Chương 103: Nữ lưu manh say rượu
Luật Nhi Loại Biệt
20/05/2019
"Khoan đã!"
Ngay lúc Tiểu Lục Tử cầm chén rượu chuẩn bị rời đi, phía sau lại truyền đến giọng nói của Lăng Thần
"Lăng nhị gia, còn có điều gì muốn phân phó?"
"Đưa cho cô ấy nếu như cô ấy từ chối. Không cần động tay động chân với cô ấy biết chưa?"
"Tôi đã hiểu!" Cầm chén rượu, Tiểu Lục Tử đi xuyên qua đám người, đến thẳng chỗ Tô Du Du
"Tô bé nhỏ, sao lại ngồi một mình ở đây?. Không đi ra ngoài chơi" Tiểu Lục Tử đầu tiên cũng không trực tiếp đưa chén rượu cho Tô Du Du
"Tiểu Lục, thì ra là anh! Tôi không thíc náo nhiệt" Bởi vì quen biết với Lục Tử Thông, cô cũng ít nhiều hiểu được Tiểu Lục này
"Không thích náo nhiệt sao còn tới chỗ này?" Rất nhiều người đến nơi đây là vị cuộc sống xa hoa lãng phí. Cho nên lúc Tiểu Lục Tử nghe được đáp án này của cô, có chút buồn cười. Nhưng hắn rất nhanh đã nhận ra điều gì đó: "Tô bé nhỏ, cô không phải là vì Lục Tử Thông mới đến nơi này chứ?"
"Ai cần anh lo!" Giống như là bị người ta giẫm lên đuôi mèo, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Du Du xuất hiện phiếm hồng
"Cái gì mà không cần tôi lo! Quên đi, xem cô ở đây si tình như vậy, người anh này cũng hào phóng nói cho cô biết, thật ra Lục Tử Thông kia là người không đáng tin!"
"Ha hả... Nếu như anh ấy không đáng tin, vậy anh nói cho tôi biết, trên thế giới này ai mới là người đáng tin, chẳng lẽ là Tiểu Lục anh?"
"Yêu, Tô bé sao lại tức giận như vậy? Tôi nói cho cô biết, Tiểu Lục tôi tuy trời sinh bản tính phong lưu, nhưng nếu có một người phụ nữ để cho tôi chuyên tâm, tôi sẽ không giống như hiện tại, càng sẽ không giống như Lục Tử Thông vẫn còn đi trêu hoa ghẹo nguyệt!" Tiểu Lục Tử đương nhiên cũng không muốn là người câm ăn hoàng liên, khổ không nói được
Bị Tô Du Du chế nhạo như vậy, hắn đương nhiên có chút tức giận, nhưng vẫn còn ngại Lăng nhị gia kia đã coi trọng cô gái này
"Anh nói cái gì? Anh ấy không phải là người như vậy! Tiểu Lục ánh mắt của anh phòng chừng là giấu trong quần lót, bằng không thì là miệng dính cứt chó, nên mới có thể đem người tốt nói thành người xấu, người xấu nói thành người tốt, bừa bãi như vậy!" Lục Tử Thông từ lâu đã ở trong lòng của Tô Du Du, lúc này thấy người khác nói xấu Lục Tử Thông trong lòng đương nhiên là nhịn không được
Giờ phút này Tô Du Du vỗ mặt bàn tức giận đứng lên
Bởi vì cô cái gì cũng không tin, Lục Tử Thông là người như vậy. Trừ phi tận mắt cô thấy
"Tô nhỏ bé, cô mồm miệng không nể nang tôi cũng không phải không biết, tôi một người đàn ông tốt không muốn tranh luận với cô. Nếu như ánh mắt của cô vẫn muốn để ở dưới váy, Tiểu Lục tôi cũng không ngăn cản. Gần đây, Lục Tử Thông mỗi ngày rảnh rỗi, đều cùng một cô gái kề vai sát cánh, nói vô cùng thân thiết. Cô nếu không tin, cô cứ ngồi đây, tôi làm cho người không nói cho hắn biết, đến lúc đó cho cô mở mang tầm mắt, nhìn xem có phải là ánh mắt cô để ở dưới váy không!" Nói xong Tiểu Lục quay đầu bước đi!
