Chương 930: Bắc hành Côn Luân
Khai Hoang
08/06/2013
Bên ngoài Tây Hải Long thành mười vạn dặm, Nhạc Vũ đột nhiên nhảy mũi, trong mắt cũng lộ ra vài phần khó hiểu.
- Có chuyện rồi sao? Bỗng dưng lại cảm chút có điềm gở.
Nhạc Vũ nhíu mày, nghĩ kỹ lại cũng không phát hiện thấy có gì sơ hở. Cho dù người Tây Hải Long thành biết mình sử dụng Ngũ Sắc Thần Quang cũng sẽ không ngờ vực vô căn cứ thân phận Uyên Minh.
Áng chừng cũng chỉ liên hệ tới chuyện đệ tử Tử Vân lẫn lần Văn Thù bị Đại Ngũ Hành Âm Dương Nguyên Từ Diệt Tuyệt Thần Châm đánh trọng thương.
Bất quá cũng may cảm giác điềm gở này cũng không phải rất mãnh liệt, chỉ là một điểm báo hiệu nguy hiểm mà thôi.
Nhạc Vũ thoáng suy ngẫm liền bắt đầu đánh ra linh thạch gia cường Côn Luân cửu liên tỏa tâm đại trận.
Vào lúc hoàn thành thì một thần niệm lớn chừng gấp mười so với trước phô thiên cái địa quét tới, lấy Tây Hải Long thành làm trung tâm quét ra phạm vi mấy trăm dặm.
Từng đợt dao động linh lực của Côn Luân cửu liên tỏa tâm đại trận liền bị người dò xét biết được, Hi Hoàng tàn kính dốc sức cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì.
- Đại La Kim Tiên? Thì ra là thế! Là Ngao Nhuận đã trở về.
Tây Hải Long Hoàng trở về nằm trong dự liệu của Nhạc Vũ, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, Ngao Nhuận sao có thể ngồi yên bên Đông Hải.
Bất ngờ là thực lực người này tương đương với Văn Thù, chỉ riêng hồn áp mênh mông đã không thua kém Văn Thù Thiên Tôn lúc gấp rút chạy đến.
Cũng may sóng thần niệm đến nhanh, đi còn nhanh hơn, qua một lát đã thu trở về, tựa hồ cũng không cho rằng cách hai ngày sau nhưng kẻ trộm vẫn còn quanh quẩn xung quanh Tây Hải Long thành.
Mấy ngàn vạn yêu binh Hải tộc sau khi thanh tra toàn bộ đáy biển một lần thì cũng lần lượt rút về.
Nhạc Vũ nhắm mắt tu hành, lẳng lặng chờ qua mấy ngày liên tục chú ý đến động tĩnh của Long thành nhưng cũng không nắm bắt được gì.
Ba ngày sau Ngao Nhuận lại tiền hô hậu ủng lần nữa tiến về Đông Hải.
Về phần Chân Hoa cũng không biết trong Tây Hải Long thành xảy ra chuyện gì mà mãi không thấy bóng dáng hắn.
Nhạc Vũ chờ đến lúc hơi mất kiên nhẫn nhưng trong lòng cũng dần yên lòng.
Lẽ ra những người kia vì tranh giành tinh hoa nguyên âm của tiểu cô nương nên biết rõ đạo lý chậm sẽ sinh biến nên sẽ dốc toàn lực dụ nàng xuất cung.
Bất quá trong đó cũng không phải không có biến số, với trí tuệ của Quy Linh, chỉ cần thoáng chút thông minh áng chừng cũng sẽ đoán biết. Chuyện hai người hắn nói lúc đó dĩ nhiên sẽ bị người nghe thấy, cuối cùng nói không chừng là sẽ hành động.
Nếu quả thật là vậy cũng sẽ giảm đi mệt nhọc cho hắn.
Qua mấy ngày thì hắn tính ra thời gian ước hẹn với Linh Diệu các chỉ còn lại không đầy nửa tháng.
Nhạc Vũ đang định rời đi để tới Dịch Linh thành đổi lấy tám viên Huyền Thủy Thiên Linh Châu thì trong lòng chợt có cảm giác liền nhìn về phía xa.
Chỉ thấy trên Tây Hải Long thành có vài nhân ảnh đằng không bay lên. Trong thành số người xuất nhập đến cả trăm vạn nhưng chỉ có mấy người này vừa mới xuất hiện liền hấp dẫn ánh mắt Nhạc Vũ.
