Chương 26: Lưu Ly
Hà Mễ Sao Phấn Ti
27/12/2016
57, lưu ly...
Có câu nói: Trốn được hòa thượng trốn không thoát miếu. Bởi vì chính khóa tất cả học viên đều phải tham gia. Không giống với các học trình khác, giáo phương rất coi trọng học trình này, vắng một tiết sẽ bị trừ rất nhiều học phân.
“Các học viên, bản đồ trên đây là......” Brian đứng trên bục giảng, giọng nam thuần hậu phân tích kết cấu thế giới hiện tại. Tuy rằng trước đây hắn là lính đánh thuê, nhưng cũng từng trải qua huấn luyện học viện quân sự chính quy.
“Ta muốn mời một vị đồng học lên bục, khoanh vùng phạm vi thế lực nhền nhện biến chủng.”
Có không ít người đều nóng lòng muốn thử, Brian nhìn quanh một vòng, cuối cùng đem tầm mắt tập trung trên người Lưu Bình An. Lưu Bình An cúi sát mặt bàn, tận lực không gây chú ý. Nhưng vẫn bị hắn tìm thấy.
“Mời bạn học đang nằm trên bàn đi. Lên lớp cũng không thể ngủ nha.”
Một trận cười khẽ vang lên, Lưu Bình An nghĩ: Cái này xong.
“Tiểu An, thầy giáo gọi ngươi nga.” Connor ngồi bên cạnh vỗ bả vai Lưu Bình An, mà Fitzgerald cũng đem sách điện tử đến trước mặt Lưu Bình An, “Tiểu An, câu hỏi rất đơn giản. Là chỗ này và chỗ này.”
Lưu Bình An đành nhận mệnh đi lên bục, chịu đựng ánh mắt cực nóng của Brian, cầm lấy bút điện tử đi đến trước bản đồ.
“Tiểu Ly, cuối cùng cũng tìm được ngươi.” Brian thấp giọng nói bên người hắn.
Lưu Bình An không trả lời, tay vẽ vẽ trên bản đồ. Brian lại nói: “Tiểu Ly, ta vẫn luôn tìm kiếm ngươi nhưng không gặp, nhiều lần tưởng rằng ngươi đã chết. Ngươi biết rõ......”
“Vẽ xong, thưa thầy.” Lưu Bình An đánh gãy tự thuật chuyện cũ của đối phương, đem bút điện tử đặt về chỗ cũ.
Dưới lớp nổi lên một trận rối loạn, Brian ngẩng đầu nhìn bản đồ, Lưu Bình An cư nhiên khoanh tròn toàn bộ bản đồ thế giới.
“Quá kém, câu này cũng đáp không được.” Dưới bục có người nhạt giọng cười nhạo.
Lưu Bình An trừng mắt nhìn người nọ, người sau sợ tới mức lập tức câm miệng. Brian hỏi: “Ngươi vì cái gì trả lời như vậy?”
“Chẳng lẽ không đúng sao? Trong học viện chúng ta không phải cũng có nhền nhện biến chủng sao? Chúng nó kỳ thật đã trà trộn vào thế giới nhân loại, thế lực cũng đồng nghĩa trải rộng toàn thế giới.”
Lời nói của Lưu Bình An lại gây ra rối loạn trong đám học viên, điều này làm cho tất cả mọi người liên tưởng đến án mạng vừa phát sinh không lâu. Hai nữ sinh liên tục bị hại, mà hung thủ dĩ nhiên là gián điệp nhền nhện.
Địch nhân ở ngay bên trong chúng ta. Đây là tiêu đề tuần báo học viện quân giáo gần nhất. Những lời này dẫn đến phản ứng mạnh mẽ trong giới học viên, mỗi người đều cảm thấy bất an. Thật vất vả bình ổn lại, hiện tại Lưu Bình An lại lần nữa nhắc tới.
