Chương 80: Ong chúa
Hà Mễ Sao Phấn Ti
27/12/2016
80, ong chúa...
Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, một bàn tay xuất hiện tiếp được cú đấm, đồng thời kẻ đánh lén hét thảm một tiếng, bị đánh bay ra ngoài. Một thân ảnh che trước người Lưu Bình An, bảo vệ hắn.
“Tiểu An, ngươi không sao chứ?”
Giọng nam trong sáng mà thuần hậu làm người ta an tâm, Lưu Bình An không cần ngẩng đầu cũng biết, che ở trước mình là Aslan.
“Ta không sao.” Ngày hôm qua không có đi tìm hắn, kỳ thật là Lưu Bình An cố ý tránh mặt hắn. Về phần nguyên nhân, kỳ thật chính hắn cũng không rõ ràng. Chỉ là trong lòng ẩn ẩn có điểm thấp thỏm bất an.
Gặp mặt thì sẽ thế nào? Dù sao Aslan cũng không ăn thịt người, mình tại sao lại sợ nhìn thấy hắn? Lúc câu hỏi vẫn đang chưa tìm ra lời giải, cư nhiên đột nhiên gặp nhau trong tình huống như vậy...... [ Thiên Âm: Hắn quả thật sẽ không ăn người, hắn chỉ ‘Ăn’ ngươi.]
“Tiểu An...... Ngươi thật sự không có việc gì sao?” Đã hai ngày không nhìn thấy thiếu niên, Aslan vẫn lo lắng thiếu niên chán ghét mình. Hôm nay từ sớm liền để Lý Duy đi tìm hiểu bọn Lưu Bình An tham quan ở nơi nào.
Hiện tại cuối cùng gặp được, nhưng thiếu niên tựa hồ không để ý đến hắn. Trong lòng cảm giác thực không thoải mái, Aslan quay đầu nhìn về phía thiếu niên, phát hiện người sau mặt đỏ bừng, vẻ mặt đáng yêu như vậy khiến tim hắn đập chậm nửa nhịp, “Tiểu An......”
“Ngu ngốc! Chú ý bốn phía!” Nhìn Aslan quay đầu ra sau, Lưu Bình An ở trong lòng thầm mắng: Đáng giận! Tại sao lại đỏ mặt? Ta khẳng định là bị Connor hoặc Fitzgerald lây bệnh ngốc rồi.
“Mẹ ......”
Một thanh âm mang theo khóc nức nở khiếp nhược khiến Lưu Bình An phục hồi tinh thần. Hắn nhìn chung quanh bốn phía, trong đám người nhìn thấy một tiểu cô nương mặc âu phục hồng nhạt, một mình một người khóc chậm rãi đi. Vài lần thiếu chút nữa đều bị người chạy qua đánh ngã.
Rất nguy hiểm! Lưu Bình An hướng tiểu cô nương chạy tới.
“Tiểu An, ngươi đi đâu vậy?” Aslan muốn đuổi theo, nhưng gia hỏa vừa rồi bị hắn đánh một lần nữa đứng lên bám trụ hắn.
Thiếu niên tiến lên ôm lấy nữ hài tử, trên mặt đất lăn một vòng, tránh thoát mấy người bị đánh cho bay tứ tung. Người nọ đụng vào bàn triển lãm bên cạnh, nặng nề ngã xuống đất.
Té trên mặt đất người chính là thiếu niên da nâu của học viện Đông Hải. Thiếu niên phun ra một búng máu, xem ra bị thương không nhẹ. Hắn cắn răng lau vết máu trên khóe miệng, giãy dụa đứng lên.
Nam tử tóc đỏ dáng người khôi ngô lại một cước đạp trên lưng hắn, “Nói đi, ta có phải ‘Khốn kiếp’ không?”
“Hỗn...... Đản......” Jack cắn răng, chịu đựng thống khổ do xương sống bị đạp, quật cường nhìn chằm chằm đối phương.