Người cầm đầu chính là Chân Hoa công chúa hắn đã thấy qua, theo sau là bốn tráng hán có sát khí bức nhân, tu vi đều đạt đến ngọc tiên đỉnh phong.
Bên cạnh Chân Hoa vẫn có Quy Linh tùy tùng, thần sắc kính cẩn như một lão bộc trung thành.
- Vẫn còn dám ra đây?
Nhạc Vũ kinh ngạc, nhìn sững về lão nhân rồi cười lạnh.
Lớn mật như vậy có phải dự liệu bản thân không có khả năng tố cáo với Ngao Nhuận sao? Hoặc tin tưởng không sợ mình nhúng tay vào làm hỏng chuyện tốt của hắn?
Lại nhìn về phía Chân Hoa thì thấy nàng mặc một thân áo bào hoàng sắc, dung mạo thanh lệ bức người.
Trong mắt nàng lộ ra ý vui mừng như một con chim sẻ được bay nhảy, lại lộ ra vài phần chờ mong.
Nhạc Vũ nhếch miệng, trong mắt lộ ra vẻ hân thưởng.
- Nữ tử này rất thông minh, biết việc này hung hiểm nên đem quy bối lão nhân kia đi. Chỉ tiếc trong số chân long thì tu vi cao nhất cũng không quá bốn
vị Thái Ất Chân Tiên. Còn lại mặc dù đều có thân thể Chân Long nhưng nhiều lắm chỉ có tu vi ngọc tiên thậm chí Thiên Tiên.
Mặc dù có hung hiểm gì thì với đại thần thông của Linh Bá cũng có thể ngăn cản một lúc.
Tây Côn Lôn cách Tây Hải Long thành không xa, cho dù xảy ra tình hình gì thì bảy vị Thái Thanh Huyền Tiên đều chỉ cần một lát sẽ đuổi tới.
Lẽ ra an bài này xem như không chút sơ hở, chỉ là điều duy nhất Chân Hoa tính sai là người bên cạnh mình là một con độc xà đã có mưu tính với nàng từ lâu.
Sáu người kia đi về phía bắc, không bao lâu đã không thấy bóng dáng. Nhạc Vũ than khẽ, vung tay thu hồi linh trận quanh người.
Hắn vẫn để Hi Hoàng tàn kính trên đỉnh đầu để ẩn đi toàn bộ hình tích đi cách khá xa sau sáu người.
Mỗi khi cách quá xa thì Nhạc Vũ lại dùng Diễn Thiên Châu suy tính phương vị rồi tiếp tục bám theo, qua vài lần như thế thì tiếu ý trong mắt hắn càng thêm lộ rõ, phát hiện bản thân Chân Hoa cực kỳ cẩn thận, trên đường đều bố trí mê trận, Chướng nhãn pháp và các loại huyễn trận, các loại thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, chỉ cần hơi không chú ý sẽ bị mất dấu.
Qua mấy canh giờ, Nhạc Vũ cảm giác được có hơn mười đội ngũ bị nàng thoát được.
Qua hơn 3000 vạn dặm thì cơ hồ tất cả người bám theo đều rớt lại.
Nhạc Vũ cười buồn cười, những người chân chính có ác ý với nàng đều biết được đích đến, thủ đoạn nàng có cao minh hơn nữa thì cũng chẳng để làm gì, chỉ khiến người ta tức cười mà thôi.
Bất quá số lượng người động tâm với hậu bối của Long tộc này cũng thật nhiều, chẳng lẽ thật sự không sợ Ngao Nhuận nổi trận lôi đình? Hay là vì sát kiếp hạ xuống mà dùng cách này để đào thoát?
Khẽ lắc đầu, Nhạc Vũ biết suy đoán bản thân cũng không sai, chân chính mà nói thì Chân Hoa tao ngộ tai bay vạ gió cũng vì bản thân hắn.
Lại đi về phía trước chừng tỷ vạn dặm, đảo Côn Luân đã hiện ra đằng xa.
Nói là Côn Luân đảo nhưng chiếu theo tiêu chuẩn kiếp trước của hắn thì tòa cự đảo trước mặt có diện tích gấp mười lần địa cầu.
