Chương 908: Cực Linh chân nhân
Khai Hoang
08/06/2013
Nhạc Vũ nhíu mày, còn chưa vào trong chính điện đã cảm thấy áp lực đến cực hạn.
Hắn nhìn về chỗ cao nhất thì không thấy Cực Hoán Cực Thiên, chỉ có một người đang khoanh chân ngồi trên đài. Người này tên là Cực Long, là một vị sư bá của Uyên Minh, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, vạt áo trước ngực vẫn còn có thể thấy được rất nhiều vết máu.
Ánh mắt Nhạc Vũ hơi lóe lên, vừa nhìn đã biết Cực Long bị thương nặng, hô hấp nặng nề, thân thể gần như bị phá hủy cơ hồ không thể khống chế khí huyết nguyên lực bên trong lan tràn ra ngoài.
Mấy vị ngọc tiên tu sĩ chung quanh tuy thỉnh thoảng tương trợ điều trị khí cơ, bất quá hiệu quả lại quá mức bé nhỏ.
Suy ngẫm chỉ chốc lát, Nhạc Vũ đã ước đoán được chuyện gì xảy ra.
Cực Thiên lúc trước đã nói qua La Linh Tông mấy năm này đang tìm kiếm cao nhân đỉnh cấp về hành vân bố vũ để tương trợ.
Ước chừng chắc cũng không chờ đến lúc hắn trở về mới làm khó dễ Thủy Vân tông.
Xem tình hình này chắc là La Linh Tông đã tìm được giúp đỡ.
Nhìn thương thế Cực Long có vẻ trầm trọng nhưng lại không giống thương tích đấu pháp mà như sử dụng pháp lực quá độ nên khí cơ kinh mạch hỗn loạn.
Nghĩ qua một lúc, Nhạc Vũ liền không chút do dự bước vào trong cửa.
Linh giác mọi người cũng sớm cảm giác được Nhạc Vũ, lúc đầy đều quay đầu nhìn hắn vẻ kỳ lạ.
Trước hết đều cảm nhận được khí tức bất đồng so với mấy năm trước của Nhạc Vũ, thậm chí hơn mười ngọc tiên cũng đã phát hiện hắn đã đạt được Bất Lậu Kim Thân.
Mấy người đã từng chứng kiến cuộc chiến giữa Nhạc Vũ và Cực Mộc càng lộ ra vài phần chờ đợi.
Bất quá sau một khắc, trong điện truyền ra một tiếng hừ lạnh:
- Ngươi là Uyên Minh? Trong vòng mười năm tấn cấp ngọc tiên, quả thật ngươi cũng có chút môn đạo. Bất quá làm người cũng quá mức âm tàn, nghe nói Cực Mộc sư đệ ta là bị ngươi mưu hại, chết dưới kiếm ngươi?
Nhạc Vũ thầm giật mình, nghe ngữ khí người này chẳng những cực kỳ khách khí, thậm chí ẩn hàm vài phần địch ý.
Ngày đó hắn trảm sát Cực Mộc trong Thủy Vân điện rồi nghạnh kháng hơn mười viên Ất Mộc Thần Lôi thì thanh thế trong Thủy Vân tông dù không nói là trùng thiên nhưng cũng là đại chấn.
Đây rốt cuộc là ai mà dám nói chuyện với hắn với ngữ khí như vậy?
Phất tay một cái trả Thủy Vân Kiếm về dưới bức họa tổ sư rồi Nhạc Vũ mới nhìn về hướng vừa phát ra thanh âm.
Chỉ thấy ngồi trên cao bên phải gần với chỗ vốn của Cực Thiên Chân Nhân là một đạo nhân tóc bạc mặt hồng chừng bát tuần, thần sắc cực kỳ âm lãnh đang từ trên cao nhìn xuống, trong mắt ẩn lộ mấy phần sát cơ oán hận, lợi hại vô cùng khiến người nhìn vào cực không thoải mái.
Nhạc Vũ tìm trong trí nhớ liền lập tức nhớ ra, cũng chỉ khẽ gật đầu:
- Nguyên lai là Cực Linh Sư bá!
Hắn nhớ tu vi thần thông người này tựa hồ chỉ dưới Cực Thiên Cực Hoán, là người thứ ba trong Thủy Vân tông có hi vọng nhất trùng kích Thái Ất Chân Tiên.
