Chương 92: Bán ai cũng không thể bán em
Luật Nhi Loại Biệt
20/05/2019
Đối với lời nói của Đàm Dật Trạch, ngày hôm sau Cố Niệm Hề liền rời giường, chuẩn bị cùng cô Lưu nấu thức ăn
Chỗ này có không ít món nổi tiếng ở thành phố, còn có mấy món Cố Niệm Hề thích ăn
Vừa mới bắt đầu, Cố Niệm Hề còn có chút nghi hoặc. Không phải là, cô Lưu sai lầm ở chỗ nào chứ? Làm nhưng món thường ngày cô thích ăn làm cái gì?
Lúc sau hỏi cô Lưu, Cố Niệm Hề mới hiểu được, những thứ này đều là những thứ Đàm Dật Trạch cố ý bảo cô Lưu làm
Dùng để tiếp đón mấy người ở thành phố D
Chẳng lẽ, Đàm Dật Trạch muốn mời tới vài người ở thành phố D?
Có thế là người lần trước đến đây, Hoắc Khải Đông Hoắc phó thị trưởng hay không?
Nhưng nếu thật sự là Hoắc Khải Đông, Đàm Dật Trạch phải nói rõ với cô mới đúng, căn bản, không cần làm ra bộ dạng thần thần bí bí đó với cô!
Nghĩ tới nghĩ lui, Cố Niệm Hề cũng không đoán ra được. Chỉ có thể đợi đến buổi trưa
Cũng không biết tại sao, trong lòng cô luôn cảm thấy kỳ quái, mang theo mong chờ
Gần tới buổi trưa, Đàm Dật Trạch lại gọi điện thoại
Là Cố Niệm Hề đón
"Lão công, sao lại rảnh rỗi gọi điện về nhà?" Nhìn trên bàn có rất nhiều đồ ăn, Cố Niệm Hề có chút thèm thuồng. Đó là thức ăn ở thành phố D, Cố Niệm Hề đã lâu chưa từng ăn
"Ha hả, muốn hỏi một chút đã chuẩn bị tốt chưa!" Tiếng cười sang sảng từ điện thoại truyền đến
Mà giờ khắc này, Cố Niệm Hề có thể hình dung được gương mặt của hắn lúc này
Môi mỏng sẽ hướng về phía trước gợi lên. Đôi mắt màu đen cũng có nét cười
Không biết tại sao, lúc này Cố Niệm Hề lại có suy nghĩ chắc chắn người đến nhà ngày hôm nay rất quan trọng, cũng là người Đàm Dật Trạch vô cùng kính trọng
Nếu là người bình thường, hắn sẽ không mang về Đàm gia, căn bản không cần nói cô Lưu chuẩn bị kỹ càng, còn giống như bây giờ, gọi điện thoại để xác định lại một lần nữa
Nhưng ai có thể khiến cho Đàm Dật Trạch như vậy?
"Đều đã chuẩn bị tốt. Bọn anh vừa tới liền có thể ăn. Nhưng mà lão công, anh sẽ không nói cho em biết, là ai tới sao?"
"Bây giờ chưa được! Như mà Hề Hề, em hôm nay phải ăn mặc xinh đẹp một chút!" Nói như vậy, ba mẹ vợ mới có thể yên tâm giao cô cho hắn!
Nghĩ vậy, người đàn ông đang cầm điện thoại, khóe môi lại lộ ra độ cung tà tứ
"Rốt cuộc là ai, còn muốn em ăn mặc xinh đẹp? Cảm giác giống như là muốn mang em bán!" Môi đỏ mọng của cô khẽ cười
"Bán ai, cũng không thể bán em!" Bằng không, ai có thể cả đời bồi Đàm Dật Trạch hắn đây?
Nói xong câu này, hắn như nhớ ra cái gì đó, liền nói: "Đúng rồi Hề Hề, nếu chốc lát nghe thấy tiếng xe, nhớ ra nghênh đón một chút!"
"Đã biết, không phải đem em bán là được rồi!"
Cúp điện thoại, Cố Niệm Hề trở lại phòng ngủ
Xem thái độ của Đàm Dật Trạch, hắn hôm nay bô cùng để ý đến hình tượng của cô xuất hiện trước vị khách kia. Bằng không, đối với người bình thường hắn còn muốn cô ăn mặc rộng thùng thình. Từ trong tủ lấy ra bộ quần áo mới mua trắng mới mua, phối hợp với váy hoa, gương mặt nhỏ nhắn của Cố Niệm Hề còn điểm chút má hồng, làm cho khí sắc nhìn tốt một chút. Về phần son môi, môi của cô cũng đã sớm đỏ, cho nên chỉ quét nhẹ một chút
Trang điểm xong, Cố Niệm Hề đứng trước gương một chút, cảm thấy vừa lòng mới xuống lầu
"Yêu, hôm nay mặt trời mọc phía tây sao. Thường ngày là ma tước, cũng muốn làm cho mình xinh đẹp! Nhưng ma tước mặc như thế nào cũng không thể biến thành phượng hoàng!"
Cố Niệm Hề xuống lầu, Thư Lạc Tâm đã an vị ở dưới đại sảnh
Nhìn thấy Cố Niệm Hề ăn mặc như vậy, trong lòng của bà có chút không thoải mái!
