bên kia, xe hơi bay cao cấp chạy như bay trên đường. Trong thùng xe một mảnh yên tĩnh, năm người, ai cũng không mở miệng.
Ánh trăng xuyên thấu qua kính chắn gió thủy tinh vào bên trong, chiếu vào cổ tay Aslan đang lái xe. Ngồi ở ghế phụ Lưu Bình An chú ý trên cổ tay Aslan băng vải.
“Cái kia...... Thực xin lỗi!”
Thanh âm rất thấp rất nhẹ, thế nhưng Aslan lại nghe thấy. Bởi vì phải nhìn đường trước mặt, nên hắn không thể quay đầu nhìn thiếu niên, chỉ hơi hơi cười, “Không việc gì, vết thương không sâu, rất nhanh sẽ khép lại.”
Xe đã tiến vào nội thành Aliya, hai bên đường ngày càng nhiều ngọn đèn chiếu sáng. Thành phố Aliya, là nơi nhân khẩu phồn vinh.
“Kế tiếp muốn đi đâu?” Aslan ôn hòa hỏi, hắn cũng không cho rằng Lưu Bình An đến nội thành chỉ vì xem cảnh đêm.
“Đến trại an dưỡng St. Maria.”
Địa điểm này khiến những người khác âm thầm lắp bắp kinh hãi, nhưng mọi người đều không mở miệng hỏi. Chỉ cần tới chỗ đó, bọn họ tự nhiên sẽ biết nguyên nhân.
Đã là ba giờ khuya, trại an dưỡng đã đóng cửa. Bác sĩ trực đêm nhìn người đến là Lưu Bình An, tuy rằng cảm thấy kinh ngạc nhưng vẫn nguyện ý mở cửa cho bọn hắn tiến vào.
“Tiểu An, ngươi lại phát tác sao?” Bác sĩ thân thiết hỏi, trong giọng nói mang theo tràn ngập lo lắng.
“Thực xin lỗi, muộn như vậy còn quấy rầy. Agnes nàng......”
“Agnes tiểu thư đã ngủ. Bất quá, tiểu thư vẫn thực nhớ mong ngươi, chỉ cần ngươi có thể đến, nàng nhất định sẽ rất cao hứng.”
“Cám ơn ngươi, John tiên sinh.”
Đôi kính lão của bác sĩ dời tầm mắt về phía nhóm người theo sau Lưu Bình An, “Các vị này là......”
"Bạn của ta.”
Nói xong, Lưu Bình An xoay người bước nhanh vào trại an dưỡng, tựa hồ thật nôn nóng. Trong lòng lo âu tựa hồ chiếm cứ cả người hắn, không thể đợi thêm.
“Tiểu An......” Aslan gọi một tiếng, cuống quít theo sau. Những người còn lại cũng đi theo.
Bệnh viện này cũng không lớn, nhưng hoàn cảnh phi thường tốt. Gió đêm mang theo hương vị biển, ấm áp mà thoải mái, bốn phía bị cây cối rậm rạp vây quanh, vườn hoa trồng đủ loại hoa tươi phía Nam, trong không khí phiêu đãng Dạ Lai Hương thấm vào ruột gan.
Lưu Bình An đi vào một gian phòng cuối hành lang. Ánh trăng tràn vào sàn nhà gỗ, dra giường trắng noãn, mùi hoa từ ngoài cửa sổ lãng đãng bay vào, lượn lờ xung quanh thiếu nữ đang ngủ say.
Lưu Bình An quỳ một gối trên mặt đất, hai tay đặt bên ngoài tấm chăn thiếu nữ, dùng trán dán lên mu bàn tay. Biểu tình thành kính như vậy, cả người khác không hề phát sinh một tia tà niệm. Giống như một tín đồ đang bái đạo Islam.
“Ca ca......”
Tác giả có lời muốn nói: Người thần bí thân phận là...... Bây giờ tạm thời giữ bí mật. Hắn đương nhiên không chỉ là ca ca của Gavin đơn giản như vậy.
Vị ca ca này tựa hồ đối với đệ đệ rất có hứng thú. Mọi người không cảm thấy huynh đệ thực nguy hiểm sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.