Quân Hôn 70: Kết Hôn Bốn Năm Không Gặp Mặt, Ông Xã Quân Quan Trở Về Rồi!
Chương 7: Hàng Xóm Khó Ưa
Thương Hải Thăng Nguyệt
06/08/2024
Người phụ nữ này tên Triệu Thúy Lan, là nhân viên bán hàng của cửa hàng bách hóa, chồng bà ta làm ở xưởng quốc doanh, có một trai một gái, cuộc sống trôi qua không tệ lắm.
Giọng bà ta rất lớn, rất nhanh đã khiến cho mọi người xung quanh chú ý đến, mọi người không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn lên người Hạ Thanh Nịnh.
Đây chính là hiệu quả mà Triệu Thúy Lan muốn, thấy mọi người nhìn qua đây, bà ta tiếp tục nói: “Ôi chao, là quần áo đàn ông đây mà, kiểu dáng đẹp đấy, tôi làm ở cửa hàng bách hóa cũng chưa từng nhìn thấy, cô mua ở đâu vậy?”
Triệu Thúy Lan này là một người nâng cao đạp thấp, coi thường nhất là dáng vẻ quê mùa của người nông thôn, mà trong đại viện này cũng chỉ có một mình nguyên chủ từ nông thôn đến, cho nên ngày thường không ít lần châm chọc cô.
Chẳng qua cố tình con nhóc từ nông thôn đến này, sau khi vào thành phố, càng lớn càng xinh đẹp, năm trước còn vào làm ở xưởng dệt quốc doanh, chồng bà ta nhờ vả nhiều mối quan hệ như vậy cũng không nhét con gái mình vào được, cho nên bà ta càng thêm ngứa mắt nhìn nguyên chủ, càng nhìn càng thấy là cô dùng thủ đoạn bất chính nào đó mới vào được xưởng.
Mà nguyên chủ lại là người khúm núm, có tính cách nhát gan sợ phiền phức, cho nên Triệu Thúy Lan ức hiếp cô đã thành chuyện như cơm bữa.
Hạ Thanh Nịnh nhìn qua dáng vẻ không có ý tốt của Triệu Thúy Lan cũng không để ý đến, quần áo bên trong vừa lạnh lại ướt, dính lên người rất khó chịu, bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng về phòng thay đồ, tắm rửa thoải mái.
“Này này này, đừng đi như vậy chứ.” Triệu Thúy Lan thấy cô muốn đi, vội vàng nhấc đồ ăn đã rửa sạch lên, chặn đường đi của cô, tiện đà như phát hiện ra lục địa mới vậy, ngạc nhiên nói: “Ôi chao, sao tóc cô lại ướt như vậy…” Nói xong lại đột nhiên nở nụ cười, có ý sâu xa nói.
“Ha ha… Cô như vậy không phải là cùng người ta chơi uyên ương nghịch nước đấy chứ?”
Câu này bà ta cố ý gào to lên, khiến người trong nhà hiếu kỳ ra xem.
“Thím Triệu đừng nói lung tung, người nhà họ Lục đều là người đứng đắn, sao có thể làm ra loại chuyện mất mặt như thế.” Thím Ngô ở gần cổng vừa cho than nắm vào lò vừa nói.
“Những người khác nhà họ Lục đúng là người đứng đắn, chẳng qua cô ta ấy à…” Triệu Thúy Lan không nói tiếp, chỉ cười cười đùa cợt, trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ.
Đối mặt với Triệu Thúy Lan ăn nói lỗ mãng, sắc mặt Hạ Thanh Nịnh chậm rãi lạnh đi, liếc mắt nhìn qua, hỏi.
“Tôi làm sao?”
Đối diện với ánh mắt của cô, Triệu Thúy Lan sửng sốt một lát, từ trước đến nay con nhóc này luôn khúm núm, xưa nay không dám nhìn bà ta như vậy, sao hôm nay lại đột nhiên thay đổi như biến thành một người khác vậy.