"Cút, Tiểu Lục thối, đừng tưởng rằng anh mở miệng nói chuyện ma quỷ tôi sẽ tin! Còn có đem thứ này của anh mang đi!" Tô Du Du chỉ vào ly rượu, tức giận nói với Tiểu Lục
Không biết chén rượu kia đã bị người đàn ông nào đó "Lâm hạnh" qua
"Đây là của Lăng nhị gia mời cô" Tiểu Lục Tử thản nhiên nói cũng không quay đầu lại, chậm rãi bước đi
Tâm tư của Tô Du Du, rất rõ ràng không đặt trên chén rượu này
Bởi vì, giờ phút này trong đầu cô chỉ có lời nói của Tiểu Lục Tử lúc bấy giờ. Cô tuyệt đối sẽ không tin mấy lời đó, nhưng không biết tại sao, cô vẫn cảm thấy có chút bất an
Giờ phút này trong đầu cô hiện ra cảnh tượng lúc trước ở quán bar. Cô nhìn thấy Lục Tử Thông ôm một cô gái nào đó rất giống Hoắc Tư Vũ đi qua...
Lúc này Tô Du Du cảm thấy lòng ngực của mình như bị hung hăng bóp nghẹn!
Nhưng cô vẫn suy nghĩ, Lục Tử Thông không phải là người giống như vậy
Bằng không, cô tuyệt đối sẽ không có khả năng thích người đàn ông bình thường như vậy, hơn nữa là ngàn dặm xa xôi rời thành phố D vào nơi này làm việc
Tuyệt đối sẽ không như Lục Tử Thông nói đúng hay không?
Tuy rằng không muốn tin lời Tiểu Lục nói, nhưng cô vẫn ở lại nơi này chờ đợi
Mãi cho đến khi cô đợi không được nữa, thầm nghĩ Tiểu Lục vừa mới nói dối cô, thì ở cửa quán bar xuất hiện một thân hình thon dài
Một khắc kia, hô hấp của Tô Du Du cũng trở nên cứng lại
Bởi vì, cô thật sự thấy được, bên cạnh Lục Tử Thông còn có một cô gái khác
Nhưng cô gái kia cô nhìn không rõ là ai, bởi vì ánh sáng ở đây rất lập lòe
Thật ra lúc này Tô Du Du vẫn còn ôm ảo tưởng, bởi vì cô thấy hai bọn họ chưa có cử chỉ nào quá mức thân mật
Mãi cho đến khi hai người ngồi xuống, cô gái kia lại giống như là dây leo quấn lấy cổ Lục Tử Thông, mà Lục Tử Thông tay lại đặt lên đùi của cô gái kia. Giờ phút này Tô Du Du cảm thấy mình như bị tạt một cốc nước lạnh vào người
Mà càng làm cho Tô Du Du không tiếp nhận kịp, chính là người vừa đặt tay lên cổ Lục Tử Thông kia là Hoắc Tư Vũ!
Thật sự là Hoắc Tư Vũ!
Các cô từ trung học đã học cùng, ba người luôn cùng ngồi dưới tán cây anh đào nói chuyện lung tung, cũng từng giống như chị em song sinh, mặc cùng quần áo, kiểu tóc! Các cô quen thuộc như vậy! Tô Du Du làm sao có thể nhìn lầm?
Thật ra, lần trước Lục Tử Thông ngồi trong quán rượu, cô đã thấy ánh mắt kia của Lục Tử Thông không bình thường. Bằng không tại sao nhiều lần hỏi cô tin tức của Hoắc Tư Vũ
Mà lần này, Tô Du Du nhìn thấy Lục Tử Thông đi cùng Hoắc Tư Vũ
Cô thật không ngờ, Lục Tử Thông thế nhưng lại dây dưa cùng với Hoắc Tư vũ! Hơn nữa, nhìn động tác của bọn họ dĩ nhiên là vô cùng thắm thiết
Động tác rõ ràng này, giống như điện ảnh. Một màn này không ngừng trình diễn trong đầu Tô Du Du
Nhưng một kim tiêm thật nhỏ, hung hăng chui vào tim của cô, không thấy vết thương, làm cho cô càng thống khổ
Bốn năm hai mươi tám ngày, theo đuổi tình yêu, giờ phút này đều suy sụp trong lòng cô, ầm ầm sập xuống...
Mảnh nhỏ rơi xuống đất. Cho dù Tô Du Du có nhặt như thế nào, cũng không thể trở về như trước được
Tuyệt vọng, thương tâm thấm sâu vào xương cốt, làm cho Tô Du Du nhịn không nổi
Lục Tử Thông đã lâu không gọi điện thoại cho cô, đáng lẽ ra cô phải sớm biết được có cái gì không đúng rồi mới đúng
Thậm chí, ngay cả người như Tiểu Lục cũng nhắc nhở cô
Nhưng Tô Du Du cô, vẫn sống chết tin tưởng người đàn ông kia...
