Chương 91: Trò chơi 5
Hà Mễ Sao Phấn Ti
27/12/2016
91, trò chơi 5
Cùng lúc Fitzgerald đang chiến đấu kịch liệt, tiểu đội do Aslan dẫn dắt cũng đi đến tầng triển lãm vũ khí lục quân.
Một thân ảnh nhẹ nhàng nhảy lên đỉnh xe tăng, thiếu nữ thon thả nằm dán người lên, một đôi con ngươi trong bóng đêm chợt lóe tinh quang. Nàng linh hoạt xoay thân nhảy về mặt đất, vô thanh vô tức, làm người khác liên tưởng đến chú mèo thần bí và ưu nhã trong đêm đen.
“Không có động tĩnh.”
La Cơ hất mái tóc đuôi ngựa trên cổ ra sau, “Xem ra có điều không ổn.”
Tuy rằng nàng nói như thế, nhưng không có bất cứ biểu hiện kinh hoảng hay lo lắng nào. Aslan nhìn thiếu nữ bình tĩnh trước mặt, nhớ tới vừa rồi sau khi kế hoạch tác chiến bố trí hoàn tất, nàng châm chọc bản thân mình.
“Lời hứa? Thật sự rất đáng cười. Bất quá là để đồng bạn làm pháo hôi mà thôi.” Thiếu nữ dựa vào vách tường hành lang cười lạnh nói.
“Đó là sách lược.” Mai Lệ nhịn không được vì Aslan tranh cãi, “Aslan đại nhân......”
Mai Lệ còn định nói gì đó, Aslan đã nâng tay lên ngăn lại. “Không sai, ta biết rõ đó là cạm bẫy nhưng vẫn để Fitzgerald đi.”
Thanh âm Aslan trước sau như một trong sáng vững vàng, không nóng lòng vì chính mình giải thích, cũng không có vì bị vạch trần mà cảm thấy tức giận.
“Địch nhân sắp đặt cạm bẫy, thiết trí phục binh, chờ chúng ta mắc câu. Nhưng bọn họ nhân số cũng có hạn, nếu chúng ta không mắc câu, bọn họ sẽ lập tức triệu hồi phục binh về đại bản doanh. Phân tán lực lượng và tập trung lực lượng, các ngươi nghĩ cái nào dễ đánh tan hơn?”
“Rất tốt, phi thường lợi hại. Không hổ là nhị công tử nhà Elvis.” La Cơ vỗ tay, “Chúng ta đều là quân cờ trên tay ngươi, đúng không?”
Nàng đến trước mặt Aslan, lúc đi thoáng qua, thấp giọng nói bên tai Aslan: “Kỳ thật ngươi chỉ là không muốn tên đại ngốc cướp đi cơ hội ngươi ‘Anh hùng cứu mỹ nhân’ đi.”
Ngươi muốn nghĩ như vậy, ta cũng không có biện pháp. Aslan lúc ấy thực sự rất muốn trả lại nàng một câu này, bất quá, sự thật thắng hùng biện. Hắn cũng không định cùng nữ nhân dây dưa nhiều ở vấn đề này.
Vô luận hắn làm cái gì, đều chỉ có một mục đích, vì cứu Tiểu An ra.
Căn cứ di động trên đất liền giống như một con cự thú, phủ phục trên mặt đất, thân thể như ngọn núi nhỏ chiếm cứ toàn bộ phía Đông Bắc đại sảnh.
Ba người Aslan vừa đến bên ngoài ăn cứ, trước mắt đột nhiên xuất hiện ánh sáng chói lòa, chiếu vào làm mắt không cách nào mở ra.
"Bảo bối, các ngươi rốt cuộc tới rồi.” Dưới ngọn đèn xuất hiện một nam tử cao lớn, ngữ điệu ôn hòa ưu nhã mang theo sự giả dối nào đó. “Nguyên lai còn có các vị nữ sĩ xinh đẹp như vậy đến bồi ta, thật sự khiến ta vô cùng vinh hạnh.”
Hắn ưu nhã hạ thấp người chào mấy nàng La Cơ, cho dù thái độ hắn nho nhã lễ độ như thế, nhưng trong đôi mắt màu tím nhạt lại chợt lóe ý cười tà ác.