Khi Brian duy trì lại trật tự phòng học, Lưu Bình An đã lặng lẽ trở lại chỗ ngồi. Lớp học vẫn tiếp tục diễn ra, thế nhưng Lưu Bình An lại hoàn toàn nghe không vào, vừa kết thúc liền lập tức rời phòng học.
Bị học sinh vây quanh, Brian ngẩng đầu chỉ nhìn thấy bóng dáng thiếu niên biến mất ngoài cửa, lập tức đẩy học viên ra rồi đuổi theo.
“Tiểu Ly!”
Lưu Bình An không quay đầu lại, dưới chân tăng tốc chạy thật nhanh. Nhưng sao có thể địch nổi tốc độ của Brian, tại khúc rẽ vòng ra sau lưng lầu dạy học, cổ tay liền bị Brian đang đuổi theo bắt được.
“Tiểu Ly.” Thanh âm nam tính trầm thấp ôn hòa thật dễ nghe, phảng phất ôn nhu như đại dương mênh mông, có thể bao dung hết thảy bất an cùng khó chịu.
“Huấn luyện viên, tên ta không phải Tiểu Ly. Ngươi nhận nhầm người rồi.”
Thiếu niên trong giọng nói rõ ràng mang theo xa cách và cự tuyệt, khiến Brian càng thêm nghi hoặc. Hắn vươn hai tay khoác lên vai thiếu niên, “Ngươi là Tiểu Ly. Ta tuyệt đối sẽ không nhận nhầm. Vì cái gì? Nói cho ta biết vì cái gì không liên lạc với ta? Ta luôn luôn tìm ngươi......”
“Đủ rồi!” Không đợi đối phương nói xong, Lưu Bình An một phen đẩy ra hai tay trên vai mình. “Đừng nữa nói, cũng đừng tìm hắn nữa. Tiểu Ly sớm đã chết rồi. Ta tên là Lưu Bình An.”
Thật vất vả tìm thấy người vẫn nhớ mong trong lòng, Brian đương nhiên không chịu bỏ qua, một tay nắm vai Lưu Bình An, tay còn lại chế trụ cổ tay đối phương. Hắn cũng không có chú ý tư thế này tương đối ái muội.
“Tiểu Ly, nói cho ta biết, sáu năm trước sau khi trường chiến tranh kia kết thúc, đến tột cùng phát sinh chuyện gì?”
Cuộc chiến bảo vệ Anna Tây Á kéo dài hai ngày hai đêm, bình minh ngày thứ ba, cuối cùng nghênh đón ánh rạng đông thắng lợi. Quân đoàn chính quy đến thành phố cơ hồ bị chiến hỏa phá hủy này. Sau khi chiến đấu kết thúc, Brian bị thương rất nghiêm trọng. Là anh hùng của trận chiến này, hắn được đưa ngay vào bệnh viện Quân bộ.
Khi hắn xuất viện, trở lại Anna Tây Á thì đã qua nửa tháng. Đối mặt với một mảnh phế tích, hắn căn bản không thể tìm thấy thiếu niên từng lay động tâm linh hắn kia.
Lúc ấy hắn lưu lại lời nhắn cho người quen, nhờ người nơi đó chuyển đến thiếu niên, nhắn thiếu niên nhất định phải đến quân doanh tìm hắn. Lúc ấy hắn đã được trao quân hàm trung úy.
Nhưng vẫn không đợi được thiếu niên đến. Một năm sau, hắn lên chức thượng úy, cũng bị điều đến chiến khu khác. Nhưng hắn vẫn không buông tha hy vọng, nhờ người tiếp tục tìm kiếm.
Sáu năm qua, thiếu niên tên Lưu Ly kia vẫn bặt vô âm tín. Hơn một lần hắn nghĩ rằng hài tử gầy yếu lại kiên cường này đã táng thân tại nơi biên cảnh chiến hỏa liên miên. Thời điểm cơ hồ muốn buông tay, lại tại học viện quân sự nhìn thấy thân ảnh nhỏ gầy quen thuộc.
