Quân Hôn Thập Niên 70: Cả Nhà Cực Phẩm, Chỉ Mình Ta Thiếu Đạo Đức Nhất
Chương 17: Nhận Rõ Hiện Thực
Sơn Đính Đích Thái Dương
21/10/2024
“Bà biết cháu không muốn mẹ cháu bị kẹp ở giữa mà khó xử, nhưng người như mẹ cháu sẽ giống kiểu người chịu thiệt sao? Cháu cứ ngoan ngoãn nghe lời mẹ cháu là được, đừng tự ý đưa ra quyết định.”
Lâm Hướng Nam nói mình muốn về nông thôn nhưng cũng không giải thích gì cả. Người trong nhà đã giúp cô nghĩ xong một cái cớ, biến cô trở thành một đứa trẻ thành thật biết nghĩ cho mẹ.
Giấc ngủ trưa của cô đã ngủ đẫy rồi, ở nhà cũng không có việc gì làm nên cô đi cùng bà hai ra đồng, thuận tiện đi trả cái liềm mà cô mang đi.
Bà hai chê gặt lúa mạch không có đủ sức chấn nhiếp nên vừa đi vừa nói: “Có nhìn thấy mảnh ruộng đó không? Lúc cấy mạ, ngoài ruộng có đỉa sẽ chui vào trong cơ thể cháu hút máu. Có nhìn thấy ngọn núi đó không? Mùa thu thu hoạch bông còn phải đi thu hoạch vào lúc mặt trời giữa trưa gay gắt nhất, lúc hái bông lưng còn phải còng xuống. Còn cả mương nước kia nữa, năm nào cũng phải dọn sạch…”
Gặt cỏ, bón phân, dọn sạch cống rãnh, trồng ngô, trồng đậu, trồng khoai lang… hoạt động tập thể như thế không ai có thể chạy thoát được.
Lâm Hướng Nam chỉ mới nghe thôi đã nhức nhức cái đầu, một năm bốn mùa mà không có một lúc nào dừng lại nghỉ.
Chẳng trách trong đám bạn học đó của cô, có người lại muốn về quê miền Bắc, tuy rằng cách nhà xa hơn một chút nhưng nhàn nhã, còn có thể ngủ đông.
Trên đời này chắc chắn có người ở nông thôn sống như cá gặp nước, nhưng Lâm Hướng Nam cô thì không được, cô không chịu được sự khổ cực này.
Lúc mang nước sôi để nguội ra ngoài đồng, ông hai đã gặp hết hơn phân nửa lúa mạch ngoài đồng. Ông ta cầm cái bát sứ thô tu ừng ực nước vào cổ họng. Bà hai đi ra đồng giúp ông ta bó lúa.
“Bà ngồi ở đó nghỉ đi, tôi làm được mà.” Ông hai vội vàng đặt cái bát xuống, đi qua tiếp nhận công việc trong tay bà hai.
Từ đầu đến cuối, ông hai vốn đã chẳng trông mong Lâm Hướng Nam có thể giúp được việc gì, hai bàn tay đó mềm mại mịn màng, vừa nhìn đã biết không giống người có thể làm việc được rồi.
Lúc ông ta làm việc còn phải bớt hơi sức ra để ý đến Lâm Hướng Nam, chỉ sợ cô dùng liềm không đúng lại hại mình bị thương.
“Tiểu Nam, cháu đừng ở chỗ ông gây rối nữa, đi tìm em họ cháu chơi đi. Mà cháu cũng đừng tự ý lẻn về thành phố, đợi qua vài hôm nữa ăn bánh làm từ lúa mì mới rồi hẵng đi sau.”
“Cháu biết rồi.” Dù sao không kêu cô làm việc là được. Mà cô cũng không thuộc đường về thành phố, có người chở đi là vừa vặn.
Giờ đang bận mùa vụ, người lớn đều bận làm việc, không có thời gian đau đón tiếp khách khứa, Lâm Hướng Nam chỉ có thể đi chơi với tụi trẻ con.
Em họ mới bảy tuổi, vẫn chưa lên tiểu học, giờ đang nhặt bông lúa với một đám trẻ trong đội.
Lâm Hướng Nam đi dạo lung tung ngoài đồng cùng em họ, cô tò mò hỏi: “Sao mấy đứa lớn tuổi hơn kia không đi học vậy? Hay là trường tiểu học ở đội cho nghỉ?”
