Chương 20: Phần 20
Yên Hồi
22/11/2024
Tài năng diễn xuất của Hách Liên Chương đã được rèn luyện từ nhỏ, chơi tình cảm làm sao ngươi chơi lại hắn được?
Ngày đó sau khi tan triều Hách Liên Chương đến chỗ ta ném cả chén trà, khí chất đế vương uy nghiêm sụp đổ tan tành, mặc triều phục mà chửi vị đại thần dâng tấu kia suốt hai mươi phút.
Sau khi chửi đã, đương kim thánh thượng ưu nhã uống trà, nói: "Hậu thuẫn lớn nhất của muội đang ngồi đây, sống được thì sống, không sống được thì cứ xem như chơi không Tạ Du rồi hãy hòa ly, chẳng qua chỉ là một nam nhân thôi."
Cuối cùng Hách Liên Chương khoát tay: "Lễ bộ đã chọn ngày xong rồi, muội chuẩn bị làm tân nương đi!"
26
Mồng sáu tháng sáu, ta và thế tử An Định Hầu Tạ Du đại hôn.
Ta từ Quận chúa phủ đi ra, của hồi môn từ bắc đến nam vòng quanh cả kinh thành khiêng vào An Định Hầu phủ.
Tạ Du dẫn đội thiết kỵ tinh nhuệ của hắn đến đón dâu, Hách Liên Chương bất chấp sự phản đối của Lễ bộ, ngồi ở ghế chủ tọa cao đường, khi nghe tin này suýt nữa thì không giữ được mặt lạnh.
Làm sao giữ được? Đó chính là đội thiết kỵ tinh nhuệ khiến hắn mất ngủ đấy!
Trong tiếng chúc mừng, Hách Liên Chương nắm tay ta, từ từ đặt vào lòng bàn tay Tạ Du.
Hắn dùng giọng chỉ có ba người chúng ta nghe được mà nói: "Ta giao muội muội của ta cho ngươi, Doãn Chấp, nửa đời trước ngươi bảo vệ quốc gia, nửa đời sau, ngươi hãy bảo vệ muội ấy cho tốt."
Lòng ta xúc động vô cùng, Tạ Du nắm tay ta, chậm rãi nói một tiếng "Được."
Ta cứ thế bước ra khỏi Quận chúa phủ, hơn nữa còn bước ra khỏi hoàng cung đã giam cầm ta mười lăm năm.
Xe hoa đi rất êm ái, hai bên đường đều là tiếng chúc mừng của bách tính, ta vén khăn che mặt lên ăn chút đồ lót dạ, ta nghĩ bụng Tạ Du được bách tính yêu mến đón chào ghê.
Sau đó trong tiếng pháo và tiếng reo hò, ta được Tạ Du nắm tay dìu xuống xe, bước qua chậu lửa, hỉ nương nhất xướng tam thán, chúng ta thuận theo bái thiên địa.
Cho đến khi ngồi trên giường tân hôn, Tạ Du vẫn không buông tay ta ra.
Ống tay áo của hỉ phục rất rộng, che đi bàn tay đang đan vào nhau của chúng ta, trong hỉ phòng từ sớm đã có tiểu bối đến xem náo nhiệt, ta đội khăn hỉ, nghe thấy một giọng nói non nớt: "Tiểu thúc thật không nỡ rời tân nương tử! Cả đường đi không buông tay."
Lập tức cả hỉ vòng vang lên tiếng cười ồ.
"Tân hôn mà! Lần đầu tiên trong đời, ai mà chẳng thích!"
"Thông suốt rồi à lão tam, biết nhớ tân nương tử rồi."
Tạ Du dường như sợ ta không thoải mái, bóp tay ta một cái định buông ra, nhưng không ngờ bị ta nhẹ nhàng nắm lại.
Động tác của Tạ Du khựng lại, giây sau nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, mười ngón đan vào nhau.
Ta nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn: "Nói ta thì được, đừng có mạo phạm Quận chúa."
Hỉ phòng im lặng một thoáng, sau đó lại náo nhiệt: "Thành thân rồi! Còn gọi Quận chúa gì nữa! Được không đấy Tạ Tam!"
Giọng này ta nghe ra rồi, là Ngụy Viễn.
Những người ở trong hỉ phòng hôm nay, đều là thân tín và bằng hữu tốt của hắn.
Đã đến giờ, mọi người yên lặng, trong tiếng của hỉ nương, Tạ Du cuối cùng cũng buông tay ta ra, cầm lấy cân hỷ*.
Ánh sáng từ tối đến sáng, mùi hương trong không khí dần đậm, trong bầu không khí vui vẻ, ta rơi vào đôi mắt đen láy của Tạ Du.
Đối diện nhau, ta chớp chớp mắt, nhìn phu quân mới cưới anh tuấn trước mặt mỉm cười nhẹ nhàng.
Trong hỉ phòng vang lên tiếng kêu đang cố nén lại, sau đó là một tràng chúc mừng.
Nến đỏ lay động, không khí lãng mạn, có người đang hát: "Gió vàng sương ngọc tìm nhau, đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng."
(*) Câu thơ trong tác phẩm "Thước kiều tiên" - Tần Quán, dịch thivien
27
Chúng ta đối diện nhau hồi lâu, lâu đến nỗi những nữ nhân bên cạnh phải lấy khăn che miệng cười: "Tân nương quá đẹp, Tam thúc nhìn đến ngẩn người rồi, đến lúc kết tóc uống rượu giao bôi thôi!"