“Các ngươi đang làm gì?”
Suy nghĩ của Brian bị một tiếng chất vấn nghiêm khắc đánh gãy. Ngẩng đầu liền nhìn thấy Edward một thân mặc quân trang xanh lục bước nhanh tới, khi tầm mắt dừng trên cánh tay Brian đang cầm tay thiếu niên, đôi mắt thâm thúy chợt lóe một tia tức giận.
Lưu Bình An thừa cơ tránh thoát kiềm chế của Brian, xoay người chạy vội rời đi. Brian muốn đuổi theo, lại bị Edward ngăn lại.
“Thiếu tướng đại nhân, mời ngươi tự trọng. Nơi này là học viện quân sự, không phải quân doanh.”
Nhìn ánh mắt lẫm lẫm của đối phương, Brian biết hắn hiểu lầm.
“Không phải. Không giống suy nghĩ của ngươi đâu.”
“Ta mặc kệ là như thế nào, mời ngươi không được gây rối học viên của ta.” Sau khi huấn luyện tân binh kết thúc, Edward vẫn là huấn luyện viên chính của ban Lưu Bình An.
Edward trong nháy mắt vừa rồi thật sự muốn bùng nổ. Hôm qua hắn nhận được thông tin từ Smith, biết Brian vừa trở thành ong đực, nhưng lại vì chữa thương mà tiến vào học viện quân sự. Tuy rằng không nói cho đối phương thân phận của Tiểu An, thế nhưng không thể bài trừ việc ong đực theo bản năng tới gần ong chúa, cho nên Smith nhiều lần nhấn mạnh, phải theo dõi Brian, tuyệt đối không cho phép hắn đối với thiếu niên làm ra chuyện gì khác thường.
Ong đực năng lực càng mạnh, nhu cầu với ong chúa càng mạnh. Brian năng lực tương đương với Edward, thậm chí có khả năng còn cao hơn. So sánh với nhóm tiểu ong đực chưa hoàn toàn thức tỉnh trong học viện quân sự, ‘Tính nguy hiểm’ của hắn với Tiểu An phi thường cao.
Đây là lý luận của Smith. Edward còn tưởng là hắn vì tính bảo vệ như gà mái mà ngạc nhiên. Nhưng hiện tại xem ra, giám thị với người nào đó thật sự không thể thả lỏng.
Lưu Bình An một hơi trốn về ký túc xá, vừa mới ngoặt qua hành lang liền đụng vào một lồng ngực dày rộng. Toàn bộ thân thể mất cân bằng, lúc sắp té ngã, một cánh tay mạnh mẽ hữu lực ôm chặt eo hắn.
“Không có việc gì chứ?”
Thanh âm phái nam có rất nhiều chủng loại, thuần hậu, trầm thấp, trong sáng; Lưu Bình An cũng nghe qua không ít thanh âm nam tính phi thường dễ nghe, êm tai. Tỷ như Brian có một cố họng rất tốt, âm điệu ôn hòa sẽ không để người cảm thấy khó chịu. Edward thanh âm trầm thấp mà cực có mị lực nam tính. Aslan trong sáng thanh thoát bất cứ lúc nào đều có lực hấp dẫn và kêu gọi. Mà thanh âm Connor lại là hoạt bát khả ái tràn ngập sức sống.
Nhưng thanh âm truyền vào trong tai lúc này cùng bọn họ hoàn toàn bất đồng, giống như thanh âm đàn violoncello ung dung ưu nhã, phảng phất mang theo một loại ma lực mãnh liệt, gắt gao bắt lấy linh hồn người khác.
Lưu Bình An ngẩng đầu nháy mắt, cảm giác sợ hãi nảy lên trong lòng, không khỏi dùng lực đẩy người trước mặt, xoay người bước nhanh chạy hướng ký túc xá của mình. Tuy rằng không thấy rõ ràng, song người này hẳn cũng là học viên như hắn. Hơn nữa trên đồng phục có gắn ngôi sao màu bạc, chứng tỏ hắn là học viên năm hai. Hắn cũng không minh bạch tại sao đột nhiên sợ hãi đối phương.