“Giao Tiểu An ra đây! Tên biến thái.” Mai Lệ không chút khách khí mắng to.
“Nữ sĩ thân ái, xin đừng vội vàng xúc động.” William mỉm cười, ngữ khí mang theo hương vị đùa giỡn, “Chúng ta đêm còn rất dài.”
Mai Lệ tức giận giậm chân, Aslan mỉm cười quay đầu nói với Mai Lệ: “Đừng để ý đến hắn. Người này trong ngoài không đồng nhất, ta xem hắn căn bản là ‘Bất lực’ không đứng nổi đi.” Mai Lệ sửng sốt một chút, sau đó hì hì cười rộ lên.
Nếu nói vừa rồi William chỉ là chiếm tiện nghi và đùa giỡn, như vậy Aslan chính là công kích thẳng thừng. Không có nam nhân nào có thể chịu đựng năng lực phương diện kia bị nghi ngờ.
Con ngươi màu tím nhạt chợt lóe quang mang tàn nhẫn, nụ cười ôn hòa trên mặt cũng trở nên vặn vẹo, “Hứa hẹn quan trọng như vậy mà lại đến muộn. Xem ra ta phải trừng phạt các ngươi mới được.”
Một tiếng búng tay, từ bốn phía nhào ra mấy bóng người, một nhóm thanh niên mặc chế phục cấm vệ quân hoàng thất Đế Quốc, toàn bộ đều cầm bội kiếm sắc bén như một. William chậm rãi rút ra bội kiếm bên hông, lưỡi kiếm sắc bén ma sát với vỏ kiếm khảm nạm bảo thạch, phát ra âm thanh xoẹt xoẹt.
“Hoàng tộc Đế Quốc dùng bội kiếm quyết đấu cùng người tay không tấc sắt, nguyên lai đây chính là danh dự của các ngươi nha.” Đối mặt vài thanh kiếm lóe hàn quang, Aslan mặt không đổi sắc, trong giọng nói tràn ngập châm chọc.
Keng một tiếng, một thanh trường kiếm được ném đến trước mặt Aslan, William hừ lạnh một tiếng, “Loại tiểu nhân vật như ngươi, ta còn không đặt trong mắt.”
Aslan nhặt trường kiếm trên mặt đất, ngón tay búng lên thân kiếm, phát ra tiếng vang đang đang thanh thúy. Vẽ kiếm hoa giữa không trung, Aslan làm tốt động tác chuẩn bị chiến đấu.
La Cơ rút đao gỗ từ sau lưng ra, xẹt qua Aslan hướng tới cấm vệ quân. Lúc lướt sát qua bên người Aslan, thấp giọng nói: “Chúng ta cũng là cạm bẫy.”
Aslan khóe miệng kéo lên một nụ cười không rõ ý nghĩa.
La Cơ ưỡn ngực tiến lên phía trước, hai tay nắm đao gỗ, chân phải bước nửa bước ra trước.
“Trả Tiểu An cho ta!” Nàng hét lớn một tiếng, như mũi tên lao thẳng về phía địch nhân. Cả người giống như một thanh đao sắc bén, thế như chẻ tre. Ngay cả cấm vệ quân đã qua huấn luyện cũng cảm thấy giật mình với khí thế của nàng.
“Mai Lệ, nhanh đi yểm hộ nàng!” Nhìn La Cơ đã nhảy vào trận địa địch, bắt đầu chém giết, Aslan lập tức hạ lệnh.
“Vâng, trưởng quan.” Mai Lệ phản xạ có điều kiện đáp lại, trong nháy mắt tựa hồ trở lại dã thú huấn luyện doanh ngày trước.
Nàng mang đôi găng tay kim loại và khiên, nhảy lên, một cước đá trúng kẻ địch đánh lén sau lưng La Cơ, người nọ “A” một tiếng ngã xuống.
Các thiếu nữ trong cận chiến không chút nào kém hơn nam tử. Chính lời La Cơ đã nói sau khi kết thúc huấn luyện trước nhập học, “Sáng tạo kỳ tích không chỉ có nam tử.”
Nữ binh quả nhiên là rất tài năng.
Trước mắt đột nhiên hàn quang chợt lóe, Aslan tránh né không kịp, nâng kiếm chặn. Trường kiếm va vào nhau phát ra tiếng vang thanh thúy, tia lửa bắn ra bốn phía.