Thật ra, bà cũng nhìn thấy Cố Niệm Hề chỉ thay đổi quần áo, trên mặt điểm một chút má hồng mà thôi. So với Hoắc Tư Vũ trước kia luôn luôn trang điểm dọa người, thật sự là xinh đẹp hơn vạn phần
Dù sao, cô cũng không mang thai. Ăn mặc như vậy cũng là bình thường
Như Thư Lạc Tâm thấy cô như vậy, thật sự không vừa mắt
Đặc biết, lúc bị Cố Niệm Hề lấy một trăm năm mươi vạn kia bà lại càng không vừa mắt
"Đúng vậy a, không có cách nào gần đây tiền tiêu vặt hơi nhiều. Nên mới muốn đổi cách ăn mặc cho giống phụ nữ, đúng không, dì Thư?"
Nói lời này, Thư Lạc Tâm lại đau lòng nghĩ đến số tiền tiết kiệm cả đời kia của mình
Hồ ly tinh chết tiệt này, cầm tiền của bà còn dõng dạc khiêu khích bà!
"Cô cầm của tôi..." Thư Lạc Tâm nhất thời chán nản, thiếu chút nữa đem sự tình Cố Niệm Hề cầm của mình một trăm năm mươi vạn nói ra
"Dì Thư tôi cũng không làm chuyện trộm cắp gì, tôi chẳng qua là lấy tiền mừng tuổi của trưởng bối, mua một ít đồ vật này nọ, điều này là sai sao, ông nội?"Thư Lạc Tâm chuẩn bị mở miệng mói, Cố Niệm Hề liền xen ngang
Sau đó, cô lại giống như tiểu hồ ly giảo hoạt đi đến bên cạnh ông nội Đàm cười nói
"Đúng vậy, cho cháu tiền chính là để cháu tùy ý tiêu xài. Nghĩ muốn cái gì thì mua cái đó, nếu không đủ tiền cứ nói với ông nội!"
Lời nói này của ông nội Đàm làm cho Thư Lạc Tâm vô cùng tức giận
Bà đương nhiên hiểu, Cố Niệm Hề đang muốn lấy ông nội Đàm uy hiếp chính mình. Giống như, Cố Niệm Hề đã sớm biết được thứ quan trọng nhất đối với bà chính là tiền
Đối với vài lời này, ông nội Đàm muốn ám chỉ bà phải đối với Cố Niệm Hề khách khí một chút. Bằng không, đừng mơ tưởng đến gia sản của Đàm gia
Mà Thư Lạc Tâm không phải không thừa nhận, Cố Niệm Hề đã sớm nhìn ra bản chất của bà
Bà cái gì cũng có thể nhịn, nhưng chỉ có Tiểu Nam là không thể!
Cho nên, Cố Niệm Hề buông lời nịnh nọt với ông nội Đàm, bà cũng chỉ có thể nén hận nuốt vào trong lòng
"Ông nội, Niệm Hề bây giờ có rất nhiều tiền tiêu vặt, quần áo cũng nhiều! Ông nôi có muốn, Niệm Hề lúc ra ngoài mua vài thứ về cho ông ăn không!" Ngay từ nhỏ cô đã là một đứa trẻ ngoan, làm cho một người vui vẻ, Cố Niệm Hề đương nhiên là am hiểu nhất
Chỉ vài ba câu đơn giản, cô lần thứ hai làm cho ông nội Đàm mặt mày hớn hở. Càng làm cho Thư Lạc Tâm thiếu chút nữa hất đổ bàn trà
Cố Niệm Hề này dường như được một tấc lại thêm một thước
Cầm của Thư Lạc Tâm một trăm năm mươi vạn, không rời đi Đàm Dật Trạch không nói, bây giờ còn dùng chuyện này để uy hiếp bà
Tiểu hồ ly tinh chết tiệt này
Lúc trước, bà thật là coi thường cô ta!
Chính là hiện tại Cố Niệm Hề ở Đàm gia đã muốn hô mưa gọi gió, Thư Lạc Tâm bà không thể ngồi chờ chết!
Nghĩ vậy, Thư Lạc Tâm hừ lạnh rời khỏi đại sảnh
Mà Cố Niệm Hề nhìn thấy bóng dáng của bà, khóe miệng khẽ cười
Cố Niệm Hề cô cho tới bây giờ cũng không phải là người được một tấc muốn một thước. Nhưng cũng không phải là quả hồng mềm, tùy tiện để người ta vo tròn bóp méo
Làm tổn thương cô, mặc kệ là lời nói hay là thân thể, cô cũng nhất định đòi lại
Về phần có gặp phiền toái gì, cô cũng không thèm để ý!
Bởi vì một người đàn ông nào đó, mặc kệ cô gây ra tai họa gì, hắn đều sẽ thay cô gánh vác
"Có tiếng xe, chắc là Tiểu Trạch đã trở về!" Lúc Cố Niệm Hề chuẩn bị giúp đỡ ông nội Đàm đứng lên từ ghế sa lon, cô Lưu từ phòng bếp đi ra, trên tay vẫn còn bưng một đĩa rau xanh, vừa đi vừa nói chuyện
"Ông nội, ông cứ ngồi ở đây. Dật Trạch buổi sáng gọi điện, nói khách đến muốn cháu ra cửa tiếp đón!"