Nhưng đoạn nhạc đệm nhỏ này cũng không khiến hắn để trong lòng. Mà đối phương nhìn bóng dáng thiếu niên, khoé môi hơi hơi gợi lên một nụ cười nhạt không rõ ý nghĩa.
Lưu Bình An đứng trước cửa ký túc xá, thiếu chút nữa đụng vào Connor đang ôm một chồng sách đi ra.
“Tiểu An, ngươi vừa rồi đi đâu? Vừa tan lớp liền không thấy ngươi......”
Trả lời hắn chỉ là một tiếng đóng cửa toilet thật mạnh. Connor sờ sờ gáy, khó hiểu lẩm bẩm: “Trong toà lầu dạy học tìm không thấy WC sao?”
Lưu Bình An dán lưng trên ván cửa WC, chậm rãi trượt xuống. Ánh mắt nóng lên, vô cùng đau đớn, trong lòng càng như bị dao cứa đau đớn không thôi.
Hắn cắn răng cố nén chất lỏng đang muốn theo khoé mắt chảy ra. Đi đến trước bồn rửa tay, dùng nước lạnh rửa mặt. Cảm giác lạnh lẽo trên mặt làm hắn chậm rãi tỉnh táo lại.
Vừa rồi hắn thiếu chút nữa thất thố trước mặt Brian. Đại khái bởi vì thanh âm ôn hòa sáu năm không thay đổi, đại khái bởi vì đối phương nói sáu năm luôn luôn tìm kiếm chính mình, cũng đại khái là vì hắn nhắc tới cái tên ‘Tiểu Ly’.
Kia cũng không phải tên của hắn, hắn vốn tên là ‘Lưu Bình An’. Sáu năm trước, hắn có một muội muội tên là Lưu Ly. Lúc quen biết Brian, bởi vì không muốn báo tên thật, cho nên dùng tên muội muội thay thế.
“Đáng giận!” Dùng lực đánh một quyền vào vách tường.
Lúc này vang lên tiếng đập cửa, thanh âm Connor thân thiết truyền vào, “Tiểu An, ngươi có khỏe không? Sẽ không bị tiêu chảy đi? Ta nơi này có thuốc nga.”
“Ta không sao, ngươi hắn x, lão tử cũng không phải chiếm WC không ra, ngươi ồn cái gì mà ồn?”
La hét xong, hắn nhìn gương sửa sang lại trang phục của mình. Tuyệt đối không thể bị ảnh hưởng, hắn đã bất đồng cùng trước kia rồi.
Tác giả có lời muốn nói: Cám ơn mọi người hồi phục ! ! !=3=
Có độc giả hướng ta đưa ra ý kiến rất tốt, ta sẽ hảo hảo suy nghĩ một chút. Có thể là quan hệ đến hành văn, có chút tình cảnh biểu đạt không ra nó kinh tâm động hồn, về sau nhất định cải tiến, bất quá tựa hồ cũng không có biện pháp lập tức liền sửa. T_T
Có khi viết ra tổng cảm giác từ ngữ không thể diễn đạt đầy đủ ý nghĩa hoặc là không thể tìm được từ ngữ biểu đạt thích hợp, rõ ràng cảnh tượng trong đầu thực rõ ràng. Chữ lúc cần dùng thật hận lại thiếu, giáo viên ngữ văn của ta khẳng định sẽ khóc.
Xuất hiện một vị thần bí công nga [ kỳ thật tại thời điểm khai giảng cũng có xuất hiện qua ], mọi người phải chú ý vị nhân huynh này, về sau còn có thể không ngừng xuất hiện. Người thích Gavin càng phải chú ý thêm, hắn cùng Gavin có ràng buộc rất sâu nga.