Vừa nghĩ tới vừa rồi phản bác Tiểu Lục, Tô Du Du cảm thấy mình giống như diễn một trò hề trước mặt hắn
Lục Tử Thông, anh sao có thể...
Một khắc kia, Tô Du Du có cảm giác ấm nóng trên mặt mình lan tràn. Bối rối đưa tay lên mặt, mới phát hiện thì ra đó là nước mắt của chính mình
Người đàn ông như vậy, dựa vào cái gì làm cho cô phải rơi lệ?
Phẫn nộ làm cho Tô Du Du không nghĩ nhiều, chỉ muốn tìm một thứ gì đó dập tắt lửa giận trong lòng
Đồ uống cô gọi đã bị cô sớm uống hết. Thấy trên bàn mình có một ly thủy tinh đế dài, bên trong còn có chất lỏng màu hổ phách
Không suy nghĩ nhiều bên trong có cái gì, càng không nghĩ tới thứ này do Tiểu Lục bỉ ổi kia đem tới. Tô Du Du nhanh chóng đem thứ đó uống hết vào bụng. Chất lỏng cay cay kia xâm nhập vào cổ họng của cô, thấm dần vào lục phủ ngũ tạng
"Cho tôi một ly như thế này!" Tuy rằng rất cay, nhưng lại làm cho Tô Du Du cảm thấy thoải mái. Vì thế, đầu óc có chút quay vòng, hướng người hầu rượu nói
"Này..."
Có người nào không biết, ly rượu này là thứ chuyên dụng của Lăng nhị gia
Loại rượu này, cũng không phải là ai có thể mua nổi
"Như thế nào? Không muốn làm sao? Ngay cả anh cũng muốn ức hiếp tôi?" Rõ ràng là người đàn ông đó không đáng giá, ngay cả người như Hoắc tiểu tiện cũng thông đồng, nhưng tại sao hắn lại làm cho cô thương tâm. Phát hiện giọng nói của mình lại trở nên thô bạo, khàn khàn. Thậm chí còn có chút nghẹn ngào
"Cho cô ấy một ly" Không biết khi nào, người đàn ông thần bí kia lại hiện ra sau lưng cô. Nghe được giọng nói này, người hầu rượu cũng có chút kinh ngạc
Trong ấn tượng của hắn, Lăng nhị gia chưa bao giờ có lòng tốt bố thí cái gì. Trừ phi trong này đều có kế hoạch
Thất thần trong thời gian ngắn. Người hầu rượu lúc này lấy từ trong một ngăn tủ riêng biệt, rót cho Tô Du Du uống
"Cám ơn nhiều" Tô Du Du cầm lấy ly rượu bắt đầu một hơi uống cạn. Vì lần này là liều mạng uống xuống, nên Tô Du Du bị ho khan
Mà người đàn ông đứng phía sau cô, không tự chủ mà tiến lên vỗ nhẹ sau lưng của Tô Du Du
"Ai cho em uống như vậy? Bướng bỉnh!" Để trấn an gương mặt nhỏ nhắn vì sặc rượu kia mà đỏ bừng, khóe miệng Lăng nhị gia cũng chỉ biết lộ lên nụ cười cưng chiều. Mà người hầu rượu đứng ở một bên, nhìn thấy cảnh này cũng có chút thất thần
Trong ấn tượng, Lăng nhị gia của bọn họ chưa bao giờ vì một người phụ nữ làm như vậy, chứ đừng nói là giờ phút này trên mặt hắn còn biểu hiện vô cùng quỷ dị
"Hắc, vị tiên sinh này người như thế nào lớn lên lại giống như bạn trai trong mộng của tôi?" Rốt cuộc cũng không còn ho khan, Tô Du Du ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông bên cạnh.
Thật ra ngay cả chính cô cũng không biết mình vừa mới nói cái gì
Con ngươi mê ly, Tô Du Du chẳng qua cả thấy được người đàn ông trước mặt này lớn lên có điểm đẹp trai. Đẹp trai như vậy bản chất chắc chắn là đáng khinh
Có lẽ bởi vì đêm khuya nhiệt độ giảm mạnh, Tô Du Du cảm giác, được người đàn ông này ôm trong lòng ngực rất thoải mái. Vì thé, không kìm lòng được, đem gương mặt nhỏ nhắn của chính mình, chỗ tây trang màu trắng của hắn cọ cọ
Động tác đơn giản như thế, cũng làm cho người hầu rượu bên cạnh toát mồ hôi một phen
Lăng nhị gia từ trước đến nay tài trí hơn người. Còn chưa người nào dám làm bẩn đồ vật của hắn. Mà cô gái này, lại đem chất lỏng cô vừa mới ho khan cọ lên quần áo của hắn
Vì thế người hầu rượu cũng bắt đầu lo lắng thay cho cô gái này. Phải biết rằng, Lăng nhị gia muốn chính chết một người, có đôi khi ngón tay cũng không phải động
Mọi người xung quanh chỉ có thể nín thở chờ xem báo ứng tiếp theo cô gái này gặp phải, lại nhìn thấy người đàn ông kia một lần nữa ôm cô vào lòng, nói nhẹ một câu : "A... Phải không?"