"Được rồi, cháu đi nhanh đi!"
Cùng ông nội Đàm nói vài câu, Cố Niệm Hề đi giày da đi ra ngoài cửa
Đây là phương bắc, tuy rằng không có tuyết rơi. Nhưng thời tiết đầu mùa xuân, vẫn lạnh hơn so với phương nam. Cố Niệm Hề tuy mặc áo khoác trên người vẫn cảm thấy lạnh
Đàm gia còn có một tiểu trạch, muốn đi ra ngoài phải đi qua đó. Có Niệm Hề đi ra đến nơi, người trên xe đã xuống
Cố Niệm Hề vốn tưởng rằng, người kia là bạn tốt của Đàm Dật Trạch ở quân đội, như Chu Tử Mặc người mà hắn vẫn thường nhắc đến với cô. Cũng không nghĩ, giờ phút này người bước xuống xe là...
Dáng người kia, có chút cao
Cùng với người toàn thân mặc quần áo, có chút quen thuộc!
Đặc biệt người tới mặc một cái áo khoác ngoài màu đen bằng vải nỉ, Cố Niệm Hề còn nhớ rõ, đó là mùa đông năm trước, cô cùng ông ở thành phố D đi mua
Thời điểm đó, ông đi đến phương bắc công tác vừa đúng là mùa đông. Bởi vì lo lắng ông ở nơi đó không chịu nổi rét lạnh, cô đã dùng chính tiền tiết kiệm của mình mua cho ông cái áo này
Cố Niệm Hề nhớ rõ, thời điểm ông mặc vào chiếc áo kia, còn cười không ngớt, vô cùng vui vẻ. Con nói: "Nha đầu của ba cũng biết kiếm tiền mua áo cho ba!"
Thậm chí ngày đó, Hoắc phó thị trường Hoắc Khải Đông đến nhà làm khác, ông còn không quên mặc chiếc áo khoác kia ra khoe...
Từ nhỏ đến lớn, ông vẫn cưng chiều cô như vậy
Trước đây, khi cô bị bệnh rất khó chịu, ban đêm tỉnh lại nhất định sẽ thấy ông ngồi ở bên giường thức trắng đêm, nắm lấy tay của cô
"Ba ba..."
Cố Niệm Hề nghẹn ngào nói ra lời này, cô phát hiện trên mặt có một thứ chất lỏng ấm áp
Đưa tay lên phát hiện, thì ra đó là nước mắt
"Ba ba!"
Một giây kia, cô rốt cuộc không chịu nổi, vội vàng chạy đến ôm ông
Mà người vừa đến nghe được giọng nói quen thuộc, mới quay đầu hướng tới chỗ cô
Khi ông nhìn đên bóng trắng đang chạy đến phía mình, khóe mắt cũng bắt đầu nổi lên hồng nhạt
Đó chính là, đứa con gái ông dùng cả đời để che chở
Một giây kia, ông rốt cuộc cũng hiểu: Thì ra, ngăn cách lớn như thế nào, cũng không thể chặt đứt quan hệ của hai người. Cho dù cô phạm vào sai lầm lớn, ông vẫn luyến tiếc đau lòng
Vì thế, ông hướng tới phía người đang chạy kia, vươn đôi tay của mình, dùng ấm áp trong lòng ngực của chính mình, lần thứ hai nghênh đón cô. Giống như là thời điểm giáng sinh vậy
"Ba ba, thật xin lỗi, thật xin lỗi..." Lần thứ hai trở lại cái ôm quen thuộc ấm áp, nước mắt của Cố Niệm Hề như vỡ đê
"Hề Nhi!" Ông không dùng ngôn ngữ biểu đạt tình cảm của mình, chỉ có thể dùng hành động đem bảo bối trong lòng ngực càng ngày càng ôm chặt hơn. Mà Ân Thư Kỳ thấy một màn như vậy, cũng nhanh chóng xuống xe
Bởi vì, kia không chỉ là con gái của đồng chí Cố Ấn Mẫn, đồng dạng cũng là bảo bối của Ân Thư Kỳ cô. Mặc dù có chút oán niệm, nha đầu kia từ nhỏ vừa thấy ba ba so với bà liền vui vẻ hơn. Nhưng mấy tháng nay không thấy, giờ phút này bà không có oán giận gì. Thầm nghĩ, có thể kéo tay cô ôm vào lòng, xem cô gầy hay béo
"Bảo bối!" Bà tiến lên hai bước, đi đến bên cạnh hai người
Đàm Dật Trạch vừa xuống xe liền nhìn thấy một màn như vậy
Hắn nghĩ không sai, vật nhỏ quả thật rất nhớ người nhà của mình...
Chính là hắn không biết, chưa có sự cho phép của cô, hắn tự nhiên quyết định nhiều như vậy, vật nhỏ có tức giận với hắn hay không?