Có câu nói: Trốn được hòa thượng trốn không thoát miếu. Bởi vì chính khóa tất cả học viên đều phải tham gia. Không giống với các học trình khác, giáo phương rất coi trọng học trình này, vắng một tiết sẽ bị trừ rất nhiều học phân.
“Các học viên, bản đồ trên đây là......” Brian đứng trên bục giảng, giọng nam thuần hậu phân tích kết cấu thế giới hiện tại. Tuy rằng trước đây hắn là lính đánh thuê, nhưng cũng từng trải qua huấn luyện học viện quân sự chính quy.
“Ta muốn mời một vị đồng học lên bục, khoanh vùng phạm vi thế lực nhền nhện biến chủng.”
Có không ít người đều nóng lòng muốn thử, Brian nhìn quanh một vòng, cuối cùng đem tầm mắt tập trung trên người Lưu Bình An. Lưu Bình An cúi sát mặt bàn, tận lực không gây chú ý. Nhưng vẫn bị hắn tìm thấy.
“Mời bạn học đang nằm trên bàn đi. Lên lớp cũng không thể ngủ nha.”
Một trận cười khẽ vang lên, Lưu Bình An nghĩ: Cái này xong.
“Tiểu An, thầy giáo gọi ngươi nga.” Connor ngồi bên cạnh vỗ bả vai Lưu Bình An, mà Fitzgerald cũng đem sách điện tử đến trước mặt Lưu Bình An, “Tiểu An, câu hỏi rất đơn giản. Là chỗ này và chỗ này.”
Lưu Bình An đành nhận mệnh đi lên bục, chịu đựng ánh mắt cực nóng của Brian, cầm lấy bút điện tử đi đến trước bản đồ.
“Tiểu Ly, cuối cùng cũng tìm được ngươi.” Brian thấp giọng nói bên người hắn.
Lưu Bình An không trả lời, tay vẽ vẽ trên bản đồ. Brian lại nói: “Tiểu Ly, ta vẫn luôn tìm kiếm ngươi nhưng không gặp, nhiều lần tưởng rằng ngươi đã chết. Ngươi biết rõ......”
“Vẽ xong, thưa thầy.” Lưu Bình An đánh gãy tự thuật chuyện cũ của đối phương, đem bút điện tử đặt về chỗ cũ.
Dưới lớp nổi lên một trận rối loạn, Brian ngẩng đầu nhìn bản đồ, Lưu Bình An cư nhiên khoanh tròn toàn bộ bản đồ thế giới.
“Quá kém, câu này cũng đáp không được.” Dưới bục có người nhạt giọng cười nhạo.
Lưu Bình An trừng mắt nhìn người nọ, người sau sợ tới mức lập tức câm miệng. Brian hỏi: “Ngươi vì cái gì trả lời như vậy?”
“Chẳng lẽ không đúng sao? Trong học viện chúng ta không phải cũng có nhền nhện biến chủng sao? Chúng nó kỳ thật đã trà trộn vào thế giới nhân loại, thế lực cũng đồng nghĩa trải rộng toàn thế giới.”
Lời nói của Lưu Bình An lại gây ra rối loạn trong đám học viên, điều này làm cho tất cả mọi người liên tưởng đến án mạng vừa phát sinh không lâu. Hai nữ sinh liên tục bị hại, mà hung thủ dĩ nhiên là gián điệp nhền nhện.
Địch nhân ở ngay bên trong chúng ta. Đây là tiêu đề tuần báo học viện quân giáo gần nhất. Những lời này dẫn đến phản ứng mạnh mẽ trong giới học viên, mỗi người đều cảm thấy bất an. Thật vất vả bình ổn lại, hiện tại Lưu Bình An lại lần nữa nhắc tới.