“Hừ!” Nam tử tăng thêm lực đạo dưới chân, sống lưng Jack thật sự sắp bị đạp gãy.
“Quả nhiên, quý tộc đều là biến thái!”
Một thanh âm xen vào, khiến nam tử tóc đỏ quay đầu, phát hiện người nói chuyện là một thiếu niên bình thường. “Nga? Rất thú vị nha. Ngươi cũng muốn nếm thử tư vị này sao?”
Nam tử tóc đỏ lấy ngón tay chỉ chỉ Jack đang tê liệt trên mặt đất, tới gần Lưu Bình An, vươn tay nắm cằm hắn. Khí thế trên người nam tử khiến tiểu cô nương trong lòng Lưu Bình An bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, quên cả khóc.
Lưu Bình An kéo lên một nụ cười nhạt mang ý trào phúng, “Phóng ngựa lại đây đi! Tạp chủng đầu đỏ.”
Nam tử đột nhiên kéo áo Lưu Bình An, giơ lên nắm tay.
“Tiểu An!” Aslan và Fitzgerald đồng thời kêu lên, nhưng bọn hắn đã không kịp rồi.
Mắt thấy nắm đấm liền sẽ rơi xuống trên mặt thiếu niên, song cú đấm này lại đột nhiên giống như bị đông lại, dừng cách Lưu Bình An ba phân. Một thanh kiếm màu bạc lạnh lẽo dài mảnh lợi hại, giống như một con rắn màu bạc, vô thanh vô tức dán trên cổ nam tử tóc đỏ.
“Harry, ngươi thực rất giỏi nha, lúc nào thì học được dọa tiểu cô nương vậy?” Tiếng nam tử ưu nhã làm người khác nghĩ đến thanh âm violon tuyệt đẹp nhu hòa. Ngữ điệu nam tử và lời mỉa mai thực ưu nhã, như là Tinh Linh ngâm thơ ca.
Nam tử tóc đỏ được gọi là Harry đứng hình một hồi, trên mặt biểu tình rất khó xem. Không cam lòng buông tay kéo áo Lưu Bình An ra, chậm rãi xoay người lại, đối mặt với người cầm kiếm. Mà người kia thủy chung vẫn đem ngân kiếm mảnh dài dán trên cổ hắn.
“Lance......” Harry cười nói ra tên đối phương. Đối phương đột nhiên ra tay, dùng tay hung hăng đấm vào mặt nam tử, thân thể nam tử cao lớn bị đánh bay ra ngoài, có thể thấy được người nọ sức lực rất mạnh mẽ.
Nam tử tóc đỏ ngã xuống, Lưu Bình An mới nhìn đến người cầm kiếm kia. Trong nháy mắt, Lưu Bình An tưởng rằng mình nhìn thấy một pho tượng nghệ thuật hoặc là một bức tranh. Bởi vì người trước mắt có mỹ mạo như mộng ảo.
Thiếu niên khoảng hai mươi tuổi, mái tóc màu thủy lam cuộn sóng, làm người ta nghĩ tới mặt nước màu lam dao động. con ngươi đồng màu thủy lam tràn ngập ngạo khí và tự tin, mỹ mạo làm người không thể dời tầm mắt, lại tuyệt không có vẻ nữ tính. Đôi mày kiếm kia anh khí bức người, mà chế phục học viện quân sự màu lam nhạt trên người có nét thời trang cùng vạt áo cắt thật dài, càng hiện ra sự anh tư tự nhiên.
Cho dù căn bản không quan tâm bề ngoài nam tử như Lưu Bình An cũng không khó cảm thấy bề ngoài đối phương rất xinh đẹp. Bất quá, Lưu Bình An cảm giác nam tử trưởng thành theo cái dạng này, kỳ thật quá bi kịch.
