Quân Hôn Bạo Đường: Bạch Liên Trà Xanh Thành Đoàn Sủng Ở 70
Chương 12: Không Thể Đối Xử Với Quân Nhân Như Thế
Cuồng Dã La Bặc
10/05/2024
Nếu Khương Phi chưa từng điền tên vào giấy đăng ký, vì sao Khương Phi không trực tiếp ngăn chặn tin đồn này từ đầu mà để mặc Tần Lộ Lộ đổ oan cho em họ mình?
Trong khoảng thời gian này, Khương Thanh Nhu phải chịu bao nhiêu ghét bỏ từ thành viên của đoàn vũ đạo, mọi người biết quá rõ ràng.
Sao Khương Phi có thể làm vậy?
Có người an ủi Khương Thanh Nhu: “Cô đừng khóc, nếu khóc lớp trang điểm sẽ bị hỏng mất. Còn phải lên sân khấu biểu diễn nữa đây, hiện tại biểu diễn mới là quan trọng nhất.”
Bạch Trân Châu nhíu mày ôm lấy Khương Phi hỏi: “Chuyện này là thật ư?”
Khương Phi vốn đang rất hoang mang, vừa rồi, dưới tình thế cấp bách cô ta chỉ lo biện giải mà quên mất chuyện này, còn đúng lúc bị Khương Thanh Nhu bắt được nhược điểm.
Cô ta lắp bắp mở miệng: “Mình, mình không nghe rõ, không nghe rõ Tần Lộ Lộ đã nói gì.”
Tần Lộ Lộ tức tới cả người run rẩy, cô ta nhìn về phía Khương Phi, rống to:
“Cô đánh rắm! Sao cô có thể không biết? Rõ ràng việc này là cô nói cho tôi biết. Hay lắm Khương Phi, bình thường tôi vẫn luôn giúp đỡ cô, hôm nay cô lại đối xử với tôi như vậy?”
Suýt nữa Khương Thanh Nhu đã không nhịn được cười. Cô hít sâu một hơi, quản lý tốt biểu cảm trên mặt xong mới thả tay xuống.
Đầu tiên là cô lộ ra nụ cười miễn cưỡng với cô gái vừa an ủi cô lúc nãy: “Cảm ơn cô, bình thường cũng không có ai an ủi tôi.”
Cô gái kia càng thấy thương cho Khương Thanh Nhu hơn. Thấy đôi mắt Khương Thanh Nhu đỏ bừng, ban đầu cô ấy còn muốn giúp Khương Thanh Nhu lau nước mắt, nhưng lại phát hiện trong mắt Khương Thanh Nhu vốn không có giọt nước mắt nào.
Cô gái lúng túng thả tay xuống, mà Khương Thanh Nhu cũng tranh thủ đứng dậy.
Buồn cười, sao cô có thể khóc thật được? Mỹ phẩm thời này không thể chống nước, cô khóc làm hỏng lớp trang điểm, chẳng phải là thua thiệt lớn sao?
Cô muốn mượn sức con nhỏ ngu xuẩn lại dễ lợi dụng Tần Lộ Lộ kia, nên mềm giọng nói với Tần Lộ Lộ:
“Tần Lộ Lộ, tôi không trách cô, tôi biết nếu không có chị tôi ngầm đồng ý cô sẽ không ầm ĩ tới mức này.”
“Dù sao thì hai nhân vật chính trong lời đồn cũng là tôi với chị tôi, nói thế nào cũng không thể là tôi kêu cô đi nói xấu tôi được, đúng không?”
Sau đó cô quay đầu nhìn về phía Khương Phi, trong mắt đong đầy thất vọng, cắn môi rồi mới mở miệng:
“Chị, nếu chị đã chán ghét tôi tới thế, trong lòng chị có cảm thấy bất công thế nào, có tủi thân thế nào cũng cứ nhắm thẳng vào tôi là được, sao phải kéo tới trên người anh hai tôi?”
“Chị có biết anh tôi tham gia quân ngũ khó khăn tới mức nào không? Chị có biết anh ấy vì quốc gia mà đã đi làm bao nhiêu nhiệm vụ, bị thương bao nhiêu lần không?”