Một màn này đều làm cho mọi người phải kinh ngạc
Mà đối với người say rượu là Tô Du Du đây thản nhiên không biết, vô tâm vô phế cười với người đàn ông kia: "Đúng vậy, xem cái dạng này của ngươi, chắc chắn là hôm nay muốn mang bổn cung về. Bổn cung phê chuẩn cho ngươi"
Ý của Tô Du Du chính là đồng ý để cho hắn đưa mình về nhà mình
Ít nhất cô cho rằng, người khác phải nghe hiểu được ý của cô
Nhưng là Tô Du Du không biết, dường như mọi người nơi đây đều hiểu sai ý tứ của cô
Ít nhất thì, người đàn ông đang ôm cô lại nghĩ là cô muốn cùng hắn về nhà!
"Em thật sự muốn cùng anh về nhà sao?" Giống như là có chút không tin tưởng, hai mắt của người đàn ông híp lại một lần nữa
"Đương nhiên, có thể mang bổn cùng về nhà, phải cảm thấy ngươi chính là rất vinh hạnh, biết không? Còn không mau quỳ xuống?"
Nhìn trong lòng ngực cô gái đã sớm say rượu, Lăng nhị gia rốt cuộc cũng tặng cho cô một nụ cười quyến rũ mê hoặc chúng sinh: "Kia Lăng mỗ đa tạ ban ân!"
Sau một lát hắn ôm cô rời đi, dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người...
Mang theo Tô Du Du rời đi, Lăng nhị gia rốt cuộc cũng hiểu được muốn trốn khỏi nữ lưu manh say rượu này cũng không được
____
Sáng sớm, ánh mặt trờ xuyên thấu qua rèm cửa, Cố Niệm Hề liền mở hai tròng mắt. Cũng có thể nói, thật ra đêm qua cô cả buổi tối không nghiêm chỉnh ngủ
Đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn, Cố Niệm Hề cùng hắn phân phòng ngủ. Trừ bỏ lúc hai người mới đầu chưa có tình cảm
Tuy rằng không ngừng thuyết phục chính mình là không có gì. Hôn nhân của bọn họ ngay từ đầu đều không bắt nguồn từ tình yêu, nếu như nháo đến ly hôn, cũng không có cái gì.
Nhưng suy nghĩ phiền toái này, vẫn không ngừng tra tấn Cố Niệm Hề một đêm, khiến cho cô không thể ngủ ngon giấc
Bởi vì đêm hôm qua cô khóc rất nhiều, sáng sớm đứng trước gương thiếu chút nữa là không nhận ra mình! Mang theo gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn đáng thương, cùng đôi mắt hạnh to sưng đỏ. Hốc mắt phía dưới còn có một vòng xanh tím
Lấy một chút kem che khuyết điểm bôi loạn lên mặt, Cố Niệm Hề rốt cuộc cũng coi như là bình thường. Đem mái tóc lộn sộn buộc gọn lại, lúc sau cô hít thật sâu bước ra khỏi phòng ngủ
Ra cửa, cô thấy hắn vẫn còn đang nằm trên ghế sa lon
Quần áo hôm qua Đàm Dật Trạch cũng chưa thay, một tay đảm đương làm nhiệm vụ gối đầu. Nhưng hiện tại cũng không ảnh hưởng đến khí chất cao ngạo của người đàn ông này, làm cho hắn càng thêm cuồng dã
Nắng sớm chiếu vào, hắn vẫn như trước nhắm chặt hai mắt
Tuy rằng hắn nghĩ mình che dấu vô cùng tốt. Nhưng Cố Niệm Hề vẫn có thể nhận ra được, thật ra người đàn ông này cũng không có chân chính ngủ
Có lẽ ngay cả Đàm Dật Trạch cũng không biết, khi hắn ngủ hai tay cùng hai chân không có đặt nghiêm chỉnh như vậy. Có đôi khi hắn sẽ đặt chân gác lên đùi của Cố Niệm Hề, cũng có đôi khi hai tay không biết liêm sỉ kia sẽ đặt lên ngực của cô
Mà tuyệt đối không giống như vậy, an ổn ngoan ngoãn ngủ.