“Lance......” Harry tóc đỏ che nửa bên mặt bị đánh sưng nhìn chằm chằm thiếu niên tóc thủy lam, trong đôi mắt màu tím tràn ngập không cam tâm, “Ngươi tại sao đánh ta?”
“Harry * Eric, ngươi biết rõ chính mình làm những gì không? Tụ tập đánh nhau, cố ý đả thương người...... Ngươi còn xứng với dòng họ‘Eric’ này sao? Ngươi đem tôn nghiêm và uy tín đế quốc đặt ở chỗ nào?”
“Nhưng là......”
“Câm miệng!” Lance ngữ điệu sắc bén khiến người sau theo bản năng im tiếng, “Sau khi trở về tự đến Hình phạt giáo của học viện chịu phạt. Hiện tại......” Hắn ngẩng đầu, một ngón tay chỉ về học viên học viện Đông Hải, “Đi xin lỗi học viện hải quân Đông Hải.
“Vì cái gì? Ta mới không......”
Bị tầm mắt sắc bén của thiếu niên đảo qua, Harry không cam tâm hừ lạnh một tiếng, thì thào mấy câu thô tục, không tình nguyện đi về phía người học viện Đông Hải.
Lance đem ngân kiếm thu hồi vào vỏ, đi đến trước mặt Lưu Bình An, quỳ một gối về phía hắn. Khuôn mặt tuyệt mỹ nhìn gần càng thêm khiến người rung động.
Hắn lộ ra nụ cười duyên dáng, vươn tay, “Thật sự xin lỗi, khiến ngươi bị sợ hãi.”
Thái độ chuyển biến 180 độ khiến Lưu Bình An hoài nghi người này thật giỏi biến sắc mặt, vươn tay muốn bắt tay đối phương, đã thấy đối phương sắc mặt trầm xuống, ba một tiếng hung hăng đánh lên tay hắn.
“Đau...... Ngươi làm gì?” Lưu Bình An thu hồi bàn tay bị đánh đau.
“Ai cho phép ngươi chạm vào ta? Ngươi con chuột dơ bẩn này.” Trong đôi mắt màu thủy lam đều là khinh thường.
Thiếu niên thái độ cao ngạo, khiến Lưu Bình An lập tức dấy lên lửa giận. “Là ngươi tự đưa tay ra.”
“Ta là vươn tay với vị tiểu công chúa khả ái đây.” Lance lại hướng về tiểu cô nương trong lòng Lưu Bình An vươn tay, ôn nhu mỉm cười, “Đến đây, tiểu công chúa đáng yêu......”
Nếu là thiếu nữ mà nói, đại khái là mặt đỏ tim đập, thét chói tai rồi. Thế nhưng tiểu cô nương căn bản cái gì cũng không hiểu, còn bị dọa sợ không nhẹ, thực không cho mặt mũi oa oa khóc lớn lên.
Lance nháy mắt ngạc nhiên, hắn chưa từng gặp loại tình huống này. Thường mọi người nhìn thấy hắn tươi cười đều sẽ bị mê hoặc, không có ai lại oa oa khóc lớn. Trong lúc nhất thời sửng sốt ngốc lăng một chút.
Nhìn biểu tình đối phương, Lưu Bình An nhịn không được cười ha ha. Tiếng cười này lập tức chọc giận Lance.
“Ngươi cười cái gì?”
Đối mặt tầm mắt sắc bén lợi hại của Lance, Lưu Bình An cảm giác cười nhạo hắn thật không hay, thế nhưng thật sự rất khôi hài, căn bản không có biện pháp im tiếng.
“Thực xin lỗi...... Ha ha...... Cái kia nha...... Trước mặt tiểu cô nương ra vẻ đẹp trai nhất định sẽ bi kịch.”
“Buông nữ hài tử trong tay ngươi ra. Đứng lên!” Lance đứng lên, trên cao nhìn xuống dùng giọng điệu mệnh lệnh nói.