Ngày đó sau khi tan triều Hách Liên Chương đến chỗ ta ném cả chén trà, khí chất đế vương uy nghiêm sụp đổ tan tành, mặc triều phục mà chửi vị đại thần dâng tấu kia suốt hai mươi phút.
Sau khi chửi đã, đương kim thánh thượng ưu nhã uống trà, nói: "Hậu thuẫn lớn nhất của muội đang ngồi đây, sống được thì sống, không sống được thì cứ xem như chơi không Tạ Du rồi hãy hòa ly, chẳng qua chỉ là một nam nhân thôi."
Cuối cùng Hách Liên Chương khoát tay: "Lễ bộ đã chọn ngày xong rồi, muội chuẩn bị làm tân nương đi!"
26
Mồng sáu tháng sáu, ta và thế tử An Định Hầu Tạ Du đại hôn.
Ta từ Quận chúa phủ đi ra, của hồi môn từ bắc đến nam vòng quanh cả kinh thành khiêng vào An Định Hầu phủ.
Tạ Du dẫn đội thiết kỵ tinh nhuệ của hắn đến đón dâu, Hách Liên Chương bất chấp sự phản đối của Lễ bộ, ngồi ở ghế chủ tọa cao đường, khi nghe tin này suýt nữa thì không giữ được mặt lạnh.
Làm sao giữ được? Đó chính là đội thiết kỵ tinh nhuệ khiến hắn mất ngủ đấy!
Trong tiếng chúc mừng, Hách Liên Chương nắm tay ta, từ từ đặt vào lòng bàn tay Tạ Du.
Hắn dùng giọng chỉ có ba người chúng ta nghe được mà nói: "Ta giao muội muội của ta cho ngươi, Doãn Chấp, nửa đời trước ngươi bảo vệ quốc gia, nửa đời sau, ngươi hãy bảo vệ muội ấy cho tốt."
Lòng ta xúc động vô cùng, Tạ Du nắm tay ta, chậm rãi nói một tiếng "Được."
Ta cứ thế bước ra khỏi Quận chúa phủ, hơn nữa còn bước ra khỏi hoàng cung đã giam cầm ta mười lăm năm.
Xe hoa đi rất êm ái, hai bên đường đều là tiếng chúc mừng của bách tính, ta vén khăn che mặt lên ăn chút đồ lót dạ, ta nghĩ bụng Tạ Du được bách tính yêu mến đón chào ghê.
Sau đó trong tiếng pháo và tiếng reo hò, ta được Tạ Du nắm tay dìu xuống xe, bước qua chậu lửa, hỉ nương nhất xướng tam thán, chúng ta thuận theo bái thiên địa.
Cho đến khi ngồi trên giường tân hôn, Tạ Du vẫn không buông tay ta ra.
Ống tay áo của hỉ phục rất rộng, che đi bàn tay đang đan vào nhau của chúng ta, trong hỉ phòng từ sớm đã có tiểu bối đến xem náo nhiệt, ta đội khăn hỉ, nghe thấy một giọng nói non nớt: "Tiểu thúc thật không nỡ rời tân nương tử! Cả đường đi không buông tay."
Lập tức cả hỉ vòng vang lên tiếng cười ồ.
"Tân hôn mà! Lần đầu tiên trong đời, ai mà chẳng thích!"
"Thông suốt rồi à lão tam, biết nhớ tân nương tử rồi."
Tạ Du dường như sợ ta không thoải mái, bóp tay ta một cái định buông ra, nhưng không ngờ bị ta nhẹ nhàng nắm lại.
Động tác của Tạ Du khựng lại, giây sau nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, mười ngón đan vào nhau.
Ta nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn: "Nói ta thì được, đừng có mạo phạm Quận chúa."
Hỉ phòng im lặng một thoáng, sau đó lại náo nhiệt: "Thành thân rồi! Còn gọi Quận chúa gì nữa! Được không đấy Tạ Tam!"
Giọng này ta nghe ra rồi, là Ngụy Viễn.
Những người ở trong hỉ phòng hôm nay, đều là thân tín và bằng hữu tốt của hắn.
Đã đến giờ, mọi người yên lặng, trong tiếng của hỉ nương, Tạ Du cuối cùng cũng buông tay ta ra, cầm lấy cân hỷ*.
Ánh sáng từ tối đến sáng, mùi hương trong không khí dần đậm, trong bầu không khí vui vẻ, ta rơi vào đôi mắt đen láy của Tạ Du.
Đối diện nhau, ta chớp chớp mắt, nhìn phu quân mới cưới anh tuấn trước mặt mỉm cười nhẹ nhàng.
Trong hỉ phòng vang lên tiếng kêu đang cố nén lại, sau đó là một tràng chúc mừng.
Nến đỏ lay động, không khí lãng mạn, có người đang hát: "Gió vàng sương ngọc tìm nhau, đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng."
(*) Câu thơ trong tác phẩm "Thước kiều tiên" - Tần Quán, dịch thivien
27
Chúng ta đối diện nhau hồi lâu, lâu đến nỗi những nữ nhân bên cạnh phải lấy khăn che miệng cười: "Tân nương quá đẹp, Tam thúc nhìn đến ngẩn người rồi, đến lúc kết tóc uống rượu giao bôi thôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.