Quan hệ của hắn và Cực Mộc kỳ thật chỉ có thể coi là bình thường. Hai người trong tông môn thuộc về hai chi, bất quá đối với một số huynh đệ lại cực kỳ chiếu cố. Lần trước cũng không biết là nguyên nhân nào mà không ở đây, nếu không như vậy thì hắn cũng không dám mạo hiểm.
Hôm nay xem tình hình chắc là Cực Linh chân nhân này định ra mặt cho sư đệ rồi.
Nhạc Vũ sớm nghe nói tính tình người này cũng chưa hề chịu thiệt vì toàn cục nên lãnh đạm không muốn phản ứng.
Bất quá thái độ như vậy trong mắt Cực Linh lại là kiệt ngao bất tuần, hừ lạnh một tiếng rồi một luồng khí canh kim xuất ra ngoài cơ thể áp chế trong điện:
- Uyên Minh ngươi không phục?
Vốn mấy vị ngọc tiên ngồi trên cao định mở miệng khuyên bảo để làm giảm căng thẳng nhưng lúc này nghe vậy thì đều im bặt.
Chỉ có số ít mấy người lộ ra vẻ lo lắng nhưng phần nhiều lại có chút hả hê.
Trận chiếu mười năm trước, Nhạc Vũ quật khởi như mặt trời ban trưa, lại nắm phần đạo lý.
Bất quá cái chết của Cực Mộc ít nhiều khiến một số đại đệ tử tông môn đau lòng, càng có một phần nhìn Nhạc Vũ không thuận mắt.
Trong tông môn đã sớm có định luận, chỉ cần Uyên Minh có thể tu đến ngọc tiên thì với chân khí Dung Vũ Hóa Vân chân khí cùng Thủy Vân bát thức hoàn toàn xứng đáng là đệ tam nhân trong tông môn.
Bất quá uy danh Cực Linh thực sự đồng dạng không kém, dù Uyên Minh có đề thăng ngọc tiên thì thời gian chưa dài, căn cơ chưa ổn, trong mắt mọi người mười phần đã thua chín.
Nhạc Vũ cười lạnh, cũng không để ý tới phản ứng của mọi người, bình tĩnh nhìn Cực Linh nói:
- Sư bá nói đùa! Mười năm trước Cực Mộc động kiếm trước, lại nhiều lần hạ sát thủ, trước mặt đồng môn vận dụng Ất Mộc Thần Lôi. Đệ tử bất đắc dĩ mới ra tay phản kích mà thôi. Ở đâu có thể có thể nói là mưu hại? Đệ tử khuyến cáo Cực Linh sư bá chớ để lời đồn hiểu lầm! Việc này trong tông môn đã sớm có kết luận, sư bá cẩn thận điều tra thêm liền có thể biết được.
- Hắc! Hay cho miệng lưỡi sắc nhọn! Ngươi dám nói ngày đó chưa từng dụ dỗ sư đệ ta ra tay?
Cực Linh nghiến răng kèn kẹt, thấy Nhạc Vũ quay đầu nhìn kỹ thương thế của Cực Long chân nhân, không để ý tới hắn nữa thì nổi giận nắm chặt tay bóp lan can hai bên thành nát bấy rồi đứng phắt dậy:
- Bỏ đi! Ta vốn không phục với phán quyết của tông môn ngày đó! Hôm nay đem ngươi bắt giữ tìm Hình Luật điện lý luận!
Vừa nói đến hai chữ ‘Không phục’ thì Cực Long đã tụ khởi một cự thủ lập lòe khí canh kim chụp vào đầu Nhạc Vũ.
Nhạc Vũ sớm biết hôm nay chỉ sợ tránh không được một trận chiến, lúc này nghe vậy vẫn thở dài một tiếng, bên thân đồng dạng ngưng tụ thành một quang hoa thủy lam sắc rồi tế ra cự chưởng nghênh đón.
Sau khi thanh âm va chạm vang dội qua đi thì cự thủ lam sắc chặn đứng cự thủ bạch quang giữa không trung, tuy ở bên dưới nhưng không hề lùi một phần.
Thần sắc Nhạc Vũ vẫn cực kỳ tự nhiên, dường như vẫn còn dư lực.