"Tiểu Trạch, đây là..." Giờ phút này, ông nội Đàm nguyên bản đang ngồi ở trong phòng khách ngồi xem TV, cũng bởi vì chờ quá lâu, mà không kiên nhẫn đi ra
Nhìn đến trước mặt một màn trình diễn như vậy, ông nội Đàm cũng giật mình không nói nên lời
Đi ra bên ngoài còn có Thư Lạc Tâm cùng Hoắc Tư Vũ. Hai người mang theo tâm tình muốn xem cuộc vui, nhìn xem rốt cuộc Đàm Dật Trạch mang về người như thế nào, mà khiến cho cả nhà chào đón long trọng như vậy
Thấy Cố Niệm Hề đang ôm hai người kia, còn xưng hô bà cũng đại khái đoán ra, đó là nhà cha mẹ đẻ của Cố Niệm Hề. Chính là, lúc này Thư Lạc Tâm còn không quên trong lòng cười nhạo Cố Niệm Hề một phen. Người nhà của cô, cũng không phải là dạng nghèo kiết hủ lậu sao? Chỉ là như vậy mà Đàm Dật Trạch cũng muốn Đàm gia ra nghênh đón sao? Đến nhà ăn cơm, chỉ cần nói đầu bếp tùy tiện làm vài món, cũng có thể đem bọn họ đuổi đi, làm sao phải lấy lòng như vậy?
Khác với Thư Lạc Tâm tròng mắt mang theo tia khinh thường, giờ phút này người đứng bên cạnh bà là Hoắc Tư Vũ trong nháy mắt gương mặt tái nhợt
Thời trung học, cô cùng Cố Niệm Hề có thể coi như chị em tốt, tự nhiên cũng nhiều lần đến nhà Cố Niệm hề. Thị trưởng Cố Ấn Mẫn cùng thị trưởng phu nhân, Hoắc Tư Vũ cô đương nhiên cũng biết rõ
Bọn họ, sao lại đến Đàm gia?
Này, nên làm thế nào mới tốt?
Lúc trước Hoắc Tư Vũ vì muốn gả cho Đàm Dật Nam mà hảo tổn rất nhiều tâm tư, nói dối Thư Lạc Tâm mình là con gái của phó thị trưởng
Hiện tại thân phận của Hoắc Tư Vũ đã bị vạch trần, Thư Lạc Tâm đối với cô vô cùng bất mãn. Nếu không phải Đàm Kiến Thiên dùng quyền thừa kếp Đàm gia uy hiếp bà, Thư Lạc Tâm nhất định sẽ không để cho Hoắc Tư Vũ cô cưới vào cửa
Vốn tưởng rằng hiện tại mình đã danh chính ngôn thuận gả vào Đàm gia, còn có thể yên ổn không phải lo lắng, Hoắc Tư Vũ phát hiện thân phận con gái thị trưởng kia không còn, giống như là phá bỏ đi ô dù của cô, hai mẹ con Đàm Dật Nam và Thư Lạc Tâm hiện tại đều đối xử với cô rất lạnh nhạt
Nhưng chuyện này, sắp làm cho cô không thể chịu đựng nếu
Nếu để cho Thư Lạc Tâm biết, Cố Niệm Hề mới chính là con gái của thị trưởng, vậy không phải ánh mắt của bà ta nhìn cô càng ngày càng khó coi hơn sao?
Nhưng lúc này, Cố thị trưởng cùng thị trưởng phu nhân đã tiến vào cửa lớn của Đàm gia
Hoắc Tư Vũ cô cũng không có quyền hành gì mà không cho họ vào
Cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn cục diện rối rắm trước mắt, cũng không nghĩ ra được đối sách gì
Chỉ có thể dùng vẻ mặt tái nhợt nhìn ba người bọn họ gắt gao ôm lấy nhau
Cùng lúc đó đôi con ngươi đen kia đánh giá nhìn qua hai người phụ nữ đứng ở trước cửa, Thư Lạc Tâm thì khinh thường, ngược lại Hoắc Tư Vũ thì luống cuống...
Tốt lắm!
Lúc trước không phải hao tổn tâm cơ ức hiếp vật nhỏ của hắn sao?
Hiện tại, cũng nên là lúc bọn họ phản kích rồi!
Làm cho bọn họ biết, bọn họ đến tột cùng đã đắc tội với người nào!
Cũng làm cho bọn họ sau này đừng nên có suy nghĩ xấu xa với vật nhỏ của hắn
"Thật xin lỗi, làm cho mọi người chê cười!" Ôm một hồi lâu, Cố Ấn Mẫn rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần. Hắn từ trước đến nay khống chế tâm tình rất tốt. Nhưng chỉ có chuyện của con gái mới thế này
Xoay người, Cố Ấn Mẫn ánh hướng vào toàn bộ những người trước mặt cúi đầu. Đôi mắt kia cũng giống như cặp mắt của Cố Niệm Hề có một chút phiếm hồng
Rõ ràng là lời nói xin lỗi, nhưng không kiêu ngạo siểm nịnh
Theo hơi thở phản ra tia quang minh chính đại, làm cho người xung quanh cũng có chút hốt hoảng
Đặc biệt là Thư Lạc Tâm!
