Quân Cưới Thập Niên 80: Thay Chị Gả Chồng
Chương 14: Đêm Nay Ở Tạm Căn Nhà Này
Nhật Thu Quá Vạn
08/06/2024
Vẻ mặt Lục Thời Thâm vô cảm “ừm” một cái, giọng nói không có gì thay đổi: “Đêm nay ở tạm căn nhà này, ngày mai tôi sẽ đi xin một căn nhà to hơn để ở. Nước tắm rửa và nhà vệ sinh đều ở dưới lầu, tôi còn có việc bận, sẽ về khá trễ, cô mệt thì ngủ trước đi.”
Dương Niệm Niệm vốn định nói nơi này đã đủ cho hai người ở, nhưng mà còn chưa nói xong thì Lục Thời Thâm đã cầm hộp cơm nhôm ra cửa.
Cô thuận tay đóng cửa nhà lại, đứng ở cửa ngẩn ra một chút mới đẩy cửa phòng trong nhà.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường và một chiếc thùng gỗ lớn, trên giường chăn nệm được gấp ngay ngắn, khăn trải giường không có một nếp nhăn, thùng cũng được đậy kín, mặt đất sạch sẽ không hề dơ, vừa nhìn đã biết anh là một người thích sạch sẽ.
Dương Niệm Niệm đặt túi lên thùng gỗ, cô chỉ mang theo một bộ quần áo tắm rửa, đây là đồ Dương Tuệ Oánh mua cho chủ cơ thể này mặc, ngày thường ở nhà chủ cơ thể này cũng tiếc không dám mặc thường xuyên.
Phòng tắm và vệ sinh đều ở lầu một, wc là bồn cầu kiểu tám người ngồi, xung quanh không có gì che đậy, không hề có sự riêng tư, cũng may là lúc này không có ai đi wc.
Phòng tắm cũng công cộng, có khoảng bảy tám phòng vuông, trên tường có treo một vòi nước, có vẻ như nhà tắm kiểu phương Bắc.
Đừng thấy điều kiện ở đây đơn sơ, ở thời đại này, với đại đa số mọi người mà nói thì điều kiện này đã không tồi rồi.
Phải biết rằng ở nông thôn trong nhà còn không có nhà tắm, phụ nữ chỉ có thể làm cái bồn tắm, đặt trong phòng để tắm rửa, đàn ông thì trực tiếp nhảy xuống sông tắm.
Lúc này trời vẫn chưa tối, các chị dâu trong khu tập thể người nhà vẫn đang bận rộn nấu cơm, Dương Niệm Niệm nhân lúc này không ai tắm nhanh chóng tắm rửa, mệt mỏi một ngày, cả người đầy mồ hôi, tắm rửa xong cả người đều thoải mái hơn nhiều.
Cô tiện thể giặt luôn quần áo, sau đó quay lại phòng nghỉ ngơi, đi đường cả ngày thật sự cũng mệt, nằm trên giường chưa bao lâu đã ngủ.
Cũng không biết ngủ bao lâu rồi, cô mơ mơ màng màng thức giấc, vừa mở mắt đã thấy bên mép giường có một cái bóng đen, Dương Niệm Niệm hoảng hồn ngồi bật dậy.
“Đừng sợ, là tôi, tôi thấy cô ngủ rồi nên không bật đèn.” Bóng đen mép giường bỗng lên tiếng.
Nghe thấy giọng của Lục Thời Thâm, Dương Niệm Niệm nhẹ nhàng thở phào, bỗng nhớ ra bây giờ cô đang trong quân đội, còn đang nằm trên giường của Lục Thời Thâm đó.
Cô xoa xoa mắt, giọng nói còn ngái ngủ: “Mấy giờ rồi.”
“Mười giờ.”
Lục Thời Thâm ngồi xuống mép giường, đưa lưng về phía Dương Niệm Niệm, trời quá tối, chỉ có thể thấy rõ chiếc áo ngắn tay trên người anh, sống lưng thẳng như tường đất, để lộ cảm giác chèn ép vô hình.
Nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, Dương Niệm Niệm cảm thấy khá căng thẳng, trong đầu hiện lên đầy hình ảnh linh tinh, chần chừ suy nghĩ có nên từ chối Lục Thời Thâm không.
Bây giờ hai người là vợ chồng đó.
Ai ngờ sau khi Lục Thời Thâm nằm xuống, chỉ nói câu “ngủ đi” sau đó không có tiếng động nữa, Lục Thời Thâm ngủ ngay ngắn, cơ thể cũng không đụng vào cô, hoàn toàn không có ý định làm gì cô, Dương Niệm Niệm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời tự mắng mình không trong sáng.