Ngay lúc Tiểu Lục Tử cầm chén rượu chuẩn bị rời đi, phía sau lại truyền đến giọng nói của Lăng Thần
"Lăng nhị gia, còn có điều gì muốn phân phó?"
"Đưa cho cô ấy nếu như cô ấy từ chối. Không cần động tay động chân với cô ấy biết chưa?"
"Tôi đã hiểu!" Cầm chén rượu, Tiểu Lục Tử đi xuyên qua đám người, đến thẳng chỗ Tô Du Du
"Tô bé nhỏ, sao lại ngồi một mình ở đây?. Không đi ra ngoài chơi" Tiểu Lục Tử đầu tiên cũng không trực tiếp đưa chén rượu cho Tô Du Du
"Tiểu Lục, thì ra là anh! Tôi không thíc náo nhiệt" Bởi vì quen biết với Lục Tử Thông, cô cũng ít nhiều hiểu được Tiểu Lục này
"Không thích náo nhiệt sao còn tới chỗ này?" Rất nhiều người đến nơi đây là vị cuộc sống xa hoa lãng phí. Cho nên lúc Tiểu Lục Tử nghe được đáp án này của cô, có chút buồn cười. Nhưng hắn rất nhanh đã nhận ra điều gì đó: "Tô bé nhỏ, cô không phải là vì Lục Tử Thông mới đến nơi này chứ?"
"Ai cần anh lo!" Giống như là bị người ta giẫm lên đuôi mèo, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Du Du xuất hiện phiếm hồng
"Cái gì mà không cần tôi lo! Quên đi, xem cô ở đây si tình như vậy, người anh này cũng hào phóng nói cho cô biết, thật ra Lục Tử Thông kia là người không đáng tin!"
"Ha hả... Nếu như anh ấy không đáng tin, vậy anh nói cho tôi biết, trên thế giới này ai mới là người đáng tin, chẳng lẽ là Tiểu Lục anh?"
"Yêu, Tô bé sao lại tức giận như vậy? Tôi nói cho cô biết, Tiểu Lục tôi tuy trời sinh bản tính phong lưu, nhưng nếu có một người phụ nữ để cho tôi chuyên tâm, tôi sẽ không giống như hiện tại, càng sẽ không giống như Lục Tử Thông vẫn còn đi trêu hoa ghẹo nguyệt!" Tiểu Lục Tử đương nhiên cũng không muốn là người câm ăn hoàng liên, khổ không nói được
Bị Tô Du Du chế nhạo như vậy, hắn đương nhiên có chút tức giận, nhưng vẫn còn ngại Lăng nhị gia kia đã coi trọng cô gái này
"Anh nói cái gì? Anh ấy không phải là người như vậy! Tiểu Lục ánh mắt của anh phòng chừng là giấu trong quần lót, bằng không thì là miệng dính cứt chó, nên mới có thể đem người tốt nói thành người xấu, người xấu nói thành người tốt, bừa bãi như vậy!" Lục Tử Thông từ lâu đã ở trong lòng của Tô Du Du, lúc này thấy người khác nói xấu Lục Tử Thông trong lòng đương nhiên là nhịn không được
Giờ phút này Tô Du Du vỗ mặt bàn tức giận đứng lên
Bởi vì cô cái gì cũng không tin, Lục Tử Thông là người như vậy. Trừ phi tận mắt cô thấy
"Tô nhỏ bé, cô mồm miệng không nể nang tôi cũng không phải không biết, tôi một người đàn ông tốt không muốn tranh luận với cô. Nếu như ánh mắt của cô vẫn muốn để ở dưới váy, Tiểu Lục tôi cũng không ngăn cản. Gần đây, Lục Tử Thông mỗi ngày rảnh rỗi, đều cùng một cô gái kề vai sát cánh, nói vô cùng thân thiết. Cô nếu không tin, cô cứ ngồi đây, tôi làm cho người không nói cho hắn biết, đến lúc đó cho cô mở mang tầm mắt, nhìn xem có phải là ánh mắt cô để ở dưới váy không!" Nói xong Tiểu Lục quay đầu bước đi!