Bởi vì bà có thể rõ ràng nhìn thấy được, người đàn ông kia chỉ cười nhạt lại có lực uy hiếp đến vậy. Người đàn ông như vậy, sao có thể là người bình thường
Chỗ này có không ít món nổi tiếng ở thành phố, còn có mấy món Cố Niệm Hề thích ăn
Vừa mới bắt đầu, Cố Niệm Hề còn có chút nghi hoặc. Không phải là, cô Lưu sai lầm ở chỗ nào chứ? Làm nhưng món thường ngày cô thích ăn làm cái gì?
Lúc sau hỏi cô Lưu, Cố Niệm Hề mới hiểu được, những thứ này đều là những thứ Đàm Dật Trạch cố ý bảo cô Lưu làm
Dùng để tiếp đón mấy người ở thành phố D
Chẳng lẽ, Đàm Dật Trạch muốn mời tới vài người ở thành phố D?
Có thế là người lần trước đến đây, Hoắc Khải Đông Hoắc phó thị trưởng hay không?
Nhưng nếu thật sự là Hoắc Khải Đông, Đàm Dật Trạch phải nói rõ với cô mới đúng, căn bản, không cần làm ra bộ dạng thần thần bí bí đó với cô!
Nghĩ tới nghĩ lui, Cố Niệm Hề cũng không đoán ra được. Chỉ có thể đợi đến buổi trưa
Cũng không biết tại sao, trong lòng cô luôn cảm thấy kỳ quái, mang theo mong chờ
Gần tới buổi trưa, Đàm Dật Trạch lại gọi điện thoại
Là Cố Niệm Hề đón
"Lão công, sao lại rảnh rỗi gọi điện về nhà?" Nhìn trên bàn có rất nhiều đồ ăn, Cố Niệm Hề có chút thèm thuồng. Đó là thức ăn ở thành phố D, Cố Niệm Hề đã lâu chưa từng ăn
"Ha hả, muốn hỏi một chút đã chuẩn bị tốt chưa!" Tiếng cười sang sảng từ điện thoại truyền đến
Mà giờ khắc này, Cố Niệm Hề có thể hình dung được gương mặt của hắn lúc này
Môi mỏng sẽ hướng về phía trước gợi lên. Đôi mắt màu đen cũng có nét cười
Không biết tại sao, lúc này Cố Niệm Hề lại có suy nghĩ chắc chắn người đến nhà ngày hôm nay rất quan trọng, cũng là người Đàm Dật Trạch vô cùng kính trọng
Nếu là người bình thường, hắn sẽ không mang về Đàm gia, căn bản không cần nói cô Lưu chuẩn bị kỹ càng, còn giống như bây giờ, gọi điện thoại để xác định lại một lần nữa
Nhưng ai có thể khiến cho Đàm Dật Trạch như vậy?
"Đều đã chuẩn bị tốt. Bọn anh vừa tới liền có thể ăn. Nhưng mà lão công, anh sẽ không nói cho em biết, là ai tới sao?"
"Bây giờ chưa được! Như mà Hề Hề, em hôm nay phải ăn mặc xinh đẹp một chút!" Nói như vậy, ba mẹ vợ mới có thể yên tâm giao cô cho hắn!
Nghĩ vậy, người đàn ông đang cầm điện thoại, khóe môi lại lộ ra độ cung tà tứ
"Rốt cuộc là ai, còn muốn em ăn mặc xinh đẹp? Cảm giác giống như là muốn mang em bán!" Môi đỏ mọng của cô khẽ cười
"Bán ai, cũng không thể bán em!" Bằng không, ai có thể cả đời bồi Đàm Dật Trạch hắn đây?
Nói xong câu này, hắn như nhớ ra cái gì đó, liền nói: "Đúng rồi Hề Hề, nếu chốc lát nghe thấy tiếng xe, nhớ ra nghênh đón một chút!"
"Đã biết, không phải đem em bán là được rồi!"
Cúp điện thoại, Cố Niệm Hề trở lại phòng ngủ
Xem thái độ của Đàm Dật Trạch, hắn hôm nay bô cùng để ý đến hình tượng của cô xuất hiện trước vị khách kia. Bằng không, đối với người bình thường hắn còn muốn cô ăn mặc rộng thùng thình. Từ trong tủ lấy ra bộ quần áo mới mua trắng mới mua, phối hợp với váy hoa, gương mặt nhỏ nhắn của Cố Niệm Hề còn điểm chút má hồng, làm cho khí sắc nhìn tốt một chút. Về phần son môi, môi của cô cũng đã sớm đỏ, cho nên chỉ quét nhẹ một chút
Trang điểm xong, Cố Niệm Hề đứng trước gương một chút, cảm thấy vừa lòng mới xuống lầu
"Yêu, hôm nay mặt trời mọc phía tây sao. Thường ngày là ma tước, cũng muốn làm cho mình xinh đẹp! Nhưng ma tước mặc như thế nào cũng không thể biến thành phượng hoàng!"
Cố Niệm Hề xuống lầu, Thư Lạc Tâm đã an vị ở dưới đại sảnh
Nhìn thấy Cố Niệm Hề ăn mặc như vậy, trong lòng của bà có chút không thoải mái!