“Hừ hừ, thời điểm ‘Ước hội’ không thể nhìn chung quanh, phân tâm phải trả giá đại giới nga.” Con ngươi như thủy tinh màu tím nhạt tới gần trước mắt, William liếm liếm môi.
“Thường nghe thứ tử nhà Elvis tuấn mỹ phi phàm, là một vị công tử tài hoa, hôm nay vừa thấy, quả là như thế. So với tên nhỏ gầy được mời làm khách, càng làm cho ta hưng phấn.”
“Điện hạ quá khen.”
Aslan đôi mắt bích lục đột nhiên nổi lên lửa giận. Dùng lực hất kiếm đối phương ra, kiếm ở giữa không trung vẽ ra một đường hình cung ngân quang, kiếm khí thẳng hướng William đánh tới.
Trong khóa kiếm thuật cùng An Nam đối chiến, kiếm Aslan nhẹ nhàng linh hoạt, ưu nhã nhanh nhẹn. Mà hiện tại lại là chiêu chiêu công kích chỗ yếu hại của đối phương, sắc bén mà ngoan lệ, không lưu tình chút nào, kiếm khí bức người.
Con ngươi xanh ngọc bích nhu hòa lúc này cũng lộ hàn quang, cả người sắc bén giống như một thanh kiếm. Làm người khác cơ hồ không dám tin hắn là vị quý công tử ngày thường thái độ khiêm tốn kia.
Là hoàng tộc Đế Quốc, William đương nhiên cũng không phải người ăn chay. Bọn họ từ nhỏ đã chịu huấn luyện nghiêm khắc, nhất là kiếm thuật, đó quan hệ đến kiêu ngạo và danh dự hoàng tộc. Rõ ràng đã tiến vào thời đại vũ khí năng lượng, nhưng trong hoàng tộc vẫn duy trì quy định quyết đấu bằng trường kiếm.
Một đạo kiếm quang xẹt qua, William trên gương mặt xuất hiện một vết máu nhạt. Mà ống tay áo Aslan cũng bị cắt một vết thật dài.
“Rất thú vị.” William càng cười tà tứ, dùng ngón cái lau giọt máu trên mặt, vươn đầu lưỡi liếm liếm. Con ngươi màu tím nhạt vẫn gắt gao nhìn Aslan.
Aslan thu hồi nự cười khiêm tốn thường ngày, ánh mắt lãnh lệ nhìn lại địch nhân. Lấy kiếm thuật của hắn, căn bản không thể chiến thắng nam nhân trước mắt, nhiều nhất chỉ có thể đánh ngang tay.
Nhưng vô luận phải trả bất cứ giá nào, hắn cũng phải cứu Tiểu An ra. Tiểu An vì tin tưởng bọn họ mới có thể cá loại tiền đặt cược này. Đã như vậy, hắn không thể cô phụ tín nhiệm của Tiểu An.
Aslan dựng thẳng trường kiếm, tay phải cầm kiếm, tay trái để trên thân kiếm, trong cặp mắt xanh ngọc bích dấy lên một ngọn lửa, càng thêm loá mắt.
Hắn hét lớn một tiếng, đâm thẳng phía William, người sau cũng cảm thấy khí thế hắn cùng vừa rồi hoàn toàn bất đồng, cường đại, quyết tuyệt, làm người hít thở không thông.
“Thật sự rất đẹp.” William liếm liếm môi, nắm trường kiếm bày ra tư thế ứng chiến. Đối với năng lực của mình, hắn tự tin tuyệt đối. Tuy rằng đối phương kiếm thuật không tồi, nhưng tại phương diện lực lượng, là mình chiếm ưu thế.
Trường kiếm Aslan chỉ thẳng trái tim địch nhân, người sau dùng kiếm ngăn lại, hai thanh kiếm ma sát phát ra tia lửa mỏng. Hai thanh kiếm xẹt qua nhau, Aslan lẽ ra phải thu kiếm, nhưng hắn không làm vậy, ngược lại vươn cổ tay, ý đồ dùng cánh tay chặn trường kiếm. Lưỡi kiếm sắc bén tuyệt đối sẽ cắt đứt toàn bộ cổ tay.