Khi Brian duy trì lại trật tự phòng học, Lưu Bình An đã lặng lẽ trở lại chỗ ngồi. Lớp học vẫn tiếp tục diễn ra, thế nhưng Lưu Bình An lại hoàn toàn nghe không vào, vừa kết thúc liền lập tức rời phòng học.
Bị học sinh vây quanh, Brian ngẩng đầu chỉ nhìn thấy bóng dáng thiếu niên biến mất ngoài cửa, lập tức đẩy học viên ra rồi đuổi theo.
“Tiểu Ly!”
Lưu Bình An không quay đầu lại, dưới chân tăng tốc chạy thật nhanh. Nhưng sao có thể địch nổi tốc độ của Brian, tại khúc rẽ vòng ra sau lưng lầu dạy học, cổ tay liền bị Brian đang đuổi theo bắt được.
“Tiểu Ly.” Thanh âm nam tính trầm thấp ôn hòa thật dễ nghe, phảng phất ôn nhu như đại dương mênh mông, có thể bao dung hết thảy bất an cùng khó chịu.
“Huấn luyện viên, tên ta không phải Tiểu Ly. Ngươi nhận nhầm người rồi.”
Thiếu niên trong giọng nói rõ ràng mang theo xa cách và cự tuyệt, khiến Brian càng thêm nghi hoặc. Hắn vươn hai tay khoác lên vai thiếu niên, “Ngươi là Tiểu Ly. Ta tuyệt đối sẽ không nhận nhầm. Vì cái gì? Nói cho ta biết vì cái gì không liên lạc với ta? Ta luôn luôn tìm ngươi......”
“Đủ rồi!” Không đợi đối phương nói xong, Lưu Bình An một phen đẩy ra hai tay trên vai mình. “Đừng nữa nói, cũng đừng tìm hắn nữa. Tiểu Ly sớm đã chết rồi. Ta tên là Lưu Bình An.”
Thật vất vả tìm thấy người vẫn nhớ mong trong lòng, Brian đương nhiên không chịu bỏ qua, một tay nắm vai Lưu Bình An, tay còn lại chế trụ cổ tay đối phương. Hắn cũng không có chú ý tư thế này tương đối ái muội.
“Tiểu Ly, nói cho ta biết, sáu năm trước sau khi trường chiến tranh kia kết thúc, đến tột cùng phát sinh chuyện gì?”
Cuộc chiến bảo vệ Anna Tây Á kéo dài hai ngày hai đêm, bình minh ngày thứ ba, cuối cùng nghênh đón ánh rạng đông thắng lợi. Quân đoàn chính quy đến thành phố cơ hồ bị chiến hỏa phá hủy này. Sau khi chiến đấu kết thúc, Brian bị thương rất nghiêm trọng. Là anh hùng của trận chiến này, hắn được đưa ngay vào bệnh viện Quân bộ.
Khi hắn xuất viện, trở lại Anna Tây Á thì đã qua nửa tháng. Đối mặt với một mảnh phế tích, hắn căn bản không thể tìm thấy thiếu niên từng lay động tâm linh hắn kia.
Lúc ấy hắn lưu lại lời nhắn cho người quen, nhờ người nơi đó chuyển đến thiếu niên, nhắn thiếu niên nhất định phải đến quân doanh tìm hắn. Lúc ấy hắn đã được trao quân hàm trung úy.
Nhưng vẫn không đợi được thiếu niên đến. Một năm sau, hắn lên chức thượng úy, cũng bị điều đến chiến khu khác. Nhưng hắn vẫn không buông tha hy vọng, nhờ người tiếp tục tìm kiếm.
Sáu năm qua, thiếu niên tên Lưu Ly kia vẫn bặt vô âm tín. Hơn một lần hắn nghĩ rằng hài tử gầy yếu lại kiên cường này đã táng thân tại nơi biên cảnh chiến hỏa liên miên. Thời điểm cơ hồ muốn buông tay, lại tại học viện quân sự nhìn thấy thân ảnh nhỏ gầy quen thuộc.