Ở trên đảo có hai sơn mạch cực lớn xuyên thẳng trời xanh được gọi là Đông Côn Luân và Tây Côn Lôn, đều là một trong các thiên trụ của Hồng Hoang, cho dù không sánh bằng Bất Chu Sơn nhưng cũng không thể nhìn thấy đỉnh, chống đỡ bát thiên cảnh tây phương của Tam Thập Tam Thiên cảnh.
Đến nơi này, Nhạc Vũ kết luận mấy người kia tuyệt sẽ không động thủ tại Côn Luân Sơn nên không bám theo nữa mà trực tiếp xuyên không lên tới đỉnh núi.
Bên trên đỉnh núi bao gồm chín tầng mây để ngăn Thái Dương Chân Hỏa làm tổn thương sinh linh.
Tam Thập Tam Thiên cảnh phân thành tứ phương, mỗi phương đều có tám thiên kính phân trong chín tầng mây.
Chỉ có Diệu Pháp Đại La Thiên là ở trên các tầng mây.
Trong quần sơn Hồng Hoang thì Côn Luân, Bồng Lai, Phương Trượng, Doanh Hải xuyên qua tám tầng mây đều có thể coi là thiên trụ tứ phương. Duy chỉ có Bất Chu Sơn ở chính giữa là xuyên qua chín tầng mây.
Đỉnh Đông Côn Luân do tu sĩ chiếm cứ, phân cách thành hơn mười động phủ đều đóng chặt sơn môn không thấy có người xuất nhập.
Bất quá Côn Luân Cửu Liên Tỏa Tâm đại trận mà Đông Vương công bố trí năm xưa vẫn còn sót lại không ít, thậm chí còn được tiên tu nơi đây cải tạo lại thành pháp trận hộ phủ.
Quả nhiên không hổ là thứ xuất từ người đứng đầu quần tiên thượng cổ, Côn Luân Cửu Liên Tỏa Tâm trận dù không thể so với Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận và Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát đại trận nhưng cũng không kém quá nhiều, nếu có thêm Côn Luân Kính thì uy lực càng không thể tưởng tượng.
Nơi này tiên lực mờ mịt, chính là thế gian tuyệt phẩm, Thái Dương Chân Hỏa hừng hực nên dù hắn toàn lực thôi động pháp lực cũng cảm giác khó có thể tiếp nhận.
Nhạc Vũ bất đắc dĩ, chỉ có thể đem Lưỡng cực hàn diễm kính tế lên. Nhìn qua một lát ghi nhớ toàn bộ tàn trận, Nhạc Vũ chợt nhớ
- Theo truyền thuyết thì trong Đông Côn Luân còn có một chỗ động thiên phúc địa giờ đã bị Xiển Giáo chiếm cứ xây thành Ngọc Hư Cung nối với Ngọc Thanh Thanh Vi Thiên của Ngọc Thanh đạo tổ, cũng không biết ở đâu?
Tìm hồi lâu cũng không có sở đắc, Nhạc Vũ vốn không định tiếp xúc với Xiển Giáo nên khẽ lắc đầu nhìn về phía dưới mở ra mắt Chân Long xuyên qua tám tầng mây.
Không bao lâu hắn đã nhìn thấy Chân Hoa, tu vi của nàng không đủ, lại không có thần thông hộ thân nên chỉ tới được tầng thứ bảy đứng ngoài nhìn Côn Luân Cửu Liên Tỏa Tâm trận lộ vẻ hào hứng lẫn vài phần vẻ tiếc nuối.
Qua hồi lâu nàng bay quanh vài vòng Côn Luân Sơn rồi mới hạ xuống, tiếp đó lại ngẩng đầu nhìn lên đầy vẻ khát vọng.
Nhạc Vũ nhíu mày, đang lúc cho rằng nàng không tự lượng sức xông lên đỉnh thì lại thấy Chân Hoa khẽ lắc đầu tiến về phía dưới, cũng không dừng lại lâu rồi xuôi nam phản hồi Tây Hải Long thành.
Trông thấy cảnh này, tiếu ý trong mắt Nhạc Vũ càng đậm. Có thể làm theo khả năng, biết được việc nặng nhẹ, nữ nhi bình thường khó hiểu biết được như vậy.
Hắn vẫn đi theo sau đằng xa, ước chừng qua 2000 vạn dặm thì đôt nhiên có cảm giác mãnh liệt, lập tức dẫn động Thái Vi Thanh Lương Chân Dịch nhìn về dưới đáy biển.