Lưu Bình An nhún nhún vai, đem tiểu cô nương thả xuống đất. Một thiếu phụ từ phía sau Aslan đi tới, kêu to tên nữ hài. Nữ hài tử khóc nhào vào lòng mẫu thân.
“Mẹ ơi,...... Vừa rồi thật đáng sợ nga......” Mẫu thân của tiểu cô nương vỗ lưng nàng, nhẹ giọng an ủi tiểu cô nương.
Một thân ảnh tiểu cá tử khác cũng đồng thời bổ nhào vào người Lưu Bình An, “Tiểu An!” Connor học tiểu cô nương làm nũng, “Tiểu An, vừa rồi thật đáng sợ nga......” [ Thiên Âm: Connor đệ đệ, ngươi nhất định bi kịch.]
Lưu Bình An cả người nổi da gà, đem Connor một tay đẩy ra, “Biến!”
Lúc này bọn Fitzgarald cũng tiến lại đây, Aslan lo lắng hỏi Lưu Bình An: “Không có việc gì chứ?” Sau khi người sau lắc đầu tỏ vẻ không cần lo lắng, Aslan quay đầu nhìn về phía Lance đang sắc bén nhìn thẳng Lưu Bình An. Đứa ngốc cũng nhận ra trong mắt hắn có địch ý.
Tác giả có lời muốn nói: Không biết có bao nhiêu người hiểu lầm màn kịch này nha? Hãn...... Ngẫu không phải cố ý , ngẫu thật sự không phải cố ý ......[ Thiên Âm: Người này tuyệt đối là cố ý ]
Chương kịch tiếp theo: Ong chúa vs ong chúa
“Lưu Bình An, tên của ta là Lance * Von * Alan Bella. Ngươi nhớ kỹ, cười nhạo ta phải trả giá đại giới.”
Dùng kiếm chỉ thẳng cổ họng đối phương, không thể nghi ngờ chính là khiêu khích. Đối với loại khiêu khích này, là quân nhân sao có thể bỏ mặc không để ý?
Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, một bàn tay xuất hiện tiếp được cú đấm, đồng thời kẻ đánh lén hét thảm một tiếng, bị đánh bay ra ngoài. Một thân ảnh che trước người Lưu Bình An, bảo vệ hắn.
“Tiểu An, ngươi không sao chứ?”
Giọng nam trong sáng mà thuần hậu làm người ta an tâm, Lưu Bình An không cần ngẩng đầu cũng biết, che ở trước mình là Aslan.
“Ta không sao.” Ngày hôm qua không có đi tìm hắn, kỳ thật là Lưu Bình An cố ý tránh mặt hắn. Về phần nguyên nhân, kỳ thật chính hắn cũng không rõ ràng. Chỉ là trong lòng ẩn ẩn có điểm thấp thỏm bất an.
Gặp mặt thì sẽ thế nào? Dù sao Aslan cũng không ăn thịt người, mình tại sao lại sợ nhìn thấy hắn? Lúc câu hỏi vẫn đang chưa tìm ra lời giải, cư nhiên đột nhiên gặp nhau trong tình huống như vậy...... [ Thiên Âm: Hắn quả thật sẽ không ăn người, hắn chỉ ‘Ăn’ ngươi.]
“Tiểu An...... Ngươi thật sự không có việc gì sao?” Đã hai ngày không nhìn thấy thiếu niên, Aslan vẫn lo lắng thiếu niên chán ghét mình. Hôm nay từ sớm liền để Lý Duy đi tìm hiểu bọn Lưu Bình An tham quan ở nơi nào.
Hiện tại cuối cùng gặp được, nhưng thiếu niên tựa hồ không để ý đến hắn. Trong lòng cảm giác thực không thoải mái, Aslan quay đầu nhìn về phía thiếu niên, phát hiện người sau mặt đỏ bừng, vẻ mặt đáng yêu như vậy khiến tim hắn đập chậm nửa nhịp, “Tiểu An......”