Mấy người trong điện nhận định Nhạc Vũ phải thua đều khẽ ngẩn ra, không dám tin vào mắt mình.
Bọn họ đều biết khi Uyên Minh đấu với Cực Mộc đã dùng lực chín mươi chân long trảm sát đương trường!
Bất quá bọn họ cũng biết Nhạc Vũ hơn phân nửa là dựa vào 16 thức Thủy Vân kiếm, còn thêm bội kiếm tổ sư tự động dẫn động đại trận hộ sơn gia trì mới có thể khiến pháp lực đại tăng, bản thân hắn cũng chỉ có lực chừng mười hai long.
Cho dù thật sự đột phá ngọc tiên tu thì tối đa cũng chỉ là bốn mươi năm mươi Chân Long, coi như đã không tệ trong ngọc tiên sơ cảnh.
Cực Thiên khổ tu mấy vạn năm, đồng dạng thân có đại thần thông, pháp lực bản thân mạnh chừng gần trăm bốn mươi Long!
Cho dù là Nhạc Vũ lại mượn Thủy Vân Kiếm trợ giúp cũng có thể dễ dàng áp chế, muốn chính thức hơn Cực Linh còn cần từ mấy ngàn đến vạn năm khổ tu.
Về phần Thủy Vân bát kiếm tuy Nhạc Vũ trước đây thi triển qua một lần nhưng trong mắt mọi người còn chưa có khả năng này.
Không ai nghĩ đến kết quả hai đạo cự chưởng giao phong lại bất phân thắng bại!
Sắc mặt Cực Linh biến ảo bất định, khí canh kim sắc bén dường như phá nát cung điện, cự thủ bạch quang càng thêm ngưng thực.
Nhạc Vũ lui ra phía sau nửa bước, sử ra một ấn quyết khiến cự thủ thủy lam sắc biến thành một vực xoáy nhỏ vẫn đứng yên trong không trung, hờ hững nói:
- Uyên Minh cũng không kể ngươi là tiền bối, ta khuyên nữa sư bá chớ để tự lầm! Trong mắt sư bá chẳng lẽ chỉ có tính mạng Cực Mộc sư bá mới cần quan tâm? Mấy vị đệ tử Cực Uyên Phong chúng ta không hợp phải chết?
Ngữ khí của hắn đã mang theo mấy phần hàn ý, hỏa diễm trong mắt Cực Linh lại gần như hóa thành thực chất gầm lên :
- Tốt! Tốt! Tốt! Hôm nay Cực Linh dù liều mạng bị tông môn xử trí cũng muốn tiêu diệt tiểu súc sanh ngươi! Mấy tiểu bối không có ý nghĩa há có thể so với sư đệ ta? Quỳ xuống cho ta!
Vang lên một thanh âm nhẹ nhàng rồi sau lưng Cực Linh đột nhiên bay lên một thanh tiên binh bạch sắc, xoay quanh một vòng đã mang theo vô số kiếm ảnh huyền ảo, kiếm quang canh kim hùng hậu như sấm sét giáng xuống. Trong nháy mắt trên thân kiếm hiện ra gần hai trăm hư ảnh chân long gào thét gia trì, phảng phất trên trời dưới đất không gì có thể ngăn cản.
Thần sắc Nhạc Vũ khẽ động, vừa rồi quả thật hắn có ý mượn xích mích với Cực Linh để ra tay chấn nhiếp người trên chư phong Thủy Vân nhưng tuyệt không nghĩ đến Cực Linh sẽ nói ra hai từ súc sinh.
Sau một khắc, Nhạc Vũ cười lên khanh khách mang theo hàn ý vô tận. Hắn vẫn giữ thái độ chơi đùa với trận chiến này nhưng giờ đã có vài phần chú ý.
Tâm niệm vừa động, thanh Sương Thạch kiếm lập tức bay ra rồi Nhạc Vũ đánh ra một kiếm quyết thi triển Thủy Vân bát thức.
Hắn có chủ ý tốc chiến tốc thắng, không để cho người này chút mặt mũi nên cũng không lưu thủ, gần ba thành pháp lực, chuyển hóa ra chân khí Dung Vũ Hóa Vân quán nhập vào Sương Thạch kiếm. Trong nháy mắt đã thấy lam quang tràn ngập rồi một đạo kiếm hoa thủy lam chém ra khiến thủy khí trong vòng ngàn dặm cơ hồ tụ hết vào thân kiếm.