Hắn điên rồi! Đây là ý tưởng lóe lên trong đầu William trong giây phút chỉ mành treo chuông.
Cùng lúc Fitzgerald đang chiến đấu kịch liệt, tiểu đội do Aslan dẫn dắt cũng đi đến tầng triển lãm vũ khí lục quân.
Một thân ảnh nhẹ nhàng nhảy lên đỉnh xe tăng, thiếu nữ thon thả nằm dán người lên, một đôi con ngươi trong bóng đêm chợt lóe tinh quang. Nàng linh hoạt xoay thân nhảy về mặt đất, vô thanh vô tức, làm người khác liên tưởng đến chú mèo thần bí và ưu nhã trong đêm đen.
“Không có động tĩnh.”
La Cơ hất mái tóc đuôi ngựa trên cổ ra sau, “Xem ra có điều không ổn.”
Tuy rằng nàng nói như thế, nhưng không có bất cứ biểu hiện kinh hoảng hay lo lắng nào. Aslan nhìn thiếu nữ bình tĩnh trước mặt, nhớ tới vừa rồi sau khi kế hoạch tác chiến bố trí hoàn tất, nàng châm chọc bản thân mình.
“Lời hứa? Thật sự rất đáng cười. Bất quá là để đồng bạn làm pháo hôi mà thôi.” Thiếu nữ dựa vào vách tường hành lang cười lạnh nói.
“Đó là sách lược.” Mai Lệ nhịn không được vì Aslan tranh cãi, “Aslan đại nhân......”
Mai Lệ còn định nói gì đó, Aslan đã nâng tay lên ngăn lại. “Không sai, ta biết rõ đó là cạm bẫy nhưng vẫn để Fitzgerald đi.”
Thanh âm Aslan trước sau như một trong sáng vững vàng, không nóng lòng vì chính mình giải thích, cũng không có vì bị vạch trần mà cảm thấy tức giận.
“Địch nhân sắp đặt cạm bẫy, thiết trí phục binh, chờ chúng ta mắc câu. Nhưng bọn họ nhân số cũng có hạn, nếu chúng ta không mắc câu, bọn họ sẽ lập tức triệu hồi phục binh về đại bản doanh. Phân tán lực lượng và tập trung lực lượng, các ngươi nghĩ cái nào dễ đánh tan hơn?”
“Rất tốt, phi thường lợi hại. Không hổ là nhị công tử nhà Elvis.” La Cơ vỗ tay, “Chúng ta đều là quân cờ trên tay ngươi, đúng không?”
Nàng đến trước mặt Aslan, lúc đi thoáng qua, thấp giọng nói bên tai Aslan: “Kỳ thật ngươi chỉ là không muốn tên đại ngốc cướp đi cơ hội ngươi ‘Anh hùng cứu mỹ nhân’ đi.”
Ngươi muốn nghĩ như vậy, ta cũng không có biện pháp. Aslan lúc ấy thực sự rất muốn trả lại nàng một câu này, bất quá, sự thật thắng hùng biện. Hắn cũng không định cùng nữ nhân dây dưa nhiều ở vấn đề này.
Vô luận hắn làm cái gì, đều chỉ có một mục đích, vì cứu Tiểu An ra.
Căn cứ di động trên đất liền giống như một con cự thú, phủ phục trên mặt đất, thân thể như ngọn núi nhỏ chiếm cứ toàn bộ phía Đông Bắc đại sảnh.
Ba người Aslan vừa đến bên ngoài ăn cứ, trước mắt đột nhiên xuất hiện ánh sáng chói lòa, chiếu vào làm mắt không cách nào mở ra.
"Bảo bối, các ngươi rốt cuộc tới rồi.” Dưới ngọn đèn xuất hiện một nam tử cao lớn, ngữ điệu ôn hòa ưu nhã mang theo sự giả dối nào đó. “Nguyên lai còn có các vị nữ sĩ xinh đẹp như vậy đến bồi ta, thật sự khiến ta vô cùng vinh hạnh.”
Hắn ưu nhã hạ thấp người chào mấy nàng La Cơ, cho dù thái độ hắn nho nhã lễ độ như thế, nhưng trong đôi mắt màu tím nhạt lại chợt lóe ý cười tà ác.
“Giao Tiểu An ra đây! Tên biến thái.” Mai Lệ không chút khách khí mắng to.