“Ngu ngốc! Chú ý bốn phía!” Nhìn Aslan quay đầu ra sau, Lưu Bình An ở trong lòng thầm mắng: Đáng giận! Tại sao lại đỏ mặt? Ta khẳng định là bị Connor hoặc Fitzgerald lây bệnh ngốc rồi.
“Mẹ ......”
Một thanh âm mang theo khóc nức nở khiếp nhược khiến Lưu Bình An phục hồi tinh thần. Hắn nhìn chung quanh bốn phía, trong đám người nhìn thấy một tiểu cô nương mặc âu phục hồng nhạt, một mình một người khóc chậm rãi đi. Vài lần thiếu chút nữa đều bị người chạy qua đánh ngã.
Rất nguy hiểm! Lưu Bình An hướng tiểu cô nương chạy tới.
“Tiểu An, ngươi đi đâu vậy?” Aslan muốn đuổi theo, nhưng gia hỏa vừa rồi bị hắn đánh một lần nữa đứng lên bám trụ hắn.
Thiếu niên tiến lên ôm lấy nữ hài tử, trên mặt đất lăn một vòng, tránh thoát mấy người bị đánh cho bay tứ tung. Người nọ đụng vào bàn triển lãm bên cạnh, nặng nề ngã xuống đất.
Té trên mặt đất người chính là thiếu niên da nâu của học viện Đông Hải. Thiếu niên phun ra một búng máu, xem ra bị thương không nhẹ. Hắn cắn răng lau vết máu trên khóe miệng, giãy dụa đứng lên.
Nam tử tóc đỏ dáng người khôi ngô lại một cước đạp trên lưng hắn, “Nói đi, ta có phải ‘Khốn kiếp’ không?”
“Hỗn...... Đản......” Jack cắn răng, chịu đựng thống khổ do xương sống bị đạp, quật cường nhìn chằm chằm đối phương.
“Hừ!” Nam tử tăng thêm lực đạo dưới chân, sống lưng Jack thật sự sắp bị đạp gãy.
“Quả nhiên, quý tộc đều là biến thái!”
Một thanh âm xen vào, khiến nam tử tóc đỏ quay đầu, phát hiện người nói chuyện là một thiếu niên bình thường. “Nga? Rất thú vị nha. Ngươi cũng muốn nếm thử tư vị này sao?”
Nam tử tóc đỏ lấy ngón tay chỉ chỉ Jack đang tê liệt trên mặt đất, tới gần Lưu Bình An, vươn tay nắm cằm hắn. Khí thế trên người nam tử khiến tiểu cô nương trong lòng Lưu Bình An bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, quên cả khóc.
Lưu Bình An kéo lên một nụ cười nhạt mang ý trào phúng, “Phóng ngựa lại đây đi! Tạp chủng đầu đỏ.”
Nam tử đột nhiên kéo áo Lưu Bình An, giơ lên nắm tay.
“Tiểu An!” Aslan và Fitzgerald đồng thời kêu lên, nhưng bọn hắn đã không kịp rồi.
Mắt thấy nắm đấm liền sẽ rơi xuống trên mặt thiếu niên, song cú đấm này lại đột nhiên giống như bị đông lại, dừng cách Lưu Bình An ba phân. Một thanh kiếm màu bạc lạnh lẽo dài mảnh lợi hại, giống như một con rắn màu bạc, vô thanh vô tức dán trên cổ nam tử tóc đỏ.
“Harry, ngươi thực rất giỏi nha, lúc nào thì học được dọa tiểu cô nương vậy?” Tiếng nam tử ưu nhã làm người khác nghĩ đến thanh âm violon tuyệt đẹp nhu hòa. Ngữ điệu nam tử và lời mỉa mai thực ưu nhã, như là Tinh Linh ngâm thơ ca.