Hắn nhìn về chỗ cao nhất thì không thấy Cực Hoán Cực Thiên, chỉ có một người đang khoanh chân ngồi trên đài. Người này tên là Cực Long, là một vị sư bá của Uyên Minh, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, vạt áo trước ngực vẫn còn có thể thấy được rất nhiều vết máu.
Ánh mắt Nhạc Vũ hơi lóe lên, vừa nhìn đã biết Cực Long bị thương nặng, hô hấp nặng nề, thân thể gần như bị phá hủy cơ hồ không thể khống chế khí huyết nguyên lực bên trong lan tràn ra ngoài.
Mấy vị ngọc tiên tu sĩ chung quanh tuy thỉnh thoảng tương trợ điều trị khí cơ, bất quá hiệu quả lại quá mức bé nhỏ.
Suy ngẫm chỉ chốc lát, Nhạc Vũ đã ước đoán được chuyện gì xảy ra.
Cực Thiên lúc trước đã nói qua La Linh Tông mấy năm này đang tìm kiếm cao nhân đỉnh cấp về hành vân bố vũ để tương trợ.
Ước chừng chắc cũng không chờ đến lúc hắn trở về mới làm khó dễ Thủy Vân tông.
Xem tình hình này chắc là La Linh Tông đã tìm được giúp đỡ.
Nhìn thương thế Cực Long có vẻ trầm trọng nhưng lại không giống thương tích đấu pháp mà như sử dụng pháp lực quá độ nên khí cơ kinh mạch hỗn loạn.
Nghĩ qua một lúc, Nhạc Vũ liền không chút do dự bước vào trong cửa.
Linh giác mọi người cũng sớm cảm giác được Nhạc Vũ, lúc đầy đều quay đầu nhìn hắn vẻ kỳ lạ.
Trước hết đều cảm nhận được khí tức bất đồng so với mấy năm trước của Nhạc Vũ, thậm chí hơn mười ngọc tiên cũng đã phát hiện hắn đã đạt được Bất Lậu Kim Thân.
Mấy người đã từng chứng kiến cuộc chiến giữa Nhạc Vũ và Cực Mộc càng lộ ra vài phần chờ đợi.
Bất quá sau một khắc, trong điện truyền ra một tiếng hừ lạnh:
- Ngươi là Uyên Minh? Trong vòng mười năm tấn cấp ngọc tiên, quả thật ngươi cũng có chút môn đạo. Bất quá làm người cũng quá mức âm tàn, nghe nói Cực Mộc sư đệ ta là bị ngươi mưu hại, chết dưới kiếm ngươi?
Nhạc Vũ thầm giật mình, nghe ngữ khí người này chẳng những cực kỳ khách khí, thậm chí ẩn hàm vài phần địch ý.
Ngày đó hắn trảm sát Cực Mộc trong Thủy Vân điện rồi nghạnh kháng hơn mười viên Ất Mộc Thần Lôi thì thanh thế trong Thủy Vân tông dù không nói là trùng thiên nhưng cũng là đại chấn.
Đây rốt cuộc là ai mà dám nói chuyện với hắn với ngữ khí như vậy?
Phất tay một cái trả Thủy Vân Kiếm về dưới bức họa tổ sư rồi Nhạc Vũ mới nhìn về hướng vừa phát ra thanh âm.
Chỉ thấy ngồi trên cao bên phải gần với chỗ vốn của Cực Thiên Chân Nhân là một đạo nhân tóc bạc mặt hồng chừng bát tuần, thần sắc cực kỳ âm lãnh đang từ trên cao nhìn xuống, trong mắt ẩn lộ mấy phần sát cơ oán hận, lợi hại vô cùng khiến người nhìn vào cực không thoải mái.
Nhạc Vũ tìm trong trí nhớ liền lập tức nhớ ra, cũng chỉ khẽ gật đầu:
- Nguyên lai là Cực Linh Sư bá!
Hắn nhớ tu vi thần thông người này tựa hồ chỉ dưới Cực Thiên Cực Hoán, là người thứ ba trong Thủy Vân tông có hi vọng nhất trùng kích Thái Ất Chân Tiên.