“Bọn họ đi học còn chưa hết hai năm, dù sao học hành cũng không có tác dụng gì cả.”
Lâm Hướng Nam phản bác: “Không thể nói như thế được, tác dụng của đi học lớn lắm đó.”
Lâm Hướng Nam nói mình muốn về nông thôn nhưng cũng không giải thích gì cả. Người trong nhà đã giúp cô nghĩ xong một cái cớ, biến cô trở thành một đứa trẻ thành thật biết nghĩ cho mẹ.
Giấc ngủ trưa của cô đã ngủ đẫy rồi, ở nhà cũng không có việc gì làm nên cô đi cùng bà hai ra đồng, thuận tiện đi trả cái liềm mà cô mang đi.
Bà hai chê gặt lúa mạch không có đủ sức chấn nhiếp nên vừa đi vừa nói: “Có nhìn thấy mảnh ruộng đó không? Lúc cấy mạ, ngoài ruộng có đỉa sẽ chui vào trong cơ thể cháu hút máu. Có nhìn thấy ngọn núi đó không? Mùa thu thu hoạch bông còn phải đi thu hoạch vào lúc mặt trời giữa trưa gay gắt nhất, lúc hái bông lưng còn phải còng xuống. Còn cả mương nước kia nữa, năm nào cũng phải dọn sạch…”
Gặt cỏ, bón phân, dọn sạch cống rãnh, trồng ngô, trồng đậu, trồng khoai lang… hoạt động tập thể như thế không ai có thể chạy thoát được.
Lâm Hướng Nam chỉ mới nghe thôi đã nhức nhức cái đầu, một năm bốn mùa mà không có một lúc nào dừng lại nghỉ.
Chẳng trách trong đám bạn học đó của cô, có người lại muốn về quê miền Bắc, tuy rằng cách nhà xa hơn một chút nhưng nhàn nhã, còn có thể ngủ đông.
Trên đời này chắc chắn có người ở nông thôn sống như cá gặp nước, nhưng Lâm Hướng Nam cô thì không được, cô không chịu được sự khổ cực này.
Lúc mang nước sôi để nguội ra ngoài đồng, ông hai đã gặp hết hơn phân nửa lúa mạch ngoài đồng. Ông ta cầm cái bát sứ thô tu ừng ực nước vào cổ họng. Bà hai đi ra đồng giúp ông ta bó lúa.
“Bà ngồi ở đó nghỉ đi, tôi làm được mà.” Ông hai vội vàng đặt cái bát xuống, đi qua tiếp nhận công việc trong tay bà hai.
Từ đầu đến cuối, ông hai vốn đã chẳng trông mong Lâm Hướng Nam có thể giúp được việc gì, hai bàn tay đó mềm mại mịn màng, vừa nhìn đã biết không giống người có thể làm việc được rồi.
Lúc ông ta làm việc còn phải bớt hơi sức ra để ý đến Lâm Hướng Nam, chỉ sợ cô dùng liềm không đúng lại hại mình bị thương.
“Tiểu Nam, cháu đừng ở chỗ ông gây rối nữa, đi tìm em họ cháu chơi đi. Mà cháu cũng đừng tự ý lẻn về thành phố, đợi qua vài hôm nữa ăn bánh làm từ lúa mì mới rồi hẵng đi sau.”
“Cháu biết rồi.” Dù sao không kêu cô làm việc là được. Mà cô cũng không thuộc đường về thành phố, có người chở đi là vừa vặn.
Giờ đang bận mùa vụ, người lớn đều bận làm việc, không có thời gian đau đón tiếp khách khứa, Lâm Hướng Nam chỉ có thể đi chơi với tụi trẻ con.
Em họ mới bảy tuổi, vẫn chưa lên tiểu học, giờ đang nhặt bông lúa với một đám trẻ trong đội.
Lâm Hướng Nam đi dạo lung tung ngoài đồng cùng em họ, cô tò mò hỏi: “Sao mấy đứa lớn tuổi hơn kia không đi học vậy? Hay là trường tiểu học ở đội cho nghỉ?”
“Bọn họ đi học còn chưa hết hai năm, dù sao học hành cũng không có tác dụng gì cả.”
Lâm Hướng Nam phản bác: “Không thể nói như thế được, tác dụng của đi học lớn lắm đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.