Nói tới đây, Khương Thanh Nhu lại càng kích động, lên giọng:
“Sao chị có thể đối xử với một quân nhân xuất ngũ cương trực công chính, khoan hậu nhân đạo như thế?”
Trong khoảng thời gian này, Khương Thanh Nhu phải chịu bao nhiêu ghét bỏ từ thành viên của đoàn vũ đạo, mọi người biết quá rõ ràng.
Sao Khương Phi có thể làm vậy?
Có người an ủi Khương Thanh Nhu: “Cô đừng khóc, nếu khóc lớp trang điểm sẽ bị hỏng mất. Còn phải lên sân khấu biểu diễn nữa đây, hiện tại biểu diễn mới là quan trọng nhất.”
Bạch Trân Châu nhíu mày ôm lấy Khương Phi hỏi: “Chuyện này là thật ư?”
Khương Phi vốn đang rất hoang mang, vừa rồi, dưới tình thế cấp bách cô ta chỉ lo biện giải mà quên mất chuyện này, còn đúng lúc bị Khương Thanh Nhu bắt được nhược điểm.
Cô ta lắp bắp mở miệng: “Mình, mình không nghe rõ, không nghe rõ Tần Lộ Lộ đã nói gì.”
Tần Lộ Lộ tức tới cả người run rẩy, cô ta nhìn về phía Khương Phi, rống to:
“Cô đánh rắm! Sao cô có thể không biết? Rõ ràng việc này là cô nói cho tôi biết. Hay lắm Khương Phi, bình thường tôi vẫn luôn giúp đỡ cô, hôm nay cô lại đối xử với tôi như vậy?”
Suýt nữa Khương Thanh Nhu đã không nhịn được cười. Cô hít sâu một hơi, quản lý tốt biểu cảm trên mặt xong mới thả tay xuống.
Đầu tiên là cô lộ ra nụ cười miễn cưỡng với cô gái vừa an ủi cô lúc nãy: “Cảm ơn cô, bình thường cũng không có ai an ủi tôi.”
Cô gái kia càng thấy thương cho Khương Thanh Nhu hơn. Thấy đôi mắt Khương Thanh Nhu đỏ bừng, ban đầu cô ấy còn muốn giúp Khương Thanh Nhu lau nước mắt, nhưng lại phát hiện trong mắt Khương Thanh Nhu vốn không có giọt nước mắt nào.
Cô gái lúng túng thả tay xuống, mà Khương Thanh Nhu cũng tranh thủ đứng dậy.
Buồn cười, sao cô có thể khóc thật được? Mỹ phẩm thời này không thể chống nước, cô khóc làm hỏng lớp trang điểm, chẳng phải là thua thiệt lớn sao?
Cô muốn mượn sức con nhỏ ngu xuẩn lại dễ lợi dụng Tần Lộ Lộ kia, nên mềm giọng nói với Tần Lộ Lộ:
“Tần Lộ Lộ, tôi không trách cô, tôi biết nếu không có chị tôi ngầm đồng ý cô sẽ không ầm ĩ tới mức này.”
“Dù sao thì hai nhân vật chính trong lời đồn cũng là tôi với chị tôi, nói thế nào cũng không thể là tôi kêu cô đi nói xấu tôi được, đúng không?”
Sau đó cô quay đầu nhìn về phía Khương Phi, trong mắt đong đầy thất vọng, cắn môi rồi mới mở miệng:
“Chị, nếu chị đã chán ghét tôi tới thế, trong lòng chị có cảm thấy bất công thế nào, có tủi thân thế nào cũng cứ nhắm thẳng vào tôi là được, sao phải kéo tới trên người anh hai tôi?”
“Chị có biết anh tôi tham gia quân ngũ khó khăn tới mức nào không? Chị có biết anh ấy vì quốc gia mà đã đi làm bao nhiêu nhiệm vụ, bị thương bao nhiêu lần không?”
Nói tới đây, Khương Thanh Nhu lại càng kích động, lên giọng:
“Sao chị có thể đối xử với một quân nhân xuất ngũ cương trực công chính, khoan hậu nhân đạo như thế?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.