"Cút, Tiểu Lục thối, đừng tưởng rằng anh mở miệng nói chuyện ma quỷ tôi sẽ tin! Còn có đem thứ này của anh mang đi!" Tô Du Du chỉ vào ly rượu, tức giận nói với Tiểu Lục
Không biết chén rượu kia đã bị người đàn ông nào đó "Lâm hạnh" qua
"Đây là của Lăng nhị gia mời cô" Tiểu Lục Tử thản nhiên nói cũng không quay đầu lại, chậm rãi bước đi
Tâm tư của Tô Du Du, rất rõ ràng không đặt trên chén rượu này
Bởi vì, giờ phút này trong đầu cô chỉ có lời nói của Tiểu Lục Tử lúc bấy giờ. Cô tuyệt đối sẽ không tin mấy lời đó, nhưng không biết tại sao, cô vẫn cảm thấy có chút bất an
Giờ phút này trong đầu cô hiện ra cảnh tượng lúc trước ở quán bar. Cô nhìn thấy Lục Tử Thông ôm một cô gái nào đó rất giống Hoắc Tư Vũ đi qua...
Lúc này Tô Du Du cảm thấy lòng ngực của mình như bị hung hăng bóp nghẹn!
Nhưng cô vẫn suy nghĩ, Lục Tử Thông không phải là người giống như vậy
Bằng không, cô tuyệt đối sẽ không có khả năng thích người đàn ông bình thường như vậy, hơn nữa là ngàn dặm xa xôi rời thành phố D vào nơi này làm việc
Tuyệt đối sẽ không như Lục Tử Thông nói đúng hay không?
Tuy rằng không muốn tin lời Tiểu Lục nói, nhưng cô vẫn ở lại nơi này chờ đợi
Mãi cho đến khi cô đợi không được nữa, thầm nghĩ Tiểu Lục vừa mới nói dối cô, thì ở cửa quán bar xuất hiện một thân hình thon dài
Một khắc kia, hô hấp của Tô Du Du cũng trở nên cứng lại
Bởi vì, cô thật sự thấy được, bên cạnh Lục Tử Thông còn có một cô gái khác
Nhưng cô gái kia cô nhìn không rõ là ai, bởi vì ánh sáng ở đây rất lập lòe
Thật ra lúc này Tô Du Du vẫn còn ôm ảo tưởng, bởi vì cô thấy hai bọn họ chưa có cử chỉ nào quá mức thân mật
Mãi cho đến khi hai người ngồi xuống, cô gái kia lại giống như là dây leo quấn lấy cổ Lục Tử Thông, mà Lục Tử Thông tay lại đặt lên đùi của cô gái kia. Giờ phút này Tô Du Du cảm thấy mình như bị tạt một cốc nước lạnh vào người
Mà càng làm cho Tô Du Du không tiếp nhận kịp, chính là người vừa đặt tay lên cổ Lục Tử Thông kia là Hoắc Tư Vũ!
Thật sự là Hoắc Tư Vũ!
Các cô từ trung học đã học cùng, ba người luôn cùng ngồi dưới tán cây anh đào nói chuyện lung tung, cũng từng giống như chị em song sinh, mặc cùng quần áo, kiểu tóc! Các cô quen thuộc như vậy! Tô Du Du làm sao có thể nhìn lầm?
Thật ra, lần trước Lục Tử Thông ngồi trong quán rượu, cô đã thấy ánh mắt kia của Lục Tử Thông không bình thường. Bằng không tại sao nhiều lần hỏi cô tin tức của Hoắc Tư Vũ
Mà lần này, Tô Du Du nhìn thấy Lục Tử Thông đi cùng Hoắc Tư Vũ
Cô thật không ngờ, Lục Tử Thông thế nhưng lại dây dưa cùng với Hoắc Tư vũ! Hơn nữa, nhìn động tác của bọn họ dĩ nhiên là vô cùng thắm thiết
Động tác rõ ràng này, giống như điện ảnh. Một màn này không ngừng trình diễn trong đầu Tô Du Du
Nhưng một kim tiêm thật nhỏ, hung hăng chui vào tim của cô, không thấy vết thương, làm cho cô càng thống khổ
Bốn năm hai mươi tám ngày, theo đuổi tình yêu, giờ phút này đều suy sụp trong lòng cô, ầm ầm sập xuống...
Mảnh nhỏ rơi xuống đất. Cho dù Tô Du Du có nhặt như thế nào, cũng không thể trở về như trước được
Tuyệt vọng, thương tâm thấm sâu vào xương cốt, làm cho Tô Du Du nhịn không nổi
Lục Tử Thông đã lâu không gọi điện thoại cho cô, đáng lẽ ra cô phải sớm biết được có cái gì không đúng rồi mới đúng
Thậm chí, ngay cả người như Tiểu Lục cũng nhắc nhở cô
Nhưng Tô Du Du cô, vẫn sống chết tin tưởng người đàn ông kia...
Vừa nghĩ tới vừa rồi phản bác Tiểu Lục, Tô Du Du cảm thấy mình giống như diễn một trò hề trước mặt hắn
Lục Tử Thông, anh sao có thể...