Nam tử tóc đỏ được gọi là Harry đứng hình một hồi, trên mặt biểu tình rất khó xem. Không cam lòng buông tay kéo áo Lưu Bình An ra, chậm rãi xoay người lại, đối mặt với người cầm kiếm. Mà người kia thủy chung vẫn đem ngân kiếm mảnh dài dán trên cổ hắn.
“Lance......” Harry cười nói ra tên đối phương. Đối phương đột nhiên ra tay, dùng tay hung hăng đấm vào mặt nam tử, thân thể nam tử cao lớn bị đánh bay ra ngoài, có thể thấy được người nọ sức lực rất mạnh mẽ.
Nam tử tóc đỏ ngã xuống, Lưu Bình An mới nhìn đến người cầm kiếm kia. Trong nháy mắt, Lưu Bình An tưởng rằng mình nhìn thấy một pho tượng nghệ thuật hoặc là một bức tranh. Bởi vì người trước mắt có mỹ mạo như mộng ảo.
Thiếu niên khoảng hai mươi tuổi, mái tóc màu thủy lam cuộn sóng, làm người ta nghĩ tới mặt nước màu lam dao động. con ngươi đồng màu thủy lam tràn ngập ngạo khí và tự tin, mỹ mạo làm người không thể dời tầm mắt, lại tuyệt không có vẻ nữ tính. Đôi mày kiếm kia anh khí bức người, mà chế phục học viện quân sự màu lam nhạt trên người có nét thời trang cùng vạt áo cắt thật dài, càng hiện ra sự anh tư tự nhiên.
Cho dù căn bản không quan tâm bề ngoài nam tử như Lưu Bình An cũng không khó cảm thấy bề ngoài đối phương rất xinh đẹp. Bất quá, Lưu Bình An cảm giác nam tử trưởng thành theo cái dạng này, kỳ thật quá bi kịch.
“Lance......” Harry tóc đỏ che nửa bên mặt bị đánh sưng nhìn chằm chằm thiếu niên tóc thủy lam, trong đôi mắt màu tím tràn ngập không cam tâm, “Ngươi tại sao đánh ta?”
“Harry * Eric, ngươi biết rõ chính mình làm những gì không? Tụ tập đánh nhau, cố ý đả thương người...... Ngươi còn xứng với dòng họ‘Eric’ này sao? Ngươi đem tôn nghiêm và uy tín đế quốc đặt ở chỗ nào?”
“Nhưng là......”
“Câm miệng!” Lance ngữ điệu sắc bén khiến người sau theo bản năng im tiếng, “Sau khi trở về tự đến Hình phạt giáo của học viện chịu phạt. Hiện tại......” Hắn ngẩng đầu, một ngón tay chỉ về học viên học viện Đông Hải, “Đi xin lỗi học viện hải quân Đông Hải.
“Vì cái gì? Ta mới không......”
Bị tầm mắt sắc bén của thiếu niên đảo qua, Harry không cam tâm hừ lạnh một tiếng, thì thào mấy câu thô tục, không tình nguyện đi về phía người học viện Đông Hải.
Lance đem ngân kiếm thu hồi vào vỏ, đi đến trước mặt Lưu Bình An, quỳ một gối về phía hắn. Khuôn mặt tuyệt mỹ nhìn gần càng thêm khiến người rung động.
Hắn lộ ra nụ cười duyên dáng, vươn tay, “Thật sự xin lỗi, khiến ngươi bị sợ hãi.”
Thái độ chuyển biến 180 độ khiến Lưu Bình An hoài nghi người này thật giỏi biến sắc mặt, vươn tay muốn bắt tay đối phương, đã thấy đối phương sắc mặt trầm xuống, ba một tiếng hung hăng đánh lên tay hắn.
“Đau...... Ngươi làm gì?” Lưu Bình An thu hồi bàn tay bị đánh đau.
“Ai cho phép ngươi chạm vào ta? Ngươi con chuột dơ bẩn này.” Trong đôi mắt màu thủy lam đều là khinh thường.