“Các ngươi đang làm gì?”
Suy nghĩ của Brian bị một tiếng chất vấn nghiêm khắc đánh gãy. Ngẩng đầu liền nhìn thấy Edward một thân mặc quân trang xanh lục bước nhanh tới, khi tầm mắt dừng trên cánh tay Brian đang cầm tay thiếu niên, đôi mắt thâm thúy chợt lóe một tia tức giận.
Lưu Bình An thừa cơ tránh thoát kiềm chế của Brian, xoay người chạy vội rời đi. Brian muốn đuổi theo, lại bị Edward ngăn lại.
“Thiếu tướng đại nhân, mời ngươi tự trọng. Nơi này là học viện quân sự, không phải quân doanh.”
Nhìn ánh mắt lẫm lẫm của đối phương, Brian biết hắn hiểu lầm.
“Không phải. Không giống suy nghĩ của ngươi đâu.”
“Ta mặc kệ là như thế nào, mời ngươi không được gây rối học viên của ta.” Sau khi huấn luyện tân binh kết thúc, Edward vẫn là huấn luyện viên chính của ban Lưu Bình An.
Edward trong nháy mắt vừa rồi thật sự muốn bùng nổ. Hôm qua hắn nhận được thông tin từ Smith, biết Brian vừa trở thành ong đực, nhưng lại vì chữa thương mà tiến vào học viện quân sự. Tuy rằng không nói cho đối phương thân phận của Tiểu An, thế nhưng không thể bài trừ việc ong đực theo bản năng tới gần ong chúa, cho nên Smith nhiều lần nhấn mạnh, phải theo dõi Brian, tuyệt đối không cho phép hắn đối với thiếu niên làm ra chuyện gì khác thường.
Ong đực năng lực càng mạnh, nhu cầu với ong chúa càng mạnh. Brian năng lực tương đương với Edward, thậm chí có khả năng còn cao hơn. So sánh với nhóm tiểu ong đực chưa hoàn toàn thức tỉnh trong học viện quân sự, ‘Tính nguy hiểm’ của hắn với Tiểu An phi thường cao.
Đây là lý luận của Smith. Edward còn tưởng là hắn vì tính bảo vệ như gà mái mà ngạc nhiên. Nhưng hiện tại xem ra, giám thị với người nào đó thật sự không thể thả lỏng.
Lưu Bình An một hơi trốn về ký túc xá, vừa mới ngoặt qua hành lang liền đụng vào một lồng ngực dày rộng. Toàn bộ thân thể mất cân bằng, lúc sắp té ngã, một cánh tay mạnh mẽ hữu lực ôm chặt eo hắn.
“Không có việc gì chứ?”
Thanh âm phái nam có rất nhiều chủng loại, thuần hậu, trầm thấp, trong sáng; Lưu Bình An cũng nghe qua không ít thanh âm nam tính phi thường dễ nghe, êm tai. Tỷ như Brian có một cố họng rất tốt, âm điệu ôn hòa sẽ không để người cảm thấy khó chịu. Edward thanh âm trầm thấp mà cực có mị lực nam tính. Aslan trong sáng thanh thoát bất cứ lúc nào đều có lực hấp dẫn và kêu gọi. Mà thanh âm Connor lại là hoạt bát khả ái tràn ngập sức sống.
Nhưng thanh âm truyền vào trong tai lúc này cùng bọn họ hoàn toàn bất đồng, giống như thanh âm đàn violoncello ung dung ưu nhã, phảng phất mang theo một loại ma lực mãnh liệt, gắt gao bắt lấy linh hồn người khác.
Lưu Bình An ngẩng đầu nháy mắt, cảm giác sợ hãi nảy lên trong lòng, không khỏi dùng lực đẩy người trước mặt, xoay người bước nhanh chạy hướng ký túc xá của mình. Tuy rằng không thấy rõ ràng, song người này hẳn cũng là học viên như hắn. Hơn nữa trên đồng phục có gắn ngôi sao màu bạc, chứng tỏ hắn là học viên năm hai. Hắn cũng không minh bạch tại sao đột nhiên sợ hãi đối phương.