Mặc dù Triệu Thúy Lan ngạc nhiên nhưng không thu liễm, cười nhạo hỏi lại.
“Sao nào? Ha ha, con dâu nhà ai đứng đắn lại mặc áo của đàn ông, lắc lư đi qua đi lại trên đường.”
Giọng bà ta rất lớn, rất nhanh đã khiến cho mọi người xung quanh chú ý đến, mọi người không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn lên người Hạ Thanh Nịnh.
Đây chính là hiệu quả mà Triệu Thúy Lan muốn, thấy mọi người nhìn qua đây, bà ta tiếp tục nói: “Ôi chao, là quần áo đàn ông đây mà, kiểu dáng đẹp đấy, tôi làm ở cửa hàng bách hóa cũng chưa từng nhìn thấy, cô mua ở đâu vậy?”
Triệu Thúy Lan này là một người nâng cao đạp thấp, coi thường nhất là dáng vẻ quê mùa của người nông thôn, mà trong đại viện này cũng chỉ có một mình nguyên chủ từ nông thôn đến, cho nên ngày thường không ít lần châm chọc cô.
Chẳng qua cố tình con nhóc từ nông thôn đến này, sau khi vào thành phố, càng lớn càng xinh đẹp, năm trước còn vào làm ở xưởng dệt quốc doanh, chồng bà ta nhờ vả nhiều mối quan hệ như vậy cũng không nhét con gái mình vào được, cho nên bà ta càng thêm ngứa mắt nhìn nguyên chủ, càng nhìn càng thấy là cô dùng thủ đoạn bất chính nào đó mới vào được xưởng.
Mà nguyên chủ lại là người khúm núm, có tính cách nhát gan sợ phiền phức, cho nên Triệu Thúy Lan ức hiếp cô đã thành chuyện như cơm bữa.
Hạ Thanh Nịnh nhìn qua dáng vẻ không có ý tốt của Triệu Thúy Lan cũng không để ý đến, quần áo bên trong vừa lạnh lại ướt, dính lên người rất khó chịu, bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng về phòng thay đồ, tắm rửa thoải mái.
“Này này này, đừng đi như vậy chứ.” Triệu Thúy Lan thấy cô muốn đi, vội vàng nhấc đồ ăn đã rửa sạch lên, chặn đường đi của cô, tiện đà như phát hiện ra lục địa mới vậy, ngạc nhiên nói: “Ôi chao, sao tóc cô lại ướt như vậy…” Nói xong lại đột nhiên nở nụ cười, có ý sâu xa nói.
“Ha ha… Cô như vậy không phải là cùng người ta chơi uyên ương nghịch nước đấy chứ?”
Câu này bà ta cố ý gào to lên, khiến người trong nhà hiếu kỳ ra xem.
“Thím Triệu đừng nói lung tung, người nhà họ Lục đều là người đứng đắn, sao có thể làm ra loại chuyện mất mặt như thế.” Thím Ngô ở gần cổng vừa cho than nắm vào lò vừa nói.
“Những người khác nhà họ Lục đúng là người đứng đắn, chẳng qua cô ta ấy à…” Triệu Thúy Lan không nói tiếp, chỉ cười cười đùa cợt, trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ.
Đối mặt với Triệu Thúy Lan ăn nói lỗ mãng, sắc mặt Hạ Thanh Nịnh chậm rãi lạnh đi, liếc mắt nhìn qua, hỏi.
“Tôi làm sao?”
Đối diện với ánh mắt của cô, Triệu Thúy Lan sửng sốt một lát, từ trước đến nay con nhóc này luôn khúm núm, xưa nay không dám nhìn bà ta như vậy, sao hôm nay lại đột nhiên thay đổi như biến thành một người khác vậy.
Mặc dù Triệu Thúy Lan ngạc nhiên nhưng không thu liễm, cười nhạo hỏi lại.
“Sao nào? Ha ha, con dâu nhà ai đứng đắn lại mặc áo của đàn ông, lắc lư đi qua đi lại trên đường.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.