Thiếu niên thái độ cao ngạo, khiến Lưu Bình An lập tức dấy lên lửa giận. “Là ngươi tự đưa tay ra.”
“Ta là vươn tay với vị tiểu công chúa khả ái đây.” Lance lại hướng về tiểu cô nương trong lòng Lưu Bình An vươn tay, ôn nhu mỉm cười, “Đến đây, tiểu công chúa đáng yêu......”
Nếu là thiếu nữ mà nói, đại khái là mặt đỏ tim đập, thét chói tai rồi. Thế nhưng tiểu cô nương căn bản cái gì cũng không hiểu, còn bị dọa sợ không nhẹ, thực không cho mặt mũi oa oa khóc lớn lên.
Lance nháy mắt ngạc nhiên, hắn chưa từng gặp loại tình huống này. Thường mọi người nhìn thấy hắn tươi cười đều sẽ bị mê hoặc, không có ai lại oa oa khóc lớn. Trong lúc nhất thời sửng sốt ngốc lăng một chút.
Nhìn biểu tình đối phương, Lưu Bình An nhịn không được cười ha ha. Tiếng cười này lập tức chọc giận Lance.
“Ngươi cười cái gì?”
Đối mặt tầm mắt sắc bén lợi hại của Lance, Lưu Bình An cảm giác cười nhạo hắn thật không hay, thế nhưng thật sự rất khôi hài, căn bản không có biện pháp im tiếng.
“Thực xin lỗi...... Ha ha...... Cái kia nha...... Trước mặt tiểu cô nương ra vẻ đẹp trai nhất định sẽ bi kịch.”
“Buông nữ hài tử trong tay ngươi ra. Đứng lên!” Lance đứng lên, trên cao nhìn xuống dùng giọng điệu mệnh lệnh nói.
Lưu Bình An nhún nhún vai, đem tiểu cô nương thả xuống đất. Một thiếu phụ từ phía sau Aslan đi tới, kêu to tên nữ hài. Nữ hài tử khóc nhào vào lòng mẫu thân.
“Mẹ ơi,...... Vừa rồi thật đáng sợ nga......” Mẫu thân của tiểu cô nương vỗ lưng nàng, nhẹ giọng an ủi tiểu cô nương.
Một thân ảnh tiểu cá tử khác cũng đồng thời bổ nhào vào người Lưu Bình An, “Tiểu An!” Connor học tiểu cô nương làm nũng, “Tiểu An, vừa rồi thật đáng sợ nga......” [ Thiên Âm: Connor đệ đệ, ngươi nhất định bi kịch.]
Lưu Bình An cả người nổi da gà, đem Connor một tay đẩy ra, “Biến!”
Lúc này bọn Fitzgarald cũng tiến lại đây, Aslan lo lắng hỏi Lưu Bình An: “Không có việc gì chứ?” Sau khi người sau lắc đầu tỏ vẻ không cần lo lắng, Aslan quay đầu nhìn về phía Lance đang sắc bén nhìn thẳng Lưu Bình An. Đứa ngốc cũng nhận ra trong mắt hắn có địch ý.
Tác giả có lời muốn nói: Không biết có bao nhiêu người hiểu lầm màn kịch này nha? Hãn...... Ngẫu không phải cố ý , ngẫu thật sự không phải cố ý ......[ Thiên Âm: Người này tuyệt đối là cố ý ]
Chương kịch tiếp theo: Ong chúa vs ong chúa
“Lưu Bình An, tên của ta là Lance * Von * Alan Bella. Ngươi nhớ kỹ, cười nhạo ta phải trả giá đại giới.”
Dùng kiếm chỉ thẳng cổ họng đối phương, không thể nghi ngờ chính là khiêu khích. Đối với loại khiêu khích này, là quân nhân sao có thể bỏ mặc không để ý?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.