Một khắc kia, Tô Du Du có cảm giác ấm nóng trên mặt mình lan tràn. Bối rối đưa tay lên mặt, mới phát hiện thì ra đó là nước mắt của chính mình
Người đàn ông như vậy, dựa vào cái gì làm cho cô phải rơi lệ?
Phẫn nộ làm cho Tô Du Du không nghĩ nhiều, chỉ muốn tìm một thứ gì đó dập tắt lửa giận trong lòng
Đồ uống cô gọi đã bị cô sớm uống hết. Thấy trên bàn mình có một ly thủy tinh đế dài, bên trong còn có chất lỏng màu hổ phách
Không suy nghĩ nhiều bên trong có cái gì, càng không nghĩ tới thứ này do Tiểu Lục bỉ ổi kia đem tới. Tô Du Du nhanh chóng đem thứ đó uống hết vào bụng. Chất lỏng cay cay kia xâm nhập vào cổ họng của cô, thấm dần vào lục phủ ngũ tạng
"Cho tôi một ly như thế này!" Tuy rằng rất cay, nhưng lại làm cho Tô Du Du cảm thấy thoải mái. Vì thế, đầu óc có chút quay vòng, hướng người hầu rượu nói
"Này..."
Có người nào không biết, ly rượu này là thứ chuyên dụng của Lăng nhị gia
Loại rượu này, cũng không phải là ai có thể mua nổi
"Như thế nào? Không muốn làm sao? Ngay cả anh cũng muốn ức hiếp tôi?" Rõ ràng là người đàn ông đó không đáng giá, ngay cả người như Hoắc tiểu tiện cũng thông đồng, nhưng tại sao hắn lại làm cho cô thương tâm. Phát hiện giọng nói của mình lại trở nên thô bạo, khàn khàn. Thậm chí còn có chút nghẹn ngào
"Cho cô ấy một ly" Không biết khi nào, người đàn ông thần bí kia lại hiện ra sau lưng cô. Nghe được giọng nói này, người hầu rượu cũng có chút kinh ngạc
Trong ấn tượng của hắn, Lăng nhị gia chưa bao giờ có lòng tốt bố thí cái gì. Trừ phi trong này đều có kế hoạch
Thất thần trong thời gian ngắn. Người hầu rượu lúc này lấy từ trong một ngăn tủ riêng biệt, rót cho Tô Du Du uống
"Cám ơn nhiều" Tô Du Du cầm lấy ly rượu bắt đầu một hơi uống cạn. Vì lần này là liều mạng uống xuống, nên Tô Du Du bị ho khan
Mà người đàn ông đứng phía sau cô, không tự chủ mà tiến lên vỗ nhẹ sau lưng của Tô Du Du
"Ai cho em uống như vậy? Bướng bỉnh!" Để trấn an gương mặt nhỏ nhắn vì sặc rượu kia mà đỏ bừng, khóe miệng Lăng nhị gia cũng chỉ biết lộ lên nụ cười cưng chiều. Mà người hầu rượu đứng ở một bên, nhìn thấy cảnh này cũng có chút thất thần
Trong ấn tượng, Lăng nhị gia của bọn họ chưa bao giờ vì một người phụ nữ làm như vậy, chứ đừng nói là giờ phút này trên mặt hắn còn biểu hiện vô cùng quỷ dị
"Hắc, vị tiên sinh này người như thế nào lớn lên lại giống như bạn trai trong mộng của tôi?" Rốt cuộc cũng không còn ho khan, Tô Du Du ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông bên cạnh.
Thật ra ngay cả chính cô cũng không biết mình vừa mới nói cái gì
Con ngươi mê ly, Tô Du Du chẳng qua cả thấy được người đàn ông trước mặt này lớn lên có điểm đẹp trai. Đẹp trai như vậy bản chất chắc chắn là đáng khinh
Có lẽ bởi vì đêm khuya nhiệt độ giảm mạnh, Tô Du Du cảm giác, được người đàn ông này ôm trong lòng ngực rất thoải mái. Vì thé, không kìm lòng được, đem gương mặt nhỏ nhắn của chính mình, chỗ tây trang màu trắng của hắn cọ cọ
Động tác đơn giản như thế, cũng làm cho người hầu rượu bên cạnh toát mồ hôi một phen
Lăng nhị gia từ trước đến nay tài trí hơn người. Còn chưa người nào dám làm bẩn đồ vật của hắn. Mà cô gái này, lại đem chất lỏng cô vừa mới ho khan cọ lên quần áo của hắn
Vì thế người hầu rượu cũng bắt đầu lo lắng thay cho cô gái này. Phải biết rằng, Lăng nhị gia muốn chính chết một người, có đôi khi ngón tay cũng không phải động
Mọi người xung quanh chỉ có thể nín thở chờ xem báo ứng tiếp theo cô gái này gặp phải, lại nhìn thấy người đàn ông kia một lần nữa ôm cô vào lòng, nói nhẹ một câu : "A... Phải không?"
