Quận Chúa Vương Triều Dưới Thân Ta
Chương 19
haphong2101
02/02/2022
Một đường kiếm dài hạ thẳng xuống cánh tay phải của Dương An Phong, vết máu chảy dài thấm vào mảnh vãi trắng y phục. Lãnh Nguyệt Du càng lúc càng hứng thú với chính trò chơi mà nàng ta tạo ra. Vỗ tay hai cái liền xuất hiện hai tên gia nô cầm theo những thanh roi da bước đến, Nguyệt Du khụy gối đưa khuôn mặt đầy giễu cợt nhìn Dương An Phong
" Dương An Phong, tính mạng của ngươi còn hay không bây giờ phải trông cậy vào Di Tuệ quận chúa rồi"
" Khốn kiếp! Ngươi không được làm gì quận chúa!!! Nếu không.mm ta tuyệt đối không tha cho ngươi" Dương An Phong vừa mở miệng hét lớn liền bị Nguyệt Du tát thẳng vào mặt
" Đừng mạnh mồm như thế, thế sừa ở trong tay ta.... Thế thượng phong cũng là trong tay ta~ Dương An Phong, nào.... Cùng ta chờ đón giây phúc thăng hoa nhất của trò chơi này" Nguyệt Du, nàng ta thực sự chỉ biết trả thù, nàng ta vốn không biết được ngươi của Di Yến quận chúa đang âm thầm bao vay khắp Lãnh gia trang.
Bước vào trong với khuôn mặt đầy ma mị, nàng đưa tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp kia của Di Tuệ quận chúa. Nếu như năm năm trước người thắng là Nguyệt Du thì có lẽ bây giờ Di Tuệ quận chúa không phải là người của Dương An Phong, Nguyệt Du nàng cũng chẳng cần hao tâm tốn sức như vậy mới chiếm được thể sát nàng.
" Tuệ nhi, nàng nghe thấy rồi đấy.... " Đưa tay ra sau cởi trói cho Di Tuệ quận chúa, Nguyệt Dụ thay đổi hẳn thái độ với người trước mặt " Ta nghĩ nàng thông minh như vậy thì không thể nào không biết mình nên làm gì đúng không?"
" Lãnh Nguyệt Du... Ngươi đừng hòng.... Ta chỉ có thể là của Dương An Phong, cả đời này cũng sẽ vậy...." Di Tuệ liếc đôi mắt sắc bén nhìn Nguyệt Du khinh bỉ, nàng chỉ hận không thể đem Nguyệt Du một đao gϊếŧ chết.
" Được thôi... Ta xem nàng còn có thể mạnh miệng đến đâu" Nguyệt Du quay mặt sang hướng cửa hạ lệnh" Có phải các ngươi ăn không no không? Tại sao ta lại không nghe được âm thanh của Dương An Phong vậy"
Sau câu nói đầy uy quyền kia, những đòn roi liên tục giáng xuống đôi lưng yếu mềm kia mà lần lượt tạo những vết đỏ rỉ máu tươi. Di Tuệ thật sự chẳng dám nghe nữa, Dương An Phong có thể thực sự mất mạng, nàng không muốn... Nàng muốn Dương An Phong bình an mà trở về với nàng....
" Dừng lại!!!" Di Tuệ lay người Nguyệt Du " Ta bảo ngươi mau dừng lại... Phong Phong thực sự không thể chịu được... Ngươi có nghe rõ không.... Lãnh Nguyệt Du.... " Di Tuệ càng nói càng không thể kiềm được những giọt lệ long lanh kia rơi xuống " Bổn quận chúa kêu ngươi dừng tay lại ngươi có nghe không???"
" Nào nào, Quận chúa... Đây là thái độ cầu sinh sao?" Nguyệt Du đứng dậy bước đến cửa sổ nhếch môi
Di Tuệ biết thứ Nguyệt Du muốn là gì. Nhưng vì Dương An Phong cả thứ gọi là tôn nghiêm nàng cũng chẳng cần nữa. Từng bước chân bước đến chỗ Lãnh Nguyệt Du, Di Tuệ từ từ hạ thân quỳ nơi chân nàng ta mà hạ giọng
" Lãnh Nguyệt Du... Chỉ cần tha cho Dương An Phong... Ngươi muốn gì.... Vương Di Tuệ ta cũng sẽ chấp nhận"
" Được! Cái này là do nàng nói" Lãnh Nguyệt Du đỡ Di Tuệ đứng dậy, từng chút một cởi y phục nàng ra, cơ thể trần trụi đừng trước mặt người xa lạ thực sự khiến Di Tuệ không thể chịu được.