“Nữ sĩ thân ái, xin đừng vội vàng xúc động.” William mỉm cười, ngữ khí mang theo hương vị đùa giỡn, “Chúng ta đêm còn rất dài.”
Mai Lệ tức giận giậm chân, Aslan mỉm cười quay đầu nói với Mai Lệ: “Đừng để ý đến hắn. Người này trong ngoài không đồng nhất, ta xem hắn căn bản là ‘Bất lực’ không đứng nổi đi.” Mai Lệ sửng sốt một chút, sau đó hì hì cười rộ lên.
Nếu nói vừa rồi William chỉ là chiếm tiện nghi và đùa giỡn, như vậy Aslan chính là công kích thẳng thừng. Không có nam nhân nào có thể chịu đựng năng lực phương diện kia bị nghi ngờ.
Con ngươi màu tím nhạt chợt lóe quang mang tàn nhẫn, nụ cười ôn hòa trên mặt cũng trở nên vặn vẹo, “Hứa hẹn quan trọng như vậy mà lại đến muộn. Xem ra ta phải trừng phạt các ngươi mới được.”
Một tiếng búng tay, từ bốn phía nhào ra mấy bóng người, một nhóm thanh niên mặc chế phục cấm vệ quân hoàng thất Đế Quốc, toàn bộ đều cầm bội kiếm sắc bén như một. William chậm rãi rút ra bội kiếm bên hông, lưỡi kiếm sắc bén ma sát với vỏ kiếm khảm nạm bảo thạch, phát ra âm thanh xoẹt xoẹt.
“Hoàng tộc Đế Quốc dùng bội kiếm quyết đấu cùng người tay không tấc sắt, nguyên lai đây chính là danh dự của các ngươi nha.” Đối mặt vài thanh kiếm lóe hàn quang, Aslan mặt không đổi sắc, trong giọng nói tràn ngập châm chọc.
Keng một tiếng, một thanh trường kiếm được ném đến trước mặt Aslan, William hừ lạnh một tiếng, “Loại tiểu nhân vật như ngươi, ta còn không đặt trong mắt.”
Aslan nhặt trường kiếm trên mặt đất, ngón tay búng lên thân kiếm, phát ra tiếng vang đang đang thanh thúy. Vẽ kiếm hoa giữa không trung, Aslan làm tốt động tác chuẩn bị chiến đấu.
La Cơ rút đao gỗ từ sau lưng ra, xẹt qua Aslan hướng tới cấm vệ quân. Lúc lướt sát qua bên người Aslan, thấp giọng nói: “Chúng ta cũng là cạm bẫy.”
Aslan khóe miệng kéo lên một nụ cười không rõ ý nghĩa.
La Cơ ưỡn ngực tiến lên phía trước, hai tay nắm đao gỗ, chân phải bước nửa bước ra trước.
“Trả Tiểu An cho ta!” Nàng hét lớn một tiếng, như mũi tên lao thẳng về phía địch nhân. Cả người giống như một thanh đao sắc bén, thế như chẻ tre. Ngay cả cấm vệ quân đã qua huấn luyện cũng cảm thấy giật mình với khí thế của nàng.
“Mai Lệ, nhanh đi yểm hộ nàng!” Nhìn La Cơ đã nhảy vào trận địa địch, bắt đầu chém giết, Aslan lập tức hạ lệnh.
“Vâng, trưởng quan.” Mai Lệ phản xạ có điều kiện đáp lại, trong nháy mắt tựa hồ trở lại dã thú huấn luyện doanh ngày trước.
Nàng mang đôi găng tay kim loại và khiên, nhảy lên, một cước đá trúng kẻ địch đánh lén sau lưng La Cơ, người nọ “A” một tiếng ngã xuống.
Các thiếu nữ trong cận chiến không chút nào kém hơn nam tử. Chính lời La Cơ đã nói sau khi kết thúc huấn luyện trước nhập học, “Sáng tạo kỳ tích không chỉ có nam tử.”
Nữ binh quả nhiên là rất tài năng.
Trước mắt đột nhiên hàn quang chợt lóe, Aslan tránh né không kịp, nâng kiếm chặn. Trường kiếm va vào nhau phát ra tiếng vang thanh thúy, tia lửa bắn ra bốn phía.