Một màn này đều làm cho mọi người phải kinh ngạc
Mà đối với người say rượu là Tô Du Du đây thản nhiên không biết, vô tâm vô phế cười với người đàn ông kia: "Đúng vậy, xem cái dạng này của ngươi, chắc chắn là hôm nay muốn mang bổn cung về. Bổn cung phê chuẩn cho ngươi"
Ý của Tô Du Du chính là đồng ý để cho hắn đưa mình về nhà mình
Ít nhất cô cho rằng, người khác phải nghe hiểu được ý của cô
Nhưng là Tô Du Du không biết, dường như mọi người nơi đây đều hiểu sai ý tứ của cô
Ít nhất thì, người đàn ông đang ôm cô lại nghĩ là cô muốn cùng hắn về nhà!
"Em thật sự muốn cùng anh về nhà sao?" Giống như là có chút không tin tưởng, hai mắt của người đàn ông híp lại một lần nữa
"Đương nhiên, có thể mang bổn cùng về nhà, phải cảm thấy ngươi chính là rất vinh hạnh, biết không? Còn không mau quỳ xuống?"
Nhìn trong lòng ngực cô gái đã sớm say rượu, Lăng nhị gia rốt cuộc cũng tặng cho cô một nụ cười quyến rũ mê hoặc chúng sinh: "Kia Lăng mỗ đa tạ ban ân!"
Sau một lát hắn ôm cô rời đi, dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người...
Mang theo Tô Du Du rời đi, Lăng nhị gia rốt cuộc cũng hiểu được muốn trốn khỏi nữ lưu manh say rượu này cũng không được
____
Sáng sớm, ánh mặt trờ xuyên thấu qua rèm cửa, Cố Niệm Hề liền mở hai tròng mắt. Cũng có thể nói, thật ra đêm qua cô cả buổi tối không nghiêm chỉnh ngủ
Đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn, Cố Niệm Hề cùng hắn phân phòng ngủ. Trừ bỏ lúc hai người mới đầu chưa có tình cảm
Tuy rằng không ngừng thuyết phục chính mình là không có gì. Hôn nhân của bọn họ ngay từ đầu đều không bắt nguồn từ tình yêu, nếu như nháo đến ly hôn, cũng không có cái gì.
Nhưng suy nghĩ phiền toái này, vẫn không ngừng tra tấn Cố Niệm Hề một đêm, khiến cho cô không thể ngủ ngon giấc
Bởi vì đêm hôm qua cô khóc rất nhiều, sáng sớm đứng trước gương thiếu chút nữa là không nhận ra mình! Mang theo gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn đáng thương, cùng đôi mắt hạnh to sưng đỏ. Hốc mắt phía dưới còn có một vòng xanh tím
Lấy một chút kem che khuyết điểm bôi loạn lên mặt, Cố Niệm Hề rốt cuộc cũng coi như là bình thường. Đem mái tóc lộn sộn buộc gọn lại, lúc sau cô hít thật sâu bước ra khỏi phòng ngủ
Ra cửa, cô thấy hắn vẫn còn đang nằm trên ghế sa lon
Quần áo hôm qua Đàm Dật Trạch cũng chưa thay, một tay đảm đương làm nhiệm vụ gối đầu. Nhưng hiện tại cũng không ảnh hưởng đến khí chất cao ngạo của người đàn ông này, làm cho hắn càng thêm cuồng dã
Nắng sớm chiếu vào, hắn vẫn như trước nhắm chặt hai mắt
Tuy rằng hắn nghĩ mình che dấu vô cùng tốt. Nhưng Cố Niệm Hề vẫn có thể nhận ra được, thật ra người đàn ông này cũng không có chân chính ngủ
Có lẽ ngay cả Đàm Dật Trạch cũng không biết, khi hắn ngủ hai tay cùng hai chân không có đặt nghiêm chỉnh như vậy. Có đôi khi hắn sẽ đặt chân gác lên đùi của Cố Niệm Hề, cũng có đôi khi hai tay không biết liêm sỉ kia sẽ đặt lên ngực của cô
Mà tuyệt đối không giống như vậy, an ổn ngoan ngoãn ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.