Trong những giây phút ngại ngùng kia Di Tuệ hoàn toàn chẳng phát giác hai bàn tay mình đã bị trói vào cây cột ở gần cửa sổ. Lành Nguyệt Du mạnh bạo đưa nàng tiếng sâu vào nụ hôn, chiếc lưỡi thô bạo xa lạ cậy môi thâm nhập vào bên trong khoang miệng nàng mà khuấy đảo. Từng cử chỉ hành động điều thô bạo chẳng nhẹ nhàng như Dương An Phong đã từng làm với nàng. Chính điều này đây làm Di Tuệ càng thêm thập phần đau đớn.
Đặt một chân Di Tuệ lên chiếc ghế lớn tạo tư thế hé mở cửa hang, Nguyệt Du nhẹ nhàng xoa lấy hạt phấn bên ngoài khiến Di Tuệ khó chịu mà bật ra tiếng rêи ɾỉ, ngón tay thon dài với chiếc móng nhọn không dịu dàng mà mạnh bạo tiến vào trong hang động làm Di Tuệ ngẩng đầu, cơn đau truyền đến tận dáy thần kinh não khiến hai hàng nước mắt chảy dài xuống vầng cổ trắng.
Một tay thô bạo ra vào cửa hang thần bí, tay còn lại chẳng an phận mà liên tục xoa nắn bầu ngực căn tròn, chiếc lưỡi linh hoạt không ngừng nghịch ngợm vành tai nhỏ nhắn của nàng. Đây là kɦoáı ƈảʍ sao? Sao Di Tuệ thấy trong lòng nàng đau đớn vậy. Người nàng yêu đang bên ngoài kia chịu những đòn roi dày vò thể xác, nàng ở đây cùng nữ nhân khác ân ân ái ái.... Nàng từng hứa sẽ để tất cả của mình cho Dương An Phong mà.....
" Thế nào.... Có phải nàng đau lòng lắm không? Nhưng mà... Tất cả chỉ mới là bắt đầu thôi, rồi ta sẽ cho nàng thấy được.... Rơi vào tay ta rồi thì chỉ có thể phục tùng ta..." Nguyệt Du ở trong hang động khẽ cong ngón tay lên khiến Di Tuệ một phen đau đớn mà phát ra âm thanh...
Khuôn mặt Di Tuệ trở nên mệt mỏi, đôi mắt nàng vô hồn đến lạ lẫm. Nàng không phải là nữ nhân trinh nguyên, người nàng dơ bẩn lắm... Đúng không?
==============
Phong cũng thấy đau......
" Dương An Phong, tính mạng của ngươi còn hay không bây giờ phải trông cậy vào Di Tuệ quận chúa rồi"
" Khốn kiếp! Ngươi không được làm gì quận chúa!!! Nếu không.mm ta tuyệt đối không tha cho ngươi" Dương An Phong vừa mở miệng hét lớn liền bị Nguyệt Du tát thẳng vào mặt
" Đừng mạnh mồm như thế, thế sừa ở trong tay ta.... Thế thượng phong cũng là trong tay ta~ Dương An Phong, nào.... Cùng ta chờ đón giây phúc thăng hoa nhất của trò chơi này" Nguyệt Du, nàng ta thực sự chỉ biết trả thù, nàng ta vốn không biết được ngươi của Di Yến quận chúa đang âm thầm bao vay khắp Lãnh gia trang.
Bước vào trong với khuôn mặt đầy ma mị, nàng đưa tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp kia của Di Tuệ quận chúa. Nếu như năm năm trước người thắng là Nguyệt Du thì có lẽ bây giờ Di Tuệ quận chúa không phải là người của Dương An Phong, Nguyệt Du nàng cũng chẳng cần hao tâm tốn sức như vậy mới chiếm được thể sát nàng.
" Tuệ nhi, nàng nghe thấy rồi đấy.... " Đưa tay ra sau cởi trói cho Di Tuệ quận chúa, Nguyệt Dụ thay đổi hẳn thái độ với người trước mặt " Ta nghĩ nàng thông minh như vậy thì không thể nào không biết mình nên làm gì đúng không?"
" Lãnh Nguyệt Du... Ngươi đừng hòng.... Ta chỉ có thể là của Dương An Phong, cả đời này cũng sẽ vậy...." Di Tuệ liếc đôi mắt sắc bén nhìn Nguyệt Du khinh bỉ, nàng chỉ hận không thể đem Nguyệt Du một đao gϊếŧ chết.