Thật ra, bà cũng nhìn thấy Cố Niệm Hề chỉ thay đổi quần áo, trên mặt điểm một chút má hồng mà thôi. So với Hoắc Tư Vũ trước kia luôn luôn trang điểm dọa người, thật sự là xinh đẹp hơn vạn phần
Dù sao, cô cũng không mang thai. Ăn mặc như vậy cũng là bình thường
Như Thư Lạc Tâm thấy cô như vậy, thật sự không vừa mắt
Đặc biết, lúc bị Cố Niệm Hề lấy một trăm năm mươi vạn kia bà lại càng không vừa mắt
"Đúng vậy a, không có cách nào gần đây tiền tiêu vặt hơi nhiều. Nên mới muốn đổi cách ăn mặc cho giống phụ nữ, đúng không, dì Thư?"
Nói lời này, Thư Lạc Tâm lại đau lòng nghĩ đến số tiền tiết kiệm cả đời kia của mình
Hồ ly tinh chết tiệt này, cầm tiền của bà còn dõng dạc khiêu khích bà!
"Cô cầm của tôi..." Thư Lạc Tâm nhất thời chán nản, thiếu chút nữa đem sự tình Cố Niệm Hề cầm của mình một trăm năm mươi vạn nói ra
"Dì Thư tôi cũng không làm chuyện trộm cắp gì, tôi chẳng qua là lấy tiền mừng tuổi của trưởng bối, mua một ít đồ vật này nọ, điều này là sai sao, ông nội?"Thư Lạc Tâm chuẩn bị mở miệng mói, Cố Niệm Hề liền xen ngang
Sau đó, cô lại giống như tiểu hồ ly giảo hoạt đi đến bên cạnh ông nội Đàm cười nói
"Đúng vậy, cho cháu tiền chính là để cháu tùy ý tiêu xài. Nghĩ muốn cái gì thì mua cái đó, nếu không đủ tiền cứ nói với ông nội!"
Lời nói này của ông nội Đàm làm cho Thư Lạc Tâm vô cùng tức giận
Bà đương nhiên hiểu, Cố Niệm Hề đang muốn lấy ông nội Đàm uy hiếp chính mình. Giống như, Cố Niệm Hề đã sớm biết được thứ quan trọng nhất đối với bà chính là tiền
Đối với vài lời này, ông nội Đàm muốn ám chỉ bà phải đối với Cố Niệm Hề khách khí một chút. Bằng không, đừng mơ tưởng đến gia sản của Đàm gia
Mà Thư Lạc Tâm không phải không thừa nhận, Cố Niệm Hề đã sớm nhìn ra bản chất của bà
Bà cái gì cũng có thể nhịn, nhưng chỉ có Tiểu Nam là không thể!
Cho nên, Cố Niệm Hề buông lời nịnh nọt với ông nội Đàm, bà cũng chỉ có thể nén hận nuốt vào trong lòng
"Ông nội, Niệm Hề bây giờ có rất nhiều tiền tiêu vặt, quần áo cũng nhiều! Ông nôi có muốn, Niệm Hề lúc ra ngoài mua vài thứ về cho ông ăn không!" Ngay từ nhỏ cô đã là một đứa trẻ ngoan, làm cho một người vui vẻ, Cố Niệm Hề đương nhiên là am hiểu nhất
Chỉ vài ba câu đơn giản, cô lần thứ hai làm cho ông nội Đàm mặt mày hớn hở. Càng làm cho Thư Lạc Tâm thiếu chút nữa hất đổ bàn trà
Cố Niệm Hề này dường như được một tấc lại thêm một thước
Cầm của Thư Lạc Tâm một trăm năm mươi vạn, không rời đi Đàm Dật Trạch không nói, bây giờ còn dùng chuyện này để uy hiếp bà
Tiểu hồ ly tinh chết tiệt này
Lúc trước, bà thật là coi thường cô ta!
Chính là hiện tại Cố Niệm Hề ở Đàm gia đã muốn hô mưa gọi gió, Thư Lạc Tâm bà không thể ngồi chờ chết!
Nghĩ vậy, Thư Lạc Tâm hừ lạnh rời khỏi đại sảnh
Mà Cố Niệm Hề nhìn thấy bóng dáng của bà, khóe miệng khẽ cười
Cố Niệm Hề cô cho tới bây giờ cũng không phải là người được một tấc muốn một thước. Nhưng cũng không phải là quả hồng mềm, tùy tiện để người ta vo tròn bóp méo
Làm tổn thương cô, mặc kệ là lời nói hay là thân thể, cô cũng nhất định đòi lại
Về phần có gặp phiền toái gì, cô cũng không thèm để ý!
Bởi vì một người đàn ông nào đó, mặc kệ cô gây ra tai họa gì, hắn đều sẽ thay cô gánh vác
"Có tiếng xe, chắc là Tiểu Trạch đã trở về!" Lúc Cố Niệm Hề chuẩn bị giúp đỡ ông nội Đàm đứng lên từ ghế sa lon, cô Lưu từ phòng bếp đi ra, trên tay vẫn còn bưng một đĩa rau xanh, vừa đi vừa nói chuyện
"Ông nội, ông cứ ngồi ở đây. Dật Trạch buổi sáng gọi điện, nói khách đến muốn cháu ra cửa tiếp đón!"