Chỉ thấy một cự trận được bố trí bên dưới, cũng không biết là trận pháp gì khiến hắn không hề có cảm giác, đến lúc phát động mới giật mình.
- Có chuyện rồi sao? Bỗng dưng lại cảm chút có điềm gở.
Nhạc Vũ nhíu mày, nghĩ kỹ lại cũng không phát hiện thấy có gì sơ hở. Cho dù người Tây Hải Long thành biết mình sử dụng Ngũ Sắc Thần Quang cũng sẽ không ngờ vực vô căn cứ thân phận Uyên Minh.
Áng chừng cũng chỉ liên hệ tới chuyện đệ tử Tử Vân lẫn lần Văn Thù bị Đại Ngũ Hành Âm Dương Nguyên Từ Diệt Tuyệt Thần Châm đánh trọng thương.
Bất quá cũng may cảm giác điềm gở này cũng không phải rất mãnh liệt, chỉ là một điểm báo hiệu nguy hiểm mà thôi.
Nhạc Vũ thoáng suy ngẫm liền bắt đầu đánh ra linh thạch gia cường Côn Luân cửu liên tỏa tâm đại trận.
Vào lúc hoàn thành thì một thần niệm lớn chừng gấp mười so với trước phô thiên cái địa quét tới, lấy Tây Hải Long thành làm trung tâm quét ra phạm vi mấy trăm dặm.
Từng đợt dao động linh lực của Côn Luân cửu liên tỏa tâm đại trận liền bị người dò xét biết được, Hi Hoàng tàn kính dốc sức cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì.
- Đại La Kim Tiên? Thì ra là thế! Là Ngao Nhuận đã trở về.
Tây Hải Long Hoàng trở về nằm trong dự liệu của Nhạc Vũ, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, Ngao Nhuận sao có thể ngồi yên bên Đông Hải.
Bất ngờ là thực lực người này tương đương với Văn Thù, chỉ riêng hồn áp mênh mông đã không thua kém Văn Thù Thiên Tôn lúc gấp rút chạy đến.
Cũng may sóng thần niệm đến nhanh, đi còn nhanh hơn, qua một lát đã thu trở về, tựa hồ cũng không cho rằng cách hai ngày sau nhưng kẻ trộm vẫn còn quanh quẩn xung quanh Tây Hải Long thành.
Mấy ngàn vạn yêu binh Hải tộc sau khi thanh tra toàn bộ đáy biển một lần thì cũng lần lượt rút về.
Nhạc Vũ nhắm mắt tu hành, lẳng lặng chờ qua mấy ngày liên tục chú ý đến động tĩnh của Long thành nhưng cũng không nắm bắt được gì.
Ba ngày sau Ngao Nhuận lại tiền hô hậu ủng lần nữa tiến về Đông Hải.
Về phần Chân Hoa cũng không biết trong Tây Hải Long thành xảy ra chuyện gì mà mãi không thấy bóng dáng hắn.
Nhạc Vũ chờ đến lúc hơi mất kiên nhẫn nhưng trong lòng cũng dần yên lòng.
Lẽ ra những người kia vì tranh giành tinh hoa nguyên âm của tiểu cô nương nên biết rõ đạo lý chậm sẽ sinh biến nên sẽ dốc toàn lực dụ nàng xuất cung.
Bất quá trong đó cũng không phải không có biến số, với trí tuệ của Quy Linh, chỉ cần thoáng chút thông minh áng chừng cũng sẽ đoán biết. Chuyện hai người hắn nói lúc đó dĩ nhiên sẽ bị người nghe thấy, cuối cùng nói không chừng là sẽ hành động.
Nếu quả thật là vậy cũng sẽ giảm đi mệt nhọc cho hắn.
Qua mấy ngày thì hắn tính ra thời gian ước hẹn với Linh Diệu các chỉ còn lại không đầy nửa tháng.
Nhạc Vũ đang định rời đi để tới Dịch Linh thành đổi lấy tám viên Huyền Thủy Thiên Linh Châu thì trong lòng chợt có cảm giác liền nhìn về phía xa.
Chỉ thấy trên Tây Hải Long thành có vài nhân ảnh đằng không bay lên. Trong thành số người xuất nhập đến cả trăm vạn nhưng chỉ có mấy người này vừa mới xuất hiện liền hấp dẫn ánh mắt Nhạc Vũ.