" Được thôi... Ta xem nàng còn có thể mạnh miệng đến đâu" Nguyệt Du quay mặt sang hướng cửa hạ lệnh" Có phải các ngươi ăn không no không? Tại sao ta lại không nghe được âm thanh của Dương An Phong vậy"
Sau câu nói đầy uy quyền kia, những đòn roi liên tục giáng xuống đôi lưng yếu mềm kia mà lần lượt tạo những vết đỏ rỉ máu tươi. Di Tuệ thật sự chẳng dám nghe nữa, Dương An Phong có thể thực sự mất mạng, nàng không muốn... Nàng muốn Dương An Phong bình an mà trở về với nàng....
" Dừng lại!!!" Di Tuệ lay người Nguyệt Du " Ta bảo ngươi mau dừng lại... Phong Phong thực sự không thể chịu được... Ngươi có nghe rõ không.... Lãnh Nguyệt Du.... " Di Tuệ càng nói càng không thể kiềm được những giọt lệ long lanh kia rơi xuống " Bổn quận chúa kêu ngươi dừng tay lại ngươi có nghe không???"
" Nào nào, Quận chúa... Đây là thái độ cầu sinh sao?" Nguyệt Du đứng dậy bước đến cửa sổ nhếch môi
Di Tuệ biết thứ Nguyệt Du muốn là gì. Nhưng vì Dương An Phong cả thứ gọi là tôn nghiêm nàng cũng chẳng cần nữa. Từng bước chân bước đến chỗ Lãnh Nguyệt Du, Di Tuệ từ từ hạ thân quỳ nơi chân nàng ta mà hạ giọng
" Lãnh Nguyệt Du... Chỉ cần tha cho Dương An Phong... Ngươi muốn gì.... Vương Di Tuệ ta cũng sẽ chấp nhận"
" Được! Cái này là do nàng nói" Lãnh Nguyệt Du đỡ Di Tuệ đứng dậy, từng chút một cởi y phục nàng ra, cơ thể trần trụi đừng trước mặt người xa lạ thực sự khiến Di Tuệ không thể chịu được.
Trong những giây phút ngại ngùng kia Di Tuệ hoàn toàn chẳng phát giác hai bàn tay mình đã bị trói vào cây cột ở gần cửa sổ. Lành Nguyệt Du mạnh bạo đưa nàng tiếng sâu vào nụ hôn, chiếc lưỡi thô bạo xa lạ cậy môi thâm nhập vào bên trong khoang miệng nàng mà khuấy đảo. Từng cử chỉ hành động điều thô bạo chẳng nhẹ nhàng như Dương An Phong đã từng làm với nàng. Chính điều này đây làm Di Tuệ càng thêm thập phần đau đớn.
Đặt một chân Di Tuệ lên chiếc ghế lớn tạo tư thế hé mở cửa hang, Nguyệt Du nhẹ nhàng xoa lấy hạt phấn bên ngoài khiến Di Tuệ khó chịu mà bật ra tiếng rêи ɾỉ, ngón tay thon dài với chiếc móng nhọn không dịu dàng mà mạnh bạo tiến vào trong hang động làm Di Tuệ ngẩng đầu, cơn đau truyền đến tận dáy thần kinh não khiến hai hàng nước mắt chảy dài xuống vầng cổ trắng.
Một tay thô bạo ra vào cửa hang thần bí, tay còn lại chẳng an phận mà liên tục xoa nắn bầu ngực căn tròn, chiếc lưỡi linh hoạt không ngừng nghịch ngợm vành tai nhỏ nhắn của nàng. Đây là kɦoáı ƈảʍ sao? Sao Di Tuệ thấy trong lòng nàng đau đớn vậy. Người nàng yêu đang bên ngoài kia chịu những đòn roi dày vò thể xác, nàng ở đây cùng nữ nhân khác ân ân ái ái.... Nàng từng hứa sẽ để tất cả của mình cho Dương An Phong mà.....
" Thế nào.... Có phải nàng đau lòng lắm không? Nhưng mà... Tất cả chỉ mới là bắt đầu thôi, rồi ta sẽ cho nàng thấy được.... Rơi vào tay ta rồi thì chỉ có thể phục tùng ta..." Nguyệt Du ở trong hang động khẽ cong ngón tay lên khiến Di Tuệ một phen đau đớn mà phát ra âm thanh...
Khuôn mặt Di Tuệ trở nên mệt mỏi, đôi mắt nàng vô hồn đến lạ lẫm. Nàng không phải là nữ nhân trinh nguyên, người nàng dơ bẩn lắm... Đúng không?
==============
Phong cũng thấy đau......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.