Quan hệ của hắn và Cực Mộc kỳ thật chỉ có thể coi là bình thường. Hai người trong tông môn thuộc về hai chi, bất quá đối với một số huynh đệ lại cực kỳ chiếu cố. Lần trước cũng không biết là nguyên nhân nào mà không ở đây, nếu không như vậy thì hắn cũng không dám mạo hiểm.
Hôm nay xem tình hình chắc là Cực Linh chân nhân này định ra mặt cho sư đệ rồi.
Nhạc Vũ sớm nghe nói tính tình người này cũng chưa hề chịu thiệt vì toàn cục nên lãnh đạm không muốn phản ứng.
Bất quá thái độ như vậy trong mắt Cực Linh lại là kiệt ngao bất tuần, hừ lạnh một tiếng rồi một luồng khí canh kim xuất ra ngoài cơ thể áp chế trong điện:
- Uyên Minh ngươi không phục?
Vốn mấy vị ngọc tiên ngồi trên cao định mở miệng khuyên bảo để làm giảm căng thẳng nhưng lúc này nghe vậy thì đều im bặt.
Chỉ có số ít mấy người lộ ra vẻ lo lắng nhưng phần nhiều lại có chút hả hê.
Trận chiếu mười năm trước, Nhạc Vũ quật khởi như mặt trời ban trưa, lại nắm phần đạo lý.
Bất quá cái chết của Cực Mộc ít nhiều khiến một số đại đệ tử tông môn đau lòng, càng có một phần nhìn Nhạc Vũ không thuận mắt.
Trong tông môn đã sớm có định luận, chỉ cần Uyên Minh có thể tu đến ngọc tiên thì với chân khí Dung Vũ Hóa Vân chân khí cùng Thủy Vân bát thức hoàn toàn xứng đáng là đệ tam nhân trong tông môn.
Bất quá uy danh Cực Linh thực sự đồng dạng không kém, dù Uyên Minh có đề thăng ngọc tiên thì thời gian chưa dài, căn cơ chưa ổn, trong mắt mọi người mười phần đã thua chín.
Nhạc Vũ cười lạnh, cũng không để ý tới phản ứng của mọi người, bình tĩnh nhìn Cực Linh nói:
- Sư bá nói đùa! Mười năm trước Cực Mộc động kiếm trước, lại nhiều lần hạ sát thủ, trước mặt đồng môn vận dụng Ất Mộc Thần Lôi. Đệ tử bất đắc dĩ mới ra tay phản kích mà thôi. Ở đâu có thể có thể nói là mưu hại? Đệ tử khuyến cáo Cực Linh sư bá chớ để lời đồn hiểu lầm! Việc này trong tông môn đã sớm có kết luận, sư bá cẩn thận điều tra thêm liền có thể biết được.
- Hắc! Hay cho miệng lưỡi sắc nhọn! Ngươi dám nói ngày đó chưa từng dụ dỗ sư đệ ta ra tay?
Cực Linh nghiến răng kèn kẹt, thấy Nhạc Vũ quay đầu nhìn kỹ thương thế của Cực Long chân nhân, không để ý tới hắn nữa thì nổi giận nắm chặt tay bóp lan can hai bên thành nát bấy rồi đứng phắt dậy:
- Bỏ đi! Ta vốn không phục với phán quyết của tông môn ngày đó! Hôm nay đem ngươi bắt giữ tìm Hình Luật điện lý luận!
Vừa nói đến hai chữ ‘Không phục’ thì Cực Long đã tụ khởi một cự thủ lập lòe khí canh kim chụp vào đầu Nhạc Vũ.
Nhạc Vũ sớm biết hôm nay chỉ sợ tránh không được một trận chiến, lúc này nghe vậy vẫn thở dài một tiếng, bên thân đồng dạng ngưng tụ thành một quang hoa thủy lam sắc rồi tế ra cự chưởng nghênh đón.
Sau khi thanh âm va chạm vang dội qua đi thì cự thủ lam sắc chặn đứng cự thủ bạch quang giữa không trung, tuy ở bên dưới nhưng không hề lùi một phần.
Thần sắc Nhạc Vũ vẫn cực kỳ tự nhiên, dường như vẫn còn dư lực.
Mấy người trong điện nhận định Nhạc Vũ phải thua đều khẽ ngẩn ra, không dám tin vào mắt mình.