Người cầm đầu chính là Chân Hoa công chúa hắn đã thấy qua, theo sau là bốn tráng hán có sát khí bức nhân, tu vi đều đạt đến ngọc tiên đỉnh phong.
Bên cạnh Chân Hoa vẫn có Quy Linh tùy tùng, thần sắc kính cẩn như một lão bộc trung thành.
- Vẫn còn dám ra đây?
Nhạc Vũ kinh ngạc, nhìn sững về lão nhân rồi cười lạnh.
Lớn mật như vậy có phải dự liệu bản thân không có khả năng tố cáo với Ngao Nhuận sao? Hoặc tin tưởng không sợ mình nhúng tay vào làm hỏng chuyện tốt của hắn?
Lại nhìn về phía Chân Hoa thì thấy nàng mặc một thân áo bào hoàng sắc, dung mạo thanh lệ bức người.
Trong mắt nàng lộ ra ý vui mừng như một con chim sẻ được bay nhảy, lại lộ ra vài phần chờ mong.
Nhạc Vũ nhếch miệng, trong mắt lộ ra vẻ hân thưởng.
- Nữ tử này rất thông minh, biết việc này hung hiểm nên đem quy bối lão nhân kia đi. Chỉ tiếc trong số chân long thì tu vi cao nhất cũng không quá bốn
vị Thái Ất Chân Tiên. Còn lại mặc dù đều có thân thể Chân Long nhưng nhiều lắm chỉ có tu vi ngọc tiên thậm chí Thiên Tiên.
Mặc dù có hung hiểm gì thì với đại thần thông của Linh Bá cũng có thể ngăn cản một lúc.
Tây Côn Lôn cách Tây Hải Long thành không xa, cho dù xảy ra tình hình gì thì bảy vị Thái Thanh Huyền Tiên đều chỉ cần một lát sẽ đuổi tới.
Lẽ ra an bài này xem như không chút sơ hở, chỉ là điều duy nhất Chân Hoa tính sai là người bên cạnh mình là một con độc xà đã có mưu tính với nàng từ lâu.
Sáu người kia đi về phía bắc, không bao lâu đã không thấy bóng dáng. Nhạc Vũ than khẽ, vung tay thu hồi linh trận quanh người.
Hắn vẫn để Hi Hoàng tàn kính trên đỉnh đầu để ẩn đi toàn bộ hình tích đi cách khá xa sau sáu người.
Mỗi khi cách quá xa thì Nhạc Vũ lại dùng Diễn Thiên Châu suy tính phương vị rồi tiếp tục bám theo, qua vài lần như thế thì tiếu ý trong mắt hắn càng thêm lộ rõ, phát hiện bản thân Chân Hoa cực kỳ cẩn thận, trên đường đều bố trí mê trận, Chướng nhãn pháp và các loại huyễn trận, các loại thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, chỉ cần hơi không chú ý sẽ bị mất dấu.
Qua mấy canh giờ, Nhạc Vũ cảm giác được có hơn mười đội ngũ bị nàng thoát được.
Qua hơn 3000 vạn dặm thì cơ hồ tất cả người bám theo đều rớt lại.
Nhạc Vũ cười buồn cười, những người chân chính có ác ý với nàng đều biết được đích đến, thủ đoạn nàng có cao minh hơn nữa thì cũng chẳng để làm gì, chỉ khiến người ta tức cười mà thôi.
Bất quá số lượng người động tâm với hậu bối của Long tộc này cũng thật nhiều, chẳng lẽ thật sự không sợ Ngao Nhuận nổi trận lôi đình? Hay là vì sát kiếp hạ xuống mà dùng cách này để đào thoát?
Khẽ lắc đầu, Nhạc Vũ biết suy đoán bản thân cũng không sai, chân chính mà nói thì Chân Hoa tao ngộ tai bay vạ gió cũng vì bản thân hắn.
Lại đi về phía trước chừng tỷ vạn dặm, đảo Côn Luân đã hiện ra đằng xa.
Nói là Côn Luân đảo nhưng chiếu theo tiêu chuẩn kiếp trước của hắn thì tòa cự đảo trước mặt có diện tích gấp mười lần địa cầu.
Ở trên đảo có hai sơn mạch cực lớn xuyên thẳng trời xanh được gọi là Đông Côn Luân và Tây Côn Lôn, đều là một trong các thiên trụ của Hồng Hoang, cho dù không sánh bằng Bất Chu Sơn nhưng cũng không thể nhìn thấy đỉnh, chống đỡ bát thiên cảnh tây phương của Tam Thập Tam Thiên cảnh.