"Được rồi, cháu đi nhanh đi!"
Cùng ông nội Đàm nói vài câu, Cố Niệm Hề đi giày da đi ra ngoài cửa
Đây là phương bắc, tuy rằng không có tuyết rơi. Nhưng thời tiết đầu mùa xuân, vẫn lạnh hơn so với phương nam. Cố Niệm Hề tuy mặc áo khoác trên người vẫn cảm thấy lạnh
Đàm gia còn có một tiểu trạch, muốn đi ra ngoài phải đi qua đó. Có Niệm Hề đi ra đến nơi, người trên xe đã xuống
Cố Niệm Hề vốn tưởng rằng, người kia là bạn tốt của Đàm Dật Trạch ở quân đội, như Chu Tử Mặc người mà hắn vẫn thường nhắc đến với cô. Cũng không nghĩ, giờ phút này người bước xuống xe là...
Dáng người kia, có chút cao
Cùng với người toàn thân mặc quần áo, có chút quen thuộc!
Đặc biệt người tới mặc một cái áo khoác ngoài màu đen bằng vải nỉ, Cố Niệm Hề còn nhớ rõ, đó là mùa đông năm trước, cô cùng ông ở thành phố D đi mua
Thời điểm đó, ông đi đến phương bắc công tác vừa đúng là mùa đông. Bởi vì lo lắng ông ở nơi đó không chịu nổi rét lạnh, cô đã dùng chính tiền tiết kiệm của mình mua cho ông cái áo này
Cố Niệm Hề nhớ rõ, thời điểm ông mặc vào chiếc áo kia, còn cười không ngớt, vô cùng vui vẻ. Con nói: "Nha đầu của ba cũng biết kiếm tiền mua áo cho ba!"
Thậm chí ngày đó, Hoắc phó thị trường Hoắc Khải Đông đến nhà làm khác, ông còn không quên mặc chiếc áo khoác kia ra khoe...
Từ nhỏ đến lớn, ông vẫn cưng chiều cô như vậy
Trước đây, khi cô bị bệnh rất khó chịu, ban đêm tỉnh lại nhất định sẽ thấy ông ngồi ở bên giường thức trắng đêm, nắm lấy tay của cô
"Ba ba..."
Cố Niệm Hề nghẹn ngào nói ra lời này, cô phát hiện trên mặt có một thứ chất lỏng ấm áp
Đưa tay lên phát hiện, thì ra đó là nước mắt
"Ba ba!"
Một giây kia, cô rốt cuộc không chịu nổi, vội vàng chạy đến ôm ông
Mà người vừa đến nghe được giọng nói quen thuộc, mới quay đầu hướng tới chỗ cô
Khi ông nhìn đên bóng trắng đang chạy đến phía mình, khóe mắt cũng bắt đầu nổi lên hồng nhạt
Đó chính là, đứa con gái ông dùng cả đời để che chở
Một giây kia, ông rốt cuộc cũng hiểu: Thì ra, ngăn cách lớn như thế nào, cũng không thể chặt đứt quan hệ của hai người. Cho dù cô phạm vào sai lầm lớn, ông vẫn luyến tiếc đau lòng
Vì thế, ông hướng tới phía người đang chạy kia, vươn đôi tay của mình, dùng ấm áp trong lòng ngực của chính mình, lần thứ hai nghênh đón cô. Giống như là thời điểm giáng sinh vậy
"Ba ba, thật xin lỗi, thật xin lỗi..." Lần thứ hai trở lại cái ôm quen thuộc ấm áp, nước mắt của Cố Niệm Hề như vỡ đê
"Hề Nhi!" Ông không dùng ngôn ngữ biểu đạt tình cảm của mình, chỉ có thể dùng hành động đem bảo bối trong lòng ngực càng ngày càng ôm chặt hơn. Mà Ân Thư Kỳ thấy một màn như vậy, cũng nhanh chóng xuống xe
Bởi vì, kia không chỉ là con gái của đồng chí Cố Ấn Mẫn, đồng dạng cũng là bảo bối của Ân Thư Kỳ cô. Mặc dù có chút oán niệm, nha đầu kia từ nhỏ vừa thấy ba ba so với bà liền vui vẻ hơn. Nhưng mấy tháng nay không thấy, giờ phút này bà không có oán giận gì. Thầm nghĩ, có thể kéo tay cô ôm vào lòng, xem cô gầy hay béo
"Bảo bối!" Bà tiến lên hai bước, đi đến bên cạnh hai người
Đàm Dật Trạch vừa xuống xe liền nhìn thấy một màn như vậy
Hắn nghĩ không sai, vật nhỏ quả thật rất nhớ người nhà của mình...
Chính là hắn không biết, chưa có sự cho phép của cô, hắn tự nhiên quyết định nhiều như vậy, vật nhỏ có tức giận với hắn hay không?