Bọn họ đều biết khi Uyên Minh đấu với Cực Mộc đã dùng lực chín mươi chân long trảm sát đương trường!
Bất quá bọn họ cũng biết Nhạc Vũ hơn phân nửa là dựa vào 16 thức Thủy Vân kiếm, còn thêm bội kiếm tổ sư tự động dẫn động đại trận hộ sơn gia trì mới có thể khiến pháp lực đại tăng, bản thân hắn cũng chỉ có lực chừng mười hai long.
Cho dù thật sự đột phá ngọc tiên tu thì tối đa cũng chỉ là bốn mươi năm mươi Chân Long, coi như đã không tệ trong ngọc tiên sơ cảnh.
Cực Thiên khổ tu mấy vạn năm, đồng dạng thân có đại thần thông, pháp lực bản thân mạnh chừng gần trăm bốn mươi Long!
Cho dù là Nhạc Vũ lại mượn Thủy Vân Kiếm trợ giúp cũng có thể dễ dàng áp chế, muốn chính thức hơn Cực Linh còn cần từ mấy ngàn đến vạn năm khổ tu.
Về phần Thủy Vân bát kiếm tuy Nhạc Vũ trước đây thi triển qua một lần nhưng trong mắt mọi người còn chưa có khả năng này.
Không ai nghĩ đến kết quả hai đạo cự chưởng giao phong lại bất phân thắng bại!
Sắc mặt Cực Linh biến ảo bất định, khí canh kim sắc bén dường như phá nát cung điện, cự thủ bạch quang càng thêm ngưng thực.
Nhạc Vũ lui ra phía sau nửa bước, sử ra một ấn quyết khiến cự thủ thủy lam sắc biến thành một vực xoáy nhỏ vẫn đứng yên trong không trung, hờ hững nói:
- Uyên Minh cũng không kể ngươi là tiền bối, ta khuyên nữa sư bá chớ để tự lầm! Trong mắt sư bá chẳng lẽ chỉ có tính mạng Cực Mộc sư bá mới cần quan tâm? Mấy vị đệ tử Cực Uyên Phong chúng ta không hợp phải chết?
Ngữ khí của hắn đã mang theo mấy phần hàn ý, hỏa diễm trong mắt Cực Linh lại gần như hóa thành thực chất gầm lên :
- Tốt! Tốt! Tốt! Hôm nay Cực Linh dù liều mạng bị tông môn xử trí cũng muốn tiêu diệt tiểu súc sanh ngươi! Mấy tiểu bối không có ý nghĩa há có thể so với sư đệ ta? Quỳ xuống cho ta!
Vang lên một thanh âm nhẹ nhàng rồi sau lưng Cực Linh đột nhiên bay lên một thanh tiên binh bạch sắc, xoay quanh một vòng đã mang theo vô số kiếm ảnh huyền ảo, kiếm quang canh kim hùng hậu như sấm sét giáng xuống. Trong nháy mắt trên thân kiếm hiện ra gần hai trăm hư ảnh chân long gào thét gia trì, phảng phất trên trời dưới đất không gì có thể ngăn cản.
Thần sắc Nhạc Vũ khẽ động, vừa rồi quả thật hắn có ý mượn xích mích với Cực Linh để ra tay chấn nhiếp người trên chư phong Thủy Vân nhưng tuyệt không nghĩ đến Cực Linh sẽ nói ra hai từ súc sinh.
Sau một khắc, Nhạc Vũ cười lên khanh khách mang theo hàn ý vô tận. Hắn vẫn giữ thái độ chơi đùa với trận chiến này nhưng giờ đã có vài phần chú ý.
Tâm niệm vừa động, thanh Sương Thạch kiếm lập tức bay ra rồi Nhạc Vũ đánh ra một kiếm quyết thi triển Thủy Vân bát thức.
Hắn có chủ ý tốc chiến tốc thắng, không để cho người này chút mặt mũi nên cũng không lưu thủ, gần ba thành pháp lực, chuyển hóa ra chân khí Dung Vũ Hóa Vân quán nhập vào Sương Thạch kiếm. Trong nháy mắt đã thấy lam quang tràn ngập rồi một đạo kiếm hoa thủy lam chém ra khiến thủy khí trong vòng ngàn dặm cơ hồ tụ hết vào thân kiếm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.