Đến nơi này, Nhạc Vũ kết luận mấy người kia tuyệt sẽ không động thủ tại Côn Luân Sơn nên không bám theo nữa mà trực tiếp xuyên không lên tới đỉnh núi.
Bên trên đỉnh núi bao gồm chín tầng mây để ngăn Thái Dương Chân Hỏa làm tổn thương sinh linh.
Tam Thập Tam Thiên cảnh phân thành tứ phương, mỗi phương đều có tám thiên kính phân trong chín tầng mây.
Chỉ có Diệu Pháp Đại La Thiên là ở trên các tầng mây.
Trong quần sơn Hồng Hoang thì Côn Luân, Bồng Lai, Phương Trượng, Doanh Hải xuyên qua tám tầng mây đều có thể coi là thiên trụ tứ phương. Duy chỉ có Bất Chu Sơn ở chính giữa là xuyên qua chín tầng mây.
Đỉnh Đông Côn Luân do tu sĩ chiếm cứ, phân cách thành hơn mười động phủ đều đóng chặt sơn môn không thấy có người xuất nhập.
Bất quá Côn Luân Cửu Liên Tỏa Tâm đại trận mà Đông Vương công bố trí năm xưa vẫn còn sót lại không ít, thậm chí còn được tiên tu nơi đây cải tạo lại thành pháp trận hộ phủ.
Quả nhiên không hổ là thứ xuất từ người đứng đầu quần tiên thượng cổ, Côn Luân Cửu Liên Tỏa Tâm trận dù không thể so với Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận và Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát đại trận nhưng cũng không kém quá nhiều, nếu có thêm Côn Luân Kính thì uy lực càng không thể tưởng tượng.
Nơi này tiên lực mờ mịt, chính là thế gian tuyệt phẩm, Thái Dương Chân Hỏa hừng hực nên dù hắn toàn lực thôi động pháp lực cũng cảm giác khó có thể tiếp nhận.
Nhạc Vũ bất đắc dĩ, chỉ có thể đem Lưỡng cực hàn diễm kính tế lên. Nhìn qua một lát ghi nhớ toàn bộ tàn trận, Nhạc Vũ chợt nhớ
- Theo truyền thuyết thì trong Đông Côn Luân còn có một chỗ động thiên phúc địa giờ đã bị Xiển Giáo chiếm cứ xây thành Ngọc Hư Cung nối với Ngọc Thanh Thanh Vi Thiên của Ngọc Thanh đạo tổ, cũng không biết ở đâu?
Tìm hồi lâu cũng không có sở đắc, Nhạc Vũ vốn không định tiếp xúc với Xiển Giáo nên khẽ lắc đầu nhìn về phía dưới mở ra mắt Chân Long xuyên qua tám tầng mây.
Không bao lâu hắn đã nhìn thấy Chân Hoa, tu vi của nàng không đủ, lại không có thần thông hộ thân nên chỉ tới được tầng thứ bảy đứng ngoài nhìn Côn Luân Cửu Liên Tỏa Tâm trận lộ vẻ hào hứng lẫn vài phần vẻ tiếc nuối.
Qua hồi lâu nàng bay quanh vài vòng Côn Luân Sơn rồi mới hạ xuống, tiếp đó lại ngẩng đầu nhìn lên đầy vẻ khát vọng.
Nhạc Vũ nhíu mày, đang lúc cho rằng nàng không tự lượng sức xông lên đỉnh thì lại thấy Chân Hoa khẽ lắc đầu tiến về phía dưới, cũng không dừng lại lâu rồi xuôi nam phản hồi Tây Hải Long thành.
Trông thấy cảnh này, tiếu ý trong mắt Nhạc Vũ càng đậm. Có thể làm theo khả năng, biết được việc nặng nhẹ, nữ nhi bình thường khó hiểu biết được như vậy.
Hắn vẫn đi theo sau đằng xa, ước chừng qua 2000 vạn dặm thì đôt nhiên có cảm giác mãnh liệt, lập tức dẫn động Thái Vi Thanh Lương Chân Dịch nhìn về dưới đáy biển.
Chỉ thấy một cự trận được bố trí bên dưới, cũng không biết là trận pháp gì khiến hắn không hề có cảm giác, đến lúc phát động mới giật mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.