"Tiểu Trạch, đây là..." Giờ phút này, ông nội Đàm nguyên bản đang ngồi ở trong phòng khách ngồi xem TV, cũng bởi vì chờ quá lâu, mà không kiên nhẫn đi ra
Nhìn đến trước mặt một màn trình diễn như vậy, ông nội Đàm cũng giật mình không nói nên lời
Đi ra bên ngoài còn có Thư Lạc Tâm cùng Hoắc Tư Vũ. Hai người mang theo tâm tình muốn xem cuộc vui, nhìn xem rốt cuộc Đàm Dật Trạch mang về người như thế nào, mà khiến cho cả nhà chào đón long trọng như vậy
Thấy Cố Niệm Hề đang ôm hai người kia, còn xưng hô bà cũng đại khái đoán ra, đó là nhà cha mẹ đẻ của Cố Niệm Hề. Chính là, lúc này Thư Lạc Tâm còn không quên trong lòng cười nhạo Cố Niệm Hề một phen. Người nhà của cô, cũng không phải là dạng nghèo kiết hủ lậu sao? Chỉ là như vậy mà Đàm Dật Trạch cũng muốn Đàm gia ra nghênh đón sao? Đến nhà ăn cơm, chỉ cần nói đầu bếp tùy tiện làm vài món, cũng có thể đem bọn họ đuổi đi, làm sao phải lấy lòng như vậy?
Khác với Thư Lạc Tâm tròng mắt mang theo tia khinh thường, giờ phút này người đứng bên cạnh bà là Hoắc Tư Vũ trong nháy mắt gương mặt tái nhợt
Thời trung học, cô cùng Cố Niệm Hề có thể coi như chị em tốt, tự nhiên cũng nhiều lần đến nhà Cố Niệm hề. Thị trưởng Cố Ấn Mẫn cùng thị trưởng phu nhân, Hoắc Tư Vũ cô đương nhiên cũng biết rõ
Bọn họ, sao lại đến Đàm gia?
Này, nên làm thế nào mới tốt?
Lúc trước Hoắc Tư Vũ vì muốn gả cho Đàm Dật Nam mà hảo tổn rất nhiều tâm tư, nói dối Thư Lạc Tâm mình là con gái của phó thị trưởng
Hiện tại thân phận của Hoắc Tư Vũ đã bị vạch trần, Thư Lạc Tâm đối với cô vô cùng bất mãn. Nếu không phải Đàm Kiến Thiên dùng quyền thừa kếp Đàm gia uy hiếp bà, Thư Lạc Tâm nhất định sẽ không để cho Hoắc Tư Vũ cô cưới vào cửa
Vốn tưởng rằng hiện tại mình đã danh chính ngôn thuận gả vào Đàm gia, còn có thể yên ổn không phải lo lắng, Hoắc Tư Vũ phát hiện thân phận con gái thị trưởng kia không còn, giống như là phá bỏ đi ô dù của cô, hai mẹ con Đàm Dật Nam và Thư Lạc Tâm hiện tại đều đối xử với cô rất lạnh nhạt
Nhưng chuyện này, sắp làm cho cô không thể chịu đựng nếu
Nếu để cho Thư Lạc Tâm biết, Cố Niệm Hề mới chính là con gái của thị trưởng, vậy không phải ánh mắt của bà ta nhìn cô càng ngày càng khó coi hơn sao?
Nhưng lúc này, Cố thị trưởng cùng thị trưởng phu nhân đã tiến vào cửa lớn của Đàm gia
Hoắc Tư Vũ cô cũng không có quyền hành gì mà không cho họ vào
Cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn cục diện rối rắm trước mắt, cũng không nghĩ ra được đối sách gì
Chỉ có thể dùng vẻ mặt tái nhợt nhìn ba người bọn họ gắt gao ôm lấy nhau
Cùng lúc đó đôi con ngươi đen kia đánh giá nhìn qua hai người phụ nữ đứng ở trước cửa, Thư Lạc Tâm thì khinh thường, ngược lại Hoắc Tư Vũ thì luống cuống...
Tốt lắm!
Lúc trước không phải hao tổn tâm cơ ức hiếp vật nhỏ của hắn sao?
Hiện tại, cũng nên là lúc bọn họ phản kích rồi!
Làm cho bọn họ biết, bọn họ đến tột cùng đã đắc tội với người nào!
Cũng làm cho bọn họ sau này đừng nên có suy nghĩ xấu xa với vật nhỏ của hắn
"Thật xin lỗi, làm cho mọi người chê cười!" Ôm một hồi lâu, Cố Ấn Mẫn rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần. Hắn từ trước đến nay khống chế tâm tình rất tốt. Nhưng chỉ có chuyện của con gái mới thế này
Xoay người, Cố Ấn Mẫn ánh hướng vào toàn bộ những người trước mặt cúi đầu. Đôi mắt kia cũng giống như cặp mắt của Cố Niệm Hề có một chút phiếm hồng
Rõ ràng là lời nói xin lỗi, nhưng không kiêu ngạo siểm nịnh
Theo hơi thở phản ra tia quang minh chính đại, làm cho người xung quanh cũng có chút hốt hoảng
Đặc biệt là Thư Lạc Tâm!
Bởi vì bà có thể rõ ràng nhìn thấy được, người đàn ông kia chỉ cười nhạt lại có lực uy hiếp đến vậy. Người đàn ông như vậy, sao có thể là người bình thường
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.