Quân Hôn Ngọt Mật: Nữ Tướng Quân Bị Cưa Đổ Ở Thập Niên 70
Chương 6: Kim Châm Cầm Máu 2
Mộng Tưởng Nhất Linh Linh
14/10/2024
Cô nghĩ nếu sớm biết một người hết máu có thể dùng máu của người khác, vậy thì quân đội nhà họ Cố đã bớt chết biết bao nhiêu người.
Không chừng ba và anh cũng sẽ không chết, cô nghe nói có người chết vì mất máu quá nhiều.
Cô chỉ hận khi đó các thầy thuốc trong quân không biết kỹ năng này.
Nghĩ đến quân đội, Cố Thanh Tranh lại trở nên buồn bã, trong mười năm ở quân doanh, cô được bảo vệ rất tốt, nhưng cũng được huấn luyện rất khắc nghiệt.
Là người cuối cùng của nhà họ Cố, cô tồn tại như tín ngưỡng của quân đội nhà Cố.
Hai quân giao chiến, cô là người quan sát, còn có mười mấy hộ vệ đi theo.
Chiến trường nguy hiểm khôn lường, lại sợ cô có chuyện gì, nên huấn luyện riêng cho cô rất nghiêm, tất nhiên cô cũng học y thuật mười năm, khi đó cô chỉ nghĩ đã không thể ra trận, thì cố gắng bảo vệ những chiến sĩ có thể ra trận.
Không ngờ, hôm nay lại có tác dụng như vậy.
Ban đầu việc chăm sóc trong tháng ở cữ chỉ cần mẹ Cố là đủ, nhưng Cố Thanh Tranh mấy tháng nay quá im lặng, gia đình nghĩ rằng cô bị ảnh hưởng nặng nề bởi vụ từ hôn, thay đổi tính tình.
Vì vậy khi nhận được thư của Cố Hạo Hiên bảo mẹ đến quân đội, ông nội Cố quyết định cho Cố Thanh Tranh đi theo để giải sầu.
Cố Thanh Tranh đi giải sầu mà không ngờ, không chỉ mở rộng tầm mắt, cô còn cứu được người.
Nửa đêm, đứa bé khóc, điều này làm khó Cố Thanh Tranh, cô đứng bên giường, nhìn đứa bé trong tã, một lúc lâu sau vẫn không biết làm gì.
Mẹ Cố tỉnh dậy, Cố Hạo Hiên cũng tỉnh.
Mẹ Cố đau lòng ôm lấy cháu trai, lo lắng quay tròn.
“Thằng cả, vợ con thế này chắc chắn chưa có sữa, hay con làm chút nước đường trước?”
“Làm sao đây mẹ? Phiếu mua sữa rất khan hiếm, con trai con chẳng phải sẽ thường xuyên đói bụng sao.”
“Có thể mời bà vú mà!” Cố Thanh Tranh nói như lẽ đương nhiên, việc đơn giản như vậy, hai người này sao mà ngốc thế.
Sau đó cô phát hiện mẹ con nhà họ Cố nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.
Sắc mặt Cố Hạo Hiên trầm xuống: “Thanh Tranh, đây không phải là ở thôn Cố Gia, nói chuyện phải chú ý, bây giờ là thiên hạ của nhân dân, mọi người đều bình đẳng, không ai cao hơn ai, lời như này sau này đừng nói nữa, chắc là trước khi ra ngoài ông nội cũng dặn dò rồi, ra ngoài đừng nói lung tung.”
Cố Thanh Tranh cúi đầu: “Biết rồi anh trai, em sẽ chú ý.”
Không chừng ba và anh cũng sẽ không chết, cô nghe nói có người chết vì mất máu quá nhiều.
Cô chỉ hận khi đó các thầy thuốc trong quân không biết kỹ năng này.
Nghĩ đến quân đội, Cố Thanh Tranh lại trở nên buồn bã, trong mười năm ở quân doanh, cô được bảo vệ rất tốt, nhưng cũng được huấn luyện rất khắc nghiệt.
Là người cuối cùng của nhà họ Cố, cô tồn tại như tín ngưỡng của quân đội nhà Cố.
Hai quân giao chiến, cô là người quan sát, còn có mười mấy hộ vệ đi theo.
Chiến trường nguy hiểm khôn lường, lại sợ cô có chuyện gì, nên huấn luyện riêng cho cô rất nghiêm, tất nhiên cô cũng học y thuật mười năm, khi đó cô chỉ nghĩ đã không thể ra trận, thì cố gắng bảo vệ những chiến sĩ có thể ra trận.
Không ngờ, hôm nay lại có tác dụng như vậy.
Ban đầu việc chăm sóc trong tháng ở cữ chỉ cần mẹ Cố là đủ, nhưng Cố Thanh Tranh mấy tháng nay quá im lặng, gia đình nghĩ rằng cô bị ảnh hưởng nặng nề bởi vụ từ hôn, thay đổi tính tình.
Vì vậy khi nhận được thư của Cố Hạo Hiên bảo mẹ đến quân đội, ông nội Cố quyết định cho Cố Thanh Tranh đi theo để giải sầu.
Cố Thanh Tranh đi giải sầu mà không ngờ, không chỉ mở rộng tầm mắt, cô còn cứu được người.
Nửa đêm, đứa bé khóc, điều này làm khó Cố Thanh Tranh, cô đứng bên giường, nhìn đứa bé trong tã, một lúc lâu sau vẫn không biết làm gì.
Mẹ Cố tỉnh dậy, Cố Hạo Hiên cũng tỉnh.
Mẹ Cố đau lòng ôm lấy cháu trai, lo lắng quay tròn.
“Thằng cả, vợ con thế này chắc chắn chưa có sữa, hay con làm chút nước đường trước?”
“Làm sao đây mẹ? Phiếu mua sữa rất khan hiếm, con trai con chẳng phải sẽ thường xuyên đói bụng sao.”
“Có thể mời bà vú mà!” Cố Thanh Tranh nói như lẽ đương nhiên, việc đơn giản như vậy, hai người này sao mà ngốc thế.
Sau đó cô phát hiện mẹ con nhà họ Cố nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.
Sắc mặt Cố Hạo Hiên trầm xuống: “Thanh Tranh, đây không phải là ở thôn Cố Gia, nói chuyện phải chú ý, bây giờ là thiên hạ của nhân dân, mọi người đều bình đẳng, không ai cao hơn ai, lời như này sau này đừng nói nữa, chắc là trước khi ra ngoài ông nội cũng dặn dò rồi, ra ngoài đừng nói lung tung.”
Cố Thanh Tranh cúi đầu: “Biết rồi anh trai, em sẽ chú ý.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.