Sống hai đời, đây là lần đầu tiên Dương Niệm Niệm cùng chung chăn gối với một người đàn ông, còn tưởng rằng sẽ mất ngủ, kết quả chưa được bao lâu đã ngủ say rồi.
Một đêm ngủ ngon, ngày hôm sau sau khi thức dậy, Lục Thời Thâm đã vào quân đội, trên bàn đặt hai hộp cơm và một tờ giấy.
Dương Niệm Niệm vốn định nói nơi này đã đủ cho hai người ở, nhưng mà còn chưa nói xong thì Lục Thời Thâm đã cầm hộp cơm nhôm ra cửa.
Cô thuận tay đóng cửa nhà lại, đứng ở cửa ngẩn ra một chút mới đẩy cửa phòng trong nhà.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường và một chiếc thùng gỗ lớn, trên giường chăn nệm được gấp ngay ngắn, khăn trải giường không có một nếp nhăn, thùng cũng được đậy kín, mặt đất sạch sẽ không hề dơ, vừa nhìn đã biết anh là một người thích sạch sẽ.
Dương Niệm Niệm đặt túi lên thùng gỗ, cô chỉ mang theo một bộ quần áo tắm rửa, đây là đồ Dương Tuệ Oánh mua cho chủ cơ thể này mặc, ngày thường ở nhà chủ cơ thể này cũng tiếc không dám mặc thường xuyên.
Phòng tắm và vệ sinh đều ở lầu một, wc là bồn cầu kiểu tám người ngồi, xung quanh không có gì che đậy, không hề có sự riêng tư, cũng may là lúc này không có ai đi wc.
Phòng tắm cũng công cộng, có khoảng bảy tám phòng vuông, trên tường có treo một vòi nước, có vẻ như nhà tắm kiểu phương Bắc.
Đừng thấy điều kiện ở đây đơn sơ, ở thời đại này, với đại đa số mọi người mà nói thì điều kiện này đã không tồi rồi.
Phải biết rằng ở nông thôn trong nhà còn không có nhà tắm, phụ nữ chỉ có thể làm cái bồn tắm, đặt trong phòng để tắm rửa, đàn ông thì trực tiếp nhảy xuống sông tắm.
Lúc này trời vẫn chưa tối, các chị dâu trong khu tập thể người nhà vẫn đang bận rộn nấu cơm, Dương Niệm Niệm nhân lúc này không ai tắm nhanh chóng tắm rửa, mệt mỏi một ngày, cả người đầy mồ hôi, tắm rửa xong cả người đều thoải mái hơn nhiều.
Cô tiện thể giặt luôn quần áo, sau đó quay lại phòng nghỉ ngơi, đi đường cả ngày thật sự cũng mệt, nằm trên giường chưa bao lâu đã ngủ.
Cũng không biết ngủ bao lâu rồi, cô mơ mơ màng màng thức giấc, vừa mở mắt đã thấy bên mép giường có một cái bóng đen, Dương Niệm Niệm hoảng hồn ngồi bật dậy.
“Đừng sợ, là tôi, tôi thấy cô ngủ rồi nên không bật đèn.” Bóng đen mép giường bỗng lên tiếng.
Nghe thấy giọng của Lục Thời Thâm, Dương Niệm Niệm nhẹ nhàng thở phào, bỗng nhớ ra bây giờ cô đang trong quân đội, còn đang nằm trên giường của Lục Thời Thâm đó.
Cô xoa xoa mắt, giọng nói còn ngái ngủ: “Mấy giờ rồi.”
“Mười giờ.”
Lục Thời Thâm ngồi xuống mép giường, đưa lưng về phía Dương Niệm Niệm, trời quá tối, chỉ có thể thấy rõ chiếc áo ngắn tay trên người anh, sống lưng thẳng như tường đất, để lộ cảm giác chèn ép vô hình.
Nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, Dương Niệm Niệm cảm thấy khá căng thẳng, trong đầu hiện lên đầy hình ảnh linh tinh, chần chừ suy nghĩ có nên từ chối Lục Thời Thâm không.
Bây giờ hai người là vợ chồng đó.
Ai ngờ sau khi Lục Thời Thâm nằm xuống, chỉ nói câu “ngủ đi” sau đó không có tiếng động nữa, Lục Thời Thâm ngủ ngay ngắn, cơ thể cũng không đụng vào cô, hoàn toàn không có ý định làm gì cô, Dương Niệm Niệm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời tự mắng mình không trong sáng.
Sống hai đời, đây là lần đầu tiên Dương Niệm Niệm cùng chung chăn gối với một người đàn ông, còn tưởng rằng sẽ mất ngủ, kết quả chưa được bao lâu đã ngủ say rồi.
Một đêm ngủ ngon, ngày hôm sau sau khi thức dậy, Lục Thời Thâm đã vào quân đội, trên bàn đặt hai hộp cơm và một tờ giấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.