“Hừ hừ, thời điểm ‘Ước hội’ không thể nhìn chung quanh, phân tâm phải trả giá đại giới nga.” Con ngươi như thủy tinh màu tím nhạt tới gần trước mắt, William liếm liếm môi.
“Thường nghe thứ tử nhà Elvis tuấn mỹ phi phàm, là một vị công tử tài hoa, hôm nay vừa thấy, quả là như thế. So với tên nhỏ gầy được mời làm khách, càng làm cho ta hưng phấn.”
“Điện hạ quá khen.”
Aslan đôi mắt bích lục đột nhiên nổi lên lửa giận. Dùng lực hất kiếm đối phương ra, kiếm ở giữa không trung vẽ ra một đường hình cung ngân quang, kiếm khí thẳng hướng William đánh tới.
Trong khóa kiếm thuật cùng An Nam đối chiến, kiếm Aslan nhẹ nhàng linh hoạt, ưu nhã nhanh nhẹn. Mà hiện tại lại là chiêu chiêu công kích chỗ yếu hại của đối phương, sắc bén mà ngoan lệ, không lưu tình chút nào, kiếm khí bức người.
Con ngươi xanh ngọc bích nhu hòa lúc này cũng lộ hàn quang, cả người sắc bén giống như một thanh kiếm. Làm người khác cơ hồ không dám tin hắn là vị quý công tử ngày thường thái độ khiêm tốn kia.
Là hoàng tộc Đế Quốc, William đương nhiên cũng không phải người ăn chay. Bọn họ từ nhỏ đã chịu huấn luyện nghiêm khắc, nhất là kiếm thuật, đó quan hệ đến kiêu ngạo và danh dự hoàng tộc. Rõ ràng đã tiến vào thời đại vũ khí năng lượng, nhưng trong hoàng tộc vẫn duy trì quy định quyết đấu bằng trường kiếm.
Một đạo kiếm quang xẹt qua, William trên gương mặt xuất hiện một vết máu nhạt. Mà ống tay áo Aslan cũng bị cắt một vết thật dài.
“Rất thú vị.” William càng cười tà tứ, dùng ngón cái lau giọt máu trên mặt, vươn đầu lưỡi liếm liếm. Con ngươi màu tím nhạt vẫn gắt gao nhìn Aslan.
Aslan thu hồi nự cười khiêm tốn thường ngày, ánh mắt lãnh lệ nhìn lại địch nhân. Lấy kiếm thuật của hắn, căn bản không thể chiến thắng nam nhân trước mắt, nhiều nhất chỉ có thể đánh ngang tay.
Nhưng vô luận phải trả bất cứ giá nào, hắn cũng phải cứu Tiểu An ra. Tiểu An vì tin tưởng bọn họ mới có thể cá loại tiền đặt cược này. Đã như vậy, hắn không thể cô phụ tín nhiệm của Tiểu An.
Aslan dựng thẳng trường kiếm, tay phải cầm kiếm, tay trái để trên thân kiếm, trong cặp mắt xanh ngọc bích dấy lên một ngọn lửa, càng thêm loá mắt.
Hắn hét lớn một tiếng, đâm thẳng phía William, người sau cũng cảm thấy khí thế hắn cùng vừa rồi hoàn toàn bất đồng, cường đại, quyết tuyệt, làm người hít thở không thông.
“Thật sự rất đẹp.” William liếm liếm môi, nắm trường kiếm bày ra tư thế ứng chiến. Đối với năng lực của mình, hắn tự tin tuyệt đối. Tuy rằng đối phương kiếm thuật không tồi, nhưng tại phương diện lực lượng, là mình chiếm ưu thế.
Trường kiếm Aslan chỉ thẳng trái tim địch nhân, người sau dùng kiếm ngăn lại, hai thanh kiếm ma sát phát ra tia lửa mỏng. Hai thanh kiếm xẹt qua nhau, Aslan lẽ ra phải thu kiếm, nhưng hắn không làm vậy, ngược lại vươn cổ tay, ý đồ dùng cánh tay chặn trường kiếm. Lưỡi kiếm sắc bén tuyệt đối sẽ cắt đứt toàn bộ cổ tay.
Hắn điên rồi! Đây là ý tưởng lóe lên trong đầu William trong giây phút chỉ mành treo chuông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.