Nhưng đoạn nhạc đệm nhỏ này cũng không khiến hắn để trong lòng. Mà đối phương nhìn bóng dáng thiếu niên, khoé môi hơi hơi gợi lên một nụ cười nhạt không rõ ý nghĩa.
Lưu Bình An đứng trước cửa ký túc xá, thiếu chút nữa đụng vào Connor đang ôm một chồng sách đi ra.
“Tiểu An, ngươi vừa rồi đi đâu? Vừa tan lớp liền không thấy ngươi......”
Trả lời hắn chỉ là một tiếng đóng cửa toilet thật mạnh. Connor sờ sờ gáy, khó hiểu lẩm bẩm: “Trong toà lầu dạy học tìm không thấy WC sao?”
Lưu Bình An dán lưng trên ván cửa WC, chậm rãi trượt xuống. Ánh mắt nóng lên, vô cùng đau đớn, trong lòng càng như bị dao cứa đau đớn không thôi.
Hắn cắn răng cố nén chất lỏng đang muốn theo khoé mắt chảy ra. Đi đến trước bồn rửa tay, dùng nước lạnh rửa mặt. Cảm giác lạnh lẽo trên mặt làm hắn chậm rãi tỉnh táo lại.
Vừa rồi hắn thiếu chút nữa thất thố trước mặt Brian. Đại khái bởi vì thanh âm ôn hòa sáu năm không thay đổi, đại khái bởi vì đối phương nói sáu năm luôn luôn tìm kiếm chính mình, cũng đại khái là vì hắn nhắc tới cái tên ‘Tiểu Ly’.
Kia cũng không phải tên của hắn, hắn vốn tên là ‘Lưu Bình An’. Sáu năm trước, hắn có một muội muội tên là Lưu Ly. Lúc quen biết Brian, bởi vì không muốn báo tên thật, cho nên dùng tên muội muội thay thế.
“Đáng giận!” Dùng lực đánh một quyền vào vách tường.
Lúc này vang lên tiếng đập cửa, thanh âm Connor thân thiết truyền vào, “Tiểu An, ngươi có khỏe không? Sẽ không bị tiêu chảy đi? Ta nơi này có thuốc nga.”
“Ta không sao, ngươi hắn x, lão tử cũng không phải chiếm WC không ra, ngươi ồn cái gì mà ồn?”
La hét xong, hắn nhìn gương sửa sang lại trang phục của mình. Tuyệt đối không thể bị ảnh hưởng, hắn đã bất đồng cùng trước kia rồi.
Tác giả có lời muốn nói: Cám ơn mọi người hồi phục ! ! !=3=
Có độc giả hướng ta đưa ra ý kiến rất tốt, ta sẽ hảo hảo suy nghĩ một chút. Có thể là quan hệ đến hành văn, có chút tình cảnh biểu đạt không ra nó kinh tâm động hồn, về sau nhất định cải tiến, bất quá tựa hồ cũng không có biện pháp lập tức liền sửa. T_T
Có khi viết ra tổng cảm giác từ ngữ không thể diễn đạt đầy đủ ý nghĩa hoặc là không thể tìm được từ ngữ biểu đạt thích hợp, rõ ràng cảnh tượng trong đầu thực rõ ràng. Chữ lúc cần dùng thật hận lại thiếu, giáo viên ngữ văn của ta khẳng định sẽ khóc.
Xuất hiện một vị thần bí công nga [ kỳ thật tại thời điểm khai giảng cũng có xuất hiện qua ], mọi người phải chú ý vị nhân huynh này, về sau còn có thể không ngừng xuất hiện. Người thích Gavin càng phải chú ý thêm, hắn cùng Gavin có ràng buộc rất sâu nga.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.